Chương : 34
Một giờ sau khi Diệp Phi được đưa vào phòng điều trị, các đồng nghiệp lục tục rời đi. Lưu Đức Chí ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc quay về thì sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, vừa ngoảnh lại đã thấy Bạch Minh Ngữ và một người đàn ông lạ từ hành lang tiến lại.
“Ơ, vừa đi đâu thế?” Nhìn Bạch Minh Ngữ, gã mới nhớ ra hình như lúc nãy không thấy cậu.
“Đi đón anh tôi.” Bạch Minh Ngữ bước tới, nhìn qua cửa kính, “Anh Phi thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm.” Lão Lưu nhìn anh chàng cao phú soái* bên cạnh Bạch Minh Ngữ, “Đây là anh chú mày à?” (Cao ráo, giàu có, đẹp trai)
“Anh họ.” Bạch Minh Ngữ đáp.
“Ồ.” Anh họ mà giống thế kia, anh ruột còn chẳng được mấy người đâu? Gã vươn tay, “Chào anh, tôi là Lưu Đức Chí, tổ trưởng tổ 2, đội Trinh sát hình sự. Cứ gọi tôi là lão Lưu.”
“Chào Lưu tổ trưởng, tôi là Kiều Minh Phong.” Kiều Minh Phong giơ tay bắt tay gã, mỉm cười nói, “Tôi là bạn tốt của Diệp Phi, đến thăm cậu ấy.”
Cả đời lão Lưu đã tiếp xúc với vô số loại người, ông chủ lớn, quan chức chính phủ, phú nhị đại, quan nhị đại, minh tinh nổi tiếng, nhưng chưa từng gặp ai cao phú soái hàng thật giá thật như Kiều Minh Phong. Ngoại hình đẹp trai, nụ cười điềm đạm, chất giọng trầm ấm dịu dàng, nói năng từ tốn nhã nhặn, tác phong phóng khoáng, khiến gã tức khắc nghĩ tới một từ, “Tom Cruise phương Đông”, nhưng người này so ra còn nhỉnh hơn tên kia, trông gã trẻ tuổi hơn, cao ráo hơn, có lẽ phải trên 185, hơn xa tên đàn ông 175 nọ. Gã mặc bộ đồ cắt may khéo léo, kết hợp hài hòa, lão Lưu vốn không chú trọng thẩm mỹ cũng phải trầm trồ, đẹp trai, quá đẹp cmn trai. Gã không biết gì về hàng hiệu, nhưng gã nhận ra ký hiệu Ω, chiếc đồng hồ trên cổ tay Kiều Minh Phong mang ký hiệu này.
Sở dĩ gã biết là vì “James Bond” đã quảng cáo cho hãng đồng hồ này, nghe nói có chiếc còn trị giá hơn mười vạn tệ, cực kỳ đắt đỏ. (10 vạn tệ ~ 334 triệu)
Bạch Minh Ngữ có ông anh họ như vậy, xem ra gia thế nhà cậu thật sự không tầm thường. Anh họ của cậu họ Kiều, Kiều… Lão Lưu lập tức nhớ tới một cái tên, tim không khỏi thót lên, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?
“Ồ ồ, thế à. Thế hai người cứ xem đi, tôi phải về đội xử lý vài việc gấp, đi trước nhé.” Vừa nãy lão Lưu nhận được điện thoại từ đội, nói cảnh sát đã mai phục tại các con đường khả nghi, nhưng đều không thấy bóng Lưu Nguyên Hạo. Hơn nữa vụ án phanh thây đã có tiến triển mới, Phương Hữu Bảo có bằng chứng vắng mặt, gã nên về xem thử.
“Ồ, ngài đi thong thả.” Kiều Minh Phong nói.
Nhìn lão Lưu đi xa, Kiều Minh Phong quay sang nhìn Bạch Minh Ngữ, hai người bốn mắt giao nhau, Bạch Minh Ngữ chột dạ quay sang nhìn cửa kính. Lúc này bác sĩ và y tá từ bên trong bước ra, Bạch Minh Ngữ vội vàng nghênh đón, “Bác sĩ ơi, tình trạng anh ấy thế nào rồi? Chúng tôi đã vào được chưa?”
“Bây giờ chưa được, bệnh nhân chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy kịch.” Bác sĩ đáp.
“Có di chứng không?” Bạch Minh Ngữ hỏi. Biết rõ vấn đề mình hỏi rất ngốc nghếch, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà hỏi.
“Cái này rất khó nói, đa số người chịu tổn thương não bộ nghiêm trọng như anh ta đều sẽ thành thực vật…” Nữ y tá trẻ đáp. Bác sĩ trừng mắt nhìn cô, vội vàng bổ sung, “Dựa theo mức độ tổn thương não bộ, khả năng để lại di chứng khá lớn, nhưng còn phải xem biểu hiện lâm sàng và tình trạng hồi phục của anh ta sau khi tỉnh lại đã.”
Bạch Minh Ngữ nhíu mày hỏi, “Bao giờ anh ấy tỉnh?”
“Cậu là gì của…?” Bác sĩ hỏi.
“Em trai, tôi là em trai anh ấy.” Bạch Minh Ngữ nói.
“Mở sọ giải phẫu chắc chắn sẽ khiến não bộ xuất huyết, tạo thành sa não. Cho nên bình thường sau khi phẫu thuật não, thời gian bệnh nhân khôi phục ý thức sẽ khá dài.” Bác sĩ không biết cậu nghe có hiểu không, nhưng thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu thì vội vàng nói, “Yên tâm đi, tình trạng của bệnh nhân không đến nỗi nào, chắc là sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Bác sĩ vỗ vỗ cánh tay Bạch Minh Ngữ, nhanh chóng gọi y tá rời đi.
“Hình như lần này nghiêm trọng thật.” Kiều Minh Phong không hiểu thuật ngữ y học, chỉ bắt giữ được mấu chốt: Thời gian Diệp Phi khôi phục ý thức sẽ rất dài. Gã đứng bên cửa sổ nhìn Diệp Phi thoi thóp quấn băng gạc và cắm ống truyền khắp người, trong lòng thật sự chẳng biết nên cảm thấy thế nào. Gã nhẹ giọng nói, “Lần trước nhìn thấy cậu ta ở bệnh viện cũng là bộ dạng này.”
“14 ngày.” Bạch Minh Ngữ đột nhiên nói.
“Cái gì?” Kiều Minh Phong hỏi.
