Chương : 47
“Hung thủ biến thái quá đấy! Lắt léo vất vả tới mức đó chỉ để cho chúng ta biết nạn nhân là ai, nhỡ chúng ta không giải được thì hắn phí công vô ích à?”
“Chắc là hắn cũng không định cho chúng ta biết.”
“Thế thì gửi bức thư này làm gì?”
“… Có lẽ để giết thời gian?”
“Nói trắng ra là mang cảnh sát ra làm trò cười.”
“…”
“Còn nữa, Hà Phương là thần thánh phương nào? Có người tên Hà Phương thật không?”
“Nói mới nhớ, hình như tôi nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.”
“Tôi cũng thấy quen tai lắm.”
Vốn tất cả chỉ là phỏng đoán của Bạch Minh Ngữ. ‘Where’ có phải là tên người hay không còn phải chờ kiểm chứng, nhưng Diệp Phi gần như đã có kết luận về bức thư này. Hà Phương đúng là một người, hơn nữa rất có khả năng chính là người bị hại kế tiếp. Bởi vì anh nhớ ra, chồng mới của Trang Dao tên là Hà Phương. Đây là vấn đề nghiêm trọng, cha của Hà Phương là bộ trưởng bộ XX mà…
Dựa theo ý nghĩ của hung thủ, đối tượng trả thù của hắn đều là người có liên quan tới vụ án Phó Hạ Viêm, hiện tại mũi dùi chĩa vào con trai của Hà bộ trưởng, tất nhiên Hà bộ trưởng khó tránh khỏi liên quan. Nhưng điều tra ông ta? Diệp Phi cảm giác nếu không làm tốt thì bay đầu ngay.
Số người dính líu quá nhiều, chức vị quá cao, hiện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Diệp Phi. Đây không phải là vấn đề một đội trưởng Đội trinh sát hình sự nhỏ nhoi như anh có thể xử lý được.
Nhưng Diệp Phi không tiết lộ việc này với người trong đội, tan họp, anh lập tức báo cáo tình hình vụ án cho Tống Thế Bác, nhờ ông định đoạt.
Tống Thế Bác xem xong thì ném tư liệu lên bàn, thở dài thườn thượt, “Đã bảo đừng tra nữa mà cậu không nghe… Giờ thì hay rồi, để tôi xem kết cục của cậu thế nào.”
Diệp Phi hiểu tính nghiêm trọng của sự việc này, anh cũng biết mình biết người, nhưng không có nghĩa anh sợ cường quyền, vì thế chỉ thản nhiên nói, “Chẳng lẽ ngài biết mình có khối u mà cứ để mặc nó thối rữa trong cơ thể? Không nghĩ cách khoét nó ra hay sao? Sao lại không tra nữa? Hôm nay tôi đến để nói với ngài, nếu cấp trên đã giao nhiệm vụ này cho tôi thì tôi cam tâm gánh.”
“Gánh? Cậu gánh bằng gì? Cậu có mấy cái đầu?”
Diệp Phi cười, không để tâm, “Tống cục trưởng, sao phải nghiêm trọng thế? Ngài nói vậy chẳng phải là mất lòng tin vào Hà bộ trưởng và lãnh đạo hay sao? Tôi không đồng ý cách nhìn của ngài, Hà bộ trưởng vàng thật không sợ lửa, tôi phải cho người ta một cơ hội quang minh chính đại thể hiện điều này.”
Tống Thế Bác khoát tay, “Diệp Phi! Đừng ở đây lý sự với tôi, cậu biết chuyện này nghiêm trọng tới mức nào không?”
Diệp Phi lập tức đáp, “Tôi biết, nhưng tôi còn làm sao được nữa? Bảo tôi coi như không thấy à? Thế chẳng bằng cho tôi viên đạn còn thoải mái hơn.” Diệp Phi đứng dậy khỏi sô pha, đi đến trước bàn làm việc, lấy huy hiệu cảnh sát ra ném lên mặt bàn, “Vụ án gấp rút, ngài nói rõ đi, làm hay kệ?”
Tống Thế Bác nhìn huy hiệu, nhíu mày hỏi, “Ý cậu là gì?”
“Ngài biết mà.”
Diệp Phi uy hiếp trắng trợn khiến Tống Thế Bác nhíu chặt mày. Tống Thế Bác cũng hiểu, vụ án hiện giờ đã thành củ khoai nóng bỏng tay, không ai chịu tiếp nhận. Mà dù kể cả có người chịu nhận thì chưa chắc đã là người đáng tin, khó chắc sẽ không vì tình riêng mà làm trái pháp luật. Nói khó nghe ra, bia đỡ đạn không phải ai cũng làm được, hiện tại chỉ mình Diệp Phi đủ năng lực và lý lịch để gánh quả bom này.
Tống Thế Bác không còn lựa chọn nào khác, đành phải nhận lời anh đi báo lại tình hình cho cấp trên, dặn anh yên tâm đợi tin tức.
Diệp Phi không thể yên tâm được, nạn nhân tiếp theo là chồng của vợ cũ anh, nếu cảnh sát không thể bảo vệ an toàn cho Hà Phương, sau này Trang Dao biết làm sao? Nếu Trang Dao gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Khó khăn lắm Trang Dao mới tìm được một người đàn ông tốt, anh cũng vừa nhẹ nhõm vài ngày, tên hung thủ đáng chết lại đột nhiên xuất hiện, thật sự ức đến khó tiêu. Tính anh cũng khá ích kỷ, làm bất cứ chuyện gì cũng đơn giản chỉ là để cho mình vui vẻ mà thôi. Anh cũng không sợ chết, miễn là không thẹn với lương tâm thì chết cũng thoải mái.
