Chương 15: Đừng tranh giành
Chap trước tui cop thiếu nguyên một khúc dài, sửa lâu rùi nhưng tui nhắc đây cho bà nào bữa lỡ hong để ý, lỡ quên thì coi lại cái để khôn trật mạch truyện nha:') tui xin lỗi huhu
–
Trong thời gian ở phủ Thẩm Quốc công, Thẩm Hòa quen biết thêm rất nhiều bạn mới,
Ví dụ như ông bà ngoại mà cậu chưa gặp bao giờ.
Thời điểm Thẩm Hòa nghe tin gia đình Liễu Thị lang đến bái phỏng thì không khỏi hưng phấn.
Ông bà nội và ông bố chết tiệt kia đều giống với ông bà và bố cậu ở hiện đại.
Có lẽ nào nhà ngoại cũng vậy chăng!
Thế nhưng khi Thẩm Hòa được bế vào phòng khách, trông thấy Liễu Thị lang và Thị lang phu nhân thì có chút bối rối.
Cho đến khi được bà nội nhét vào tay người lạ mặt kia thì cậu mới ý thức được, hóa ra đây là ông bà ngoại của mình ở thế giới này.
Liễu Thị lang ngoài 50 tuổi, để một chòm râu, nhìn sơ rất có phong độ trí thức văn nhã..
Khi ôm lấy Thẩm Hòa, ông và Liễu phu nhân đều cười lên rất ôn hòa, cùng nhau dỗ bé.
Họ không để lộ cảm xúc ra ngoài lúc dỗ trẻ con như hai vợ chồng lão Quốc công và lão phu nhân.
Cuối cùng vẫn là lão phu nhân nhéo má Thẩm Hòa rồi cười nói: "Tiểu Hòa, đây là ông bà ngoại của con đó."
Xưng hô này rất khó với con nít, Liễu Thị lang cười: "Thằng bé chỉ mới bây lớn, không gọi được đâu."
Lão Quốc công đắc ý nói: "Ông thông gia à! Đừng có coi thường Tiểu Hòa. Nó đã biết gọi ông bà nội rồi, đến cả tên của hai đứa nha hoàn cũng gọi được nốt."
Như thể vô cùng mát dạ khi có được đứa cháu thông minh để khoe khoang vậy.
Lão phu nhân lén lút ngắt ông một cái, cười nói với vợ chồng Liễu Thị lang: "Tiểu Hòa rất thông minh, qua chừng mấy ngày là nói được ngay ấy mà, hôm nay chỉ vừa mới gặp thôi. Trước đây Tiểu Hòa luôn ở Đông cung, chưa từng được ra ngoài, hôm thôi nôi thì nhà thông gia lại có việc không thể đến gặp. Bây giờ Tiểu Hòa được phép trở về thường xuyên rồi, ông bà thông gia cũng nên thường ghé thăm mới được nhé."
Lão Quốc công mải lo vênh váo, bị ngắt một cái mới tỉnh lại, bèn khụ khụ hai tiếng lấp liếm.
Cái gì mà biết gọi tên nha hoàn trong khi chưa gọi được ông bà ngoại mà cũng dám nói ra.
Thẩm Hòa yên lặng dựa vào lòng ông bà ngoại mới, một chốc lát sau mới ổn định lại.
Không phải thì thôi vậy, giống thì chỉ cần ông bà nội giống cũng đủ lắm rồi.
Thẩm Hòa lần nữa xốc lại tinh thần, đỉnh đầu bị chòm râu chọc đến ngứa ngáy.
Cậu ngẩng lên nhìn thử thì thấy trên cằm ông ngoại có một chòm râu đen nhánh.
Thế là hai cánh tay mũm mĩm giơ lên, cái tay thứ nhất không với tới, cái thứ hai thành công túm được nhúm râu.
Liễu Thị lang: "...?"
Liễu phu nhân vốn đoan trang cũng không nhịn được phì cười.
Liễu Thị lang cúi đầu, nhìn đôi mắt to tròn đen láy của bé bánh trôi trắng, ánh mắt bé con tò mò mà xem xét chòm râu của mình, nhìn một lúc cũng không khỏi buồn cười.
Liễu phu nhân nói: "Nhà họ Liễu nhiều con trẻ như vậy, Tiểu Hòa là đứa đầu tiên dám túm râu lão gia đấy."
