Chương 7: Phi thuyền
Bên ngoài trung tâm kiểm tra rất nhiều người tụ tập, tuy bọn họ bị đuổi ra bên ngoài nhưng đây là một tin tức cực kỳ hot về vị tướng quân trẻ tuổi của nhân loại này nên không ai muốn rời đi khi chưa được thấy vị ấy cùng bạn đời của mình bước ra ngoài.
Không những vậy có rất nhiều người đang chờ mong vị tướng quân thất vọng mà rời khỏi đây, tin tức về bạn đời của ngài ấy rất nhanh đã có người điều tra ra cùng đăng trên tinh võng.
Sáu năm về trước nhà họ Nguyễn cũng là một gia đình giàu có, tuy nhiên sau khi cha mẹ cậu mất thì công ty mà cha cậu lập ra cũng bị người khác chiếm mất số tiền của họ cũng không cánh mà bay để lại một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi, đó cũng là khi cậu đang tham gia kiểm tra sức khỏe lần đầu tiên.
Một đứa nhỏ yếu đuối, học hành yếu kém không có gì nổi bật, thông tin tra về cậu ở thành phố C cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi, thông tin chính xác đã bị bảo mật một cách chặt chẽ, có người đón bọn họ là quân nhân tham gia chiến đấu rồi bất ngờ hy sinh, có người nói bọn họ gây thù chuốc oán với người khác nên bị giết. Nhưng dù truyền miệng nhau thế nào thì thứ bọn họ để ý chỉ là gia thế cùng tính cách của cậu.
Tin tức đăng lên, rất nhiều cư dân khắp nơi đều không ngừng phỉ bán cùng nhìn chằm chằm vào màn hình để cười nhạo một đứa phế vật như cậu. Người Normal trong mắt những rất nhiều người chính là phế vật, họ còn bị khinh thường hơn cả dân thường. Trong thời đại này thì thân phận cũng nắm phần quyết định rất nhiều thứ, gia tộc càng có tiếng tâm cùng tiền bạc thì càng có tiếng nói.
Nhóm phóng viên hồi hợp nhìn cánh cửa của trung tâm, sau khi nhìn thấy hai dáng người đi ra hai mắt liền sáng rực mà nhanh chóng ào đến, chỉ mới một tiếng mà đã ra ngoài, bọn họ cảm thấy đây là đang thất vọng mà đi ra rồi. Đối với người tinh tế kiểm tra lần ba sẽ không thể thay đổi được sự thật gì cả.
"Xin chào, xin hỏi người bên cạnh ngài chỉ là một Normal thật không."
"Không biết ngài có cảm nghĩ gì khi một người có độ phù hợp với mình khá cao nhưng lại chỉ là một Normal."
"Tướng quân không biết chừng nào ngài lại tiếp tục làm kiểm tra độ phù hợp tiếp ạ."
Tuy nhóm người chạy ào đến vây kín cổng trung tâm nhưng nhóm quân nhân đứng canh giữ đã nhanh chóng ngăn chặn khiến cho họ không thể đến gần hai người đang đi ra. Đến khi thân hình họ hiện rõ ra bên ngoài thì những người đang vây kín ở bên ngoài không khỏi kinh ngạc mà ngơ ngác nhìn, nhóm phóng viên cũng cứng miệng mà không tiếp tục lên tiếng được. Bởi vì hai người vừa đi ra này đang nắm tay nhau cực kỳ thân mặt.
Bên trên tinh võng những người đang theo dõi màn hình không ngừng trừng mắt mà nhìn, bọn họ không thể tin được cảnh tượng thân mật này là sự thật, tướng quân có hệ số sức mạnh cao nhất nhân loại đang cực kỳ thân mật với một Normal, thần tượng trong mắt rất nhiều người, đối tượng thầm mến của rất nhiều người đang nắm tay với một tên phế vật.
