Chương : 42
Diệp Phi chớp chớp mắt, xấu hổ cười. Tự nhủ anh ướt thật, nhưng không phải tóc ướt, mà là bên dưới ướt.
Đề tài này không nên tiếp tục, Diệp Phi ái ngại nhích nhích mông, kéo giãn khoảng cách với Bạch Minh Ngữ, “Chẳng biết sao hôm nay phòng này nóng quá.”
“Chắc là anh nóng thôi, chứ em không nóng.” Bạch Minh Ngữ nói.
“Ừ, anh nóng. Anh nóng. Chắc lúc tối uống hơi nhiều canh ba ba.”
Bạch Minh Ngữ cười, “Sao phải uống nhiều thế?”
Tẩm bổ chứ sao, gầy như quỷ thế này thì quyến rũ em kiểu gì?
Diệp Phi từ nhỏ đã kén ăn, không thích ăn cái này không thích ăn cái nọ, khẩu vị cũng không tốt, người nhà đặt cho anh biệt danh là “Diệp Một Bát”, tức là mỗi bữa anh chỉ ăn một bát cơm, hơn một thìa cũng không ăn. Bất kể xới đầy hay vơi, bát to hay nhỏ, lúc nào anh cũng chỉ ăn đúng một bát. Bởi vì đặc điểm này nên hồi bé mẹ anh xới cơm đầy lên tận nóc, hơn nữa còn nén rất chặt, anh thì ú ớ, thường xuyên bị no đến mắt nổ đom đóm còn thắc mắc, sao bát cơm này ăn mãi không hết?
Sau khi lớn lên, tất nhiên anh không ngốc nữa, nhưng vẫn chỉ ăn một bát. Hôm nay đặc biệt ăn ba bát, uống hết một nồi canh ba ba, thức ăn cũng quơ sạch sẽ, mục đích là để gọi hồn chỗ thịt đã mất quay trở về.
“Thì vì anh muốn xuất viện sớm mà!” Diệp Phi cười hì hì. Nói đoạn thì xốc chăn lên cho tỏa nhiệt, vẻ như ăn nhiều quá, nóng đến khó chịu.
“Sao phải vội xuất viện làm gì? Nghỉ ngơi thêm có phải tốt hơn không? Án thì nghiên cứu ở bệnh viện cũng được mà.” Bạch Minh Ngữ vừa cúi xuống xem tài liệu vừa hỏi.
“Kể cả nghỉ ngơi thì anh cũng muốn nghỉ ngơi ở nhà. Không thích ở bệnh viện.”
Bạch Minh Ngữ ngước lên nhìn anh, “Anh định về nhà nào? Nhà bác gái à?”
“Đúng thế.” Không thì một mình anh làm sao tự chăm sóc mình? Dù gì cũng phải về nhà mẹ mấy ngày, tới khi khỏe lại mới về nhà mình được.
Bạch Minh Ngữ nhíu mày không nói, sau đó cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.
Diệp Phi nhìn khuôn mặt nghiêng chăm chú nghiêm túc của Bạch Minh Ngữ, cho rằng cậu đã nghĩ ra chi tiết gì đó quan trọng, nên không dám quấy rầy nữa.
Diệp Phi cũng cầm tư liệu lên xem, nhưng vì người trong lòng ngay bên cạnh, nên hết cách tập trung tinh thần.
Tất cả chú ý của anh đặt trên bắp tay và bắp đùi hai người kề bên nhau, ý dâm không thể che đậy, cảm nhận sự tiếp xúc thân thể của mình và Bạch Minh Ngữ, lắng tai nghe nhịp thở đều đều rất khẽ của cậu. Căn phòng chìm vào im lặng kỳ quặc, tim Diệp Phi đập càng lúc càng nhanh, có lẽ Bạch Minh Ngữ cũng nghe thấy tiếng tim anh đập thình thình.
Nhiệt độ cơ thể Diệp Phi không hạ, mà càng lúc càng nóng, tứ chi nóng bỏng như lửa đốt, bàn tay cầm tư liệu cũng run lên. Tất nhiên Diệp Phi không biết nguyên nhân gì gây nên cơ sự này, cứ nghĩ là di chứng sau phẫu thuật nên cũng không để bụng, vừa xem tư liệu vừa quạt gió hạ nhiệt.
Chương Thụy Phương nấu canh ba ba hầm sâm, lộc nhung, đương quy. Anh ăn sạch bách, thiếu điều còn thè lưỡi liếm nồi. Bệnh nặng mới khỏi không nên tẩm bổ dồn dập, nguyên tắc này Chương Thụy Phương có biết, nhưng thấy Diệp Phi gầy quá nên bà cũng xót, chỉ đinh ninh muốn bồi dưỡng cho anh, quên mất nguyên tắc này. Diệp Phi thì không biết mấy thứ đó, lúc ăn cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn không biết sẽ có tác dụng phụ.
Diệp Phi buông tư liệu, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, thở hổn hển một hồi, cảm giác bên tai ù ù vang, sao trời lóe ra trước mắt, trong cơ thể như có thứ gì quẫy đạp muốn lao ra ngoài, cả người anh như sắp nổ tung.
Chợt nghe giọng Bạch Minh Ngữ như từ phương xa truyền tới, “Anh Phi! Anh chảy máu mũi kìa.”
Diệp Phi bị Bạch Minh Ngữ lay tỉnh, anh hoàn hồn, liếc mắt nhìn cậu, nhưng chỉ thấy mơ hồ toàn bóng trắng. Diệp Phi đưa tay sờ mũi, ươn ướt, thầm chủ chết mồ, hai lần chảy máu mũi đều bị Bạch Minh Ngữ nhìn thấy, không biết em ấy có hiểu lầm mình không?