Liễu Thị lang nhẹ nhàng nhéo cánh tay béo mập của bé, cảm khái: "Giống hệt mẹ nó lúc nhỏ."
Nhắc đến người đã khuất, mấy người lớn trong phòng đột ngột im lặng.
Thẩm Hòa mím môi, dùng sức kéo chòm râu ông ngoại mới mạnh hơn nữa, được lắm, không cần phải nương tay,
Cậu lần mò bò dậy, lớn mật đứng hẳn lên đùi Liễu Thị lang, ôm cổ ông cười hì hì: "Ngoại ngoại."
Sợ nói đủ hai chữ "ông ngoại" thì cằm mấy người sẽ rớt xuống đất mất.
Thôi thì nói mấy từ láy đơn giản đi, gọi ông nội được thì ông ngoại có gì khó đâu?
Cậu ôm cổ ông ngoại mới nhận, nghĩ nghĩ một chút rồi hôn lên trán ông một cái thật kêu.
Coi như là an ủi đó, cũng coi như là quà gặp mặt lần đầu luôn!
Cái hôn của bé con vô cùng mạnh mẽ, để lại trên trái Liễu Thị lang một vết nước miếng lấp lánh.
Liễu Thị lang cũng không ghét bỏ, chỉ ngạc nhiên một lúc rồi cười vui vẻ, ôm lấy bé, giọng nói ôn hòa không giấu được mừng rỡ: "Con ngoan, cho ông ngoại nhìn một cái nào."
Liễu phu nhân cũng vui vẻ: "Thật là thông minh, cho bà ngoại bế một cái nào."
Thẩm Hòa trước nay luôn làm việc công bằng, đã hôn ông ngoại rồi thì đương nhiên cũng sẽ hôn bà ngoại.
Hôn một cái nè.
Có bé con mềm mại như bông trong ngực, đôi mắt to chứa chan thân mật, nhỏ bé như nắm tuyết, Liễu phu nhân tuy chỉ mới gặp bé lần đầu, nhưng thấy bộ dáng này vẫn yêu thích không thôi.
Có điều Lão Quốc công và lão phu nhân ở đối diện nhìn thấy cảnh này thì trong lòng hơi chua.
Chưa gì mà đã thân rồi ư?
Thẩm Hòa thông minh nhạy bén, liếc mắt một cái là phát hiện ông bà nội đang nổi máu ghen, vừa buồn cười vừa tiếp tục làm nũng với bà ngoại.
Sau đó giãy giụa nhảy xuống đất.
Đến hôm qua cậu mới được cấp phép cho chạm chân xuống đất, vết thương trên đầu gối đã bóc vảy, lộ ra vết sẹo mờ màu hồng nhạt, qua một hai tháng nữa thì vết sẹo này cũng sẽ phai màu, mọi dấu vết cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Bé con lạch bà lạch bạch chạy đến chỗ lão phu nhân, trèo lên đầu gối bà rồi giơ tay, ý bảo bà tới gần.
Lão phu nhân mỉm cười cúi đầu, nhận lấy một cái hôn nhiều nước miếng đến từ bé.
Cả phòng im lặng vài giây, sau đó mọi người đều không nhịn được mà cười phá lên!
"Tiểu Hòa thật là, công bằng tuyệt đối."
Bé con hôn hết tất cả mọi người, trấn an hội người lớn tuổi xong thì bắt đầu ngứa ngáy tay chân.
Cậu loay hoay bên chân ông nội một lúc vẫn không thấy anh trai bánh bao Thẩm Nghiên đâu hết.
Trịnh di nương thật là, có con để làm gì chứ, khách tới mà không mang con ra.
Thế nhưng Thẩm Hòa lại bắt gặp một bé bánh bao khác.
Gọi là bánh bao thì không đúng lắm.
Đứa bé kia trông khoảng chừng năm sáu tuổi, có thể xem là một bé trai rồi, tóc búi một búi nhỏ, cài thêm một chiếc trâm trông cũng ra hình ra dạng lắm.
Nhóc ta mặc quần áo màu xanh như nước hồ, ngồi dựa vào bên cạnh mẹ, trông rất có quy củ.
Mẹ của nhóc là chủ mẫu, cũng là phu nhân của người con cả nhà họ Liễu.
Cũng tức nhóc ta là anh họ của Thẩm Hòa.
