Chương 31
22/11/2022
Tiêu Sở Dịch lên lầu.
Đèn điều khiển âm thanh trong hành lang theo tiếng bước chân dần dần sáng lên, Tiêu Sở Dịch cúi đầu tránh ánh sáng chiếu vào mắt.
Công việc cả ngày đã đủ mệt mỏi, lại còn phải lo việc khác, thật vất vả mới về được đến cửa, thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng một chút, đầu óc dần trở nên uể oải.
Tiêu Sở Dịch chậm rãi leo lên cầu thang, suy nghĩ linh tinh trong đầu cứ lơ lửng trên trời, ngay cả mình đến tầng mấy cũng không biết.
"Thầy Tiêu."
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Tiêu Sở Dịch dừng một chút, mới quay đầu lại nhìn.
Thịnh Dư Hàng đang đứng ở cửa hành lang, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu quay lại, liền nở nụ cười có chút bất đắc dĩ: "Lên trên nữa là tầng bốn rồi."
"... Hả?"
Tiêu Sở Dịch xoa xoa gáy, vuốt lại đuôi tóc đang vểnh lên.
Ngơ ngác nhìn theo hướng Thịnh Dư Hàng chỉ, cậu mới phát hiện phía trên thang máy phía sau có số "3".
Bọn cậu đều ở tầng ba.
Đi lên trên nữa không phải là hướng về nhà.
Tiêu Sở Dịch sực tỉnh, sờ sờ mũi, xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Đại khái là bận đến váng đầu đi..."
Cậu một bên lẩm bẩm, một bên xoay người lại, hai ba bước nhảy xuống cầu thang bốn năm bậc, động tác ngược lại rất khéo léo.
Hai chân đáp đất, cậu rất tự nhiên đi về phía Thịnh Dư Hàng.
"Sao anh lại ở đây?" Tiêu Sở Dịch thản nhiên hỏi, "Mới tan tầm trở về sao? Thịnh Giáng Hà chắc vẫn còn đang chờ anh."
Chờ cậu trở về.
Thịnh Dư Hàng liếc mắt nhìn Tiêu Sở Dịch, nuốt câu nói đó vào trong, kiếm cớ đáp: "Ừm, hít thở không khí trong lành."
Tiêu Sở Dịch không hiểu không khí trong lành trong hành lang ở đâu ra, chẳng qua hôm nay cậu quả thật có chút mệt mỏi, vừa nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, cậu liền hoàn toàn thả lỏng tinh thần, căn bản không phí sức mà suy nghĩ thâm ý trong câu đó, chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng, liền đi về.
Thịnh Dư Hàng hai bước đuổi theo, ánh mắt rơi vào chỗ hơi vểnh loạn của đuôi tóc ở sau gáy cậu.
Đèn trong lối đi dần dần bật lên, đèn trước dần sáng, đèn sau liền tối đi, phản chiếu màn đêm ngoài cửa sổ cuối lối đi.
Bây giờ cũng chỉ có hai người đi dưới ánh đèn, bởi vì có thêm một người nên cũng không có cảm giác cô đơn.
Thịnh Dư Hàng dừng lại một lúc lâu, hỏi: "Trên đường trở về bị lạc sao? Sao về muộn vậy?”
Tiêu Sở Dịch vừa lấy chìa khóa vừa trả lời: "Hôm nay không có, chẳng qua mấy ngày nay sắp thi, còn nhiều việc phải làm, tôi định đón xe về, nhưng vừa lúc bạn tôi ghé qua nên tiện thể đưa tôi về luôn."
Cậu dừng bước trước cửa nhà mình, chuyên tâm đưa chìa khóa vào lỗ khóa, nên không chú ý tới người đi theo phía sau đứng yên không động đậy, căn bản không có ý định mở cửa về nhà.
Thịnh Dư Hàng dừng cách đó không xa, nói: "Lần sau có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong anh liền cảm thấy lời nói này quá đường đột, lập tức bổ sung hai câu: “Công ty của tôi cách trường học của cậu không xa, hơn nữa cũng tiện đường, không cần phiền phức người khác đi đường vòng."
Tiêu Sở Dịch đang loay hoay vặn khóa cửa, cũng không biết là có nghe thấy hay không, thuận thế "Ừ" một tiếng.
"Cạch cạch ——"
Sau một tiếng vang nhẹ, cánh cửa đối diện mở ra, đèn trong hành lang vừa tới thời hạn, liền tắt ngấm trong im lặng.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại khiến Thịnh Dư Hàng hoàn hồn, anh khẽ mím môi, trong lòng có chút buồn bực.
Anh đây là đang làm cái gì vậy?
Giống như là vì một chút việc râu ria nhỏ nhặt lại tính toán chi li đủ kiểu như một cô gái nhỏ vậy.
Cái này không giống anh, người không quan tâm đến mọi thứ kia.
Thịnh Dư Hàng lùi lại một bước, muốn quay người về nhà.
Tiếng chốt cửa vang nhẹ một tiếng, đèn phòng khách liền chiếu sáng con đường ngoài cửa và người đang đứng bên cạnh cửa.
Tiêu Sở Dịch quay đầu ngược ánh sáng, dường như đang cười, tiếp tục trả lời câu trước đó: "Nếu như không phiền đến anh."
"Hiện tại cũng không còn sớm nữa." Tiêu Sở Dịch nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói tiếp, "Anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon."
Thịnh Dư Hàng hơi sửng sốt, sau đó cũng cong khóe miệng, dịu dàng nói: "Được, ngủ ngon."
Cửa đối diện nhanh chóng bị đóng lại, ánh sáng bị khóa vào bên trong, đèn hành lang lại theo tiếng đóng cửa một lần nữa sáng lên.
Thịnh Dư Hàng liền mở cửa nhà, sự buồn bực trước đó cũng sớm đã im hơi lặng tiếng biến mất.
Trong phòng, Thịnh Giáng Hà đang làm bài thi đã ngủ gục trên bàn, nghe thấy tiếng động ở cửa liền dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn lại.
"Trở về phòng ngủ đi." Thịnh Dư Hàng vỗ vỗ vai cháu nhỏ, "Sáng ngày mai dậy sớm một chút, đừng đi học trễ."
Thịnh Giáng Hà đã mệt mỏi không chịu nổi, vừa gật đầu vừa ngáp.
Trước khi ôm gối vào phòng, Thịnh Giáng Hà vô thức ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy chú mình đang thu dọn đồ đạc trên bàn.
Ánh đèn ngủ nhỏ trên tường mờ nhạt ảm đạm, rơi xuống trên gương mặt Thịnh Dư Hàng, phản chiếu gương mặt tinh xảo sắc bén kia vô cùng dịu dàng, như được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp vậy.
Thịnh Giáng Hà lại ngáp một cái, quay đầu nhào về phía giường mình, trong đầu mơ màng hiện lên ý nghĩ nhàm chán.
Tại sao bây giờ chú của nhóc trông giống như đột nhiên vui vẻ trở lại rồi?
Giống như một con mèo đã được vuốt lông vậy.
Quả nhiên, lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển* mà...
*Mò kim đáy biển: ví việc tìm kiếm hết sức gian nan, khó nhọc và hầu như không có hi vọng thành công. ( Nguồn: Tratu)
Thịnh Giáng Hà trở mình, ôm lấy gối ôm trong ngực, mơ màng thiếp đi.
Cuộc sống của Tiêu Sở Dịch vẫn như thường, nhưng Thẩm Bích Tiêu ở bên kia đã bắt đầu lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.
Từ ngày công ty xảy ra chuyện, Thẩm Bích Tiêu chưa từng gặp chuyện nào hài lòng cả.
Cắn răng chống đỡ một tuần, cuối cùng hắn vẫn không thể không lựa chọn cúi đầu trước Tiêu Sở Dịch.
Hắn không có lựa chọn nào khác.
Bên cạnh thì có Tống Hạo Hiên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, tâm gây chuyện không chết, bên kia thì có Tiêu Sở Dịch trong tay còn cầm giấy nợ.
Vì vậy, thay vì đôi bên cùng thiệt, thì giải quyết nợ nần của Tiêu Sở Dịch và tập trung xử lý Tống Hạo Hiên mới là lựa chọn hiệu quả nhất.
Mãi đến lúc này, đầu óc Thẩm Bích Tiêu bị cảm xúc làm cho choáng váng mới một lần nữa khôi phục hoạt động.
