Chương 1: Đây chính là tình yêu!
Phượng Ninh biết, bản thân mình là một người thô tục, nhưng hắn sẽ không bao giờ nghĩ bản thân mình là người thô tục như vậy.
Phượng Ninh tin chắc rằng một ngày nào đó bản thân sẽ rơi vào lưới tình, bất quá... hắn không bao giờ nghĩ là trong hoàn cảnh như vậy!
Hắn hiện tại... đang rơi vào một hoàn cảnh phi thường ái muội, cụ thể ái muội như nào hắn không tiện miêu tả nhưng dù sao nếu hoàn cảnh này ở trong thoại bản chắc chắn là sẽ được bao phủ bởi dâm, uế, sắc, tình!
Mặc dù hiện tại trong đầu hắn không có một nửa suy nghĩ tục tĩu nào, nhưng trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy mặt mình đỏ bừng, tay chân mềm nhũn, miệng lưỡi khô khốc, tim đập loạn nhịp!
Theo kinh nghiệm đọc hàng trăm cuốn thoại bản của hắn, Phượng Ninh liền lập tức minh bạch:
A, đây chính là tình yêu a! (Hẳn là yêu=))
Phượng Ninh ôm ngực, hưng phấn đến mức muốn nhảy thẳng lên trời!
Quả nhiên thoại bản không lừa già dối trẻ, hóa ra phản ứng tâm lý do tình yêu gây ra thật sự tồn tại!
Và đối tượng khiến cho hắn trầm mê sắc dục không ai khác chính là mỹ nhân đang khỏa thân tắm ở kia.
Mỹ nhân khỏa thân đứng hướng lưng về phía hắn, làn da trắng nõn như ngọc bạch, tóc dài như thác nước đổ xuống, sương mù khiến khung cảnh càng khiến 'nàng' trông thật quyến rũ, không khí càng thêm ái muội.
Tục tĩu! Thật sự phi thường tục tĩu!
Phượng Ninh thầm phỉ nhổ chính mình, nguyên lai sở thích của hắn lại thô tục như vậy a...
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ bất quá, hắn lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn có chút phấn khích.
Rốt cuộc thì không phải tình dục cũng là một phần của tình yêu hay sao?
Xét cho cùng, vị mỹ nhân trước mắt đây cũng là đối tượng đầu tiên khơi gợi được dục vọng của hắn từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ.
Hơn nữa, hắn yêu rồi a, còn chưa thấy mặt vị mỹ nhân này, điều đó có nghĩa là gì? Điều đó nói rõ hắn không chỉ trúng tiếng sét ái tình mà cao hơn chính là vận mệnh của đời hắn, là phách hồn tương liên, linh hồn tương ngộ!
Tình yêu luôn trừu tượng, khó đoán, đây chính là tình yêu đích thực của đời hắn!
Phượng Ninh cứ thế cảm động trước tình yêu của bản thân đối với vị mỹ nhân mình chưa thấy mặt nàng tròn vuông tam giác thế nào.
Như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, mỹ nhân từ từ quay người lại.
...
Gương mặt mỹ nhân lộ diện.
Tâm hắn chợt hẫng một nhịp.
...
Phượng Ninh sống đã mấy vạn năm, quang minh chính đại tìm kiếm tình yêu của đời mình 3000 năm.
Thiên hạ có hàng nghìn, hàng vạn mỹ nhân thì hắn cũng phải gặp một nửa.
Nhưng chỉ có vị mỹ nhân này, khiến đầu óc hắn không tự chủ ngừng hoạt động.
Làn da trắng nõn như tuyết lạnh,
Trên trán khác với nhân tộc, nhô ra một cặp sừng nhỏ thuộc về Ma tộc,
Những giọt nước tinh nghịch chạy nhảy trên hàng mi dài,
Và... một đôi mắt màu tro, hắc bạch phân minh.
Cặp mắt kia thanh tịnh, sáng ngời, như vì sao tinh tú trên trời đêm, như suối nguồn trong veo thanh mát, như ngọc thạch quý giá sắc bén.
Mỹ nhân không hổ là mỹ nhân a...
Trong vô số mỹ nhân hắn từng gặp, người này... hiển nhiên là đẹp nhất.
Nhưng mà, hình như giới tính... có hơi sai sai một chút.
Mỹ nhân đang tắm kia chẳng phải là một mỹ nữ ngực tấn công mông phòng thủ như trong tưởng tượng của hắn, mà là một vị thiếu niên Ma tộc, phi thường tuấn tú.
Cả người Phượng Ninh cứng đờ, trên khuôn mặt cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nghe đâu còn có tiếng 'răng... rắc' vang lên như sắp vỡ thành trăm mảnh!
Hắn ôm ngực, tựa như có một ngọn gió lành lạnh lướt qua, để lại một lỗ hổng lớn để gió lùa vào.
Tâm tưởng đã héo tàn của hắn thế nhưng lại không cứng cáp như hắn nghĩ.
Trong một khắc ngắn ngủi, trong đầu hắn xuất hiện động đất cùng gió lốc (ổng đang đau đầu chóng mặt đấy=)), nhưng vừa đảo mắt, tâm hắn lại thêm vài phần kiên định.
Phượng Ninh!
Mày làm sao vậy? Nam thì sao? Nam thì mày liền không thể ngồi xuống nói chuyện yêu đương sao?
Chỉ có như vậy mà mày đã muốn lùi bước sao? Tình yêu của mày chỉ đến thế thôi sao?
Tình yêu chân chính không phải sợ hãi ánh nhìn của thế tục!
Tình yêu chân chính càng phải vượt qua luân thường đạo lí!
Mày tuyệt đối không được lùi bước!
Đừng nao núng, bối rối! Khi não bộ không thể cho mày câu trả lời chính xác, hãy để cơ thể nói cho mày biết tình cảm của mày!
Thiếu niên nhíu mày, nói: "Ngươi..."
"Suỵt" Phượng Ninh dùng tay chặn môi đối phương nói.
Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, duỗi tay ra, cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt cùng nhiệt độ nóng bừng hai bên má.
Quả nhiên.
Cho dù giới tính có chút sai nhưng vẫn như cũ không ngăn cản được trái tim đang đập loạn xạ, mặt nóng bừng như lửa đốt.