Liễu thiếu phu nhân thoạt nhìn là người trầm tính, nhạy bén, thấy Thẩm Hòa cứ đi loanh quanh rồi dừng lại trước mặt mình, đôi mắt dò xét con trai nhỏ của mình, bèn vỗ lên tay nhóc con: "Tranh nhi, đây là em họ của con, hình như Tiểu Hòa thích con đó, dẫn nó đi chơi đi."
Liễu Tranh lập tức nhảy xuống khỏi ghế, dắt tay Thẩm Hòa đi.
Nhà họ Liễu có rất nhiều trẻ con, khác với nhà họ Thẩm là quý tộc mới phất lên, nhà họ chính là thế gia đã ngót nghét trăm năm.
Chỉ riêng anh em cùng lứa với Liễu Thị lang thôi đã có bốn người.
Liễu Thị lang còn có ba người con trai, hai con gái. Trong đó người con gái lớn chính là Liễu Tuyên phi, còn con gái út là mẹ của Thẩm Hòa.
Mấy người con trai thì đều đã thành gia lập nghiệp, cả đứa cháu đích tôn cũng đã mười mấy tuổi, lớn hơn cả tiểu Thái tử.
Ngoài ra cũng có mấy đứa nhỏ hơn nữa.
Nhờ có gia tộc cành lá tươi tốt như vậy nên dù còn nhỏ tuổi, Liễu Tranh đã có nhiều kinh nghiệm trông trẻ rồi.
Khuôn mặt nhỏ búng ra sữa, làm Thẩm Hòa tò mò không thôi.
Nhóc này không giống tiểu Thái tử già trước tuổi, mà là cố ý giả bộ điềm tĩnh, muốn ra vẻ người lớn, rất dễ nhìn ra.
Thẩm Hòa vui vẻ hài lòng đi theo "người lớn" Liễu Tranh ra ngoài, sau đó mấy người Liên Kiều cũng đi theo.
Liễu thiếu phu nhân vốn cũng định đi theo, nhưng thấy lão Quốc công và phu nhân vẫn yên vị, ra chiều tùy ý Thẩm Hòa, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Lão phu nhân thấu hiểu lòng người, vừa thấy vậy thì cười lên: "Trẻ con hiếu động là bình thường, hơn nữa có nhiều người hầu đi theo rồi, cứ tùy ý chúng đi."
Vì vậy Liễu thiếu phu nhân đành ngồi lại chỗ cũ.
Thẩm Hòa nắm tay Liễu Tranh dắt đi, nhìn qua giống như hạt đậu dắt theo mầm đậu vậy.
Thẩm Hòa quen cửa quen nẻo, nhanh chóng tìm được đến trước sân của Trịnh di nương.
Cậu không đi vào, chỉ đứng trên đường nhỏ bên ngoài kêu to: "Ca ca, ca ca!"
Nhóc con ra đây chơi nè~
Liên Kiều lấy khăn che miệng, tránh cười ra tiếng, đẩy nhẹ Hà Lăng: "Cô với ma ma vào trong hỏi thử Trịnh di nương xem, có cho đại công tử ra ngoài chơi với tiểu công tử được không."
Hà Lăng còn chưa kịp nói gì, vị ma ma do lão phu nhân sắp xếp đến chăm sóc Thẩm Hòa mỉm cười: "Cô nương không cần phải hỏi đâu, giờ này có lẽ là đại công tử đang chờ tiểu công tử đấy."
Nói xong bèn đi vào sân của Trịnh di nương.
Một chốc lát sau thì đi ra cùng với Thẩm Nghiên.
Thẩm cục bông nhìn thấy Thẩm Hòa thì sáng mắt lên, lạch bạch lạch bạch phi tới, đến nỗi thịt má cũng phải rung rung.
Thẩm Hòa cũng toét miệng cười, nắm lấy tay Thẩm Nghiên.
Đi thôi đi thôi, anh đây dẫn mấy nhóc đi chơi!
Bánh bao nhỏ hai tay hai em.
Vô cùng hòa bình và yên ổn*.
(*) Gốc là "bậc thầy bưng nước", theo baidu thì có một cụm từ khác gọi là "một bát nước mang lại hòa bình", nên "bậc thầy bưng nước" có ý chỉ người biết quan tâm, điều hòa các bên để giữ hòa khí.
