Chương : 22
Vinh Thành xem như là phú nhị đại cũng có chút danh tiếng, thế nhưng cùng Quý công tử so sánh, giống như khoảng cách xa xôi của vương tử Anh quốc và điểu ty Trung Quốc.
Anh không dám rời đi, không thể làm gì khác hơn là đứng trước thang máy, buồn bực ngán ngẩm đợi hơn một giờ. Trong lúc đó anh liên lạc mấy bằng hữu quan hệ coi như không tệ, đối phương vừa nghe đến tên Quý công tử liền lập tức cúp điện thoại.
Vinh Thành tức giận nhìn chằm chằm cửa thang máy, bất tri bất giác liền hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Thời điểm Vinh Thành quen biết Mộ Trường Phong là khi học cấp ba, lúc ấy Trường Phong vừa mới lên sơ trung, còn là một tiểu hài tử vô cùng ngây ngô, cái đầu chỉ tới lồng ngực anh.
Cậu ấy xuất thân từ cô nhi viện, cả ngày mặc một cái áo sơ mi không vừa người cùng quần hai, ba miếng vá khắp nơi loạn hoảng. Người khác cười nhạo gì hết thảy cậu đều không nhìn, cả ngày bắn ra sức sống bốn phía, cười vui vẻ, thật giống không hề có phiền não gì.
Lúc đó Vinh Thành cảm thấy, ôi chao, tiểu hài này không tệ a! Một hai lần gặp liền kết giao bằng hữu, mặc dù bọn họ chênh lệch nhau đến vài tuổi.
Mộ Trường Phong lớn lên rất đẹp trai, lúc đó mới vừa lên sơ trung, còn nhỏ tuổi mà ngũ quan đã tinh xảo như tranh vẽ, Vinh Thành lúc ấy muốn trở thành người đại diện, vốn là một tên nhan khống, nhìn thấy đứa nhỏ khả ái như thế, hơn nữa tính cách cũng tốt, tự nhiên thích đến không chịu nổi, trong tay anh vừa có tiền, liền mang theo cậu đi ra khắp nơi mua quần áo mua đồ ăn, Vinh Thành nguyên bản còn tưởng rằng đứa nhỏ từ trong cô nhi viện ra, sẽ không tiếp nhận anh “bố thí”, không nghĩ tới Trường Phong không có chút nào khách khí, anh cho cái gì cậu liền lấy cái ấy, hơn nữa không phải loại sắc mặt thích chiếm tiện nghi người khác làm cho người ta chán ghét, mà là thản nhiên làm người cảm thấy được cậu vốn cần phải như vậy, một chút cũng không ra vẻ nịnh nọt, thanh tân tự nhiên như làn gió đêm hè, đặc biệt khiến người yêu thích.
Cứ như vậy, anh bồi tiếp đứa nhỏ lớn lên, đợi đến sau khi cậu tốt nghiệp đại học liền đem người mang vào công ty anh mình.
Chỉ là Vinh Thành năm đó làm sao cũng không nghĩ ra, Mộ Trường Phong sẽ cùng Quý công tử phát sinh quan hệ. Một là tiểu nghệ nhân mới vừa xuất đạo, fan mới mấy vạn, lẫm lẫm liệt liệt đi trên đường cũng không nhất định có người có thể nhận ra cậu; một là con trai độc nhất của nhà giàu nhấ toàn quốc thậm chí là toàn bộ Châu Á, từ nhỏ đã cường thế bá đạo, cả thái tử đảng tại thủ đô cũng lấy hắn làm lão đại, từ mười tám tuổi đến bây giờ tin tức về chuyện trăng hoa không ngừng, bạn gái giao du qua dùng mười ngón tay đều đếm không hết. Hai người kia đến tột cùng là làm sao phát sinh quan hệ?
Anh vẫn luôn không đồng ý Mộ Trường Phong cùng Quý công tử lui tới, vô luận Quý công tử đối Trường Phong có thật lòng không.
Hai người bọn họ từ mới bắt đầu đã không bình đẳng, Mộ Trường Phong và Quý công tử ở cùng nhau, người khác sẽ nói cậu leo lên quyền quý, bán thân thượng vị, ánh mắt nhìn cậu đều sẽ mang theo xem thường; Quý công tử và Mộ Trường Phong ở cùng nhau, người khác chỉ có thể một câu niên thiếu phong lưu, lưu cho hắn đều là người khác mang theo hâm mộ vây đỡ.
