Chương 16
editor: Nhiên
Thái Thượng Lão Quân bị gán tội danh bắt cóc nhân viên rất oan uổng, đứng trước nhà ma cảm giác mình không khác gì tuyết Đậu Nga tháng Sáu. Sở Từ đi ra sau đến xin lỗi nhân viên, giải thích: "Là do ông lão lớn tuổi rồi, bị dọa sợ nên mới kéo nhầm người, xin lỗi đã làm chậm trễ công việc của anh."
Mặt mày cậu thanh tú, ăn nói lễ phép, lời nói khiến người ta cảm thấy trái tim như được ngâm trong nước suối nóng ấm, không thể thốt nên lời. Đẹp trai đến đâu cũng được ưu đãi, nhân viên liên tục phất tay, cười tươi như hoa.
"Không sao, không sao, chuyện này có to tát gì? Hoan nghênh lần sau lại đến chơi!"
Sở Từ thầm nghĩ trong lòng, cậu sợ cả đời này sẽ không dẫn Lão Quân đến nơi này nữa.
Tự biết mình gây chuyện, dọc đường Lão Quân cúi đầu giả chết, cảm thấy trong giới thần tiên đã không còn chỗ dung thân cho mình. Mãi cho đến khi về nhà, ông mới căm giận hừ một tiếng: "Đều là mấy kẻ giả ma giả quỷ lừa đảo!"
Sở Từ nghẹn cười, rất là vô trách nhiệm đi vào phòng, gửi cho Tần Lộ hai bức ảnh chụp trước cửa nhà ma, đồng thời thích thú kể lại chuyện vừa rồi.
Cậu cho rằng Tần Lục đang bận chuyện khác, phải mất một thời gian mới trả lời lại. Không ngờ cậu vừa nhắn qua, đứa nhỏ bên kia lập tức gọi đến, vừa mở miệng đã tủi thân nói: "Anh."
Âm thanh mềm mại đến mức gần như nhỏ giọt nước.
"Sao vậy?" Sở Từ nghe giọng ủ rũ của hắn, trong lòng hơi xót xa, nhẹ giọng an ủi, "Vẫn cảm thấy không thoải mái sao?"
"..." Đầu bên kia thật lâu không trả lời, chỉ có tiếng thở dốc của Tần Lục. Sở Từ kiên nhẫn cầm điện thoại, không thúc giục hắn, một lát sau mới nghe đứa nhỏ hỏi: "Anh, anh đi chơi với ai?"
Trong lời nói có chút cảnh giác, như thể sợ câu hỏi này sẽ xúc phạm Sở Từ. Sờ Từ nghe vậy tim mềm nhũn, xoay người nằm trên giường, thấp giọng an ủi hắn: "Anh đi với một vài người bạn, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Một vài người bạn?"
"Ừm" Sở Từ không muốn nói dối, đành mơ hồi nói, "Là một vài người bạn sống chung khu nhà..."
"Nam hay nữ?"
"Cả nam và nữ...."
"Bao nhiêu tuổi? Người thế nào? Có lập gia đình----"
Rốt cuộc Sở Từ cũng phát hiện có gì không đúng: "Này! Tần Lục, em đang tra xét anh hay sao?"
Nếu chỉ là một hai câu hỏi bình thường thì thôi, tại sao lại càng muốn được voi đòi tiên chứ? Làm chi mà giống như cảnh sát đang phá án.
Đứa nhỏ không nói gì, im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói chuyện, giọng ai oán như cô gái tốt bị người đàn ông phụ bạc bỏ rơi.
"Vậy, anh thích bọn họ... hay thích em?"
Sở Từ dở khóc dở cười: "Sao có thể so được chứ..."
Ai ngờ Lục Tần rất cố chấp, chém đinh chặt sắt nói: "Có." Hiển nhiên là không chịu thua cho đến khi có được câu trả lời.
Đứa nhỏ này...
