Chương 15
07/11/2022
Hỏi chính xác địa chỉ mà bọn Thịnh Giáng Hà trốn học xong, Tiêu Sở Dịch đem bạn học nhỏ Âm Phỉ đưa về phòng học, sau đó cùng Thịnh Dư Hàng lên xe. Truyện Khác
Tiêu Sở Dịch không biết đường, mà Thịnh Giáng Hà lại là cháu trai của Thịnh Dư Hàng, nên người sau ngỏ ý muốn cùng đi.
Lúc ngồi ở trên xe, Tiêu Sở Dịch mới nhận ra bọn họ rời đi vội vàng quá nên cậu đã quên cất tập hồ sơ học sinh.
Thuận tay lật vài trang sau, cậu tìm được cái tên "Trình Tư Gia".
Trình Tư Gia chính là cô gái hôm qua nghỉ học, theo lời kể của Âm Phỉ, cô đã vắng mặt hơn một tuần.
Nội dung trên hồ sơ học sinh đương nhiên sẽ không ghi chép nguyên nhân cô vắng mặt, mà chỉ có một ít hoàn cảnh gia đình.
Điều kiện gia đình Trình Tư Gia không tốt, thậm chí còn đứng cuối khối C, nhưng thành tích của cô tương đối tốt, cô bé luôn là người nhận được học bổng hàng đầu của trường.
Về lý thuyết, đây phải là kiểu học sinh khiến giáo viên yên tâm nhất, cố gắng lại hiểu chuyện.
Tuy nhiên một học sinh có hoàn cảnh bần hàn như vậy lại có thành tích xuất sắc như thế lại bị phân vào lớp ban 7, còn năm lần bảy lượt trốn học.
Điều này không bình thường.
"Cô bé đó..." Thịnh Dư Hàng đột nhiên mở miệng, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tiêu Sở Dịch lấy lại tinh thần, cất điện thoại vừa gửi tin nhắn, nghiêng đầu nhìn Thịnh Dư Hàng một cái: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Tôi từng nghe Giáng Hà nhắc qua cái tên này, là một học sinh rất cố gắng." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, rồi nói tiếp, "Với lại tôi cảm thấy nhóc ấy sẽ không công khai trốn học khi biết tôi sắp tới trường học."
Tiêu Sở Dịch tán thành.
Một đứa trẻ thông minh và biết ngụy trang như Thịnh Giáng Hà sẽ không dễ dàng bộc lộ những mặt xấu của mình trước những người có quyền nói chuyện.
Ngay cả bố mẹ nhóc cũng chỉ nghĩ rằng con trai họ chỉ đang nghịch ngợm mà thôi.
Thời điểm Tiêu Sở Dịch vừa mới tới một ngày trước, Thịnh Giáng Hà lúc đầu cũng tỏ ra vẻ ngoan ngoãn.
Điện thoại truyền đến vài tiếng âm thanh nhắc nhở "Đinh đinh", đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhìn lướt qua, lông mày liền cau lại.
"Hiệu trưởng Chu nói tuần trước Trình Tư Gia muốn xin nghỉ, nhưng chỉ một ngày, sau đó liền không hề tới. Còn có..."
Nói đến đây, Tiêu Sở Dịch dừng một chút, cậu đã tưởng tượng đến một chút chuyện không hay rồi.
"Mẹ của cô chết sớm, cha cô thì là người nghiện cờ bạc, không có tài chính kinh tế, tháng trước mới xông đến trường học ôm đùi đòi tiền cô, Trình Tư Gia lúc ấy tiền ăn cơm còn không có, đều là nhờ bạn bè trong lớp giúp đỡ, không có tiền cho ông, ông liền doạ muốn đem cô bán đi..."
Sắc mặt Thịnh Dư Hàng trở nên lạnh lùng, lời ít ý nhiều mà bình luận: "Cặn bã."
Trong hội quán treo tấm biển "Cầu vồng đêm".
Một nhóm thanh niên nhảy múa ầm ĩ điên cuồng trong phòng, lắc lư la hét, chỉ có những góc hẻo lánh thì thanh tịnh hơn một chút.