Phạm Huyền Lân cùng cậu ra ngoài sau khi nhìn thấy đường đi bị vây chặt liền cau mày khó chịu, anh không biết sao nhóm người này lại rãnh rỗi đến nỗi lúc nào cũng muốn đi soi mói đời tư của mình. Nhóm người vây quanh bị cái nhìn lạnh lẽo của anh làm cho tỉnh lại, một phóng viên trẻ tuổi bỗng nhiên kích động hô lớn: "Tướng quân ngài định sống cùng một tên phế vật sao. Ngài là một người hùng của đất nước không thể nào làm như vậy được, có rất nhiều Support cùng Spirit muốn kết họn cùng ngài, một tên phế vật sao có thể ở cùng ngài được."
Người phóng viên này là một fan trung thành của anh, hắn ta chỉ là một Spirit có tinh thần lực là cấp D nên không dám tơ tưởng đến vị thần cao cao tại thượng là nhưng khi thấy tình cảnh thân mật trước mắt liền không nhịn được mà kích động nhục mạ cậu.
Phạm Huyền Lân nghe thấy từng câu từng chữ đầy vẻ sĩ nhục người Normal này liền không vui mà lạnh lùng nhìn về phía tiếng nói phát ra. Nhìn thấy một chàng trai hai mắt đầy lửa giận cực kỳ kích động mà giằng co với một quân nhân liền khó chịu lên tiếng: "Cậu là cái thá gì. Là một người dân ở thời đại này cậu nên học lại một đợt giáo dục về đạo đức của mình đi."
Chàng trai phóng viên cảm nhận được cái nhìn đầy lạnh lẽo của anh liềng run rẫy, hắn ta không tiếp tục giằng co với quân nhân để xông vào trong nữa mà ngơ ngác đứng im nhìn anh. Hắn không ngờ được người mình kính trọng cùng yêu mến lại bảo vệ một Normal đến vậy, không những bảo vệ mà anh còn trực tiếp dạy bảo hắn ta, là một phóng viên nếu như bị nói rằng không có đạo đức liền thể hiện việc mình không hợp cách làm phóng viên, không những vậy cho dù sau này hắn ta có xin bất kỳ công việc nào đi nữa đều chỉ vì câu nói của tướng quân mà bị từ chối.
Tuy người sinh sống phía trên các thành phố như thế này rất kỳ thị Normal nhưng không ai thật sự nói những lời khó nghe về Normal trên tinh võng như thế này, nếu có thì cũng chỉ là những anh hùng bàn phím cùng những kẻ ỷ vào quyền thế của mình mà thôi.
Chàng trai phóng viên biết mình xong đời rồi, hắn ta sẽ giống như một con chuột chết bị thất thiểu trên đường, nếu như muốn sống thì chỉ có thể vào nơi ở của các Normal mà thôi, nhưng chưa chắc anh ta sẽ được bọn họ chào đón.
Nguyễn Hàn Minh không ngờ anh sẽ lên tiếng vì cậu, cậu khẽ híp mắt cười, nhìn đám đông bởi vì anh lên tiếng mà đang nơm nớp lo sợ mà không dám nói bất kỳ chuyện gì nữa liền hài lòng. Những kẻ bới móc chuyện riêng tư của người khác như thế này đáng bị trừng phạt, tuy cậu không biết bọn họ làm như vậy để làm gì.
"Tránh đường cho chúng tôi đi." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nói tiếp, lần này anh trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
Lúc này đây chẳng còn ai dám cản đường bọn họ nữa mà chia thành hai bên tạo một con đường cho hai người, tuy ai nấy đều rất sốc khi biết tướng quân thật sự sẽ chung sống cùng một Normal nhưng đã không còn ai can đảm thọc vào nữa cho dù suy nghĩ của bọn họ giống như chàng trai phóng viên kia.
