Chương 1: Hàng chuyển phát nhanh không thể vào
Lục Nghiêu trấn thủ Nghiệp Thành, trông coi nơi tụ tập phi nhân loại lớn nhất vùng Tần Hoài. Hàng ngày quản trời, trấn đất, là hung thần tàn bạo nổi tiếng hai giới. Bỗng nhiên một ngày, tổ 7 ở Vân Nam xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, một thiếu niên được phân tới Nghiệp Thành, dưới sự giám sát của Lục Nghiêu dần dần lộ rõ bản chất hung ác, cũng chậm rãi vạch trần những biến cố phát sinh ở Vân Nam. Ngũ độc*, doanh nhân nổi tiếng ham trường sinh bất tử... đủ loại người đều tụ tập đến nơi này, dẫn đến một loạt sự kiện kỳ dị. Bộ truyện này cho độc giả thấy một thế giới khác nơi mà nhân loại và phi nhân loại cùng tồn tại, hai bên dưới sự quản lý của Quốc An yên ổn sống chung.
(*Ngũ độc: Rắn, nhện, rết, bọ cạp và rùa - thần quái sẽ xuất hiện trong truyện)
______________________
Lục Nghiêu ngáp một cái, trong miệng còn ngậm bánh rán, hai tay đút trong túi áo len, hắn nhấc chân đạp cửa chống trộm lên.
Gần đây trong tiểu khu không yên ổn, hơn nửa đêm luôn có tiếng người gào quỷ khóc, hắn bị tiếng ầm ĩ đó làm cho huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng, ba giờ sáng từ trên giường đứng bật dậy nhìn xuống dưới lầu, nếu nhìn thấy bóng người nào đó nói không chừng sẽ trực tiếp nhảy từ lầu ba xuống đánh một trận. Người hàng xóm bên cạnh đoán chừng cũng không chịu nổi, ba chậu hoa bay vù vù từ trong cửa sổ ra nện rầm rầm xuống bồn hoa bên ngoài tòa nhà. Từ đó mới coi như yên tĩnh được một chút.
6 giờ sáng, trong tiểu khu giống như không còn người nào, chỉ có mấy ông lão đang đánh thái cực quyền dưới gốc cây, Lục Nghiêu chào hỏi một tiếng rồi đi về phía cửa tiểu khu.
Thành phố ở bên cạnh biển, mấy năm nay tương đối phát triển, thành thị mở rộng, làng xóm xung quanh đều bị phá bỏ, thay vào đó là những tòa chung cư. Tiểu khu của bọn họ vừa vặn ở rìa nội thành, có thể coi là nơi giao giữa thành thị và nông thôn. Trước cửa tiểu khu có biển báo trạm xe buýt, tuy rằng chỉ có một chuyến xe nhưng ra vào cũng tương đối thuận tiện.
Hai bên tiểu khu đều có tường vây cao hơn một mét* vừa vặn có thể tránh cho mấy đứa trẻ mới lớn nghịch ngợm mà leo lên. Bên trái lối ra vào là một cánh cửa sắt lớn, phía trên có một cái băng đô cảnh báo màu vàng, trên đó viết "Chuyển phát nhanh và giao đồ ăn bên ngoài không được vào." Cánh cửa sắt bên phải không biết đã mất tích từ lúc nào. Ở đó chỉ có một phòng bảo vệ, bên trong cũng không có ai.
(*chỗ này thấy hơi cấn nhưng tác giả viết vậy nên mình giữ nguyên)
Lục Nghiêu cắn ba miếng hết cái bánh rán, hắn lấy chìa khóa từ trong túi ra, còn chưa kịp mở cửa phòng bảo vệ đã thấy có một thanh niên đội mũi đen đứng bên ngoài cửa sắt, Trên mũ viết hai chữ "Thuận Phong"
Lục Nghiêu: "..."
Thanh niên chuyển phát nhanh liếc mắt nhìn hắn một cái, lén lút vẫy vẫy tay: "Lại đây!"
