Chương 23: Chân ái
Edit: Mei A Mei
When I get tired of the world, I will think of you. Thinking on you in a place to live in the world, exist, I am willing to bear all the. You are very important to me.
Khi tôi mệt mỏi với mọi thứ, tôi lại nghĩ về em, rằng em đang sống và tồn tại ở đâu đó trên thế giới. Tôi sẵn sàng chịu đựng tất cả. Sự hiện diện của em rất quan trọng đối với tôi.
Sảnh lâu đài Gothic thời Trung Cổ sáng trưng đèn đuốc. Mọi tia nắng đều bị cản lại bởi những tấm rèm dệt nổi dày.
Caius ôm Vesper ngồi trên chiếc ghế sô pha nhung thêu hoa rộng rãi. Cặp mắt đỏ nhìn chằm chằm Aro phía đối diện đầy cảnh giác.
Người sáng lập Volturi mang mái tóc đen ngồi bắt chéo chân tao nhã trên ghế đơn màu đỏ tía. Nét chạm trổ tinh xảo trên chiếc ghế như trở nên bí ẩn lạ thường vì sự hiện diện của gã ta.
Tại lâu đài sang trọng này, đám hầu loài người ảo tưởng muốn trở thành ma cà rồng đang trốn trong góc, e dè ngước nhìn hai tên ma cà rồng mạnh nhất thế giới như nhìn những vị thần.
"Được rồi..." Aro thở dài thườn thượt, chống cằm bằng một tay và nói với vẻ thích thú, "Caius, hay là chúng ta hãy bàn về sức mạnh tăng đột ngột của cậu trước đi?"
Nét mặt Caius thờ ơ, chẳng có thái độ tốt lành gì đối với lão già đã sống cùng mình mấy ngàn năm kia. Hắn nói giọng đầy tức giận, "Anh cho rằng tôi sống tại Volturi gần nghìn năm, trợ giúp anh cai quản Huyết Tộc là để anh hôm nay có cơ hội xông vào lãnh địa riêng của tôi sao?"
Nụ cười giả tạo trên mặt Aro tắt ngúm, "Cậu uy hiếp tôi chỉ vì một con người?"
Trong cuộc đời bất tử của Aro, kẻ thống trị thế giới ma cà rồng, điều không thể chấp nhận nhất có lẽ là sự ra đi của hai thủ lĩnh khác. Caius luôn luôn là thành viên hiếu chiến nhất Volturi. Hắn tàn nhẫn và quỷ quyệt, từng một mình giết sạch cả tộc người sói Châu Âu.
Nực cười là vẫn có thằng đần nói rằng hắn sợ người sói, hả, sợ á? Gã ta đã biết Caius hơn ba nghìn năm rồi. Tên Hy Lạp này chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì.
Hàng ngàn năm trước, em gái Aro cùng người tình Marcus dần dần không còn hứng thú với sự nghiệp cầm quyền vĩ đại của Volturi nữa. Họ quyết định rời khỏi Ý để đi theo con đường riêng. Lúc nắm được cơ hội hiếm hoi, Aro đã quyết định sát hại chính em gái mình chỉ vì tài năng của Marcus đem tới nhiều lợi ích hơn cho sự cai trị của gã ta.
Mặc dù Aro rất quý em gái, nhưng không gì là hắn không thể hy sinh cho tham vọng cá nhân.
"Nếu anh mong tôi tiếp tục nghỉ ngơi ở Volturi mấy ngàn năm, thì tốt nhất hãy tôn trọng cô em họ bất đắc dĩ một chút." Caius vuốt ve cổ tay Vesper, nơi đỏ tấy do từng bị Aro vặn ngược trước đó.
Aro cảm giác một cơn tức giận xộc thẳng lên đầu. Nếu tên Caius kia không phải là ma cà rồng ba nghìn năm tuổi mạnh mẽ thì gã ta nhất định sẽ xé xác hắn và thiêu rụi hắn thành tro bụi. Nhưng sức mạnh của Caius khiến gã ta sợ hãi.
Hẳn trước ngày hôm nay, Aro còn đánh bại được hắn. Nhưng trải qua đợt công kích mà mười phút vừa rồi Caius đột nhiên thể hiện ra, giờ Aro cũng chẳng dám hấp tấp tấn công hắn nữa, vậy nên hiện tại gã ta không thể để tên kia rời khỏi Volturi.
Gã ta lại cười khẽ, thoạt nhìn chân thành khác thường, "Được thôi, Caius thân yêu. Cậu phải biết rằng, sự cố lúc nãy chỉ là do người anh em mỏng manh của cậu không thể tin nổi chuyện một người độc thân ba vạn năm lại rơi vào lưới tình."
Vesper nhìn khuôn mặt hư ảo trắng bệch như tờ giấy kia: Anh ta đúng thật là lão ma cà rồng co được dãn được.
Aro: Con người này nhìn mình bằng ánh mắt khỉ gì thế?
Hắn kìm nén sự bất mãn, "Người đẹp à, cô khiến tôi bất ngờ đấy – cô gần như là sinh vật đẹp nhất mà tôi từng thấy suốt hơn 3000 năm qua."
Đây không phải một lời nói dối. So với khí chất gợi cảm quái dị kiểu Gothic từ mỹ nhân loài người trong vòng tay Caius thì những ma cà rồng xinh đẹp tại bộ sưu tập của gã đơn giản là thua xa.
"Nói cho tôi biết tại sao anh lại đến đây đi?" Caius nhìn Aro, "Tôi đoán nó có liên quan tới hoàng gia Ý."
Rốt cuộc Aro cũng nhớ ra ý định chuyến ghé thăm, "Được rồi. Hôm qua một trong những người bạn thân của chúng ta gọi cho tôi. Có vẻ như cậu đã hành động khá đường đột ở bữa tiệc..." Gã nhìn Vesper đầy ẩn ý, "Tôi nghe nói là vì một cô gái Do Thái."
Ngón tay Caius đang vuốt ve mái tóc dài của Vesper. Cái chạm lạnh lẽo làm cô cảm thấy thoải mái giữa mùa hè nóng nực. Hắn thật giống như máy điều hòa di động, hơn nữa còn là một chiếc máy điều hòa mang gương mặt khôi ngô tuấn tú.
"Tôi không thể chấp nhận bất kì sự sỉ nhục và khinh thường nào dành cho cô ấy." Caius đáp lại. Chất giọng trầm ấm ám chỉ cho Aro về tầm quan trọng của Vesper đối với hắn.
Aro lặng lẽ trợn tròn mắt. Marcus và Caius, hai kẻ ngốc nghếch si tình khiến hắn chỉ muốn ném vào lửa rồi thiêu thành tro bụi.
Aro hướng cặp mắt tàn nhẫn đỏ như máu về phía Vesper, "Nhưng cô ta là một loài người yếu ớt."
Caius xoa ngón tay cái lên má cô như thể cô là một con búp bê pha lê dễ vỡ. Nếu Caius bất cẩn thì có thể khiến cô bị gãy xương.
"Tôi muốn cô ấy đi cùng tôi mãi mãi, nhưng cách biến đổi thông thường quá đau đớn..." Hắn nở nụ cười chân thành giả tạo nhìn Aro, "Chúng ta phải tìm cách giảm bớt nỗi đau, ông anh trai đáng mến của tôi ạ."
Sắc mặt Aro tái nhợt, lúc nào cũng tỏ vẻ hứng thú, "Cậu muốn đem cô ta về Volturi?"
Caius còn chưa kịp đáp lời thì gã lại phấn khích nói, "Caius thân yêu, ít nhất cậu phải để tôi xem ý nghĩ của cô ta một chút chứ. Đây là quy định hơn ngàn năm rồi. Chúng ta nên đảm bảo rằng cô ta vô hại với Volturi, đúng không nào?"
"Bỏ ngay cái ham muốn sưu tầm ngu ngốc của anh đi, Aro." Caius cau mày. Vesper, người sắp trở thành ma cà rồng rõ ràng vừa khơi dậy hứng thú biến thái trong Aro.
Aro đổi hướng bắt chéo chân, "Nhưng lời kêu gọi của tôi với đấng quyền năng đã cho phép chúng ta thống trị thế giới ma cà rồng suốt hơn một nghìn năm, và Volturi thì trở thành gia tộc quyền lực nhất."
Vesper nhướng mày, "Kiểm tra suy nghĩ của tôi?"
Gương mặt cô mang vẻ đẹp hoà trộn giữa dục vọng và tàn nhẫn u ám khiến cho Aro càng hưng phấn hơn, "Chỉ cần chạm nhẹ thử thôi, bé cưng. Tôi có thể biết được mọi suy nghĩ của ai đó khi tiếp xúc với họ, mọi thứ."
Vesper: Ồ, thiết lập ma cà rồng tại thế giới này thực sự tuyệt vời đấy. Liệu đây có phải giống loài bị Chúa bỏ rơi không vậy? Thánh thần sao?
Aro lập tức đi tới trước mặt cô bằng tốc độ của ma cà rồng. Caius đã cảnh giác che chở cô gái loài người ở phía sau, Aro thở dài bất đắc dĩ, "Cậu hơi khẩn trương quá rồi đấy, Caius thân yêu."
"Nhưng anh chẳng phải người tốt đáng tin gì đâu, Aro." Caius nhếch mép cười mỉa.
Dường như Vesper đã quên rằng mình là kẻ đầu têu, cô vui sướng nhìn những nụ cười giả tạo trên gương mặt hai gã ma cà rồng như người đang xem kịch.
Aro kìm nén ý muốn đốt cháy cặp đôi trước mặt rồi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha êm ái bên cạnh Vesper, "Chí ít thì cậu cũng phải để tôi chạm vào tay cô ta, dù chỉ là một giây."
"Em có thể chấp nhận được không, bé yêu?" Caius trưng cầu ý kiến của cô – "Đây chỉ là quy định từ Volturi mà thôi."