Sở Từ thở dài, cho dù cậu có không nhạy bén cũng phát hiện tính chiếm hữu của đứa nhỏ đang bùng phát, cái tâm trạng lo được lo mất cậu từng chịu vô số lần. Bởi vì biết được sự khổ sở của nó, cho nên cậu không muốn Lục Tần đau khổ, đành thấp giọng dỗ dành hắn: "Em là quan trọng nhất, anh thích em nhất."
"Thật sao?" Giọng nói bên đầu bên kia tăng cao, dù không thấy mặt, Sở Từ vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của hắn.
"Thật."
Nhịp thở của đứa trẻ có chút gấp gáp vì vui sướng, liên tục khẳng định: "Không nói dối?"
Sở Từ bất lực cười hỏi: "Anh từng nói dối em chưa?"
Trong hai mươi năm qua, tất cả những từ ngữ ấm áp cậu học được đều đến từ Tần Lục. Đứa trẻ luôn đi phía sau anh làm nũng, cho cậu biết sự tồn tại của mình vẫn có giá trị, vẫn quan trọng và có ý nghĩa.
Cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, vì vậy cậu nguyện ý thể hiện hết thảy sự bao dung nhẫn nại với đứa nhỏ, nuôi ý muốn toàn tâm chìu chuộng hắn.
"Anh." Tần Lục gần như cầu xin cậu, "Anh có thể lặp lại lần nữa không?"
"Nói mấy lần cũng được." Sở Từ bất đắc dĩ dung túng hắn, "Anh thích Tiểu Lục nhà ta nhất, được không?"
Đầu bên kia truyền đến một tiếng "Tạch", sau đó giọng nói mang theo ý cười của Tần Lục vang bên tai, sự vui sướng không thể che giấu, "Anh không sửa được nữa đâu, em ghi âm lại rồi, nó là bằng chứng."
Sờ Từ ậm ừ cười nói: "Không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Cậu và Tần Lục nói chuyện điện thoại, dặn dò đối phương nên đi ngủ sớm. Vừa xoay người ra mở cửa, cậu bắt gặp một đôi mắt hoa mai tràn đầy hưng phấn nhìn mình không chớp mắt.
Sở Từ:...
Cậu nhìn đôi má hồng hào đỏ bừng kích động của Hằng Nga, cả người rối rắm: "Tiên tử, cô đang làm gì đấy?"
"Tiểu Từ à," Hằng Nga thâm tình gọi cậu, "Ngươi vừa nói chuyện điện thoại với người khác sao?"
"Đúng vậy." Nhắc đến Tần Lục, ánh mắt Sở Từ khẽ dịu dàng, "Em trai."
Hằng Nga nhíu mày: "Ta nhớ rõ ngươi không cha không mẹ không người thân---"
"Con của cha mẹ nuôi," Sở Từ gật đầu với nàng, "Không cùng huyết thống."
Hằng Nga ồ một cái, ánh mắt kì dị đánh giá cậu, sau đó nói: "Cũng là người ngươi thương nhất hậu thế sao?"
Nàng thuật lại với một ý nghĩa khác, những lời vừa nói tức khắc trở nên mơ hồ. Sở Từ nghe lại cũng cảm thấy không tự nhiên, giống như vừa bày tỏ cõi lòng, đành phải giải thích: "Đứa trẻ có chút chiếm hữu, cho nên tôi phải dỗ dành nó. Tiên tử đừng nghĩ nhiều, không phải ý tiên tử nghĩ đâu."
"Không cần nói gì nữa," Hằng Nga cười tủm tỉm cắt ngang lời cậu, "Ta hiểu mà."
Sở Từ:....
Hiểu cái mốc! Hiểu mà cười ghê rợn như thế này à!
Những lời đúng là do cậu thốt ra, dù không phải ý đó nhưng vẫn không thể biện minh được gì. Cậu cảm thấy mình vừa nuốt một quả ô liu sống, chua chua ngọt ngọt nhưng trong lòng lại nhộn nhạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh mắt hưng phấn như mở ra thế giới mới của Hằng Ngan bay ra ngoài.
- --
Mười ngày sau Sở Từ chính thức gia nhập đoàn phim, hôm đó là trận tuyết đầu mùa đầu tiên của thành phố. Nhiều bông tuyết pha từ từ trời cao rơi xuống, cả thế giới như được bao bọc bởi một quả cầu pha lê trong suốt.