Hạnh phúc của Trang Dao chính là hạnh phúc của anh, vì hạnh phúc của mình, nhất định anh sẽ dốc hết sức bắt được hung thủ, không thể để Hà Phương gặp bất cứ sơ xuất nào.
Sau đó cấp trên phê duyệt cho Diệp Phi chỉ huy Tổ chuyên án dốc toàn lực điều tra vụ án này, bất kể quyền lợi lớn nhỏ, chức vị cao thấp, tuyệt đối không được nương tay, thậm chí còn cử thêm một số chuyên gia nổi tiếng từ Cục cảnh sát thành phố đến phối hợp với Diệp Phi.
Trang Dao và Hà Phương vừa về nước đã lập tức được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt.
Đối với Hà bộ trưởng thì bí mật tiến hành điều tra, đó cũng là ý của cấp trên, để tránh đánh rắn động cỏ, cũng để tránh tạo điều tiếng xấu trong xã hội.
Ban đầu Hà Phương không chịu hợp tác, tuyên bố nếu gã nhìn thấy dù chỉ một cảnh sát trong nhà mình, gã sẽ kiện cả cục lên tòa. Một tuần sau gã nhận được một cái bọc, cảnh sát mai phục bốn phía mở ra ngay tại trận, trong bọc là tấm vải trắng dính máu gói một cuộn băng ghi hình. Xem xong nội dung cuộn băng, Hà Phương mới tỏ rõ quyết tâm hợp tác để cảnh sát phá án.
Vải trắng được đưa đi xét nghiệm, chứng thực vết máu là của Phó Hạ Viêm.
Còn cuộn băng…
Lúc Diệp Phi nhận được điện thoại thì dặn mọi người tạm thời chưa xem, anh đưa Bạch Minh Ngữ và Tổ chuyên án tới nhà Hà Phương, rồi cùng xem trong phòng chiếu phim nhà hắn.
Căn phòng tối đen truyền ra tiếng va chạm, sau đó một chiếc đèn bàn được thắp sáng, màn hình xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch, khuôn mặt đáng sợ này khiến tất cả người có mặt phải hít khí lạnh, người này không phải ai khác, chính là nhân vật chính trong bản án này — Phó Hạ Viêm.
Phó Hạ Viêm không hề né tránh ánh sáng chói mắt, hắn trừng trừng nhìn màn hình, giọng điệu sắc lạnh tàn độc, “Từ hôm nay trở đi, tao sẽ bắt chúng mày trả giá.”
“Thứ nhất là mày.” Dứt lời, hắn chuyển ống quay và đèn bàn về một góc tối đen.
Thiếu nữ trần truồng kinh sợ nhìn màn hình, vừa khóc vừa cười nói, “Đừng… Đừng… Tha cho tôi, tôi không biết gì hết.”
Cô gái này xinh đẹp hơn trong ảnh chụp rất nhiều, cảnh sát vừa nhìn đã nhận ra cô, chính là người bị hại đầu tiên, Uông Tiểu Hàm.
Trên tường có bóng người lay động, nhưng không ai nói chuyện, thế giới cũng im lặng dị thường như đã bị triệt tiêu âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy Uông Tiểu Hàm vốn đang hoảng sợ dần trở nên yên tĩnh, sau đó lộ vẻ vui thích, cuối cùng đỏ mặt nâng hai tay xoa ngực, ngồi trên ghế dựa, tách mở hai chân, một bàn tay xoa nắn âm đ*o, tay còn lại vân vê đầu v*, âm thanh lúc này mới cất lên, cả căn phòng tràn ngập tiếng rên của cô gái trẻ, màn hình cũng chuyển từ khuôn mặt thẹn thùng phấn khích xuống phía dưới của cô, biến thành một màn đặc tả cực kỳ sống động gợi tình.
Tất cả mọi người cùng xem video không biết phản ứng thế nào, Quan Tiểu Đông và đám cảnh sát trẻ chào cờ ngay tại trận, vội vàng khép chân lại, nữ cảnh sát duy nhất là Diêu Khiết thì xấu hổ và giận dữ, đỏ mặt cúi đầu. Lớn tuổi hơn như lão Vương và Diệp Phi thì giữ thái độ chuyên nghiệp, chỉ hắng giọng một cái rồi tiếp tục xem, sợ bỏ lỡ chi tiết gì quan trọng. Chỉ có Bạch Minh Ngữ là phản ứng khác với mọi người, cậu ngồi xổm phía trước, không e dè, mở to mắt chăm chú nhìn màn hình, chẳng biết là nghiên cứu vụ án hay đang thưởng thức hình ảnh ướt át.
Màn hình vẫn tiếp tục truyền phát hình ảnh Uông Tiểu Hàm tự thỏa mãn, Diệp Phi thật sự hết chịu nổi, nghĩ bụng hay là tắt TV, mang cuộn băng về đội nghiên cứu tiếp, nhưng tìm không thấy điều khiển từ xa, nhìn quanh mới phát hiện Bạch Minh Ngữ đang cầm. Anh tự ra lấy, Bạch Minh Ngữ đột nhiên đảo mắt nhìn Diệp Phi, cậu mím môi, mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước, rõ ràng là động tình. Diệp Phi dở khóc dở cười xoa đầu cậu, lấy điều khiển ra khỏi bàn tay mướt mồ hôi của cậu, chuẩn bị tắt video.