Sau khi chuyển tiền cho Tiêu Sở Dịch, hắn rất nhanh liền gửi phương án giải quyết đến hộp thư của Chúc Vân Thi.
Sau mấy ngày tăng ca, cuối cùng hệ thống nền tảng cũng ổn định, vấn đề cấp bách trước mắt đã được giải quyết, Thẩm Bích Tiêu bắt đầu chuẩn bị đối phó với Tống Hạo Hiên.
Nhưng mà đợi hồi lâu, bên Tiêu Sở Dịch vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại là Tống Hạo Hiên lại chủ động mang theo một đống người đến cùng Thẩm Bích Tiêu giằng co.
Giống như là lúc trước Thẩm Bích Tiêu mang những người khác đi gài bẫy Tiêu Sở Dịch, ngay cả người đến cũng không khác mấy.
Khác biệt duy nhất chính là Tống Hạo Hiên quang minh chính đại*, ngay cả nhân viên phía sau vây xem cũng không có chút chột dạ nào.
*Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám. ( Nguồn: Tratu)
Vừa vào phòng làm việc của Thẩm Bích Tiêu, gã liền đem một chồng tư liệu và hợp đồng dày cộp ném lên bàn, nói thẳng vào vấn đề: “Sau này công ty sẽ thuộc về tôi.”
Thẩm Bích Tiêu ngồi ở trên bàn làm việc, ánh mắt cũng không thèm xem văn kiện, châm chọc nói: "Nằm mơ cái gì, không bằng về sớm ngủ mấy ngày cho tỉnh táo một chút."
Tống Hạo Hiên không thèm để ý chút nào, ngược lại còn có hứng thú đi vòng quanh văn phòng vài vòng, cuối cùng dừng ở bên cửa chớp*, vén cửa sổ lên nhìn xuống.
*Cửa chớp: ( Nguồn: Havaco Việt Nam).
"Văn phòng này là do Sở Dịch chọn, cậu ấy nói là tầm nhìn ở đây đẹp và sáng sủa."
Tống Hạo Hiên vừa nói ra lời này, những người ở đây có người áy náy, có người hiểu rõ, cũng có người chẳng thèm để ý.
Trên mặt Thẩm Bích Tiêu lạnh lẽo, trong lòng hắn trầm xuống, sinh ra một chút dự cảm không tốt.
“Ban đầu Tiêu Sở Dịch cống hiến hết mình cho công ty, ai có mắt cũng có thể thấy được.” Tống Hạo Hiên thong thả nói tiếp, “Bây giờ cậu ấy đi rồi, nhưng chúng ta cũng không thể xóa bỏ những đóng góp trong quá khứ của cậu ấy đúng không? Cái khác không nói, tôi chỉ hỏi cậu Thẩm Bích Tiêu một câu ——“
Tống Hạo Hiên nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu: "Cậu có mặt mũi gì mà ngồi ở đây?”
Thẩm Bích Tiêu lạnh mặt nói: "Tôi thành lập công ty, tôi tìm người, tôi cấp vốn. Còn cậu, cậu có tư cách gì tranh với tôi?"
Tống Hạo Hiên lắc lắc ngón tay, lắc đầu nói: "Không thể nói vậy, lúc trước sáu người chúng ta thành lập công ty đã bỏ ra bao nhiêu công sức? Cho dù dựa theo cống hiến lớn nhỏ mà nói, tiền sớm nhất là Tiêu Sở Dịch đóng góp. Kỹ thuật công nghệ cũng là do Tiêu Sở Dịch và Chúc Vân Thi cung cấp, các bộ ngành liên quan và tài trợ ban đầu là tôi cùng Văn Duệ điều hành, những thứ linh tinh còn lại chúng tôi chia nhau, cậu không thể bởi vì không biết xấu hổ mà dễ dàng xóa bỏ công lao khổ cực của chúng tôi được."
Nói xong, Tống Hạo Hiên lại quay đầu nhìn thoáng qua Chúc Vân Thi, người sau cúi đầu, tránh tầm mắt của gã.
“Chuyện vô liêm sỉ nhất chính là lấy tiền chữa bệnh uy hiếp một cô gái nhỏ.” Tống Hạo Hiên thở dài, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, “Người ta cô nhi quả phụ* cũng không dễ dàng, cậu lại lợi dụng trong lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy coi chừng bị trời phạt đấy."
*Cô nhi quả phụ: Con côi mẹ goá. ( Nguồn: chunom.net).
Những nhân viên đang nghe lén ở cửa lập tức há hốc mồm, trên mặt không khỏi lộ ra một chút khinh thường cùng hoảng sợ.
Thẩm Bích Tiêu cảm nhận được biến hóa trong những ánh mắt kia, sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Chúc Vân Thi, nhưng người sau chỉ nắm chặt lấy vạt áo, không đáp lại ánh mắt của hắn.
Thế là Thẩm Bích Tiêu liền hiểu được ý của cô.
Giống như lúc trước hắn kéo tất cả mọi người nói chuyện trong công ty ra khỏi người Tiêu Sở Dịch, Tống Hạo Hiên cũng làm chuyện tương tự.
Chỉ là đã có sự bất nghĩa¹ của Thẩm Bích Tiêu đối với Tiêu Sở Dịch, cho nên gã thao tác như vậy ngược lại có chút cảm giác "chính nghĩa²" thay trời hành đạo.
1. Bất nghĩa: trái với đạo đức và lẽ phải. ( Nguồn: Tratu)
2. Chính nghĩa: đạo lí công bằng, chính trực. ( Nguồn: Tratu)
Còn có chuyện của Chúc Vân Thi, cũng là tài liệu tốt để gã thêm mắm thêm muối.
Chúc Vân Thi là một gia đình đơn thân, từ nhỏ cô và mẹ đã sống nương tựa lẫn nhau, từ khi học cấp hai, tất cả những gì cô nghĩ chỉ có kiếm tiền để mẹ có thể sống một cuộc sống tốt.
Lúc trước lựa chọn chuyên ngành máy tính cũng là vì nhìn trúng triển vọng của ngành này, cô không tính là thiên tài, toàn bộ đều dựa vào siêng năng để bù đắp tài năng, thắng ở chỗ ổn trọng không nhiều chuyện.
Đi theo Thẩm Bích Tiêu cùng nhau khởi nghiệp cũng là vì nhìn trúng Tiêu Sở Dịch tài đại khí thô*, muốn thử một chút, nếu không đủ cũng có thể tích góp được hai năm kinh nghiệm, chờ vừa tốt nghiệp liền có thể thuận lợi đổi việc.
*Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất...
Không ngờ công ty đang trên đà phát triển thì mẹ Chúc Vân Thi lại ốm nặng phải nhập viện.
Chúc Vân Thi tính tình nhút nhát, nhưng bản tính lại mạnh mẽ, không muốn nói ra những chuyện như vậy để thu hút sự đồng tình của người khác.
Cho đến khi Thẩm Bích Tiêu không biết nghe được tin tức ở đâu, chủ động tìm tới cô, muốn cùng cô giao dịch.
Giao dịch rất đơn giản, chính là hắn bỏ tiền ra giúp mẹ Chúc Vân Thi chữa bệnh, nhưng cô phải ở lại công ty, tất cả hành động đều phải nghe hắn sắp xếp.
Chúc Vân Thi lúc đầu không muốn, chỉ là sau đó bệnh tình của mẹ nặng thêm, tiền chi cho hộ lý hàng ngày tốn không ít.
Cô giằng co hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý với điều kiện của Thẩm Bích Tiêu.
Trong mắt Thẩm Bích Tiêu, việc này là ngươi tình ta nguyện, không nên bị đưa ra ngoài mặt phê phán.
Nhưng Chúc Vân Thi trong lòng vẫn không vượt qua được rào cản, bởi vì quan hệ của cô và Tiêu Sở Dịch không tệ do công việc gặp nhau.
Lúc trước cô vì tiền mà che giấu lương tâm đi hố bạn bè, nhẹ thì hố đối phương mất một số tiền lớn, nặng thì hại người ta cửa nát nhà tan.
Sau khi biết được toàn bộ chân tướng hợp đồng từ Tống Hạo Hiên, cô mấy ngày đều không thể ngủ yên.
May mà đối phương không có ký cái hợp đồng kia, kịp thời thoát khỏi hố lửa.