Phi hành khí đậu ở cách cổng trung tâm không xa, bởi vì lúc nãy nhóm người vây quanh nên không thấy được. Cửa phi hành khí mở ra Phạm Huyền Lân để cậu vào trong, anh xoay người cảm ơn nhóm quân nhân đã mở đường cho mình rồi mới leo vào trong.
Phi hành khí nhanh chóng rời khỏi trung tâm kiểm tra mà bay đến trạm trung truyển của thành phố C. Bên trong phi thuyền ba người ngồi cùng nhau không ai nói gì.
Ông Phạm Tuy chứng kiến mọi chuyện xảy ra bên ngoài cổng trung tâm liền hơi kinh ngạc khi thấy cháu trai mình tức giận như vậy. Từ nhỏ đứa cháu thứ ba này của ông đã là một người lạnh lùng, dù đối với người thân khuôn mặt của anh cũng chỉ cơ cứng như vậy mà thôi, sau khi vào quân đội tính tình anh càng trở nên nghiêm túc mà lạnh nhạt, người nhà ai cũng lo lắng cho anh sẽ không tìm được bạn đời phù hợp.
Sức mạnh của Power càng cao thì khi sử dụng sẽ khiến bọn họ càng trở nên điên cuồng, vì vậy một Power cần có một Support để điều trị tinh thần cho họ, tuy nhiên chỉ số phù hợp giữa hai người phải trên tám mươi phần trăm trở lên mới có thể làm chuyện này.
Khi anh hai mươi tuổi cuối cùng cũng tìm ra một người có chỉ số phù hợp đến tám mươi tám phần trăm, điều này khiến ông cùng cha mẹ anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tuy với độ tuổi đó mà bọn họ đã lo lắng thì hơi sớm, nhưng với một người sức mạnh quá cao như anh thì có thể một ngày nào đó không xa bọn họ sẽ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà thôi.
Hiện tại Phạm Huyền Lân đã ba mươi tám tuổi, tuy người của thời đại tinh tế hai mươi lăm tuổi mới thực sự là người trưởng thành nhưng đối với những Power có sức mạnh cao thì từ khi bắt đầu trưởng thành thì bọn họ đã sống trong sự lo lắng sợ hãi khi sức mạnh bùng nổ rồi. Một Support có tinh thần lực cao nhất nhân loại hiện tại có tinh thần lực là tám mươi lăm phần trăm nhưng chỉ số phù hợp của cô ta với cả sáu người có sức mạnh đã chạm đến mức sắp bùng nổ lại chỉ có hai mươi phần trăm mà thôi.
Bởi vì vậy mà quốc vương cực kỳ lo lắng, những chiến thần bảo vệ nhân loại khỏi trùng tập, những người mạnh mẽ nhất nhân loại đang có nguy cơ bùng nổ sức mạnh.
"Chẳng ngờ rằng cháu ta lại may mắn đến vậy." Phạm Tuy thở phào nhỏ giọng nói. Ông nhìn đứa nhỏ ngồi bên cạnh cháu trai đang tò mò mà nhìn khung cảnh bên ngoài liền mỉm cười dịu dàng.
Cậu chính là cứu tinh của cả nhà bọn họ, cả gia đình bọn họ đã có thể an tâm rồi không cần mỗi khi đứa cháu trai này ra chiến trường đều phải nơp nớp lo sợ nữa, bởi vì người có thể cứu anh đã xuất hiện rồi.
Phi thuyền rất nhanh đã dừng lại, ba người bước khỏi phi thuyền.
Nguyễn Hàn Minh nhìn nơi được gọi là trạm trung chuyển mà hứng thú không thôi, nơi này có một vòng tròn bảo hộ vây quanh, nó giống như một tòa tháp hình mũi nhọn kéo dài lên đến bầu trời, người ra người vào cực kỳ đông đúc. Nơi này có một luồng năng lượng khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ giống như vết nứt của không gian vậy.