Màn hình đột ngột thoát khỏi cảnh Uông Tiểu Hàm rên rỉ lên cao trào, chuyển sang cảnh Uông Tiểu Hàm nằm trên giường, tay chân bị đinh xuyên thấu, máu tươi từ những cây đinh thô dài chảy từ giường xuống một cái chậu nhựa, hai mắt cô lồi ra, mí mắt trên dưới bị nhựa cao su dính vào hốc mắt, khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn, kết hợp với tạo hình của cô lúc này, thật sự là quái dị vô cùng.
Máy quay chuyển tới gần, chiếu lên hình ảnh khuôn ngực trắng bệch của cô, một cánh tay nam tính đeo găng tay cao su xuất hiện trên màn hình, hắn dùng một con dao gấp, rạch từ tiếng Thái ‘Tế lễ’ lên ngực cô.
Ngay sau đó, hình ảnh chuyển sang người bị hại thứ hai, Hoàng San San. Hoàng San San cũng không mặc quần áo, tình tiết không có gì khác Uông Tiểu Hàm. Người bị hại thứ ba là Quách Văn Cường không xuất hiện, người bị hại cuối cùng là Triệu Tinh Tinh, con gái của Triệu Khải Đông thị trưởng Khai Phong, tình tiết cũng như trên.
Kết thúc đoạn phim, màn ảnh chuyển động, khuôn mặt Phó Hạ Viêm lại xuất hiện, hắn vẫn như lúc đầu, hung tợn nhìn thẳng vào máy quay, “Chúng nó giết người thân của tao, tao sẽ cho chúng nó tuyệt tự.”
“Tao sẽ cho chúng nó nếm thử cái gọi là tuyệt vọng.”
“Đầu tiên sẽ làm chúng khổ sở, rồi cho chúng thấy hi vọng sống sót, cuối cùng cướp đi hi vọng của chúng, để chúng chỉ còn tuyệt vọng.”
“Ừ, tao sẽ dùng cách này giết con chúng nó. Không, chính xác là giết người thân của chúng nó.”
“Có nhiều đứa thà chết còn hơn nhìn thấy người mình yêu nhất phải chết, đúng không?”
“Thứ gì đáng sợ hơn cả cái chết?”
“Sống không bằng chết.”
Kết thúc đoạn phim, trên màn hình tối om xuất hiện một loạt chữ trắng: Tiếp theo là mày, Hà Phương… Một ngày tháng Mười hai, tao sẽ đến tìm mày.
Hà Phương vốn đang hời hợt xem đoạn băng này, bị dòng chữ cuối cùng dọa chết khiếp. Hôm nay đã là ngày 1 tháng 12!
Nhờ đoạn phim, Tổ chuyên án thuận lợi tiến vào nhà Hà Phương. Hà Phương cũng bị yêu cầu chỉ được di chuyển giữa công ty và nhà riêng, Diệp Phi bố trí một cảnh sát từng đoạt giải quán quân toàn quốc môn võ tự do để làm vệ sĩ bảo vệ gã 24/24. Công ty và xung quanh nhà đều có cảnh sát dân sự mặc thường phục ngày đêm thay nhau canh gác. Đội hình sự bày thiên la địa võng, chờ hung thủ sa lưới.
Hà Phương biết Diệp Phi là chồng cũ của Trang Dao, thái độ thù địch với anh rõ rệt, lúc cảnh sát đến nhà gã, gã nhốt Trang Dao trong phòng ngủ, không cho cô ra ngoài. Nhưng hiện tại cảnh sát đã vào trong nhà gã, không cho Trang Dao ra ngoài thì phi lý quá, nên gã không quan tâm nữa. Vì vậy lúc Diệp Phi tìm Trang Dao nói chuyện, gã cũng không nói gì, ngoan ngoãn rời đi để Đội hình sự làm việc.
Diệp Phi thuật lại chi tiết tình hình cho Trang Dao, Trang Dao từ nhỏ tới lớn vẫn giao tiếp với cảnh sát, trải qua nhiều chuyện, nghe Diệp Phi nói cũng chỉ hơi kinh ngạc, sau đó lơ đễnh nhún vai. Thái độ bình tĩnh của cô khiến Diệp Phi không khỏi thán phục.
Thực ra Diệp Phi tìm Trang Dao nói chuyện chủ yếu là vì việc tư, chính là lai lịch của Diệp Sương. Trang Dao vẫn không nghe điện thoại của anh, nếu không có chuyện Hà Phương, phỏng chừng Trang Dao còn ngó lơ anh mãi. Hôm nay có cơ hội, anh phải lợi dụng chức quyền một phen, hỏi cho rõ việc này, không thì buổi tối anh ngủ không yên.
Nhưng, dù có gặp mặt, thì Trang Dao cũng phải đồng ý nói mới được.
Mặc kệ Diệp Phi gặng hỏi thế nào, Trang Dao vẫn chỉ nhìn anh, không hé nửa lời. Thủ đoạn tra hỏi Diệp Phi tự hào nhất không có tác dụng với Trang Dao, người ta không thèm để vào mắt. Ngoại trừ quỳ xuống đất cầu xin thì Diệp Phi đã làm hết cách có thể rồi.
Quen biết Trang Dao nhiều năm như vậy, đến giờ Diệp Phi mới nhận ra mình chưa từng hiểu cô. Thấy Trang Dao lạnh lùng nhìn mình, Diệp Phi thót bụng, nghĩ thầm chẳng lẽ em định bảo anh khóc lóc quỳ xuống thật?
Như đọc hiểu tâm tư Diệp Phi, Trang Dao mỉm cười, “Nếu anh quỳ xuống cầu xin em, khóc một trận cho em xem, có lẽ em sẽ cho anh đáp án.”
Diệp Phi tuyệt vọng tới bật cười.