Chúc Vân Thi một mặt cảm thấy có lỗi với Tiêu Sở Dịch, mặt khác lại cảm thấy mình đã phá vỡ giao dịch với Thẩm Bích Tiêu, không làm tròn bổn phận, trong lòng áy náy khó chịu, cho đến khi Tống Hạo Hiên đến tìm cô.
Cách điện thoại, Tiêu Sở Dịch một câu cũng không trách cô liền làm cho Chúc Vân Thi nhịn không được khóc lên.
Tiền có thể trả lại, nhưng nợ lương tâm thì không dễ gì lấy lại được.
Tống Hạo Hiên giỏi nắm chắc lòng người nhất, mấy câu liền nói động lòng Chúc Vân Thi, nhanh chóng chốt được biện pháp khiến cô yên lòng.
“Em, em... Em sẽ đem tiền trả lại cho anh.” Chúc Vân Thi cúi đầu nói.
Câu này chính là thừa nhận “tội” lúc cháy nhà đi hôi của của Thẩm Bích Tiêu.
"Đúng rồi, Sở Dịch đã đem tất cả cổ phần của cậu ấy bán cho tôi." Tống Hạo Hiên dường như vô tình nói thêm, "Dù sao cậu ấy cũng chưa từng nói muốn trả lại cổ phần cho cậu, đúng không? Tôi tin rằng cậu hẵn là không đến mức mong đợi chuyện này đi?”
Thẩm Bích Tiêu khóe miệng lại kéo xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn mấy người trước mặt.
Những người này cách đây không lâu còn đứng về phía hắn, đi hố cái tên Tiêu Sở Dịch ngu dốt kia, không ai cảm thấy khó chịu hay áy náy chứ đừng nói đến "đạo đức" hay là "chính nghĩa" nào.
Vậy mà chỉ qua một tháng, bọn họ liền mở miệng một tiếng "lương tâm", một tiếng "nhân nghĩa", chỉ đem một mình hắn ném đến đối diện đạo đức, giống như hắn mới là người duy nhất tội ác tày trời.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tống Hạo Hiên tựa như liếc mắt một cái liền hiểu được suy nghĩ trong lòng Thẩm Bích Tiêu, hắn chế giễu một tiếng, "Cậu dám sờ lương tâm nói mọi chuyện đều không phải là do cậu cố ý dẫn dắt lừa gạt sao?"
Nói rồi, Tống Hạo Hiên lại nhướng mày: "A, xin lỗi, tôi quên mất, cậu có lẽ căn bản chẳng có chút lương tâm nào cả."
Tiêu Sở Dịch nghe toàn bộ quá trình cuộc nói chuyện trực tiếp.
Thẩm đại thiếu gia vẫn luôn là người sĩ diện, so với bị mọi người đuổi ra khỏi công ty, hoặc là tập thể bỏ trốn chỉ để lại cho hắn một công ty vỏ bọc, lại thuận đường ra ngoài bôi nhọ thanh danh của hắn, hắn sẽ lựa chọn thể diện một chút tự mình rời đi.
Tống Hạo Hiên đã hai tay tính kế, gia cảnh không bằng Tiêu gia và Thẩm gia, nhưng gã vẫn có đầu óc, trước khi ép Thẩm Bích Tiêu rời đi đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
Chỗ dựa mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thẩm gia, nhà họ đối với công ty mới nổi này chưa chắc đã để mắt nhiều, chỉ là nếu có chuyện có thể gây thêm phiền phức cho Thẩm gia, bọn họ cũng không ngại tham gia một chân.
Đợi đến khi mọi chuyện chấm dứt, Tống Hạo Hiên lại gọi điện thoại cho Tiêu Sở Dịch.
"Thế nào, Tiêu thiếu gia, nghe trực tiếp như vậy có sảng khoái không?"
Cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng cợt nhả không đứng đắn của gã.
Tiêu Sở Dịch đang sửa sang lại hồ sơ tư liệu, thờ ơ ứng phó: "Miễn miễn cưỡng cưỡng đi.”
Đáng tiếc gần đây bận rộn, không có cơ hội lại nhét đối phương vào bao tải.
Tống Hạo Hiên thản nhiên nói: "Không sao, nếu cậu khó chịu, ngày mai tôi sẽ tìm người chặn hắn ta vài lần, loại đại thiếu gia như vậy nên chịu khổ da thịt."
Tiêu Sở Dịch chậm rãi nhắc nhở: "Người tiếp theo phải đối mặt chính là Thẩm gia. Họ Thẩm dễ dàng rời đi như vậy, nhất định là đang cố kìm nén để trả thù các cậu.”
Công ty mà bọn họ đồng sáng lập đối với Thẩm Bích Tiêu mà nói là một bộ bài đã bị đánh nát.
Lúc trước nắm chặt không buông chính là bởi vì tự tôn, cùng với thói quen nắm chặt tất cả trong tay khống chế dục vọng.
Nhưng muốn nói công ty này đối với hắn trọng yếu cỡ nào, khó tách rời cỡ nào, cũng không đến mức đó.
Mọi việc đã định trước, hắn không cần bày ra bộ dáng vùng vẫy sắp chết khó coi, hơn nữa nguyên nhân quan trọng hơn là sau lưng hắn còn có Thẩm gia.
Hắn là người thừa kế của Thẩm gia, vốn định sau khi ở bên ngoài chơi đủ rồi sẽ trở về thừa kế công ty, chẳng qua trước mắt chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.
So với một con quái vật khổng lồ như Thẩm gia, công ty của bọn họ không khác gì đứa nhỏ.
"Là 'chúng ta'. Chắc hẳn cậu cũng nằm trong danh sách trọng điểm của hắn ta." Tống Hạo Hiên cười hì hì sửa lại, trực tiếp bỏ qua chủ đề này, sau đó hỏi: "Cho nên cậu thật sự không quay lại giúp tôi sao? Chúng ta bây giờ còn trẻ, vẫn còn ở độ tuổi chiến đấu hết mình nha."
"Không đâu." Tiêu Sở Dịch thẳng thừng từ chối, "Hợp tác lần này là đủ rồi."
Cậu thích kết thân với Văn Duệ hơn là Tống Hạo Hiên loại không từ thủ đoạn này.
Huống chi lần trước gã cũng là một trong những người cùng Thẩm Bích Tiêu cấu kết lừa gạt cậu, cậu có thể tạm thời không tính toán trận lừa đảo dang dở kia vì cùng chung mục đích là đối phó với Thẩm Bích Tiêu, nhưng cũng sẽ không lớn lao đến mức quay lại giúp đối phương làm việc.
Đúng là những người kia có thể đã bị Thẩm Bích Tiêu lừa gạt, không biết ý đồ thật sự đằng sau bản hợp đồng, nhưng cậu không có tư cách tha thứ thay nguyên chủ.
Tống Hạo Hiên nghe được sự kiên quyết trong lời nói của Tiêu Sở Dịch, liền tiếc nuối từ bỏ ý định kéo cậu trở lại nhập bọn.
Sau khi thoát khỏi việc cúi đầu trước Thẩm Bích Tiêu, Tiêu Sở Dịch người này so với trước kia tốt hơn nhiều, nhưng Tống Hạo Hiên vẫn tự mình hiểu lấy, biết bốn chữ "một vừa hai phải" viết như thế nào.
“Được, có tin tức mới sẽ gọi cho cậu.” Tống Hạo Hiên cuối cùng gửi lời chúc phúc, “Chúc cậu làm việc vui vẻ, thầy Tiêu.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sở Dịch cũng đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị đứng dậy về nhà.
Còn chưa đi được vài bước, cậu đã bị đồng nghiệp vừa vào cửa gọi lại: "Thầy Tiêu, chờ một chút.”
"Thầy Lục?" Tiêu Sở Dịch dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
"Ừm, cái đó, ngoài trời đã bắt đầu mưa, cậu có mang dù không?" Thầy Lục nhỏ giọng nói, "Nếu không có, tôi đưa cậu trở về. Hôm nay hình như có mưa to..."
Tiêu Sở Dịch bị nhắc nhở, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện đã có chút mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh, lưu lại mấy vết nước rõ ràng.
Mưa rơi tí tách tí tách, không lớn lắm, chắc vừa mới bắt đầu rơi.