Đây chính là tình yêu nha.
Một lão già chờ đợi tình yêu suốt mấy vạn năm đột phá xiềng xích thế tục, kinh thiên động địa, oanh oanh liệt liệt tiến đến Tình! Yêu!
Phượng Ninh lúc này cũng bị tình yêu của chính mình làm cho cảm động tới nơi rồi.
Từ một góc độ nào đó, Phượng Ninh hắn là một kẻ không sợ thế tục, có gan bứt phá xiềng xích hiện thực, đối mặt với tình cảm và dục vọng của bản thân, chân chân thật thật sống một cuộc sống như tiên!
Nghĩ như vậy, Phượng Ninh mở mắt ra nhìn vị thiếu niên tuấn mỹ vô song trước mắt, trong mắt mang theo ý cười rạng rỡ, trong lòng thản nhiên không một chút lo sợ.
"Ngươi tên là gì?" Phượng Ninh tiến thẳng tới chủ đề chính, hứng thú bừng bừng hỏi: "Năm nay bao lớn rồi? Có đối tượng chưa?"
Nói thật, Phượng Ninh tới tận bây giờ vẫn chưa bị đối phương một cước đá bay, hoàn toàn là do gương mặt hắn có chút vô cảm.
Cho dù trong lòng hắn chính là mưa gió bão bùng, cho dù giờ phút này chính là tình yêu mãnh liệt.
Ngay cả khi ánh mắt hắn thẳng thắn và ấm áp như vậy, ngay cả khi bị con đũy tình yêu vả cho sấp mặt thì vẻ mặt của hắn vẫn nhàn nhạt tựa như không để tâm.
Đôi mắt bình tĩnh nhu hòa, khóe môi hơi cong lên, tạo nên một chính nhân quân tử vừa khiêm tốn lễ phép, vừa đoan trang trầm ổn.
Hắn có khuôn mặt thập phần lừa người, thế nên thiếu niên kia theo bản năng mà xem nhẹ việc hắn đột nhiên xông ra, trầm mặc một lúc, nói: "Ngươi bị thương".
Phượng Ninh cúi đầu nhìn nhìn, tay hướng về phía bên cạnh khẽ động, lấp kín vết thương đang rỉ máu, nói: "Không đáng ngại".
Dòng máu đỏ tươi bị cuốn theo dòng nước, thiếu niên có chút ghét bỏ mà nhíu mày: "Nhưng hồ nước này bẩn".
Hắn nói xong, liền cầm lấy quần áo, chuẩn bị lên bờ.
"Xin lỗi" Phượng Ninh bị động tác của đối phương làm cho mê mẩn, chân thành mà xin lỗi: "Quấy rầy ngươi tắm gội rồi, đây không phải là ý của ta, cũng không biết nên bồi thường ra sao, không bằng... lấy thân báo đáp đi?"
Động tác của thiếu niên bỗng chốc trì độn, nhìn về phía Phượng Ninh.
Phượng Ninh chớp chớp đôi mắt, bộ dáng chân thành không giống như đang giả vờ.
Chỉ là nhìn nhìn một lúc, đôi mắt liền không tự chủ được mà dán theo một giọt nước nhỏ, linh hoạt chạy từ cần cổ trắng nõn như ngọc đến vòng eo mảnh mai của đối phương.
Nhìn xuống chút nữa... Não đại liền đình chỉ hoạt động.
Giọt nước trong suốt kia cuối cùng cũng rơi vào mặt nước, biến mất không thấy tung tích.
Thiếu niên nương theo ánh mắt của hắn cúi đầu, rốt cuộc mới minh bạch, nguyên lai lời nói của vị trích tiên xa lạ này không phải là nói giỡn.
Khuôn mặt bình tĩnh của thiếu niên cuối cùng cũng thả lỏng, một tay bắt lấy y phục chắn trước ngực, vành tai trắng nõn nháy mắt trở nên đỏ như máu, lồng ngực phập phồng tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn Phượng Ninh, nghiến chặt răng: "...Biến, thái"
Phượng Ninh như bị hai chữ này cho một kích.
Hắn chưa bao giờ bị mắng thế này!
Xem ra đây là một sự hiểu nhầm tai hại, không mấy thoải mái tương ngộ cùng kinh tâm động phách khi hoan hỉ cùng oan gia yêu đương!
Vì giải trừ hiểu nhầm của đối phương với bản thân, để bản thân không trở thành tên t*ng trùng thượng não ham mê sắc dục trong mắt đối phương. Phượng Ninh dùng làm phép mặc y phục cho thiếu niên, đồng thời đưa người ta lên bờ.
Ngoài ra, hắn còn ân cần đi đến bên cạnh, vuốt thẳng cổ áo của thiếu niên, nhặt chiếc thắt lưng bên cạnh rồi cúi đầu chu đáo thắt cẩn thận.
Tu vi của Phượng Ninh so với thiếu niên cao gấp mấy chục lần, hắn vừa thi pháp, thiếu niên liền vô pháp di chuyển, chỉ có thể mặc hắn bày bố.
Mắt thấy ngón tay của hắn vòng qua eo mình, cẩn thận thắt lưng, thiếu niên tức giận đến đỏ cả cổ.
"Ta không phải biến thái". Phượng Ninh đem thắt lưng buộc tốt, liền thi pháp tiêu trừ đi vệt nước cùng vệt máu trên người đối phương, kiên nhẫn nói: "Ta chỉ là thực sự thích ngươi, trong mấy vạn năm nay, ngươi là người duy nhất khiến ta động tâm, cho nến nhất thời không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nếu có mạo phạm đến ngươi, thực sự xin lỗi".
Mấy vạn năm?
Một chu kỳ của thiên địa tính là 12 vạn năm.
Triều đại Bàn Cổ từ lúc khai thiên tích địa đến nay bất quá cũng chỉ là hơn 7 vạn năm, mà vị trích tiên trước mắt đã sống mấy vạn năm?!
Thiếu niên nhìn nam nhân dính đầy vệt nước và máu trước mắt, lồng ngực ùng ục tràn đầy mao huyết ra bên ngoài lại không chút để ý, pháp lực thâm hậu như vực sâu không đáy, vị trích tiên xa lạ đã sống hơn vạn hơn, cười lạnh một tiếng, mắng: "Lão, biến, thái!"