“Nghĩ thông rồi hãy tới tìm em. Em xếp cho anh phòng đẹp nhất, anh đi nghỉ sớm đi, nhìn mắt anh thâm quầng thế kia, sắp lão hóa rồi đấy.” Trang Dao nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi phòng.
Diệp Phi chà xát khuôn mặt, khó chịu rút một điếu thuốc, lấy bật lửa ra định châm, nhưng điếu thuốc thình lình bị ai đó giật mất từ phía sau.
Diệp Phi hoảng sợ, vội vàng quay lại, không có ai?
Anh đứng dậy, chổng mông nhìn xuống gầm sô pha, vẫn không thấy ai? Gặp ma à?
Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy anh, ghé vào tai anh cọ cọ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Diệp Phi xốn xang cả cõi lòng.
“Em vào lúc nào thế? Sao anh không nghe thấy tiếng?”
“Em vẫn ở trong này mà, lúc hai người vào thì em đang nằm trên sô pha.”
“Hả?” Diệp Phi im lặng, “Em… Em cũng nghe rồi à?”
“Ừ.”
Cái *** … Diệp Phi rất muốn mắng to. Mất mặt quá…
“Không ngờ nha, vợ cũ của anh thuộc kiểu nữ vương.”
“Kiểu gì cơ? Nữ vương?” Nữ vương là kiểu gì?
Bạch Minh Ngữ không trả lời câu hỏi của anh, “Anh Phi, em cũng muốn nhìn anh khóc.”
“…” Nhóc con dạo này càng ngày càng hay nói bậy. Nhưng đối diện với cậu, Diệp Phi không có chút kháng thể nào. Anh vỗ vỗ cánh tay Bạch Minh Ngữ, chuyển đề tài, “Phải rồi, chúng ta nói chuyện đoạn băng buổi chiều đi.”
Trong đoạn băng có vài vấn đề anh rất để tâm, muốn tham khảo ý kiến của Bạch Minh Ngữ.
“Ừ, nói từ đoạn nào?”
“Mở đầu và kết thúc.” Diệp Phi tránh khỏi cái ôm của Bạch Minh Ngữ, lấy cuộn băng trên giá xuống, nhét vào đầu đọc, ấn nút Play, video bắt đầu trình chiếu. Diệp Phi xoay người ngồi lên sô pha, chỉ vào TV nói, “Từ báo cáo kiểm xác, Phó Hạ Viêm chết trước Uông Tiểu Hàm, cho nên đoạn video này chắc hẳn đã được cắt nối và biên tập. Em nói xem, Phó Hạ Viêm đang nói một mình, hay nói với hung thủ? Nếu Phó Hạ Viêm bình thản nói chuyện với hung thủ như vậy, chẳng lẽ hắn rất quen thuộc với hung thủ sao?
Bạch Minh Ngữ ngồi xuống bên cạnh Diệp Phi, duỗi thẳng chân gác lên bàn trà, đầu tựa trên vai anh, nhẹ giọng, “Vâng, em cảm giác hai tên này rất quen thuộc với nhau.”
Diệp Phi gật đầu, tua nhanh tới vẻ mặt hoảng sợ ban đầu của Uông Tiểu Hàm, “Anh khá tò mò người nọ nói gì với Uông Tiểu Hàm, để Uông Tiểu Hàm có một loạt biến hóa về sau.” Ngẫm nghĩ, anh nói tiếp, “Nếu chỉ trấn an hoặc hứa hẹn chỉ cần cô biểu diễn một màn ‘tự thỏa mãn’ thì sẽ không làm hại cô, Uông Tiểu Hàm chắc hẳn không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cô ta có vẻ từ sợ hãi tức khắc chuyển sang bình thản, không hề đấu tranh hay bối rối, thử hỏi một cô gái bị lột hết quần áo và nhốt trong bóng tối hồi lâu, nỗi sợ ấy chẳng lẽ chỉ vì một hai câu nói ngắn ngủi vài giây của kẻ khác mà tiêu tan được sao?”
“Anh Phi… Anh xem kỹ thật đó.”
Diệp Phi nhướn mày nhìn Bạch Minh Ngữ, rốt cuộc mới nhận ra sự khác thường kỳ lạ của cậu.
“Sao thế?” Diệp Phi chú ý tới khuôn mặt đỏ hồng của cậu, đưa tay sờ trán cậu, lo lắng hỏi, “Hơi nóng rồi, em sốt à?”
Bạch Minh Ngữ nắm lấy tay Diệp Phi, đặt xuống đũng quần mình, ấm ức thì thầm bên tai anh, “Anh Phi, em cứng rồi, anh giúp em đi.”
“Ầm” một cái, máu nóng toàn thân cơ hồ dồn hết về ‘nơi ấy’, Diệp Phi nuốt nước miếng, vô thức nhìn ra cửa, sau đó ôm lấy vai Bạch Minh Ngữ, khàn khàn vỗ về, “Tiểu Ngữ à, bây… Bây giờ đang giờ làm việc, em cố chịu một chút nhé?”
“Không chịu được mà…” Bạch Minh Ngữ dụi dụi vào lòng Diệp Phi, ánh mắt khêu gợi tới chết người, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khao khát khiến người ta đau xót.
Bạch Minh Ngữ mềm mại đáng yêu thế này cũng là lần đầu tiên Diệp Phi nhìn thấy, trong đầu tức khắc bật ra một ý tưởng, có phải hôm nay mình sẽ được làm 1 hay không?
Diệp Phi ôm chặt lấy Bạch Minh Ngữ, xúc động run cả người, “Thế, thế vào toilet đi.” Phải đánh nhanh thắng nhanh để còn làm việc tiếp…
“Vâng!” Bạch Minh Ngữ gật đầu cười, “Anh Phi tốt ghê nha ~”
“Chắc là hắn cũng không định cho chúng ta biết.”
