Chương 42: Ấn tượng tốt
29/12/2022
Xe đỗ ở dưới lầu, Chu Tiêu vừa nghe Tiêu Sở Dịch báo số tầng, liền chạy vèo lên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Cho dù là Thịnh Dư Hàng cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về hướng cậu ta rời đi, hỏi: "Cậu ta biết nhà em là căn nào à?"
"Chắc là không biết, tôi còn chưa nói với cậu ta." Tiêu Sở Dịch nhấn nhấn mi tâm, đối với Chu Tiêu cũng không biết làm sao, "Cậu ta bình thường có chút không đáng tin cậy, anh đừng quá để ý."
Sâu xa hơn nữa mà nói, đây cũng là do Chu Tiêu đã hoàn toàn coi Thịnh Dư Hàng là "người một nhà", hai chữ khách sáo viết như thế nào cũng không biết.
Đương nhiên loại lời này không nên nói ra trước mặt đương sự.
Cũng may Thịnh Dư Hàng thoạt nhìn cũng không thèm để ý.
"Bạn của em trông rất hoạt bát." Thịnh Dư Hàng cùng Tiêu Sở Dịch lên lầu, "Quan hệ hai người tốt thật, còn đặc biệt chạy tới đây chơi với em, hẳn là bạn rất thân đi."
"Nói thật là không đến mức đó." Tiêu Sở Dịch có chút buồn rầu xoa xoa gáy, "Trong nhà cậu ta không có áp lực, chính cậu ta cũng không có chí hướng lớn gì, ngược lại con người cậu ta không xấu, chỉ là thích ăn chơi vui vẻ, giống như đứa trẻ vậy. Tôi và cậu ta xem như là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ba mẹ cũng có chút giao tình, cho nên cũng coi như tương đối quen thuộc."
Nói ngắn gọn, sở thích khác biệt, tam quan không hợp, nhưng ở một số phương diện nào đó vẫn là một trợ thủ tương đối đáng tin cậy.
"Gần đây chủ yếu là bên anh trai tôi..." Tiêu Sở Dịch nói xong dừng một chút, tạm thời giấu đi chủ đề này, "Quan hệ của Chu Tiêu và tôi cũng khá được, nhưng tôi không thích anh trai tôi lắm, tôi không ở thành phố A. Có chút tình huống phải nhờ cậu ta nhìn giúp một chút."
Thịnh Dư Hàng hơi kinh ngạc, nhướng mày: "Những chuyện này, nói cho tôi nghe, không có vấn đề gì chứ?"
Chuyện bất hòa giữa Tiêu Sở Dịch và anh trai Tiêu gia cũng không phải là bí mật gì đáng ngạc nhiên, từ lần trước ba mẹ Tiêu gia tới đây Thịnh Dư Hàng đã mơ hồ đoán được gì đó rồi.
Cho nên đối với những chuyện này anh cũng không quá kinh ngạc, điều thật sự khiến anh kinh ngạc chính là thái độ thản nhiên của Tiêu Sở Dịch.
Đây là coi anh như người có thể tin tưởng, hay là...
Tiêu Sở Dịch quay đầu cười với anh một cái: "Không có gì đặc biệt phải che giấu. Hơn nữa tôi tin tưởng nhân phẩm của Thịnh tổng.". Тhách thá?h tì? được ﹢ t rù?truyệ?.v? ﹢
Nhìn nụ cười quen thuộc kia, lông mày Thịnh Dư Hàng không tự chủ được giật giật, đáy lòng sinh ra một ít dự cảm vi diệu.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Tiêu Sở Dịch càng sâu hơn một chút, tiếp theo là câu nói quen thuộc: "Dù sao Thịnh tổng cũng là người tốt mà."
Thịnh Dư Hàng: "..." Anh đoán được là sẽ như vậy mà.
Nói đi cũng phải nói lại, trước tiên phải suy nghĩ làm thế nào để xóa bỏ hai từ "người tốt" này đi.
Thật sự là nghe kiểu gì cũng thấy điềm xấu mà.
Thịnh Dư Hàng thở dài, quyết định tạm thời buông tha cho bản thân, quay trở lại chủ đề chính: "Anh của em, có phải cũng có liên hệ với Thẩm Bích Tiêu không?"
Nụ cười trên mặt Tiêu Sở Dịch vẫn không thay đổi: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"
"Thẩm Bích Tiêu là một tên tâm thần, bình thường hắn sẽ không chú ý đến những 'người bình thường' xung quanh mình." Thịnh Dư Hàng nói thêm, "-- tức là những người không liên quan gì đến hắn và có quỹ đạo cuộc sống tương đối bình thường. Hơn nữa, người nhà của em ở thành phố A, dù đầu óc hắn ta có chập mạch như thế nào thì cũng không thể tùy tiện nhằm vào Tiêu gia không liên quan gì đến mình như vậy."
Lời giải thích hợp lý nhất chính là sau khi Tiêu Sở Dịch đi học đại học ở thành phố B, anh trai Tiêu gia đã chủ động tìm đến Thẩm Bích Tiêu, có lẽ là cố ý dẫn dắt, hoặc có lẽ là giao dịch hai bên cùng có lợi, lúc này mới khiến Thẩm Bích Tiêu chú ý tới Tiêu Sở Dịch vốn không có quá nhiều liên quan đến mình.
Về phần anh trai Tiêu gia thông đồng với Thẩm Bích Tiêu như thế nào, lại là một chuyện khác.
Thịnh Dư Hàng nghĩ đến phương diện này, từ những chi tiết bị lộ khi ba mẹ Tiêu gia đến đây mà suy đoán.
Ba mẹ Tiêu gia cùng con trai nhỏ được cưng chiều nhất quyết liệt nhiều năm không liên lạc, đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cơ mà lại nghĩ đến nhà bọn họ còn có một anh trai thông qua "bạn tốt" để truyền tin đồn không mấy tốt đẹp của em trai, dường như cũng không khó hiểu.
Tuy rằng quan hệ Thịnh gia hài hòa, không có chuyện phiền toái như vậy, nhưng chuyện anh chị em cùng thế hệ lục đục cũng là chuyện thường thấy, thấy nhiều tự nhiên cũng có thể căn cứ vào logic mà não bổ.
Chỉ có thể nói thế giới rộng lớn, không có gì lạ.
Vốn dĩ Thịnh Dư Hàng tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, bởi vì khi đó quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở mức "hàng xóm" mà thôi.
Nhưng bây giờ...
Lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.
Thịnh Dư Hàng dừng một chút, lại hỏi: "Không nói cho ba mẹ của em thật sự không sao à?"
"A, không cần như vậy." Sắc mặt Tiêu Sở Dịch hơi dịu dàng, ánh mắt hơi nhìn đi chỗ khác, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, "Bọn họ hẳn là đã biết rồi."
Thịnh Dư Hàng sững sờ trong chốc lát, mới từ từ phản ứng lại.
Ba mẹ Tiêu gia cũng không phải người ngu, anh có thể nhìn ra được chuyện này, bọn họ cũng không có khả năng hoàn toàn lơ mơ không biết gì.
Xét từ lần gặp mặt ngắn ngủi lúc trước, không thể nghi ngờ là ba mẹ Tiêu gia cực kỳ yêu thương đứa con trai nhỏ của mình.
Con của mình chịu nỗi ủy khuất lớn như vậy cũng không muốn về nhà, lại càng không nhắc đến người anh trai bề ngoài có quan hệ rất tốt với mình, ba mẹ làm sao có thể không cảm thấy có chút không đúng.