Xem ra bộ dáng quân tử cũng không thể tiêu trừ nửa phần hiểu lầm trong mắt đối phương, Phượng Ninh có chút ủ rũ, hắn thở dài, nói: "Ngươi nhìn qua xác thực trẻ hơn ta một chút, nhưng kêu ta lão biến thái có hơi quá mức không nha? Ngươi hiện giờ bao nhiêu tuổi? 3000? 900?"
Kỳ thật bất kể một vị thần tiên nào trong thiên hạ, chỉ cần sống quá một vạn tuổi liền chẳng để tâm tuổi tác như nào, Phượng Ninh tuy rằng sống hơn vạn năm, nhưng hiện tại khắp Lục giới không một ai dám kêu hắn "lão thần tiên".
"Ta hiện tại 19, sinh thần 20 tuổi của ta còn có 3 ngày." Thiếu niên lạnh lùng nói.
Phượng Ninh: "..."
Phượng Ninh cứng đờ.
Mười chín?
Đặt ở nhân gian thậm chí còn chưa nhược quán*.
*nhược quán: khoảng 20 tủi.
Là một đứa trẻ vị thành niên.
Chắt của lão bằng hữu hắn cũng tầm tuổi này.
Trong lòng Phượng Ninh không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Phượng Ninh.
Không được, để trở thành tiên nhân thì phải có chịu qua đau khổ.
Để theo đuổi được tình yêu cũng phải chịu qua đau khổ (bị chê già)!
Phượng Ninh yên lặng buông đôi tay đang sửa lại thắt lưng của đối phương, cúi đầu lặng lẽ lùi về sau.
Một bước, hai bước, ba bước.
Dừng lại.
"Hôm nay có hơi đường đột, ta thật xin lỗi. Nếu ba ngày sau ngươi mới nhược quán, vậy ta liền chờ ngươi ba ngày, sau lễ thành niên, ta lại đến."
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn muốn tới?!"
"Ta sẽ cho ngươi thấy tình yêu vô hạn của ta với ngươi!"
Thiếu niên tức giận đến ngón tay cũng phát run.
"Ta nói cho ngươi nghe, chắt cưng của ta hôm nay gặp phải một lão biến thái". (ừ và lão biến thái ấy là bạn ngươi=)))
Thanh Đại Hòe một bên mài ma đao của bản thân, một bên nghiến răng ken két nói.
"Nếu để cho ta bắt được hắn, ta trước hết sẽ móc mắt chó của hắn, băm nát lưỡi hắn, sau đó đem hắn chém làm hai nửa, mang nghiền thành tro!!! Mụ nội nó! Dám bắt nạt tiểu tử nhà ta! Không lộng chết hắn, ta mẹ nó liền không họ Thanh!!!"
Thanh Đại Hòe lửa giận ngập trời, một lúc liền thấy bản thân không được đáp lại, vừa quay đầu liền thấy Phượng Ninh cầm cái thoại bản tình yêu mà phát ngốc.
"Ngươi ngẩn người làm gì đó?" Thanh Đại Hòe đi đến cái bàn trước mắt hắn mà gõ gõ hai cái.
Phượng Ninh lúc này mới khôi phục thần trí, hắn ngẩng đầu, thần sắc cho chút mê mang nhìn Thanh Đại Hòe: "...Đại Hòe, ta tìm được tình yêu."
Thanh Đại Hòe vừa nghe thấy lời này, lập tức vạn phần hứng thú: "Thật hay giả vậy? Ngươi thích ai nha? Nàng có thích ngươi không?"
Phượng Ninh nghiêng đầu nghĩ ngơi, vẻ mặt khiêm tốn mà thỉnh giáo nói: "Câu đầu tiên hắn nói với ta chính là quan tâm đến vết thương của ta, ngươi nói xem hắn có thích ta hay không?"
Thanh Đại Hòe cười đến nham hiểm: "Này thật ra cũng đơn giản, nàng đối với ngươi khẳng định là cũng có tình ý nha! Huynh đệ, ngươi vậy mà còn học được khổ nhục kế! Còn mang đi lừa gạt cô nương nhà người ta!"
Phượng Ninh lắc lắc đầu: "Không phải khổ nhục kế, cũng không phải..." Phượng Ninh vốn định nói cho Thanh Đại Hòe biết cũng không phải cô nương, cơ mà nghĩ đến Thanh Đại Hòe tư tưởng bảo thủ, chỉ sợ là không lí giải được quan niệm về tình yêu, liền tạm thời đem vế sau không nói ra, chuẩn bị đến lúc đó chuyện thành rồi mới cùng lão bằng hữu chia sẻ tin vui.
Thanh Đại Hòe thực sự không tin nổi được: "Không phải khổ nhục kế? Chẳng lẽ ngươi thực sự bị thương? Ngươi á? Ngươi còn có thể bị thương sao?"
Phượng Ninh gật gật đầu: "Ngoài ý muốn".
'Ngoài ý muốn' của hắn chính là từ phương pháp đi tìm đường chết của hắn.
Hai ngày trước, khi hắn đang đọc sách liền tổng kết được ra một quy luật.
Ở trong thoại bản, vai chính lâm vào tình yêu chính là có những biểu hiện sinh lý đặc thù.
Đó chính là khuôn mặt đỏ lên, tim đập loạn xạ, tay chân mềm nhũn, tứ chi tê dại, tựa như có một đạo thiên lôi đánh vào hồn phách.
Phượng Ninh bấm tay tính toán: Này không được nha, tố chất thân thể của hắn quá tốt, bình thường nếu bị thương, thần thức của hắn đều tự động che chắn đi cảm giác đau đớn, nếu thần thức này cũng tự động đem phản ứng đối với tình yêu của hắn che chắn, hắn làm sao tìm được tình yêu nha?
Tưởng tượng chính mình vì chuyện đó mà đã bỏ qua vô số lần tìm được chân chính tình yêu, Phượng Ninh liền đấm ngực dậm chân, hối tiếc không thôi.
Sau đó hắn liền tùy tay phong ấn phân nửa linh lực của bản thân, vô cùng cao hứng mà chạy đi tìm chính mình tình yêu.