Mộ Trường Phong nếu là yêu trúng Quý công tử, cậu không có đường khác có thể đi, ngoại trừ vẫn luôn đuổi theo hắn, cũng chỉ có thể chán nản rời đi; Quý công tử nếu yêu trúng Mộ Trường Phong… Có thể? Coi như Quý công tử đối Trường Phong là thật tâm, chân tâm của mấy vị công tử này, có thể duy trì nhiệt độ trong thời gian bao lâu?
Nghe Mục Trường Sinh nói Trường Phong xuyên việt đến thế giới khác, còn sống rất tốt, tâm lý Vinh Thành thực ra là thở phào nhẹ nhõm, lần này không cần tiếp tục phải trơ mắt nhìn người của Quý công tử đem Trường Phong trước mặt mình mang đi.
Thời điểm Vinh Thành nghĩ như thế, cửa thang máy trước mặt mở ra, khuôn mặt Trường Phong xuất hiện ở trong tầm mắt anh. Anh ngẩn ra, mới nhớ tới người trước mắt này không phải Trường Phong mà là Trường Sinh.
Chú ý tới khóe miệng Trường Sinh khóe ứ đọng máu cùng sắc mặt tiều tụy, Vinh Thành sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Quý công tử đánh cậu?”
Mục Trường Sinh lắc đầu, “Tôi và Quý công tử đánh một trận, thắng.”
Ồ?? Vinh Thành còn chưa kịp biểu thị kinh ngạc, liền nhìn thấy Mục Trường Sinh nhắm hai mắt, ngã xuống.
“Này! Trường Sinh!” Vinh Thành vội vã đem người tiếp được, thấy Mục Trường Sinh sắc mặt cực kỳ tái nhợt, lập tức vội vội vàng vàng mang theo hắn đi phòng khám bệnh của bác sĩ Lưu.
—— sau mười phút
Vinh Thành nhìn Mục Trường Sinh nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, không hề động đậy để lão đại phu xem mạch cho, tâm lý gấp đến độ không chịu được nhưng không dám tùy tiện mở miệng.
Phòng khám bệnh này diện tích khoảng năm mươi mét vuông, bác sĩ duy nhất là một lão đại phu đông y sáu mươi tuôi, bình thời chủ yếu tiếp khách hàng là hàng xóm láng giềng, sinh ý lạnh lẽo vắng vẻ, bất quá Vinh Thành là bởi vì một lần bất ngờ biết đến này y thuật vị lão Trung y này xác thực cao minh, khai thuốc có thể chữa bệnh có thể bổ dưỡng thân thể, so với thuốc tây và vân vân tốt hơn không biết bao nhiêu lần, bởi vậy trong ngày thường thân thể có cái vấn đề gì đều là đến nơi lão đông y này, hơn nữa trước ở trong bệnh viện suýt chút nữa bị dọa sợ, bây giờ không thể làm gì khác hơn là tới nơi này. Vào lúc này đại phu không nói gì, Vinh Thành cũng không dám quấy rối ông.
Mãi đến tận khi đối phương bắt mạch xong, đem tay Mục Trường Sinh nhét vào trong chăn, anh mới hỏi: “Lưu thúc, thế nào rồi? Trường Sinh bị bệnh gì?”
“Không có bệnh gì lớn, chính là chứng khí hư thể yếu từ nhỏ, lần này do lập tức thể lực tiêu hao quá lớn, mới không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, cho cậu ấy uống chút nước muối đường, tôi lại khai một phương thuốc, chậm rãi dưỡng.”
“Chỉ như vậy?” Vinh Thành nhất thời có chút thất vọng, vị này không phải là người bình thường a, cậu ta là từ thế giới huyền huyễn xuyên việt tới, còn có dị năng! Làm sao chỉ do thể lực lập tức thể lực tiêu hao đến ngất đi, còn chứng khí hư thể yếu từ nhỏ?
“Không phải vậy thì cậu muốn thế nào?” Lưu thúc trợn mắt lên, thầm nghĩ người tuổi trẻ bây giờ thật là, chẳng lẽ còn cần phải diễn như trong phim truyền hình vậy, vừa bị bệnh chính là ung thư máu và vân vân.