Lục Nghiêu đi tới, thanh niên hạ giọng hỏi: "Trong phòng bảo vệ có ai không?"
Lục Nghiêu liếc mắt một cái, trả lời: "Không có ai, hẳn là vừa tan ca đêm, người thay ca còn chưa tới."
Thanh niên chuyển phát nhanh lén lút lấy ra năm đồng từ trong túi quần, ra hiệu cho Lục Nghiêu: "Tôi lẻn vào trước, chờ tôi đi vào, anh đứng bên ngoài ném đồ chuyển phát nhanh cho tôi. Tránh xa phòng bảo vệ ra một chút, đừng để bị phát hiện."
Lục Nghiêu hỏi: "Cậu vừa phụ trách khu vực này à?"
"Người tiền nhiệm vì áp lực tình thần quá lớn nghỉ rồi." Thanh niên chuyển phát nhanh đè mũ, lén lút nói: "Nhỏ giọng một chút, khách hàng đã đưa tiền tip, nói bảo vệ tiểu khu rất hung dữ, không cho chuyển phát nhanh vào, bảo tôi tìm cách lẻn vào."
Lục Nghiêu cất tiền vào túi, gật đầu. Động tác của anh chuyển phát nhanh rất dứt khoát, xoay hai vòng qua cái cửa sắt, vừa mới quay đầu liền thấy Lục Nghiêu một tay cầm đồ chuyển phát nhanh, một tay cầm chìa khía mở cửa phòng bảo vệ đi vào.
Thanh niên chuyển phát nhanh: "..."
Thanh niên chuyển phát nhanh: "Người anh em, sao anh có thể làm như vậy?"
Lục Nghiêu không nói lời nào, chuyển giấy chứng nhận công việc ra, sau đó chỉ vào mình: "Tôi, bảo vệ tiểu khu!"
Hắn liếc mắt nhìn thanh niên chuyển phát nhanh, vẻ mặt đang mờ mịt sau đó mở cửa sổ thủy tinh nhỏ lên, nói: "Đơn hàng của ai? Bao nhiêu tiền? Chút nữa tôi gọi người đó đến lấy."
Thanh niên chuyển phát nhanh không biết phải làm gì, ấp úng nói: "Cảm ơn anh."
Lục Nghiêu lấy ra quyển sổ nhỏ, nhớ kỹ địa chỉ rồi viết vào, sau đó cũng không nói gì thêm. Thanh niên chuyển phát nhanh đè lại cái mũ, lúc ngồi trên xe điện còn chưa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi nghiêm túc trong phòng bảo vệ, thầm nghĩ, nhìn tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng anh tuấn như vậy sao lại làm bảo vệ?
Nghĩ một hồi, thanh niên lại từ trên xe điện nhảy xuống, chạy tới gõ cửa sổ phòng bảo vệ: "Đại ca, lương bảo vệ thấp lắm, nếu không anh cũng chuyển sang làm chuyển phát nhanh đi. Chỗ chúng tôi lương thưởng cũng khá cao đó."
Lục Nghiêu lắc đầu, cười nói: "Không cần. Làm việc này quen rồi."
Thanh niên chuyển phát nhanh cũng không nghĩ nhiều nữa, nhiệt tình nói lời tạm biệt với anh: "Vậy lần sau gặp lại, khu vực này từ bây giờ tôi phụ trách, tính tôi rất lạc quan, sẽ không dễ dàng bỏ việc."
Lục Nghiêu xoay bút trong tay một chút, hộp chuyển phát nhanh đặt bên cạnh hắn, băng dính trong suốt quấn chặt chẽ, hắn nhớ đến mấy căn hộ trên tầng, uống một ngụm nước, giống như lão đại về hưu ngồi trên ghế trong văn phòng. Trên bàn có mấy quyển tư liệu dày cộp, còn có tờ báo mới ngày hôm nay. Lục Nghiêu vẽ một chữ thập trước ngực, cầu nguyện cho hôm nay có thể bình an vô sự.