“Mức độ tổn thương não như anh ấy, nếu có thể chịu đựng qua 14 ngày sau phẫu thuật thì sẽ không còn gì nguy hiểm. Nhưng không biết sau 14 ngày, anh ấy có thể tỉnh lại hay không.”
Kiều Minh Phong gật đầu, “Nếu sau 14 ngày vẫn chưa tỉnh lại thì sao?”
“Thì đợi thêm một tuần, nếu vẫn chưa tỉnh thì đợi tiếp nửa tháng, nếu sau một tháng mà vẫn hôn mê thì ba năm hoặc năm năm, thậm chí hôn mê cả đời cũng có khả năng.”
Bạch Minh Ngữ nói xong, Kiều Minh Phong biến sắc. Tới tận lúc này gã vẫn không nghĩ tới Diệp Phi hoạt bát lại có ngày nằm trên giường không tỉnh lại được, như vậy còn là Diệp Phi sao?
Bạch Minh Ngữ đặt tay trên cửa kính, nhìn Diệp Phi nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi, “Anh ơi, hỏi anh một chuyện.”
Lần đầu tiên Bạch Minh Ngữ trịnh trọng gọi gã là anh, nhất thời Kiều Minh Phong vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói, “Chuyện gì? Em cứ hỏi đi.”
“Cái…”
“Sao?” Kiều Minh Phong kiên nhẫn hỏi.
“Cái người lần trước anh kể với em, người Diệp Phi thích, là như thế nào? Tên là gì? Bây giờ đang ở đâu? Sao cô ta không cần Diệp Phi mà lại theo anh? Còn anh, sao không kết hôn với cô ta mà lại đi cưới chị dâu em bây giờ?”
Kiều Minh Phong ngớ người, “Ầy, đang yên đang lành sao lại hỏi chuyện này?”
Bạch Minh Ngữ quay lại, nhìn gã từ trên xuống dưới, “Tò mò, tò mò vì sao cô gái kia không cần Diệp Phi mà lại thích anh. Đứng từ góc độ đàn ông mà nói, em nghĩ Diệp Phi tốt hơn anh.”
Kiều Minh Phong tươi cười, “Dưa chuột cải thảo mỗi bên một vẻ, ai tốt hơn ai không liên quan nhiều đâu.”
Bạch Minh Ngữ từ chối cho ý kiến, “Cô gái kia là ai?”
Kiều Minh Phong nửa cười nửa không nhìn cậu, “Lạ nha, anh cứ tưởng em chỉ có hứng thú với thi thể và phá án thôi chứ, sao tự nhiên lại hứng thú với phụ nữ? Chẳng lẽ trưởng thành thật rồi? Dậy thì rồi? Hiểu biết rồi?”
“Anh đừng đánh trống lảng, cô gái kia là ai?” Bạch Minh Ngữ khăng khăng hỏi.
“Chậc, tóm lại là em muốn gì? Không nói rõ thì anh không kể cho em.”
“Không nói thì thôi, tự tra được.” Bạch Minh Ngữ lạnh như băng đáp.
Trở mặt nhanh thế! Một khi đã hết giá trị lợi dụng thì cả anh trai cũng đá bay, đúng là tuyệt tình.
Kiều Minh Phong từ trước đến nay vẫn nói dối không thèm chớp mắt. Nhưng đối diện với Bạch Minh Ngữ, gã chưa bao giờ nỡ lòng lừa dối cậu. Nhưng chuyện này lại không phải bí mật của một mình gã, mà là của ba người. Gã vừa vô đạo đức vừa không có lễ tiết, nhưng cũng đâu thể mang chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác ra kể?
Kiều Minh Phong mỉm cười dịu dàng, giơ tay vỗ vai Bạch Minh Ngữ, “Giận à? Không phải anh không muốn nói, mà là không thể nói, việc này liên quan đến chuyện riêng của Diệp Phi, nếu em thật sự muốn biết thì chờ cậu ta tỉnh lại rồi hỏi thẳng cậu ta có hơn không?”
Lời của Kiều Minh Phong chẳng có tác dụng gì với Bạch Minh Ngữ, thậm chí còn phản phệ, Bạch Minh Ngữ sầm mặt, thấp giọng nói, “Về trước đây.”
“Ừ, anh đưa em về.”
“Không cần, tự về.”
Kiều Minh Phong nhìn bóng lưng Bạch Minh Ngữ, thở dài, thật là, lúc cần đến anh thì cứ như kẹo đường, vừa ngọt vừa mềm. Lúc không cần thì lại thành tảng đá dưới nhà xí, vừa thối vừa cứng. Thằng nhóc hư này giỏi thật.
Gã quay lại, hai tay chống lên mặt kính thủy tinh, nhỏ giọng, “Cục cưng ơi, cậu ngàn vạn lần đừng bị làm sao đó, không thì Lý Trường Liên chết rồi cũng sẽ bật dậy cho xem.”
※
Bạch Minh Ngữ về nhà, tắm rửa một cái, nằm lên giường ngủ cả buổi chiều, tỉnh dậy thì ăn đồ ăn Phùng Quế Chi làm dư từ trưa, sau đó về giường tiếp tục ngủ, tới khi mở mắt thì trời đã tối.
Cậu ngồi trước máy tính xem tin tức, lại phát hiện một chữ cũng chẳng vào đầu. Quay sang đọc sách và tạp chí, hiệu quả vẫn tương tự.
Phiền lòng, loạn đầu, đổ mồ hôi, khô nóng. Rất khó chịu.
Hít đất, gập người, đánh bao cát, nghịch dao găm, lại chạy quanh hẻm Linh Cảnh hơn mười vòng, mồ hôi đầm đìa, cơ thể rệu rã, cảm giác hốt hoảng mới dịu đi.
Ban ngày ngủ nhiều quá, tối lại không ngủ được.
Cậu chạy bộ đến bệnh viện 301.
Được bác sĩ thuật lại tình hình của Diệp Phi, biết anh vẫn chưa tỉnh, đúng vậy, mới một ngày, làm sao tỉnh được?
Đấu tranh một hồi, cậu quyết định đến phòng điều trị riêng thăm anh. Nhưng hai chân nặng như chì, làm cách nào cũng không đi được.
Cậu tốn rất nhiều thời gian mới đến phòng điều trị riêng. Cảm giác còn lâu hơn cả cậu chạy từ nhà đến đây
Đang chần chừ, lại nghe thấy tiếng nức nở và tiếng nói chuyện, cậu thăm dò nhìn vào từ ngã rẽ, thấy một đám người già, phụ nữ và trẻ em quây quần trước cửa phòng bệnh, còn có mấy người đàn ông xa lạ.