Hơn nữa ngay cả người ngoài như Thịnh Dư Hàng liếc mắt cũng có thể nhìn ra chân tướng chi tiết, bọn họ cũng sẽ không thật sự một chút cũng không chú ý tới.
Chỉ là, dù là con trai lớn hay là con trai nhỏ, đều là đứa con mà bọn họ vất vả nuôi nấng trưởng thành, là người nhà.
Tình yêu thuộc về ba mẹ nhất thời đã che mắt bọn họ, để bọn họ không chủ động đoán ra khía cạnh này.
Nhưng khi tầng ảo ảnh tốt đẹp kia bị xé rách -- thậm chí không cần quá nhiều, chỉ cần một lỗ thủng ở trước mặt bọn họ, cũng đủ cho bọn họ nhận ra được bức tranh thật sự của sự vật.
Bây giờ bọn họ đã biết, Tiêu Sở Dịch tự nhiên cũng không cần nói nhiều, đâm vào lòng ba mẹ mình thêm vài nhát.
Ba mẹ Tiêu gia hi vọng hai đứa con trai có thể chung sống hòa thuận, không có gì đau lòng và bất lực hơn so với việc anh em quay lưng lại với nhau.
Nhưng bọn họ cũng không phải loại người luôn luôn đắm chìm trong ảo giác.
Nếu mâu thuẫn giữa hai anh em đã không thể hòa giải, làm ba mẹ tự nhiên cũng sẽ có lựa chọn.
Mà Tiêu Sở Dịch gần như có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng ba mẹ Tiêu gia sẽ đứng về phía mình.
Nói cách khác, bọn họ sẽ không chút do dự đứng về phía nguyên chủ.
Bởi vì...
"Tôi nghe Chu Tiêu nói, ba mẹ tôi đã về công ty rồi." Tiêu Sở Dịch thu hồi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, nhàn nhạt nói: "Dự án ban đầu giao cho anh tôi cơ bản đều đã thu hồi, tôi hy vọng anh ấy có thể tỉnh táo lại."
Mặc dù cậu đối với chuyện này cũng không mong chờ gì.
Đương nhiên, nếu như anh trai Tiêu gia thật sự an phận như vậy, cậu thật sự sẽ cảm thấy đau đầu.
Những việc cần phải tính toán này, luôn phải tính từng việc từng việc một.
Thịnh Dư Hàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Sở Dịch, cảm giác như nhìn thấy một vũng nước sâu.
Rõ ràng mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, thoạt nhìn cả ngày giống như một ông lão giàu có đang trải qua cuộc sống về hưu dưỡng lão, chuyện bắt mắt nhất, kịch liệt nhất từng làm chẳng qua cũng chỉ là gặp chuyện bất bình rồi đánh nhau với mấy tên côn đồ mà thôi.
Nhưng mà dưới mặt nước yên tĩnh kia, mục tiêu của cậu cực kỳ rõ ràng, bước chân của cậu cũng chưa từng dừng lại.
Trong lúc không ai hay biết, cậu đã sắp xếp mọi thứ ngăn nắp rõ ràng, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy biểu hiện nhàn nhã của cậu.
Không có cuồng loạn, không có cãi cọ, ngay cả mặt mũi và tâm tư của ba mẹ cũng suy nghĩ rất rõ ràng - đối với một người vừa bị lừa gạt và tổn thương mà nói, cậu lại quá mức bình tĩnh.
Cho đến nay, dường như chưa có việc gì thật sự thoát khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Thịnh Dư Hàng nhất thời không nói gì, thậm chí cảm thấy lo lắng của mình có chút dư thừa.
Anh vốn định nói Tiêu Sở Dịch nếu như có khó khăn gì có thể tìm anh hỗ trợ, nhưng ở trước mặt cậu, dường như không có cái gì có thể gọi là "khó khăn".
- - đương nhiên loại chuyện nhỏ nhặt như không biết đường này không tính.
Thuận buồm xuôi gió mà lớn từng này, Thịnh Dư Hàng chưa bao giờ gặp phải thời khắc khó khăn như vậy.
Rõ ràng rất muốn giúp cậu, muốn thể hiện tâm ý của mình.
Nhưng mà đối phương căn bản một giọt nước cũng không lọt, để cho anh nắm được tiền tài cùng quyền lực tiện lợi cũng không có chỗ xuống tay.
Loại cảm giác thất bại lúng túng này thật sự rất mới lạ, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy bất lực.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, có lẽ loại phong cách làm việc không nhanh không chậm này cũng là một trong những lý do hấp dẫn anh đi.
Thịnh Dư Hàng đêm nay đặc biệt đa sầu đa cảm, trầm giọng thở dài: "Xem ra tôi cũng không giúp được gì rồi."
Tiêu Sở Dịch quay đầu nhìn lại.
Câu nói mang theo tính chất trêu chọc như vậy, vô cớ khiến cậu nhớ tới lần đối mặt với Thẩm Bích Tiêu lúc trước.
Câu nói Thịnh Dư Hàng cảnh cáo Thẩm Bích Tiêu, cậu cũng nghe thấy.
Hơn nữa, mức độ kinh ngạc cũng không thua kém gì Thẩm Bích Tiêu đứng ở bên ngoài.
Thịnh Dư Hàng vẫn luôn có thái độ không để ý đến Thẩm Bích Tiêu, chỉ có lần này vô cùng kiên quyết biểu hiện ra địch ý.
Dù Tiêu Sở Dịch có tự lừa dối mình bao nhiêu đi chăng nữa, thì vẫn không thể phủ nhận câu nói đó của Thịnh Dư Hàng quả thật là vì mình.
Chỉ là, bạn bè bình thường sẽ vì đối phương mà nói những lời như vậy sao?
Lùi một bước, những người bạn bình thường sẽ tình cờ gặp nhau như họ... Không, bây giờ thậm chí không thể nói là "tình cờ gặp" và "gặp nhau".
Dường như dùng từ "đồng hành" để hình dung mới chính xác hơn một chút.
... Thật đúng là một vấn đề tương đối khiến người ta đau đầu.
Giờ phút này, Tiêu Sở Dịch không nhịn được muốn bày ra câu "khen ngợi" kinh điển đó cho Thịnh Dư Hàng.
Nhưng khi cậu quay đầu, tầm mắt rơi vào trong ánh mắt chuyên chú của đối phương, lời muốn nói căn bản thế nào cũng không nói nên lời.
Cậu dừng một chút, vẫn là nuốt hai chữ "người tốt" vào, chuyển đề tài.
"Nói đến Thẩm Tiêu Bích..." Tiêu Sở Dịch nhớ lại Thịnh Dư Hàng lúc trước, hỏi: "Anh có biết vì sao hắn ta thích anh không?"
"Hắn ta thích tôi?" Thịnh Dư Hàng hoang mang hỏi ngược lại.
"Đúng vậy. Nhiều năm rồi mà vẫn luôn nhớ mãi không quên."
Tiêu Sở Dịch đã cố gắng để mình không lộ ra quá nhiều châm chọc, đương nhiên không phải nhắm vào Thịnh Dư Hàng.
Đáng tiếc vẫn không quá thành công.
"Có lẽ chỉ là một loại chấp niệm đi." Thịnh Dư Hàng từ chối cho ý kiến về cách nói này: "Đại khái tôi đối với hắn ta mà nói, cũng coi như là người tương đối 'đặc biệt'. "
"Hả?" Tiêu Sở Dịch nhướng mày, cảm nhận được hàm ý sâu xa trong lời nói của Thịnh Dư Hàng, "Anh có làm gì đặc biệt cảm động với hắn ta không?"
