Chương 29
19/11/2022
Tiêu Sở Dịch đến để cứu mạng của bọn anh.
Dù là Thịnh Dư Hàng, trong nháy mắt nào đó cũng không khỏi toát ra ý nghĩ như vậy.
Lúc đầu chỉ là muốn tới đưa bánh quy mà thôi, sau đó cháu trai nhỏ vô tình tiết lộ chân tướng chưa ăn cơm vì chú của nhóc nấu cơm rất tệ, nên Tiêu Sở Dịch cũng tự nhiên thuận tay lấy giúp người làm niềm vui.
Thịnh Dư Hàng nhất thời cũng có chút giãy giụa: "Cũng không tệ lắm, chỉ là nhìn không được đẹp mà thôi."
Thịnh Giáng Hà liền tiếp lời phàn nàn: "Mùi vị lúc ăn cũng không khác gì so với vẻ bề ngoài cả, dù sao nhìn qua cũng đều giống như phân, có cần thiết phải so sánh hai thứ đó với nhau không?"
Cả Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng đều sững sờ trước sự miêu tả sống động của Thịnh Giáng Hà.
Rõ ràng cháu trai nhỏ đã tích lũy rất nhiều oán khí, nên mới thốt ra những lời nói có mùi vị như vậy.
Những lời này vừa nói ra, Thịnh Dư Hàng nhìn "món ăn" còn chưa kịp ăn trong nồi, nhất thời không muốn ăn nữa.
Thịnh Dư Hàng thở dài: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Thân phận hàng xóm láng giềng đã vô tình kéo mối quan hệ của bọn họ gần nhau hơn, có chuyện gì cũng đều trở thành "đương nhiên", còn sự bất ngờ nào đó mang tên "tình cờ" đều đã bị cuốn trôi không còn lại gì.
Hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, huống chi quan hệ giữa bọn họ đã sâu đậm hơn rất nhiều so với người qua đường.
Lúc này, không ai trong số họ nghĩ nhiều về nó.
Tiêu Sở Dịch cũng không phải là đầu bếp, nhưng so với Thịnh Dư Hàng thì tốt hơn, ít nhất thì xào mấy món ăn thường ngày cũng không cần phải theo công thức.
Và bề ngoài mấy món ăn cũng rất bình thường, hương vị cũng thế.
Chỉ là nhìn bề ngoài các món ăn, Thịnh Giáng Hà đã suýt không cầm được nước mắt vì xúc động.
Từ sau khi chuyển nhà, Thịnh Giáng Hà, người bị chú mình ụp cho cái mũ "Tự lực cánh sinh" khi ở nhà, chưa bao giờ thấy một bữa ăn bình thường như vậy ở một nơi nào khác ngoài quán và cơm hộp.
Có trời mới biết nhóc đã từng cảm thấy cực kỳ may mắn khi chú của mình bận rộn công việc, để chú ấy không rảnh thường xuyên thể hiện trù nghệ nấu ăn hoàn mỹ như siêu nhân của mình.
Nhìn thấy bộ dáng kích động như vậy của cháu trai, khóe miệng Thịnh Dư Hàng khẽ giật một cái, không khỏi bắt đầu tự hỏi xem bình thường anh đối với đứa nhỏ này có phải thật sự quá đáng quá rồi hay không.
Lúc này Thịnh Dư Hàng cơ hồ có thể gọi là lúng túng.
"Không nghĩ tới Thịnh tổng cũng có chuyện không am hiểu nha." Tiêu Sở Dịch cảm thán nói, "Thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài."
"Là người thì luôn có chuyện không am hiểu, tôi ở trong mắt thầy Tiêu đây chẳng lẽ là thần sao?" Thịnh Dư Hàng lại muốn thở dài.
"Nói là thần cũng không đến mức đó." Thần thì quá mức lạnh lùng rồi.
Tiêu Sở Dịch đặt tay lên bàn, chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Dư Hàng.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu vẫn cảm thấy khuôn mặt đó hoàn mỹ đến mức có thể thu hút sự chú ý của mọi người chỉ bằng một cái nhìn.
Nói là câu hồn đoạt phách cũng không ngoa, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều như tranh vẽ.
Những thứ hoàn mỹ luôn cho người ta cảm giác xa cách hơn, nhưng định lý này dường như không tồn tại ở trên người Thịnh Dư Hàng.
Người này là một người rất dịu dàng, cả về bề ngoài lẫn bản chất bên trong.
Tiêu Sở Dịch nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một đáp án thích hợp: "Chi bằng nói giống như trăng trên trời đi."
Trăng sáng rực rỡ, xa xôi trên bầu trời không thể chạm tới, nhưng cũng có ánh sáng dịu dàng nhất.
Khi Tiêu Sở Dịch dựa vào một đĩa bánh quy nhỏ cùng một bữa cơm tối thu phục học sinh có vấn đề Thịnh Giáng Hà, công ty của Thẩm Bích Tiêu bên kia đã loạn tùng phèo cả lên.
Đợi đến khi Thẩm Bích Tiêu chạy tới công ty, những người nghỉ ngơi ở bộ phận kỹ thuật cũng đã bị gọi về khẩn cấp tăng ca.
Cô gái gọi cho Thẩm Bích Tiêu tên là Chúc Vân Thi, chính là cô gái lần trước đã giúp Thẩm Bích Tiêu bày mưu lừa gạt Tiêu Sở Dịch, đây cũng là cô gái duy nhất trong số những người sáng lập ra công ty này.
Chúc Vân Thi bình thường chủ yếu phụ trách kỹ thuật, ngoài chăm chỉ ra thì chỉ biết nghe theo chỉ đạo của Thẩm Bích Tiêu.
Vốn hoạt động của công ty không liên quan gì đến cô, nhưng cô cũng không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy tư thế bận rộn và căng thẳng của những người khác.
Công ty đang hoang mang lo sợ, cô cũng không còn tâm trạng làm việc, sớm đã đứng chờ ở cửa, lo lắng đi đi lại lại.
Khi Thẩm Bích Tiêu đến, Chúc Vân Thi lập tức nghênh đón, lắp bắp giải thích: "Thẩm tổng, Thẩm tổng, hôm nay đột nhiên có rất nhiều người nói muốn từ chức, hơn nữa, hậu trường hệ thống cũng xảy ra vấn đề, máy chủ sắp không chịu nổi nữa rồi..."
"Chuyện gì xảy ra?!"
"Từ, chuyện từ chức em cũng không rõ lắm, bên kia, khu đó vẫn luôn là anh Tống quản, em chính là, chính là buổi tối tìm người về công ty tăng ca mới biết được bọn họ đều từ chức..."
"Chuyện từ khi nào?"