Hắn uống một ngụm nước, đột nhiên cái mũi giật giật, có mùi lạ. Lục Nghiêu dừng lại một chút, cầm hộp chuyển phát nhanh đến trước mặt mình, cúi đầu ngửi thử. Sau đó lật danh bạ điện thoại gọi đi.
"Cư dân của toàn nhà số 6, tầng 4, số nhà 402 đúng không?"
"..."
"Chuyển phát nhanh của cô bị giữ ở phòng bảo vệ, nhanh chóng xuống lấy hàng đi."
Thanh âm bên kia là một cô gái, giọng non nớt lại đáng yêu, "mềm mại" đến mức có thể bóp ra nước: "Mẹ nó chứ chuyển phát nhanh, đã nói hắn ta trèo tường vào, bà đây còn tip cho hắn ta 300 đồng đó! Chết tiệt!"
Lục Nghiêu mặt không biến sắc tiếp tục nói: "Tối nay trước khi tôi thay ca, nếu cô không xuống lấy hàng thì tôi sẽ ném đồ của cô sang bãi rác phía Đông."
Nói một hai tiếng bên kia cũng không có chút động tĩnh nào, Lục Nghiêu cúp máy, ném hộp chuyển phát nhanh vào một góc bên cạnh. Hắn mới lười quản, khi nào chuyển phát nhanh đến hắn sẽ gọi người ra nhận, bởi vì không có người lấy, phòng bảo vệ lại không lớn, hiện tại nhìn vào cũng có hơn chục đơn hàng đang chất đống, cái lâu nhất đã từ ba năm trước. Lục Nghiêu thật sự không thể nào hiểu được, tiểu khu có tám tòa nhà, tòa nhà xa nhất cũng chỉ cách cổng ra vào 15 phút đi, vậy mà một nhóm thì tìm đủ mọi cách để người giao hàng lẻn vào, một nhóm thì thà chết cũng không xuống lấy.
Bọn họ ôm hy vọng nhỏ nhoi là Lục Nghiêu sẽ không phát hiện ra - dù sao thì bọn họ cũng không muốn xuống lấy hàng. Lục Nghiêu đang suy nghĩ thì hiếc hộp chuyển phát nhanh đột nhiên rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng trên sàn mới dừng lại. Sau cú va chạm này, hộp đừng bên ngoài không có vấn đề gì nhưng thứ đồ bên trong khẳng định vỡ rồi, một số chất lỏng từ theo khe của cái hộp chảy ra. Chẳng mấy chốc mà căn phòng bảo vệ đã tràn ngập thứ mùi tanh tưởi của máu.
Gân xanh trên trán Lục Nghiêu giật giật liên tục, cô gái ở tầng 4 tòa nhà số 6 kia là cái gì vậy? Dù sao cũng không phải người bình thường. Mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm qua mạng thì thôi đi, sao còn mua cả máu vậy? Cứ cho là mua đi, chất lượng đóng gói cũng thật kém, chỉ vừa rớt xuống mà đồ đựng bên trong đã chảy ra.
Lục Nghiêu hít một hơi sâu, sức mạnh trên tay không chút thay đổi, chỉ nghe rắc một tiếng cái bút đã bị bẻ gẫy làm đôi, hắn nhìn cái bút trong tay mình, bình tĩnh lại. Quên đi, chính là lỗi của hắn! Lúc còn trẻ, hắn cam đoan với lãnh đạo sẽ đến tiểu khu này làm bảo vệ. Đúng là tuổi trẻ xốc nổi, không có chút kinh nghiệm nào lại còn hiếu thắng, giống như một con ruồi thấy trứng thối vậy, không ai cản được, cứ thế mà lao vào, cho đến khi nhận ra điều bất thường thì thân đã ở tại cái chốn này, muốn rời đi cũng không được. Nghiệp Thành ngư long hỗn tạp, bán yêu cùng con người ở chung rất hòa thuận, nói là hòa thuận, chính là vì người bình thường căn bản không biết sống bên cạnh mình là một đám yêu quái miệng đầy răng nanh.