"Cũng không làm gì, chỉ là đem chuyện hắn khiêu khích ly gián nói cho đương sự, sau đó lúc hắn bị mấy người kia vây đánh thì giúp hắn gọi xe cứu thương." Vẻ mặt Thịnh Dư Hàng thản nhiên: "Nếu như nhất định phải nói "cảm động", hình như sau khi xuất viện hắn ta đúng thật có đặc biệt đến cảm ơn tôi, nhưng lúc ấy tôi vội vàng xuất ngoại, không quá để ý."
Chân tướng chỉ đơn giản và vi diệu như vậy thôi.
Khi còn học trung học, Thẩm Bích Tiêu đem hai đại học bá trong lớp đùa giỡn xoay vòng, tốn rất nhiều công sức rốt cuộc cũng làm cho anh em tốt cùng nhau lớn lên trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Hắn vui vẻ xem kịch, hận không thể mỗi ngày đều có hai nhóm người hẹn đánh nhau trước cửa phòng học, người tham dự hỗn chiến càng nhiều, bị thương càng nghiêm trọng, ảnh hưởng càng lớn, hắn lại càng hưng phấn.
Nhưng loại hành vi này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập và sinh hoạt hàng ngày của học sinh bình thường, có một khoảng thời gian toàn bộ lớp học đều bị bao trùm trong bầu không khí căng thẳng và gắt gỏng.
Thịnh Dư Hàng khi đó vẫn là một học sinh ưu tú ham học - là cái loại học sinh ba tốt kia, cảm thấy cực kỳ khó chịu với trò hề phiền phức này.
Không tốn quá nhiều tinh lực, anh đã phát hiện ra tên phiền phức trốn trong bóng tối gây chuyện khiêu khích và gieo rắc bất hòa kia.
Cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông, Thịnh Dư Hàng dứt khoát đem chân tướng nói cho đôi anh em tốt ngày xưa đang bất hoà kia.
Đôi học bá rất tức giận đối với chuyện mình bị lừa, sau đó đã chặn Thẩm Bích Tiêu vài lần.
Nghiêm trọng nhất là lần đó, Thẩm Bích Tiêu bị chặn trong con hẻm gần trường học, bị đánh đến mặt bê bết máu, trông vô cùng thê thảm.
Thịnh Dư Hàng tình cờ đi ngang qua, nên thuận tay giúp hắn gọi xe cứu thương.
Lý do rất đơn thuần là để tránh ảnh hưởng đến vẻ ngoài trường học, khi đó ngay cả khuôn mặt của Thẩm Bích Tiêu cũng không nhận ra.
Đại khái, có lẽ, hình như từ lúc đó trở đi, Thẩm Bích Tiêu bắt đầu chú ý đến Thịnh Dư Hàng.
Nghe xong mọi chuyện, khóe miệng Tiêu Sở Dịch không tự chủ được giật giật hai cái.
Mạch não của Thẩm Bích Tiêu quả nhiên không giống người thường.
Rõ ràng Thịnh Dư Hàng mới là "thủ phạm" gây thương tích cho hắn, kết quả vì gọi xe cứu thương giúp hắn mà hắn liền thâm tình với anh.
Chẳng qua nói đến xe cứu thương...
Tại sao cậu lại cảm thấy chuyện này có cảm giác dejavu¹ vậy chứ.
1. Dejavu là thuật ngữ khởi nguồn từ tiếng Pháp với ý nghĩa về điều đã từng xảy ra. Vậy chính xác Dejavu là gì? Khi bỗng nhiên xuất hiện một sự kiện nào đó và bạn cho rằng bạn đã gặp nó trong quá khứ rồi thì đó gọi là Dejavu. (Nguồn: medlatec.vn)
Tiêu Sở Dịch nhớ lại phản ứng kỳ lạ của Thẩm Bích Tiêu trước đó, sau đó nhớ lại nội dung cốt truyện.
Theo tình tiết của nguyên tác, tên cặn bã cuối cùng cũng ăn năn hối lỗi, thừa nhận mình đã yêu nguyên chủ từ lâu.
Nhưng khi đó, nguyên chủ đã sớm không còn, chỉ còn lại một tên cặn bã hối hận quỳ gối nhận tội coi như là kết cục của chuyện xưa.
Cái "sớm" này đến lúc nào cũng khó nói, cơ mà phản ứng vừa rồi của Thẩm Bích Tiêu thật sự quá quái dị.
Trong trường hợp này có lẽ là "quán tính của cốt truyện" hay đại loại thế.
Thẩm Bích Tiêu thật đúng là rẻ tiền -- cái này là chỉ tính cách của hắn.
Nhìn theo lộ tuyến này, rõ ràng là một M tiêu chuẩn.
Khóe mắt Tiêu Sở Dịch cũng không khống chế được mà giật giật theo.
"Thẩm Bích Tiêu quả nhiên là tên tâm thần." Cuối cùng Tiêu Sở Dịch cảm khái như thế.
Thịnh tổng thật sự là mắt sáng như đuốc, vừa liếc qua đã nhìn thấu bản chất của tên lưu manh đó.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nếu là người bình thường, đại khái cũng sẽ không chơi ra một trận cẩu huyết ngược luyến như nguyên tác đi...
Đang nghĩ ngợi, Thịnh Dư Hàng bên cạnh liền nhìn qua, ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng yếu ớt.
"Đúng vậy. Cho nên, em tránh xa cái tên bệnh tâm thần kia một chút."
Chu Tiêu ôm cánh tay run rẩy nửa ngày ở hành lang, mới đợi được hai người bước lên cầu thang đến muộn.
Thật vất vả mới vào được cửa nhà, Chu Tiêu liền tùy tiện chạy vọt tới một cánh cửa phòng.
Một chiếc áo khoác ngủ nhung nện lên mặt Chu Tiêu, Tiêu Sở Dịch đưa tay giữ cổ áo cậu ta lại, kéo cậu đến bàn ăn bên ngoài phòng bếp ngồi xuống.
"Lần trước mẹ tôi mua nhiều quá, còn chưa mặc, mặc vào trước đi."
Tiêu Sở Dịch vào bếp đun một nồi nước, từ trong tủ lạnh cắt hai lát gừng bỏ vào.
Chu Tiêu quấn áo khoác nằm sấp bên cạnh bàn buồn ngủ, cho đến khi một chén nước gừng bốc hơi nóng đặt trước mặt cậu ta, nhiệt độ nóng bỏng khiến cậu ta theo bản năng lui về phía sau.
"Uống nhanh rồi mau đi ngủ." Tiêu Sở Dịch gõ gõ mặt bàn, ý bảo Chu Tiêu hoàn hồn, tiện thể chặn lời nói của cậu ta, "Chuyện về anh trai tôi ngày mai nói sau. Trước hết để tôi ngủ một giấc thật ngon đã."
Liên quan đến chuyện anh trai Tiêu gia, chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy phiền phức.
Chu Tiêu ngoan ngoãn ôm chén chậm rãi thổi hơi, uống từng ngụm từng ngụm.
Vị gừng trong nước không quá nặng, hiệu quả giải cảm có thể không tốt lắm, nhưng có còn hơn không.
Sau khi uống một chén nước nóng, hơi nóng truyền liền đi vào lan đến toàn thân, đại não đông cứng dần tỉnh táo lại.
Chu Tiêu đã sớm quen với cuộc sống ngày đêm đảo lộn nhất thời như sống lại tại chỗ, thần thái trở nên sáng láng.