Kết quả mới ra khỏi cửa đã gặp con hung thú vừa bị hắn thu thập hai ngày trước, con hung thú kia vừa gặp hắn liền như một con chó điên, một vuốt đem ngực của hắn cào thành một vết xước lớn, rồi đẩy từ thác nước trên núi xuống.
Hắn ngâm trong nước suốt một canh giờ, trôi trôi nổi nổi làm sao mà chạy đến Ma giới, lúc này mới gặp cái vị mỹ nhân làm hắn nhớ mãi không quên.
Thanh Đại Hòe tặc lưỡi một cái: "May mắn đó là ngươi, nếu là người khác, bị thương còn ngâm trong nước lâu như vậy, đảm bảo sẽ bị phong hàn". (Làm sao ngươi chắc bạn ngươi không bị?)
Phượng Ninh từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa mắc phong hàn lần nào liền cho rằng ch
uyện này không đúng: "Ta cảm thấy bị thương bất quá cũng không phải là xấu, nếu không phải bị thương, ta làm sao gặp được ý trung nhân của mình nha?"
Thanh Đại Hòe nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, sau đó lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Ài... Ta thật không rõ, ngươi vì sao đột nhiên biến thành một tên não có vấn đề chỉ biết nghĩ về tình yêu..."
Phượng Ninh kỳ thật cũng không phải mới sinh ra não đã chập mạch.
Hắn là 3000 năm trước mới trở nên như vậy.
Nhớ năm đó, lão bằng hữu của hắn kết hôn, thúc dục hắn yêu đương mà hắn lại khịt mũi coi thường.
Người kia sinh con, thúc dục hắn thành hôn, hắn vẫn không dao động.
Người kia trở thành gia gia, thúc dục hắn nhanh nhanh tìm một cái đối tượng, hắn vẫn như bàn thạch không bị lay động, đối người kia khinh thường nhìn lại.
Thẳng đến khi, cháu gái của Thanh Đại Hòe mang một cái gương mặt nhỏ thiên chân vô tà, kiều kiều nộn nộn mà kêu hắn Phượng Ninh gia gia, bàn thạch trong lòng hắn mới 'răng...rắc' một tiếng, vỡ thành trăm mảnh.
...Gia gia?
Tay hắn run rẩy, môi trở nên trắng bệch, tâm can cũng trở nên mềm nhũn.
Cái tiếng 'gia gia' này, gọi đến mức hắn ngẩng đầu nhìn xem thế gian tươi đẹp này.
Nguyên lai, cư dân ở Tiên giới ở bối cảnh không ngừng điêu tàn, Vương Mẫu ở trên Thiên Đình lần đầu đưa ra chính sách "kết hôn sớm sinh con sớm", không ngừng thúc dục chư thần bắt chước nhân loại tìm một cái sinh hoạt "gia đình hạnh phúc".
Phượng Ninh lúc này mới phát hiện, toàn bộ thần tiên trên Thiên Đình, những ai có độ tuổi tương đương hắn mà vẫn độc thân đã dần trở nên ít ỏi không còn mấy người.
Mà mấy vị bằng hữu của hắn, cũng sớm bị gia đình ràng buộc, đã không thể bồi hắn du sơn ngoạn thủy, không thể cùng hắn đánh quái thăng cấp.
Vì thế Phượng Ninh vì cô đơn một khoảng thời gian dài mà trở nên hụt hẫng.
Vào một ngày nào đó, trời xanh mấy trắng nắng vàng, với tiếng trống mừng rộn ràng ngoài của, âm thanh của lễ thành hôn long trọng truyền đến tai hắn, hắn đột nhiên nhận ra rằng mình đã quá cô đơn và muốn tìm một bạn lữ đồng hành với hắn.
Tất nhiên, ngoài lí do này ra còn vài lí do lặt vặt không đáng nhắc đến khác nữa.
Tóm lại, thiên ngôn vạn ngữ có thể tóm gọn trong một câu –
Ta, Phượng Ninh, muốn yêu đương!
Nhưng những thứ như tình yêu làm sao có thể nói có liền có. Qua hàng mấy trăm năm, những tiên tử còn độc thân trên Thiên Đình ngày một ít, Phượng Ninh càng chẳng tìm được một ai vừa mắt.
Lại qua mấy trăm năm, hắn đem phạm vi tìm kiếm trực tiếp phóng tới Nhân giới.
Vì thế, hắn thậm chí chủ động xin hạ phàm lịch kiếp.
Nói không chừng còn vẽ ra một câu chuyện được ngàn đời ca tụng!
Nhưng Phượng Ninh lịch kiếp ba, bốn lần. Mỗi lần đều là mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, lần nào cũng là độc thân mà chết.
Lâu dần Phượng Ninh còn có suy nghĩ, nếu hắn tìm được đối tượng, đừng nói gì mà tiên nhân hay phàm nhân, thậm chí là yêu ma quỷ quái thì hắn cũng sẽ vui vui vẻ vẻ chấp nhận, đem người cưới về nhà.
Nhưng chính là không có ai.
Phượng Ninh đi trên con đường tìm kiếm tình yêu 3000 năm, tâm vẫn cứng như bàn thạch, không chịu động đậy dù chủ một chút.
Phượng Ninh đã sống hàng vạn năm, cái gì tốt cũng đã thấy qua, cái gì ngon cũng đã ăn qua, cơ bản chính là ở cái trạng thái vô dục vô cầu.
Nhưng gặp phải chuyện yêu đương này, hắn lại gặp vô vàn trắc trở.
Càng không có gì muốn, hắn càng muốn yêu đương.
Càng không động tâm, hắn càng khát vọng động tâm.
Cái ý niệm này dường như là cỏ dại, sinh sinh trưởng trưởng mạnh mẽ, biến Phượng Ninh thành một tên não chập mạch chỉ biết nghĩ về tình yêu.
- --------------------
Trời đất ơi, tui phát hiện một chương bên đài Tấn bằng gần 3 chương rưỡi bên wiki ạ, ù uôi, gần 4000 chữ, cái lưng già của mị T^T
À,mà trong truyện nếu có mấy chữ in nghiêng là tiếng lòng của con editor chít tịt này chứ hem phải của tác giả đâu T^T đừng chửi mị.