Thành phố B vào thời điểm này trong năm tương đối khô ráo, hơn nửa tháng Tiêu Sở Dịch không gặp mưa, chỉ có một số ít thời gian là ngày nghỉ không cần ra ngoài, còn chưa dưỡng thành thói quen thường xuyên xem dự báo thời tiết.
Tiêu Sở Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua chiếc ô che nắng trên tay thầy Lục, cười cười với anh ta: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi còn có chút việc phải làm, lát nữa bắt xe trở về là được rồi. Anh về sớm một chút đi, cẩn thận bị mưa cảm lạnh, ngày mai còn có tiết.”
Sau khi đưa mắt nhìn thầy Lục rời đi, Tiêu Sở Dịch dừng ở dưới tòa nhà dạy học, đầu ngón tay ấn mở phần mềm gọi xe.
Bầu trời u ám, lúc này ngoại trừ một số người ở lại trực nhật, hầu hết các học sinh đều đã về nhà.
Tựa như cảm thấy trong khuôn viên trường trống trải yên tĩnh, hạt mưa liền thêm không kiêng nể gì mà vui vẻ nhảy xuống, trong chớp mắt mưa liền mở rộng gấp mấy lần.
Tiếng ồn ào của tấm màn mưa che khuất tầm nhìn cũng lớn không kém, và nơi trú mưa trước tòa nhà dạy học đã bị cô lập thành một thế giới nhỏ độc lập.
Giữa tiếng ồn ào khó chịu, Tiêu Sở Dịch chợt nhớ tới lời người nào đó đã nói dưới ánh đèn mờ ảo kia.
Thử xem... Chắc cũng không sao đâu.
Lúc này đối phương khẳng định cũng chưa tan tầm, mưa lớn như vậy cậu cũng không đi tới cổng được.
Nếu không thì đợi đến khi mưa nhỏ một chút lại ra cửa đón xe cũng không muộn.
Nếu so ra thì... cứ cho là đùa đi.
Khi trợ lý gõ cửa bước vào văn phòng, Thịnh Dư Hàng mới sắp xếp xong đống tài liệu trên bàn rồi cất kỹ.
Xem tư thế là chuẩn bị tan tầm.
"Ông chủ—" trợ lý cao giọng gọi một tiếng.
"Làm sao vậy?" Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, tiện thể liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường đối diện: "Hiện tại đã qua giờ tan tầm rồi, gần đây hình như cũng không có chuyện gì quan trọng cần phải tăng ca.”
“Là người của Thẩm thị lại tới, nói có việc muốn đích thân thương lượng với anh.” Trợ lý thở dài, “Lần trước tôi đã nói anh không lấp liếm cho qua rồi, thế mà chuyện này vẫn xảy ra mấy lần, anh tốt xấu gì cũng nên ra ngoài giải quyết một chút đi. Người ta tại thành phố B cũng được coi là nhân vật có mặt mũi, anh vẫn luôn qua loa như thế cẩn thận người ta cho anh một đôi giày nhỏ để mang đấy."
“Bọn họ có năng lực này sao?” Thịnh Dư Hàng không quá để ý, “Cậu trực tiếp giúp tôi từ chối là được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã thu dọn bàn sạch sẽ, ngay cả những chiếc bút dạ cũng được sắp xếp dựa theo phân loại màu sắc và hình dạng.
Toàn bộ mặt bàn thoạt nhìn không khác gì lúc anh mới đến làm việc vào buổi sáng.
Lúc dư quang quét đến một màn này, khóe mắt trợ lý hơi co giật một chút, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền mà dời tầm mắt.
"Cho dù từ chối, anh cũng phải cho tôi cái lý do chính đáng đi chứ."
"Lý do của tôi chẳng lẽ còn chưa đủ chính đáng sao?" Thịnh Dư Hàng buông nửa ống tay áo đang xắn lên, chậm rãi nói: "Tôi không làm ăn với cặn bã.”
Trợ lý: "..."
Nếu thực sự truyền đạt như lời anh nói, đoán chừng người ta còn chưa bước ra khỏi cổng công ty, liền sẽ hộc máu ngay tại chỗ mất.
Bình thường Thịnh Dư Hàng ngay cả đối tượng hợp tác đến trễ một tiếng đồng hồ cũng không thèm để ý chút nào, duy chỉ có đối với Thẩm thị thường xuyên tới cửa này biểu hiện ra kháng cự rõ ràng.
Điều này đủ để thể hiện thái độ kiên quyết của anh.
Cũng không biết Thẩm gia làm sao lại đắc tội với ông chủ bọn họ nữa.
Chẳng qua lấy bối cảnh thân gia của ông chủ bọn họ, xác thực cũng không cần phải nhìn sắc mặt Thẩm gia mà làm việc.
Trợ lý thở dài, gật đầu đáp ứng, đồng thời nghĩ cách tìm lý do thích hợp hơn để thuyết phục người kia trở về.
Giao việc cuối cùng cho trợ lý xong, việc tiếp theo của Thịnh Dư Hàng đương nhiên là về nhà.
"Bây giờ bên ngoài trời mưa to, nếu không thì ông chủ anh chờ một chút rồi đi?" Trợ lý kịp thời nhắc nhở, "Mưa này đều là từng đợt, đoán chừng là đợi thêm nửa tiếng hay một tiếng nữa là nhỏ rồi.”
“Ừm.” Thịnh Dư Hàng nhìn ngoài cửa sổ, từ chối cho ý kiến đáp một tiếng.
Màn hình điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên sáng lên, Thịnh Dư Hàng thuận tay mở ra nhìn lướt qua, sau đó không khỏi giật mình.
Trợ lý đang định quay người ra ngoài xử lý người của Thẩm thị, liền thấy ông chủ vừa rồi còn chuẩn bị ở lại chờ mưa nhỏ rồi về, đưa chân đi mấy bước đến trước mặt cậu ta.
"Ông chủ? Anh đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Ngoại trừ một câu nói như vậy, để lại cho trợ lý chính là cánh cửa đang khép lại trước mặt.
Chờ một lúc lâu, cơn mưa dường như đã có dấu hiệu yếu đi.
Tiêu Sở Dịch không rõ có phải ảo giác nhìn quá lâu hay không, chẳng qua nếu người mà cậu nhắn tin không đến, điện thoại di động của cậu sẽ hết pin.
Cậu đã bắt đầu suy nghĩ về việc có nên gọi xe trước hay không.
Bên trong khu C không cho phép xe xã hội được ra vào, muốn gọi xe cũng chỉ có thể đi đến cổng trường.
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, không khỏi thở dài, rút tay ra khỏi túi, bắt đầu tìm taxi gần đó thông qua phần mềm gọi xe.
Nhìn chằm chằm vào biểu tượng pin màu đỏ góc trên bên phải điện thoại, Tiêu Sở Dịch có chút sợ hãi cất bước.
Một giọt mưa rơi xuống chóp mũi cậu, sau đó là rất nhiều hạt mưa rơi trên màn hình điện thoại.
Những giọt nước phủ trên màn hình che mất kiểu chữ và biểu tượng bên dưới, Tiêu Sở Dịch đành phải vươn tay lau đi.
Cũng không biết có phải ra khỏi cửa bị lạnh hay không, xe còn chưa gọi được, điện thoại trong nháy mắt từ 5% giảm mạnh xuống còn 1%.
Trái tim bé nhỏ của Tiêu Sở Dịch cũng đập dữ dội.
Đây có lẽ chính là ông trời định trước không cho cậu về nhà?
Tiêu Sở Dịch một hơi còn chưa thở dài xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Xung quanh mưa gió rất nhiều, tiếng mưa xào xạc vẫn còn văng vẳng bên tai, không có đạo lý nào cơn mưa sẽ qua trong chớp mắt.
Mà cậu từ khi bước ra khỏi nơi trú mưa, đi vào trong mưa, trên đỉnh đầu lại không có bất kỳ cảm giác bị mưa ướt đẫm.
Tiêu Sở Dịch hậu tri hậu giác* ngẩng đầu lên, liếc qua ô che trên đầu, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt người đứng bên cạnh: "Thịnh tổng?"
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra. ( Nguồn:)
Thịnh Dư Hàng đang cầm ô bắt gặp ánh mắt của cậu, liền cong mặt mày, trêu chọc nói: "Điện thoại di động còn đẹp hơn cả tôi sao?"
—————————
Chương này hơn 5000 từ luôn, tui đau lưng quá ಥ‿ಥ
Tiêu Sở Dịch lên lầu.