Ba đứa trẻ cộng lại chưa đến mười tuổi nắm tay nhau đi song song trên đường, băng băng tiến về phía trước.
Cảnh tượng hết sức buồn cười.
–
Trong thời gian ở phủ Thẩm Quốc công, Thẩm Hòa quen biết thêm rất nhiều bạn mới,
Ví dụ như ông bà ngoại mà cậu chưa gặp bao giờ.
Thời điểm Thẩm Hòa nghe tin gia đình Liễu Thị lang đến bái phỏng thì không khỏi hưng phấn.
Ông bà nội và ông bố chết tiệt kia đều giống với ông bà và bố cậu ở hiện đại.
Có lẽ nào nhà ngoại cũng vậy chăng!
Thế nhưng khi Thẩm Hòa được bế vào phòng khách, trông thấy Liễu Thị lang và Thị lang phu nhân thì có chút bối rối.
Cho đến khi được bà nội nhét vào tay người lạ mặt kia thì cậu mới ý thức được, hóa ra đây là ông bà ngoại của mình ở thế giới này.
Liễu Thị lang ngoài 50 tuổi, để một chòm râu, nhìn sơ rất có phong độ trí thức văn nhã..
Khi ôm lấy Thẩm Hòa, ông và Liễu phu nhân đều cười lên rất ôn hòa, cùng nhau dỗ bé.
Họ không để lộ cảm xúc ra ngoài lúc dỗ trẻ con như hai vợ chồng lão Quốc công và lão phu nhân.
Cuối cùng vẫn là lão phu nhân nhéo má Thẩm Hòa rồi cười nói: "Tiểu Hòa, đây là ông bà ngoại của con đó."
Xưng hô này rất khó với con nít, Liễu Thị lang cười: "Thằng bé chỉ mới bây lớn, không gọi được đâu."
Lão Quốc công đắc ý nói: "Ông thông gia à! Đừng có coi thường Tiểu Hòa. Nó đã biết gọi ông bà nội rồi, đến cả tên của hai đứa nha hoàn cũng gọi được nốt."
Như thể vô cùng mát dạ khi có được đứa cháu thông minh để khoe khoang vậy.
Lão phu nhân lén lút ngắt ông một cái, cười nói với vợ chồng Liễu Thị lang: "Tiểu Hòa rất thông minh, qua chừng mấy ngày là nói được ngay ấy mà, hôm nay chỉ vừa mới gặp thôi. Trước đây Tiểu Hòa luôn ở Đông cung, chưa từng được ra ngoài, hôm thôi nôi thì nhà thông gia lại có việc không thể đến gặp. Bây giờ Tiểu Hòa được phép trở về thường xuyên rồi, ông bà thông gia cũng nên thường ghé thăm mới được nhé."
Lão Quốc công mải lo vênh váo, bị ngắt một cái mới tỉnh lại, bèn khụ khụ hai tiếng lấp liếm.
Cái gì mà biết gọi tên nha hoàn trong khi chưa gọi được ông bà ngoại mà cũng dám nói ra.
Thẩm Hòa yên lặng dựa vào lòng ông bà ngoại mới, một chốc lát sau mới ổn định lại.
Không phải thì thôi vậy, giống thì chỉ cần ông bà nội giống cũng đủ lắm rồi.
Thẩm Hòa lần nữa xốc lại tinh thần, đỉnh đầu bị chòm râu chọc đến ngứa ngáy.
Cậu ngẩng lên nhìn thử thì thấy trên cằm ông ngoại có một chòm râu đen nhánh.
Thế là hai cánh tay mũm mĩm giơ lên, cái tay thứ nhất không với tới, cái thứ hai thành công túm được nhúm râu.
Liễu Thị lang: "...?"
Liễu phu nhân vốn đoan trang cũng không nhịn được phì cười.
Liễu Thị lang cúi đầu, nhìn đôi mắt to tròn đen láy của bé bánh trôi trắng, ánh mắt bé con tò mò mà xem xét chòm râu của mình, nhìn một lúc cũng không khỏi buồn cười.
Liễu phu nhân nói: "Nhà họ Liễu nhiều con trẻ như vậy, Tiểu Hòa là đứa đầu tiên dám túm râu lão gia đấy."
Liễu Thị lang nhẹ nhàng nhéo cánh tay béo mập của bé, cảm khái: "Giống hệt mẹ nó lúc nhỏ."