"Đi thôi, chúng ta sẽ đi phi thuyền nhỏ đến Đế Đô." Phạm Huyền Lân thấy cậu vẫn đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh liền nắm lấy tay cậu kéo cậu đi.
Bốn người quân nhân đi cùng hộ tống đi theo phi hành khí phía sau cũng đến nơi, sau đó bao quanh bọn họ đi vào trong trạm.
"Tướng quân, Ngài Phạm, cậu Nguyễn." Hai người đứng trước cổng trung tâm nhìn thấy bọn họ liền nghiêm túc hành lễ: "Chúng tôi đã mua vé cũng như chuyển đồ của cậu Nguyễn vào trong phi thuyền."
"Tốt, đi thôi." Phạm Huyền Lân gật đầu. Đoàn người nhanh chóng đi vào trong phi thuyền, bọn họ đã mua khoang hạng sang nên ở khoang này rất ít người sẽ không lo lắng có người làn phiền bọn họ.
Nguyễn Hàn Minh ngồi vào ghế ngồi, cảm giác mềm mại khiến cậu cực kỳ yêu thích, đúng là người giàu có khác đến nỗi di chuyển cũng có cảm giác sung sướng hơn hẳn.
"Phi thuyền bay đến Đế Đô sẽ mất hai tiếng, cậu ngủ một chút đi." Phạm Huyền Lân nhìn quần thăm ở mắt cậu liền nói, anh nghĩ chắc cậu đã lo lắng cho ngày hôm này rất nhiều.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh quan tâm liền gật đầu sau đó dựa đầu vào ghế nhắm mắt lại. Nếu như hiện tại cậu biết được suy nghĩ của anh sẽ cười nhạo một tiếng rồi thầm mắng nói trong lòng ' Đây là do nguyên chủ hết đó, tôi mà lo lắng cái đếch gì, một người vĩ đại như tôi thì sống ở đâu mà chẳng là một cuộc sống tốt đẹp đây'.
Nhưng cậu không biết vì vậy khi được quan tâm cậu liền thả lỏng mà chìm vào giấc ngủ, dù sao ngồi ở cái ghế thoải mái như thế này thì việc đánh một giấc mới là chân lý sống của cậu.
Không những vậy có rất nhiều người đang chờ mong vị tướng quân thất vọng mà rời khỏi đây, tin tức về bạn đời của ngài ấy rất nhanh đã có người điều tra ra cùng đăng trên tinh võng.
Sáu năm về trước nhà họ Nguyễn cũng là một gia đình giàu có, tuy nhiên sau khi cha mẹ cậu mất thì công ty mà cha cậu lập ra cũng bị người khác chiếm mất số tiền của họ cũng không cánh mà bay để lại một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi, đó cũng là khi cậu đang tham gia kiểm tra sức khỏe lần đầu tiên.
Một đứa nhỏ yếu đuối, học hành yếu kém không có gì nổi bật, thông tin tra về cậu ở thành phố C cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi, thông tin chính xác đã bị bảo mật một cách chặt chẽ, có người đón bọn họ là quân nhân tham gia chiến đấu rồi bất ngờ hy sinh, có người nói bọn họ gây thù chuốc oán với người khác nên bị giết. Nhưng dù truyền miệng nhau thế nào thì thứ bọn họ để ý chỉ là gia thế cùng tính cách của cậu.
Tin tức đăng lên, rất nhiều cư dân khắp nơi đều không ngừng phỉ bán cùng nhìn chằm chằm vào màn hình để cười nhạo một đứa phế vật như cậu. Người Normal trong mắt những rất nhiều người chính là phế vật, họ còn bị khinh thường hơn cả dân thường. Trong thời đại này thì thân phận cũng nắm phần quyết định rất nhiều thứ, gia tộc càng có tiếng tâm cùng tiền bạc thì càng có tiếng nói.