"Chính, chính là chuyện của ban ngày ngày hôm nay, rất nhiều người, một, cùng nhau."
Hôm nay đến lượt Thẩm Bích Tiêu nghỉ ngơi, hắn vốn là chuẩn bị đi bàn chuyện làm ăn.
Mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty đều biết chuyện này.
Phạm vi hoài nghi rất rộng, nhưng Thẩm Bích Tiêu vẫn đoán ra được người nào...
"Tống, Hạo, Hiên." Thẩm Bích Tiêu nghiến răng chửi rủa, "Thằng khốn kiếp này!"
Kể từ khi chuyện của Tiêu Sở Dịch vừa xảy ra, Tống Hạo Hiên đã bắt đầu trong tối ngoài sáng chơi trò ngáng chân hắn, ngoài mặt thì anh anh em em, nhưng người tinh mắt đều có thể cảm nhận được mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm giữa bọn họ.
Chẳng qua dạo gần đây Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch cứ thay phiên nhau ở trước mặt hắn xoát cảm giác tồn tại, cho nên hắn nghĩ đến và hận hai người kia còn không kịp, vì thế nên cũng ít nhiều coi nhẹ tên Tống Hạo Hiên không an phận* bên này.
*An phận: Bằng lòng, chấp nhận với thân phận, với hoàn cảnh, cuộc sống đang có, không mong gì hơn. ( Nguồn: Wiktionary)
Sự thật chứng minh, đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là khi mình đang phải đối mặt với một đống rắc rối, đối phương chắc chắn sẽ không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Nhìn vẻ mặt hung ác của Thẩm Bích Tiêu như chuẩn bị cắn người, Chúc Vân Thi bị dọa đến mức im lặng.
"Hậu trường hệ thống có vấn đề gì?" Thẩm Bích Tiêu cố gắng nuốt một ngụm oán khí này, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt Chúc Vân Thi, "Tiếp tục nói."
"Thì, chính là hôm qua -- A không, là bắt đầu từ hôm trước, có người dùng khiếu nại vấn đề giật lag, lúc đầu chúng em chỉ nghĩ là mạng lưới của đối phương có vấn đề, nhưng mà hôm qua người bắt đầu khiếu nại lại nhiều thêm, hơn nữa hậu trường của chúng ta... Quả thật xảy ra chút vấn đề..."
Chúc Vân Thi cẩn thận nhìn Thẩm Bích Tiêu, thanh âm càng nói càng nhỏ: "Không, không thì chúng ta gọi anh Sở Dịch về đi..."
Thẩm Bích Tiêu liếc mắt một cái liền làm cho cô hoàn toàn ngậm miệng lại: "Tôi nuôi các người là để cho các người ăn không ngồi rồi sao? Tiêu Sở Dịch làm được, vì sao các người lại không làm được?"
"Em, chúng em thật, thật sự, làm không được --" Chúc Vân Thi khẩn trương sắp khóc, "Anh Sở Dịch trước khi rời đi cũng đã nói hậu trường có lỗ thủng, nhưng cũng chưa có ảnh hưởng gì đến tiếp tân sử dụng nên cũng không vội sửa chữa... Lúc trước chúng em căn bản không có phát hiện ra chỗ nào có vấn đề, nhưng hiện tại ngay cả máy chủ cũng đã quá tải, nếu như không nhanh chóng giải quyết, có khả năng toàn bộ nền tảng sẽ hoàn toàn sụp đổ..."
Thần sắc Thẩm Bích Tiêu trầm như bóng đêm dày đặc, hắn rất muốn mở miệng mắng người, nhưng nhìn thấy Chúc Vân Thi đã rơi nước mắt, chung quanh cũng có người thăm dò vây xem, cho nên hắn khó khăn nhẫn nại xuống, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, hận không thể tùy tiện đấm hai quyền vào mặt ai đó.
Công ty của họ dựa vào nền tảng xã hội hoàn toàn mới để bắt đầu, bây giờ đã bắt đầu dần dần chuyển đổi, có sản phẩm khác, nhưng căn cơ vẫn chưa ổn định, nền tảng cũng có không gian để phát triển lên.
Nếu lúc này xảy ra vấn đề, về cơ bản công ty thậm chí sẽ bị lung lay.
Lúc đầu Tiêu Sở Dịch là người toàn quyền phụ trách việc xây dựng hệ thống nền tảng, Chúc Vân Thi tuy cùng bộ phận với cậu nhưng đã sớm được điều động sang phụ trách hạng mục khác, bản thân đối với hệ thống này cũng rất ít tiếp xúc...
Thẩm Bích Tiêu đã sớm tuyển dụng nhân viên cùng loại, ý đồ dần dần thay thế vai trò của Tiêu Sở Dịch.
Nhưng Tiêu Sở Dịch lại rời đi quá sớm, để lại một đống rối rắm, còn có một đám người mới vẫn chưa hoàn toàn lên tay.
Thời gian vận hành bình thường mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng một khi gặp phải vấn đề lớn đột ngột xảy ra, bọn họ liền bó tay toàn tập.
Những người biết được một chút nội tình lần lượt đưa mắt nhìn, hoặc sáng hay tối, đều hàm chứa sự mong đợi rõ ràng.
Tại thời điểm này, tất nhiên là tìm đến người sáng lập chân chính để giải quyết vấn đề là cách nhanh và hiệu quả nhất.
Chỉ có Thẩm Bích Tiêu là cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi khi nhận được loại ánh mắt này.
Hắn suy nghĩ sâu xa hơn người thường, hắn biết Tiêu Sở Dịch hận hắn, cũng biết năng lực của đối phương.
Vì sao lại vào lúc này, không phải sớm một ngày hay chậm một ngày, giống như là cậu cố ý tìm đúng thời cơ, khóa chặt vận mệnh của hắn vậy.
Thẩm Bích Tiêu chưa bao giờ dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán người khác, cho dù là người hắn từng khinh thường.
Huống chi Tiêu Sở Dịch hoàn toàn có đầy đủ lý do để trả thù hắn.
Hoặc có thể là cậu chỉ đang chờ hắn cúi đầu trước cậu.
Cầu xin Tiêu Sở Dịch tha thứ?
Cái này còn khó hơn giết Thẩm Tiêu Bích.
"Còn không mau đi làm việc!" Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu càng thêm khó coi, ánh mắt như có gai đảo qua nhân viên và công nhân chung quanh, "Nghĩ hết tất cả các biện pháp sửa chữa cho tôi! Nếu không tiền lương tháng này cũng đừng hòng muốn!"
Nghe vậy mọi người đồng loạt rụt cổ, ngậm miệng không dám nói nữa.
Tiêu Sở Dịch nhận được điện thoại của Thẩm Bích Tiêu đã là chuyện một tuần sau.