Volturi, kẻ thống trị thế giới ma cà rồng hàng nghìn năm, chắc chắn có rất nhiều đối thủ. Sự cảm ứng của Aro có thể dễ dàng phát hiện ra ý nghĩ những kẻ ngu xuẩn mang tư tưởng xấu xa. Đó đã là quy chế tồn tại suốt mấy thế kỉ và phải được thực thi để vào Volturi.
"Anh là người thống trị Volturi không phải sao? Đừng lúc nào cũng phá lệ vì tôi chứ." Vesper nói thầm vào tai hắn.
Caius mỉm cười với cô. Khuôn mặt tuấn tú quyến rũ vô cùng.
Nhìn cặp đôi nồng thắm trước mặt mình, Aro lại muốn giơ cao ngọn đuốc một lần nữa.
"Giờ hãy chìa tay ra nào, người đẹp nhân loại." Đôi mắt đỏ rực được bao phủ bởi lớp màng đỏ tràn đầy niềm vui cùng sự phấn khích.
Lúc Vesper duỗi tay trái ra, Aro nắm lấy nó.
Nhưng sau vài giây, nụ cười hồn hậu trên mặt gã ta dần tắt. Gã vẫn nắm tay Vesper cố gắng thăm dò suy nghĩ của cô, nhưng lại chẳng phát hiện điều gì.
"Aro?" Caius cau mày, ra hiệu cho gã buông tay.
Aro nhìn Vesper bằng cặp mắt đỏ tươi như một con dã thú, "Tôi không thể biết được suy nghĩ từ cô ta, dù là nhỏ nhất."
Vesper nhìn gã đầy vô tội – quyền trượng linh hồn của Tà Thần còn không thể khống chế cô, huống chi năng lực ma cà rồng của gã. Cô đã gửi gắm toàn bộ linh hồn mình cho hệ thống phản diện rồi, không phải sao?
Kết quả từ việc chẳng thể thăm dò suy nghĩ ấy khiến Aro càng muốn cho cô vào Volturi hơn. Gã có dã tâm, khát khao quyền lực và đam mê thu thập tất cả các loại ma cà rồng mang sức mạnh siêu nhiên.
Nếu không phải vì người anh em si tình không muốn Vesper đau khổ thì Aro đã cắn vào cổ cô ngay lập tức, để nọc độc ngấm trong dòng máu đó và bắt đầu biến đổi.
Nhận ra ý nghĩ xấu xa của gã, Caius rũ mi, "Bọn tôi định đi du lịch vòng quanh thế giới, dĩ nhiên sau đó sẽ trở về Volturi. Nhưng tôi e rằng thân là người thống trị Huyết Tộc, anh sẽ không lãng phí thời gian với tôi đâu nhỉ."
Hắn đứng dậy ra lệnh đuổi khách, khoanh hai tay trước ngực. Dáng người cao lớn hơn Aro rất nhiều.
Aro đứng đối diện với hắn. Mặt họ dữ tợn như thể sắp có một cuộc chiến, nhưng rõ ràng họ đều không đảm bảo được phần thắng tuyệt đối.
Rốt cuộc Aro lại đeo chiếc mặt nạ mang nụ cười thân thiện, "Dĩ nhiên. Tôi cũng định dẫn vệ binh đi trừng phạt đám huyết tộc phạm tội khó tha kia. Chúc hai người có một chuyến đi vui vẻ nhé."
Aro rời đi đột ngột như khi xuất hiện. Gã dịch chuyển tức thời biến mất khỏi lâu đài cổ.
"Hình như tôi rước họa cho anh rồi." Vesper vẫn ngồi trên ghế sa lon. Làn da trắng mịn của cô càng hút hồn hơn giữa chiếc ghế sô pha nhung màu đỏ nổi bật.
Caius bước tới, đứng giữa hai chân cô rồi quỳ một chân xuống, lẳng lặng áp trán mình lên trán cô. Thân nhiệt Vesper khiến trái tim hoang vắng của hắn lại nóng lên.
Caius khẽ nâng cằm cô bằng những ngón tay nhợt nhạt, buộc Vesper phải nhìn thẳng vào mắt mình, "Trên đời này không có sự tồn tại nào tốt đẹp hơn em."
Niềm chân thành và trìu mến trong cặp mắt đỏ tươi kia xoa dịu con tim cô, "Nếu không có tôi, anh vẫn là vị tướng cấp cao được loài người ngưỡng mộ, sẽ không đối đầu cùng một thủ lĩnh khác tại thế giới ma cà rồng."
"So với em thì chẳng là gì cả..." Chất giọng cổ điển tuyệt vời của Caius đầy bí ẩn, "Em khiến tôi trở nên trọn vẹn, Vesper."
#
When love is in excess, it brings a man no honor nor worthiness
Yêu quá sâu sẽ mất hết giá trị và vinh quang.
Tháng 8 năm 1944, quân đội Đức đóng quân tại Hy Lạp vẫn chiếm toàn bộ Hy Lạp. Theo trí nhớ của Vesper, phải tới cuối năm khi quân đội Liên Xô tiến vào Đông Nam Châu Âu từ Ukraine và quân đội Nam Tư cũng đã giành được lợi thế quyết định thì quân đội Đức ở Hy Lạp mới đứng trước nguy cơ bị chia cắt tại phía Nam Châu Âu, buộc phải rút lui khỏi Hy Lạp.
Nói cách khác, tình hình Hy Lạp hiện giờ không ổn định, nhưng vậy đã sao? Bên cạnh cô là một ma cà rồng cổ đại sinh ra trước nền văn minh Hy Lạp cổ. Có lẽ không nơi nào trên thế giới này mà Caius cảm thấy nguy hiểm.
Vào buổi chiều rực rỡ, biển Aegean trong vắt hiện lên quyến rũ lạ thường. Làn nước xanh biếc như một giấc mơ.
Độ bốc hơi của nước biển Aegean lớn hơn lượng mưa rất nhiều. Lượng muối khoáng cực cao khiến nước biển có màu xanh đậm hấp dẫn. Hẳn trên thế giới này không có vùng biển nào sánh được với tạp chất xanh lam làm say lòng người của biển Aegean ở Hy Lạp.
Caius lái một chiếc ca nô màu trắng. Họ đang khởi hành từ Santorini tới hòn đảo thơ mộng nơi hắn sinh ra.
Ca nô khuấy tung từng bọt sóng tuyệt vời. Phần cánh quạt đã biến làn nước xanh thẫm thành màu bạc hà óng ánh. Vesper có thể nhìn thấy những ngôi nhà sơn trắng tuyệt đẹp cùng các nhà thờ mái xanh tại một số hòn đảo cách đó không xa, trông rất huyền bí và tự nhiên trên nền biển xanh.
Đôi mắt lam dưới lớp ngụy trang của Caius như chứa đựng sắc biển Aegean thuần khiết, "Hòn đảo chúng ta sẽ tới nằm tít ở biển Aegean."
Mái tóc đen dài của Vesper tung bay theo gió khơi, đẹp đến kinh ngạc, "Mong rằng anh đừng nói cho tôi biết đó cũng là lãnh địa riêng của anh. Tôi sẽ có thù với nhà giàu đấy."
Caius một tay lái ca nô, tay còn lại ôm eo cô, "Người đẹp, thật tiếc vì nó thực sự thuộc về tôi. Ai bảo tôi đã sống hơn ba nghìn năm chứ."
"Trời, hơn ba nghìn năm..." Vesper cảm thán. Cô nhìn gương mặt thanh tú khôi ngô kia, "Lão già nhà anh thật đúng là có tài cải trang nha."
Cổ họng Caius bật ra một tiếng cười sảng khoái. Hắn đột ngột kéo Vesper qua, ép cô vào giữa mình và bánh lái ca nô rồi ấn ngón tay cứng như đá lên bụng cô. Vesper đưa lưng về phía hắn. Cô nghe thấy kẻ thống trị ma cà rồng mạnh mẽ thì thầm bên tai, "Cục cưng à, lúc nào em cũng có thể làm tôi cười vui vẻ."
Thân hình rắn chắc và cường tráng của hắn khiến Vesper cảm thấy bị chinh phục một cách khó hiểu. Thể lực giữa hai người quá chênh lệch.
Caius đặt tay lên bánh lái. Hắn không cần hô hấp để sống nhưng đã hụt hơi vì hơi thở thơm tho của cô, "Bé yêu, em thử lái ca nô đi."
Vesper có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo làm cổ cô nóng bừng. Cô hắng giọng, "Biết đâu tôi lại cho cả hai rơi xuống biển Aegean thì sao."
Mùi máu ngọt ngào khiến răng nanh Caius nhú ra. Hắn kìm nén ham muốn hút máu, ôm chặt lấy cô, "Đuối nước không thể giết được tôi."
Vesper căng thẳng, "Anh lộ răng nanh rồi kìa."
Caius gục đầu vào vai cô và đe dọa cô một cách đắc ý, "Nếu như em không học lái ca nô được thì tôi sẽ bắt đầu cắn em đấy."
Vesper khẽ ngoảnh mặt về phía hắn, "Anh là một ma cà rồng già khó tính."
Khi tàu ca nô đi sâu vào vùng biển Aegean, hắn dần dần bỏ bớt lớp ngụy trang. Dưới ánh nắng vàng tại Hy Lạp, làn da trắng nửa thật nửa ảo của hắn ánh lên tia sáng chói mắt như kim cương.
Vesper suýt choáng váng. Chúa ơi, hắn ta đẹp trai thật sự.
Họ gần gũi đến nỗi Caius chợt hy vọng đây sẽ là một chuyến đi dài không điểm dừng. Gió biển thổi vào mát rượi. Mặt biển êm đềm dưới ánh nắng vàng. Hắn si mê hôn lên bờ môi mềm mại của người con gái, "Tôi sống trong cống ngầm, chỉ có em là ánh sáng của tôi."