Đạo diễn Vương quấn một chiếc áo khoác quân đội thật dày, mũi đỏ bừng vì lạnh., thoạt nhìn càng thêm hung ác, đang lên giọng chửi người trên người trong phim trường. Diễn viên bị mắng sợ hãi không nhẹ, khúm núm cúi đầu không dám hé một lời.
Sở Từ cũng không nói gì, yên lặng ngồi chờ. Đạo diễn Vương chửi xong rồi, quay đầu liền thấy câu: "Ô, đến rồi à?"
"Vâng."
Đạo diễn Vương đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Vì theo đuổi cái khí chất thần tiên bay bổng, trang phục tương đối mỏng mảnh, cho dù hiện tại nhét một chiếc quần lót dày bên trong cũng không chống chọi được với gió lạnh. Sở Từ vừa đứng đây, chóp mũi đã đỏ bừng.
"Chúng ta mặc thêm quần áo trước đã," Đạo diễn Vương gật đầu, "Lát nữa để Liên Hành đối diễn với cậu."
Đường Nguyên vốn đau lòng không chịu được, nghe vậy vội vàn lấy một cái áo khoác thật dày che kín Sở Từ từ đầu đến chân.
Hoàn toàn khác với Sở Từ vừa bước vào giới giải trí, Liên Hành ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, năm nay mới ngoài 30 nhưng đã là diễn viên gạo cội trong làng giải trí. Tuy rằng ngoại hình không quá nổi bật, nhưng khí chất được tôi luyện và khả năng diễn xuất đã thu hít được rất nhiều fans. Anh hiển nhiên rất quen thuộc với đạo diễn Vương, từ xa cười nói: "Đạo diễn, người này là tiểu hoa yêu do ông bắt về sao?"
"Bắt về cái gì!" Đạo diễn Vương nhíu mày, "Rõ ràng là bị mị lực của ông đây chinh phục!"
Sở Từ cẩn thận chào hỏi với vị tiền bối này. Liên Hành đánh giá cậu, một lúc sau mới nở nụ cười nói: "Quả nhiên như đạo diễn Vương nói, giống như bước ra từ trang sách."
Nữ chính Tiết Chỉ Hành cũng mỉm cười đi tới. Cô là tiểu hoa khá nổi tiếng trong vài năm gần đầy, khi cười, khuôn mặt và đôi mắt cong như vầng trăng khuyết rất đa tình. Vẻ ngoài trông khá yếu đuối nhưng lại là một nữ hán tử. Vừa thấy Sở Từ đã đặt tay lên vai cậu, tùy tiện nói: "Sau này ở đây chị sẽ bảo vệ em. Có vấn đề gì cứ đến hỏi chị."
Sở Từ gọi chị, Tiết Chỉ Hành nghe thế càng cười vui hơn, hiển nhiên rất thích kiểu người không trốn tránh cũng không kiêu căng của cậu.
"Đúng lúc hôm nay có tuyết rơi," Đạo diễn Vương ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ một lúc rồi xua tay, "Hôm nay cố gắng điều chỉnh lại, quay cảnh dưới nước trước, tiết kiệm thời gian quay cảnh tuyết."
Trong một ngày tuyết rơi như vậy mà lại phải xuống nước ở ngoài trời, lòng Đường Nguyên nóng lên. Nhưng trong lòng hắn ta cũng rõ, đạo diễn Vương muốn Sở Từ khổ sở quay phim, để cậu ăn khổ trước, miễn cho sau này không chịu nổi.
Chuyện này đối với người mới đến cũng là chuyện thường, nhưng Sơt Từ không giống với mấy người mới kia, Đường Nguyên có ăn trăm cái lá ngón cũng không dám đánh cược với thân phận của cậu. Vì vậy hắn ta vội nói trước khi chính chủ nói: "Đạo diễn Vương, Tiểu Từ ấy----"
"Không sao," Sở Từ cắt ngang, cười nói: "Đạo diễn Vương cứ nói thẳng đi ạ, muốn tôi phải làm thế nào?"