Tiểu khu do Lục Nghiêu canh giữ là nơi tụ tập nhiều phi nhân loại nhất ở Nghiệp Thành, bên trong hỗn tạp, loại "người" nào cũng có.
Hắn thở dài, viết từng nét lên quyển sổ nhỏ: Cư dân nhà 404, tầng 4, tòa nhà số 6. Ngày 18 tháng 7, xúi giục nhân viên chuyển phát nhanh đột nhập vào tiểu khu.
(*Ngũ độc: Rắn, nhện, rết, bọ cạp và rùa - thần quái sẽ xuất hiện trong truyện)
______________________
Lục Nghiêu ngáp một cái, trong miệng còn ngậm bánh rán, hai tay đút trong túi áo len, hắn nhấc chân đạp cửa chống trộm lên.
Gần đây trong tiểu khu không yên ổn, hơn nửa đêm luôn có tiếng người gào quỷ khóc, hắn bị tiếng ầm ĩ đó làm cho huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng, ba giờ sáng từ trên giường đứng bật dậy nhìn xuống dưới lầu, nếu nhìn thấy bóng người nào đó nói không chừng sẽ trực tiếp nhảy từ lầu ba xuống đánh một trận. Người hàng xóm bên cạnh đoán chừng cũng không chịu nổi, ba chậu hoa bay vù vù từ trong cửa sổ ra nện rầm rầm xuống bồn hoa bên ngoài tòa nhà. Từ đó mới coi như yên tĩnh được một chút.
6 giờ sáng, trong tiểu khu giống như không còn người nào, chỉ có mấy ông lão đang đánh thái cực quyền dưới gốc cây, Lục Nghiêu chào hỏi một tiếng rồi đi về phía cửa tiểu khu.
Thành phố ở bên cạnh biển, mấy năm nay tương đối phát triển, thành thị mở rộng, làng xóm xung quanh đều bị phá bỏ, thay vào đó là những tòa chung cư. Tiểu khu của bọn họ vừa vặn ở rìa nội thành, có thể coi là nơi giao giữa thành thị và nông thôn. Trước cửa tiểu khu có biển báo trạm xe buýt, tuy rằng chỉ có một chuyến xe nhưng ra vào cũng tương đối thuận tiện.
Hai bên tiểu khu đều có tường vây cao hơn một mét* vừa vặn có thể tránh cho mấy đứa trẻ mới lớn nghịch ngợm mà leo lên. Bên trái lối ra vào là một cánh cửa sắt lớn, phía trên có một cái băng đô cảnh báo màu vàng, trên đó viết "Chuyển phát nhanh và giao đồ ăn bên ngoài không được vào." Cánh cửa sắt bên phải không biết đã mất tích từ lúc nào. Ở đó chỉ có một phòng bảo vệ, bên trong cũng không có ai.
(*chỗ này thấy hơi cấn nhưng tác giả viết vậy nên mình giữ nguyên)
Lục Nghiêu cắn ba miếng hết cái bánh rán, hắn lấy chìa khóa từ trong túi ra, còn chưa kịp mở cửa phòng bảo vệ đã thấy có một thanh niên đội mũi đen đứng bên ngoài cửa sắt, Trên mũ viết hai chữ "Thuận Phong"
Lục Nghiêu: "..."
Thanh niên chuyển phát nhanh liếc mắt nhìn hắn một cái, lén lút vẫy vẫy tay: "Lại đây!"
Lục Nghiêu đi tới, thanh niên hạ giọng hỏi: "Trong phòng bảo vệ có ai không?"
Lục Nghiêu liếc mắt một cái, trả lời: "Không có ai, hẳn là vừa tan ca đêm, người thay ca còn chưa tới."
Thanh niên chuyển phát nhanh lén lút lấy ra năm đồng từ trong túi quần, ra hiệu cho Lục Nghiêu: "Tôi lẻn vào trước, chờ tôi đi vào, anh đứng bên ngoài ném đồ chuyển phát nhanh cho tôi. Tránh xa phòng bảo vệ ra một chút, đừng để bị phát hiện."