Vesper ngơ ngác nhìn hắn. Cô thấy trái tim mình khẽ run rẩy.
Rốt cục khi Vesper học được cách lái ca nô thì cũng là lúc họ đến hòn đảo bí ẩn như một viên ngọc sáng tại biển Aegean vào hoàng hôn.
Bờ biển tuyệt đẹp cùng khung cảnh Địa Trung Hải ấm áp ẩm ướt trải dài trong gió. Biển như màu chàm trong mơ. Những cây cọ xanh tươi, những bông hoa và cây bụi đầy màu sắc được trồng dọc theo bờ biển hòn đảo.
Caius dẫn cô tới bãi cát trắng mịn. Phong cảnh quần đảo Địa Trung Hải trước mặt thật đẹp, giống như đang đứng tại một nơi yên tĩnh cách xa sự náo nhiệt, ẩn chứa thế giới xinh đẹp huyễn hoặc.
Căn biệt thự tư nhân màu trắng tinh được xây trên mép vách núi cao chót vót. Vesper thì thầm với Caius, "Chẳng lẽ anh muốn tôi leo vách đá hả?"
"Em nên mừng vì người yêu mình là một ma cà rồng, cô nhóc lười biếng ạ." Hắn đột nhiên cõng Vesper rồi bay nhanh về phía biệt thự trong tiếng kêu vô thức của cô nàng.
Vesper ôm chặt cổ hắn. Chúa ơi, anh ta đang bay!
Đôi tay cứng rắn của Caius giữ lấy cặp chân cô gái đang kẹp vào eo mình. Vesper có thể nhìn thấy thảm thực vật phong phú chạy vụt qua, cảnh đẹp cỏ cây hoa lá. Xung quanh thật yên tĩnh và thanh bình, chỉ có tiếng gió lành lạnh gào thét bên tai.
Khi hắn dừng lại, Vesper tựa vào lưng hắn nghe tiếng tim đập thình thịch ấy. Căn biệt thự trắng tinh trước mặt đứng tại nơi cao nhất hòn đảo so với mặt nước biển. Tầm nhìn rộng lớn. Khung cảnh tráng lệ đẹp như mơ khiến cô ngỡ ngàng.
Biệt thự tư nhân trắng tinh có nội thất tinh tế và đơn giản, thậm chí còn xây một hồ bơi kề sát vách núi. Làn nước trong xanh lấp lánh, nguy hiểm mà tuyệt vời.
Nhưng Caius không vội vàng bước vào biệt thự cùng cô, "Bé cưng, em sẽ thích cảnh hoàng hôn ở đây cho coi."
Vesper lại bất giác ôm hắn lần nữa. Sự tin tưởng của cô làm Caius mỉm cười đầy gợi cảm. Hắn di chuyển đến thềm vách đá phía sau biệt thự, nơi còn cao hơn cả phần nóc biệt thự.
Hoàng hôn đỏ rực nhuộm vàng biển Aegean xanh ngắt. Chân trời xa xăm biến thành màu hồng mơ màng. Tia nắng chói chang.
Caius ngồi bên rìa thềm vách đá, thả cặp chân dài xuống dưới, trông đặc biệt nguy hiểm. Trong khi Vesper thì được ôm chặt vào lòng. Cô ngồi nghiêng trên đùi ma cà rồng cổ đại, nín thở ngước mắt nhìn hoàng hôn dần buông.
Tại vùng biển nơi khai sinh ra nền văn minh này, làn gió biển mát lành lướt qua má cô. Ánh hoàng hôn lặng lẽ rải lên người Vesper. Hơi ấm tựa hồ thấm vào từng lỗ chân của cô, như một sự tẩy rửa tâm hồn.
Ánh sáng nhuộm cả vùng biển Aegean bằng những gam màu tuyệt vời với nhiều sắc độ khác nhau. Vesper chợt nghĩ đến bài thơ mà Homer từng miêu tả về biển Aegean – "Màu thuần hậu của rượu".
Biển Aegean trước mặt gần như sở hữu vẻ đẹp tột cùng làm người ta rơi lệ. Nhưng trong mắt Caius, nó còn không bằng một phần vạn thiếu nữ trong lòng. Đối với hắn, Vesper mới là giấc mơ đầy phép màu.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống biển Aegean, nhuộm sắc huyền ảo lên gương mặt trắng nõn của Vesper. Caius nhìn thật sâu vào khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt, tựa như trước cảnh hoàng hôn đẹp nhất thế giới, chỉ có Vesper mới là cảnh đẹp nao lòng nhất trong mắt hắn.
Khi hoàng hôn vàng hoàn toàn chìm xuống biển Aegean, ma cà rồng cổ đại thì thầm bên tai Vesper –
"Em không phải tận cùng của tình yêu mà là động lực của tình yêu. Tôi dành trọn tình yêu này cho đóa hoa ven đường, cho ly rượu dưới ánh nắng lung linh, cho mái vòm đỏ của nhà thờ. Tôi yêu thế giới này, vì em."
#
And when time slows, and suddenly every moment counts. All you want is for this time to last forever.
Khi thời gian trôi chậm lại, mọi khoảnh khắc bỗng dưng có giá trị. Tất cả những gì bạn muốn là kéo dài khoảng thời gian này mãi mãi.
Thành phố Volterra, Ý
Gia tộc Volturi, những người thân cận với hoàng tộc tại thế giới ma cà rồng, đã sống ẩn dật ở thành phố Volterra từ thời Etruscan.
Thị trấn nhỏ gần Barcelona có lịch sử bắt nguồn từ thế kỷ thứ 8 trước Công Nguyên, được thành lập bởi Etruscan huyền thoại và bí ẩn, đến nay vẫn giữ một vị trí kinh tế chính trị quan trọng tại Tuscany.
Sau chuyến du lịch vòng quanh Châu Âu, cuối cùng Caius đã trở về thị trấn nhỏ này cùng với cô gái loài người của mình để hoàn thành quá trình biến đổi.
Vesper đứng giữa trung tâm thành phố Volterra, nơi còn lưu giữ được bầu không khí cổ kính. Những con phố và tòa nhà xung quanh mang hơi thở lâu đài Ý thời Trung cổ làm cô có ảo giác vừa quay ngược thời gian.
Đường phố rất đẹp, được lát một màu sỏi tương tự như các tòa nhà cũ kỹ đã bạc màu bên đường. Những cái bóng đổ xuống từ tòa nhà cao chót vót khiến con đường càng u ám hơn.
Caius đi ngang qua quảng trường cổ kính của nhà thờ Công giáo xa hoa. Đài phun nước ở trung tâm quảng trường vẫn đẹp và sang trọng sau nhiều năm bị bào mòn.
Vesper chợt nhận ra gió cực kì lạnh. Khí hậu nhiệt đới trên bờ biển Địa Trung Hải này hơi lạ lùng.
Tiếng chuông dồn dập vang lên khắp quảng trường khiến cho những viên đá dưới chân cô rung rung. Dưới ánh nắng gay gắt, Vesper thấy mái tóc vàng của Caius như có một vòng tròn tỏa sáng trên đầu. Cô vô tình cười khẽ.
"Cục cưng?" Caius bối rối hỏi.
Vesper duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, "Nhìn anh giống thiên sứ. Nhưng thật ra là –"
Cô giấu nhẹm nửa câu sau. Động tác vuốt ve đỉnh đầu như đang xoa dịu chú chó săn lông vàng.
Caius nhìn xuống rồi nói nhỏ bên tai cô, "Thiên thần ư? Thượng Đế sẽ không nhận một tên bạo chúa nặng thù như tôi đâu. Tôi không có hứng thú với thiên đường, chỉ có em mới là niềm cứu rỗi của tôi thôi, cục cưng à."
Vesper cảm thấy gã yêu tinh tóc vàng này lại đang tán tỉnh cô.
Caius đan chặt lấy tay cô. Đi qua lối nhỏ tối tăm giữa các tòa nhà bên phải quảng trường, Vesper có thể trông thấy con hẻm sâu của lối đi.
Cô bước theo Caius vào phần rìa chỗ tối. Hai bóng đen cao lớn đã đợi ở cuối hẻm từ lâu.
Tiến lại gần, Vesper thấy cả hai đều mặc áo choàng xám kéo lê mặt đất. Gió lạnh nơi hẻm sâu không ngừng thổi bay áo choàng.
"Chủ nhân." Giọng hai vệ binh ma cà rồng kính sợ vô cùng.
Caius ôm Vesper vào lòng. Cô nàng tội nghiệp lạnh hơn.
"Demetri..." Thủ lĩnh ma cà rồng cau mày, "Aro đâu?"
Vesper nhìn tên ma cà rồng có làn da ngả màu ô liu cúi đầu khiêm tốn, "Hai vị chủ nhân đang đợi các ngài ở cung điện Pouli."
Cô bỗng phát hiện ma cà rồng mặc áo choàng mũ che màu xám khác đang âm thầm quan sát mình. Viền mắt gã đỏ như máu, càng về phía chính giữa nó càng sẫm màu. Con ngươi đã tối hẳn, và cơ thể cường tráng của gã thì cao lớn lạ thường.
Giọng Caius ngầm tức giận, "Felix –"
Ma cà rồng cường tráng cúi đầu sợ hãi, không dám nhìn cô gái loài người nữa. Theo tiêu chuẩn của con người, khuôn mặt cô quá Gothic và kỳ dị. Thậm chí Felix còn nghĩ rằng cô giống ma cà rồng hơn hầu hết những ma cà rồng mà hắn từng gặp.
Felix và Demetrius khiêm tốn lùi vào vách tường tối để Caius đi đầu.
Sau đó, họ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của chủ nhân nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng với cô gái loài người. Hắn ôm eo Vesper bước vào hẻm nhỏ ngày càng hẹp.