Thẩm Bích Tiêu ngồi ở trên ghế salon, mái tóc xõa ra sau đầu, quần áo cũ cũng đã đổi về một thân hàng hiệu, hoàn toàn khác với dáng vẻ cậu học sinh nghèo năm xưa.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Thẩm Bích Tiêu giương mắt nhìn lướt qua chữ "Mẹ" ghi chú trên màn hình, sắc mặt âm trầm tắt điện thoại.
Hai ngày nay hắn đơn phương chiến tranh lạnh với gia đình, nhất là người mẹ đã cản trở hắn.
Mãi cho đến khi Tiêu Sở Dịch nhắc đi nhắc lại chuyện hai ngày trước, hắn mới nhớ ra phải trở về hỏi thăm mẹ xem chuyện quái gì đã xảy ra.
Bà Thiệu cuối cùng cũng đợi được con trai của mình trở về, còn tưởng rằng tấm chi phiếu mình quăng lúc trước đã có tác dụng, lúc này liền đắc ý nói rõ mọi chuyện.
Sau đó bà liền nhận được một câu khó chịu của con trai mình "Đừng quản chuyện của con", cùng một tiếng đóng cửa vang dội.
Từ đó về sau, tâm trạng Thẩm Bích Tiêu chưa bao giờ tốt hơn, trong nhà có bà mẹ gây cản trở hắn còn không nói, chuyện trong công ty cũng không thuận lợi.
Tiêu Sở Dịch nói đi là đi, để cho người trong bộ phận kỹ thuật ngày đêm tăng ca, lại không chú ý sơ suất vài lần.
Không nói đến ánh mắt của mấy "nguyên lão" nhìn hắn càng ngày càng không đúng, ẩn ẩn có chút cảnh giác cùng sợ hãi, Tống Hạo Hiên đi theo Tiêu Sở Dịch cũng buông thả ra, ở bên trong châm ngòi không ít chuyện.
Nếu không phải thân phận Thẩm Bích Tiêu bị bại lộ, trực tiếp lấy danh nghĩa cá nhân góp thêm tài chính vào, chỉ sợ lúc này công ty đã đổi chủ, hoặc là dứt khoát đi đời.
Nhưng Thẩm Bích Tiêu tâm trạng lại không tốt chút nào.
Một là Tiêu Sở Dịch làm cho hắn ăn thiệt thòi lớn, hiện tại trong lòng hắn đối với Tiêu Sở Dịch tràn đầy oán giận, nhớ tới liền hận không thể đem cậu đi xé xác ngay lập tức.
Hai là người mà hắn luôn nhớ mãi không quên Thịnh Dư Hàng.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã mất trăm phương ngàn kế mới tìm được phương thức liên lạc mới của Thịnh Dư Hàng, nhưng khi hắn lấy hết can đảm gọi tới mấy lần, nếu không phải là trợ lý trả lời cuộc gọi, thì chính là bị đối phương xem như "chào hàng" mà vứt xuống một câu "không cần" rồi cúp điện thoại.
Trong lòng Thẩm Bích Tiêu ngứa ngáy khó chịu, vừa tức vừa lo, đủ chuyện như vậy, mặt hắn liền đen chưa bao giờ tốt lên.
Thanh niên tóc vàng bưng chén rượu đến trước mặt Thẩm Bích Tiêu tham gia náo nhiệt.
"Ồ, anh Thẩm còn đang nghĩ đến tiểu tình nhân kia à, không phải đã vứt bỏ hắn rồi sao, chúng tôi đã giúp cậu giáo huấn hắn thật tốt rồi, vậy thì bỏ đi, nếu không nỡ, anh em chúng ta lại tìm cho cậu một người khác?"
Tóc vàng một bên ngoắc ngoắc ngón tay với nhân viên tạp vụ đang đứng ở cửa, một bên nói tiếp: "Đừng nhìn địa điểm câu lạc bộ của chúng ta hẻo lánh như vậy, người đều tùy cậu lựa chọn, chẳng qua —— "
Hắn dừng một chút, nhìn Thẩm Bích Tiêu một cái nói tiếp: "Bề ngoài xinh đẹp có thể không bằng Tiêu thiếu gia kia, loại nhân vật này thật đúng là khó có thể tìm nha."
Nghe được cái tên liên quan đến Tiêu Sở Dịch, lông mày Thẩm Bích Tiêu nhíu chặt, chán ghét phản bác: "Ai nói tôi thích hắn, cái loại người này không xứng để tôi thích."