“Thế thì gửi bức thư này làm gì?”
“… Có lẽ để giết thời gian?”
“Nói trắng ra là mang cảnh sát ra làm trò cười.”
“…”
“Còn nữa, Hà Phương là thần thánh phương nào? Có người tên Hà Phương thật không?”
“Nói mới nhớ, hình như tôi nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.”
“Tôi cũng thấy quen tai lắm.”
Vốn tất cả chỉ là phỏng đoán của Bạch Minh Ngữ. ‘Where’ có phải là tên người hay không còn phải chờ kiểm chứng, nhưng Diệp Phi gần như đã có kết luận về bức thư này. Hà Phương đúng là một người, hơn nữa rất có khả năng chính là người bị hại kế tiếp. Bởi vì anh nhớ ra, chồng mới của Trang Dao tên là Hà Phương. Đây là vấn đề nghiêm trọng, cha của Hà Phương là bộ trưởng bộ XX mà…
Dựa theo ý nghĩ của hung thủ, đối tượng trả thù của hắn đều là người có liên quan tới vụ án Phó Hạ Viêm, hiện tại mũi dùi chĩa vào con trai của Hà bộ trưởng, tất nhiên Hà bộ trưởng khó tránh khỏi liên quan. Nhưng điều tra ông ta? Diệp Phi cảm giác nếu không làm tốt thì bay đầu ngay.
Số người dính líu quá nhiều, chức vị quá cao, hiện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Diệp Phi. Đây không phải là vấn đề một đội trưởng Đội trinh sát hình sự nhỏ nhoi như anh có thể xử lý được.
Nhưng Diệp Phi không tiết lộ việc này với người trong đội, tan họp, anh lập tức báo cáo tình hình vụ án cho Tống Thế Bác, nhờ ông định đoạt.
Tống Thế Bác xem xong thì ném tư liệu lên bàn, thở dài thườn thượt, “Đã bảo đừng tra nữa mà cậu không nghe… Giờ thì hay rồi, để tôi xem kết cục của cậu thế nào.”
Diệp Phi hiểu tính nghiêm trọng của sự việc này, anh cũng biết mình biết người, nhưng không có nghĩa anh sợ cường quyền, vì thế chỉ thản nhiên nói, “Chẳng lẽ ngài biết mình có khối u mà cứ để mặc nó thối rữa trong cơ thể? Không nghĩ cách khoét nó ra hay sao? Sao lại không tra nữa? Hôm nay tôi đến để nói với ngài, nếu cấp trên đã giao nhiệm vụ này cho tôi thì tôi cam tâm gánh.”
“Gánh? Cậu gánh bằng gì? Cậu có mấy cái đầu?”
Diệp Phi cười, không để tâm, “Tống cục trưởng, sao phải nghiêm trọng thế? Ngài nói vậy chẳng phải là mất lòng tin vào Hà bộ trưởng và lãnh đạo hay sao? Tôi không đồng ý cách nhìn của ngài, Hà bộ trưởng vàng thật không sợ lửa, tôi phải cho người ta một cơ hội quang minh chính đại thể hiện điều này.”
Tống Thế Bác khoát tay, “Diệp Phi! Đừng ở đây lý sự với tôi, cậu biết chuyện này nghiêm trọng tới mức nào không?”
Diệp Phi lập tức đáp, “Tôi biết, nhưng tôi còn làm sao được nữa? Bảo tôi coi như không thấy à? Thế chẳng bằng cho tôi viên đạn còn thoải mái hơn.” Diệp Phi đứng dậy khỏi sô pha, đi đến trước bàn làm việc, lấy huy hiệu cảnh sát ra ném lên mặt bàn, “Vụ án gấp rút, ngài nói rõ đi, làm hay kệ?”
Tống Thế Bác nhìn huy hiệu, nhíu mày hỏi, “Ý cậu là gì?”
“Ngài biết mà.”
Diệp Phi uy hiếp trắng trợn khiến Tống Thế Bác nhíu chặt mày. Tống Thế Bác cũng hiểu, vụ án hiện giờ đã thành củ khoai nóng bỏng tay, không ai chịu tiếp nhận. Mà dù kể cả có người chịu nhận thì chưa chắc đã là người đáng tin, khó chắc sẽ không vì tình riêng mà làm trái pháp luật. Nói khó nghe ra, bia đỡ đạn không phải ai cũng làm được, hiện tại chỉ mình Diệp Phi đủ năng lực và lý lịch để gánh quả bom này.
Tống Thế Bác không còn lựa chọn nào khác, đành phải nhận lời anh đi báo lại tình hình cho cấp trên, dặn anh yên tâm đợi tin tức.
Diệp Phi không thể yên tâm được, nạn nhân tiếp theo là chồng của vợ cũ anh, nếu cảnh sát không thể bảo vệ an toàn cho Hà Phương, sau này Trang Dao biết làm sao? Nếu Trang Dao gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Khó khăn lắm Trang Dao mới tìm được một người đàn ông tốt, anh cũng vừa nhẹ nhõm vài ngày, tên hung thủ đáng chết lại đột nhiên xuất hiện, thật sự ức đến khó tiêu. Tính anh cũng khá ích kỷ, làm bất cứ chuyện gì cũng đơn giản chỉ là để cho mình vui vẻ mà thôi. Anh cũng không sợ chết, miễn là không thẹn với lương tâm thì chết cũng thoải mái.