Con đường đá cổ hiểm trở có từ lâu đời. Gió buốt thổi liên miên. Nhiệt độ lạnh như băng mùa đông.
Lúc cảm giác cô gái loài người đang rùng mình vì lạnh, Caius nhận ra rằng việc ôm chặt cơ thể lạnh buốt của cô dường như chẳng có tác dụng gì. Hắn nhếch môi, càng ngày càng thấy cô phải mau chóng biến đổi. Hắn không thích mình và cô có quá nhiều khác biệt. Điều này khiến hắn thầm tức giận.
Hắn lặng lẽ tạo ra một ảo ảnh. Những con hẻm tối cổ xưa lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn. Khi Vesper quay về nhiệt độ cơ thể bình thường, họ đã đến cuối đường hầm – một cánh cửa sắt với tay vịn rỉ sét.
Cánh cổng sắt dày được chạm khắc hoa văn totems huyền bí, trông cực kì lạ mắt.
Đi qua hành lang sáng sủa với những ngọn đèn dầu hình chữ nhật treo đều trên trần nhà, Vesper nhìn thấy lối vào thang máy ở cuối hành lang.
Chà, hóa ra thành ma cà rồng dưới đất ngầm cũng có thang máy cơ đấy.
Mang tâm trạng tham gia trò chơi thám hiểm, Vesper vui vẻ bước vào thang máy làm người đang đi cạnh cô, Caius, cảm thấy rất hài lòng. Điều này chứng tỏ rằng cô đã tin tưởng mình rồi không phải sao?
Thang máy xuống không được bao lâu. Vesper theo Caius vào một căn phòng làm bằng gỗ. Trên tường treo các bức tranh phong cảnh lớn và đầy màu sắc theo phong cách Tuscany. Sàn nhà xanh đậm trong gian phòng chẳng có cửa sổ càng lộ vẻ u ám.
Vừa thấy Caius, hai anh em song sinh xinh đẹp đứng chào đón tại căn phòng này nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại Volturi."
Vesper nhận thấy hình như có đôi mắt đang quan sát mình. Cô nhìn lên thì bắt gặp đó là cô gái tóc vàng xinh đẹp trong cặp song sinh. Cô ấy giấu cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn dưới chiếc áo choàng đen và thật sự rất đẹp. Đôi mắt tròn xoe. Môi đỏ căng mọng. Làn da trắng nõn hoàn mỹ, tựa như thiên sứ thuần khiết được vẽ trên trần nhà thờ.
Vesper không kìm lòng được mà mỉm cười với cô ấy, bởi vì cô chợt nhận ra nàng ma cà rồng nhỏ nhắn này rất giống người em gái đã mất nhiều năm trước của mình, cũng mái tóc vàng cùng đôi môi đầy đặn giống thiên sứ nhỏ xinh đẹp.
Nụ cười đó như khiến Jane hơi choáng váng. Nàng ma cà rồng bé nhỏ sở hữu thuật đốt cháy cơ thể, và có khả năng thiêu chết kẻ thù một cách lặng lẽ bỗng thấy bản thân hơi nhút nhát. Cô ấy bị điên không vậy? Rõ ràng đối phương chỉ là một con người yếu đuối.
Còn Caius thì cau mày nhìn Vesper. Lần đầu tiên gặp Jane, cô đã lập tức gạt đi tính phòng bị làm hắn khá bất mãn.
Nhưng rõ ràng bây giờ chưa phải lúc bùng phát. Mà nếu như cô có thể trở thành bạn với Jane thì cũng không phải chuyện xấu. Cô phải ở lại Volturi. Hẳn việc kết bạn sẽ khiến tâm trạng cô khá lên.
Tuy nhiên vì vốn mang dục vọng khống chế nên Caius vẫn hơi khó chịu trước cách đối xử khác biệt của cô với Jane. Do vậy hắn túm Vesper dịch chuyển tức thời, nhanh chóng đi qua vài cánh cổng mạ vàng, cuối cùng bước vào một cung điện tối tăm. Vesper nhìn thấy hai tia nắng rọi xuống sàn đá từ những ô cửa sổ dài. Ba chiếc ngai vàng được đặt trong phòng.
Ma cà rồng Aro mà Vesper đã gặp đang ngồi trên ngai vàng ở giữa. Bên trái là một ma cà rồng trung niên với mái tóc xoăn dài màu đen. Vesper đoán rằng chiếc ghế bên phải là ghế của Caius.
Aro mặc áo choàng sẫm màu. Trông thấy Caius đi tới, gã lao xuống như bay, mừng rỡ nói: "Ôi, em trai yêu quý của tôi, vì cậu tạm thời vắng mặt nên dạo gần đây không ai giải quyết được hết đám người sói bẩn thỉu hôi hám kia."
Gã ta quay sang Vesper, cảm thán như ngâm thơ, "Người đẹp yêu dấu, thật sự lần nào cô cũng khiến tôi trầm trồ không thôi."
Nhìn khuôn mặt thanh tú trắng trẻo và cặp mắt trong veo đỏ như máu của gã ta, Vesper cảm thấy một sự nham hiểm khi bị động vật máu lạnh để mắt tới.
Caius không trả lời Aro. Hắn vẫn ôm lấy Vesper đầy che chở.
Hắn nhìn đăm đăm vào ma cà rồng trung niên với mái tóc xoăn đen dài bằng đôi mắt đỏ như máu.
Vesper trông thấy ma cà rồng trung niên, người cũng tái nhợt như tờ giấy, rời khỏi chỗ ngồi, bước đến cạnh Aro rồi nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào lòng bàn tay gã, tựa hồ chỉ trong tích tắc.
"Cảm ơn nhé, Marcus." Aro cười vui vẻ, "Tôi rất thích năng lực của cậu đấy."
Vesper vô cảm, không chút sợ hãi hay lo lắng gì. Cô đã miễn nhiễm với thế giới điên rồ này rồi. Dù ma cà rồng có mạnh tới cỡ nào cũng không làm cô ngạc nhiên. Dẫu sao thì ngoại trừ việc uống máu người, ma cà rồng tại thế giới này hẳn nên tự xưng là thần.
Cô đột nhiên cảm thấy Lestat đang mất tích thật chẳng đáng tin cậy. Nếu bắt gặp những ma cà rồng không chỉ không sợ mặt trời mà còn có năng lực ma thuật khác kia, chắc anh ta sẽ tức giận muốn tự tử mất.
"Người đẹp, đây là Marcus, một thủ lĩnh khác của Volturi. Anh ta có thể nhìn thấu mối quan hệ giữa mọi người. Điều này thực sự đáng kinh ngạc, phải không?"
Mặt Aro nở nụ cười hạnh phúc, "Ôi, Caius thân yêu, hóa ra người đẹp của chúng ta lại là nàng danh ca của cậu. Chẳng trách cậu tăng năng lực nhanh như vậy. Máu cô ấy thật sự rất thần kỳ."
"Điều tôi còn ngạc nhiên hơn là cậu nhịn được việc hút máu cô ấy đấy..." Gã nhìn chằm chằm vào Vesper bằng ánh mắt kì quặc, "Tôi có thể tưởng tượng mỗi lần răng nanh cậu đâm xuống cổ cô ấy, dòng máu ngọt ngào làm cậu đói khát hơn. Vị thơm ngon chảy vào cổ họng cậu –"
Gã quay lại nhìn Caius, "Nhưng cậu thực sự đã yêu nàng danh ca của mình, điên cuồng và sâu đậm."
Caius đứng giữa cung điện. Trước mặt hắn là hai ma cà rồng mạnh mẽ sống hơn ba ngàn năm. Khuôn mặt thanh tú hằn rõ vẻ kiêu ngạo tàn nhẫn, "Thôi ngay cái tính bảo thủ đó đi, Aro. Như việc tôi không thể đánh bại anh, và anh cũng không thể đánh bại tôi."
Aro luôn ngưỡng mộ ham muốn kiểm soát cùng phá hủy không ai bì nổi của hắn. Hắn hùng mạnh nhưng không ham mê quyền lực. So với Marcus ngày ngày chìm đắm trong nỗi đau mất vợ thì Caius mới xứng đáng là người cộng sự thống trị thế giới ma cà rồng mạnh mẽ của gã.
Gã cười thân thiện, "Nếu cậu có thể giúp cô ấy hoàn thành quá trình biến đổi càng sớm càng tốt, dĩ nhiên Volturi sẽ chào đón mỹ nhân gian xảo đây."
"Không thì chẳng lẽ anh tưởng tôi về Volturi là vì nhớ cái bản mặt dơi của anh chắc?" Caius nhướng mày.
Vesper hơi ngước lên nhìn ma cà rồng tóc vàng. Trông có ngứa đòn không cơ chứ.
Khuôn mặt tái nhợt không chút nếp nhăn của Aro nén giận. Gã muốn quẳng tên tóc vàng đần độn này vào lò sưởi thiêu thành tro lắm rồi đấy.
Vesper bỗng thấy xót thay cho Aro. Không dễ gì cai trị ma cà rồng. Thực sự đau lòng khi có một đối tác độc mồm độc miệng và lạnh lùng như Caius.
Kẻ thống trị ma cà rồng xót xa nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Vesper rồi hỏi Caius, "Cậu có chắc cô ấy là lựa chọn đúng đắn không, Caius? Điều này tượng trưng cho sự vĩnh cửu đấy."
Caius nhìn chăm chú vào cô gái loài người của hắn bằng cặp mắt đỏ tươi dịu dàng và tàn nhẫn. Ánh sáng mờ ảo từ hai ô cửa sổ rọi lên gương mặt hắn một màu lấp lánh như kim cương - -
"Vesper là điều duy nhất tôi muốn. Sự xuất hiện của cô ấy lần đầu tiên khiến tôi mong chờ được đến cõi vĩnh hằng."