Nói xong, trong phòng ồn ào khiến Thẩm Bích Tiêu càng cảm thấy không chịu nổi, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu lên khay của nhân viên phục vụ, sau đó đứng dậy.
"Tôi đi trước, bữa hôm nay ghi tên của tôi là được."
Thẩm Bích Tiêu cởi cúc cổ áo, bước nhanh ra cửa.
Vừa mở cửa, anh đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, thậm chí còn xen lẫn tiếng la hét của một đám trẻ.
Một đám đàn ông mặc đồng phục giơ gậy đuổi theo sau lưng bọn nhỏ, một người đã đưa tay túm lấy cổ áo của một một cô bé.
Những người chạy nhanh phía trước đã chạy ra khỏi sảnh.
Loạn thành một đám.
Tóc vàng đi theo Thẩm Bích Tiêu ra cửa, vừa thấy vậy liền gọi người đến hỏi thăm tình hình: "Làm sao vậy? Sao lại có nhiều trẻ con thế?"
Quản lý câu lạc bộ chạy chậm tới, nhíu mày cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Cái này, một đám học sinh không biết từ đâu đến, trộm đồ rồi bỏ chạy. Đây không phải là đang nhờ bảo vệ đuổi theo sao?"
Tóc vàng nghe hai câu liền mất hứng, vẫy vẫy tay trở về phòng: "Để bọn họ yên lặng đi. Anh Thẩm, nếu không thì chút nữa rồi về? Bên ngoài cũng quá —— "
"Rầm —— "
Một âm thanh vang lên từ sảnh câu lạc bộ cắt ngang lời nói của tóc vàng, mọi người có mặt đều vô thức nhìn về ngọn nguồn phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh gỗ bay vào sảnh cùng một người mặc đồng phục bảo vệ.
Người vừa được nhắc đến chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, tay vỗ bụi, dáng vẻ thản nhiên như thể vừa vứt một cục rác.
Khoảnh khắc nhìn thấy người tới, tóc vàng vừa muốn trở về liền trợn tròn mắt, vô thức đưa tay che trán: "Tiêu, Tiêu Sở Dịch..."
Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu cũng đen đi một phần.
Tiêu Sở Dịch không nhìn thấy những "người quen" này, cậu liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cô bé đang bị bắt kia.
Cô bé đang giãy dụa với vẻ sợ hãi, trên mặt và trên cánh tay đều có vết máu ứ đọng chói mắt, đau đến hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn cắn răng kiềm chế nước mắt.
Cô nhận ra Tiêu Sở Dịch, cũng là một trong những người hôm qua đi theo Thịnh Giáng Hà kháng cự kêu la, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cô lại cảm thấy có chút an tâm, không tự chủ được gọi một tiếng.
"Thầy, thầy Tiêu —— "
Người đàn ông đang nắm giữ cô không kiên nhẫn duỗi tay, tính tát vào mặt cô: "Câm miệng! Yên lặng chút!"
Cô bé vô thức nhắm nghiền hai mắt, rụt đầu.
Nhưng cái tát kia không giáng xuống mặt cô.
"Rầm —— "
Lại có một âm thanh khác vang lên, cô cảm giác phần gáy đã được buông lỏng, người đằng sau loạng choạng ngã xuống đất, ngẩng đầu vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiêu Sở Dịch đã đi tới từ lúc nào không hay.
Khuôn mặt xinh đẹp quá mức kia vẫn mang theo vẻ nhu hòa lười biếng, lông mày hơi nhướng lên như đang cười, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng đầy sao.
Nhưng mà cùng với đó, lại là những hành động tàn nhẫn không chút lưu tình nào.
Tiêu Sở Dịch nện đầu người đàn ông lên quầy bên cạnh, một tay giữ hắn ta khiến hắn không thể động đậy, tay kia không biết từ đâu lôi ra một con đao.
Một âm thanh nhỏ vang nhỏ, con đao kia liền cắm xuống mặt bàn gần với chóp mũi người đàn ông, lưỡi đao sắc bén hiện ra hàn quang dưới ánh đèn.
Tiêu Sở Dịch đặt đầu ngón tay lên chuôi dao, hơi nghiêng người, híp mắt cười hỏi: "Các anh muốn làm gì học sinh của tôi, hả!?"