Tại vị trí này, cậu nghe thấy rõ nội dung cuộc trò chuyện của họ, đều là khuyên nhủ một phụ nữ trung niên đừng quá đau buồn và lo lắng, Diệp Phi sẽ khỏe lại sớm thôi vân vân.
Một cô gái trẻ xinh đẹp tì vào cửa kính, chóp mũi đỏ bừng, mắt sưng tấy, bộ dạng cố nén tiếng khóc òa, tình yêu chan chứa nhìn vào trong.
Bên cạnh người phụ nữ trung niên là một nam sinh thanh tú, ôm lấy vai bà trấn an, khuôn mặt cũng mang dấu vết vừa khóc xong.
Người phụ nữ trung niên và nam sinh này trông rất giống nhau, vừa nhìn đã biết là mẹ con. Nhưng cậu lại không thấy bóng dáng của Diệp Phi trên hai người này. Nếu không phải đã xem ảnh chụp của họ mà đoán từ vẻ ngoài, cậu cũng sẽ không nhận ra hai người này là mẹ và em trai của Diệp Phi.
Rất hiển nhiên là em trai giống mẹ, còn Diệp Phi giống bố.
Thực ra cậu đã phán đoán sai lầm về ấn tượng đầu tiên đối với Diệp Phi, cậu cho rằng Diệp Phi chưa có con. Thế mà không ngờ anh đã có rồi, thậm chí còn là con gái do vợ cũ Trang Dao sinh. Cô gái trước cửa sổ kia là Trang Dao nhỉ? Chẳng phải đã ly hôn với Diệp Phi rồi sao? Sao còn ra vẻ tình cũ chưa buông là thế nào? Bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên à? Bởi vì anh là cha đứa nhỏ à? Ly hôn xong mới biết Diệp Phi tốt thế nào phải không? Hừ, Diệp Phi chẳng cần cô nữa đâu, khóc lóc vô ích!
Nhìn quanh bốn phía, con gái của Diệp Phi không ở đây, chắc là sợ trẻ con nhìn cảnh này sẽ khó chịu nhỉ?
Thật là, Diệp Phi thậm chí còn có con rồi. Hơi phiền đó, mình không thích trẻ con, trẻ con bình thường cũng không thích mình.
Nhưng mà không sao, dù gì cũng là người một nhà, của Diệp Phi cũng là của mình. Của mình cũng là của Diệp Phi. Mình sẽ cố gắng để cô bé thích mình.
Đúng rồi, Diệp Phi có kể về mình với người nhà không nhỉ? Có khi nào họ không thích mình không? Hay là không đón nhận mình không? Giờ mình có nên ra chào họ không?
Nhưng mà nói gì mới phải đây? Nén bi thương? Vớ vẩn! Miệng quạ đen!
Bạch Minh Ngữ ngồi xổm trong góc tường, mạng bạo cào đầu.
Dì ơi, anh hai ơi, đừng đau khổ, anh Phi sẽ khỏe lên mà.
Mày là cái thá gì? Lấy tư cách gì nói thế? Mày có phải bác sĩ đâu!
Nhưng con học y mà! Con biết, nhất định anh Phi sẽ khỏe lại.
Bác sĩ cũng nói thế rồi, nhưng bao giờ nó mới tỉnh? Giờ tao đang rất buồn lòng, không muốn nghe mấy lời đó, tao chỉ muốn con tao tỉnh lại, tao không cần an ủi, chúng mày tránh hết ra, để tao yên một lát!
Rồi rồi, con đi, dì đừng buồn nữa. Mọi người cũng tránh ra đi, đừng làm phiền mẹ con họ, dì muốn nhìn con dì trong im lặng.
Bạch Minh Ngữ trượt lên trượt xuống vách tường bóng loáng, ngồi một lúc, đứng một lúc, miệng lẩm bẩm hùng hồn đầy lý lẽ. Bác sĩ y tá đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, đám y tá trẻ đứng xa xa che miệng xì xào bàn tán, đỏ mặt cười mờ ám.
“Nam sinh kia đẹp trai ghê nha.”
“Tuy là trông hơi ngốc.”
“Cậu ta làm gì thế nhỉ?”
“Hay là bị điên?”
Các cô nương thì thầm, tiếng cười như chuông bạc không ngừng truyền đến. Bạch Minh Ngữ lại đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không chú ý. Chờ tới khi người thân của Diệp Phi đi hết, cậu mới chậm rãi bước đến trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn Diệp Phi băng bó như bánh tét, cảm giác hoảng hốt lại quay về.
Cậu học y, cậu biết thương tích của Diệp Phi nặng thế nào. Cậu nhớ rõ lúc xông vào, Diệp Phi mặt mũi be bét máu, áo sơ mi trắng cũng biến thành màu đỏ, nằm cuộn tròn trên đất như xác chết, thật sự làm cậu sợ cứng người. Cảnh tượng ấy khủng khiếp hệt như cái năm cậu chứng kiến cha mẹ mình máu thịt tuôn trào.
Tại sao lớn vậy rồi mà vẫn không thể bảo vệ người thân? Bạch Minh Ngữ, mày còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa? Tại sao mày không chết đi cho rồi?!
“Anh Phi, đừng chết, sống thực vật cũng được, em nuôi anh cả đời. Em trút giận cho anh, báo thù cho anh, anh xem, em tốt với anh như vậy, cho em thêm một cơ hội nữa, đừng bỏ em lại, nha?” Con ngươi Bạch Minh Ngữ phóng đại, môi run rẩy, mờ mịt nói, có lẽ chính cậu cũng không biết mình vừa nói gì.
Hô hấp càng lúc càng dồn dập, tựa hồ máu nóng toàn thân đã đông đặc lại, cậu biết mình lại rơi vào bóng tối.
Cậu biết thế này không được, cậu không thể bị nó chi phối lần nữa, cậu phải nhanh chóng thoát ra.
Cậu xoa khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, lại nhìn Diệp Phi trên giường, xoay người, mất hồn mất vía rời khỏi bệnh viện.
Sắp khai giảng, mùa này, Bắc Kinh về đêm không còn nóng nực. Hơn nữa vừa qua mấy trận mưa, vẫn còn chút hơi lạnh. Bạch Minh Ngữ về nhà, gió lạnh thổi giúp cậu tìm về lý trí.