Phượng Ninh tin chắc rằng một ngày nào đó bản thân sẽ rơi vào lưới tình, bất quá... hắn không bao giờ nghĩ là trong hoàn cảnh như vậy!
Hắn hiện tại... đang rơi vào một hoàn cảnh phi thường ái muội, cụ thể ái muội như nào hắn không tiện miêu tả nhưng dù sao nếu hoàn cảnh này ở trong thoại bản chắc chắn là sẽ được bao phủ bởi dâm, uế, sắc, tình!
Mặc dù hiện tại trong đầu hắn không có một nửa suy nghĩ tục tĩu nào, nhưng trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy mặt mình đỏ bừng, tay chân mềm nhũn, miệng lưỡi khô khốc, tim đập loạn nhịp!
Theo kinh nghiệm đọc hàng trăm cuốn thoại bản của hắn, Phượng Ninh liền lập tức minh bạch:
A, đây chính là tình yêu a! (Hẳn là yêu=))
Phượng Ninh ôm ngực, hưng phấn đến mức muốn nhảy thẳng lên trời!
Quả nhiên thoại bản không lừa già dối trẻ, hóa ra phản ứng tâm lý do tình yêu gây ra thật sự tồn tại!
Và đối tượng khiến cho hắn trầm mê sắc dục không ai khác chính là mỹ nhân đang khỏa thân tắm ở kia.
Mỹ nhân khỏa thân đứng hướng lưng về phía hắn, làn da trắng nõn như ngọc bạch, tóc dài như thác nước đổ xuống, sương mù khiến khung cảnh càng khiến 'nàng' trông thật quyến rũ, không khí càng thêm ái muội.
Tục tĩu! Thật sự phi thường tục tĩu!
Phượng Ninh thầm phỉ nhổ chính mình, nguyên lai sở thích của hắn lại thô tục như vậy a...
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ bất quá, hắn lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn có chút phấn khích.
Rốt cuộc thì không phải tình dục cũng là một phần của tình yêu hay sao?
Xét cho cùng, vị mỹ nhân trước mắt đây cũng là đối tượng đầu tiên khơi gợi được dục vọng của hắn từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ.
Hơn nữa, hắn yêu rồi a, còn chưa thấy mặt vị mỹ nhân này, điều đó có nghĩa là gì? Điều đó nói rõ hắn không chỉ trúng tiếng sét ái tình mà cao hơn chính là vận mệnh của đời hắn, là phách hồn tương liên, linh hồn tương ngộ!
Tình yêu luôn trừu tượng, khó đoán, đây chính là tình yêu đích thực của đời hắn!
Phượng Ninh cứ thế cảm động trước tình yêu của bản thân đối với vị mỹ nhân mình chưa thấy mặt nàng tròn vuông tam giác thế nào.
Như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, mỹ nhân từ từ quay người lại.
...
Gương mặt mỹ nhân lộ diện.
Tâm hắn chợt hẫng một nhịp.
...
Phượng Ninh sống đã mấy vạn năm, quang minh chính đại tìm kiếm tình yêu của đời mình 3000 năm.
Thiên hạ có hàng nghìn, hàng vạn mỹ nhân thì hắn cũng phải gặp một nửa.
Nhưng chỉ có vị mỹ nhân này, khiến đầu óc hắn không tự chủ ngừng hoạt động.
Làn da trắng nõn như tuyết lạnh,
Trên trán khác với nhân tộc, nhô ra một cặp sừng nhỏ thuộc về Ma tộc,
Những giọt nước tinh nghịch chạy nhảy trên hàng mi dài,
Và... một đôi mắt màu tro, hắc bạch phân minh.
Cặp mắt kia thanh tịnh, sáng ngời, như vì sao tinh tú trên trời đêm, như suối nguồn trong veo thanh mát, như ngọc thạch quý giá sắc bén.
Mỹ nhân không hổ là mỹ nhân a...
Trong vô số mỹ nhân hắn từng gặp, người này... hiển nhiên là đẹp nhất.
Nhưng mà, hình như giới tính... có hơi sai sai một chút.
Mỹ nhân đang tắm kia chẳng phải là một mỹ nữ ngực tấn công mông phòng thủ như trong tưởng tượng của hắn, mà là một vị thiếu niên Ma tộc, phi thường tuấn tú.
Cả người Phượng Ninh cứng đờ, trên khuôn mặt cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nghe đâu còn có tiếng 'răng... rắc' vang lên như sắp vỡ thành trăm mảnh!
Hắn ôm ngực, tựa như có một ngọn gió lành lạnh lướt qua, để lại một lỗ hổng lớn để gió lùa vào.
Tâm tưởng đã héo tàn của hắn thế nhưng lại không cứng cáp như hắn nghĩ.
Trong một khắc ngắn ngủi, trong đầu hắn xuất hiện động đất cùng gió lốc (ổng đang đau đầu chóng mặt đấy=)), nhưng vừa đảo mắt, tâm hắn lại thêm vài phần kiên định.
Phượng Ninh!
Mày làm sao vậy? Nam thì sao? Nam thì mày liền không thể ngồi xuống nói chuyện yêu đương sao?
Chỉ có như vậy mà mày đã muốn lùi bước sao? Tình yêu của mày chỉ đến thế thôi sao?
Tình yêu chân chính không phải sợ hãi ánh nhìn của thế tục!
Tình yêu chân chính càng phải vượt qua luân thường đạo lí!
Mày tuyệt đối không được lùi bước!
Đừng nao núng, bối rối! Khi não bộ không thể cho mày câu trả lời chính xác, hãy để cơ thể nói cho mày biết tình cảm của mày!
Thiếu niên nhíu mày, nói: "Ngươi..."
"Suỵt" Phượng Ninh dùng tay chặn môi đối phương nói.
Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, duỗi tay ra, cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt cùng nhiệt độ nóng bừng hai bên má.
Quả nhiên.
Cho dù giới tính có chút sai nhưng vẫn như cũ không ngăn cản được trái tim đang đập loạn xạ, mặt nóng bừng như lửa đốt.
Đây chính là tình yêu nha.