Lục Nghiêu hỏi: "Cậu vừa phụ trách khu vực này à?"
"Người tiền nhiệm vì áp lực tình thần quá lớn nghỉ rồi." Thanh niên chuyển phát nhanh đè mũ, lén lút nói: "Nhỏ giọng một chút, khách hàng đã đưa tiền tip, nói bảo vệ tiểu khu rất hung dữ, không cho chuyển phát nhanh vào, bảo tôi tìm cách lẻn vào."
Lục Nghiêu cất tiền vào túi, gật đầu. Động tác của anh chuyển phát nhanh rất dứt khoát, xoay hai vòng qua cái cửa sắt, vừa mới quay đầu liền thấy Lục Nghiêu một tay cầm đồ chuyển phát nhanh, một tay cầm chìa khía mở cửa phòng bảo vệ đi vào.
Thanh niên chuyển phát nhanh: "..."
Thanh niên chuyển phát nhanh: "Người anh em, sao anh có thể làm như vậy?"
Lục Nghiêu không nói lời nào, chuyển giấy chứng nhận công việc ra, sau đó chỉ vào mình: "Tôi, bảo vệ tiểu khu!"
Hắn liếc mắt nhìn thanh niên chuyển phát nhanh, vẻ mặt đang mờ mịt sau đó mở cửa sổ thủy tinh nhỏ lên, nói: "Đơn hàng của ai? Bao nhiêu tiền? Chút nữa tôi gọi người đó đến lấy."
Thanh niên chuyển phát nhanh không biết phải làm gì, ấp úng nói: "Cảm ơn anh."
Lục Nghiêu lấy ra quyển sổ nhỏ, nhớ kỹ địa chỉ rồi viết vào, sau đó cũng không nói gì thêm. Thanh niên chuyển phát nhanh đè lại cái mũ, lúc ngồi trên xe điện còn chưa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi nghiêm túc trong phòng bảo vệ, thầm nghĩ, nhìn tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng anh tuấn như vậy sao lại làm bảo vệ?
Nghĩ một hồi, thanh niên lại từ trên xe điện nhảy xuống, chạy tới gõ cửa sổ phòng bảo vệ: "Đại ca, lương bảo vệ thấp lắm, nếu không anh cũng chuyển sang làm chuyển phát nhanh đi. Chỗ chúng tôi lương thưởng cũng khá cao đó."
Lục Nghiêu lắc đầu, cười nói: "Không cần. Làm việc này quen rồi."
Thanh niên chuyển phát nhanh cũng không nghĩ nhiều nữa, nhiệt tình nói lời tạm biệt với anh: "Vậy lần sau gặp lại, khu vực này từ bây giờ tôi phụ trách, tính tôi rất lạc quan, sẽ không dễ dàng bỏ việc."
Lục Nghiêu xoay bút trong tay một chút, hộp chuyển phát nhanh đặt bên cạnh hắn, băng dính trong suốt quấn chặt chẽ, hắn nhớ đến mấy căn hộ trên tầng, uống một ngụm nước, giống như lão đại về hưu ngồi trên ghế trong văn phòng. Trên bàn có mấy quyển tư liệu dày cộp, còn có tờ báo mới ngày hôm nay. Lục Nghiêu vẽ một chữ thập trước ngực, cầu nguyện cho hôm nay có thể bình an vô sự.
Hắn uống một ngụm nước, đột nhiên cái mũi giật giật, có mùi lạ. Lục Nghiêu dừng lại một chút, cầm hộp chuyển phát nhanh đến trước mặt mình, cúi đầu ngửi thử. Sau đó lật danh bạ điện thoại gọi đi.
"Cư dân của toàn nhà số 6, tầng 4, số nhà 402 đúng không?"
"..."
"Chuyển phát nhanh của cô bị giữ ở phòng bảo vệ, nhanh chóng xuống lấy hàng đi."