—————————
Aaa anh bé ngầu quá (ㆁωㆁ)
Hỏi chính xác địa chỉ mà bọn Thịnh Giáng Hà trốn học xong, Tiêu Sở Dịch đem bạn học nhỏ Âm Phỉ đưa về phòng học, sau đó cùng Thịnh Dư Hàng lên xe. Truyện Khác
Tiêu Sở Dịch không biết đường, mà Thịnh Giáng Hà lại là cháu trai của Thịnh Dư Hàng, nên người sau ngỏ ý muốn cùng đi.
Lúc ngồi ở trên xe, Tiêu Sở Dịch mới nhận ra bọn họ rời đi vội vàng quá nên cậu đã quên cất tập hồ sơ học sinh.
Thuận tay lật vài trang sau, cậu tìm được cái tên "Trình Tư Gia".
Trình Tư Gia chính là cô gái hôm qua nghỉ học, theo lời kể của Âm Phỉ, cô đã vắng mặt hơn một tuần.
Nội dung trên hồ sơ học sinh đương nhiên sẽ không ghi chép nguyên nhân cô vắng mặt, mà chỉ có một ít hoàn cảnh gia đình.
Điều kiện gia đình Trình Tư Gia không tốt, thậm chí còn đứng cuối khối C, nhưng thành tích của cô tương đối tốt, cô bé luôn là người nhận được học bổng hàng đầu của trường.
Về lý thuyết, đây phải là kiểu học sinh khiến giáo viên yên tâm nhất, cố gắng lại hiểu chuyện.
Tuy nhiên một học sinh có hoàn cảnh bần hàn như vậy lại có thành tích xuất sắc như thế lại bị phân vào lớp ban 7, còn năm lần bảy lượt trốn học.
Điều này không bình thường.
"Cô bé đó..." Thịnh Dư Hàng đột nhiên mở miệng, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tiêu Sở Dịch lấy lại tinh thần, cất điện thoại vừa gửi tin nhắn, nghiêng đầu nhìn Thịnh Dư Hàng một cái: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Tôi từng nghe Giáng Hà nhắc qua cái tên này, là một học sinh rất cố gắng." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, rồi nói tiếp, "Với lại tôi cảm thấy nhóc ấy sẽ không công khai trốn học khi biết tôi sắp tới trường học."
Tiêu Sở Dịch tán thành.
Một đứa trẻ thông minh và biết ngụy trang như Thịnh Giáng Hà sẽ không dễ dàng bộc lộ những mặt xấu của mình trước những người có quyền nói chuyện.
Ngay cả bố mẹ nhóc cũng chỉ nghĩ rằng con trai họ chỉ đang nghịch ngợm mà thôi.
Thời điểm Tiêu Sở Dịch vừa mới tới một ngày trước, Thịnh Giáng Hà lúc đầu cũng tỏ ra vẻ ngoan ngoãn.
Điện thoại truyền đến vài tiếng âm thanh nhắc nhở "Đinh đinh", đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhìn lướt qua, lông mày liền cau lại.
"Hiệu trưởng Chu nói tuần trước Trình Tư Gia muốn xin nghỉ, nhưng chỉ một ngày, sau đó liền không hề tới. Còn có..."
Nói đến đây, Tiêu Sở Dịch dừng một chút, cậu đã tưởng tượng đến một chút chuyện không hay rồi.
"Mẹ của cô chết sớm, cha cô thì là người nghiện cờ bạc, không có tài chính kinh tế, tháng trước mới xông đến trường học ôm đùi đòi tiền cô, Trình Tư Gia lúc ấy tiền ăn cơm còn không có, đều là nhờ bạn bè trong lớp giúp đỡ, không có tiền cho ông, ông liền doạ muốn đem cô bán đi..."
Sắc mặt Thịnh Dư Hàng trở nên lạnh lùng, lời ít ý nhiều mà bình luận: "Cặn bã."
Trong hội quán treo tấm biển "Cầu vồng đêm".
Một nhóm thanh niên nhảy múa ầm ĩ điên cuồng trong phòng, lắc lư la hét, chỉ có những góc hẻo lánh thì thanh tịnh hơn một chút.
Thẩm Bích Tiêu ngồi ở trên ghế salon, mái tóc xõa ra sau đầu, quần áo cũ cũng đã đổi về một thân hàng hiệu, hoàn toàn khác với dáng vẻ cậu học sinh nghèo năm xưa.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Thẩm Bích Tiêu giương mắt nhìn lướt qua chữ "Mẹ" ghi chú trên màn hình, sắc mặt âm trầm tắt điện thoại.