Điều này so với cậu tưởng tượng thì lâu hơn một chút, không nghĩ tới Thẩm Bích Tiêu còn có thể chống đỡ được.
Chỉ riêng từ cốt khí này mà nói, quả thực đáng để người ta khen ngợi.
Điểm tán thưởng này cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt.
Lúc đó Tiêu Sở Dịch đang "trao đổi tình cảm" với phụ huynh Trình Tư Gia, quét mắt qua màn hình điện thoại liền trực tiếp cúp máy -- A, tên họ Thẩm này nghĩ muốn tìm là tìm được sao.
Sau khi được giải cứu, Trình Tư Gia liền có cuộc sống ổn định, đi học bình thường.
Các bạn cùng lớp lúc đầu còn lo lắng cho cô bé nên đã hộ tống cô một khoảng thời gian, đến khi xác nhận rằng trong nhà cô bé không có ai, bọn nhóc mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống của Trình Tư Gia, trong nhà có người còn đáng sợ hơn là không có người.
Sau vài lần trò chuyện, Tiêu Sở Dịch đã đại khái hiểu được hoàn cảnh cụ thể của gia đình Trình Tư Gia, cũng nhìn thấy cô bé dần dần khôi phục lại sự sáng sủa trước sự khuyên nhủ của các bạn học.
Nhưng cục diện như vậy chỉ là trị ngọn không trị gốc.
Kể từ khi mẹ Trình Tư Gia qua đời, cha cô ngoại trừ đòi tiền ra thì chưa bao giờ quan tâm đến cô, đứa trẻ thông minh như vậy lớn lên không hề đi sai đường là nhờ tính tình mềm mỏng di truyền từ mẹ và sự giúp đỡ của những người hàng xóm, bạn bè tốt bụng.
Nhưng cha cô vẫn là người cha huyết thống và pháp luật của cô.
Trình Tư Gia còn cách vài năm nữa mới trưởng thành, chỉ cần người cha nghiện bài bạc của cô còn ở một ngày, cô sẽ không thể yên bình được một ngày.
Tên cặn bã không có điểm mấu chốt kia có thể làm ra chuyện bán con gái, khó bảo đảm ông ta sẽ không làm ra hành vi quá đáng lần thứ hai.
Tiêu Sở Dịch ngược lại rất muốn tìm tên cặn bã kia tâm sự thật tốt, nhà trường trong chuyện này cũng ra sức không ít, bọn họ không hy vọng tổn thất một mầm non tốt, nhưng vô luận là gọi điện thoại hay là tự mình tới cửa, thậm chí cực khổ tìm tới từng thân thích của ông ta, cũng đều không tìm thấy được một chút tung tích nào của ổng.
Thời gian dài đến lúc Tiêu Sở Dịch đều không nhịn được muốn từ bỏ, thì cậu lại vô tình tìm được tên cặn bã đó, cha Trình.
Cha Trình là một con quỷ đánh bạc tẩu hỏa nhập ma, sau khi lâm vào nghiện cờ bạc liền mất đi lý trí và ranh giới cuối cùng, chỉ cần có thể lấy được tiền, cho dù để cho ông ta đánh gãy chân của mình đi theo tên ăn mày đến dưới cầu vượt ăn xin cũng không thành vấn đề.
Chỉ tiếc là những tên ăn mày cũng chướng mắt mùi hôi thối như bùn nhão ở trên người ông ta.
Tiêu Sở Dịch nhìn thấy ông ta khi đang trên đường đi dạy dỗ một học sinh bị phụ huynh tố cáo chơi game trong tiệm Internet.
Địa chỉ cha mẹ cho là trên một con đường nhỏ, Tiêu Sở Dịch dùng điện thoại di động định vị vòng qua ngõ nhỏ, lúc đi qua một khúc cua ở chỗ ngoặc, ngẩng đầu liền nhìn thấy một con ma men.
Người đàn ông say xỉn nồng nặc mùi rượu, đứng loạng choạng, trong tay cầm con dao tiện ích dồn một cô gái đang đi qua vào góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm "Tiền, tiền, tiền".
Lúc đầu Tiêu Sở Dịch chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Sau khi tiễn cô gái qua đường vẻ mặt kinh hoảng kia, đè ép con ma men chờ cảnh sát đến, Tiêu Sở Dịch lại nghe được ông ta lẩm bẩm nói những lời khác như bệnh tâm thần.
Lúc hai chữ "Tư Gia" bay vào trong tai Tiêu Sở Dịch, liền khiến lòng cậu nảy lên một cái.
Tiếp tục nghe, lại nghe được những từ "đòi tiền", "con gái ngoan", cậu cũng lờ mờ đoán ra được người này là ai.
Cuối cùng ấn người tinh tế truy hỏi hơn nửa ngày, quả nhiên chính là cha của Trình Tư Gia.
Cùng người say nói không rõ đạo lý, Tiêu Sở Dịch mài giũa miệng lưỡi một chút, liền trực tiếp cắt vào vấn đề chính.
Cậu ấn đốt ngón tay, chuẩn bị đổi một phương thức khác để cùng tên cặn bã này trao đổi tình cảm.
Càng là loại ác nhân như bùn nhão này thì càng là loại ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Chẳng mấy chốc, tên say rượu này đã tự mình quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, nước mắt giàn giụa thú nhận tội lỗi của mình, đồng thời hứa rằng sau này sẽ không bao giờ gây rắc rối cho Trình Tư Gia nữa.
Tiêu Sở Dịch một chữ cũng không tin, vừa nghiêng người sang một bên, khi người kia chuẩn bị chạy thì đưa chân đá một cái.
Trong khoảng thời gian này, cậu còn bị Thẩm Bích Tiêu gọi bốn, năm lần nữa.
Đối mặt với những khúc ngoặt quanh co của con đường, chú cảnh sát chính nghĩa cũng không thể không đến muộn.
Từ lúc báo cảnh sát, Tiêu Sở Dịch cũng đã khai báo nguyên nhân và hậu quả, cảnh sát đến vừa nhìn liền hiểu rõ: "Ông ta chính là tên cướp bóc kia sao?"
Tiêu Sở Dịch gật đầu, chỉ chỉ camera giám sát ở góc cuối đường: "Không tin thì các anh có thể xem giám sát."
Camera giám sát kiểu cũ chỉ có thể ghi lại cảnh người đàn ông say rượu dùng dao ép người qua đường vào góc, chẳng qua đến vị trí bên này của cậu lại chính là góc chết.
Cảnh sát đã gặp loại người thối nát này nhiều rồi, cũng không có thiện cảm gì, đơn giản xác minh tình huống một chút, liền chuẩn bị kéo ông ta rời đi.