Tiêu Sở Dịch đang định lấy lại cái chén bỏ vào bếp, lại bị Chu Tiêu nắm chặt trong tay.
Vừa ngẩng đầu liền thấy hai mắt đối phương tỏa sáng, trên mặt đều viết hai chữ "tám" và "quẻ"².
2. "Tám" ở đây là tám chuyện, còn "quẻ" là quẻ trong coi bói á.
"Anh Dịch anh Dịch, người đẹp ở cửa đối diện kia... Khụ khụ, sao anh lại quen biết anh đẹp trai kia thế? Nhìn qua quan hệ còn tốt hơn em tưởng tượng rất nhiều, sẽ không phải là..."
Chu Tiêu nháy mắt với Tiêu Sở Dịch, vẻ mặt hèn mọn kiểu "em biết mà".
"Cơ mà nói thật, chất lượng này so với tên họ Thẩm kia tốt hơn rất nhiều, đẹp trai hơn hắn, tính tình cũng tốt hơn hắn, tính ra, cũng nhiều tiền hơn hắn, yên tâm đi, nếu lần này ba mẹ anh không đồng ý, em vẫn sẽ kiên định đứng về phía anh."
"Không phải, không có, chỉ là hàng xóm." Tiêu Sở Dịch nhướng mi, lạnh lùng cắt đứt ảo tưởng của Chu Tiêu, chậm rãi bổ sung hai chữ đằng sau, "...Mà thôi."
"Em không tin!" Chu Tiêu vỗ bàn, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, "Em cũng không mù, có hàng xóm nào sẽ đêm hôm khuya khoắt đặc biệt chạy ra ngoài đón anh về à!"
Nửa câu sau Chu Tiêu không nói ra, khi đó cậu ta nhìn thấy Thịnh Dư Hàng đẩy Tiêu Sở Dịch lên xe, lại vừa vặn đưa lưng về phía Thẩm Bích Tiêu.
Thịnh Dư Hàng chắn ở phía sau Tiêu Sở Dịch, gần như đem cậu vòng vào trong "lãnh địa" của mình.
Sau đó thái độ của anh đối với Thẩm Bích Tiêu cũng thù địch vô cùng rõ ràng, không phải là thâm cừu đại hận hay là đơn thuần khó chịu, mà là cảnh cáo.
Cảnh cáo Thẩm Bích Tiêu tránh xa Tiêu Sở Dịch.
Đương nhiên có thể là do tên cặn bã kia từng tổn thương Tiêu Sở Dịch, nhưng ngoài nguyên nhân đó ra, còn có nguyên nhân nào khác không?
Cách đối nhân xử thế của Chu Tiêu đều dựa vào cảm giác mà làm việc, mặc dù cũng thường xuyên bởi vì hành động theo cảm tính mà bị người ta hố, nhưng trực giác ở phương diện này lại luôn chính xác đến kinh ngạc.
Giống như cậu có nhiều người bạn xấu như vậy, nhưng so với bọn họ, cậu ta vẫn tín nhiệm Tiêu Sở Dịch nhất.
Một câu nói của đối phương có thể khiến cậu ta bỏ lại những người bạn nhậu, không chút do dự đứng về phía cậu.
Bởi vì Chu Tiêu biết Tiêu Sở Dịch thật sự sẽ không hại mình.
Vì vậy Chu Tiêu luôn tin tưởng Tiêu Sở Dịch, đồng thời cũng vì đối phương gặp phải chuyện khổ sở mà lo lắng.
Tiêu Sở Dịch không nhắc, không khóc, không làm loạn, coi như không có chuyện gì xảy ra, quá mức bình tĩnh.
Nhưng trong đầu Chu Tiêu vẫn còn bóng dáng tiểu thiếu gia Tiêu gia phóng đãng tùy tiện năm xưa.
Càng so sánh, càng cảm thấy đồng tình xót xa.
Lại ví dụ như giờ phút này, lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, đã cảm thấy không khí ở chung của hai người có chút không giống bình thường.
Giống như là nhiều thêm cái gì, lại giống như là thiếu cái gì đó.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng bầu không khí giữa bọn họ rất hòa hợp.
Hòa hợp đến mức người bình thường khó có thể chen vào thế giới của bọn họ.
Khi bọn họ nói chuyện ở phía trước, Chu Tiêu chỉ có thể khoanh tay dựa vào ghế sau, ngơ ngác mà nghe.
Khi hai người đứng ở cửa nói lời tạm biệt chúc ngủ ngon, cậu ta cũng chỉ có thể ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn.
Tuy rằng hai người đều có ý thức quan tâm đến cảm xúc của cậu ta, nhưng Chu Tiêu vẫn cảm thấy khi hai người ở gần nhau, mặc kệ cậu ta nói cái gì, cũng sẽ lộ ra vẻ xấu hổ.
Hình như đỉnh đầu còn có chút sáng nữa.
Chu Tiêu vô thức sờ sờ trán, chống cằm lên bàn ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Sở Dịch.
Những người khác nói rằng cách tốt nhất để chữa lành vết thương tình cảm là vùi đầu vào mối quan hệ tiếp theo.
Xu hướng tính dục trời sinh đã vậy khó mà thay đổi, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn ứng cử viên thích hợp mà thôi.
Không đề cập đến ánh mắt lạnh lẽo khi đối phương nhìn mình, Thịnh Dư Hàng thoạt nhìn đáng tin cậy hơn Thẩm Bích Tiêu rất nhiều.
Tiêu Sở Dịch chỉ cười nhẹ, như không coi trọng: "Tôi không biết đường."
Chu Tiêu thở dài, một lần nữa xác nhận: "Hai người thật sự không ở bên nhau sao?"
"Không có." Tiêu Sở Dịch ngước mắt nhìn cậu ta, "Sao vậy, gần đây cậu cũng bắt đầu có tâm tư thiếu nữ rồi? Có cần tôi giúp cậu xin dì để cậu đi xem mắt với mấy cô gái khác không?"
"Đừng mà, anh Dịch, em sai rồi!" Chu Tiêu lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, đập đầu xuống bàn, "Thật vất vả em mới thoát ra khỏi địa ngục xem mắt trốn đến đây đó."
"Vậy thì tắm rửa đi ngủ sớm một chút, đầu óc cậu không thích hợp để suy nghĩ quá nhiều vấn đề."
Cuối cùng Tiêu Sở Dịch giật lấy cái chén, xoay người vào phòng bếp rửa chén.
Tiếng nước chảy róc rách cũng không át được câu hỏi cuối cùng của Chu Tiêu.
"Em nói nè anh Dịch, anh không có chút cảm giác sao?" Chu Tiêu chưa từ bỏ ý định hỏi, "Một chút hảo cảm cũng không có sao? Không thích hợp cũng không sao, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, không nhất định phải treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo."
Những lời ấy giống như bông tuyết mùa xuân xoã tung, bay phấp phới rơi trên chóp mũi và vành tai cậu, mang theo những cơn ngứa ngáy vô cớ.
Động tác Tiêu Sở Dịch dừng lại, giơ tay tắt nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn trong đêm đã tắt, chỉ còn lại vầng trăng sáng trên bầu trời lặng lẽ đứng trong mây, nhìn cậu trên mặt đất.
Tiêu Sở Dịch chợt cong khóe môi, nở một nụ cười hững hờ, như đang nói một chuyện không quan trọng.
"Có." Tiêu Sở Dịch nói như vậy.