When I get tired of the world, I will think of you. Thinking on you in a place to live in the world, exist, I am willing to bear all the. You are very important to me.
Khi tôi mệt mỏi với mọi thứ, tôi lại nghĩ về em, rằng em đang sống và tồn tại ở đâu đó trên thế giới. Tôi sẵn sàng chịu đựng tất cả. Sự hiện diện của em rất quan trọng đối với tôi.
Sảnh lâu đài Gothic thời Trung Cổ sáng trưng đèn đuốc. Mọi tia nắng đều bị cản lại bởi những tấm rèm dệt nổi dày.
Caius ôm Vesper ngồi trên chiếc ghế sô pha nhung thêu hoa rộng rãi. Cặp mắt đỏ nhìn chằm chằm Aro phía đối diện đầy cảnh giác.
Người sáng lập Volturi mang mái tóc đen ngồi bắt chéo chân tao nhã trên ghế đơn màu đỏ tía. Nét chạm trổ tinh xảo trên chiếc ghế như trở nên bí ẩn lạ thường vì sự hiện diện của gã ta.
Tại lâu đài sang trọng này, đám hầu loài người ảo tưởng muốn trở thành ma cà rồng đang trốn trong góc, e dè ngước nhìn hai tên ma cà rồng mạnh nhất thế giới như nhìn những vị thần.
"Được rồi..." Aro thở dài thườn thượt, chống cằm bằng một tay và nói với vẻ thích thú, "Caius, hay là chúng ta hãy bàn về sức mạnh tăng đột ngột của cậu trước đi?"
Nét mặt Caius thờ ơ, chẳng có thái độ tốt lành gì đối với lão già đã sống cùng mình mấy ngàn năm kia. Hắn nói giọng đầy tức giận, "Anh cho rằng tôi sống tại Volturi gần nghìn năm, trợ giúp anh cai quản Huyết Tộc là để anh hôm nay có cơ hội xông vào lãnh địa riêng của tôi sao?"
Nụ cười giả tạo trên mặt Aro tắt ngúm, "Cậu uy hiếp tôi chỉ vì một con người?"
Trong cuộc đời bất tử của Aro, kẻ thống trị thế giới ma cà rồng, điều không thể chấp nhận nhất có lẽ là sự ra đi của hai thủ lĩnh khác. Caius luôn luôn là thành viên hiếu chiến nhất Volturi. Hắn tàn nhẫn và quỷ quyệt, từng một mình giết sạch cả tộc người sói Châu Âu.
Nực cười là vẫn có thằng đần nói rằng hắn sợ người sói, hả, sợ á? Gã ta đã biết Caius hơn ba nghìn năm rồi. Tên Hy Lạp này chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì.
Hàng ngàn năm trước, em gái Aro cùng người tình Marcus dần dần không còn hứng thú với sự nghiệp cầm quyền vĩ đại của Volturi nữa. Họ quyết định rời khỏi Ý để đi theo con đường riêng. Lúc nắm được cơ hội hiếm hoi, Aro đã quyết định sát hại chính em gái mình chỉ vì tài năng của Marcus đem tới nhiều lợi ích hơn cho sự cai trị của gã ta.
Mặc dù Aro rất quý em gái, nhưng không gì là hắn không thể hy sinh cho tham vọng cá nhân.
"Nếu anh mong tôi tiếp tục nghỉ ngơi ở Volturi mấy ngàn năm, thì tốt nhất hãy tôn trọng cô em họ bất đắc dĩ một chút." Caius vuốt ve cổ tay Vesper, nơi đỏ tấy do từng bị Aro vặn ngược trước đó.
Aro cảm giác một cơn tức giận xộc thẳng lên đầu. Nếu tên Caius kia không phải là ma cà rồng ba nghìn năm tuổi mạnh mẽ thì gã ta nhất định sẽ xé xác hắn và thiêu rụi hắn thành tro bụi. Nhưng sức mạnh của Caius khiến gã ta sợ hãi.
Hẳn trước ngày hôm nay, Aro còn đánh bại được hắn. Nhưng trải qua đợt công kích mà mười phút vừa rồi Caius đột nhiên thể hiện ra, giờ Aro cũng chẳng dám hấp tấp tấn công hắn nữa, vậy nên hiện tại gã ta không thể để tên kia rời khỏi Volturi.
Gã ta lại cười khẽ, thoạt nhìn chân thành khác thường, "Được thôi, Caius thân yêu. Cậu phải biết rằng, sự cố lúc nãy chỉ là do người anh em mỏng manh của cậu không thể tin nổi chuyện một người độc thân ba vạn năm lại rơi vào lưới tình."
Vesper nhìn khuôn mặt hư ảo trắng bệch như tờ giấy kia: Anh ta đúng thật là lão ma cà rồng co được dãn được.
Aro: Con người này nhìn mình bằng ánh mắt khỉ gì thế?
Hắn kìm nén sự bất mãn, "Người đẹp à, cô khiến tôi bất ngờ đấy – cô gần như là sinh vật đẹp nhất mà tôi từng thấy suốt hơn 3000 năm qua."
Đây không phải một lời nói dối. So với khí chất gợi cảm quái dị kiểu Gothic từ mỹ nhân loài người trong vòng tay Caius thì những ma cà rồng xinh đẹp tại bộ sưu tập của gã đơn giản là thua xa.
"Nói cho tôi biết tại sao anh lại đến đây đi?" Caius nhìn Aro, "Tôi đoán nó có liên quan tới hoàng gia Ý."
Rốt cuộc Aro cũng nhớ ra ý định chuyến ghé thăm, "Được rồi. Hôm qua một trong những người bạn thân của chúng ta gọi cho tôi. Có vẻ như cậu đã hành động khá đường đột ở bữa tiệc..." Gã nhìn Vesper đầy ẩn ý, "Tôi nghe nói là vì một cô gái Do Thái."
Ngón tay Caius đang vuốt ve mái tóc dài của Vesper. Cái chạm lạnh lẽo làm cô cảm thấy thoải mái giữa mùa hè nóng nực. Hắn thật giống như máy điều hòa di động, hơn nữa còn là một chiếc máy điều hòa mang gương mặt khôi ngô tuấn tú.
"Tôi không thể chấp nhận bất kì sự sỉ nhục và khinh thường nào dành cho cô ấy." Caius đáp lại. Chất giọng trầm ấm ám chỉ cho Aro về tầm quan trọng của Vesper đối với hắn.
Aro lặng lẽ trợn tròn mắt. Marcus và Caius, hai kẻ ngốc nghếch si tình khiến hắn chỉ muốn ném vào lửa rồi thiêu thành tro bụi.
Aro hướng cặp mắt tàn nhẫn đỏ như máu về phía Vesper, "Nhưng cô ta là một loài người yếu ớt."
Caius xoa ngón tay cái lên má cô như thể cô là một con búp bê pha lê dễ vỡ. Nếu Caius bất cẩn thì có thể khiến cô bị gãy xương.
"Tôi muốn cô ấy đi cùng tôi mãi mãi, nhưng cách biến đổi thông thường quá đau đớn..." Hắn nở nụ cười chân thành giả tạo nhìn Aro, "Chúng ta phải tìm cách giảm bớt nỗi đau, ông anh trai đáng mến của tôi ạ."
Sắc mặt Aro tái nhợt, lúc nào cũng tỏ vẻ hứng thú, "Cậu muốn đem cô ta về Volturi?"
Caius còn chưa kịp đáp lời thì gã lại phấn khích nói, "Caius thân yêu, ít nhất cậu phải để tôi xem ý nghĩ của cô ta một chút chứ. Đây là quy định hơn ngàn năm rồi. Chúng ta nên đảm bảo rằng cô ta vô hại với Volturi, đúng không nào?"
"Bỏ ngay cái ham muốn sưu tầm ngu ngốc của anh đi, Aro." Caius cau mày. Vesper, người sắp trở thành ma cà rồng rõ ràng vừa khơi dậy hứng thú biến thái trong Aro.
Aro đổi hướng bắt chéo chân, "Nhưng lời kêu gọi của tôi với đấng quyền năng đã cho phép chúng ta thống trị thế giới ma cà rồng suốt hơn một nghìn năm, và Volturi thì trở thành gia tộc quyền lực nhất."
Vesper nhướng mày, "Kiểm tra suy nghĩ của tôi?"
Gương mặt cô mang vẻ đẹp hoà trộn giữa dục vọng và tàn nhẫn u ám khiến cho Aro càng hưng phấn hơn, "Chỉ cần chạm nhẹ thử thôi, bé cưng. Tôi có thể biết được mọi suy nghĩ của ai đó khi tiếp xúc với họ, mọi thứ."
Vesper: Ồ, thiết lập ma cà rồng tại thế giới này thực sự tuyệt vời đấy. Liệu đây có phải giống loài bị Chúa bỏ rơi không vậy? Thánh thần sao?
Aro lập tức đi tới trước mặt cô bằng tốc độ của ma cà rồng. Caius đã cảnh giác che chở cô gái loài người ở phía sau, Aro thở dài bất đắc dĩ, "Cậu hơi khẩn trương quá rồi đấy, Caius thân yêu."
"Nhưng anh chẳng phải người tốt đáng tin gì đâu, Aro." Caius nhếch mép cười mỉa.
Dường như Vesper đã quên rằng mình là kẻ đầu têu, cô vui sướng nhìn những nụ cười giả tạo trên gương mặt hai gã ma cà rồng như người đang xem kịch.
Aro kìm nén ý muốn đốt cháy cặp đôi trước mặt rồi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha êm ái bên cạnh Vesper, "Chí ít thì cậu cũng phải để tôi chạm vào tay cô ta, dù chỉ là một giây."
"Em có thể chấp nhận được không, bé yêu?" Caius trưng cầu ý kiến của cô – "Đây chỉ là quy định từ Volturi mà thôi."