Nhóm phóng viên hồi hợp nhìn cánh cửa của trung tâm, sau khi nhìn thấy hai dáng người đi ra hai mắt liền sáng rực mà nhanh chóng ào đến, chỉ mới một tiếng mà đã ra ngoài, bọn họ cảm thấy đây là đang thất vọng mà đi ra rồi. Đối với người tinh tế kiểm tra lần ba sẽ không thể thay đổi được sự thật gì cả.
"Xin chào, xin hỏi người bên cạnh ngài chỉ là một Normal thật không."
"Không biết ngài có cảm nghĩ gì khi một người có độ phù hợp với mình khá cao nhưng lại chỉ là một Normal."
"Tướng quân không biết chừng nào ngài lại tiếp tục làm kiểm tra độ phù hợp tiếp ạ."
Tuy nhóm người chạy ào đến vây kín cổng trung tâm nhưng nhóm quân nhân đứng canh giữ đã nhanh chóng ngăn chặn khiến cho họ không thể đến gần hai người đang đi ra. Đến khi thân hình họ hiện rõ ra bên ngoài thì những người đang vây kín ở bên ngoài không khỏi kinh ngạc mà ngơ ngác nhìn, nhóm phóng viên cũng cứng miệng mà không tiếp tục lên tiếng được. Bởi vì hai người vừa đi ra này đang nắm tay nhau cực kỳ thân mặt.
Bên trên tinh võng những người đang theo dõi màn hình không ngừng trừng mắt mà nhìn, bọn họ không thể tin được cảnh tượng thân mật này là sự thật, tướng quân có hệ số sức mạnh cao nhất nhân loại đang cực kỳ thân mật với một Normal, thần tượng trong mắt rất nhiều người, đối tượng thầm mến của rất nhiều người đang nắm tay với một tên phế vật.
Phạm Huyền Lân cùng cậu ra ngoài sau khi nhìn thấy đường đi bị vây chặt liền cau mày khó chịu, anh không biết sao nhóm người này lại rãnh rỗi đến nỗi lúc nào cũng muốn đi soi mói đời tư của mình. Nhóm người vây quanh bị cái nhìn lạnh lẽo của anh làm cho tỉnh lại, một phóng viên trẻ tuổi bỗng nhiên kích động hô lớn: "Tướng quân ngài định sống cùng một tên phế vật sao. Ngài là một người hùng của đất nước không thể nào làm như vậy được, có rất nhiều Support cùng Spirit muốn kết họn cùng ngài, một tên phế vật sao có thể ở cùng ngài được."
Người phóng viên này là một fan trung thành của anh, hắn ta chỉ là một Spirit có tinh thần lực là cấp D nên không dám tơ tưởng đến vị thần cao cao tại thượng là nhưng khi thấy tình cảnh thân mật trước mắt liền không nhịn được mà kích động nhục mạ cậu.
Phạm Huyền Lân nghe thấy từng câu từng chữ đầy vẻ sĩ nhục người Normal này liền không vui mà lạnh lùng nhìn về phía tiếng nói phát ra. Nhìn thấy một chàng trai hai mắt đầy lửa giận cực kỳ kích động mà giằng co với một quân nhân liền khó chịu lên tiếng: "Cậu là cái thá gì. Là một người dân ở thời đại này cậu nên học lại một đợt giáo dục về đạo đức của mình đi."
Chàng trai phóng viên cảm nhận được cái nhìn đầy lạnh lẽo của anh liềng run rẫy, hắn ta không tiếp tục giằng co với quân nhân để xông vào trong nữa mà ngơ ngác đứng im nhìn anh. Hắn không ngờ được người mình kính trọng cùng yêu mến lại bảo vệ một Normal đến vậy, không những bảo vệ mà anh còn trực tiếp dạy bảo hắn ta, là một phóng viên nếu như bị nói rằng không có đạo đức liền thể hiện việc mình không hợp cách làm phóng viên, không những vậy cho dù sau này hắn ta có xin bất kỳ công việc nào đi nữa đều chỉ vì câu nói của tướng quân mà bị từ chối.