Thanh âm bên kia là một cô gái, giọng non nớt lại đáng yêu, "mềm mại" đến mức có thể bóp ra nước: "Mẹ nó chứ chuyển phát nhanh, đã nói hắn ta trèo tường vào, bà đây còn tip cho hắn ta 300 đồng đó! Chết tiệt!"
Lục Nghiêu mặt không biến sắc tiếp tục nói: "Tối nay trước khi tôi thay ca, nếu cô không xuống lấy hàng thì tôi sẽ ném đồ của cô sang bãi rác phía Đông."
Nói một hai tiếng bên kia cũng không có chút động tĩnh nào, Lục Nghiêu cúp máy, ném hộp chuyển phát nhanh vào một góc bên cạnh. Hắn mới lười quản, khi nào chuyển phát nhanh đến hắn sẽ gọi người ra nhận, bởi vì không có người lấy, phòng bảo vệ lại không lớn, hiện tại nhìn vào cũng có hơn chục đơn hàng đang chất đống, cái lâu nhất đã từ ba năm trước. Lục Nghiêu thật sự không thể nào hiểu được, tiểu khu có tám tòa nhà, tòa nhà xa nhất cũng chỉ cách cổng ra vào 15 phút đi, vậy mà một nhóm thì tìm đủ mọi cách để người giao hàng lẻn vào, một nhóm thì thà chết cũng không xuống lấy.
Bọn họ ôm hy vọng nhỏ nhoi là Lục Nghiêu sẽ không phát hiện ra - dù sao thì bọn họ cũng không muốn xuống lấy hàng. Lục Nghiêu đang suy nghĩ thì hiếc hộp chuyển phát nhanh đột nhiên rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng trên sàn mới dừng lại. Sau cú va chạm này, hộp đừng bên ngoài không có vấn đề gì nhưng thứ đồ bên trong khẳng định vỡ rồi, một số chất lỏng từ theo khe của cái hộp chảy ra. Chẳng mấy chốc mà căn phòng bảo vệ đã tràn ngập thứ mùi tanh tưởi của máu.
Gân xanh trên trán Lục Nghiêu giật giật liên tục, cô gái ở tầng 4 tòa nhà số 6 kia là cái gì vậy? Dù sao cũng không phải người bình thường. Mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm qua mạng thì thôi đi, sao còn mua cả máu vậy? Cứ cho là mua đi, chất lượng đóng gói cũng thật kém, chỉ vừa rớt xuống mà đồ đựng bên trong đã chảy ra.
Lục Nghiêu hít một hơi sâu, sức mạnh trên tay không chút thay đổi, chỉ nghe rắc một tiếng cái bút đã bị bẻ gẫy làm đôi, hắn nhìn cái bút trong tay mình, bình tĩnh lại. Quên đi, chính là lỗi của hắn! Lúc còn trẻ, hắn cam đoan với lãnh đạo sẽ đến tiểu khu này làm bảo vệ. Đúng là tuổi trẻ xốc nổi, không có chút kinh nghiệm nào lại còn hiếu thắng, giống như một con ruồi thấy trứng thối vậy, không ai cản được, cứ thế mà lao vào, cho đến khi nhận ra điều bất thường thì thân đã ở tại cái chốn này, muốn rời đi cũng không được. Nghiệp Thành ngư long hỗn tạp, bán yêu cùng con người ở chung rất hòa thuận, nói là hòa thuận, chính là vì người bình thường căn bản không biết sống bên cạnh mình là một đám yêu quái miệng đầy răng nanh.
Tiểu khu do Lục Nghiêu canh giữ là nơi tụ tập nhiều phi nhân loại nhất ở Nghiệp Thành, bên trong hỗn tạp, loại "người" nào cũng có.
Hắn thở dài, viết từng nét lên quyển sổ nhỏ: Cư dân nhà 404, tầng 4, tòa nhà số 6. Ngày 18 tháng 7, xúi giục nhân viên chuyển phát nhanh đột nhập vào tiểu khu.