Bạch Minh Ngữ thấy Diệp Phi mơ màng thì nhanh chóng nhảy xuống giường, ôm Diệp Phi chạy vào toilet. Cậu để anh dựa vào ngực, đặt đầu trên vai cậu, dùng khăn thấm nước lạnh lau mũi cho Diệp Phi, một tay kiểm tra mạch Diệp Phi, sau đó ghé vào tai anh, thấp giọng nói, “Anh Phi, từ nay không được ăn bậy nữa, biết chưa?”
Diệp Phi mơ màng “Ừ” một tiếng, cảm giác cả người bốc lửa, mềm nhũn mất sức. Anh thoải mái ngửa đầu trên vai Bạch Minh Ngữ, nghĩ thầm hình như lúc nãy Bạch Minh Ngữ chẳng mất tí sức nào đã nhấc bổng anh dậy, cậu khỏe thế sao? Hơn nữa tựa đầu trên vai cậu sao lại vừa vặn thế? Nhóc này cao thế rồi sao? Rõ ràng hai người xấp xỉ nhau mà, chỉ hơn kém vài centimet là cùng…
Bạch Minh Ngữ nhìn hai người trong gương, bất giác cọ đầu vào thái dương Diệp Phi, một tay vòng qua hông anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bạch Minh Ngữ đỏ mặt ghé vào tai anh thì thầm, “Anh Phi…”
Máu mũi ngừng chảy, Bạch Minh Ngữ lại bế Diệp Phi về giường, đắp chăn cẩn thận, rồi ra ngoài mua một bát cao quy linh về. Vừa vào phòng đã thấy Diệp Phi đá tung chăn, dang tay dạng chân nằm trên giường, vạt áo rộng mở phơi bộ ngực trắng trẻo, quần tuy vẫn mặc, nhưng phía đũng lại phồng lên như cái lều nhỏ.
Bạch Minh Ngữ đi đến bên giường, nghiêng đầu quan sát Diệp Phi, không chỉnh lại quần áo, đắp chăn cho anh như mọi lần mà ngồi xuống, nâng Diệp Phi dậy, đổ vào miệng anh một ít cao quy linh.
Bạch Minh Ngữ đẩy Diệp Phi vào trong rồi lên giường ngồi xếp bằng, vừa ăn cao quy linh còn lại vừa chăm chú nhìn Diệp Phi như báo rình mồi, con mồi không có chỗ trốn, sớm muộn cũng trở thành bữa tiệc của báo, nên chú báo rất thản nhiên và điềm đạm.
Tới khi nghe thấy Diệp Phi nói mê, Bạch Minh Ngữ đột ngột ngừng lại, ánh mắt cũng dần trở nên âm trầm.
Cậu đứng dậy, ném cái bát nhựa vào thùng rác, rồi ngồi lại xuống giường, cúi xuống trước mặt Diệp Phi, một bàn tay nắm lấy cằm anh, thản nhiên hỏi, “Lão Lý là ai vậy?”
Hôm sau, lúc Diệp Phi tỉnh thì Bạch Minh Ngữ đã đến trường, không để lại giấy nhắn, hồ sơ vụ án đặt ngay ngắn trên đầu giường, xem ra cậu thu dọn cẩn thận rồi mới đi.
Diệp Phi ăn sáng xong, tiếp đãi Triển Tường và các tổ viên tới báo cáo, sau đó tiến hành phân công công việc, đặt trọng tâm vào vụ án ba quan chức bị bắn chết, phái người liên hệ với cảnh sát Lệ Dương, nhanh chóng tìm bắt hung thủ.
“Đành nhờ Triển đội trưởng và Tuyết Hoa cùng đến Lệ Dương một chuyến vậy.” Diệp Phi nói.
“Hẳn rồi.” Triển Tường cười nói.
Đây không phải lần đầu Diệp Phi gặp Triển Tường, 10 năm trước, lúc còn thực tập ở đội, anh đã từng gặp gã. Trong cuộc tranh tài lớn của cảnh sát toàn quốc, Triển Tường có tham gia, khi ấy gã mới 28 tuổi, cao ráo khôi ngô, mày kiếm mắt ưng, mũi thẳng miệng vuông, quang minh chính trực, lại là quán quân cuộc thi bắn súng, rất được đám nữ cảnh sát ái mộ.
Nay gã 38 tuổi, chín chắn hơn xưa, uy nghiêm vững vàng như ngọn núi, nhưng không hề tạo cảm giác bị áp bức cho người đối diện. Nhận sự chỉ huy của một đội trưởng nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, trông gã vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra ngạo mạn, nhưng người như vậy lại khiến Diệp Phi dè chừng.
Nguyên nhân nằm ở phương thức xử lý vụ án 3 quan chức về hưu bị giết tại Lệ Dương và việc tra cứu hồ sơ 1.28 của gã. Rốt cuộc gã đang nghĩ gì?
Lần này Tuyết Hoa đi theo gã là để quan sát mục đích của gã. Diệp Phi hi vọng bản thân đoán nhầm, thực ra Triển Tường không có vấn đề gì.
Tiễn người trong tổ về rồi, Diệp Phi nằm trên giường lật hồ sơ, không thấy bức thư nặc danh, buổi sáng anh đã nhờ tổng đài nhắn tin, hỏi Bạch Minh Ngữ có cầm đi không.
Giờ đã trưa, vẫn không thấy cậu gọi lại, hay là có đầu mối gì rồi? Diệp Phi nghĩ. Tuy nói giao cho Bạch Minh Ngữ thì anh rất yên tâm, nhưng không nói một tiếng đã cầm vật chứng đi vẫn là không đúng, đợi cậu về phải nhắc nhở cậu một chút.
Diệp Phi đứng dậy đi toilet, lúc tiểu cảm giác hơi đau, cúi xuống nhìn ‘người anh em’ một lát, phát hiện quy đầu hơi sưng, bên trên còn có tơ máu, Diệp Phi buồn bực, hơn một tháng không dùng, được bao bọc kỹ vậy mà còn bị ngoại thương?
Ngẫm nghĩ, chắc là tối qua cứng lâu quá, cọ vào quần.