Tắm nước lạnh, cậu đã bình tĩnh trở lại.
Đã rất nhiều năm không phát điên như hôm nay rồi.
Ngồi trước bàn, mở tư liệu vụ án phanh thây bốn năm trước ra xem. Cảnh sát phụ trách vụ án này đã về hưu, vụ án cũng bởi vì bốn năm chưa phá mà đóng bụi. Hiện tại có lẽ chỉ còn mình cậu là vẫn tiếp tục truy lùng hung thủ.
Con dao có dấu vân tay của Kiều Minh Quân, vải trắng dùng để lau máu, dấu vết vật lộn tại hiện trường, tất cả đều chứng minh hung thủ là Kiều Minh Quân. Người nhà họ Kiều và cậu đều không tin Kiều Minh Quân có thể làm ra chuyện đó, nhưng bằng chứng vững như núi, lúc ấy kỹ thuật điều tra hữu hạn, rất nhanh đã định hình vụ án. Bởi vì liên quan tới Kiều bộ trưởng, vụ án không thể tiết lộ ra ngoài nên bị gói lại, cho Cục cảnh sát điều tra trong bóng tối.
Cảnh sát chăm chỉ săn lùng Kiều Minh Quân một năm, không phát hiện bất cứ tung tích nào, tựa như hắn đã rời khỏi nhân gian. Một năm sau, cảnh sát cũ về hưu, Tổ chuyên án tuyên bố giải tán. Vụ án bị xếp vào phòng hồ sơ, dần dần trôi vào quên lãng.
Người nhà họ Kiều tựa hồ cũng đã quên, hoặc cố tình không muốn nhớ. Nhưng cậu chưa từng từ bỏ công việc tìm kiếm Kiều Minh Quân, đối với gia đình nhà họ Kiều, họ chỉ mất một đứa con nuôi có khả năng còn sống. Nhưng đối với cậu, cậu mất cha mẹ đã nuôi cậu lớn, mất một người bạn, một người anh, và tất cả ấu thơ.
Hoàn cảnh bất đồng, đương nhiên thái độ cũng bất đồng.
Thực ra cho tới nay, chưa ai nghĩ tới một vấn đề, đó chính là, sở dĩ không tìm thấy Kiều Minh Quân, liệu có phải vì hắn đã chết? Vụ án Phó Hạ Viêm đã nhắc nhở cậu điều này.
Đặt giả thiết hắn đã chết, tức là hắn sợ tội nên tự sát, hay là bị người ta hại chết? Sát hại cha mẹ là do bị người hãm hại, hay thật sự do chính hắn ra tay?
Hiện giờ y học và khoa học kỹ thuật đều phát triển, muốn làm một thi thể bốc hơi khỏi nhân gian là chuyện cực kỳ đơn giản. Ví dụ như cậu, ví dụ như bất cứ người hành nghề chữa bệnh nào.
Vài thứ thuốc nhỏ bé không đáng kể, cho dù bị cảnh sát tra ra, cũng không thể chứng minh chúng là hóa học phẩm nguy hiểm, không cấu thành chứng cứ gây án. Cho nên cất ở nhà cũng rất an toàn.
Cậu để ý thấy một con nhện mập bò trên ban công, đứng dậy bắt lấy nó, gỡ chân nó ra, ép nó ngoan ngoãn nằm im trên bàn.
Cậu cầm ra vài loại thuốc, dùng ống hút lấy một giọt, nhỏ lên người con nhện, con nhện lập tức biến thành một bãi bọt, bọt lại chầm chậm biến thành nước trong. Dùng khăn lau đi, không còn dấu vết.
Chỉ cần không tạo cơ hội cho người khác kiểm tra DNA, việc cậu giết con nhện vĩnh viễn là một bí mật.
“Anh cũng biến mất như vậy sao? Giống như Lưu Nguyên Hạo?” Bạch Minh Ngữ híp mắt, nhẹ giọng nói.
Trầm tư thật lâu, Bạch Minh Ngữ phủ định suy đoán của mình. Không thể, một đôi vợ chồng công nhân phổ thông, một đứa trẻ hơn mười tuổi, điều tra quan hệ xã hội cũng không phát hiện điểm gì bất thường. Phương pháp giết người quanh co phức tạp đó sao phải dùng với bọn họ? Đúng là dao trâu mổ gà.
Nhưng nếu vậy, chẳng lẽ anh thật sự giết cha mẹ, sau đó bỏ đi biệt xứ? Đây có lẽ là suy luận vững chắc nhất lúc này. Sau khi biết mình không phải con ruột của vợ chồng họ Kiều, Kiều Minh Quân từng mắc chứng uất ức, còn phải tới trại điều dưỡng tâm lý thiếu niên nửa năm. Sau khi ra ngoài thì trở nên phản nghịch, thường xuyên đánh nhau ở trường học, tính cách cũng biến thành táo bạo và cực đoan. Một ngày trước khi xảy ra vụ án, còn có hàng xóm nhìn thấy hắn cãi nhau với người nhà. Xét ra, Kiều Minh Quân ra tay giết cha mẹ không mấy quen thuộc với mình, có lẽ không phải không có khả năng.
Nhưng cậu vẫn không tin Kiều Minh Quân có thể làm ra chuyện không bằng súc vật như thế. Chẳng vì lý do gì, chỉ là cảm giác mà thôi.
Bạch Minh Ngữ hít mấy hơi thật sâu, cất kỹ tư liệu đi. Sau đó lấy trong ngăn kéo ra một bức ảnh, đó là ảnh cưới của Diệp Phi và Trang Dao, cậu lấy trong nhà Diệp Phi.
Cậu nghiêng đầu nhìn một hồi, cảm giác cô gái này trông kiểu gì cũng thấy chướng mắt. Thế là lấy kéo trong ngăn bàn cắt ảnh ra, đốt phần của cô gái nọ, còn một nửa chẳng biết nhét vào đâu, xem kích thước một lát, lại cắt ra nhét vào ví tiền. Mở ví nhìn thấy Diệp Phi, tâm trạng cậu đột nhiên tốt hơn hẳn.
Cậu đặt ví tiền sang một bên, cầm tư liệu hồ sơ vụ án phanh thây trong bồn tắm, xem xong thì vẽ biểu đồ quan hệ xã hội của Vu Diểu.
Cứ giúp Diệp Phi giải quyết vụ án phanh thây trong bồn tắm trước rồi tính, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại của Diệp Phi chắc chắn sẽ là: Vụ án thế nào rồi?