Thái Thượng Lão Quân bị gán tội danh bắt cóc nhân viên rất oan uổng, đứng trước nhà ma cảm giác mình không khác gì tuyết Đậu Nga tháng Sáu. Sở Từ đi ra sau đến xin lỗi nhân viên, giải thích: "Là do ông lão lớn tuổi rồi, bị dọa sợ nên mới kéo nhầm người, xin lỗi đã làm chậm trễ công việc của anh."
Mặt mày cậu thanh tú, ăn nói lễ phép, lời nói khiến người ta cảm thấy trái tim như được ngâm trong nước suối nóng ấm, không thể thốt nên lời. Đẹp trai đến đâu cũng được ưu đãi, nhân viên liên tục phất tay, cười tươi như hoa.
"Không sao, không sao, chuyện này có to tát gì? Hoan nghênh lần sau lại đến chơi!"
Sở Từ thầm nghĩ trong lòng, cậu sợ cả đời này sẽ không dẫn Lão Quân đến nơi này nữa.
Tự biết mình gây chuyện, dọc đường Lão Quân cúi đầu giả chết, cảm thấy trong giới thần tiên đã không còn chỗ dung thân cho mình. Mãi cho đến khi về nhà, ông mới căm giận hừ một tiếng: "Đều là mấy kẻ giả ma giả quỷ lừa đảo!"
Sở Từ nghẹn cười, rất là vô trách nhiệm đi vào phòng, gửi cho Tần Lộ hai bức ảnh chụp trước cửa nhà ma, đồng thời thích thú kể lại chuyện vừa rồi.
Cậu cho rằng Tần Lục đang bận chuyện khác, phải mất một thời gian mới trả lời lại. Không ngờ cậu vừa nhắn qua, đứa nhỏ bên kia lập tức gọi đến, vừa mở miệng đã tủi thân nói: "Anh."
Âm thanh mềm mại đến mức gần như nhỏ giọt nước.
"Sao vậy?" Sở Từ nghe giọng ủ rũ của hắn, trong lòng hơi xót xa, nhẹ giọng an ủi, "Vẫn cảm thấy không thoải mái sao?"
"..." Đầu bên kia thật lâu không trả lời, chỉ có tiếng thở dốc của Tần Lục. Sở Từ kiên nhẫn cầm điện thoại, không thúc giục hắn, một lát sau mới nghe đứa nhỏ hỏi: "Anh, anh đi chơi với ai?"
Trong lời nói có chút cảnh giác, như thể sợ câu hỏi này sẽ xúc phạm Sở Từ. Sờ Từ nghe vậy tim mềm nhũn, xoay người nằm trên giường, thấp giọng an ủi hắn: "Anh đi với một vài người bạn, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Một vài người bạn?"
"Ừm" Sở Từ không muốn nói dối, đành mơ hồi nói, "Là một vài người bạn sống chung khu nhà..."
"Nam hay nữ?"
"Cả nam và nữ...."
"Bao nhiêu tuổi? Người thế nào? Có lập gia đình----"
Rốt cuộc Sở Từ cũng phát hiện có gì không đúng: "Này! Tần Lục, em đang tra xét anh hay sao?"
Nếu chỉ là một hai câu hỏi bình thường thì thôi, tại sao lại càng muốn được voi đòi tiên chứ? Làm chi mà giống như cảnh sát đang phá án.
Đứa nhỏ không nói gì, im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói chuyện, giọng ai oán như cô gái tốt bị người đàn ông phụ bạc bỏ rơi.
"Vậy, anh thích bọn họ... hay thích em?"
Sở Từ dở khóc dở cười: "Sao có thể so được chứ..."
Ai ngờ Lục Tần rất cố chấp, chém đinh chặt sắt nói: "Có." Hiển nhiên là không chịu thua cho đến khi có được câu trả lời.
Đứa nhỏ này...
Sở Từ thở dài, cho dù cậu có không nhạy bén cũng phát hiện tính chiếm hữu của đứa nhỏ đang bùng phát, cái tâm trạng lo được lo mất cậu từng chịu vô số lần. Bởi vì biết được sự khổ sở của nó, cho nên cậu không muốn Lục Tần đau khổ, đành thấp giọng dỗ dành hắn: "Em là quan trọng nhất, anh thích em nhất."