—————————
Hú hú, chương sau đổi xưng hô cho anh bé luôn nhaaa ( ꈍᴗꈍ)
Xe đỗ ở dưới lầu, Chu Tiêu vừa nghe Tiêu Sở Dịch báo số tầng, liền chạy vèo lên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Cho dù là Thịnh Dư Hàng cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về hướng cậu ta rời đi, hỏi: "Cậu ta biết nhà em là căn nào à?"
"Chắc là không biết, tôi còn chưa nói với cậu ta." Tiêu Sở Dịch nhấn nhấn mi tâm, đối với Chu Tiêu cũng không biết làm sao, "Cậu ta bình thường có chút không đáng tin cậy, anh đừng quá để ý."
Sâu xa hơn nữa mà nói, đây cũng là do Chu Tiêu đã hoàn toàn coi Thịnh Dư Hàng là "người một nhà", hai chữ khách sáo viết như thế nào cũng không biết.
Đương nhiên loại lời này không nên nói ra trước mặt đương sự.
Cũng may Thịnh Dư Hàng thoạt nhìn cũng không thèm để ý.
"Bạn của em trông rất hoạt bát." Thịnh Dư Hàng cùng Tiêu Sở Dịch lên lầu, "Quan hệ hai người tốt thật, còn đặc biệt chạy tới đây chơi với em, hẳn là bạn rất thân đi."
"Nói thật là không đến mức đó." Tiêu Sở Dịch có chút buồn rầu xoa xoa gáy, "Trong nhà cậu ta không có áp lực, chính cậu ta cũng không có chí hướng lớn gì, ngược lại con người cậu ta không xấu, chỉ là thích ăn chơi vui vẻ, giống như đứa trẻ vậy. Tôi và cậu ta xem như là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ba mẹ cũng có chút giao tình, cho nên cũng coi như tương đối quen thuộc."
Nói ngắn gọn, sở thích khác biệt, tam quan không hợp, nhưng ở một số phương diện nào đó vẫn là một trợ thủ tương đối đáng tin cậy.
"Gần đây chủ yếu là bên anh trai tôi..." Tiêu Sở Dịch nói xong dừng một chút, tạm thời giấu đi chủ đề này, "Quan hệ của Chu Tiêu và tôi cũng khá được, nhưng tôi không thích anh trai tôi lắm, tôi không ở thành phố A. Có chút tình huống phải nhờ cậu ta nhìn giúp một chút."
Thịnh Dư Hàng hơi kinh ngạc, nhướng mày: "Những chuyện này, nói cho tôi nghe, không có vấn đề gì chứ?"
Chuyện bất hòa giữa Tiêu Sở Dịch và anh trai Tiêu gia cũng không phải là bí mật gì đáng ngạc nhiên, từ lần trước ba mẹ Tiêu gia tới đây Thịnh Dư Hàng đã mơ hồ đoán được gì đó rồi.
Cho nên đối với những chuyện này anh cũng không quá kinh ngạc, điều thật sự khiến anh kinh ngạc chính là thái độ thản nhiên của Tiêu Sở Dịch.
Đây là coi anh như người có thể tin tưởng, hay là...
Tiêu Sở Dịch quay đầu cười với anh một cái: "Không có gì đặc biệt phải che giấu. Hơn nữa tôi tin tưởng nhân phẩm của Thịnh tổng.". Тhách thá?h tì? được ﹢ t rù?truyệ?.v? ﹢
Nhìn nụ cười quen thuộc kia, lông mày Thịnh Dư Hàng không tự chủ được giật giật, đáy lòng sinh ra một ít dự cảm vi diệu.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Tiêu Sở Dịch càng sâu hơn một chút, tiếp theo là câu nói quen thuộc: "Dù sao Thịnh tổng cũng là người tốt mà."
Thịnh Dư Hàng: "..." Anh đoán được là sẽ như vậy mà.
Nói đi cũng phải nói lại, trước tiên phải suy nghĩ làm thế nào để xóa bỏ hai từ "người tốt" này đi.
Thật sự là nghe kiểu gì cũng thấy điềm xấu mà.
Thịnh Dư Hàng thở dài, quyết định tạm thời buông tha cho bản thân, quay trở lại chủ đề chính: "Anh của em, có phải cũng có liên hệ với Thẩm Bích Tiêu không?"
Nụ cười trên mặt Tiêu Sở Dịch vẫn không thay đổi: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"
"Thẩm Bích Tiêu là một tên tâm thần, bình thường hắn sẽ không chú ý đến những 'người bình thường' xung quanh mình." Thịnh Dư Hàng nói thêm, "-- tức là những người không liên quan gì đến hắn và có quỹ đạo cuộc sống tương đối bình thường. Hơn nữa, người nhà của em ở thành phố A, dù đầu óc hắn ta có chập mạch như thế nào thì cũng không thể tùy tiện nhằm vào Tiêu gia không liên quan gì đến mình như vậy."
Lời giải thích hợp lý nhất chính là sau khi Tiêu Sở Dịch đi học đại học ở thành phố B, anh trai Tiêu gia đã chủ động tìm đến Thẩm Bích Tiêu, có lẽ là cố ý dẫn dắt, hoặc có lẽ là giao dịch hai bên cùng có lợi, lúc này mới khiến Thẩm Bích Tiêu chú ý tới Tiêu Sở Dịch vốn không có quá nhiều liên quan đến mình.
Về phần anh trai Tiêu gia thông đồng với Thẩm Bích Tiêu như thế nào, lại là một chuyện khác.
Thịnh Dư Hàng nghĩ đến phương diện này, từ những chi tiết bị lộ khi ba mẹ Tiêu gia đến đây mà suy đoán.
Ba mẹ Tiêu gia cùng con trai nhỏ được cưng chiều nhất quyết liệt nhiều năm không liên lạc, đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cơ mà lại nghĩ đến nhà bọn họ còn có một anh trai thông qua "bạn tốt" để truyền tin đồn không mấy tốt đẹp của em trai, dường như cũng không khó hiểu.
Tuy rằng quan hệ Thịnh gia hài hòa, không có chuyện phiền toái như vậy, nhưng chuyện anh chị em cùng thế hệ lục đục cũng là chuyện thường thấy, thấy nhiều tự nhiên cũng có thể căn cứ vào logic mà não bổ.
Chỉ có thể nói thế giới rộng lớn, không có gì lạ.
Vốn dĩ Thịnh Dư Hàng tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, bởi vì khi đó quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở mức "hàng xóm" mà thôi.
Nhưng bây giờ...
Lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.
Thịnh Dư Hàng dừng một chút, lại hỏi: "Không nói cho ba mẹ của em thật sự không sao à?"
"A, không cần như vậy." Sắc mặt Tiêu Sở Dịch hơi dịu dàng, ánh mắt hơi nhìn đi chỗ khác, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, "Bọn họ hẳn là đã biết rồi."
Thịnh Dư Hàng sững sờ trong chốc lát, mới từ từ phản ứng lại.
Ba mẹ Tiêu gia cũng không phải người ngu, anh có thể nhìn ra được chuyện này, bọn họ cũng không có khả năng hoàn toàn lơ mơ không biết gì.
Xét từ lần gặp mặt ngắn ngủi lúc trước, không thể nghi ngờ là ba mẹ Tiêu gia cực kỳ yêu thương đứa con trai nhỏ của mình.
Con của mình chịu nỗi ủy khuất lớn như vậy cũng không muốn về nhà, lại càng không nhắc đến người anh trai bề ngoài có quan hệ rất tốt với mình, ba mẹ làm sao có thể không cảm thấy có chút không đúng.