Nhưng lúc tiểu Diệp Phi mới thấy kỳ quặc, sao tiểu cũng đau? Tối qua đâu có ăn ớt… Diệp Phi quy kết hết các trạng thái không bình thường này cho nồi canh ba ba tối qua, quyết định từ nay không ăn nữa.
Chuyến đi WC này vô cùng sầu não, Diệp Phi nhe răng chịu đựng tới lúc tiểu xong, tắm một cái, vừa từ phòng tắm bước ra đã thấy Diệp Mạc đẩy cửa đi tới.
Diệp Mạc vừa thấy Diệp Phi đã lập tức chạy lại đỡ anh, xúc động hô, “Anh ơi! Anh ơi! Cuối cùng anh cũng tỉnh! Anh xuống giường được rồi à?”
Nhìn thấy Diệp Mạc, Diệp Phi cũng rất vui mừng, anh rất yêu thương đứa em nhỏ này, nở nụ cười, “Sao lại về thế?”
“Hôm nay nghỉ mà, anh không biết đâu, cuối tuần nào em cũng về thăm anh, hôm trước mẹ gọi báo anh tỉnh, em định về ngay trong đêm nhưng ở trường còn ít việc, nên vừa nghỉ là em về ngay nè!”
Diệp Phi chưa kịp đáp lời, lại thấy một người từ phía sau cửa tiến tới, anh tức khắc biến sắc, cao giọng hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”
Đương sự — Sở Nam, không vội vã trả lời anh, mà nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi mới bước đến, nhìn xung quanh, sau đó tập trung vào chồng sách trên bàn, cầm lên lật lật, đáp cho có lệ, “Tôi không đến thăm anh, cô Lý nhập viện rồi, tôi đến thăm cô, vừa nãy tình cờ gặp Diệp Mạc, cậu ấy lôi tôi qua đây.”
“Đúng đó anh, em lôi anh ấy qua đó, anh ấy đang bận mà, hì hì.” Diệp Mạc biết anh mình ngứa mắt với Sở Nam, vội vàng giải thích.
Diệp Phi trừng Diệp Mạc, thầm nhủ anh đã bảo mày bao nhiêu lần là không được dính líu tới thằng đó, mày coi như gió thoảng bên tai chắc?
Diệp Phi đã nhận ra em trai anh hơi khác thường từ lâu, chỉ có điều không muốn đối mặt mà thôi. Nhà họ Diệp sao thế này, nhiều đồng tính luyến ái thế? Mẹ anh mà biết chắc là tức chết.
Mấu chốt vấn đề ở chỗ, mày thích ai cũng được, nhưng sao lại thích thằng Sở Nam biến thái. Thôi, mày thích Sở Nam cũng được, miễn là nó cũng thích mày. Nhưng Sở Nam rõ ràng chỉ có hứng thú với xác chết, chẳng có hứng thú gì với mày hết! Mù cũng nhận ra. Nó coi mày như cái rắm mà tối ngày mày bám lấy nó, mày có bị ngu không?
Đừng có mất mặt thế.
Nhưng Diệp Phi có thể nói ra những lời này sao? Tất nhiên là không thể rồi, Diệp Mạc lừa mình dối người đã bao lâu nay, anh không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cậu.
Cũng bởi liên quan tới em trai anh, nên Diệp Phi càng ác cảm với Sở Nam, nhất là Sở Nam lúc nào cũng ra vẻ không thèm để em trai anh vào mắt. Được rồi, tuy là nó chẳng thèm để ai vào mắt hết, nhưng thái độ đó vận vào em trai anh thì anh càng khó tha thứ, anh rất đau lòng. Rõ ràng thằng em ngu ngốc hầu hạ Sở Nam như thái giám hầu hạ Hoàng Thượng, hèn mọn lễ phép, chu toàn mọi mặt, Sở Nam lại chẳng có cảm giác gì, hoàn toàn không nhìn, hoặc coi đó là chuyện đương nhiên. Đây là điểm Diệp Phi không thể dễ dàng tha thứ.
Rất muốn mắng hai đứa một trận, nhưng không mắng nổi, chỉ đành trút giận lên chuyện khác. Anh được Diệp Mạc đỡ lên giường, nhìn Diệp Mạc cuống quít rót nước cho Sở Nam, rồi lấy quả cam trên bàn bóc cho gã ăn, Diệp Phi gầm lên, “Diệp Mạc, mày lại đây cho anh.”
Diệp Mạc không nói hai lời, chạy tới theo phản xa, “Dạ, anh sao thế?”
Anh kéo Diệp Mạc ngồi xuống, hất hàm ra hiệu quả cam trong tay cậu, “Anh muốn ăn cam.”
“Vâng vâng, anh phải bổ sung vitamin nhiều vào, hôn mê lâu lắm rồi!” Diệp Mạc nhét cam vào miệng Diệp Phi, nhìn Diệp Phi ăn, đột nhiên thấy nghẹn ngào, “Anh ơi, em nhớ anh lắm, em cứ tưởng anh không tỉnh dậy nữa.”
Nhớ anh mà đeo bám Sở Nam thế kia á? Diệp Phi xoa đầu cậu, “Thằng đần này, bao nhiêu tuổi rồi còn khóc? Anh khỏe rồi còn gì?”
“Em không khóc.” Diệp Mạc vội vàng dụi mắt, nhìn sang Sở Nam, nhỏ giọng lặp lại, “Em không khóc.”
Diệp Phi shock nặng vì hành động của Diệp Mạc, tự nhủ tình cảm thằng em ngốc này dành cho Sở Nam đã tới mức này rồi sao? Diệp Phi đau bụng quá. Anh nhìn Sở Nam ngồi trên sô pha nhàn nhã lật sách, tức giận hỏi, “Cậu vừa nói cô Lý nào?”
“Lý Ngọc Mai.”