Chỉ là khi bọn họ vừa mới kéo con ma men này ngồi dậy, chợt nghe ông ta a a kêu đau, trên mặt có một quầng thâm cực lớn hết sức rõ ràng.
Cảnh sát vô thức quay đầu, nhìn người trẻ tuổi có bề ngoài xuất chúng kia, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Tiêu Sở Dịch giang tay ra, vẻ mặt vô tội: "Không biết. Có thể là cô gái kia phòng vệ chính đáng đi."
Cảnh sát trầm mặc một lát, gật đầu, không biết có thật sự tin hay không: "... Làm phiền cậu theo chúng tôi đi làm ghi chép một chút."
Tiêu Sở Dịch biết nghe lời tốt: "Được."
Vừa nói, cậu vừa cắt đứt cuộc điện thoại vừa gọi tới.
Tiêu Sở Dịch nhận điện thoại của Thẩm Bích Tiêu là sau khi rời khỏi cục cảnh sát.
Điện thoại vừa thông, đầu dây bên kia liền liên tiếp chất vấn hỏi "Có phải là cậu làm hay không?"
Tiêu Sở Dịch dừng bước ở dưới lầu nhà mới, dựa vào tường, hai chân thon dài hơi cong, khép nửa mắt nghe đối phương tức giận trách móc, có chút nhàm chán.
"Xin hỏi, anh là ai?" Tiêu Sở Dịch chậm rãi hỏi, "Tôi tạm thời không mua nhà, cũng không cần vay tiền -- nhưng nếu có dịch vụ đòi nợ thuê, tôi có thể đặt trước."
"Tiêu Sở Dịch!" Người đối diện tức giận hét lên, "Tôi là ai không phải là cậu rõ ràng nhất sao? Đừng có mà giả ngu với tôi!"
"A, trước kia chẳng lẽ chúng ta có quen biết sao? Thật xin lỗi, không phải người quan trọng tôi đều không nhớ được. Nhưng nếu như anh không có việc gì quan trọng, tôi cúp máy trước, tôi còn bận đi nấu cơm nữa."
"Tiêu Sở Dịch! Chờ chút!" Người đối diện nhẫn nại, khuất nhục nói, "Tôi là Thẩm Bích Tiêu! Hiện tại lỗ thủng hệ thống công ty của chúng tôi không có biện pháp sửa chữa, cậu nhất định có biện pháp đúng không? Tôi biết chắc là cậu giở trò quỷ, cậu rốt cuộc là muốn thế nào? Tôi cảnh cáo cậu, sự nhẫn nại của tôi có hạn --"
Tiêu Sở Dịch nhếch mép cười lạnh, nhưng ngữ khí vẫn ngây thơ vô tội như cũ: "Anh đang nói cái gì vậy? Ở đây gió lớn quá, tôi nghe không rõ."
Thẩm Bích Tiêu sắp tức điên lên: "Tiêu Sở Dịch! Đừng ép tôi không khách khí với cậu!"
Tiêu Sở Dịch đột nhiên lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì đến đây."
"Cậu -- bây giờ không giả vờ nữa rồi? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi tới tìm cậu là vì rất coi trọng cậu. Không có nhà họ Tiêu, cậu cho rằng cậu có bao nhiêu bản lĩnh? Tôi một câu nói là có thể toàn ngành phong sát cậu, hơn nữa đến lúc đó cậu một nghèo hai trắng không nhà để về, tôi muốn để cho cậu quỳ xuống cầu xin tôi..."
Tiêu Sở Dịch không nói gì nữa, vẻ mặt lạnh nhạt, khóe môi mím chặt.
Đầu dây bên kia vẫn chưa ngừng chửi rủa phát tiết, tầm mắt của Tiêu Sở Dịch liền tối đi mấy độ.
Cậu ngẩng đầu, liền đối mặt với Thịnh Dư Hàng vừa mới tan tầm trở về.
Thịnh Dư Hàng thấy thần sắc Tiêu Sở Dịch không đúng lắm, có chút lo lắng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Tiêu Sở Dịch thấy anh liền thả lỏng thân thể, bả vai cũng hơi rũ xuống, nói đùa: "Nghe người nào đó phát biểu về việc tôi không có hậu trường, đến lúc đó sẽ phải khóc lóc trở về quỳ liếm chân hắn, tùy hắn sỉ nhục."
Vừa nói, cậu vừa mở loa ngoài.
Lần này Thẩm Bích Tiêu thật sự tức giận đến tàn nhẫn, thù mới hận cũ cộng lại với nhau chính là thù không đội trời chung.
Cho dù không thể mặt đối mặt PK người thật, hắn vẫn muốn đòi lại qua điện thoại.
*PK là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Player Killing, khi dịch ra tiếng Việt thì đây là từ để chỉ những hành động của người chơi khi hóa thân vào nhân vật trong game nhằm tấn công, giết đối thủ bằng cách điều khiển, sử dụng những dụng cu, vụ khí, chiêu thức, kỹ năng của nhân vật. ( Nguồn: Nguyễn Trung Hiếu)
Hắn cũng chỉ có thể ở trong điện thoại đòi lại mà thôi.
"... Tiêu gia ở thành phố A, coi như cậu có cụp đuôi chạy về thì cũng không sống được bao lâu, nhưng lựa chọn ở lại thành phố B là thất bại lớn nhất của cậu! Tôi khuyên cậu nên đi hỏi thăm tập đoàn Thẩm thị tại thành phố B một chút..."
Thịnh Dư Hàng nghe xong hai câu liền hiểu được, ánh mắt của anh quét từ màn hình điện thoại di động đến trên mặt Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch thoạt nhìn không thèm để ý chút nào, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười mà thôi, chia sẻ điều hay ho cho Thịnh Dư Hàng xong, đầu ngón tay vừa nhấc lên, chuẩn bị bấm nút kết thúc cuộc gọi.
Thịnh Dư Hàng đưa tay ngăn cản động tác của cậu.
Nhiệt độ âm ấm rơi vào đầu ngón tay bởi vì gió mà bị lạnh, qua một lúc lâu mới chậm rãi truyền đến đại não, dần dần biến thành cảm giác hơi nóng rát.
Tiêu Sở Dịch khựng lại, không được tự nhiên rút tay về, đầu ngón tay vô thức xoa xoa mu bàn tay kia.
Đây chỉ là động tác vô thức, Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu, ném ánh mắt dò hỏi về phía người đối diện.
Thịnh Dư Hàng quay đầu lại cười nhẹ, dùng âm lượng không lớn không nhỏ nói: "Hậu trường? Tôi tính không?"