Hơn nữa ngay cả người ngoài như Thịnh Dư Hàng liếc mắt cũng có thể nhìn ra chân tướng chi tiết, bọn họ cũng sẽ không thật sự một chút cũng không chú ý tới.
Chỉ là, dù là con trai lớn hay là con trai nhỏ, đều là đứa con mà bọn họ vất vả nuôi nấng trưởng thành, là người nhà.
Tình yêu thuộc về ba mẹ nhất thời đã che mắt bọn họ, để bọn họ không chủ động đoán ra khía cạnh này.
Nhưng khi tầng ảo ảnh tốt đẹp kia bị xé rách -- thậm chí không cần quá nhiều, chỉ cần một lỗ thủng ở trước mặt bọn họ, cũng đủ cho bọn họ nhận ra được bức tranh thật sự của sự vật.
Bây giờ bọn họ đã biết, Tiêu Sở Dịch tự nhiên cũng không cần nói nhiều, đâm vào lòng ba mẹ mình thêm vài nhát.
Ba mẹ Tiêu gia hi vọng hai đứa con trai có thể chung sống hòa thuận, không có gì đau lòng và bất lực hơn so với việc anh em quay lưng lại với nhau.
Nhưng bọn họ cũng không phải loại người luôn luôn đắm chìm trong ảo giác.
Nếu mâu thuẫn giữa hai anh em đã không thể hòa giải, làm ba mẹ tự nhiên cũng sẽ có lựa chọn.
Mà Tiêu Sở Dịch gần như có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng ba mẹ Tiêu gia sẽ đứng về phía mình.
Nói cách khác, bọn họ sẽ không chút do dự đứng về phía nguyên chủ.
Bởi vì...
"Tôi nghe Chu Tiêu nói, ba mẹ tôi đã về công ty rồi." Tiêu Sở Dịch thu hồi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, nhàn nhạt nói: "Dự án ban đầu giao cho anh tôi cơ bản đều đã thu hồi, tôi hy vọng anh ấy có thể tỉnh táo lại."
Mặc dù cậu đối với chuyện này cũng không mong chờ gì.
Đương nhiên, nếu như anh trai Tiêu gia thật sự an phận như vậy, cậu thật sự sẽ cảm thấy đau đầu.
Những việc cần phải tính toán này, luôn phải tính từng việc từng việc một.
Thịnh Dư Hàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Sở Dịch, cảm giác như nhìn thấy một vũng nước sâu.
Rõ ràng mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, thoạt nhìn cả ngày giống như một ông lão giàu có đang trải qua cuộc sống về hưu dưỡng lão, chuyện bắt mắt nhất, kịch liệt nhất từng làm chẳng qua cũng chỉ là gặp chuyện bất bình rồi đánh nhau với mấy tên côn đồ mà thôi.
Nhưng mà dưới mặt nước yên tĩnh kia, mục tiêu của cậu cực kỳ rõ ràng, bước chân của cậu cũng chưa từng dừng lại.
Trong lúc không ai hay biết, cậu đã sắp xếp mọi thứ ngăn nắp rõ ràng, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy biểu hiện nhàn nhã của cậu.
Không có cuồng loạn, không có cãi cọ, ngay cả mặt mũi và tâm tư của ba mẹ cũng suy nghĩ rất rõ ràng - đối với một người vừa bị lừa gạt và tổn thương mà nói, cậu lại quá mức bình tĩnh.
Cho đến nay, dường như chưa có việc gì thật sự thoát khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Thịnh Dư Hàng nhất thời không nói gì, thậm chí cảm thấy lo lắng của mình có chút dư thừa.
Anh vốn định nói Tiêu Sở Dịch nếu như có khó khăn gì có thể tìm anh hỗ trợ, nhưng ở trước mặt cậu, dường như không có cái gì có thể gọi là "khó khăn".
- - đương nhiên loại chuyện nhỏ nhặt như không biết đường này không tính.
Thuận buồm xuôi gió mà lớn từng này, Thịnh Dư Hàng chưa bao giờ gặp phải thời khắc khó khăn như vậy.
Rõ ràng rất muốn giúp cậu, muốn thể hiện tâm ý của mình.
Nhưng mà đối phương căn bản một giọt nước cũng không lọt, để cho anh nắm được tiền tài cùng quyền lực tiện lợi cũng không có chỗ xuống tay.
Loại cảm giác thất bại lúng túng này thật sự rất mới lạ, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy bất lực.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, có lẽ loại phong cách làm việc không nhanh không chậm này cũng là một trong những lý do hấp dẫn anh đi.
Thịnh Dư Hàng đêm nay đặc biệt đa sầu đa cảm, trầm giọng thở dài: "Xem ra tôi cũng không giúp được gì rồi."
Tiêu Sở Dịch quay đầu nhìn lại.
Câu nói mang theo tính chất trêu chọc như vậy, vô cớ khiến cậu nhớ tới lần đối mặt với Thẩm Bích Tiêu lúc trước.
Câu nói Thịnh Dư Hàng cảnh cáo Thẩm Bích Tiêu, cậu cũng nghe thấy.
Hơn nữa, mức độ kinh ngạc cũng không thua kém gì Thẩm Bích Tiêu đứng ở bên ngoài.
Thịnh Dư Hàng vẫn luôn có thái độ không để ý đến Thẩm Bích Tiêu, chỉ có lần này vô cùng kiên quyết biểu hiện ra địch ý.
Dù Tiêu Sở Dịch có tự lừa dối mình bao nhiêu đi chăng nữa, thì vẫn không thể phủ nhận câu nói đó của Thịnh Dư Hàng quả thật là vì mình.
Chỉ là, bạn bè bình thường sẽ vì đối phương mà nói những lời như vậy sao?
Lùi một bước, những người bạn bình thường sẽ tình cờ gặp nhau như họ... Không, bây giờ thậm chí không thể nói là "tình cờ gặp" và "gặp nhau".
Dường như dùng từ "đồng hành" để hình dung mới chính xác hơn một chút.
... Thật đúng là một vấn đề tương đối khiến người ta đau đầu.
Giờ phút này, Tiêu Sở Dịch không nhịn được muốn bày ra câu "khen ngợi" kinh điển đó cho Thịnh Dư Hàng.
Nhưng khi cậu quay đầu, tầm mắt rơi vào trong ánh mắt chuyên chú của đối phương, lời muốn nói căn bản thế nào cũng không nói nên lời.
Cậu dừng một chút, vẫn là nuốt hai chữ "người tốt" vào, chuyển đề tài.
"Nói đến Thẩm Tiêu Bích..." Tiêu Sở Dịch nhớ lại Thịnh Dư Hàng lúc trước, hỏi: "Anh có biết vì sao hắn ta thích anh không?"
"Hắn ta thích tôi?" Thịnh Dư Hàng hoang mang hỏi ngược lại.
"Đúng vậy. Nhiều năm rồi mà vẫn luôn nhớ mãi không quên."
Tiêu Sở Dịch đã cố gắng để mình không lộ ra quá nhiều châm chọc, đương nhiên không phải nhắm vào Thịnh Dư Hàng.
Đáng tiếc vẫn không quá thành công.
"Có lẽ chỉ là một loại chấp niệm đi." Thịnh Dư Hàng từ chối cho ý kiến về cách nói này: "Đại khái tôi đối với hắn ta mà nói, cũng coi như là người tương đối 'đặc biệt'. "
"Hả?" Tiêu Sở Dịch nhướng mày, cảm nhận được hàm ý sâu xa trong lời nói của Thịnh Dư Hàng, "Anh có làm gì đặc biệt cảm động với hắn ta không?"