Giọng Sở Nam tuy trong trẻo, nhưng lại rất lạnh lẽo. Nghe không giống âm thanh của người còn sống trên đời, lần nào nghe gã nói, Diệp Phi cũng nổi da gà bất kể đông hay hè. Chẳng biết có phải do ấn tượng ban đầu không mà từ lúc biết gã có bệnh yêu xác chết, anh đã có cảm giác này.
Diệp Phi cố gắng phớt lờ đôi mắt xếch và hai cái tai lớn của Sở Nam, nhíu mày hỏi, “Lý Ngọc Mai? Bà ấy xảy ra chuyện gì?”
“Suy thận.” Âm thanh vẫn thản nhiên.
“Cái gì?!” Diệp Phi bật dậy như điện xẹt, “Từ bao giờ?”
Sở Nam chẳng buồn ngước mắt, “Hơn một tháng rồi, khoảng từ lúc anh nhập viện.”
Diệp Phi mím môi, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi, “Cứu được không?”
“Được, thay thận.”
“Thế đã có thận thay chưa?”
“Chưa.”
Ngẩn ngơ mãi, Diệp Phi ngã về giường, thì thào, “Thế phải làm sao? Tôi nhớ Lý Ngọc Mai mới 42 tuổi mà.”
“Tình hình này chỉ còn cách tùy theo số trời.” Sở Nam lật tìm nửa ngày không thấy loại sách mình thích, thế là ném sách lên bàn, đứng dậy, “Tôi có việc đi trước, anh nghỉ ngơi đi.”
Diệp Mạc vội đứng dậy theo, “Ngồi, ngồi thêm một lát đi.” Thấy Sở Nam không có ý định dừng lại, Diệp Mạc vội vàng sửa lời, “Để em tiễn anh.”
Diệp Mạc chỉ ra cửa, “Anh ơi, em tiễn Sở Nam về, em quay lại ngay.”
Diệp Phi giờ đã chán để ý thằng em chẳng có triển vọng, hỏi Sở Nam, “Này, cô Lý nằm phòng nào?”
Sở Nam nói số phòng rồi bỏ đi, Diệp Mạc quýnh quíu đi theo.
Diệp Phi chán ngán thở dài, anh đã lén hỏi thăm, Sở Nam đã có bạn gái là một tiến sĩ y khoa, chuyên ngành giải phẫu thần kinh tại Mỹ, hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng vẫn yêu nhau tới năm – sáu năm. Đối với người khác thì chuyện này có vẻ khó tin, nhưng đối với Sở Nam và cô gái kia thì rất bình thường, một là biến thái, một là kẻ điên nghiên cứu khoa học, tinh thần hai người rất phù hợp, kể cả suốt đời không ở bên nhau, không ‘yêu’ nhau cũng chẳng thành vấn đề. Tình cảm của họ như vỏ trứng không nứt, Diệp Mạc là con ruồi mất đầu, không chui vào nổi đâu.
Diệp Phi nghĩ mình phải dành thời gian quan tâm chuyện tình cảm của thằng em một chút. Thích trai thẳng, nhất là kiểu lạnh băng vạn năm không đổi, chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết à? (Anh này quên béng vụ mình cũng đang chết mê chết mệt một em trai thẳng)
Diệp Phi đứng dậy, thu dọn qua một chút rồi đi thăm Lý Ngọc Mai.
Hỏi y tá đường đến phòng bệnh của Lý Ngọc Mai, gõ cửa, bên trong có người lên tiếng, Diệp Phi mở cửa vào, nhìn thấy Lý Ngọc Mai tựa bên giường, đang cười nói với một người đàn ông.
Lý Ngọc Mai trông thấy Diệp Phi thì sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói, “Diệp Phi?! Sao cậu lại đến đây? Hôm qua tôi nghe nói cậu tỉnh rồi, định đi thăm cậu một lát nhưng mà bây giờ tôi không tiện đi lại lắm.” Dứt lời thì định đứng dậy.
Diệp Phi vội vàng đến bên giường, “Ấy, cô cứ nằm xuống, đừng cử động.”
Lý Ngọc Mai cười nói, “Diệp Phi, may quá, cậu tỉnh rồi. Làm tôi lo quá đi mất.”
Diệp Phi mỉm cười, dịu dàng đáp, “Vâng, nhờ phúc của mọi người.” Anh nhìn người đàn ông vẫn đứng bên giường, “Vị này là…”
“À, đây là em khóa dưới của tôi hồi đại học — Bạch Thiển, giảng viên khoa tâm lý đại học Bắc Y.”
“Bạch Thiển, đây là Diệp Phi chị hay kể với cậu, cậu ấy là đội trưởng đội Trinh sát hình sự trẻ nhất ngành bọn chị.”
Bạch Thiển vươn tay bắt tay Diệp Phi, cười nói, “Diệp đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chào ngài Bạch, Diệp tôi không dám nhận.” Diệp Phi cười. Anh cảm giác cái tên Bạch Thiển khá quen tai, nhất thời cũng chưa nhớ ra đã nghe ở đâu, nhưng anh xác định anh chưa từng gặp người này.
Diệp Phi nhanh chóng đánh giá Bạch Thiển, nếu hắn là đàn em khóa dưới của Lý Ngọc Mai thì ít nhất cũng phải 37-38 tuổi. Nhưng nhìn kiểu gì thì trông hắn cũng chỉ như mới hơn hai mươi, nói bằng tuổi Bạch Minh Ngữ chắc cũng có người tin.
Chẳng rõ là trời sinh trẻ trung hay chăm sóc tốt, tóm lại, Diệp Phi cảm giác rất khó tin.
Người này khi cười sẽ có một lúm đồng tiền, tạo cho người ta cảm giác ôn hòa thân thiện, khiến người ta vô thức buông lỏng cảnh giác.
Nhưng có một điểm không hoàn hảo, tóc và da của hắn đều rất nhạt màu, đứng quay lưng về phía ánh sáng, cảm giác như hắn không có tóc, đi kèm quần áo màu xám nhạt, cả người hắn gần như trong suốt.