- --------
Nay không có thời gian nên đăng chương hơi trễ UwU
Tiêu Sở Dịch đến để cứu mạng của bọn anh.
Dù là Thịnh Dư Hàng, trong nháy mắt nào đó cũng không khỏi toát ra ý nghĩ như vậy.
Lúc đầu chỉ là muốn tới đưa bánh quy mà thôi, sau đó cháu trai nhỏ vô tình tiết lộ chân tướng chưa ăn cơm vì chú của nhóc nấu cơm rất tệ, nên Tiêu Sở Dịch cũng tự nhiên thuận tay lấy giúp người làm niềm vui.
Thịnh Dư Hàng nhất thời cũng có chút giãy giụa: "Cũng không tệ lắm, chỉ là nhìn không được đẹp mà thôi."
Thịnh Giáng Hà liền tiếp lời phàn nàn: "Mùi vị lúc ăn cũng không khác gì so với vẻ bề ngoài cả, dù sao nhìn qua cũng đều giống như phân, có cần thiết phải so sánh hai thứ đó với nhau không?"
Cả Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng đều sững sờ trước sự miêu tả sống động của Thịnh Giáng Hà.
Rõ ràng cháu trai nhỏ đã tích lũy rất nhiều oán khí, nên mới thốt ra những lời nói có mùi vị như vậy.
Những lời này vừa nói ra, Thịnh Dư Hàng nhìn "món ăn" còn chưa kịp ăn trong nồi, nhất thời không muốn ăn nữa.
Thịnh Dư Hàng thở dài: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Thân phận hàng xóm láng giềng đã vô tình kéo mối quan hệ của bọn họ gần nhau hơn, có chuyện gì cũng đều trở thành "đương nhiên", còn sự bất ngờ nào đó mang tên "tình cờ" đều đã bị cuốn trôi không còn lại gì.
Hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, huống chi quan hệ giữa bọn họ đã sâu đậm hơn rất nhiều so với người qua đường.
Lúc này, không ai trong số họ nghĩ nhiều về nó.
Tiêu Sở Dịch cũng không phải là đầu bếp, nhưng so với Thịnh Dư Hàng thì tốt hơn, ít nhất thì xào mấy món ăn thường ngày cũng không cần phải theo công thức.
Và bề ngoài mấy món ăn cũng rất bình thường, hương vị cũng thế.
Chỉ là nhìn bề ngoài các món ăn, Thịnh Giáng Hà đã suýt không cầm được nước mắt vì xúc động.
Từ sau khi chuyển nhà, Thịnh Giáng Hà, người bị chú mình ụp cho cái mũ "Tự lực cánh sinh" khi ở nhà, chưa bao giờ thấy một bữa ăn bình thường như vậy ở một nơi nào khác ngoài quán và cơm hộp.
Có trời mới biết nhóc đã từng cảm thấy cực kỳ may mắn khi chú của mình bận rộn công việc, để chú ấy không rảnh thường xuyên thể hiện trù nghệ nấu ăn hoàn mỹ như siêu nhân của mình.
Nhìn thấy bộ dáng kích động như vậy của cháu trai, khóe miệng Thịnh Dư Hàng khẽ giật một cái, không khỏi bắt đầu tự hỏi xem bình thường anh đối với đứa nhỏ này có phải thật sự quá đáng quá rồi hay không.
Lúc này Thịnh Dư Hàng cơ hồ có thể gọi là lúng túng.
"Không nghĩ tới Thịnh tổng cũng có chuyện không am hiểu nha." Tiêu Sở Dịch cảm thán nói, "Thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài."
"Là người thì luôn có chuyện không am hiểu, tôi ở trong mắt thầy Tiêu đây chẳng lẽ là thần sao?" Thịnh Dư Hàng lại muốn thở dài.
"Nói là thần cũng không đến mức đó." Thần thì quá mức lạnh lùng rồi.
Tiêu Sở Dịch đặt tay lên bàn, chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Dư Hàng.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu vẫn cảm thấy khuôn mặt đó hoàn mỹ đến mức có thể thu hút sự chú ý của mọi người chỉ bằng một cái nhìn.
Nói là câu hồn đoạt phách cũng không ngoa, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều như tranh vẽ.
Những thứ hoàn mỹ luôn cho người ta cảm giác xa cách hơn, nhưng định lý này dường như không tồn tại ở trên người Thịnh Dư Hàng.
Người này là một người rất dịu dàng, cả về bề ngoài lẫn bản chất bên trong.
Tiêu Sở Dịch nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một đáp án thích hợp: "Chi bằng nói giống như trăng trên trời đi."
Trăng sáng rực rỡ, xa xôi trên bầu trời không thể chạm tới, nhưng cũng có ánh sáng dịu dàng nhất.
Khi Tiêu Sở Dịch dựa vào một đĩa bánh quy nhỏ cùng một bữa cơm tối thu phục học sinh có vấn đề Thịnh Giáng Hà, công ty của Thẩm Bích Tiêu bên kia đã loạn tùng phèo cả lên.
Đợi đến khi Thẩm Bích Tiêu chạy tới công ty, những người nghỉ ngơi ở bộ phận kỹ thuật cũng đã bị gọi về khẩn cấp tăng ca.
Cô gái gọi cho Thẩm Bích Tiêu tên là Chúc Vân Thi, chính là cô gái lần trước đã giúp Thẩm Bích Tiêu bày mưu lừa gạt Tiêu Sở Dịch, đây cũng là cô gái duy nhất trong số những người sáng lập ra công ty này.
Chúc Vân Thi bình thường chủ yếu phụ trách kỹ thuật, ngoài chăm chỉ ra thì chỉ biết nghe theo chỉ đạo của Thẩm Bích Tiêu.
Vốn hoạt động của công ty không liên quan gì đến cô, nhưng cô cũng không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy tư thế bận rộn và căng thẳng của những người khác.
Công ty đang hoang mang lo sợ, cô cũng không còn tâm trạng làm việc, sớm đã đứng chờ ở cửa, lo lắng đi đi lại lại.
Khi Thẩm Bích Tiêu đến, Chúc Vân Thi lập tức nghênh đón, lắp bắp giải thích: "Thẩm tổng, Thẩm tổng, hôm nay đột nhiên có rất nhiều người nói muốn từ chức, hơn nữa, hậu trường hệ thống cũng xảy ra vấn đề, máy chủ sắp không chịu nổi nữa rồi..."
"Chuyện gì xảy ra?!"
"Từ, chuyện từ chức em cũng không rõ lắm, bên kia, khu đó vẫn luôn là anh Tống quản, em chính là, chính là buổi tối tìm người về công ty tăng ca mới biết được bọn họ đều từ chức..."
"Chuyện từ khi nào?"