Một lão già chờ đợi tình yêu suốt mấy vạn năm đột phá xiềng xích thế tục, kinh thiên động địa, oanh oanh liệt liệt tiến đến Tình! Yêu!
Phượng Ninh lúc này cũng bị tình yêu của chính mình làm cho cảm động tới nơi rồi.
Từ một góc độ nào đó, Phượng Ninh hắn là một kẻ không sợ thế tục, có gan bứt phá xiềng xích hiện thực, đối mặt với tình cảm và dục vọng của bản thân, chân chân thật thật sống một cuộc sống như tiên!
Nghĩ như vậy, Phượng Ninh mở mắt ra nhìn vị thiếu niên tuấn mỹ vô song trước mắt, trong mắt mang theo ý cười rạng rỡ, trong lòng thản nhiên không một chút lo sợ.
"Ngươi tên là gì?" Phượng Ninh tiến thẳng tới chủ đề chính, hứng thú bừng bừng hỏi: "Năm nay bao lớn rồi? Có đối tượng chưa?"
Nói thật, Phượng Ninh tới tận bây giờ vẫn chưa bị đối phương một cước đá bay, hoàn toàn là do gương mặt hắn có chút vô cảm.
Cho dù trong lòng hắn chính là mưa gió bão bùng, cho dù giờ phút này chính là tình yêu mãnh liệt.
Ngay cả khi ánh mắt hắn thẳng thắn và ấm áp như vậy, ngay cả khi bị con đũy tình yêu vả cho sấp mặt thì vẻ mặt của hắn vẫn nhàn nhạt tựa như không để tâm.
Đôi mắt bình tĩnh nhu hòa, khóe môi hơi cong lên, tạo nên một chính nhân quân tử vừa khiêm tốn lễ phép, vừa đoan trang trầm ổn.
Hắn có khuôn mặt thập phần lừa người, thế nên thiếu niên kia theo bản năng mà xem nhẹ việc hắn đột nhiên xông ra, trầm mặc một lúc, nói: "Ngươi bị thương".
Phượng Ninh cúi đầu nhìn nhìn, tay hướng về phía bên cạnh khẽ động, lấp kín vết thương đang rỉ máu, nói: "Không đáng ngại".
Dòng máu đỏ tươi bị cuốn theo dòng nước, thiếu niên có chút ghét bỏ mà nhíu mày: "Nhưng hồ nước này bẩn".
Hắn nói xong, liền cầm lấy quần áo, chuẩn bị lên bờ.
"Xin lỗi" Phượng Ninh bị động tác của đối phương làm cho mê mẩn, chân thành mà xin lỗi: "Quấy rầy ngươi tắm gội rồi, đây không phải là ý của ta, cũng không biết nên bồi thường ra sao, không bằng... lấy thân báo đáp đi?"
Động tác của thiếu niên bỗng chốc trì độn, nhìn về phía Phượng Ninh.
Phượng Ninh chớp chớp đôi mắt, bộ dáng chân thành không giống như đang giả vờ.
Chỉ là nhìn nhìn một lúc, đôi mắt liền không tự chủ được mà dán theo một giọt nước nhỏ, linh hoạt chạy từ cần cổ trắng nõn như ngọc đến vòng eo mảnh mai của đối phương.
Nhìn xuống chút nữa... Não đại liền đình chỉ hoạt động.
Giọt nước trong suốt kia cuối cùng cũng rơi vào mặt nước, biến mất không thấy tung tích.
Thiếu niên nương theo ánh mắt của hắn cúi đầu, rốt cuộc mới minh bạch, nguyên lai lời nói của vị trích tiên xa lạ này không phải là nói giỡn.
Khuôn mặt bình tĩnh của thiếu niên cuối cùng cũng thả lỏng, một tay bắt lấy y phục chắn trước ngực, vành tai trắng nõn nháy mắt trở nên đỏ như máu, lồng ngực phập phồng tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn Phượng Ninh, nghiến chặt răng: "...Biến, thái"
Phượng Ninh như bị hai chữ này cho một kích.
Hắn chưa bao giờ bị mắng thế này!
Xem ra đây là một sự hiểu nhầm tai hại, không mấy thoải mái tương ngộ cùng kinh tâm động phách khi hoan hỉ cùng oan gia yêu đương!
Vì giải trừ hiểu nhầm của đối phương với bản thân, để bản thân không trở thành tên t*ng trùng thượng não ham mê sắc dục trong mắt đối phương. Phượng Ninh dùng làm phép mặc y phục cho thiếu niên, đồng thời đưa người ta lên bờ.
Ngoài ra, hắn còn ân cần đi đến bên cạnh, vuốt thẳng cổ áo của thiếu niên, nhặt chiếc thắt lưng bên cạnh rồi cúi đầu chu đáo thắt cẩn thận.
Tu vi của Phượng Ninh so với thiếu niên cao gấp mấy chục lần, hắn vừa thi pháp, thiếu niên liền vô pháp di chuyển, chỉ có thể mặc hắn bày bố.
Mắt thấy ngón tay của hắn vòng qua eo mình, cẩn thận thắt lưng, thiếu niên tức giận đến đỏ cả cổ.
"Ta không phải biến thái". Phượng Ninh đem thắt lưng buộc tốt, liền thi pháp tiêu trừ đi vệt nước cùng vệt máu trên người đối phương, kiên nhẫn nói: "Ta chỉ là thực sự thích ngươi, trong mấy vạn năm nay, ngươi là người duy nhất khiến ta động tâm, cho nến nhất thời không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nếu có mạo phạm đến ngươi, thực sự xin lỗi".
Mấy vạn năm?
Một chu kỳ của thiên địa tính là 12 vạn năm.
Triều đại Bàn Cổ từ lúc khai thiên tích địa đến nay bất quá cũng chỉ là hơn 7 vạn năm, mà vị trích tiên trước mắt đã sống mấy vạn năm?!
Thiếu niên nhìn nam nhân dính đầy vệt nước và máu trước mắt, lồng ngực ùng ục tràn đầy mao huyết ra bên ngoài lại không chút để ý, pháp lực thâm hậu như vực sâu không đáy, vị trích tiên xa lạ đã sống hơn vạn hơn, cười lạnh một tiếng, mắng: "Lão, biến, thái!"