Đèn điều khiển âm thanh trong hành lang theo tiếng bước chân dần dần sáng lên, Tiêu Sở Dịch cúi đầu tránh ánh sáng chiếu vào mắt.
Công việc cả ngày đã đủ mệt mỏi, lại còn phải lo việc khác, thật vất vả mới về được đến cửa, thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng một chút, đầu óc dần trở nên uể oải.
Tiêu Sở Dịch chậm rãi leo lên cầu thang, suy nghĩ linh tinh trong đầu cứ lơ lửng trên trời, ngay cả mình đến tầng mấy cũng không biết.
"Thầy Tiêu."
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Tiêu Sở Dịch dừng một chút, mới quay đầu lại nhìn.
Thịnh Dư Hàng đang đứng ở cửa hành lang, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu quay lại, liền nở nụ cười có chút bất đắc dĩ: "Lên trên nữa là tầng bốn rồi."
"... Hả?"
Tiêu Sở Dịch xoa xoa gáy, vuốt lại đuôi tóc đang vểnh lên.
Ngơ ngác nhìn theo hướng Thịnh Dư Hàng chỉ, cậu mới phát hiện phía trên thang máy phía sau có số "3".
Bọn cậu đều ở tầng ba.
Đi lên trên nữa không phải là hướng về nhà.
Tiêu Sở Dịch sực tỉnh, sờ sờ mũi, xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Đại khái là bận đến váng đầu đi..."
Cậu một bên lẩm bẩm, một bên xoay người lại, hai ba bước nhảy xuống cầu thang bốn năm bậc, động tác ngược lại rất khéo léo.
Hai chân đáp đất, cậu rất tự nhiên đi về phía Thịnh Dư Hàng.
"Sao anh lại ở đây?" Tiêu Sở Dịch thản nhiên hỏi, "Mới tan tầm trở về sao? Thịnh Giáng Hà chắc vẫn còn đang chờ anh."
Chờ cậu trở về.
Thịnh Dư Hàng liếc mắt nhìn Tiêu Sở Dịch, nuốt câu nói đó vào trong, kiếm cớ đáp: "Ừm, hít thở không khí trong lành."
Tiêu Sở Dịch không hiểu không khí trong lành trong hành lang ở đâu ra, chẳng qua hôm nay cậu quả thật có chút mệt mỏi, vừa nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, cậu liền hoàn toàn thả lỏng tinh thần, căn bản không phí sức mà suy nghĩ thâm ý trong câu đó, chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng, liền đi về.
Thịnh Dư Hàng hai bước đuổi theo, ánh mắt rơi vào chỗ hơi vểnh loạn của đuôi tóc ở sau gáy cậu.
Đèn trong lối đi dần dần bật lên, đèn trước dần sáng, đèn sau liền tối đi, phản chiếu màn đêm ngoài cửa sổ cuối lối đi.
Bây giờ cũng chỉ có hai người đi dưới ánh đèn, bởi vì có thêm một người nên cũng không có cảm giác cô đơn.
Thịnh Dư Hàng dừng lại một lúc lâu, hỏi: "Trên đường trở về bị lạc sao? Sao về muộn vậy?”
Tiêu Sở Dịch vừa lấy chìa khóa vừa trả lời: "Hôm nay không có, chẳng qua mấy ngày nay sắp thi, còn nhiều việc phải làm, tôi định đón xe về, nhưng vừa lúc bạn tôi ghé qua nên tiện thể đưa tôi về luôn."
Cậu dừng bước trước cửa nhà mình, chuyên tâm đưa chìa khóa vào lỗ khóa, nên không chú ý tới người đi theo phía sau đứng yên không động đậy, căn bản không có ý định mở cửa về nhà.
Thịnh Dư Hàng dừng cách đó không xa, nói: "Lần sau có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong anh liền cảm thấy lời nói này quá đường đột, lập tức bổ sung hai câu: “Công ty của tôi cách trường học của cậu không xa, hơn nữa cũng tiện đường, không cần phiền phức người khác đi đường vòng."
Tiêu Sở Dịch đang loay hoay vặn khóa cửa, cũng không biết là có nghe thấy hay không, thuận thế "Ừ" một tiếng.
"Cạch cạch ——"
Sau một tiếng vang nhẹ, cánh cửa đối diện mở ra, đèn trong hành lang vừa tới thời hạn, liền tắt ngấm trong im lặng.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại khiến Thịnh Dư Hàng hoàn hồn, anh khẽ mím môi, trong lòng có chút buồn bực.
Anh đây là đang làm cái gì vậy?
Giống như là vì một chút việc râu ria nhỏ nhặt lại tính toán chi li đủ kiểu như một cô gái nhỏ vậy.
Cái này không giống anh, người không quan tâm đến mọi thứ kia.
Thịnh Dư Hàng lùi lại một bước, muốn quay người về nhà.
Tiếng chốt cửa vang nhẹ một tiếng, đèn phòng khách liền chiếu sáng con đường ngoài cửa và người đang đứng bên cạnh cửa.
Tiêu Sở Dịch quay đầu ngược ánh sáng, dường như đang cười, tiếp tục trả lời câu trước đó: "Nếu như không phiền đến anh."
"Hiện tại cũng không còn sớm nữa." Tiêu Sở Dịch nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói tiếp, "Anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon."
Thịnh Dư Hàng hơi sửng sốt, sau đó cũng cong khóe miệng, dịu dàng nói: "Được, ngủ ngon."
Cửa đối diện nhanh chóng bị đóng lại, ánh sáng bị khóa vào bên trong, đèn hành lang lại theo tiếng đóng cửa một lần nữa sáng lên.
Thịnh Dư Hàng liền mở cửa nhà, sự buồn bực trước đó cũng sớm đã im hơi lặng tiếng biến mất.
Trong phòng, Thịnh Giáng Hà đang làm bài thi đã ngủ gục trên bàn, nghe thấy tiếng động ở cửa liền dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn lại.
"Trở về phòng ngủ đi." Thịnh Dư Hàng vỗ vỗ vai cháu nhỏ, "Sáng ngày mai dậy sớm một chút, đừng đi học trễ."
Thịnh Giáng Hà đã mệt mỏi không chịu nổi, vừa gật đầu vừa ngáp.
Trước khi ôm gối vào phòng, Thịnh Giáng Hà vô thức ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy chú mình đang thu dọn đồ đạc trên bàn.
Ánh đèn ngủ nhỏ trên tường mờ nhạt ảm đạm, rơi xuống trên gương mặt Thịnh Dư Hàng, phản chiếu gương mặt tinh xảo sắc bén kia vô cùng dịu dàng, như được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp vậy.
Thịnh Giáng Hà lại ngáp một cái, quay đầu nhào về phía giường mình, trong đầu mơ màng hiện lên ý nghĩ nhàm chán.
Tại sao bây giờ chú của nhóc trông giống như đột nhiên vui vẻ trở lại rồi?
Giống như một con mèo đã được vuốt lông vậy.
Quả nhiên, lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển* mà...
*Mò kim đáy biển: ví việc tìm kiếm hết sức gian nan, khó nhọc và hầu như không có hi vọng thành công. ( Nguồn: Tratu)
Thịnh Giáng Hà trở mình, ôm lấy gối ôm trong ngực, mơ màng thiếp đi.
Cuộc sống của Tiêu Sở Dịch vẫn như thường, nhưng Thẩm Bích Tiêu ở bên kia đã bắt đầu lâm vào trong nước sôi lửa bỏng.
Từ ngày công ty xảy ra chuyện, Thẩm Bích Tiêu chưa từng gặp chuyện nào hài lòng cả.
Cắn răng chống đỡ một tuần, cuối cùng hắn vẫn không thể không lựa chọn cúi đầu trước Tiêu Sở Dịch.
Hắn không có lựa chọn nào khác.
Bên cạnh thì có Tống Hạo Hiên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, tâm gây chuyện không chết, bên kia thì có Tiêu Sở Dịch trong tay còn cầm giấy nợ.
Vì vậy, thay vì đôi bên cùng thiệt, thì giải quyết nợ nần của Tiêu Sở Dịch và tập trung xử lý Tống Hạo Hiên mới là lựa chọn hiệu quả nhất.
Mãi đến lúc này, đầu óc Thẩm Bích Tiêu bị cảm xúc làm cho choáng váng mới một lần nữa khôi phục hoạt động.