"Cũng không làm gì, chỉ là đem chuyện hắn khiêu khích ly gián nói cho đương sự, sau đó lúc hắn bị mấy người kia vây đánh thì giúp hắn gọi xe cứu thương." Vẻ mặt Thịnh Dư Hàng thản nhiên: "Nếu như nhất định phải nói "cảm động", hình như sau khi xuất viện hắn ta đúng thật có đặc biệt đến cảm ơn tôi, nhưng lúc ấy tôi vội vàng xuất ngoại, không quá để ý."
Chân tướng chỉ đơn giản và vi diệu như vậy thôi.
Khi còn học trung học, Thẩm Bích Tiêu đem hai đại học bá trong lớp đùa giỡn xoay vòng, tốn rất nhiều công sức rốt cuộc cũng làm cho anh em tốt cùng nhau lớn lên trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Hắn vui vẻ xem kịch, hận không thể mỗi ngày đều có hai nhóm người hẹn đánh nhau trước cửa phòng học, người tham dự hỗn chiến càng nhiều, bị thương càng nghiêm trọng, ảnh hưởng càng lớn, hắn lại càng hưng phấn.
Nhưng loại hành vi này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập và sinh hoạt hàng ngày của học sinh bình thường, có một khoảng thời gian toàn bộ lớp học đều bị bao trùm trong bầu không khí căng thẳng và gắt gỏng.
Thịnh Dư Hàng khi đó vẫn là một học sinh ưu tú ham học - là cái loại học sinh ba tốt kia, cảm thấy cực kỳ khó chịu với trò hề phiền phức này.
Không tốn quá nhiều tinh lực, anh đã phát hiện ra tên phiền phức trốn trong bóng tối gây chuyện khiêu khích và gieo rắc bất hòa kia.
Cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông, Thịnh Dư Hàng dứt khoát đem chân tướng nói cho đôi anh em tốt ngày xưa đang bất hoà kia.
Đôi học bá rất tức giận đối với chuyện mình bị lừa, sau đó đã chặn Thẩm Bích Tiêu vài lần.
Nghiêm trọng nhất là lần đó, Thẩm Bích Tiêu bị chặn trong con hẻm gần trường học, bị đánh đến mặt bê bết máu, trông vô cùng thê thảm.
Thịnh Dư Hàng tình cờ đi ngang qua, nên thuận tay giúp hắn gọi xe cứu thương.
Lý do rất đơn thuần là để tránh ảnh hưởng đến vẻ ngoài trường học, khi đó ngay cả khuôn mặt của Thẩm Bích Tiêu cũng không nhận ra.
Đại khái, có lẽ, hình như từ lúc đó trở đi, Thẩm Bích Tiêu bắt đầu chú ý đến Thịnh Dư Hàng.
Nghe xong mọi chuyện, khóe miệng Tiêu Sở Dịch không tự chủ được giật giật hai cái.
Mạch não của Thẩm Bích Tiêu quả nhiên không giống người thường.
Rõ ràng Thịnh Dư Hàng mới là "thủ phạm" gây thương tích cho hắn, kết quả vì gọi xe cứu thương giúp hắn mà hắn liền thâm tình với anh.
Chẳng qua nói đến xe cứu thương...
Tại sao cậu lại cảm thấy chuyện này có cảm giác dejavu¹ vậy chứ.
1. Dejavu là thuật ngữ khởi nguồn từ tiếng Pháp với ý nghĩa về điều đã từng xảy ra. Vậy chính xác Dejavu là gì? Khi bỗng nhiên xuất hiện một sự kiện nào đó và bạn cho rằng bạn đã gặp nó trong quá khứ rồi thì đó gọi là Dejavu. (Nguồn: medlatec.vn)
Tiêu Sở Dịch nhớ lại phản ứng kỳ lạ của Thẩm Bích Tiêu trước đó, sau đó nhớ lại nội dung cốt truyện.
Theo tình tiết của nguyên tác, tên cặn bã cuối cùng cũng ăn năn hối lỗi, thừa nhận mình đã yêu nguyên chủ từ lâu.
Nhưng khi đó, nguyên chủ đã sớm không còn, chỉ còn lại một tên cặn bã hối hận quỳ gối nhận tội coi như là kết cục của chuyện xưa.
Cái "sớm" này đến lúc nào cũng khó nói, cơ mà phản ứng vừa rồi của Thẩm Bích Tiêu thật sự quá quái dị.
Trong trường hợp này có lẽ là "quán tính của cốt truyện" hay đại loại thế.
Thẩm Bích Tiêu thật đúng là rẻ tiền -- cái này là chỉ tính cách của hắn.
Nhìn theo lộ tuyến này, rõ ràng là một M tiêu chuẩn.
Khóe mắt Tiêu Sở Dịch cũng không khống chế được mà giật giật theo.
"Thẩm Bích Tiêu quả nhiên là tên tâm thần." Cuối cùng Tiêu Sở Dịch cảm khái như thế.
Thịnh tổng thật sự là mắt sáng như đuốc, vừa liếc qua đã nhìn thấu bản chất của tên lưu manh đó.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nếu là người bình thường, đại khái cũng sẽ không chơi ra một trận cẩu huyết ngược luyến như nguyên tác đi...
Đang nghĩ ngợi, Thịnh Dư Hàng bên cạnh liền nhìn qua, ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng yếu ớt.
"Đúng vậy. Cho nên, em tránh xa cái tên bệnh tâm thần kia một chút."
Chu Tiêu ôm cánh tay run rẩy nửa ngày ở hành lang, mới đợi được hai người bước lên cầu thang đến muộn.
Thật vất vả mới vào được cửa nhà, Chu Tiêu liền tùy tiện chạy vọt tới một cánh cửa phòng.
Một chiếc áo khoác ngủ nhung nện lên mặt Chu Tiêu, Tiêu Sở Dịch đưa tay giữ cổ áo cậu ta lại, kéo cậu đến bàn ăn bên ngoài phòng bếp ngồi xuống.
"Lần trước mẹ tôi mua nhiều quá, còn chưa mặc, mặc vào trước đi."
Tiêu Sở Dịch vào bếp đun một nồi nước, từ trong tủ lạnh cắt hai lát gừng bỏ vào.
Chu Tiêu quấn áo khoác nằm sấp bên cạnh bàn buồn ngủ, cho đến khi một chén nước gừng bốc hơi nóng đặt trước mặt cậu ta, nhiệt độ nóng bỏng khiến cậu ta theo bản năng lui về phía sau.
"Uống nhanh rồi mau đi ngủ." Tiêu Sở Dịch gõ gõ mặt bàn, ý bảo Chu Tiêu hoàn hồn, tiện thể chặn lời nói của cậu ta, "Chuyện về anh trai tôi ngày mai nói sau. Trước hết để tôi ngủ một giấc thật ngon đã."
Liên quan đến chuyện anh trai Tiêu gia, chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy phiền phức.
Chu Tiêu ngoan ngoãn ôm chén chậm rãi thổi hơi, uống từng ngụm từng ngụm.
Vị gừng trong nước không quá nặng, hiệu quả giải cảm có thể không tốt lắm, nhưng có còn hơn không.
Sau khi uống một chén nước nóng, hơi nóng truyền liền đi vào lan đến toàn thân, đại não đông cứng dần tỉnh táo lại.
Chu Tiêu đã sớm quen với cuộc sống ngày đêm đảo lộn nhất thời như sống lại tại chỗ, thần thái trở nên sáng láng.