Đây là bệnh bạch tạng?
Đề tài này không nên tiếp tục, Diệp Phi ái ngại nhích nhích mông, kéo giãn khoảng cách với Bạch Minh Ngữ, “Chẳng biết sao hôm nay phòng này nóng quá.”
“Chắc là anh nóng thôi, chứ em không nóng.” Bạch Minh Ngữ nói.
“Ừ, anh nóng. Anh nóng. Chắc lúc tối uống hơi nhiều canh ba ba.”
Bạch Minh Ngữ cười, “Sao phải uống nhiều thế?”
Tẩm bổ chứ sao, gầy như quỷ thế này thì quyến rũ em kiểu gì?
Diệp Phi từ nhỏ đã kén ăn, không thích ăn cái này không thích ăn cái nọ, khẩu vị cũng không tốt, người nhà đặt cho anh biệt danh là “Diệp Một Bát”, tức là mỗi bữa anh chỉ ăn một bát cơm, hơn một thìa cũng không ăn. Bất kể xới đầy hay vơi, bát to hay nhỏ, lúc nào anh cũng chỉ ăn đúng một bát. Bởi vì đặc điểm này nên hồi bé mẹ anh xới cơm đầy lên tận nóc, hơn nữa còn nén rất chặt, anh thì ú ớ, thường xuyên bị no đến mắt nổ đom đóm còn thắc mắc, sao bát cơm này ăn mãi không hết?
Sau khi lớn lên, tất nhiên anh không ngốc nữa, nhưng vẫn chỉ ăn một bát. Hôm nay đặc biệt ăn ba bát, uống hết một nồi canh ba ba, thức ăn cũng quơ sạch sẽ, mục đích là để gọi hồn chỗ thịt đã mất quay trở về.
“Thì vì anh muốn xuất viện sớm mà!” Diệp Phi cười hì hì. Nói đoạn thì xốc chăn lên cho tỏa nhiệt, vẻ như ăn nhiều quá, nóng đến khó chịu.
“Sao phải vội xuất viện làm gì? Nghỉ ngơi thêm có phải tốt hơn không? Án thì nghiên cứu ở bệnh viện cũng được mà.” Bạch Minh Ngữ vừa cúi xuống xem tài liệu vừa hỏi.
“Kể cả nghỉ ngơi thì anh cũng muốn nghỉ ngơi ở nhà. Không thích ở bệnh viện.”
Bạch Minh Ngữ ngước lên nhìn anh, “Anh định về nhà nào? Nhà bác gái à?”
“Đúng thế.” Không thì một mình anh làm sao tự chăm sóc mình? Dù gì cũng phải về nhà mẹ mấy ngày, tới khi khỏe lại mới về nhà mình được.
Bạch Minh Ngữ nhíu mày không nói, sau đó cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.
Diệp Phi nhìn khuôn mặt nghiêng chăm chú nghiêm túc của Bạch Minh Ngữ, cho rằng cậu đã nghĩ ra chi tiết gì đó quan trọng, nên không dám quấy rầy nữa.
Diệp Phi cũng cầm tư liệu lên xem, nhưng vì người trong lòng ngay bên cạnh, nên hết cách tập trung tinh thần.
Tất cả chú ý của anh đặt trên bắp tay và bắp đùi hai người kề bên nhau, ý dâm không thể che đậy, cảm nhận sự tiếp xúc thân thể của mình và Bạch Minh Ngữ, lắng tai nghe nhịp thở đều đều rất khẽ của cậu. Căn phòng chìm vào im lặng kỳ quặc, tim Diệp Phi đập càng lúc càng nhanh, có lẽ Bạch Minh Ngữ cũng nghe thấy tiếng tim anh đập thình thình.
Nhiệt độ cơ thể Diệp Phi không hạ, mà càng lúc càng nóng, tứ chi nóng bỏng như lửa đốt, bàn tay cầm tư liệu cũng run lên. Tất nhiên Diệp Phi không biết nguyên nhân gì gây nên cơ sự này, cứ nghĩ là di chứng sau phẫu thuật nên cũng không để bụng, vừa xem tư liệu vừa quạt gió hạ nhiệt.
Chương Thụy Phương nấu canh ba ba hầm sâm, lộc nhung, đương quy. Anh ăn sạch bách, thiếu điều còn thè lưỡi liếm nồi. Bệnh nặng mới khỏi không nên tẩm bổ dồn dập, nguyên tắc này Chương Thụy Phương có biết, nhưng thấy Diệp Phi gầy quá nên bà cũng xót, chỉ đinh ninh muốn bồi dưỡng cho anh, quên mất nguyên tắc này. Diệp Phi thì không biết mấy thứ đó, lúc ăn cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn không biết sẽ có tác dụng phụ.
Diệp Phi buông tư liệu, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, thở hổn hển một hồi, cảm giác bên tai ù ù vang, sao trời lóe ra trước mắt, trong cơ thể như có thứ gì quẫy đạp muốn lao ra ngoài, cả người anh như sắp nổ tung.
Chợt nghe giọng Bạch Minh Ngữ như từ phương xa truyền tới, “Anh Phi! Anh chảy máu mũi kìa.”
Diệp Phi bị Bạch Minh Ngữ lay tỉnh, anh hoàn hồn, liếc mắt nhìn cậu, nhưng chỉ thấy mơ hồ toàn bóng trắng. Diệp Phi đưa tay sờ mũi, ươn ướt, thầm chủ chết mồ, hai lần chảy máu mũi đều bị Bạch Minh Ngữ nhìn thấy, không biết em ấy có hiểu lầm mình không?
Bạch Minh Ngữ thấy Diệp Phi mơ màng thì nhanh chóng nhảy xuống giường, ôm Diệp Phi chạy vào toilet. Cậu để anh dựa vào ngực, đặt đầu trên vai cậu, dùng khăn thấm nước lạnh lau mũi cho Diệp Phi, một tay kiểm tra mạch Diệp Phi, sau đó ghé vào tai anh, thấp giọng nói, “Anh Phi, từ nay không được ăn bậy nữa, biết chưa?”