Sau khi chuyển tiền cho Tiêu Sở Dịch, hắn rất nhanh liền gửi phương án giải quyết đến hộp thư của Chúc Vân Thi.
Sau mấy ngày tăng ca, cuối cùng hệ thống nền tảng cũng ổn định, vấn đề cấp bách trước mắt đã được giải quyết, Thẩm Bích Tiêu bắt đầu chuẩn bị đối phó với Tống Hạo Hiên.
Nhưng mà đợi hồi lâu, bên Tiêu Sở Dịch vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại là Tống Hạo Hiên lại chủ động mang theo một đống người đến cùng Thẩm Bích Tiêu giằng co.
Giống như là lúc trước Thẩm Bích Tiêu mang những người khác đi gài bẫy Tiêu Sở Dịch, ngay cả người đến cũng không khác mấy.
Khác biệt duy nhất chính là Tống Hạo Hiên quang minh chính đại*, ngay cả nhân viên phía sau vây xem cũng không có chút chột dạ nào.
*Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám. ( Nguồn: Tratu)
Vừa vào phòng làm việc của Thẩm Bích Tiêu, gã liền đem một chồng tư liệu và hợp đồng dày cộp ném lên bàn, nói thẳng vào vấn đề: “Sau này công ty sẽ thuộc về tôi.”
Thẩm Bích Tiêu ngồi ở trên bàn làm việc, ánh mắt cũng không thèm xem văn kiện, châm chọc nói: "Nằm mơ cái gì, không bằng về sớm ngủ mấy ngày cho tỉnh táo một chút."
Tống Hạo Hiên không thèm để ý chút nào, ngược lại còn có hứng thú đi vòng quanh văn phòng vài vòng, cuối cùng dừng ở bên cửa chớp*, vén cửa sổ lên nhìn xuống.
*Cửa chớp: ( Nguồn: Havaco Việt Nam).
"Văn phòng này là do Sở Dịch chọn, cậu ấy nói là tầm nhìn ở đây đẹp và sáng sủa."
Tống Hạo Hiên vừa nói ra lời này, những người ở đây có người áy náy, có người hiểu rõ, cũng có người chẳng thèm để ý.
Trên mặt Thẩm Bích Tiêu lạnh lẽo, trong lòng hắn trầm xuống, sinh ra một chút dự cảm không tốt.
“Ban đầu Tiêu Sở Dịch cống hiến hết mình cho công ty, ai có mắt cũng có thể thấy được.” Tống Hạo Hiên thong thả nói tiếp, “Bây giờ cậu ấy đi rồi, nhưng chúng ta cũng không thể xóa bỏ những đóng góp trong quá khứ của cậu ấy đúng không? Cái khác không nói, tôi chỉ hỏi cậu Thẩm Bích Tiêu một câu ——“
Tống Hạo Hiên nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu: "Cậu có mặt mũi gì mà ngồi ở đây?”
Thẩm Bích Tiêu lạnh mặt nói: "Tôi thành lập công ty, tôi tìm người, tôi cấp vốn. Còn cậu, cậu có tư cách gì tranh với tôi?"
Tống Hạo Hiên lắc lắc ngón tay, lắc đầu nói: "Không thể nói vậy, lúc trước sáu người chúng ta thành lập công ty đã bỏ ra bao nhiêu công sức? Cho dù dựa theo cống hiến lớn nhỏ mà nói, tiền sớm nhất là Tiêu Sở Dịch đóng góp. Kỹ thuật công nghệ cũng là do Tiêu Sở Dịch và Chúc Vân Thi cung cấp, các bộ ngành liên quan và tài trợ ban đầu là tôi cùng Văn Duệ điều hành, những thứ linh tinh còn lại chúng tôi chia nhau, cậu không thể bởi vì không biết xấu hổ mà dễ dàng xóa bỏ công lao khổ cực của chúng tôi được."
Nói xong, Tống Hạo Hiên lại quay đầu nhìn thoáng qua Chúc Vân Thi, người sau cúi đầu, tránh tầm mắt của gã.
“Chuyện vô liêm sỉ nhất chính là lấy tiền chữa bệnh uy hiếp một cô gái nhỏ.” Tống Hạo Hiên thở dài, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, “Người ta cô nhi quả phụ* cũng không dễ dàng, cậu lại lợi dụng trong lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy coi chừng bị trời phạt đấy."
*Cô nhi quả phụ: Con côi mẹ goá. ( Nguồn: chunom.net).
Những nhân viên đang nghe lén ở cửa lập tức há hốc mồm, trên mặt không khỏi lộ ra một chút khinh thường cùng hoảng sợ.
Thẩm Bích Tiêu cảm nhận được biến hóa trong những ánh mắt kia, sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Chúc Vân Thi, nhưng người sau chỉ nắm chặt lấy vạt áo, không đáp lại ánh mắt của hắn.
Thế là Thẩm Bích Tiêu liền hiểu được ý của cô.
Giống như lúc trước hắn kéo tất cả mọi người nói chuyện trong công ty ra khỏi người Tiêu Sở Dịch, Tống Hạo Hiên cũng làm chuyện tương tự.
Chỉ là đã có sự bất nghĩa¹ của Thẩm Bích Tiêu đối với Tiêu Sở Dịch, cho nên gã thao tác như vậy ngược lại có chút cảm giác "chính nghĩa²" thay trời hành đạo.
1. Bất nghĩa: trái với đạo đức và lẽ phải. ( Nguồn: Tratu)
2. Chính nghĩa: đạo lí công bằng, chính trực. ( Nguồn: Tratu)
Còn có chuyện của Chúc Vân Thi, cũng là tài liệu tốt để gã thêm mắm thêm muối.
Chúc Vân Thi là một gia đình đơn thân, từ nhỏ cô và mẹ đã sống nương tựa lẫn nhau, từ khi học cấp hai, tất cả những gì cô nghĩ chỉ có kiếm tiền để mẹ có thể sống một cuộc sống tốt.
Lúc trước lựa chọn chuyên ngành máy tính cũng là vì nhìn trúng triển vọng của ngành này, cô không tính là thiên tài, toàn bộ đều dựa vào siêng năng để bù đắp tài năng, thắng ở chỗ ổn trọng không nhiều chuyện.
Đi theo Thẩm Bích Tiêu cùng nhau khởi nghiệp cũng là vì nhìn trúng Tiêu Sở Dịch tài đại khí thô*, muốn thử một chút, nếu không đủ cũng có thể tích góp được hai năm kinh nghiệm, chờ vừa tốt nghiệp liền có thể thuận lợi đổi việc.
*Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất...
Không ngờ công ty đang trên đà phát triển thì mẹ Chúc Vân Thi lại ốm nặng phải nhập viện.
Chúc Vân Thi tính tình nhút nhát, nhưng bản tính lại mạnh mẽ, không muốn nói ra những chuyện như vậy để thu hút sự đồng tình của người khác.
Cho đến khi Thẩm Bích Tiêu không biết nghe được tin tức ở đâu, chủ động tìm tới cô, muốn cùng cô giao dịch.
Giao dịch rất đơn giản, chính là hắn bỏ tiền ra giúp mẹ Chúc Vân Thi chữa bệnh, nhưng cô phải ở lại công ty, tất cả hành động đều phải nghe hắn sắp xếp.
Chúc Vân Thi lúc đầu không muốn, chỉ là sau đó bệnh tình của mẹ nặng thêm, tiền chi cho hộ lý hàng ngày tốn không ít.
Cô giằng co hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý với điều kiện của Thẩm Bích Tiêu.
Trong mắt Thẩm Bích Tiêu, việc này là ngươi tình ta nguyện, không nên bị đưa ra ngoài mặt phê phán.
Nhưng Chúc Vân Thi trong lòng vẫn không vượt qua được rào cản, bởi vì quan hệ của cô và Tiêu Sở Dịch không tệ do công việc gặp nhau.
Lúc trước cô vì tiền mà che giấu lương tâm đi hố bạn bè, nhẹ thì hố đối phương mất một số tiền lớn, nặng thì hại người ta cửa nát nhà tan.
Sau khi biết được toàn bộ chân tướng hợp đồng từ Tống Hạo Hiên, cô mấy ngày đều không thể ngủ yên.
May mà đối phương không có ký cái hợp đồng kia, kịp thời thoát khỏi hố lửa.