Nhắc đến người đã khuất, mấy người lớn trong phòng đột ngột im lặng.
Thẩm Hòa mím môi, dùng sức kéo chòm râu ông ngoại mới mạnh hơn nữa, được lắm, không cần phải nương tay,
Cậu lần mò bò dậy, lớn mật đứng hẳn lên đùi Liễu Thị lang, ôm cổ ông cười hì hì: "Ngoại ngoại."
Sợ nói đủ hai chữ "ông ngoại" thì cằm mấy người sẽ rớt xuống đất mất.
Thôi thì nói mấy từ láy đơn giản đi, gọi ông nội được thì ông ngoại có gì khó đâu?
Cậu ôm cổ ông ngoại mới nhận, nghĩ nghĩ một chút rồi hôn lên trán ông một cái thật kêu.
Coi như là an ủi đó, cũng coi như là quà gặp mặt lần đầu luôn!
Cái hôn của bé con vô cùng mạnh mẽ, để lại trên trái Liễu Thị lang một vết nước miếng lấp lánh.
Liễu Thị lang cũng không ghét bỏ, chỉ ngạc nhiên một lúc rồi cười vui vẻ, ôm lấy bé, giọng nói ôn hòa không giấu được mừng rỡ: "Con ngoan, cho ông ngoại nhìn một cái nào."
Liễu phu nhân cũng vui vẻ: "Thật là thông minh, cho bà ngoại bế một cái nào."
Thẩm Hòa trước nay luôn làm việc công bằng, đã hôn ông ngoại rồi thì đương nhiên cũng sẽ hôn bà ngoại.
Hôn một cái nè.
Có bé con mềm mại như bông trong ngực, đôi mắt to chứa chan thân mật, nhỏ bé như nắm tuyết, Liễu phu nhân tuy chỉ mới gặp bé lần đầu, nhưng thấy bộ dáng này vẫn yêu thích không thôi.
Có điều Lão Quốc công và lão phu nhân ở đối diện nhìn thấy cảnh này thì trong lòng hơi chua.
Chưa gì mà đã thân rồi ư?
Thẩm Hòa thông minh nhạy bén, liếc mắt một cái là phát hiện ông bà nội đang nổi máu ghen, vừa buồn cười vừa tiếp tục làm nũng với bà ngoại.
Sau đó giãy giụa nhảy xuống đất.
Đến hôm qua cậu mới được cấp phép cho chạm chân xuống đất, vết thương trên đầu gối đã bóc vảy, lộ ra vết sẹo mờ màu hồng nhạt, qua một hai tháng nữa thì vết sẹo này cũng sẽ phai màu, mọi dấu vết cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Bé con lạch bà lạch bạch chạy đến chỗ lão phu nhân, trèo lên đầu gối bà rồi giơ tay, ý bảo bà tới gần.
Lão phu nhân mỉm cười cúi đầu, nhận lấy một cái hôn nhiều nước miếng đến từ bé.
Cả phòng im lặng vài giây, sau đó mọi người đều không nhịn được mà cười phá lên!
"Tiểu Hòa thật là, công bằng tuyệt đối."
Bé con hôn hết tất cả mọi người, trấn an hội người lớn tuổi xong thì bắt đầu ngứa ngáy tay chân.
Cậu loay hoay bên chân ông nội một lúc vẫn không thấy anh trai bánh bao Thẩm Nghiên đâu hết.
Trịnh di nương thật là, có con để làm gì chứ, khách tới mà không mang con ra.
Thế nhưng Thẩm Hòa lại bắt gặp một bé bánh bao khác.
Gọi là bánh bao thì không đúng lắm.
Đứa bé kia trông khoảng chừng năm sáu tuổi, có thể xem là một bé trai rồi, tóc búi một búi nhỏ, cài thêm một chiếc trâm trông cũng ra hình ra dạng lắm.
Nhóc ta mặc quần áo màu xanh như nước hồ, ngồi dựa vào bên cạnh mẹ, trông rất có quy củ.
Mẹ của nhóc là chủ mẫu, cũng là phu nhân của người con cả nhà họ Liễu.
Cũng tức nhóc ta là anh họ của Thẩm Hòa.