Nếu chưa phá, chắc chắn anh sẽ đòi xuất viện. Rõ là lão già tính tình như con nít.
“Ơ, vừa đi đâu thế?” Nhìn Bạch Minh Ngữ, gã mới nhớ ra hình như lúc nãy không thấy cậu.
“Đi đón anh tôi.” Bạch Minh Ngữ bước tới, nhìn qua cửa kính, “Anh Phi thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm.” Lão Lưu nhìn anh chàng cao phú soái* bên cạnh Bạch Minh Ngữ, “Đây là anh chú mày à?” (Cao ráo, giàu có, đẹp trai)
“Anh họ.” Bạch Minh Ngữ đáp.
“Ồ.” Anh họ mà giống thế kia, anh ruột còn chẳng được mấy người đâu? Gã vươn tay, “Chào anh, tôi là Lưu Đức Chí, tổ trưởng tổ 2, đội Trinh sát hình sự. Cứ gọi tôi là lão Lưu.”
“Chào Lưu tổ trưởng, tôi là Kiều Minh Phong.” Kiều Minh Phong giơ tay bắt tay gã, mỉm cười nói, “Tôi là bạn tốt của Diệp Phi, đến thăm cậu ấy.”
Cả đời lão Lưu đã tiếp xúc với vô số loại người, ông chủ lớn, quan chức chính phủ, phú nhị đại, quan nhị đại, minh tinh nổi tiếng, nhưng chưa từng gặp ai cao phú soái hàng thật giá thật như Kiều Minh Phong. Ngoại hình đẹp trai, nụ cười điềm đạm, chất giọng trầm ấm dịu dàng, nói năng từ tốn nhã nhặn, tác phong phóng khoáng, khiến gã tức khắc nghĩ tới một từ, “Tom Cruise phương Đông”, nhưng người này so ra còn nhỉnh hơn tên kia, trông gã trẻ tuổi hơn, cao ráo hơn, có lẽ phải trên 185, hơn xa tên đàn ông 175 nọ. Gã mặc bộ đồ cắt may khéo léo, kết hợp hài hòa, lão Lưu vốn không chú trọng thẩm mỹ cũng phải trầm trồ, đẹp trai, quá đẹp cmn trai. Gã không biết gì về hàng hiệu, nhưng gã nhận ra ký hiệu Ω, chiếc đồng hồ trên cổ tay Kiều Minh Phong mang ký hiệu này.
Sở dĩ gã biết là vì “James Bond” đã quảng cáo cho hãng đồng hồ này, nghe nói có chiếc còn trị giá hơn mười vạn tệ, cực kỳ đắt đỏ. (10 vạn tệ ~ 334 triệu)
Bạch Minh Ngữ có ông anh họ như vậy, xem ra gia thế nhà cậu thật sự không tầm thường. Anh họ của cậu họ Kiều, Kiều… Lão Lưu lập tức nhớ tới một cái tên, tim không khỏi thót lên, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế?
“Ồ ồ, thế à. Thế hai người cứ xem đi, tôi phải về đội xử lý vài việc gấp, đi trước nhé.” Vừa nãy lão Lưu nhận được điện thoại từ đội, nói cảnh sát đã mai phục tại các con đường khả nghi, nhưng đều không thấy bóng Lưu Nguyên Hạo. Hơn nữa vụ án phanh thây đã có tiến triển mới, Phương Hữu Bảo có bằng chứng vắng mặt, gã nên về xem thử.
“Ồ, ngài đi thong thả.” Kiều Minh Phong nói.
Nhìn lão Lưu đi xa, Kiều Minh Phong quay sang nhìn Bạch Minh Ngữ, hai người bốn mắt giao nhau, Bạch Minh Ngữ chột dạ quay sang nhìn cửa kính. Lúc này bác sĩ và y tá từ bên trong bước ra, Bạch Minh Ngữ vội vàng nghênh đón, “Bác sĩ ơi, tình trạng anh ấy thế nào rồi? Chúng tôi đã vào được chưa?”
“Bây giờ chưa được, bệnh nhân chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy kịch.” Bác sĩ đáp.
“Có di chứng không?” Bạch Minh Ngữ hỏi. Biết rõ vấn đề mình hỏi rất ngốc nghếch, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà hỏi.
“Cái này rất khó nói, đa số người chịu tổn thương não bộ nghiêm trọng như anh ta đều sẽ thành thực vật…” Nữ y tá trẻ đáp. Bác sĩ trừng mắt nhìn cô, vội vàng bổ sung, “Dựa theo mức độ tổn thương não bộ, khả năng để lại di chứng khá lớn, nhưng còn phải xem biểu hiện lâm sàng và tình trạng hồi phục của anh ta sau khi tỉnh lại đã.”
Bạch Minh Ngữ nhíu mày hỏi, “Bao giờ anh ấy tỉnh?”
“Cậu là gì của…?” Bác sĩ hỏi.
“Em trai, tôi là em trai anh ấy.” Bạch Minh Ngữ nói.
“Mở sọ giải phẫu chắc chắn sẽ khiến não bộ xuất huyết, tạo thành sa não. Cho nên bình thường sau khi phẫu thuật não, thời gian bệnh nhân khôi phục ý thức sẽ khá dài.” Bác sĩ không biết cậu nghe có hiểu không, nhưng thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu thì vội vàng nói, “Yên tâm đi, tình trạng của bệnh nhân không đến nỗi nào, chắc là sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Bác sĩ vỗ vỗ cánh tay Bạch Minh Ngữ, nhanh chóng gọi y tá rời đi.
“Hình như lần này nghiêm trọng thật.” Kiều Minh Phong không hiểu thuật ngữ y học, chỉ bắt giữ được mấu chốt: Thời gian Diệp Phi khôi phục ý thức sẽ rất dài. Gã đứng bên cửa sổ nhìn Diệp Phi thoi thóp quấn băng gạc và cắm ống truyền khắp người, trong lòng thật sự chẳng biết nên cảm thấy thế nào. Gã nhẹ giọng nói, “Lần trước nhìn thấy cậu ta ở bệnh viện cũng là bộ dạng này.”
“14 ngày.” Bạch Minh Ngữ đột nhiên nói.
“Cái gì?” Kiều Minh Phong hỏi.
“Mức độ tổn thương não như anh ấy, nếu có thể chịu đựng qua 14 ngày sau phẫu thuật thì sẽ không còn gì nguy hiểm. Nhưng không biết sau 14 ngày, anh ấy có thể tỉnh lại hay không.”