Chúc Vân Thi một mặt cảm thấy có lỗi với Tiêu Sở Dịch, mặt khác lại cảm thấy mình đã phá vỡ giao dịch với Thẩm Bích Tiêu, không làm tròn bổn phận, trong lòng áy náy khó chịu, cho đến khi Tống Hạo Hiên đến tìm cô.
Cách điện thoại, Tiêu Sở Dịch một câu cũng không trách cô liền làm cho Chúc Vân Thi nhịn không được khóc lên.
Tiền có thể trả lại, nhưng nợ lương tâm thì không dễ gì lấy lại được.
Tống Hạo Hiên giỏi nắm chắc lòng người nhất, mấy câu liền nói động lòng Chúc Vân Thi, nhanh chóng chốt được biện pháp khiến cô yên lòng.
“Em, em... Em sẽ đem tiền trả lại cho anh.” Chúc Vân Thi cúi đầu nói.
Câu này chính là thừa nhận “tội” lúc cháy nhà đi hôi của của Thẩm Bích Tiêu.
"Đúng rồi, Sở Dịch đã đem tất cả cổ phần của cậu ấy bán cho tôi." Tống Hạo Hiên dường như vô tình nói thêm, "Dù sao cậu ấy cũng chưa từng nói muốn trả lại cổ phần cho cậu, đúng không? Tôi tin rằng cậu hẵn là không đến mức mong đợi chuyện này đi?”
Thẩm Bích Tiêu khóe miệng lại kéo xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn mấy người trước mặt.
Những người này cách đây không lâu còn đứng về phía hắn, đi hố cái tên Tiêu Sở Dịch ngu dốt kia, không ai cảm thấy khó chịu hay áy náy chứ đừng nói đến "đạo đức" hay là "chính nghĩa" nào.
Vậy mà chỉ qua một tháng, bọn họ liền mở miệng một tiếng "lương tâm", một tiếng "nhân nghĩa", chỉ đem một mình hắn ném đến đối diện đạo đức, giống như hắn mới là người duy nhất tội ác tày trời.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tống Hạo Hiên tựa như liếc mắt một cái liền hiểu được suy nghĩ trong lòng Thẩm Bích Tiêu, hắn chế giễu một tiếng, "Cậu dám sờ lương tâm nói mọi chuyện đều không phải là do cậu cố ý dẫn dắt lừa gạt sao?"
Nói rồi, Tống Hạo Hiên lại nhướng mày: "A, xin lỗi, tôi quên mất, cậu có lẽ căn bản chẳng có chút lương tâm nào cả."
Tiêu Sở Dịch nghe toàn bộ quá trình cuộc nói chuyện trực tiếp.
Thẩm đại thiếu gia vẫn luôn là người sĩ diện, so với bị mọi người đuổi ra khỏi công ty, hoặc là tập thể bỏ trốn chỉ để lại cho hắn một công ty vỏ bọc, lại thuận đường ra ngoài bôi nhọ thanh danh của hắn, hắn sẽ lựa chọn thể diện một chút tự mình rời đi.
Tống Hạo Hiên đã hai tay tính kế, gia cảnh không bằng Tiêu gia và Thẩm gia, nhưng gã vẫn có đầu óc, trước khi ép Thẩm Bích Tiêu rời đi đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
Chỗ dựa mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thẩm gia, nhà họ đối với công ty mới nổi này chưa chắc đã để mắt nhiều, chỉ là nếu có chuyện có thể gây thêm phiền phức cho Thẩm gia, bọn họ cũng không ngại tham gia một chân.
Đợi đến khi mọi chuyện chấm dứt, Tống Hạo Hiên lại gọi điện thoại cho Tiêu Sở Dịch.
"Thế nào, Tiêu thiếu gia, nghe trực tiếp như vậy có sảng khoái không?"
Cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng cợt nhả không đứng đắn của gã.
Tiêu Sở Dịch đang sửa sang lại hồ sơ tư liệu, thờ ơ ứng phó: "Miễn miễn cưỡng cưỡng đi.”
Đáng tiếc gần đây bận rộn, không có cơ hội lại nhét đối phương vào bao tải.
Tống Hạo Hiên thản nhiên nói: "Không sao, nếu cậu khó chịu, ngày mai tôi sẽ tìm người chặn hắn ta vài lần, loại đại thiếu gia như vậy nên chịu khổ da thịt."
Tiêu Sở Dịch chậm rãi nhắc nhở: "Người tiếp theo phải đối mặt chính là Thẩm gia. Họ Thẩm dễ dàng rời đi như vậy, nhất định là đang cố kìm nén để trả thù các cậu.”
Công ty mà bọn họ đồng sáng lập đối với Thẩm Bích Tiêu mà nói là một bộ bài đã bị đánh nát.
Lúc trước nắm chặt không buông chính là bởi vì tự tôn, cùng với thói quen nắm chặt tất cả trong tay khống chế dục vọng.
Nhưng muốn nói công ty này đối với hắn trọng yếu cỡ nào, khó tách rời cỡ nào, cũng không đến mức đó.
Mọi việc đã định trước, hắn không cần bày ra bộ dáng vùng vẫy sắp chết khó coi, hơn nữa nguyên nhân quan trọng hơn là sau lưng hắn còn có Thẩm gia.
Hắn là người thừa kế của Thẩm gia, vốn định sau khi ở bên ngoài chơi đủ rồi sẽ trở về thừa kế công ty, chẳng qua trước mắt chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.
So với một con quái vật khổng lồ như Thẩm gia, công ty của bọn họ không khác gì đứa nhỏ.
"Là 'chúng ta'. Chắc hẳn cậu cũng nằm trong danh sách trọng điểm của hắn ta." Tống Hạo Hiên cười hì hì sửa lại, trực tiếp bỏ qua chủ đề này, sau đó hỏi: "Cho nên cậu thật sự không quay lại giúp tôi sao? Chúng ta bây giờ còn trẻ, vẫn còn ở độ tuổi chiến đấu hết mình nha."
"Không đâu." Tiêu Sở Dịch thẳng thừng từ chối, "Hợp tác lần này là đủ rồi."
Cậu thích kết thân với Văn Duệ hơn là Tống Hạo Hiên loại không từ thủ đoạn này.
Huống chi lần trước gã cũng là một trong những người cùng Thẩm Bích Tiêu cấu kết lừa gạt cậu, cậu có thể tạm thời không tính toán trận lừa đảo dang dở kia vì cùng chung mục đích là đối phó với Thẩm Bích Tiêu, nhưng cũng sẽ không lớn lao đến mức quay lại giúp đối phương làm việc.
Đúng là những người kia có thể đã bị Thẩm Bích Tiêu lừa gạt, không biết ý đồ thật sự đằng sau bản hợp đồng, nhưng cậu không có tư cách tha thứ thay nguyên chủ.
Tống Hạo Hiên nghe được sự kiên quyết trong lời nói của Tiêu Sở Dịch, liền tiếc nuối từ bỏ ý định kéo cậu trở lại nhập bọn.
Sau khi thoát khỏi việc cúi đầu trước Thẩm Bích Tiêu, Tiêu Sở Dịch người này so với trước kia tốt hơn nhiều, nhưng Tống Hạo Hiên vẫn tự mình hiểu lấy, biết bốn chữ "một vừa hai phải" viết như thế nào.
“Được, có tin tức mới sẽ gọi cho cậu.” Tống Hạo Hiên cuối cùng gửi lời chúc phúc, “Chúc cậu làm việc vui vẻ, thầy Tiêu.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sở Dịch cũng đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị đứng dậy về nhà.
Còn chưa đi được vài bước, cậu đã bị đồng nghiệp vừa vào cửa gọi lại: "Thầy Tiêu, chờ một chút.”
"Thầy Lục?" Tiêu Sở Dịch dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
"Ừm, cái đó, ngoài trời đã bắt đầu mưa, cậu có mang dù không?" Thầy Lục nhỏ giọng nói, "Nếu không có, tôi đưa cậu trở về. Hôm nay hình như có mưa to..."
Tiêu Sở Dịch bị nhắc nhở, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện đã có chút mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh, lưu lại mấy vết nước rõ ràng.
Mưa rơi tí tách tí tách, không lớn lắm, chắc vừa mới bắt đầu rơi.