Tuy người sinh sống phía trên các thành phố như thế này rất kỳ thị Normal nhưng không ai thật sự nói những lời khó nghe về Normal trên tinh võng như thế này, nếu có thì cũng chỉ là những anh hùng bàn phím cùng những kẻ ỷ vào quyền thế của mình mà thôi.
Chàng trai phóng viên biết mình xong đời rồi, hắn ta sẽ giống như một con chuột chết bị thất thiểu trên đường, nếu như muốn sống thì chỉ có thể vào nơi ở của các Normal mà thôi, nhưng chưa chắc anh ta sẽ được bọn họ chào đón.
Nguyễn Hàn Minh không ngờ anh sẽ lên tiếng vì cậu, cậu khẽ híp mắt cười, nhìn đám đông bởi vì anh lên tiếng mà đang nơm nớp lo sợ mà không dám nói bất kỳ chuyện gì nữa liền hài lòng. Những kẻ bới móc chuyện riêng tư của người khác như thế này đáng bị trừng phạt, tuy cậu không biết bọn họ làm như vậy để làm gì.
"Tránh đường cho chúng tôi đi." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nói tiếp, lần này anh trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
Lúc này đây chẳng còn ai dám cản đường bọn họ nữa mà chia thành hai bên tạo một con đường cho hai người, tuy ai nấy đều rất sốc khi biết tướng quân thật sự sẽ chung sống cùng một Normal nhưng đã không còn ai can đảm thọc vào nữa cho dù suy nghĩ của bọn họ giống như chàng trai phóng viên kia.
Phi hành khí đậu ở cách cổng trung tâm không xa, bởi vì lúc nãy nhóm người vây quanh nên không thấy được. Cửa phi hành khí mở ra Phạm Huyền Lân để cậu vào trong, anh xoay người cảm ơn nhóm quân nhân đã mở đường cho mình rồi mới leo vào trong.
Phi hành khí nhanh chóng rời khỏi trung tâm kiểm tra mà bay đến trạm trung truyển của thành phố C. Bên trong phi thuyền ba người ngồi cùng nhau không ai nói gì.
Ông Phạm Tuy chứng kiến mọi chuyện xảy ra bên ngoài cổng trung tâm liền hơi kinh ngạc khi thấy cháu trai mình tức giận như vậy. Từ nhỏ đứa cháu thứ ba này của ông đã là một người lạnh lùng, dù đối với người thân khuôn mặt của anh cũng chỉ cơ cứng như vậy mà thôi, sau khi vào quân đội tính tình anh càng trở nên nghiêm túc mà lạnh nhạt, người nhà ai cũng lo lắng cho anh sẽ không tìm được bạn đời phù hợp.
Sức mạnh của Power càng cao thì khi sử dụng sẽ khiến bọn họ càng trở nên điên cuồng, vì vậy một Power cần có một Support để điều trị tinh thần cho họ, tuy nhiên chỉ số phù hợp giữa hai người phải trên tám mươi phần trăm trở lên mới có thể làm chuyện này.
Khi anh hai mươi tuổi cuối cùng cũng tìm ra một người có chỉ số phù hợp đến tám mươi tám phần trăm, điều này khiến ông cùng cha mẹ anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tuy với độ tuổi đó mà bọn họ đã lo lắng thì hơi sớm, nhưng với một người sức mạnh quá cao như anh thì có thể một ngày nào đó không xa bọn họ sẽ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà thôi.
Hiện tại Phạm Huyền Lân đã ba mươi tám tuổi, tuy người của thời đại tinh tế hai mươi lăm tuổi mới thực sự là người trưởng thành nhưng đối với những Power có sức mạnh cao thì từ khi bắt đầu trưởng thành thì bọn họ đã sống trong sự lo lắng sợ hãi khi sức mạnh bùng nổ rồi. Một Support có tinh thần lực cao nhất nhân loại hiện tại có tinh thần lực là tám mươi lăm phần trăm nhưng chỉ số phù hợp của cô ta với cả sáu người có sức mạnh đã chạm đến mức sắp bùng nổ lại chỉ có hai mươi phần trăm mà thôi.