Hạnh phúc của Trang Dao chính là hạnh phúc của anh, vì hạnh phúc của mình, nhất định anh sẽ dốc hết sức bắt được hung thủ, không thể để Hà Phương gặp bất cứ sơ xuất nào.
Sau đó cấp trên phê duyệt cho Diệp Phi chỉ huy Tổ chuyên án dốc toàn lực điều tra vụ án này, bất kể quyền lợi lớn nhỏ, chức vị cao thấp, tuyệt đối không được nương tay, thậm chí còn cử thêm một số chuyên gia nổi tiếng từ Cục cảnh sát thành phố đến phối hợp với Diệp Phi.
Trang Dao và Hà Phương vừa về nước đã lập tức được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt.
Đối với Hà bộ trưởng thì bí mật tiến hành điều tra, đó cũng là ý của cấp trên, để tránh đánh rắn động cỏ, cũng để tránh tạo điều tiếng xấu trong xã hội.
Ban đầu Hà Phương không chịu hợp tác, tuyên bố nếu gã nhìn thấy dù chỉ một cảnh sát trong nhà mình, gã sẽ kiện cả cục lên tòa. Một tuần sau gã nhận được một cái bọc, cảnh sát mai phục bốn phía mở ra ngay tại trận, trong bọc là tấm vải trắng dính máu gói một cuộn băng ghi hình. Xem xong nội dung cuộn băng, Hà Phương mới tỏ rõ quyết tâm hợp tác để cảnh sát phá án.
Vải trắng được đưa đi xét nghiệm, chứng thực vết máu là của Phó Hạ Viêm.
Còn cuộn băng…
Lúc Diệp Phi nhận được điện thoại thì dặn mọi người tạm thời chưa xem, anh đưa Bạch Minh Ngữ và Tổ chuyên án tới nhà Hà Phương, rồi cùng xem trong phòng chiếu phim nhà hắn.
Căn phòng tối đen truyền ra tiếng va chạm, sau đó một chiếc đèn bàn được thắp sáng, màn hình xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch, khuôn mặt đáng sợ này khiến tất cả người có mặt phải hít khí lạnh, người này không phải ai khác, chính là nhân vật chính trong bản án này — Phó Hạ Viêm.
Phó Hạ Viêm không hề né tránh ánh sáng chói mắt, hắn trừng trừng nhìn màn hình, giọng điệu sắc lạnh tàn độc, “Từ hôm nay trở đi, tao sẽ bắt chúng mày trả giá.”
“Thứ nhất là mày.” Dứt lời, hắn chuyển ống quay và đèn bàn về một góc tối đen.
Thiếu nữ trần truồng kinh sợ nhìn màn hình, vừa khóc vừa cười nói, “Đừng… Đừng… Tha cho tôi, tôi không biết gì hết.”
Cô gái này xinh đẹp hơn trong ảnh chụp rất nhiều, cảnh sát vừa nhìn đã nhận ra cô, chính là người bị hại đầu tiên, Uông Tiểu Hàm.
Trên tường có bóng người lay động, nhưng không ai nói chuyện, thế giới cũng im lặng dị thường như đã bị triệt tiêu âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy Uông Tiểu Hàm vốn đang hoảng sợ dần trở nên yên tĩnh, sau đó lộ vẻ vui thích, cuối cùng đỏ mặt nâng hai tay xoa ngực, ngồi trên ghế dựa, tách mở hai chân, một bàn tay xoa nắn âm đ*o, tay còn lại vân vê đầu v*, âm thanh lúc này mới cất lên, cả căn phòng tràn ngập tiếng rên của cô gái trẻ, màn hình cũng chuyển từ khuôn mặt thẹn thùng phấn khích xuống phía dưới của cô, biến thành một màn đặc tả cực kỳ sống động gợi tình.
Tất cả mọi người cùng xem video không biết phản ứng thế nào, Quan Tiểu Đông và đám cảnh sát trẻ chào cờ ngay tại trận, vội vàng khép chân lại, nữ cảnh sát duy nhất là Diêu Khiết thì xấu hổ và giận dữ, đỏ mặt cúi đầu. Lớn tuổi hơn như lão Vương và Diệp Phi thì giữ thái độ chuyên nghiệp, chỉ hắng giọng một cái rồi tiếp tục xem, sợ bỏ lỡ chi tiết gì quan trọng. Chỉ có Bạch Minh Ngữ là phản ứng khác với mọi người, cậu ngồi xổm phía trước, không e dè, mở to mắt chăm chú nhìn màn hình, chẳng biết là nghiên cứu vụ án hay đang thưởng thức hình ảnh ướt át.
Màn hình vẫn tiếp tục truyền phát hình ảnh Uông Tiểu Hàm tự thỏa mãn, Diệp Phi thật sự hết chịu nổi, nghĩ bụng hay là tắt TV, mang cuộn băng về đội nghiên cứu tiếp, nhưng tìm không thấy điều khiển từ xa, nhìn quanh mới phát hiện Bạch Minh Ngữ đang cầm. Anh tự ra lấy, Bạch Minh Ngữ đột nhiên đảo mắt nhìn Diệp Phi, cậu mím môi, mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước, rõ ràng là động tình. Diệp Phi dở khóc dở cười xoa đầu cậu, lấy điều khiển ra khỏi bàn tay mướt mồ hôi của cậu, chuẩn bị tắt video.
Màn hình đột ngột thoát khỏi cảnh Uông Tiểu Hàm rên rỉ lên cao trào, chuyển sang cảnh Uông Tiểu Hàm nằm trên giường, tay chân bị đinh xuyên thấu, máu tươi từ những cây đinh thô dài chảy từ giường xuống một cái chậu nhựa, hai mắt cô lồi ra, mí mắt trên dưới bị nhựa cao su dính vào hốc mắt, khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn, kết hợp với tạo hình của cô lúc này, thật sự là quái dị vô cùng.