Thành phố B vào thời điểm này trong năm tương đối khô ráo, hơn nửa tháng Tiêu Sở Dịch không gặp mưa, chỉ có một số ít thời gian là ngày nghỉ không cần ra ngoài, còn chưa dưỡng thành thói quen thường xuyên xem dự báo thời tiết.
Tiêu Sở Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua chiếc ô che nắng trên tay thầy Lục, cười cười với anh ta: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi còn có chút việc phải làm, lát nữa bắt xe trở về là được rồi. Anh về sớm một chút đi, cẩn thận bị mưa cảm lạnh, ngày mai còn có tiết.”
Sau khi đưa mắt nhìn thầy Lục rời đi, Tiêu Sở Dịch dừng ở dưới tòa nhà dạy học, đầu ngón tay ấn mở phần mềm gọi xe.
Bầu trời u ám, lúc này ngoại trừ một số người ở lại trực nhật, hầu hết các học sinh đều đã về nhà.
Tựa như cảm thấy trong khuôn viên trường trống trải yên tĩnh, hạt mưa liền thêm không kiêng nể gì mà vui vẻ nhảy xuống, trong chớp mắt mưa liền mở rộng gấp mấy lần.
Tiếng ồn ào của tấm màn mưa che khuất tầm nhìn cũng lớn không kém, và nơi trú mưa trước tòa nhà dạy học đã bị cô lập thành một thế giới nhỏ độc lập.
Giữa tiếng ồn ào khó chịu, Tiêu Sở Dịch chợt nhớ tới lời người nào đó đã nói dưới ánh đèn mờ ảo kia.
Thử xem... Chắc cũng không sao đâu.
Lúc này đối phương khẳng định cũng chưa tan tầm, mưa lớn như vậy cậu cũng không đi tới cổng được.
Nếu không thì đợi đến khi mưa nhỏ một chút lại ra cửa đón xe cũng không muộn.
Nếu so ra thì... cứ cho là đùa đi.
Khi trợ lý gõ cửa bước vào văn phòng, Thịnh Dư Hàng mới sắp xếp xong đống tài liệu trên bàn rồi cất kỹ.
Xem tư thế là chuẩn bị tan tầm.
"Ông chủ—" trợ lý cao giọng gọi một tiếng.
"Làm sao vậy?" Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, tiện thể liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường đối diện: "Hiện tại đã qua giờ tan tầm rồi, gần đây hình như cũng không có chuyện gì quan trọng cần phải tăng ca.”
“Là người của Thẩm thị lại tới, nói có việc muốn đích thân thương lượng với anh.” Trợ lý thở dài, “Lần trước tôi đã nói anh không lấp liếm cho qua rồi, thế mà chuyện này vẫn xảy ra mấy lần, anh tốt xấu gì cũng nên ra ngoài giải quyết một chút đi. Người ta tại thành phố B cũng được coi là nhân vật có mặt mũi, anh vẫn luôn qua loa như thế cẩn thận người ta cho anh một đôi giày nhỏ để mang đấy."
“Bọn họ có năng lực này sao?” Thịnh Dư Hàng không quá để ý, “Cậu trực tiếp giúp tôi từ chối là được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã thu dọn bàn sạch sẽ, ngay cả những chiếc bút dạ cũng được sắp xếp dựa theo phân loại màu sắc và hình dạng.
Toàn bộ mặt bàn thoạt nhìn không khác gì lúc anh mới đến làm việc vào buổi sáng.
Lúc dư quang quét đến một màn này, khóe mắt trợ lý hơi co giật một chút, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền mà dời tầm mắt.
"Cho dù từ chối, anh cũng phải cho tôi cái lý do chính đáng đi chứ."
"Lý do của tôi chẳng lẽ còn chưa đủ chính đáng sao?" Thịnh Dư Hàng buông nửa ống tay áo đang xắn lên, chậm rãi nói: "Tôi không làm ăn với cặn bã.”
Trợ lý: "..."
Nếu thực sự truyền đạt như lời anh nói, đoán chừng người ta còn chưa bước ra khỏi cổng công ty, liền sẽ hộc máu ngay tại chỗ mất.
Bình thường Thịnh Dư Hàng ngay cả đối tượng hợp tác đến trễ một tiếng đồng hồ cũng không thèm để ý chút nào, duy chỉ có đối với Thẩm thị thường xuyên tới cửa này biểu hiện ra kháng cự rõ ràng.
Điều này đủ để thể hiện thái độ kiên quyết của anh.
Cũng không biết Thẩm gia làm sao lại đắc tội với ông chủ bọn họ nữa.
Chẳng qua lấy bối cảnh thân gia của ông chủ bọn họ, xác thực cũng không cần phải nhìn sắc mặt Thẩm gia mà làm việc.
Trợ lý thở dài, gật đầu đáp ứng, đồng thời nghĩ cách tìm lý do thích hợp hơn để thuyết phục người kia trở về.
Giao việc cuối cùng cho trợ lý xong, việc tiếp theo của Thịnh Dư Hàng đương nhiên là về nhà.
"Bây giờ bên ngoài trời mưa to, nếu không thì ông chủ anh chờ một chút rồi đi?" Trợ lý kịp thời nhắc nhở, "Mưa này đều là từng đợt, đoán chừng là đợi thêm nửa tiếng hay một tiếng nữa là nhỏ rồi.”
“Ừm.” Thịnh Dư Hàng nhìn ngoài cửa sổ, từ chối cho ý kiến đáp một tiếng.
Màn hình điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên sáng lên, Thịnh Dư Hàng thuận tay mở ra nhìn lướt qua, sau đó không khỏi giật mình.
Trợ lý đang định quay người ra ngoài xử lý người của Thẩm thị, liền thấy ông chủ vừa rồi còn chuẩn bị ở lại chờ mưa nhỏ rồi về, đưa chân đi mấy bước đến trước mặt cậu ta.
"Ông chủ? Anh đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Ngoại trừ một câu nói như vậy, để lại cho trợ lý chính là cánh cửa đang khép lại trước mặt.
Chờ một lúc lâu, cơn mưa dường như đã có dấu hiệu yếu đi.
Tiêu Sở Dịch không rõ có phải ảo giác nhìn quá lâu hay không, chẳng qua nếu người mà cậu nhắn tin không đến, điện thoại di động của cậu sẽ hết pin.
Cậu đã bắt đầu suy nghĩ về việc có nên gọi xe trước hay không.
Bên trong khu C không cho phép xe xã hội được ra vào, muốn gọi xe cũng chỉ có thể đi đến cổng trường.
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, không khỏi thở dài, rút tay ra khỏi túi, bắt đầu tìm taxi gần đó thông qua phần mềm gọi xe.
Nhìn chằm chằm vào biểu tượng pin màu đỏ góc trên bên phải điện thoại, Tiêu Sở Dịch có chút sợ hãi cất bước.
Một giọt mưa rơi xuống chóp mũi cậu, sau đó là rất nhiều hạt mưa rơi trên màn hình điện thoại.
Những giọt nước phủ trên màn hình che mất kiểu chữ và biểu tượng bên dưới, Tiêu Sở Dịch đành phải vươn tay lau đi.
Cũng không biết có phải ra khỏi cửa bị lạnh hay không, xe còn chưa gọi được, điện thoại trong nháy mắt từ 5% giảm mạnh xuống còn 1%.
Trái tim bé nhỏ của Tiêu Sở Dịch cũng đập dữ dội.
Đây có lẽ chính là ông trời định trước không cho cậu về nhà?
Tiêu Sở Dịch một hơi còn chưa thở dài xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Xung quanh mưa gió rất nhiều, tiếng mưa xào xạc vẫn còn văng vẳng bên tai, không có đạo lý nào cơn mưa sẽ qua trong chớp mắt.
Mà cậu từ khi bước ra khỏi nơi trú mưa, đi vào trong mưa, trên đỉnh đầu lại không có bất kỳ cảm giác bị mưa ướt đẫm.
Tiêu Sở Dịch hậu tri hậu giác* ngẩng đầu lên, liếc qua ô che trên đầu, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt người đứng bên cạnh: "Thịnh tổng?"
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra. ( Nguồn:)
Thịnh Dư Hàng đang cầm ô bắt gặp ánh mắt của cậu, liền cong mặt mày, trêu chọc nói: "Điện thoại di động còn đẹp hơn cả tôi sao?"
—————————
Chương này hơn 5000 từ luôn, tui đau lưng quá ಥ‿ಥ