Diệp Phi mơ màng “Ừ” một tiếng, cảm giác cả người bốc lửa, mềm nhũn mất sức. Anh thoải mái ngửa đầu trên vai Bạch Minh Ngữ, nghĩ thầm hình như lúc nãy Bạch Minh Ngữ chẳng mất tí sức nào đã nhấc bổng anh dậy, cậu khỏe thế sao? Hơn nữa tựa đầu trên vai cậu sao lại vừa vặn thế? Nhóc này cao thế rồi sao? Rõ ràng hai người xấp xỉ nhau mà, chỉ hơn kém vài centimet là cùng…
Bạch Minh Ngữ nhìn hai người trong gương, bất giác cọ đầu vào thái dương Diệp Phi, một tay vòng qua hông anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bạch Minh Ngữ đỏ mặt ghé vào tai anh thì thầm, “Anh Phi…”
Máu mũi ngừng chảy, Bạch Minh Ngữ lại bế Diệp Phi về giường, đắp chăn cẩn thận, rồi ra ngoài mua một bát cao quy linh về. Vừa vào phòng đã thấy Diệp Phi đá tung chăn, dang tay dạng chân nằm trên giường, vạt áo rộng mở phơi bộ ngực trắng trẻo, quần tuy vẫn mặc, nhưng phía đũng lại phồng lên như cái lều nhỏ.
Bạch Minh Ngữ đi đến bên giường, nghiêng đầu quan sát Diệp Phi, không chỉnh lại quần áo, đắp chăn cho anh như mọi lần mà ngồi xuống, nâng Diệp Phi dậy, đổ vào miệng anh một ít cao quy linh.
Bạch Minh Ngữ đẩy Diệp Phi vào trong rồi lên giường ngồi xếp bằng, vừa ăn cao quy linh còn lại vừa chăm chú nhìn Diệp Phi như báo rình mồi, con mồi không có chỗ trốn, sớm muộn cũng trở thành bữa tiệc của báo, nên chú báo rất thản nhiên và điềm đạm.
Tới khi nghe thấy Diệp Phi nói mê, Bạch Minh Ngữ đột ngột ngừng lại, ánh mắt cũng dần trở nên âm trầm.
Cậu đứng dậy, ném cái bát nhựa vào thùng rác, rồi ngồi lại xuống giường, cúi xuống trước mặt Diệp Phi, một bàn tay nắm lấy cằm anh, thản nhiên hỏi, “Lão Lý là ai vậy?”
Hôm sau, lúc Diệp Phi tỉnh thì Bạch Minh Ngữ đã đến trường, không để lại giấy nhắn, hồ sơ vụ án đặt ngay ngắn trên đầu giường, xem ra cậu thu dọn cẩn thận rồi mới đi.
Diệp Phi ăn sáng xong, tiếp đãi Triển Tường và các tổ viên tới báo cáo, sau đó tiến hành phân công công việc, đặt trọng tâm vào vụ án ba quan chức bị bắn chết, phái người liên hệ với cảnh sát Lệ Dương, nhanh chóng tìm bắt hung thủ.
“Đành nhờ Triển đội trưởng và Tuyết Hoa cùng đến Lệ Dương một chuyến vậy.” Diệp Phi nói.
“Hẳn rồi.” Triển Tường cười nói.
Đây không phải lần đầu Diệp Phi gặp Triển Tường, 10 năm trước, lúc còn thực tập ở đội, anh đã từng gặp gã. Trong cuộc tranh tài lớn của cảnh sát toàn quốc, Triển Tường có tham gia, khi ấy gã mới 28 tuổi, cao ráo khôi ngô, mày kiếm mắt ưng, mũi thẳng miệng vuông, quang minh chính trực, lại là quán quân cuộc thi bắn súng, rất được đám nữ cảnh sát ái mộ.
Nay gã 38 tuổi, chín chắn hơn xưa, uy nghiêm vững vàng như ngọn núi, nhưng không hề tạo cảm giác bị áp bức cho người đối diện. Nhận sự chỉ huy của một đội trưởng nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, trông gã vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra ngạo mạn, nhưng người như vậy lại khiến Diệp Phi dè chừng.
Nguyên nhân nằm ở phương thức xử lý vụ án 3 quan chức về hưu bị giết tại Lệ Dương và việc tra cứu hồ sơ 1.28 của gã. Rốt cuộc gã đang nghĩ gì?
Lần này Tuyết Hoa đi theo gã là để quan sát mục đích của gã. Diệp Phi hi vọng bản thân đoán nhầm, thực ra Triển Tường không có vấn đề gì.
Tiễn người trong tổ về rồi, Diệp Phi nằm trên giường lật hồ sơ, không thấy bức thư nặc danh, buổi sáng anh đã nhờ tổng đài nhắn tin, hỏi Bạch Minh Ngữ có cầm đi không.
Giờ đã trưa, vẫn không thấy cậu gọi lại, hay là có đầu mối gì rồi? Diệp Phi nghĩ. Tuy nói giao cho Bạch Minh Ngữ thì anh rất yên tâm, nhưng không nói một tiếng đã cầm vật chứng đi vẫn là không đúng, đợi cậu về phải nhắc nhở cậu một chút.
Diệp Phi đứng dậy đi toilet, lúc tiểu cảm giác hơi đau, cúi xuống nhìn ‘người anh em’ một lát, phát hiện quy đầu hơi sưng, bên trên còn có tơ máu, Diệp Phi buồn bực, hơn một tháng không dùng, được bao bọc kỹ vậy mà còn bị ngoại thương?
Ngẫm nghĩ, chắc là tối qua cứng lâu quá, cọ vào quần.