Xem ra bộ dáng quân tử cũng không thể tiêu trừ nửa phần hiểu lầm trong mắt đối phương, Phượng Ninh có chút ủ rũ, hắn thở dài, nói: "Ngươi nhìn qua xác thực trẻ hơn ta một chút, nhưng kêu ta lão biến thái có hơi quá mức không nha? Ngươi hiện giờ bao nhiêu tuổi? 3000? 900?"
Kỳ thật bất kể một vị thần tiên nào trong thiên hạ, chỉ cần sống quá một vạn tuổi liền chẳng để tâm tuổi tác như nào, Phượng Ninh tuy rằng sống hơn vạn năm, nhưng hiện tại khắp Lục giới không một ai dám kêu hắn "lão thần tiên".
"Ta hiện tại 19, sinh thần 20 tuổi của ta còn có 3 ngày." Thiếu niên lạnh lùng nói.
Phượng Ninh: "..."
Phượng Ninh cứng đờ.
Mười chín?
Đặt ở nhân gian thậm chí còn chưa nhược quán*.
*nhược quán: khoảng 20 tủi.
Là một đứa trẻ vị thành niên.
Chắt của lão bằng hữu hắn cũng tầm tuổi này.
Trong lòng Phượng Ninh không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Phượng Ninh.
Không được, để trở thành tiên nhân thì phải có chịu qua đau khổ.
Để theo đuổi được tình yêu cũng phải chịu qua đau khổ (bị chê già)!
Phượng Ninh yên lặng buông đôi tay đang sửa lại thắt lưng của đối phương, cúi đầu lặng lẽ lùi về sau.
Một bước, hai bước, ba bước.
Dừng lại.
"Hôm nay có hơi đường đột, ta thật xin lỗi. Nếu ba ngày sau ngươi mới nhược quán, vậy ta liền chờ ngươi ba ngày, sau lễ thành niên, ta lại đến."
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn muốn tới?!"
"Ta sẽ cho ngươi thấy tình yêu vô hạn của ta với ngươi!"
Thiếu niên tức giận đến ngón tay cũng phát run.
"Ta nói cho ngươi nghe, chắt cưng của ta hôm nay gặp phải một lão biến thái". (ừ và lão biến thái ấy là bạn ngươi=)))
Thanh Đại Hòe một bên mài ma đao của bản thân, một bên nghiến răng ken két nói.
"Nếu để cho ta bắt được hắn, ta trước hết sẽ móc mắt chó của hắn, băm nát lưỡi hắn, sau đó đem hắn chém làm hai nửa, mang nghiền thành tro!!! Mụ nội nó! Dám bắt nạt tiểu tử nhà ta! Không lộng chết hắn, ta mẹ nó liền không họ Thanh!!!"
Thanh Đại Hòe lửa giận ngập trời, một lúc liền thấy bản thân không được đáp lại, vừa quay đầu liền thấy Phượng Ninh cầm cái thoại bản tình yêu mà phát ngốc.
"Ngươi ngẩn người làm gì đó?" Thanh Đại Hòe đi đến cái bàn trước mắt hắn mà gõ gõ hai cái.
Phượng Ninh lúc này mới khôi phục thần trí, hắn ngẩng đầu, thần sắc cho chút mê mang nhìn Thanh Đại Hòe: "...Đại Hòe, ta tìm được tình yêu."
Thanh Đại Hòe vừa nghe thấy lời này, lập tức vạn phần hứng thú: "Thật hay giả vậy? Ngươi thích ai nha? Nàng có thích ngươi không?"
Phượng Ninh nghiêng đầu nghĩ ngơi, vẻ mặt khiêm tốn mà thỉnh giáo nói: "Câu đầu tiên hắn nói với ta chính là quan tâm đến vết thương của ta, ngươi nói xem hắn có thích ta hay không?"
Thanh Đại Hòe cười đến nham hiểm: "Này thật ra cũng đơn giản, nàng đối với ngươi khẳng định là cũng có tình ý nha! Huynh đệ, ngươi vậy mà còn học được khổ nhục kế! Còn mang đi lừa gạt cô nương nhà người ta!"
Phượng Ninh lắc lắc đầu: "Không phải khổ nhục kế, cũng không phải..." Phượng Ninh vốn định nói cho Thanh Đại Hòe biết cũng không phải cô nương, cơ mà nghĩ đến Thanh Đại Hòe tư tưởng bảo thủ, chỉ sợ là không lí giải được quan niệm về tình yêu, liền tạm thời đem vế sau không nói ra, chuẩn bị đến lúc đó chuyện thành rồi mới cùng lão bằng hữu chia sẻ tin vui.
Thanh Đại Hòe thực sự không tin nổi được: "Không phải khổ nhục kế? Chẳng lẽ ngươi thực sự bị thương? Ngươi á? Ngươi còn có thể bị thương sao?"
Phượng Ninh gật gật đầu: "Ngoài ý muốn".
'Ngoài ý muốn' của hắn chính là từ phương pháp đi tìm đường chết của hắn.
Hai ngày trước, khi hắn đang đọc sách liền tổng kết được ra một quy luật.
Ở trong thoại bản, vai chính lâm vào tình yêu chính là có những biểu hiện sinh lý đặc thù.
Đó chính là khuôn mặt đỏ lên, tim đập loạn xạ, tay chân mềm nhũn, tứ chi tê dại, tựa như có một đạo thiên lôi đánh vào hồn phách.
Phượng Ninh bấm tay tính toán: Này không được nha, tố chất thân thể của hắn quá tốt, bình thường nếu bị thương, thần thức của hắn đều tự động che chắn đi cảm giác đau đớn, nếu thần thức này cũng tự động đem phản ứng đối với tình yêu của hắn che chắn, hắn làm sao tìm được tình yêu nha?
Tưởng tượng chính mình vì chuyện đó mà đã bỏ qua vô số lần tìm được chân chính tình yêu, Phượng Ninh liền đấm ngực dậm chân, hối tiếc không thôi.
Sau đó hắn liền tùy tay phong ấn phân nửa linh lực của bản thân, vô cùng cao hứng mà chạy đi tìm chính mình tình yêu.