"Chính, chính là chuyện của ban ngày ngày hôm nay, rất nhiều người, một, cùng nhau."
Hôm nay đến lượt Thẩm Bích Tiêu nghỉ ngơi, hắn vốn là chuẩn bị đi bàn chuyện làm ăn.
Mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty đều biết chuyện này.
Phạm vi hoài nghi rất rộng, nhưng Thẩm Bích Tiêu vẫn đoán ra được người nào...
"Tống, Hạo, Hiên." Thẩm Bích Tiêu nghiến răng chửi rủa, "Thằng khốn kiếp này!"
Kể từ khi chuyện của Tiêu Sở Dịch vừa xảy ra, Tống Hạo Hiên đã bắt đầu trong tối ngoài sáng chơi trò ngáng chân hắn, ngoài mặt thì anh anh em em, nhưng người tinh mắt đều có thể cảm nhận được mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm giữa bọn họ.
Chẳng qua dạo gần đây Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch cứ thay phiên nhau ở trước mặt hắn xoát cảm giác tồn tại, cho nên hắn nghĩ đến và hận hai người kia còn không kịp, vì thế nên cũng ít nhiều coi nhẹ tên Tống Hạo Hiên không an phận* bên này.
*An phận: Bằng lòng, chấp nhận với thân phận, với hoàn cảnh, cuộc sống đang có, không mong gì hơn. ( Nguồn: Wiktionary)
Sự thật chứng minh, đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là khi mình đang phải đối mặt với một đống rắc rối, đối phương chắc chắn sẽ không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Nhìn vẻ mặt hung ác của Thẩm Bích Tiêu như chuẩn bị cắn người, Chúc Vân Thi bị dọa đến mức im lặng.
"Hậu trường hệ thống có vấn đề gì?" Thẩm Bích Tiêu cố gắng nuốt một ngụm oán khí này, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt Chúc Vân Thi, "Tiếp tục nói."
"Thì, chính là hôm qua -- A không, là bắt đầu từ hôm trước, có người dùng khiếu nại vấn đề giật lag, lúc đầu chúng em chỉ nghĩ là mạng lưới của đối phương có vấn đề, nhưng mà hôm qua người bắt đầu khiếu nại lại nhiều thêm, hơn nữa hậu trường của chúng ta... Quả thật xảy ra chút vấn đề..."
Chúc Vân Thi cẩn thận nhìn Thẩm Bích Tiêu, thanh âm càng nói càng nhỏ: "Không, không thì chúng ta gọi anh Sở Dịch về đi..."
Thẩm Bích Tiêu liếc mắt một cái liền làm cho cô hoàn toàn ngậm miệng lại: "Tôi nuôi các người là để cho các người ăn không ngồi rồi sao? Tiêu Sở Dịch làm được, vì sao các người lại không làm được?"
"Em, chúng em thật, thật sự, làm không được --" Chúc Vân Thi khẩn trương sắp khóc, "Anh Sở Dịch trước khi rời đi cũng đã nói hậu trường có lỗ thủng, nhưng cũng chưa có ảnh hưởng gì đến tiếp tân sử dụng nên cũng không vội sửa chữa... Lúc trước chúng em căn bản không có phát hiện ra chỗ nào có vấn đề, nhưng hiện tại ngay cả máy chủ cũng đã quá tải, nếu như không nhanh chóng giải quyết, có khả năng toàn bộ nền tảng sẽ hoàn toàn sụp đổ..."
Thần sắc Thẩm Bích Tiêu trầm như bóng đêm dày đặc, hắn rất muốn mở miệng mắng người, nhưng nhìn thấy Chúc Vân Thi đã rơi nước mắt, chung quanh cũng có người thăm dò vây xem, cho nên hắn khó khăn nhẫn nại xuống, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, hận không thể tùy tiện đấm hai quyền vào mặt ai đó.
Công ty của họ dựa vào nền tảng xã hội hoàn toàn mới để bắt đầu, bây giờ đã bắt đầu dần dần chuyển đổi, có sản phẩm khác, nhưng căn cơ vẫn chưa ổn định, nền tảng cũng có không gian để phát triển lên.
Nếu lúc này xảy ra vấn đề, về cơ bản công ty thậm chí sẽ bị lung lay.
Lúc đầu Tiêu Sở Dịch là người toàn quyền phụ trách việc xây dựng hệ thống nền tảng, Chúc Vân Thi tuy cùng bộ phận với cậu nhưng đã sớm được điều động sang phụ trách hạng mục khác, bản thân đối với hệ thống này cũng rất ít tiếp xúc...
Thẩm Bích Tiêu đã sớm tuyển dụng nhân viên cùng loại, ý đồ dần dần thay thế vai trò của Tiêu Sở Dịch.
Nhưng Tiêu Sở Dịch lại rời đi quá sớm, để lại một đống rối rắm, còn có một đám người mới vẫn chưa hoàn toàn lên tay.
Thời gian vận hành bình thường mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng một khi gặp phải vấn đề lớn đột ngột xảy ra, bọn họ liền bó tay toàn tập.
Những người biết được một chút nội tình lần lượt đưa mắt nhìn, hoặc sáng hay tối, đều hàm chứa sự mong đợi rõ ràng.
Tại thời điểm này, tất nhiên là tìm đến người sáng lập chân chính để giải quyết vấn đề là cách nhanh và hiệu quả nhất.
Chỉ có Thẩm Bích Tiêu là cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi khi nhận được loại ánh mắt này.
Hắn suy nghĩ sâu xa hơn người thường, hắn biết Tiêu Sở Dịch hận hắn, cũng biết năng lực của đối phương.
Vì sao lại vào lúc này, không phải sớm một ngày hay chậm một ngày, giống như là cậu cố ý tìm đúng thời cơ, khóa chặt vận mệnh của hắn vậy.
Thẩm Bích Tiêu chưa bao giờ dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán người khác, cho dù là người hắn từng khinh thường.
Huống chi Tiêu Sở Dịch hoàn toàn có đầy đủ lý do để trả thù hắn.
Hoặc có thể là cậu chỉ đang chờ hắn cúi đầu trước cậu.
Cầu xin Tiêu Sở Dịch tha thứ?
Cái này còn khó hơn giết Thẩm Tiêu Bích.
"Còn không mau đi làm việc!" Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu càng thêm khó coi, ánh mắt như có gai đảo qua nhân viên và công nhân chung quanh, "Nghĩ hết tất cả các biện pháp sửa chữa cho tôi! Nếu không tiền lương tháng này cũng đừng hòng muốn!"
Nghe vậy mọi người đồng loạt rụt cổ, ngậm miệng không dám nói nữa.
Tiêu Sở Dịch nhận được điện thoại của Thẩm Bích Tiêu đã là chuyện một tuần sau.