Hai ngày nay hắn đơn phương chiến tranh lạnh với gia đình, nhất là người mẹ đã cản trở hắn.
Mãi cho đến khi Tiêu Sở Dịch nhắc đi nhắc lại chuyện hai ngày trước, hắn mới nhớ ra phải trở về hỏi thăm mẹ xem chuyện quái gì đã xảy ra.
Bà Thiệu cuối cùng cũng đợi được con trai của mình trở về, còn tưởng rằng tấm chi phiếu mình quăng lúc trước đã có tác dụng, lúc này liền đắc ý nói rõ mọi chuyện.
Sau đó bà liền nhận được một câu khó chịu của con trai mình "Đừng quản chuyện của con", cùng một tiếng đóng cửa vang dội.
Từ đó về sau, tâm trạng Thẩm Bích Tiêu chưa bao giờ tốt hơn, trong nhà có bà mẹ gây cản trở hắn còn không nói, chuyện trong công ty cũng không thuận lợi.
Tiêu Sở Dịch nói đi là đi, để cho người trong bộ phận kỹ thuật ngày đêm tăng ca, lại không chú ý sơ suất vài lần.
Không nói đến ánh mắt của mấy "nguyên lão" nhìn hắn càng ngày càng không đúng, ẩn ẩn có chút cảnh giác cùng sợ hãi, Tống Hạo Hiên đi theo Tiêu Sở Dịch cũng buông thả ra, ở bên trong châm ngòi không ít chuyện.
Nếu không phải thân phận Thẩm Bích Tiêu bị bại lộ, trực tiếp lấy danh nghĩa cá nhân góp thêm tài chính vào, chỉ sợ lúc này công ty đã đổi chủ, hoặc là dứt khoát đi đời.
Nhưng Thẩm Bích Tiêu tâm trạng lại không tốt chút nào.
Một là Tiêu Sở Dịch làm cho hắn ăn thiệt thòi lớn, hiện tại trong lòng hắn đối với Tiêu Sở Dịch tràn đầy oán giận, nhớ tới liền hận không thể đem cậu đi xé xác ngay lập tức.
Hai là người mà hắn luôn nhớ mãi không quên Thịnh Dư Hàng.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã mất trăm phương ngàn kế mới tìm được phương thức liên lạc mới của Thịnh Dư Hàng, nhưng khi hắn lấy hết can đảm gọi tới mấy lần, nếu không phải là trợ lý trả lời cuộc gọi, thì chính là bị đối phương xem như "chào hàng" mà vứt xuống một câu "không cần" rồi cúp điện thoại.
Trong lòng Thẩm Bích Tiêu ngứa ngáy khó chịu, vừa tức vừa lo, đủ chuyện như vậy, mặt hắn liền đen chưa bao giờ tốt lên.
Thanh niên tóc vàng bưng chén rượu đến trước mặt Thẩm Bích Tiêu tham gia náo nhiệt.
"Ồ, anh Thẩm còn đang nghĩ đến tiểu tình nhân kia à, không phải đã vứt bỏ hắn rồi sao, chúng tôi đã giúp cậu giáo huấn hắn thật tốt rồi, vậy thì bỏ đi, nếu không nỡ, anh em chúng ta lại tìm cho cậu một người khác?"
Tóc vàng một bên ngoắc ngoắc ngón tay với nhân viên tạp vụ đang đứng ở cửa, một bên nói tiếp: "Đừng nhìn địa điểm câu lạc bộ của chúng ta hẻo lánh như vậy, người đều tùy cậu lựa chọn, chẳng qua —— "
Hắn dừng một chút, nhìn Thẩm Bích Tiêu một cái nói tiếp: "Bề ngoài xinh đẹp có thể không bằng Tiêu thiếu gia kia, loại nhân vật này thật đúng là khó có thể tìm nha."
Nghe được cái tên liên quan đến Tiêu Sở Dịch, lông mày Thẩm Bích Tiêu nhíu chặt, chán ghét phản bác: "Ai nói tôi thích hắn, cái loại người này không xứng để tôi thích."