Kết quả mới ra khỏi cửa đã gặp con hung thú vừa bị hắn thu thập hai ngày trước, con hung thú kia vừa gặp hắn liền như một con chó điên, một vuốt đem ngực của hắn cào thành một vết xước lớn, rồi đẩy từ thác nước trên núi xuống.
Hắn ngâm trong nước suốt một canh giờ, trôi trôi nổi nổi làm sao mà chạy đến Ma giới, lúc này mới gặp cái vị mỹ nhân làm hắn nhớ mãi không quên.
Thanh Đại Hòe tặc lưỡi một cái: "May mắn đó là ngươi, nếu là người khác, bị thương còn ngâm trong nước lâu như vậy, đảm bảo sẽ bị phong hàn". (Làm sao ngươi chắc bạn ngươi không bị?)
Phượng Ninh từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa mắc phong hàn lần nào liền cho rằng ch
uyện này không đúng: "Ta cảm thấy bị thương bất quá cũng không phải là xấu, nếu không phải bị thương, ta làm sao gặp được ý trung nhân của mình nha?"
Thanh Đại Hòe nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, sau đó lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Ài... Ta thật không rõ, ngươi vì sao đột nhiên biến thành một tên não có vấn đề chỉ biết nghĩ về tình yêu..."
Phượng Ninh kỳ thật cũng không phải mới sinh ra não đã chập mạch.
Hắn là 3000 năm trước mới trở nên như vậy.
Nhớ năm đó, lão bằng hữu của hắn kết hôn, thúc dục hắn yêu đương mà hắn lại khịt mũi coi thường.
Người kia sinh con, thúc dục hắn thành hôn, hắn vẫn không dao động.
Người kia trở thành gia gia, thúc dục hắn nhanh nhanh tìm một cái đối tượng, hắn vẫn như bàn thạch không bị lay động, đối người kia khinh thường nhìn lại.
Thẳng đến khi, cháu gái của Thanh Đại Hòe mang một cái gương mặt nhỏ thiên chân vô tà, kiều kiều nộn nộn mà kêu hắn Phượng Ninh gia gia, bàn thạch trong lòng hắn mới 'răng...rắc' một tiếng, vỡ thành trăm mảnh.
...Gia gia?
Tay hắn run rẩy, môi trở nên trắng bệch, tâm can cũng trở nên mềm nhũn.
Cái tiếng 'gia gia' này, gọi đến mức hắn ngẩng đầu nhìn xem thế gian tươi đẹp này.
Nguyên lai, cư dân ở Tiên giới ở bối cảnh không ngừng điêu tàn, Vương Mẫu ở trên Thiên Đình lần đầu đưa ra chính sách "kết hôn sớm sinh con sớm", không ngừng thúc dục chư thần bắt chước nhân loại tìm một cái sinh hoạt "gia đình hạnh phúc".
Phượng Ninh lúc này mới phát hiện, toàn bộ thần tiên trên Thiên Đình, những ai có độ tuổi tương đương hắn mà vẫn độc thân đã dần trở nên ít ỏi không còn mấy người.
Mà mấy vị bằng hữu của hắn, cũng sớm bị gia đình ràng buộc, đã không thể bồi hắn du sơn ngoạn thủy, không thể cùng hắn đánh quái thăng cấp.
Vì thế Phượng Ninh vì cô đơn một khoảng thời gian dài mà trở nên hụt hẫng.
Vào một ngày nào đó, trời xanh mấy trắng nắng vàng, với tiếng trống mừng rộn ràng ngoài của, âm thanh của lễ thành hôn long trọng truyền đến tai hắn, hắn đột nhiên nhận ra rằng mình đã quá cô đơn và muốn tìm một bạn lữ đồng hành với hắn.
Tất nhiên, ngoài lí do này ra còn vài lí do lặt vặt không đáng nhắc đến khác nữa.
Tóm lại, thiên ngôn vạn ngữ có thể tóm gọn trong một câu –
Ta, Phượng Ninh, muốn yêu đương!
Nhưng những thứ như tình yêu làm sao có thể nói có liền có. Qua hàng mấy trăm năm, những tiên tử còn độc thân trên Thiên Đình ngày một ít, Phượng Ninh càng chẳng tìm được một ai vừa mắt.
Lại qua mấy trăm năm, hắn đem phạm vi tìm kiếm trực tiếp phóng tới Nhân giới.
Vì thế, hắn thậm chí chủ động xin hạ phàm lịch kiếp.
Nói không chừng còn vẽ ra một câu chuyện được ngàn đời ca tụng!
Nhưng Phượng Ninh lịch kiếp ba, bốn lần. Mỗi lần đều là mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, lần nào cũng là độc thân mà chết.
Lâu dần Phượng Ninh còn có suy nghĩ, nếu hắn tìm được đối tượng, đừng nói gì mà tiên nhân hay phàm nhân, thậm chí là yêu ma quỷ quái thì hắn cũng sẽ vui vui vẻ vẻ chấp nhận, đem người cưới về nhà.
Nhưng chính là không có ai.
Phượng Ninh đi trên con đường tìm kiếm tình yêu 3000 năm, tâm vẫn cứng như bàn thạch, không chịu động đậy dù chủ một chút.
Phượng Ninh đã sống hàng vạn năm, cái gì tốt cũng đã thấy qua, cái gì ngon cũng đã ăn qua, cơ bản chính là ở cái trạng thái vô dục vô cầu.
Nhưng gặp phải chuyện yêu đương này, hắn lại gặp vô vàn trắc trở.
Càng không có gì muốn, hắn càng muốn yêu đương.
Càng không động tâm, hắn càng khát vọng động tâm.
Cái ý niệm này dường như là cỏ dại, sinh sinh trưởng trưởng mạnh mẽ, biến Phượng Ninh thành một tên não chập mạch chỉ biết nghĩ về tình yêu.
- --------------------
Trời đất ơi, tui phát hiện một chương bên đài Tấn bằng gần 3 chương rưỡi bên wiki ạ, ù uôi, gần 4000 chữ, cái lưng già của mị T^T
À,mà trong truyện nếu có mấy chữ in nghiêng là tiếng lòng của con editor chít tịt này chứ hem phải của tác giả đâu T^T đừng chửi mị.