Volturi, kẻ thống trị thế giới ma cà rồng hàng nghìn năm, chắc chắn có rất nhiều đối thủ. Sự cảm ứng của Aro có thể dễ dàng phát hiện ra ý nghĩ những kẻ ngu xuẩn mang tư tưởng xấu xa. Đó đã là quy chế tồn tại suốt mấy thế kỉ và phải được thực thi để vào Volturi.
"Anh là người thống trị Volturi không phải sao? Đừng lúc nào cũng phá lệ vì tôi chứ." Vesper nói thầm vào tai hắn.
Caius mỉm cười với cô. Khuôn mặt tuấn tú quyến rũ vô cùng.
Nhìn cặp đôi nồng thắm trước mặt mình, Aro lại muốn giơ cao ngọn đuốc một lần nữa.
"Giờ hãy chìa tay ra nào, người đẹp nhân loại." Đôi mắt đỏ rực được bao phủ bởi lớp màng đỏ tràn đầy niềm vui cùng sự phấn khích.
Lúc Vesper duỗi tay trái ra, Aro nắm lấy nó.
Nhưng sau vài giây, nụ cười hồn hậu trên mặt gã ta dần tắt. Gã vẫn nắm tay Vesper cố gắng thăm dò suy nghĩ của cô, nhưng lại chẳng phát hiện điều gì.
"Aro?" Caius cau mày, ra hiệu cho gã buông tay.
Aro nhìn Vesper bằng cặp mắt đỏ tươi như một con dã thú, "Tôi không thể biết được suy nghĩ từ cô ta, dù là nhỏ nhất."
Vesper nhìn gã đầy vô tội – quyền trượng linh hồn của Tà Thần còn không thể khống chế cô, huống chi năng lực ma cà rồng của gã. Cô đã gửi gắm toàn bộ linh hồn mình cho hệ thống phản diện rồi, không phải sao?
Kết quả từ việc chẳng thể thăm dò suy nghĩ ấy khiến Aro càng muốn cho cô vào Volturi hơn. Gã có dã tâm, khát khao quyền lực và đam mê thu thập tất cả các loại ma cà rồng mang sức mạnh siêu nhiên.
Nếu không phải vì người anh em si tình không muốn Vesper đau khổ thì Aro đã cắn vào cổ cô ngay lập tức, để nọc độc ngấm trong dòng máu đó và bắt đầu biến đổi.
Nhận ra ý nghĩ xấu xa của gã, Caius rũ mi, "Bọn tôi định đi du lịch vòng quanh thế giới, dĩ nhiên sau đó sẽ trở về Volturi. Nhưng tôi e rằng thân là người thống trị Huyết Tộc, anh sẽ không lãng phí thời gian với tôi đâu nhỉ."
Hắn đứng dậy ra lệnh đuổi khách, khoanh hai tay trước ngực. Dáng người cao lớn hơn Aro rất nhiều.
Aro đứng đối diện với hắn. Mặt họ dữ tợn như thể sắp có một cuộc chiến, nhưng rõ ràng họ đều không đảm bảo được phần thắng tuyệt đối.
Rốt cuộc Aro lại đeo chiếc mặt nạ mang nụ cười thân thiện, "Dĩ nhiên. Tôi cũng định dẫn vệ binh đi trừng phạt đám huyết tộc phạm tội khó tha kia. Chúc hai người có một chuyến đi vui vẻ nhé."
Aro rời đi đột ngột như khi xuất hiện. Gã dịch chuyển tức thời biến mất khỏi lâu đài cổ.
"Hình như tôi rước họa cho anh rồi." Vesper vẫn ngồi trên ghế sa lon. Làn da trắng mịn của cô càng hút hồn hơn giữa chiếc ghế sô pha nhung màu đỏ nổi bật.
Caius bước tới, đứng giữa hai chân cô rồi quỳ một chân xuống, lẳng lặng áp trán mình lên trán cô. Thân nhiệt Vesper khiến trái tim hoang vắng của hắn lại nóng lên.
Caius khẽ nâng cằm cô bằng những ngón tay nhợt nhạt, buộc Vesper phải nhìn thẳng vào mắt mình, "Trên đời này không có sự tồn tại nào tốt đẹp hơn em."
Niềm chân thành và trìu mến trong cặp mắt đỏ tươi kia xoa dịu con tim cô, "Nếu không có tôi, anh vẫn là vị tướng cấp cao được loài người ngưỡng mộ, sẽ không đối đầu cùng một thủ lĩnh khác tại thế giới ma cà rồng."
"So với em thì chẳng là gì cả..." Chất giọng cổ điển tuyệt vời của Caius đầy bí ẩn, "Em khiến tôi trở nên trọn vẹn, Vesper."
#
When love is in excess, it brings a man no honor nor worthiness
Yêu quá sâu sẽ mất hết giá trị và vinh quang.
Tháng 8 năm 1944, quân đội Đức đóng quân tại Hy Lạp vẫn chiếm toàn bộ Hy Lạp. Theo trí nhớ của Vesper, phải tới cuối năm khi quân đội Liên Xô tiến vào Đông Nam Châu Âu từ Ukraine và quân đội Nam Tư cũng đã giành được lợi thế quyết định thì quân đội Đức ở Hy Lạp mới đứng trước nguy cơ bị chia cắt tại phía Nam Châu Âu, buộc phải rút lui khỏi Hy Lạp.
Nói cách khác, tình hình Hy Lạp hiện giờ không ổn định, nhưng vậy đã sao? Bên cạnh cô là một ma cà rồng cổ đại sinh ra trước nền văn minh Hy Lạp cổ. Có lẽ không nơi nào trên thế giới này mà Caius cảm thấy nguy hiểm.
Vào buổi chiều rực rỡ, biển Aegean trong vắt hiện lên quyến rũ lạ thường. Làn nước xanh biếc như một giấc mơ.
Độ bốc hơi của nước biển Aegean lớn hơn lượng mưa rất nhiều. Lượng muối khoáng cực cao khiến nước biển có màu xanh đậm hấp dẫn. Hẳn trên thế giới này không có vùng biển nào sánh được với tạp chất xanh lam làm say lòng người của biển Aegean ở Hy Lạp.
Caius lái một chiếc ca nô màu trắng. Họ đang khởi hành từ Santorini tới hòn đảo thơ mộng nơi hắn sinh ra.
Ca nô khuấy tung từng bọt sóng tuyệt vời. Phần cánh quạt đã biến làn nước xanh thẫm thành màu bạc hà óng ánh. Vesper có thể nhìn thấy những ngôi nhà sơn trắng tuyệt đẹp cùng các nhà thờ mái xanh tại một số hòn đảo cách đó không xa, trông rất huyền bí và tự nhiên trên nền biển xanh.
Đôi mắt lam dưới lớp ngụy trang của Caius như chứa đựng sắc biển Aegean thuần khiết, "Hòn đảo chúng ta sẽ tới nằm tít ở biển Aegean."
Mái tóc đen dài của Vesper tung bay theo gió khơi, đẹp đến kinh ngạc, "Mong rằng anh đừng nói cho tôi biết đó cũng là lãnh địa riêng của anh. Tôi sẽ có thù với nhà giàu đấy."
Caius một tay lái ca nô, tay còn lại ôm eo cô, "Người đẹp, thật tiếc vì nó thực sự thuộc về tôi. Ai bảo tôi đã sống hơn ba nghìn năm chứ."
"Trời, hơn ba nghìn năm..." Vesper cảm thán. Cô nhìn gương mặt thanh tú khôi ngô kia, "Lão già nhà anh thật đúng là có tài cải trang nha."
Cổ họng Caius bật ra một tiếng cười sảng khoái. Hắn đột ngột kéo Vesper qua, ép cô vào giữa mình và bánh lái ca nô rồi ấn ngón tay cứng như đá lên bụng cô. Vesper đưa lưng về phía hắn. Cô nghe thấy kẻ thống trị ma cà rồng mạnh mẽ thì thầm bên tai, "Cục cưng à, lúc nào em cũng có thể làm tôi cười vui vẻ."
Thân hình rắn chắc và cường tráng của hắn khiến Vesper cảm thấy bị chinh phục một cách khó hiểu. Thể lực giữa hai người quá chênh lệch.
Caius đặt tay lên bánh lái. Hắn không cần hô hấp để sống nhưng đã hụt hơi vì hơi thở thơm tho của cô, "Bé yêu, em thử lái ca nô đi."
Vesper có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo làm cổ cô nóng bừng. Cô hắng giọng, "Biết đâu tôi lại cho cả hai rơi xuống biển Aegean thì sao."
Mùi máu ngọt ngào khiến răng nanh Caius nhú ra. Hắn kìm nén ham muốn hút máu, ôm chặt lấy cô, "Đuối nước không thể giết được tôi."
Vesper căng thẳng, "Anh lộ răng nanh rồi kìa."
Caius gục đầu vào vai cô và đe dọa cô một cách đắc ý, "Nếu như em không học lái ca nô được thì tôi sẽ bắt đầu cắn em đấy."
Vesper khẽ ngoảnh mặt về phía hắn, "Anh là một ma cà rồng già khó tính."
Khi tàu ca nô đi sâu vào vùng biển Aegean, hắn dần dần bỏ bớt lớp ngụy trang. Dưới ánh nắng vàng tại Hy Lạp, làn da trắng nửa thật nửa ảo của hắn ánh lên tia sáng chói mắt như kim cương.
Vesper suýt choáng váng. Chúa ơi, hắn ta đẹp trai thật sự.
Họ gần gũi đến nỗi Caius chợt hy vọng đây sẽ là một chuyến đi dài không điểm dừng. Gió biển thổi vào mát rượi. Mặt biển êm đềm dưới ánh nắng vàng. Hắn si mê hôn lên bờ môi mềm mại của người con gái, "Tôi sống trong cống ngầm, chỉ có em là ánh sáng của tôi."