Kiều Minh Phong gật đầu, “Nếu sau 14 ngày vẫn chưa tỉnh lại thì sao?”
“Thì đợi thêm một tuần, nếu vẫn chưa tỉnh thì đợi tiếp nửa tháng, nếu sau một tháng mà vẫn hôn mê thì ba năm hoặc năm năm, thậm chí hôn mê cả đời cũng có khả năng.”
Bạch Minh Ngữ nói xong, Kiều Minh Phong biến sắc. Tới tận lúc này gã vẫn không nghĩ tới Diệp Phi hoạt bát lại có ngày nằm trên giường không tỉnh lại được, như vậy còn là Diệp Phi sao?
Bạch Minh Ngữ đặt tay trên cửa kính, nhìn Diệp Phi nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi, “Anh ơi, hỏi anh một chuyện.”
Lần đầu tiên Bạch Minh Ngữ trịnh trọng gọi gã là anh, nhất thời Kiều Minh Phong vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói, “Chuyện gì? Em cứ hỏi đi.”
“Cái…”
“Sao?” Kiều Minh Phong kiên nhẫn hỏi.
“Cái người lần trước anh kể với em, người Diệp Phi thích, là như thế nào? Tên là gì? Bây giờ đang ở đâu? Sao cô ta không cần Diệp Phi mà lại theo anh? Còn anh, sao không kết hôn với cô ta mà lại đi cưới chị dâu em bây giờ?”
Kiều Minh Phong ngớ người, “Ầy, đang yên đang lành sao lại hỏi chuyện này?”
Bạch Minh Ngữ quay lại, nhìn gã từ trên xuống dưới, “Tò mò, tò mò vì sao cô gái kia không cần Diệp Phi mà lại thích anh. Đứng từ góc độ đàn ông mà nói, em nghĩ Diệp Phi tốt hơn anh.”
Kiều Minh Phong tươi cười, “Dưa chuột cải thảo mỗi bên một vẻ, ai tốt hơn ai không liên quan nhiều đâu.”
Bạch Minh Ngữ từ chối cho ý kiến, “Cô gái kia là ai?”
Kiều Minh Phong nửa cười nửa không nhìn cậu, “Lạ nha, anh cứ tưởng em chỉ có hứng thú với thi thể và phá án thôi chứ, sao tự nhiên lại hứng thú với phụ nữ? Chẳng lẽ trưởng thành thật rồi? Dậy thì rồi? Hiểu biết rồi?”
“Anh đừng đánh trống lảng, cô gái kia là ai?” Bạch Minh Ngữ khăng khăng hỏi.
“Chậc, tóm lại là em muốn gì? Không nói rõ thì anh không kể cho em.”
“Không nói thì thôi, tự tra được.” Bạch Minh Ngữ lạnh như băng đáp.
Trở mặt nhanh thế! Một khi đã hết giá trị lợi dụng thì cả anh trai cũng đá bay, đúng là tuyệt tình.
Kiều Minh Phong từ trước đến nay vẫn nói dối không thèm chớp mắt. Nhưng đối diện với Bạch Minh Ngữ, gã chưa bao giờ nỡ lòng lừa dối cậu. Nhưng chuyện này lại không phải bí mật của một mình gã, mà là của ba người. Gã vừa vô đạo đức vừa không có lễ tiết, nhưng cũng đâu thể mang chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác ra kể?
Kiều Minh Phong mỉm cười dịu dàng, giơ tay vỗ vai Bạch Minh Ngữ, “Giận à? Không phải anh không muốn nói, mà là không thể nói, việc này liên quan đến chuyện riêng của Diệp Phi, nếu em thật sự muốn biết thì chờ cậu ta tỉnh lại rồi hỏi thẳng cậu ta có hơn không?”
Lời của Kiều Minh Phong chẳng có tác dụng gì với Bạch Minh Ngữ, thậm chí còn phản phệ, Bạch Minh Ngữ sầm mặt, thấp giọng nói, “Về trước đây.”
“Ừ, anh đưa em về.”
“Không cần, tự về.”
Kiều Minh Phong nhìn bóng lưng Bạch Minh Ngữ, thở dài, thật là, lúc cần đến anh thì cứ như kẹo đường, vừa ngọt vừa mềm. Lúc không cần thì lại thành tảng đá dưới nhà xí, vừa thối vừa cứng. Thằng nhóc hư này giỏi thật.
Gã quay lại, hai tay chống lên mặt kính thủy tinh, nhỏ giọng, “Cục cưng ơi, cậu ngàn vạn lần đừng bị làm sao đó, không thì Lý Trường Liên chết rồi cũng sẽ bật dậy cho xem.”
※
Bạch Minh Ngữ về nhà, tắm rửa một cái, nằm lên giường ngủ cả buổi chiều, tỉnh dậy thì ăn đồ ăn Phùng Quế Chi làm dư từ trưa, sau đó về giường tiếp tục ngủ, tới khi mở mắt thì trời đã tối.
Cậu ngồi trước máy tính xem tin tức, lại phát hiện một chữ cũng chẳng vào đầu. Quay sang đọc sách và tạp chí, hiệu quả vẫn tương tự.
Phiền lòng, loạn đầu, đổ mồ hôi, khô nóng. Rất khó chịu.
Hít đất, gập người, đánh bao cát, nghịch dao găm, lại chạy quanh hẻm Linh Cảnh hơn mười vòng, mồ hôi đầm đìa, cơ thể rệu rã, cảm giác hốt hoảng mới dịu đi.
Ban ngày ngủ nhiều quá, tối lại không ngủ được.
Cậu chạy bộ đến bệnh viện 301.
Được bác sĩ thuật lại tình hình của Diệp Phi, biết anh vẫn chưa tỉnh, đúng vậy, mới một ngày, làm sao tỉnh được?
Đấu tranh một hồi, cậu quyết định đến phòng điều trị riêng thăm anh. Nhưng hai chân nặng như chì, làm cách nào cũng không đi được.
Cậu tốn rất nhiều thời gian mới đến phòng điều trị riêng. Cảm giác còn lâu hơn cả cậu chạy từ nhà đến đây
Đang chần chừ, lại nghe thấy tiếng nức nở và tiếng nói chuyện, cậu thăm dò nhìn vào từ ngã rẽ, thấy một đám người già, phụ nữ và trẻ em quây quần trước cửa phòng bệnh, còn có mấy người đàn ông xa lạ.