Máy quay chuyển tới gần, chiếu lên hình ảnh khuôn ngực trắng bệch của cô, một cánh tay nam tính đeo găng tay cao su xuất hiện trên màn hình, hắn dùng một con dao gấp, rạch từ tiếng Thái ‘Tế lễ’ lên ngực cô.
Ngay sau đó, hình ảnh chuyển sang người bị hại thứ hai, Hoàng San San. Hoàng San San cũng không mặc quần áo, tình tiết không có gì khác Uông Tiểu Hàm. Người bị hại thứ ba là Quách Văn Cường không xuất hiện, người bị hại cuối cùng là Triệu Tinh Tinh, con gái của Triệu Khải Đông thị trưởng Khai Phong, tình tiết cũng như trên.
Kết thúc đoạn phim, màn ảnh chuyển động, khuôn mặt Phó Hạ Viêm lại xuất hiện, hắn vẫn như lúc đầu, hung tợn nhìn thẳng vào máy quay, “Chúng nó giết người thân của tao, tao sẽ cho chúng nó tuyệt tự.”
“Tao sẽ cho chúng nó nếm thử cái gọi là tuyệt vọng.”
“Đầu tiên sẽ làm chúng khổ sở, rồi cho chúng thấy hi vọng sống sót, cuối cùng cướp đi hi vọng của chúng, để chúng chỉ còn tuyệt vọng.”
“Ừ, tao sẽ dùng cách này giết con chúng nó. Không, chính xác là giết người thân của chúng nó.”
“Có nhiều đứa thà chết còn hơn nhìn thấy người mình yêu nhất phải chết, đúng không?”
“Thứ gì đáng sợ hơn cả cái chết?”
“Sống không bằng chết.”
Kết thúc đoạn phim, trên màn hình tối om xuất hiện một loạt chữ trắng: Tiếp theo là mày, Hà Phương… Một ngày tháng Mười hai, tao sẽ đến tìm mày.
Hà Phương vốn đang hời hợt xem đoạn băng này, bị dòng chữ cuối cùng dọa chết khiếp. Hôm nay đã là ngày 1 tháng 12!
Nhờ đoạn phim, Tổ chuyên án thuận lợi tiến vào nhà Hà Phương. Hà Phương cũng bị yêu cầu chỉ được di chuyển giữa công ty và nhà riêng, Diệp Phi bố trí một cảnh sát từng đoạt giải quán quân toàn quốc môn võ tự do để làm vệ sĩ bảo vệ gã 24/24. Công ty và xung quanh nhà đều có cảnh sát dân sự mặc thường phục ngày đêm thay nhau canh gác. Đội hình sự bày thiên la địa võng, chờ hung thủ sa lưới.
Hà Phương biết Diệp Phi là chồng cũ của Trang Dao, thái độ thù địch với anh rõ rệt, lúc cảnh sát đến nhà gã, gã nhốt Trang Dao trong phòng ngủ, không cho cô ra ngoài. Nhưng hiện tại cảnh sát đã vào trong nhà gã, không cho Trang Dao ra ngoài thì phi lý quá, nên gã không quan tâm nữa. Vì vậy lúc Diệp Phi tìm Trang Dao nói chuyện, gã cũng không nói gì, ngoan ngoãn rời đi để Đội hình sự làm việc.
Diệp Phi thuật lại chi tiết tình hình cho Trang Dao, Trang Dao từ nhỏ tới lớn vẫn giao tiếp với cảnh sát, trải qua nhiều chuyện, nghe Diệp Phi nói cũng chỉ hơi kinh ngạc, sau đó lơ đễnh nhún vai. Thái độ bình tĩnh của cô khiến Diệp Phi không khỏi thán phục.
Thực ra Diệp Phi tìm Trang Dao nói chuyện chủ yếu là vì việc tư, chính là lai lịch của Diệp Sương. Trang Dao vẫn không nghe điện thoại của anh, nếu không có chuyện Hà Phương, phỏng chừng Trang Dao còn ngó lơ anh mãi. Hôm nay có cơ hội, anh phải lợi dụng chức quyền một phen, hỏi cho rõ việc này, không thì buổi tối anh ngủ không yên.
Nhưng, dù có gặp mặt, thì Trang Dao cũng phải đồng ý nói mới được.
Mặc kệ Diệp Phi gặng hỏi thế nào, Trang Dao vẫn chỉ nhìn anh, không hé nửa lời. Thủ đoạn tra hỏi Diệp Phi tự hào nhất không có tác dụng với Trang Dao, người ta không thèm để vào mắt. Ngoại trừ quỳ xuống đất cầu xin thì Diệp Phi đã làm hết cách có thể rồi.
Quen biết Trang Dao nhiều năm như vậy, đến giờ Diệp Phi mới nhận ra mình chưa từng hiểu cô. Thấy Trang Dao lạnh lùng nhìn mình, Diệp Phi thót bụng, nghĩ thầm chẳng lẽ em định bảo anh khóc lóc quỳ xuống thật?
Như đọc hiểu tâm tư Diệp Phi, Trang Dao mỉm cười, “Nếu anh quỳ xuống cầu xin em, khóc một trận cho em xem, có lẽ em sẽ cho anh đáp án.”
Diệp Phi tuyệt vọng tới bật cười.
“Nghĩ thông rồi hãy tới tìm em. Em xếp cho anh phòng đẹp nhất, anh đi nghỉ sớm đi, nhìn mắt anh thâm quầng thế kia, sắp lão hóa rồi đấy.” Trang Dao nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi phòng.