Nhưng lúc tiểu Diệp Phi mới thấy kỳ quặc, sao tiểu cũng đau? Tối qua đâu có ăn ớt… Diệp Phi quy kết hết các trạng thái không bình thường này cho nồi canh ba ba tối qua, quyết định từ nay không ăn nữa.
Chuyến đi WC này vô cùng sầu não, Diệp Phi nhe răng chịu đựng tới lúc tiểu xong, tắm một cái, vừa từ phòng tắm bước ra đã thấy Diệp Mạc đẩy cửa đi tới.
Diệp Mạc vừa thấy Diệp Phi đã lập tức chạy lại đỡ anh, xúc động hô, “Anh ơi! Anh ơi! Cuối cùng anh cũng tỉnh! Anh xuống giường được rồi à?”
Nhìn thấy Diệp Mạc, Diệp Phi cũng rất vui mừng, anh rất yêu thương đứa em nhỏ này, nở nụ cười, “Sao lại về thế?”
“Hôm nay nghỉ mà, anh không biết đâu, cuối tuần nào em cũng về thăm anh, hôm trước mẹ gọi báo anh tỉnh, em định về ngay trong đêm nhưng ở trường còn ít việc, nên vừa nghỉ là em về ngay nè!”
Diệp Phi chưa kịp đáp lời, lại thấy một người từ phía sau cửa tiến tới, anh tức khắc biến sắc, cao giọng hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”
Đương sự — Sở Nam, không vội vã trả lời anh, mà nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi mới bước đến, nhìn xung quanh, sau đó tập trung vào chồng sách trên bàn, cầm lên lật lật, đáp cho có lệ, “Tôi không đến thăm anh, cô Lý nhập viện rồi, tôi đến thăm cô, vừa nãy tình cờ gặp Diệp Mạc, cậu ấy lôi tôi qua đây.”
“Đúng đó anh, em lôi anh ấy qua đó, anh ấy đang bận mà, hì hì.” Diệp Mạc biết anh mình ngứa mắt với Sở Nam, vội vàng giải thích.
Diệp Phi trừng Diệp Mạc, thầm nhủ anh đã bảo mày bao nhiêu lần là không được dính líu tới thằng đó, mày coi như gió thoảng bên tai chắc?
Diệp Phi đã nhận ra em trai anh hơi khác thường từ lâu, chỉ có điều không muốn đối mặt mà thôi. Nhà họ Diệp sao thế này, nhiều đồng tính luyến ái thế? Mẹ anh mà biết chắc là tức chết.
Mấu chốt vấn đề ở chỗ, mày thích ai cũng được, nhưng sao lại thích thằng Sở Nam biến thái. Thôi, mày thích Sở Nam cũng được, miễn là nó cũng thích mày. Nhưng Sở Nam rõ ràng chỉ có hứng thú với xác chết, chẳng có hứng thú gì với mày hết! Mù cũng nhận ra. Nó coi mày như cái rắm mà tối ngày mày bám lấy nó, mày có bị ngu không?
Đừng có mất mặt thế.
Nhưng Diệp Phi có thể nói ra những lời này sao? Tất nhiên là không thể rồi, Diệp Mạc lừa mình dối người đã bao lâu nay, anh không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cậu.
Cũng bởi liên quan tới em trai anh, nên Diệp Phi càng ác cảm với Sở Nam, nhất là Sở Nam lúc nào cũng ra vẻ không thèm để em trai anh vào mắt. Được rồi, tuy là nó chẳng thèm để ai vào mắt hết, nhưng thái độ đó vận vào em trai anh thì anh càng khó tha thứ, anh rất đau lòng. Rõ ràng thằng em ngu ngốc hầu hạ Sở Nam như thái giám hầu hạ Hoàng Thượng, hèn mọn lễ phép, chu toàn mọi mặt, Sở Nam lại chẳng có cảm giác gì, hoàn toàn không nhìn, hoặc coi đó là chuyện đương nhiên. Đây là điểm Diệp Phi không thể dễ dàng tha thứ.
Rất muốn mắng hai đứa một trận, nhưng không mắng nổi, chỉ đành trút giận lên chuyện khác. Anh được Diệp Mạc đỡ lên giường, nhìn Diệp Mạc cuống quít rót nước cho Sở Nam, rồi lấy quả cam trên bàn bóc cho gã ăn, Diệp Phi gầm lên, “Diệp Mạc, mày lại đây cho anh.”
Diệp Mạc không nói hai lời, chạy tới theo phản xa, “Dạ, anh sao thế?”
Anh kéo Diệp Mạc ngồi xuống, hất hàm ra hiệu quả cam trong tay cậu, “Anh muốn ăn cam.”
“Vâng vâng, anh phải bổ sung vitamin nhiều vào, hôn mê lâu lắm rồi!” Diệp Mạc nhét cam vào miệng Diệp Phi, nhìn Diệp Phi ăn, đột nhiên thấy nghẹn ngào, “Anh ơi, em nhớ anh lắm, em cứ tưởng anh không tỉnh dậy nữa.”
Nhớ anh mà đeo bám Sở Nam thế kia á? Diệp Phi xoa đầu cậu, “Thằng đần này, bao nhiêu tuổi rồi còn khóc? Anh khỏe rồi còn gì?”
“Em không khóc.” Diệp Mạc vội vàng dụi mắt, nhìn sang Sở Nam, nhỏ giọng lặp lại, “Em không khóc.”
Diệp Phi shock nặng vì hành động của Diệp Mạc, tự nhủ tình cảm thằng em ngốc này dành cho Sở Nam đã tới mức này rồi sao? Diệp Phi đau bụng quá. Anh nhìn Sở Nam ngồi trên sô pha nhàn nhã lật sách, tức giận hỏi, “Cậu vừa nói cô Lý nào?”
“Lý Ngọc Mai.”