Tại vị trí này, cậu nghe thấy rõ nội dung cuộc trò chuyện của họ, đều là khuyên nhủ một phụ nữ trung niên đừng quá đau buồn và lo lắng, Diệp Phi sẽ khỏe lại sớm thôi vân vân.
Một cô gái trẻ xinh đẹp tì vào cửa kính, chóp mũi đỏ bừng, mắt sưng tấy, bộ dạng cố nén tiếng khóc òa, tình yêu chan chứa nhìn vào trong.
Bên cạnh người phụ nữ trung niên là một nam sinh thanh tú, ôm lấy vai bà trấn an, khuôn mặt cũng mang dấu vết vừa khóc xong.
Người phụ nữ trung niên và nam sinh này trông rất giống nhau, vừa nhìn đã biết là mẹ con. Nhưng cậu lại không thấy bóng dáng của Diệp Phi trên hai người này. Nếu không phải đã xem ảnh chụp của họ mà đoán từ vẻ ngoài, cậu cũng sẽ không nhận ra hai người này là mẹ và em trai của Diệp Phi.
Rất hiển nhiên là em trai giống mẹ, còn Diệp Phi giống bố.
Thực ra cậu đã phán đoán sai lầm về ấn tượng đầu tiên đối với Diệp Phi, cậu cho rằng Diệp Phi chưa có con. Thế mà không ngờ anh đã có rồi, thậm chí còn là con gái do vợ cũ Trang Dao sinh. Cô gái trước cửa sổ kia là Trang Dao nhỉ? Chẳng phải đã ly hôn với Diệp Phi rồi sao? Sao còn ra vẻ tình cũ chưa buông là thế nào? Bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên à? Bởi vì anh là cha đứa nhỏ à? Ly hôn xong mới biết Diệp Phi tốt thế nào phải không? Hừ, Diệp Phi chẳng cần cô nữa đâu, khóc lóc vô ích!
Nhìn quanh bốn phía, con gái của Diệp Phi không ở đây, chắc là sợ trẻ con nhìn cảnh này sẽ khó chịu nhỉ?
Thật là, Diệp Phi thậm chí còn có con rồi. Hơi phiền đó, mình không thích trẻ con, trẻ con bình thường cũng không thích mình.
Nhưng mà không sao, dù gì cũng là người một nhà, của Diệp Phi cũng là của mình. Của mình cũng là của Diệp Phi. Mình sẽ cố gắng để cô bé thích mình.
Đúng rồi, Diệp Phi có kể về mình với người nhà không nhỉ? Có khi nào họ không thích mình không? Hay là không đón nhận mình không? Giờ mình có nên ra chào họ không?
Nhưng mà nói gì mới phải đây? Nén bi thương? Vớ vẩn! Miệng quạ đen!
Bạch Minh Ngữ ngồi xổm trong góc tường, mạng bạo cào đầu.
Dì ơi, anh hai ơi, đừng đau khổ, anh Phi sẽ khỏe lên mà.
Mày là cái thá gì? Lấy tư cách gì nói thế? Mày có phải bác sĩ đâu!
Nhưng con học y mà! Con biết, nhất định anh Phi sẽ khỏe lại.
Bác sĩ cũng nói thế rồi, nhưng bao giờ nó mới tỉnh? Giờ tao đang rất buồn lòng, không muốn nghe mấy lời đó, tao chỉ muốn con tao tỉnh lại, tao không cần an ủi, chúng mày tránh hết ra, để tao yên một lát!
Rồi rồi, con đi, dì đừng buồn nữa. Mọi người cũng tránh ra đi, đừng làm phiền mẹ con họ, dì muốn nhìn con dì trong im lặng.
Bạch Minh Ngữ trượt lên trượt xuống vách tường bóng loáng, ngồi một lúc, đứng một lúc, miệng lẩm bẩm hùng hồn đầy lý lẽ. Bác sĩ y tá đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, đám y tá trẻ đứng xa xa che miệng xì xào bàn tán, đỏ mặt cười mờ ám.
“Nam sinh kia đẹp trai ghê nha.”
“Tuy là trông hơi ngốc.”
“Cậu ta làm gì thế nhỉ?”
“Hay là bị điên?”
Các cô nương thì thầm, tiếng cười như chuông bạc không ngừng truyền đến. Bạch Minh Ngữ lại đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không chú ý. Chờ tới khi người thân của Diệp Phi đi hết, cậu mới chậm rãi bước đến trước cửa sổ phòng bệnh, nhìn Diệp Phi băng bó như bánh tét, cảm giác hoảng hốt lại quay về.
Cậu học y, cậu biết thương tích của Diệp Phi nặng thế nào. Cậu nhớ rõ lúc xông vào, Diệp Phi mặt mũi be bét máu, áo sơ mi trắng cũng biến thành màu đỏ, nằm cuộn tròn trên đất như xác chết, thật sự làm cậu sợ cứng người. Cảnh tượng ấy khủng khiếp hệt như cái năm cậu chứng kiến cha mẹ mình máu thịt tuôn trào.
Tại sao lớn vậy rồi mà vẫn không thể bảo vệ người thân? Bạch Minh Ngữ, mày còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa? Tại sao mày không chết đi cho rồi?!
“Anh Phi, đừng chết, sống thực vật cũng được, em nuôi anh cả đời. Em trút giận cho anh, báo thù cho anh, anh xem, em tốt với anh như vậy, cho em thêm một cơ hội nữa, đừng bỏ em lại, nha?” Con ngươi Bạch Minh Ngữ phóng đại, môi run rẩy, mờ mịt nói, có lẽ chính cậu cũng không biết mình vừa nói gì.
Hô hấp càng lúc càng dồn dập, tựa hồ máu nóng toàn thân đã đông đặc lại, cậu biết mình lại rơi vào bóng tối.
Cậu biết thế này không được, cậu không thể bị nó chi phối lần nữa, cậu phải nhanh chóng thoát ra.
Cậu xoa khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, lại nhìn Diệp Phi trên giường, xoay người, mất hồn mất vía rời khỏi bệnh viện.
Sắp khai giảng, mùa này, Bắc Kinh về đêm không còn nóng nực. Hơn nữa vừa qua mấy trận mưa, vẫn còn chút hơi lạnh. Bạch Minh Ngữ về nhà, gió lạnh thổi giúp cậu tìm về lý trí.
Tắm nước lạnh, cậu đã bình tĩnh trở lại.
Đã rất nhiều năm không phát điên như hôm nay rồi.