"Thật sao?" Giọng nói bên đầu bên kia tăng cao, dù không thấy mặt, Sở Từ vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của hắn.
"Thật."
Nhịp thở của đứa trẻ có chút gấp gáp vì vui sướng, liên tục khẳng định: "Không nói dối?"
Sở Từ bất lực cười hỏi: "Anh từng nói dối em chưa?"
Trong hai mươi năm qua, tất cả những từ ngữ ấm áp cậu học được đều đến từ Tần Lục. Đứa trẻ luôn đi phía sau anh làm nũng, cho cậu biết sự tồn tại của mình vẫn có giá trị, vẫn quan trọng và có ý nghĩa.
Cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, vì vậy cậu nguyện ý thể hiện hết thảy sự bao dung nhẫn nại với đứa nhỏ, nuôi ý muốn toàn tâm chìu chuộng hắn.
"Anh." Tần Lục gần như cầu xin cậu, "Anh có thể lặp lại lần nữa không?"
"Nói mấy lần cũng được." Sở Từ bất đắc dĩ dung túng hắn, "Anh thích Tiểu Lục nhà ta nhất, được không?"
Đầu bên kia truyền đến một tiếng "Tạch", sau đó giọng nói mang theo ý cười của Tần Lục vang bên tai, sự vui sướng không thể che giấu, "Anh không sửa được nữa đâu, em ghi âm lại rồi, nó là bằng chứng."
Sờ Từ ậm ừ cười nói: "Không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Cậu và Tần Lục nói chuyện điện thoại, dặn dò đối phương nên đi ngủ sớm. Vừa xoay người ra mở cửa, cậu bắt gặp một đôi mắt hoa mai tràn đầy hưng phấn nhìn mình không chớp mắt.
Sở Từ:...
Cậu nhìn đôi má hồng hào đỏ bừng kích động của Hằng Nga, cả người rối rắm: "Tiên tử, cô đang làm gì đấy?"
"Tiểu Từ à," Hằng Nga thâm tình gọi cậu, "Ngươi vừa nói chuyện điện thoại với người khác sao?"
"Đúng vậy." Nhắc đến Tần Lục, ánh mắt Sở Từ khẽ dịu dàng, "Em trai."
Hằng Nga nhíu mày: "Ta nhớ rõ ngươi không cha không mẹ không người thân---"
"Con của cha mẹ nuôi," Sở Từ gật đầu với nàng, "Không cùng huyết thống."
Hằng Nga ồ một cái, ánh mắt kì dị đánh giá cậu, sau đó nói: "Cũng là người ngươi thương nhất hậu thế sao?"
Nàng thuật lại với một ý nghĩa khác, những lời vừa nói tức khắc trở nên mơ hồ. Sở Từ nghe lại cũng cảm thấy không tự nhiên, giống như vừa bày tỏ cõi lòng, đành phải giải thích: "Đứa trẻ có chút chiếm hữu, cho nên tôi phải dỗ dành nó. Tiên tử đừng nghĩ nhiều, không phải ý tiên tử nghĩ đâu."
"Không cần nói gì nữa," Hằng Nga cười tủm tỉm cắt ngang lời cậu, "Ta hiểu mà."
Sở Từ:....
Hiểu cái mốc! Hiểu mà cười ghê rợn như thế này à!
Những lời đúng là do cậu thốt ra, dù không phải ý đó nhưng vẫn không thể biện minh được gì. Cậu cảm thấy mình vừa nuốt một quả ô liu sống, chua chua ngọt ngọt nhưng trong lòng lại nhộn nhạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh mắt hưng phấn như mở ra thế giới mới của Hằng Ngan bay ra ngoài.
- --
Mười ngày sau Sở Từ chính thức gia nhập đoàn phim, hôm đó là trận tuyết đầu mùa đầu tiên của thành phố. Nhiều bông tuyết pha từ từ trời cao rơi xuống, cả thế giới như được bao bọc bởi một quả cầu pha lê trong suốt.