Tiêu Sở Dịch đang định lấy lại cái chén bỏ vào bếp, lại bị Chu Tiêu nắm chặt trong tay.
Vừa ngẩng đầu liền thấy hai mắt đối phương tỏa sáng, trên mặt đều viết hai chữ "tám" và "quẻ"².
2. "Tám" ở đây là tám chuyện, còn "quẻ" là quẻ trong coi bói á.
"Anh Dịch anh Dịch, người đẹp ở cửa đối diện kia... Khụ khụ, sao anh lại quen biết anh đẹp trai kia thế? Nhìn qua quan hệ còn tốt hơn em tưởng tượng rất nhiều, sẽ không phải là..."
Chu Tiêu nháy mắt với Tiêu Sở Dịch, vẻ mặt hèn mọn kiểu "em biết mà".
"Cơ mà nói thật, chất lượng này so với tên họ Thẩm kia tốt hơn rất nhiều, đẹp trai hơn hắn, tính tình cũng tốt hơn hắn, tính ra, cũng nhiều tiền hơn hắn, yên tâm đi, nếu lần này ba mẹ anh không đồng ý, em vẫn sẽ kiên định đứng về phía anh."
"Không phải, không có, chỉ là hàng xóm." Tiêu Sở Dịch nhướng mi, lạnh lùng cắt đứt ảo tưởng của Chu Tiêu, chậm rãi bổ sung hai chữ đằng sau, "...Mà thôi."
"Em không tin!" Chu Tiêu vỗ bàn, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, "Em cũng không mù, có hàng xóm nào sẽ đêm hôm khuya khoắt đặc biệt chạy ra ngoài đón anh về à!"
Nửa câu sau Chu Tiêu không nói ra, khi đó cậu ta nhìn thấy Thịnh Dư Hàng đẩy Tiêu Sở Dịch lên xe, lại vừa vặn đưa lưng về phía Thẩm Bích Tiêu.
Thịnh Dư Hàng chắn ở phía sau Tiêu Sở Dịch, gần như đem cậu vòng vào trong "lãnh địa" của mình.
Sau đó thái độ của anh đối với Thẩm Bích Tiêu cũng thù địch vô cùng rõ ràng, không phải là thâm cừu đại hận hay là đơn thuần khó chịu, mà là cảnh cáo.
Cảnh cáo Thẩm Bích Tiêu tránh xa Tiêu Sở Dịch.
Đương nhiên có thể là do tên cặn bã kia từng tổn thương Tiêu Sở Dịch, nhưng ngoài nguyên nhân đó ra, còn có nguyên nhân nào khác không?
Cách đối nhân xử thế của Chu Tiêu đều dựa vào cảm giác mà làm việc, mặc dù cũng thường xuyên bởi vì hành động theo cảm tính mà bị người ta hố, nhưng trực giác ở phương diện này lại luôn chính xác đến kinh ngạc.
Giống như cậu có nhiều người bạn xấu như vậy, nhưng so với bọn họ, cậu ta vẫn tín nhiệm Tiêu Sở Dịch nhất.
Một câu nói của đối phương có thể khiến cậu ta bỏ lại những người bạn nhậu, không chút do dự đứng về phía cậu.
Bởi vì Chu Tiêu biết Tiêu Sở Dịch thật sự sẽ không hại mình.
Vì vậy Chu Tiêu luôn tin tưởng Tiêu Sở Dịch, đồng thời cũng vì đối phương gặp phải chuyện khổ sở mà lo lắng.
Tiêu Sở Dịch không nhắc, không khóc, không làm loạn, coi như không có chuyện gì xảy ra, quá mức bình tĩnh.
Nhưng trong đầu Chu Tiêu vẫn còn bóng dáng tiểu thiếu gia Tiêu gia phóng đãng tùy tiện năm xưa.
Càng so sánh, càng cảm thấy đồng tình xót xa.
Lại ví dụ như giờ phút này, lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, đã cảm thấy không khí ở chung của hai người có chút không giống bình thường.
Giống như là nhiều thêm cái gì, lại giống như là thiếu cái gì đó.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng bầu không khí giữa bọn họ rất hòa hợp.
Hòa hợp đến mức người bình thường khó có thể chen vào thế giới của bọn họ.
Khi bọn họ nói chuyện ở phía trước, Chu Tiêu chỉ có thể khoanh tay dựa vào ghế sau, ngơ ngác mà nghe.
Khi hai người đứng ở cửa nói lời tạm biệt chúc ngủ ngon, cậu ta cũng chỉ có thể ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn.
Tuy rằng hai người đều có ý thức quan tâm đến cảm xúc của cậu ta, nhưng Chu Tiêu vẫn cảm thấy khi hai người ở gần nhau, mặc kệ cậu ta nói cái gì, cũng sẽ lộ ra vẻ xấu hổ.
Hình như đỉnh đầu còn có chút sáng nữa.
Chu Tiêu vô thức sờ sờ trán, chống cằm lên bàn ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Sở Dịch.
Những người khác nói rằng cách tốt nhất để chữa lành vết thương tình cảm là vùi đầu vào mối quan hệ tiếp theo.
Xu hướng tính dục trời sinh đã vậy khó mà thay đổi, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn ứng cử viên thích hợp mà thôi.
Không đề cập đến ánh mắt lạnh lẽo khi đối phương nhìn mình, Thịnh Dư Hàng thoạt nhìn đáng tin cậy hơn Thẩm Bích Tiêu rất nhiều.
Tiêu Sở Dịch chỉ cười nhẹ, như không coi trọng: "Tôi không biết đường."
Chu Tiêu thở dài, một lần nữa xác nhận: "Hai người thật sự không ở bên nhau sao?"
"Không có." Tiêu Sở Dịch ngước mắt nhìn cậu ta, "Sao vậy, gần đây cậu cũng bắt đầu có tâm tư thiếu nữ rồi? Có cần tôi giúp cậu xin dì để cậu đi xem mắt với mấy cô gái khác không?"
"Đừng mà, anh Dịch, em sai rồi!" Chu Tiêu lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, đập đầu xuống bàn, "Thật vất vả em mới thoát ra khỏi địa ngục xem mắt trốn đến đây đó."
"Vậy thì tắm rửa đi ngủ sớm một chút, đầu óc cậu không thích hợp để suy nghĩ quá nhiều vấn đề."
Cuối cùng Tiêu Sở Dịch giật lấy cái chén, xoay người vào phòng bếp rửa chén.
Tiếng nước chảy róc rách cũng không át được câu hỏi cuối cùng của Chu Tiêu.
"Em nói nè anh Dịch, anh không có chút cảm giác sao?" Chu Tiêu chưa từ bỏ ý định hỏi, "Một chút hảo cảm cũng không có sao? Không thích hợp cũng không sao, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, không nhất định phải treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo."
Những lời ấy giống như bông tuyết mùa xuân xoã tung, bay phấp phới rơi trên chóp mũi và vành tai cậu, mang theo những cơn ngứa ngáy vô cớ.
Động tác Tiêu Sở Dịch dừng lại, giơ tay tắt nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn trong đêm đã tắt, chỉ còn lại vầng trăng sáng trên bầu trời lặng lẽ đứng trong mây, nhìn cậu trên mặt đất.
Tiêu Sở Dịch chợt cong khóe môi, nở một nụ cười hững hờ, như đang nói một chuyện không quan trọng.
"Có." Tiêu Sở Dịch nói như vậy.
—————————
Hú hú, chương sau đổi xưng hô cho anh bé luôn nhaaa ( ꈍᴗꈍ)