Giọng Sở Nam tuy trong trẻo, nhưng lại rất lạnh lẽo. Nghe không giống âm thanh của người còn sống trên đời, lần nào nghe gã nói, Diệp Phi cũng nổi da gà bất kể đông hay hè. Chẳng biết có phải do ấn tượng ban đầu không mà từ lúc biết gã có bệnh yêu xác chết, anh đã có cảm giác này.
Diệp Phi cố gắng phớt lờ đôi mắt xếch và hai cái tai lớn của Sở Nam, nhíu mày hỏi, “Lý Ngọc Mai? Bà ấy xảy ra chuyện gì?”
“Suy thận.” Âm thanh vẫn thản nhiên.
“Cái gì?!” Diệp Phi bật dậy như điện xẹt, “Từ bao giờ?”
Sở Nam chẳng buồn ngước mắt, “Hơn một tháng rồi, khoảng từ lúc anh nhập viện.”
Diệp Phi mím môi, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi, “Cứu được không?”
“Được, thay thận.”
“Thế đã có thận thay chưa?”
“Chưa.”
Ngẩn ngơ mãi, Diệp Phi ngã về giường, thì thào, “Thế phải làm sao? Tôi nhớ Lý Ngọc Mai mới 42 tuổi mà.”
“Tình hình này chỉ còn cách tùy theo số trời.” Sở Nam lật tìm nửa ngày không thấy loại sách mình thích, thế là ném sách lên bàn, đứng dậy, “Tôi có việc đi trước, anh nghỉ ngơi đi.”
Diệp Mạc vội đứng dậy theo, “Ngồi, ngồi thêm một lát đi.” Thấy Sở Nam không có ý định dừng lại, Diệp Mạc vội vàng sửa lời, “Để em tiễn anh.”
Diệp Mạc chỉ ra cửa, “Anh ơi, em tiễn Sở Nam về, em quay lại ngay.”
Diệp Phi giờ đã chán để ý thằng em chẳng có triển vọng, hỏi Sở Nam, “Này, cô Lý nằm phòng nào?”
Sở Nam nói số phòng rồi bỏ đi, Diệp Mạc quýnh quíu đi theo.
Diệp Phi chán ngán thở dài, anh đã lén hỏi thăm, Sở Nam đã có bạn gái là một tiến sĩ y khoa, chuyên ngành giải phẫu thần kinh tại Mỹ, hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng vẫn yêu nhau tới năm – sáu năm. Đối với người khác thì chuyện này có vẻ khó tin, nhưng đối với Sở Nam và cô gái kia thì rất bình thường, một là biến thái, một là kẻ điên nghiên cứu khoa học, tinh thần hai người rất phù hợp, kể cả suốt đời không ở bên nhau, không ‘yêu’ nhau cũng chẳng thành vấn đề. Tình cảm của họ như vỏ trứng không nứt, Diệp Mạc là con ruồi mất đầu, không chui vào nổi đâu.
Diệp Phi nghĩ mình phải dành thời gian quan tâm chuyện tình cảm của thằng em một chút. Thích trai thẳng, nhất là kiểu lạnh băng vạn năm không đổi, chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết à? (Anh này quên béng vụ mình cũng đang chết mê chết mệt một em trai thẳng)
Diệp Phi đứng dậy, thu dọn qua một chút rồi đi thăm Lý Ngọc Mai.
Hỏi y tá đường đến phòng bệnh của Lý Ngọc Mai, gõ cửa, bên trong có người lên tiếng, Diệp Phi mở cửa vào, nhìn thấy Lý Ngọc Mai tựa bên giường, đang cười nói với một người đàn ông.
Lý Ngọc Mai trông thấy Diệp Phi thì sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói, “Diệp Phi?! Sao cậu lại đến đây? Hôm qua tôi nghe nói cậu tỉnh rồi, định đi thăm cậu một lát nhưng mà bây giờ tôi không tiện đi lại lắm.” Dứt lời thì định đứng dậy.
Diệp Phi vội vàng đến bên giường, “Ấy, cô cứ nằm xuống, đừng cử động.”
Lý Ngọc Mai cười nói, “Diệp Phi, may quá, cậu tỉnh rồi. Làm tôi lo quá đi mất.”
Diệp Phi mỉm cười, dịu dàng đáp, “Vâng, nhờ phúc của mọi người.” Anh nhìn người đàn ông vẫn đứng bên giường, “Vị này là…”
“À, đây là em khóa dưới của tôi hồi đại học — Bạch Thiển, giảng viên khoa tâm lý đại học Bắc Y.”
“Bạch Thiển, đây là Diệp Phi chị hay kể với cậu, cậu ấy là đội trưởng đội Trinh sát hình sự trẻ nhất ngành bọn chị.”
Bạch Thiển vươn tay bắt tay Diệp Phi, cười nói, “Diệp đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chào ngài Bạch, Diệp tôi không dám nhận.” Diệp Phi cười. Anh cảm giác cái tên Bạch Thiển khá quen tai, nhất thời cũng chưa nhớ ra đã nghe ở đâu, nhưng anh xác định anh chưa từng gặp người này.
Diệp Phi nhanh chóng đánh giá Bạch Thiển, nếu hắn là đàn em khóa dưới của Lý Ngọc Mai thì ít nhất cũng phải 37-38 tuổi. Nhưng nhìn kiểu gì thì trông hắn cũng chỉ như mới hơn hai mươi, nói bằng tuổi Bạch Minh Ngữ chắc cũng có người tin.
Chẳng rõ là trời sinh trẻ trung hay chăm sóc tốt, tóm lại, Diệp Phi cảm giác rất khó tin.
Người này khi cười sẽ có một lúm đồng tiền, tạo cho người ta cảm giác ôn hòa thân thiện, khiến người ta vô thức buông lỏng cảnh giác.
Nhưng có một điểm không hoàn hảo, tóc và da của hắn đều rất nhạt màu, đứng quay lưng về phía ánh sáng, cảm giác như hắn không có tóc, đi kèm quần áo màu xám nhạt, cả người hắn gần như trong suốt.
Đây là bệnh bạch tạng?