Ngồi trước bàn, mở tư liệu vụ án phanh thây bốn năm trước ra xem. Cảnh sát phụ trách vụ án này đã về hưu, vụ án cũng bởi vì bốn năm chưa phá mà đóng bụi. Hiện tại có lẽ chỉ còn mình cậu là vẫn tiếp tục truy lùng hung thủ.
Con dao có dấu vân tay của Kiều Minh Quân, vải trắng dùng để lau máu, dấu vết vật lộn tại hiện trường, tất cả đều chứng minh hung thủ là Kiều Minh Quân. Người nhà họ Kiều và cậu đều không tin Kiều Minh Quân có thể làm ra chuyện đó, nhưng bằng chứng vững như núi, lúc ấy kỹ thuật điều tra hữu hạn, rất nhanh đã định hình vụ án. Bởi vì liên quan tới Kiều bộ trưởng, vụ án không thể tiết lộ ra ngoài nên bị gói lại, cho Cục cảnh sát điều tra trong bóng tối.
Cảnh sát chăm chỉ săn lùng Kiều Minh Quân một năm, không phát hiện bất cứ tung tích nào, tựa như hắn đã rời khỏi nhân gian. Một năm sau, cảnh sát cũ về hưu, Tổ chuyên án tuyên bố giải tán. Vụ án bị xếp vào phòng hồ sơ, dần dần trôi vào quên lãng.
Người nhà họ Kiều tựa hồ cũng đã quên, hoặc cố tình không muốn nhớ. Nhưng cậu chưa từng từ bỏ công việc tìm kiếm Kiều Minh Quân, đối với gia đình nhà họ Kiều, họ chỉ mất một đứa con nuôi có khả năng còn sống. Nhưng đối với cậu, cậu mất cha mẹ đã nuôi cậu lớn, mất một người bạn, một người anh, và tất cả ấu thơ.
Hoàn cảnh bất đồng, đương nhiên thái độ cũng bất đồng.
Thực ra cho tới nay, chưa ai nghĩ tới một vấn đề, đó chính là, sở dĩ không tìm thấy Kiều Minh Quân, liệu có phải vì hắn đã chết? Vụ án Phó Hạ Viêm đã nhắc nhở cậu điều này.
Đặt giả thiết hắn đã chết, tức là hắn sợ tội nên tự sát, hay là bị người ta hại chết? Sát hại cha mẹ là do bị người hãm hại, hay thật sự do chính hắn ra tay?
Hiện giờ y học và khoa học kỹ thuật đều phát triển, muốn làm một thi thể bốc hơi khỏi nhân gian là chuyện cực kỳ đơn giản. Ví dụ như cậu, ví dụ như bất cứ người hành nghề chữa bệnh nào.
Vài thứ thuốc nhỏ bé không đáng kể, cho dù bị cảnh sát tra ra, cũng không thể chứng minh chúng là hóa học phẩm nguy hiểm, không cấu thành chứng cứ gây án. Cho nên cất ở nhà cũng rất an toàn.
Cậu để ý thấy một con nhện mập bò trên ban công, đứng dậy bắt lấy nó, gỡ chân nó ra, ép nó ngoan ngoãn nằm im trên bàn.
Cậu cầm ra vài loại thuốc, dùng ống hút lấy một giọt, nhỏ lên người con nhện, con nhện lập tức biến thành một bãi bọt, bọt lại chầm chậm biến thành nước trong. Dùng khăn lau đi, không còn dấu vết.
Chỉ cần không tạo cơ hội cho người khác kiểm tra DNA, việc cậu giết con nhện vĩnh viễn là một bí mật.
“Anh cũng biến mất như vậy sao? Giống như Lưu Nguyên Hạo?” Bạch Minh Ngữ híp mắt, nhẹ giọng nói.
Trầm tư thật lâu, Bạch Minh Ngữ phủ định suy đoán của mình. Không thể, một đôi vợ chồng công nhân phổ thông, một đứa trẻ hơn mười tuổi, điều tra quan hệ xã hội cũng không phát hiện điểm gì bất thường. Phương pháp giết người quanh co phức tạp đó sao phải dùng với bọn họ? Đúng là dao trâu mổ gà.
Nhưng nếu vậy, chẳng lẽ anh thật sự giết cha mẹ, sau đó bỏ đi biệt xứ? Đây có lẽ là suy luận vững chắc nhất lúc này. Sau khi biết mình không phải con ruột của vợ chồng họ Kiều, Kiều Minh Quân từng mắc chứng uất ức, còn phải tới trại điều dưỡng tâm lý thiếu niên nửa năm. Sau khi ra ngoài thì trở nên phản nghịch, thường xuyên đánh nhau ở trường học, tính cách cũng biến thành táo bạo và cực đoan. Một ngày trước khi xảy ra vụ án, còn có hàng xóm nhìn thấy hắn cãi nhau với người nhà. Xét ra, Kiều Minh Quân ra tay giết cha mẹ không mấy quen thuộc với mình, có lẽ không phải không có khả năng.
Nhưng cậu vẫn không tin Kiều Minh Quân có thể làm ra chuyện không bằng súc vật như thế. Chẳng vì lý do gì, chỉ là cảm giác mà thôi.
Bạch Minh Ngữ hít mấy hơi thật sâu, cất kỹ tư liệu đi. Sau đó lấy trong ngăn kéo ra một bức ảnh, đó là ảnh cưới của Diệp Phi và Trang Dao, cậu lấy trong nhà Diệp Phi.
Cậu nghiêng đầu nhìn một hồi, cảm giác cô gái này trông kiểu gì cũng thấy chướng mắt. Thế là lấy kéo trong ngăn bàn cắt ảnh ra, đốt phần của cô gái nọ, còn một nửa chẳng biết nhét vào đâu, xem kích thước một lát, lại cắt ra nhét vào ví tiền. Mở ví nhìn thấy Diệp Phi, tâm trạng cậu đột nhiên tốt hơn hẳn.
Cậu đặt ví tiền sang một bên, cầm tư liệu hồ sơ vụ án phanh thây trong bồn tắm, xem xong thì vẽ biểu đồ quan hệ xã hội của Vu Diểu.
Cứ giúp Diệp Phi giải quyết vụ án phanh thây trong bồn tắm trước rồi tính, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại của Diệp Phi chắc chắn sẽ là: Vụ án thế nào rồi?
Nếu chưa phá, chắc chắn anh sẽ đòi xuất viện. Rõ là lão già tính tình như con nít.