Điều này so với cậu tưởng tượng thì lâu hơn một chút, không nghĩ tới Thẩm Bích Tiêu còn có thể chống đỡ được.
Chỉ riêng từ cốt khí này mà nói, quả thực đáng để người ta khen ngợi.
Điểm tán thưởng này cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt.
Lúc đó Tiêu Sở Dịch đang "trao đổi tình cảm" với phụ huynh Trình Tư Gia, quét mắt qua màn hình điện thoại liền trực tiếp cúp máy -- A, tên họ Thẩm này nghĩ muốn tìm là tìm được sao.
Sau khi được giải cứu, Trình Tư Gia liền có cuộc sống ổn định, đi học bình thường.
Các bạn cùng lớp lúc đầu còn lo lắng cho cô bé nên đã hộ tống cô một khoảng thời gian, đến khi xác nhận rằng trong nhà cô bé không có ai, bọn nhóc mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống của Trình Tư Gia, trong nhà có người còn đáng sợ hơn là không có người.
Sau vài lần trò chuyện, Tiêu Sở Dịch đã đại khái hiểu được hoàn cảnh cụ thể của gia đình Trình Tư Gia, cũng nhìn thấy cô bé dần dần khôi phục lại sự sáng sủa trước sự khuyên nhủ của các bạn học.
Nhưng cục diện như vậy chỉ là trị ngọn không trị gốc.
Kể từ khi mẹ Trình Tư Gia qua đời, cha cô ngoại trừ đòi tiền ra thì chưa bao giờ quan tâm đến cô, đứa trẻ thông minh như vậy lớn lên không hề đi sai đường là nhờ tính tình mềm mỏng di truyền từ mẹ và sự giúp đỡ của những người hàng xóm, bạn bè tốt bụng.
Nhưng cha cô vẫn là người cha huyết thống và pháp luật của cô.
Trình Tư Gia còn cách vài năm nữa mới trưởng thành, chỉ cần người cha nghiện bài bạc của cô còn ở một ngày, cô sẽ không thể yên bình được một ngày.
Tên cặn bã không có điểm mấu chốt kia có thể làm ra chuyện bán con gái, khó bảo đảm ông ta sẽ không làm ra hành vi quá đáng lần thứ hai.
Tiêu Sở Dịch ngược lại rất muốn tìm tên cặn bã kia tâm sự thật tốt, nhà trường trong chuyện này cũng ra sức không ít, bọn họ không hy vọng tổn thất một mầm non tốt, nhưng vô luận là gọi điện thoại hay là tự mình tới cửa, thậm chí cực khổ tìm tới từng thân thích của ông ta, cũng đều không tìm thấy được một chút tung tích nào của ổng.
Thời gian dài đến lúc Tiêu Sở Dịch đều không nhịn được muốn từ bỏ, thì cậu lại vô tình tìm được tên cặn bã đó, cha Trình.
Cha Trình là một con quỷ đánh bạc tẩu hỏa nhập ma, sau khi lâm vào nghiện cờ bạc liền mất đi lý trí và ranh giới cuối cùng, chỉ cần có thể lấy được tiền, cho dù để cho ông ta đánh gãy chân của mình đi theo tên ăn mày đến dưới cầu vượt ăn xin cũng không thành vấn đề.
Chỉ tiếc là những tên ăn mày cũng chướng mắt mùi hôi thối như bùn nhão ở trên người ông ta.
Tiêu Sở Dịch nhìn thấy ông ta khi đang trên đường đi dạy dỗ một học sinh bị phụ huynh tố cáo chơi game trong tiệm Internet.
Địa chỉ cha mẹ cho là trên một con đường nhỏ, Tiêu Sở Dịch dùng điện thoại di động định vị vòng qua ngõ nhỏ, lúc đi qua một khúc cua ở chỗ ngoặc, ngẩng đầu liền nhìn thấy một con ma men.
Người đàn ông say xỉn nồng nặc mùi rượu, đứng loạng choạng, trong tay cầm con dao tiện ích dồn một cô gái đang đi qua vào góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm "Tiền, tiền, tiền".
Lúc đầu Tiêu Sở Dịch chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Sau khi tiễn cô gái qua đường vẻ mặt kinh hoảng kia, đè ép con ma men chờ cảnh sát đến, Tiêu Sở Dịch lại nghe được ông ta lẩm bẩm nói những lời khác như bệnh tâm thần.
Lúc hai chữ "Tư Gia" bay vào trong tai Tiêu Sở Dịch, liền khiến lòng cậu nảy lên một cái.
Tiếp tục nghe, lại nghe được những từ "đòi tiền", "con gái ngoan", cậu cũng lờ mờ đoán ra được người này là ai.
Cuối cùng ấn người tinh tế truy hỏi hơn nửa ngày, quả nhiên chính là cha của Trình Tư Gia.
Cùng người say nói không rõ đạo lý, Tiêu Sở Dịch mài giũa miệng lưỡi một chút, liền trực tiếp cắt vào vấn đề chính.
Cậu ấn đốt ngón tay, chuẩn bị đổi một phương thức khác để cùng tên cặn bã này trao đổi tình cảm.
Càng là loại ác nhân như bùn nhão này thì càng là loại ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Chẳng mấy chốc, tên say rượu này đã tự mình quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, nước mắt giàn giụa thú nhận tội lỗi của mình, đồng thời hứa rằng sau này sẽ không bao giờ gây rắc rối cho Trình Tư Gia nữa.
Tiêu Sở Dịch một chữ cũng không tin, vừa nghiêng người sang một bên, khi người kia chuẩn bị chạy thì đưa chân đá một cái.
Trong khoảng thời gian này, cậu còn bị Thẩm Bích Tiêu gọi bốn, năm lần nữa.
Đối mặt với những khúc ngoặt quanh co của con đường, chú cảnh sát chính nghĩa cũng không thể không đến muộn.
Từ lúc báo cảnh sát, Tiêu Sở Dịch cũng đã khai báo nguyên nhân và hậu quả, cảnh sát đến vừa nhìn liền hiểu rõ: "Ông ta chính là tên cướp bóc kia sao?"
Tiêu Sở Dịch gật đầu, chỉ chỉ camera giám sát ở góc cuối đường: "Không tin thì các anh có thể xem giám sát."
Camera giám sát kiểu cũ chỉ có thể ghi lại cảnh người đàn ông say rượu dùng dao ép người qua đường vào góc, chẳng qua đến vị trí bên này của cậu lại chính là góc chết.
Cảnh sát đã gặp loại người thối nát này nhiều rồi, cũng không có thiện cảm gì, đơn giản xác minh tình huống một chút, liền chuẩn bị kéo ông ta rời đi.