Vesper ngơ ngác nhìn hắn. Cô thấy trái tim mình khẽ run rẩy.
Rốt cục khi Vesper học được cách lái ca nô thì cũng là lúc họ đến hòn đảo bí ẩn như một viên ngọc sáng tại biển Aegean vào hoàng hôn.
Bờ biển tuyệt đẹp cùng khung cảnh Địa Trung Hải ấm áp ẩm ướt trải dài trong gió. Biển như màu chàm trong mơ. Những cây cọ xanh tươi, những bông hoa và cây bụi đầy màu sắc được trồng dọc theo bờ biển hòn đảo.
Caius dẫn cô tới bãi cát trắng mịn. Phong cảnh quần đảo Địa Trung Hải trước mặt thật đẹp, giống như đang đứng tại một nơi yên tĩnh cách xa sự náo nhiệt, ẩn chứa thế giới xinh đẹp huyễn hoặc.
Căn biệt thự tư nhân màu trắng tinh được xây trên mép vách núi cao chót vót. Vesper thì thầm với Caius, "Chẳng lẽ anh muốn tôi leo vách đá hả?"
"Em nên mừng vì người yêu mình là một ma cà rồng, cô nhóc lười biếng ạ." Hắn đột nhiên cõng Vesper rồi bay nhanh về phía biệt thự trong tiếng kêu vô thức của cô nàng.
Vesper ôm chặt cổ hắn. Chúa ơi, anh ta đang bay!
Đôi tay cứng rắn của Caius giữ lấy cặp chân cô gái đang kẹp vào eo mình. Vesper có thể nhìn thấy thảm thực vật phong phú chạy vụt qua, cảnh đẹp cỏ cây hoa lá. Xung quanh thật yên tĩnh và thanh bình, chỉ có tiếng gió lành lạnh gào thét bên tai.
Khi hắn dừng lại, Vesper tựa vào lưng hắn nghe tiếng tim đập thình thịch ấy. Căn biệt thự trắng tinh trước mặt đứng tại nơi cao nhất hòn đảo so với mặt nước biển. Tầm nhìn rộng lớn. Khung cảnh tráng lệ đẹp như mơ khiến cô ngỡ ngàng.
Biệt thự tư nhân trắng tinh có nội thất tinh tế và đơn giản, thậm chí còn xây một hồ bơi kề sát vách núi. Làn nước trong xanh lấp lánh, nguy hiểm mà tuyệt vời.
Nhưng Caius không vội vàng bước vào biệt thự cùng cô, "Bé cưng, em sẽ thích cảnh hoàng hôn ở đây cho coi."
Vesper lại bất giác ôm hắn lần nữa. Sự tin tưởng của cô làm Caius mỉm cười đầy gợi cảm. Hắn di chuyển đến thềm vách đá phía sau biệt thự, nơi còn cao hơn cả phần nóc biệt thự.
Hoàng hôn đỏ rực nhuộm vàng biển Aegean xanh ngắt. Chân trời xa xăm biến thành màu hồng mơ màng. Tia nắng chói chang.
Caius ngồi bên rìa thềm vách đá, thả cặp chân dài xuống dưới, trông đặc biệt nguy hiểm. Trong khi Vesper thì được ôm chặt vào lòng. Cô ngồi nghiêng trên đùi ma cà rồng cổ đại, nín thở ngước mắt nhìn hoàng hôn dần buông.
Tại vùng biển nơi khai sinh ra nền văn minh này, làn gió biển mát lành lướt qua má cô. Ánh hoàng hôn lặng lẽ rải lên người Vesper. Hơi ấm tựa hồ thấm vào từng lỗ chân của cô, như một sự tẩy rửa tâm hồn.
Ánh sáng nhuộm cả vùng biển Aegean bằng những gam màu tuyệt vời với nhiều sắc độ khác nhau. Vesper chợt nghĩ đến bài thơ mà Homer từng miêu tả về biển Aegean – "Màu thuần hậu của rượu".
Biển Aegean trước mặt gần như sở hữu vẻ đẹp tột cùng làm người ta rơi lệ. Nhưng trong mắt Caius, nó còn không bằng một phần vạn thiếu nữ trong lòng. Đối với hắn, Vesper mới là giấc mơ đầy phép màu.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống biển Aegean, nhuộm sắc huyền ảo lên gương mặt trắng nõn của Vesper. Caius nhìn thật sâu vào khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt, tựa như trước cảnh hoàng hôn đẹp nhất thế giới, chỉ có Vesper mới là cảnh đẹp nao lòng nhất trong mắt hắn.
Khi hoàng hôn vàng hoàn toàn chìm xuống biển Aegean, ma cà rồng cổ đại thì thầm bên tai Vesper –
"Em không phải tận cùng của tình yêu mà là động lực của tình yêu. Tôi dành trọn tình yêu này cho đóa hoa ven đường, cho ly rượu dưới ánh nắng lung linh, cho mái vòm đỏ của nhà thờ. Tôi yêu thế giới này, vì em."
#
And when time slows, and suddenly every moment counts. All you want is for this time to last forever.
Khi thời gian trôi chậm lại, mọi khoảnh khắc bỗng dưng có giá trị. Tất cả những gì bạn muốn là kéo dài khoảng thời gian này mãi mãi.
Thành phố Volterra, Ý
Gia tộc Volturi, những người thân cận với hoàng tộc tại thế giới ma cà rồng, đã sống ẩn dật ở thành phố Volterra từ thời Etruscan.
Thị trấn nhỏ gần Barcelona có lịch sử bắt nguồn từ thế kỷ thứ 8 trước Công Nguyên, được thành lập bởi Etruscan huyền thoại và bí ẩn, đến nay vẫn giữ một vị trí kinh tế chính trị quan trọng tại Tuscany.
Sau chuyến du lịch vòng quanh Châu Âu, cuối cùng Caius đã trở về thị trấn nhỏ này cùng với cô gái loài người của mình để hoàn thành quá trình biến đổi.
Vesper đứng giữa trung tâm thành phố Volterra, nơi còn lưu giữ được bầu không khí cổ kính. Những con phố và tòa nhà xung quanh mang hơi thở lâu đài Ý thời Trung cổ làm cô có ảo giác vừa quay ngược thời gian.
Đường phố rất đẹp, được lát một màu sỏi tương tự như các tòa nhà cũ kỹ đã bạc màu bên đường. Những cái bóng đổ xuống từ tòa nhà cao chót vót khiến con đường càng u ám hơn.
Caius đi ngang qua quảng trường cổ kính của nhà thờ Công giáo xa hoa. Đài phun nước ở trung tâm quảng trường vẫn đẹp và sang trọng sau nhiều năm bị bào mòn.
Vesper chợt nhận ra gió cực kì lạnh. Khí hậu nhiệt đới trên bờ biển Địa Trung Hải này hơi lạ lùng.
Tiếng chuông dồn dập vang lên khắp quảng trường khiến cho những viên đá dưới chân cô rung rung. Dưới ánh nắng gay gắt, Vesper thấy mái tóc vàng của Caius như có một vòng tròn tỏa sáng trên đầu. Cô vô tình cười khẽ.
"Cục cưng?" Caius bối rối hỏi.
Vesper duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, "Nhìn anh giống thiên sứ. Nhưng thật ra là –"
Cô giấu nhẹm nửa câu sau. Động tác vuốt ve đỉnh đầu như đang xoa dịu chú chó săn lông vàng.
Caius nhìn xuống rồi nói nhỏ bên tai cô, "Thiên thần ư? Thượng Đế sẽ không nhận một tên bạo chúa nặng thù như tôi đâu. Tôi không có hứng thú với thiên đường, chỉ có em mới là niềm cứu rỗi của tôi thôi, cục cưng à."
Vesper cảm thấy gã yêu tinh tóc vàng này lại đang tán tỉnh cô.
Caius đan chặt lấy tay cô. Đi qua lối nhỏ tối tăm giữa các tòa nhà bên phải quảng trường, Vesper có thể trông thấy con hẻm sâu của lối đi.
Cô bước theo Caius vào phần rìa chỗ tối. Hai bóng đen cao lớn đã đợi ở cuối hẻm từ lâu.
Tiến lại gần, Vesper thấy cả hai đều mặc áo choàng xám kéo lê mặt đất. Gió lạnh nơi hẻm sâu không ngừng thổi bay áo choàng.
"Chủ nhân." Giọng hai vệ binh ma cà rồng kính sợ vô cùng.
Caius ôm Vesper vào lòng. Cô nàng tội nghiệp lạnh hơn.
"Demetri..." Thủ lĩnh ma cà rồng cau mày, "Aro đâu?"
Vesper nhìn tên ma cà rồng có làn da ngả màu ô liu cúi đầu khiêm tốn, "Hai vị chủ nhân đang đợi các ngài ở cung điện Pouli."
Cô bỗng phát hiện ma cà rồng mặc áo choàng mũ che màu xám khác đang âm thầm quan sát mình. Viền mắt gã đỏ như máu, càng về phía chính giữa nó càng sẫm màu. Con ngươi đã tối hẳn, và cơ thể cường tráng của gã thì cao lớn lạ thường.
Giọng Caius ngầm tức giận, "Felix –"
Ma cà rồng cường tráng cúi đầu sợ hãi, không dám nhìn cô gái loài người nữa. Theo tiêu chuẩn của con người, khuôn mặt cô quá Gothic và kỳ dị. Thậm chí Felix còn nghĩ rằng cô giống ma cà rồng hơn hầu hết những ma cà rồng mà hắn từng gặp.
Felix và Demetrius khiêm tốn lùi vào vách tường tối để Caius đi đầu.
Sau đó, họ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của chủ nhân nở một nụ cười đặc biệt dịu dàng với cô gái loài người. Hắn ôm eo Vesper bước vào hẻm nhỏ ngày càng hẹp.