Diệp Phi chà xát khuôn mặt, khó chịu rút một điếu thuốc, lấy bật lửa ra định châm, nhưng điếu thuốc thình lình bị ai đó giật mất từ phía sau.
Diệp Phi hoảng sợ, vội vàng quay lại, không có ai?
Anh đứng dậy, chổng mông nhìn xuống gầm sô pha, vẫn không thấy ai? Gặp ma à?
Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy anh, ghé vào tai anh cọ cọ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Diệp Phi xốn xang cả cõi lòng.
“Em vào lúc nào thế? Sao anh không nghe thấy tiếng?”
“Em vẫn ở trong này mà, lúc hai người vào thì em đang nằm trên sô pha.”
“Hả?” Diệp Phi im lặng, “Em… Em cũng nghe rồi à?”
“Ừ.”
Cái *** … Diệp Phi rất muốn mắng to. Mất mặt quá…
“Không ngờ nha, vợ cũ của anh thuộc kiểu nữ vương.”
“Kiểu gì cơ? Nữ vương?” Nữ vương là kiểu gì?
Bạch Minh Ngữ không trả lời câu hỏi của anh, “Anh Phi, em cũng muốn nhìn anh khóc.”
“…” Nhóc con dạo này càng ngày càng hay nói bậy. Nhưng đối diện với cậu, Diệp Phi không có chút kháng thể nào. Anh vỗ vỗ cánh tay Bạch Minh Ngữ, chuyển đề tài, “Phải rồi, chúng ta nói chuyện đoạn băng buổi chiều đi.”
Trong đoạn băng có vài vấn đề anh rất để tâm, muốn tham khảo ý kiến của Bạch Minh Ngữ.
“Ừ, nói từ đoạn nào?”
“Mở đầu và kết thúc.” Diệp Phi tránh khỏi cái ôm của Bạch Minh Ngữ, lấy cuộn băng trên giá xuống, nhét vào đầu đọc, ấn nút Play, video bắt đầu trình chiếu. Diệp Phi xoay người ngồi lên sô pha, chỉ vào TV nói, “Từ báo cáo kiểm xác, Phó Hạ Viêm chết trước Uông Tiểu Hàm, cho nên đoạn video này chắc hẳn đã được cắt nối và biên tập. Em nói xem, Phó Hạ Viêm đang nói một mình, hay nói với hung thủ? Nếu Phó Hạ Viêm bình thản nói chuyện với hung thủ như vậy, chẳng lẽ hắn rất quen thuộc với hung thủ sao?
Bạch Minh Ngữ ngồi xuống bên cạnh Diệp Phi, duỗi thẳng chân gác lên bàn trà, đầu tựa trên vai anh, nhẹ giọng, “Vâng, em cảm giác hai tên này rất quen thuộc với nhau.”
Diệp Phi gật đầu, tua nhanh tới vẻ mặt hoảng sợ ban đầu của Uông Tiểu Hàm, “Anh khá tò mò người nọ nói gì với Uông Tiểu Hàm, để Uông Tiểu Hàm có một loạt biến hóa về sau.” Ngẫm nghĩ, anh nói tiếp, “Nếu chỉ trấn an hoặc hứa hẹn chỉ cần cô biểu diễn một màn ‘tự thỏa mãn’ thì sẽ không làm hại cô, Uông Tiểu Hàm chắc hẳn không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cô ta có vẻ từ sợ hãi tức khắc chuyển sang bình thản, không hề đấu tranh hay bối rối, thử hỏi một cô gái bị lột hết quần áo và nhốt trong bóng tối hồi lâu, nỗi sợ ấy chẳng lẽ chỉ vì một hai câu nói ngắn ngủi vài giây của kẻ khác mà tiêu tan được sao?”
“Anh Phi… Anh xem kỹ thật đó.”
Diệp Phi nhướn mày nhìn Bạch Minh Ngữ, rốt cuộc mới nhận ra sự khác thường kỳ lạ của cậu.
“Sao thế?” Diệp Phi chú ý tới khuôn mặt đỏ hồng của cậu, đưa tay sờ trán cậu, lo lắng hỏi, “Hơi nóng rồi, em sốt à?”
Bạch Minh Ngữ nắm lấy tay Diệp Phi, đặt xuống đũng quần mình, ấm ức thì thầm bên tai anh, “Anh Phi, em cứng rồi, anh giúp em đi.”
“Ầm” một cái, máu nóng toàn thân cơ hồ dồn hết về ‘nơi ấy’, Diệp Phi nuốt nước miếng, vô thức nhìn ra cửa, sau đó ôm lấy vai Bạch Minh Ngữ, khàn khàn vỗ về, “Tiểu Ngữ à, bây… Bây giờ đang giờ làm việc, em cố chịu một chút nhé?”
“Không chịu được mà…” Bạch Minh Ngữ dụi dụi vào lòng Diệp Phi, ánh mắt khêu gợi tới chết người, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khao khát khiến người ta đau xót.
Bạch Minh Ngữ mềm mại đáng yêu thế này cũng là lần đầu tiên Diệp Phi nhìn thấy, trong đầu tức khắc bật ra một ý tưởng, có phải hôm nay mình sẽ được làm 1 hay không?
Diệp Phi ôm chặt lấy Bạch Minh Ngữ, xúc động run cả người, “Thế, thế vào toilet đi.” Phải đánh nhanh thắng nhanh để còn làm việc tiếp…
“Vâng!” Bạch Minh Ngữ gật đầu cười, “Anh Phi tốt ghê nha ~”