Chỉ là khi bọn họ vừa mới kéo con ma men này ngồi dậy, chợt nghe ông ta a a kêu đau, trên mặt có một quầng thâm cực lớn hết sức rõ ràng.
Cảnh sát vô thức quay đầu, nhìn người trẻ tuổi có bề ngoài xuất chúng kia, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Tiêu Sở Dịch giang tay ra, vẻ mặt vô tội: "Không biết. Có thể là cô gái kia phòng vệ chính đáng đi."
Cảnh sát trầm mặc một lát, gật đầu, không biết có thật sự tin hay không: "... Làm phiền cậu theo chúng tôi đi làm ghi chép một chút."
Tiêu Sở Dịch biết nghe lời tốt: "Được."
Vừa nói, cậu vừa cắt đứt cuộc điện thoại vừa gọi tới.
Tiêu Sở Dịch nhận điện thoại của Thẩm Bích Tiêu là sau khi rời khỏi cục cảnh sát.
Điện thoại vừa thông, đầu dây bên kia liền liên tiếp chất vấn hỏi "Có phải là cậu làm hay không?"
Tiêu Sở Dịch dừng bước ở dưới lầu nhà mới, dựa vào tường, hai chân thon dài hơi cong, khép nửa mắt nghe đối phương tức giận trách móc, có chút nhàm chán.
"Xin hỏi, anh là ai?" Tiêu Sở Dịch chậm rãi hỏi, "Tôi tạm thời không mua nhà, cũng không cần vay tiền -- nhưng nếu có dịch vụ đòi nợ thuê, tôi có thể đặt trước."
"Tiêu Sở Dịch!" Người đối diện tức giận hét lên, "Tôi là ai không phải là cậu rõ ràng nhất sao? Đừng có mà giả ngu với tôi!"
"A, trước kia chẳng lẽ chúng ta có quen biết sao? Thật xin lỗi, không phải người quan trọng tôi đều không nhớ được. Nhưng nếu như anh không có việc gì quan trọng, tôi cúp máy trước, tôi còn bận đi nấu cơm nữa."
"Tiêu Sở Dịch! Chờ chút!" Người đối diện nhẫn nại, khuất nhục nói, "Tôi là Thẩm Bích Tiêu! Hiện tại lỗ thủng hệ thống công ty của chúng tôi không có biện pháp sửa chữa, cậu nhất định có biện pháp đúng không? Tôi biết chắc là cậu giở trò quỷ, cậu rốt cuộc là muốn thế nào? Tôi cảnh cáo cậu, sự nhẫn nại của tôi có hạn --"
Tiêu Sở Dịch nhếch mép cười lạnh, nhưng ngữ khí vẫn ngây thơ vô tội như cũ: "Anh đang nói cái gì vậy? Ở đây gió lớn quá, tôi nghe không rõ."
Thẩm Bích Tiêu sắp tức điên lên: "Tiêu Sở Dịch! Đừng ép tôi không khách khí với cậu!"
Tiêu Sở Dịch đột nhiên lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì đến đây."
"Cậu -- bây giờ không giả vờ nữa rồi? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi tới tìm cậu là vì rất coi trọng cậu. Không có nhà họ Tiêu, cậu cho rằng cậu có bao nhiêu bản lĩnh? Tôi một câu nói là có thể toàn ngành phong sát cậu, hơn nữa đến lúc đó cậu một nghèo hai trắng không nhà để về, tôi muốn để cho cậu quỳ xuống cầu xin tôi..."
Tiêu Sở Dịch không nói gì nữa, vẻ mặt lạnh nhạt, khóe môi mím chặt.
Đầu dây bên kia vẫn chưa ngừng chửi rủa phát tiết, tầm mắt của Tiêu Sở Dịch liền tối đi mấy độ.
Cậu ngẩng đầu, liền đối mặt với Thịnh Dư Hàng vừa mới tan tầm trở về.
Thịnh Dư Hàng thấy thần sắc Tiêu Sở Dịch không đúng lắm, có chút lo lắng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Tiêu Sở Dịch thấy anh liền thả lỏng thân thể, bả vai cũng hơi rũ xuống, nói đùa: "Nghe người nào đó phát biểu về việc tôi không có hậu trường, đến lúc đó sẽ phải khóc lóc trở về quỳ liếm chân hắn, tùy hắn sỉ nhục."
Vừa nói, cậu vừa mở loa ngoài.
Lần này Thẩm Bích Tiêu thật sự tức giận đến tàn nhẫn, thù mới hận cũ cộng lại với nhau chính là thù không đội trời chung.
Cho dù không thể mặt đối mặt PK người thật, hắn vẫn muốn đòi lại qua điện thoại.
*PK là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Player Killing, khi dịch ra tiếng Việt thì đây là từ để chỉ những hành động của người chơi khi hóa thân vào nhân vật trong game nhằm tấn công, giết đối thủ bằng cách điều khiển, sử dụng những dụng cu, vụ khí, chiêu thức, kỹ năng của nhân vật. ( Nguồn: Nguyễn Trung Hiếu)
Hắn cũng chỉ có thể ở trong điện thoại đòi lại mà thôi.
"... Tiêu gia ở thành phố A, coi như cậu có cụp đuôi chạy về thì cũng không sống được bao lâu, nhưng lựa chọn ở lại thành phố B là thất bại lớn nhất của cậu! Tôi khuyên cậu nên đi hỏi thăm tập đoàn Thẩm thị tại thành phố B một chút..."
Thịnh Dư Hàng nghe xong hai câu liền hiểu được, ánh mắt của anh quét từ màn hình điện thoại di động đến trên mặt Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch thoạt nhìn không thèm để ý chút nào, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười mà thôi, chia sẻ điều hay ho cho Thịnh Dư Hàng xong, đầu ngón tay vừa nhấc lên, chuẩn bị bấm nút kết thúc cuộc gọi.
Thịnh Dư Hàng đưa tay ngăn cản động tác của cậu.
Nhiệt độ âm ấm rơi vào đầu ngón tay bởi vì gió mà bị lạnh, qua một lúc lâu mới chậm rãi truyền đến đại não, dần dần biến thành cảm giác hơi nóng rát.
Tiêu Sở Dịch khựng lại, không được tự nhiên rút tay về, đầu ngón tay vô thức xoa xoa mu bàn tay kia.
Đây chỉ là động tác vô thức, Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu, ném ánh mắt dò hỏi về phía người đối diện.
Thịnh Dư Hàng quay đầu lại cười nhẹ, dùng âm lượng không lớn không nhỏ nói: "Hậu trường? Tôi tính không?"
- --------
Nay không có thời gian nên đăng chương hơi trễ UwU