Đạo diễn Vương quấn một chiếc áo khoác quân đội thật dày, mũi đỏ bừng vì lạnh., thoạt nhìn càng thêm hung ác, đang lên giọng chửi người trên người trong phim trường. Diễn viên bị mắng sợ hãi không nhẹ, khúm núm cúi đầu không dám hé một lời.
Sở Từ cũng không nói gì, yên lặng ngồi chờ. Đạo diễn Vương chửi xong rồi, quay đầu liền thấy câu: "Ô, đến rồi à?"
"Vâng."
Đạo diễn Vương đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Vì theo đuổi cái khí chất thần tiên bay bổng, trang phục tương đối mỏng mảnh, cho dù hiện tại nhét một chiếc quần lót dày bên trong cũng không chống chọi được với gió lạnh. Sở Từ vừa đứng đây, chóp mũi đã đỏ bừng.
"Chúng ta mặc thêm quần áo trước đã," Đạo diễn Vương gật đầu, "Lát nữa để Liên Hành đối diễn với cậu."
Đường Nguyên vốn đau lòng không chịu được, nghe vậy vội vàn lấy một cái áo khoác thật dày che kín Sở Từ từ đầu đến chân.
Hoàn toàn khác với Sở Từ vừa bước vào giới giải trí, Liên Hành ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, năm nay mới ngoài 30 nhưng đã là diễn viên gạo cội trong làng giải trí. Tuy rằng ngoại hình không quá nổi bật, nhưng khí chất được tôi luyện và khả năng diễn xuất đã thu hít được rất nhiều fans. Anh hiển nhiên rất quen thuộc với đạo diễn Vương, từ xa cười nói: "Đạo diễn, người này là tiểu hoa yêu do ông bắt về sao?"
"Bắt về cái gì!" Đạo diễn Vương nhíu mày, "Rõ ràng là bị mị lực của ông đây chinh phục!"
Sở Từ cẩn thận chào hỏi với vị tiền bối này. Liên Hành đánh giá cậu, một lúc sau mới nở nụ cười nói: "Quả nhiên như đạo diễn Vương nói, giống như bước ra từ trang sách."
Nữ chính Tiết Chỉ Hành cũng mỉm cười đi tới. Cô là tiểu hoa khá nổi tiếng trong vài năm gần đầy, khi cười, khuôn mặt và đôi mắt cong như vầng trăng khuyết rất đa tình. Vẻ ngoài trông khá yếu đuối nhưng lại là một nữ hán tử. Vừa thấy Sở Từ đã đặt tay lên vai cậu, tùy tiện nói: "Sau này ở đây chị sẽ bảo vệ em. Có vấn đề gì cứ đến hỏi chị."
Sở Từ gọi chị, Tiết Chỉ Hành nghe thế càng cười vui hơn, hiển nhiên rất thích kiểu người không trốn tránh cũng không kiêu căng của cậu.
"Đúng lúc hôm nay có tuyết rơi," Đạo diễn Vương ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ một lúc rồi xua tay, "Hôm nay cố gắng điều chỉnh lại, quay cảnh dưới nước trước, tiết kiệm thời gian quay cảnh tuyết."
Trong một ngày tuyết rơi như vậy mà lại phải xuống nước ở ngoài trời, lòng Đường Nguyên nóng lên. Nhưng trong lòng hắn ta cũng rõ, đạo diễn Vương muốn Sở Từ khổ sở quay phim, để cậu ăn khổ trước, miễn cho sau này không chịu nổi.
Chuyện này đối với người mới đến cũng là chuyện thường, nhưng Sơt Từ không giống với mấy người mới kia, Đường Nguyên có ăn trăm cái lá ngón cũng không dám đánh cược với thân phận của cậu. Vì vậy hắn ta vội nói trước khi chính chủ nói: "Đạo diễn Vương, Tiểu Từ ấy----"
"Không sao," Sở Từ cắt ngang, cười nói: "Đạo diễn Vương cứ nói thẳng đi ạ, muốn tôi phải làm thế nào?"