Bởi vì vậy mà quốc vương cực kỳ lo lắng, những chiến thần bảo vệ nhân loại khỏi trùng tập, những người mạnh mẽ nhất nhân loại đang có nguy cơ bùng nổ sức mạnh.
"Chẳng ngờ rằng cháu ta lại may mắn đến vậy." Phạm Tuy thở phào nhỏ giọng nói. Ông nhìn đứa nhỏ ngồi bên cạnh cháu trai đang tò mò mà nhìn khung cảnh bên ngoài liền mỉm cười dịu dàng.
Cậu chính là cứu tinh của cả nhà bọn họ, cả gia đình bọn họ đã có thể an tâm rồi không cần mỗi khi đứa cháu trai này ra chiến trường đều phải nơp nớp lo sợ nữa, bởi vì người có thể cứu anh đã xuất hiện rồi.
Phi thuyền rất nhanh đã dừng lại, ba người bước khỏi phi thuyền.
Nguyễn Hàn Minh nhìn nơi được gọi là trạm trung chuyển mà hứng thú không thôi, nơi này có một vòng tròn bảo hộ vây quanh, nó giống như một tòa tháp hình mũi nhọn kéo dài lên đến bầu trời, người ra người vào cực kỳ đông đúc. Nơi này có một luồng năng lượng khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ giống như vết nứt của không gian vậy.
"Đi thôi, chúng ta sẽ đi phi thuyền nhỏ đến Đế Đô." Phạm Huyền Lân thấy cậu vẫn đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh liền nắm lấy tay cậu kéo cậu đi.
Bốn người quân nhân đi cùng hộ tống đi theo phi hành khí phía sau cũng đến nơi, sau đó bao quanh bọn họ đi vào trong trạm.
"Tướng quân, Ngài Phạm, cậu Nguyễn." Hai người đứng trước cổng trung tâm nhìn thấy bọn họ liền nghiêm túc hành lễ: "Chúng tôi đã mua vé cũng như chuyển đồ của cậu Nguyễn vào trong phi thuyền."
"Tốt, đi thôi." Phạm Huyền Lân gật đầu. Đoàn người nhanh chóng đi vào trong phi thuyền, bọn họ đã mua khoang hạng sang nên ở khoang này rất ít người sẽ không lo lắng có người làn phiền bọn họ.
Nguyễn Hàn Minh ngồi vào ghế ngồi, cảm giác mềm mại khiến cậu cực kỳ yêu thích, đúng là người giàu có khác đến nỗi di chuyển cũng có cảm giác sung sướng hơn hẳn.
"Phi thuyền bay đến Đế Đô sẽ mất hai tiếng, cậu ngủ một chút đi." Phạm Huyền Lân nhìn quần thăm ở mắt cậu liền nói, anh nghĩ chắc cậu đã lo lắng cho ngày hôm này rất nhiều.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh quan tâm liền gật đầu sau đó dựa đầu vào ghế nhắm mắt lại. Nếu như hiện tại cậu biết được suy nghĩ của anh sẽ cười nhạo một tiếng rồi thầm mắng nói trong lòng ' Đây là do nguyên chủ hết đó, tôi mà lo lắng cái đếch gì, một người vĩ đại như tôi thì sống ở đâu mà chẳng là một cuộc sống tốt đẹp đây'.
Nhưng cậu không biết vì vậy khi được quan tâm cậu liền thả lỏng mà chìm vào giấc ngủ, dù sao ngồi ở cái ghế thoải mái như thế này thì việc đánh một giấc mới là chân lý sống của cậu.