Con đường đá cổ hiểm trở có từ lâu đời. Gió buốt thổi liên miên. Nhiệt độ lạnh như băng mùa đông.
Lúc cảm giác cô gái loài người đang rùng mình vì lạnh, Caius nhận ra rằng việc ôm chặt cơ thể lạnh buốt của cô dường như chẳng có tác dụng gì. Hắn nhếch môi, càng ngày càng thấy cô phải mau chóng biến đổi. Hắn không thích mình và cô có quá nhiều khác biệt. Điều này khiến hắn thầm tức giận.
Hắn lặng lẽ tạo ra một ảo ảnh. Những con hẻm tối cổ xưa lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn. Khi Vesper quay về nhiệt độ cơ thể bình thường, họ đã đến cuối đường hầm – một cánh cửa sắt với tay vịn rỉ sét.
Cánh cổng sắt dày được chạm khắc hoa văn totems huyền bí, trông cực kì lạ mắt.
Đi qua hành lang sáng sủa với những ngọn đèn dầu hình chữ nhật treo đều trên trần nhà, Vesper nhìn thấy lối vào thang máy ở cuối hành lang.
Chà, hóa ra thành ma cà rồng dưới đất ngầm cũng có thang máy cơ đấy.
Mang tâm trạng tham gia trò chơi thám hiểm, Vesper vui vẻ bước vào thang máy làm người đang đi cạnh cô, Caius, cảm thấy rất hài lòng. Điều này chứng tỏ rằng cô đã tin tưởng mình rồi không phải sao?
Thang máy xuống không được bao lâu. Vesper theo Caius vào một căn phòng làm bằng gỗ. Trên tường treo các bức tranh phong cảnh lớn và đầy màu sắc theo phong cách Tuscany. Sàn nhà xanh đậm trong gian phòng chẳng có cửa sổ càng lộ vẻ u ám.
Vừa thấy Caius, hai anh em song sinh xinh đẹp đứng chào đón tại căn phòng này nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại Volturi."
Vesper nhận thấy hình như có đôi mắt đang quan sát mình. Cô nhìn lên thì bắt gặp đó là cô gái tóc vàng xinh đẹp trong cặp song sinh. Cô ấy giấu cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn dưới chiếc áo choàng đen và thật sự rất đẹp. Đôi mắt tròn xoe. Môi đỏ căng mọng. Làn da trắng nõn hoàn mỹ, tựa như thiên sứ thuần khiết được vẽ trên trần nhà thờ.
Vesper không kìm lòng được mà mỉm cười với cô ấy, bởi vì cô chợt nhận ra nàng ma cà rồng nhỏ nhắn này rất giống người em gái đã mất nhiều năm trước của mình, cũng mái tóc vàng cùng đôi môi đầy đặn giống thiên sứ nhỏ xinh đẹp.
Nụ cười đó như khiến Jane hơi choáng váng. Nàng ma cà rồng bé nhỏ sở hữu thuật đốt cháy cơ thể, và có khả năng thiêu chết kẻ thù một cách lặng lẽ bỗng thấy bản thân hơi nhút nhát. Cô ấy bị điên không vậy? Rõ ràng đối phương chỉ là một con người yếu đuối.
Còn Caius thì cau mày nhìn Vesper. Lần đầu tiên gặp Jane, cô đã lập tức gạt đi tính phòng bị làm hắn khá bất mãn.
Nhưng rõ ràng bây giờ chưa phải lúc bùng phát. Mà nếu như cô có thể trở thành bạn với Jane thì cũng không phải chuyện xấu. Cô phải ở lại Volturi. Hẳn việc kết bạn sẽ khiến tâm trạng cô khá lên.
Tuy nhiên vì vốn mang dục vọng khống chế nên Caius vẫn hơi khó chịu trước cách đối xử khác biệt của cô với Jane. Do vậy hắn túm Vesper dịch chuyển tức thời, nhanh chóng đi qua vài cánh cổng mạ vàng, cuối cùng bước vào một cung điện tối tăm. Vesper nhìn thấy hai tia nắng rọi xuống sàn đá từ những ô cửa sổ dài. Ba chiếc ngai vàng được đặt trong phòng.
Ma cà rồng Aro mà Vesper đã gặp đang ngồi trên ngai vàng ở giữa. Bên trái là một ma cà rồng trung niên với mái tóc xoăn dài màu đen. Vesper đoán rằng chiếc ghế bên phải là ghế của Caius.
Aro mặc áo choàng sẫm màu. Trông thấy Caius đi tới, gã lao xuống như bay, mừng rỡ nói: "Ôi, em trai yêu quý của tôi, vì cậu tạm thời vắng mặt nên dạo gần đây không ai giải quyết được hết đám người sói bẩn thỉu hôi hám kia."
Gã ta quay sang Vesper, cảm thán như ngâm thơ, "Người đẹp yêu dấu, thật sự lần nào cô cũng khiến tôi trầm trồ không thôi."
Nhìn khuôn mặt thanh tú trắng trẻo và cặp mắt trong veo đỏ như máu của gã ta, Vesper cảm thấy một sự nham hiểm khi bị động vật máu lạnh để mắt tới.
Caius không trả lời Aro. Hắn vẫn ôm lấy Vesper đầy che chở.
Hắn nhìn đăm đăm vào ma cà rồng trung niên với mái tóc xoăn đen dài bằng đôi mắt đỏ như máu.
Vesper trông thấy ma cà rồng trung niên, người cũng tái nhợt như tờ giấy, rời khỏi chỗ ngồi, bước đến cạnh Aro rồi nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào lòng bàn tay gã, tựa hồ chỉ trong tích tắc.
"Cảm ơn nhé, Marcus." Aro cười vui vẻ, "Tôi rất thích năng lực của cậu đấy."
Vesper vô cảm, không chút sợ hãi hay lo lắng gì. Cô đã miễn nhiễm với thế giới điên rồ này rồi. Dù ma cà rồng có mạnh tới cỡ nào cũng không làm cô ngạc nhiên. Dẫu sao thì ngoại trừ việc uống máu người, ma cà rồng tại thế giới này hẳn nên tự xưng là thần.
Cô đột nhiên cảm thấy Lestat đang mất tích thật chẳng đáng tin cậy. Nếu bắt gặp những ma cà rồng không chỉ không sợ mặt trời mà còn có năng lực ma thuật khác kia, chắc anh ta sẽ tức giận muốn tự tử mất.
"Người đẹp, đây là Marcus, một thủ lĩnh khác của Volturi. Anh ta có thể nhìn thấu mối quan hệ giữa mọi người. Điều này thực sự đáng kinh ngạc, phải không?"
Mặt Aro nở nụ cười hạnh phúc, "Ôi, Caius thân yêu, hóa ra người đẹp của chúng ta lại là nàng danh ca của cậu. Chẳng trách cậu tăng năng lực nhanh như vậy. Máu cô ấy thật sự rất thần kỳ."
"Điều tôi còn ngạc nhiên hơn là cậu nhịn được việc hút máu cô ấy đấy..." Gã nhìn chằm chằm vào Vesper bằng ánh mắt kì quặc, "Tôi có thể tưởng tượng mỗi lần răng nanh cậu đâm xuống cổ cô ấy, dòng máu ngọt ngào làm cậu đói khát hơn. Vị thơm ngon chảy vào cổ họng cậu –"
Gã quay lại nhìn Caius, "Nhưng cậu thực sự đã yêu nàng danh ca của mình, điên cuồng và sâu đậm."
Caius đứng giữa cung điện. Trước mặt hắn là hai ma cà rồng mạnh mẽ sống hơn ba ngàn năm. Khuôn mặt thanh tú hằn rõ vẻ kiêu ngạo tàn nhẫn, "Thôi ngay cái tính bảo thủ đó đi, Aro. Như việc tôi không thể đánh bại anh, và anh cũng không thể đánh bại tôi."
Aro luôn ngưỡng mộ ham muốn kiểm soát cùng phá hủy không ai bì nổi của hắn. Hắn hùng mạnh nhưng không ham mê quyền lực. So với Marcus ngày ngày chìm đắm trong nỗi đau mất vợ thì Caius mới xứng đáng là người cộng sự thống trị thế giới ma cà rồng mạnh mẽ của gã.
Gã cười thân thiện, "Nếu cậu có thể giúp cô ấy hoàn thành quá trình biến đổi càng sớm càng tốt, dĩ nhiên Volturi sẽ chào đón mỹ nhân gian xảo đây."
"Không thì chẳng lẽ anh tưởng tôi về Volturi là vì nhớ cái bản mặt dơi của anh chắc?" Caius nhướng mày.
Vesper hơi ngước lên nhìn ma cà rồng tóc vàng. Trông có ngứa đòn không cơ chứ.
Khuôn mặt tái nhợt không chút nếp nhăn của Aro nén giận. Gã muốn quẳng tên tóc vàng đần độn này vào lò sưởi thiêu thành tro lắm rồi đấy.
Vesper bỗng thấy xót thay cho Aro. Không dễ gì cai trị ma cà rồng. Thực sự đau lòng khi có một đối tác độc mồm độc miệng và lạnh lùng như Caius.
Kẻ thống trị ma cà rồng xót xa nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Vesper rồi hỏi Caius, "Cậu có chắc cô ấy là lựa chọn đúng đắn không, Caius? Điều này tượng trưng cho sự vĩnh cửu đấy."
Caius nhìn chăm chú vào cô gái loài người của hắn bằng cặp mắt đỏ tươi dịu dàng và tàn nhẫn. Ánh sáng mờ ảo từ hai ô cửa sổ rọi lên gương mặt hắn một màu lấp lánh như kim cương - -
"Vesper là điều duy nhất tôi muốn. Sự xuất hiện của cô ấy lần đầu tiên khiến tôi mong chờ được đến cõi vĩnh hằng."