Liễu thiếu phu nhân thoạt nhìn là người trầm tính, nhạy bén, thấy Thẩm Hòa cứ đi loanh quanh rồi dừng lại trước mặt mình, đôi mắt dò xét con trai nhỏ của mình, bèn vỗ lên tay nhóc con: "Tranh nhi, đây là em họ của con, hình như Tiểu Hòa thích con đó, dẫn nó đi chơi đi."
Liễu Tranh lập tức nhảy xuống khỏi ghế, dắt tay Thẩm Hòa đi.
Nhà họ Liễu có rất nhiều trẻ con, khác với nhà họ Thẩm là quý tộc mới phất lên, nhà họ chính là thế gia đã ngót nghét trăm năm.
Chỉ riêng anh em cùng lứa với Liễu Thị lang thôi đã có bốn người.
Liễu Thị lang còn có ba người con trai, hai con gái. Trong đó người con gái lớn chính là Liễu Tuyên phi, còn con gái út là mẹ của Thẩm Hòa.
Mấy người con trai thì đều đã thành gia lập nghiệp, cả đứa cháu đích tôn cũng đã mười mấy tuổi, lớn hơn cả tiểu Thái tử.
Ngoài ra cũng có mấy đứa nhỏ hơn nữa.
Nhờ có gia tộc cành lá tươi tốt như vậy nên dù còn nhỏ tuổi, Liễu Tranh đã có nhiều kinh nghiệm trông trẻ rồi.
Khuôn mặt nhỏ búng ra sữa, làm Thẩm Hòa tò mò không thôi.
Nhóc này không giống tiểu Thái tử già trước tuổi, mà là cố ý giả bộ điềm tĩnh, muốn ra vẻ người lớn, rất dễ nhìn ra.
Thẩm Hòa vui vẻ hài lòng đi theo "người lớn" Liễu Tranh ra ngoài, sau đó mấy người Liên Kiều cũng đi theo.
Liễu thiếu phu nhân vốn cũng định đi theo, nhưng thấy lão Quốc công và phu nhân vẫn yên vị, ra chiều tùy ý Thẩm Hòa, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Lão phu nhân thấu hiểu lòng người, vừa thấy vậy thì cười lên: "Trẻ con hiếu động là bình thường, hơn nữa có nhiều người hầu đi theo rồi, cứ tùy ý chúng đi."
Vì vậy Liễu thiếu phu nhân đành ngồi lại chỗ cũ.
Thẩm Hòa nắm tay Liễu Tranh dắt đi, nhìn qua giống như hạt đậu dắt theo mầm đậu vậy.
Thẩm Hòa quen cửa quen nẻo, nhanh chóng tìm được đến trước sân của Trịnh di nương.
Cậu không đi vào, chỉ đứng trên đường nhỏ bên ngoài kêu to: "Ca ca, ca ca!"
Nhóc con ra đây chơi nè~
Liên Kiều lấy khăn che miệng, tránh cười ra tiếng, đẩy nhẹ Hà Lăng: "Cô với ma ma vào trong hỏi thử Trịnh di nương xem, có cho đại công tử ra ngoài chơi với tiểu công tử được không."
Hà Lăng còn chưa kịp nói gì, vị ma ma do lão phu nhân sắp xếp đến chăm sóc Thẩm Hòa mỉm cười: "Cô nương không cần phải hỏi đâu, giờ này có lẽ là đại công tử đang chờ tiểu công tử đấy."
Nói xong bèn đi vào sân của Trịnh di nương.
Một chốc lát sau thì đi ra cùng với Thẩm Nghiên.
Thẩm cục bông nhìn thấy Thẩm Hòa thì sáng mắt lên, lạch bạch lạch bạch phi tới, đến nỗi thịt má cũng phải rung rung.
Thẩm Hòa cũng toét miệng cười, nắm lấy tay Thẩm Nghiên.
Đi thôi đi thôi, anh đây dẫn mấy nhóc đi chơi!
Bánh bao nhỏ hai tay hai em.
Vô cùng hòa bình và yên ổn*.
(*) Gốc là "bậc thầy bưng nước", theo baidu thì có một cụm từ khác gọi là "một bát nước mang lại hòa bình", nên "bậc thầy bưng nước" có ý chỉ người biết quan tâm, điều hòa các bên để giữ hòa khí.
Ba đứa trẻ cộng lại chưa đến mười tuổi nắm tay nhau đi song song trên đường, băng băng tiến về phía trước.
Cảnh tượng hết sức buồn cười.