Nói xong, trong phòng ồn ào khiến Thẩm Bích Tiêu càng cảm thấy không chịu nổi, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, đặt ly rượu lên khay của nhân viên phục vụ, sau đó đứng dậy.
"Tôi đi trước, bữa hôm nay ghi tên của tôi là được."
Thẩm Bích Tiêu cởi cúc cổ áo, bước nhanh ra cửa.
Vừa mở cửa, anh đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, thậm chí còn xen lẫn tiếng la hét của một đám trẻ.
Một đám đàn ông mặc đồng phục giơ gậy đuổi theo sau lưng bọn nhỏ, một người đã đưa tay túm lấy cổ áo của một một cô bé.
Những người chạy nhanh phía trước đã chạy ra khỏi sảnh.
Loạn thành một đám.
Tóc vàng đi theo Thẩm Bích Tiêu ra cửa, vừa thấy vậy liền gọi người đến hỏi thăm tình hình: "Làm sao vậy? Sao lại có nhiều trẻ con thế?"
Quản lý câu lạc bộ chạy chậm tới, nhíu mày cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Cái này, một đám học sinh không biết từ đâu đến, trộm đồ rồi bỏ chạy. Đây không phải là đang nhờ bảo vệ đuổi theo sao?"
Tóc vàng nghe hai câu liền mất hứng, vẫy vẫy tay trở về phòng: "Để bọn họ yên lặng đi. Anh Thẩm, nếu không thì chút nữa rồi về? Bên ngoài cũng quá —— "
"Rầm —— "
Một âm thanh vang lên từ sảnh câu lạc bộ cắt ngang lời nói của tóc vàng, mọi người có mặt đều vô thức nhìn về ngọn nguồn phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh gỗ bay vào sảnh cùng một người mặc đồng phục bảo vệ.
Người vừa được nhắc đến chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, tay vỗ bụi, dáng vẻ thản nhiên như thể vừa vứt một cục rác.
Khoảnh khắc nhìn thấy người tới, tóc vàng vừa muốn trở về liền trợn tròn mắt, vô thức đưa tay che trán: "Tiêu, Tiêu Sở Dịch..."
Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu cũng đen đi một phần.
Tiêu Sở Dịch không nhìn thấy những "người quen" này, cậu liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cô bé đang bị bắt kia.
Cô bé đang giãy dụa với vẻ sợ hãi, trên mặt và trên cánh tay đều có vết máu ứ đọng chói mắt, đau đến hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn cắn răng kiềm chế nước mắt.
Cô nhận ra Tiêu Sở Dịch, cũng là một trong những người hôm qua đi theo Thịnh Giáng Hà kháng cự kêu la, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cô lại cảm thấy có chút an tâm, không tự chủ được gọi một tiếng.
"Thầy, thầy Tiêu —— "
Người đàn ông đang nắm giữ cô không kiên nhẫn duỗi tay, tính tát vào mặt cô: "Câm miệng! Yên lặng chút!"
Cô bé vô thức nhắm nghiền hai mắt, rụt đầu.
Nhưng cái tát kia không giáng xuống mặt cô.
"Rầm —— "
Lại có một âm thanh khác vang lên, cô cảm giác phần gáy đã được buông lỏng, người đằng sau loạng choạng ngã xuống đất, ngẩng đầu vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiêu Sở Dịch đã đi tới từ lúc nào không hay.
Khuôn mặt xinh đẹp quá mức kia vẫn mang theo vẻ nhu hòa lười biếng, lông mày hơi nhướng lên như đang cười, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng đầy sao.
Nhưng mà cùng với đó, lại là những hành động tàn nhẫn không chút lưu tình nào.
Tiêu Sở Dịch nện đầu người đàn ông lên quầy bên cạnh, một tay giữ hắn ta khiến hắn không thể động đậy, tay kia không biết từ đâu lôi ra một con đao.
Một âm thanh nhỏ vang nhỏ, con đao kia liền cắm xuống mặt bàn gần với chóp mũi người đàn ông, lưỡi đao sắc bén hiện ra hàn quang dưới ánh đèn.
Tiêu Sở Dịch đặt đầu ngón tay lên chuôi dao, hơi nghiêng người, híp mắt cười hỏi: "Các anh muốn làm gì học sinh của tôi, hả!?"
—————————
Aaa anh bé ngầu quá (ㆁωㆁ)