Vinh Thành lúc này cũng thấy không thích hợp, vội vàng nói: “Lưu thúc cháu không phải ý này. Người xem Trường Sinh khi nào có thể tỉnh lại?”
Lưu thúc vuốt vuốt râu mép, nói: “Nhìn dáng dấp cậu ấy như vậy ít nhất phải ngủ đến tối mới có thể tỉnh lại, cậu nếu không rảnh ngồi trông, liền gọi điện thoại gọi người nhà cậu ấy đến đây đi!”
“Được.” Vinh Thành gật đầu, mắt thấy Lưu thúc vén rèm cửa lên đi tới ngoại đường, anh nhớ tới Ứng Thiên kia, tuy rằng khá là quái dị, nhưng nhìn cũng thật biết cách chăm sóc người, anh do dự một chút, gọi điện tới máy bàn ở căn hộ.
Điện thoại đổ bíp bíp thật lâu vẫn không ai tiếp, Vinh Thành thầm nghĩ Ứng Thiên chẳng lẽ không ở nhà? Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ngoài cửa sổ thủy tinh phòng bệnh có một bóng người quen thuộc đi qua.
Vinh Thành: “Này! Cậu kia a… Ứng Thiên!”
Ứng Thiên ngoài cửa sổ nghe có người kêu tên của mình, lùi lại mấy bước, thấy được Vinh Thanh bên trong cửa sổ.
“Vinh ca?” Y kinh ngạc hỏi: “Anh sao lại ở chỗ này?” Y liếc mắt nhìn bên trong cửa sổ, nhìn thấy Mục Trường Sinh nằm ở trên giường không nhúc nhích, lập tức sốt ruột, “Mục ca làm sao vậy?”
Vinh Thành nghiến răng nghiến lợi, “Bị tên Quý công tử rác rưởi kia đánh!”
Ánh mắt Ứng Thiên tối sầm, “Hắn lại dám đánh ân nhân cứu mạng của tôi!” Y nhìn Vinh Thành trong cửa sổ nói: “Vinh ca anh ở nơi này trong coi, tôi đi tìm tên rác rưởi kia tính sổ!” Nói xong y vén tay áo lên, khí thế hùng hổ muốn đi về phía tòa nhà phân bộ công ty L&A.
Nhớ tới Mục Trường Sinh miêu tả thời điểm cứu được Ứng Thiên cả người đẫm máu, Vinh Thành chỉ lo cái tên nghi thành viên xã hội đen này sẽ xách dao vọt vào công ty L&A, vội vã từ trong cửa sổ đưa tay ra kéo y, “Đừng, cậu đừng đi, như vậy đi, tôi đi mua cho Trường Sinh chút cháo, cậu ở đây trông coi cậu ấy, chuyện này chờ Trường Sinh tỉnh lại sau này hãy nói được không?”
Ứng Thiên do dự một chút, chần chờ nói: “Vậy được.”
Vinh Thành thở phào nhẹ nhõm, trong đầu anh rối như tơ vò, không phát hiện trong mắt Ứng Thiên lóe lên quang ba quỷ quyệt…
Anh không dám rời đi, không thể làm gì khác hơn là đứng trước thang máy, buồn bực ngán ngẩm đợi hơn một giờ. Trong lúc đó anh liên lạc mấy bằng hữu quan hệ coi như không tệ, đối phương vừa nghe đến tên Quý công tử liền lập tức cúp điện thoại.
Vinh Thành tức giận nhìn chằm chằm cửa thang máy, bất tri bất giác liền hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Thời điểm Vinh Thành quen biết Mộ Trường Phong là khi học cấp ba, lúc ấy Trường Phong vừa mới lên sơ trung, còn là một tiểu hài tử vô cùng ngây ngô, cái đầu chỉ tới lồng ngực anh.
Cậu ấy xuất thân từ cô nhi viện, cả ngày mặc một cái áo sơ mi không vừa người cùng quần hai, ba miếng vá khắp nơi loạn hoảng. Người khác cười nhạo gì hết thảy cậu đều không nhìn, cả ngày bắn ra sức sống bốn phía, cười vui vẻ, thật giống không hề có phiền não gì.
Lúc đó Vinh Thành cảm thấy, ôi chao, tiểu hài này không tệ a! Một hai lần gặp liền kết giao bằng hữu, mặc dù bọn họ chênh lệch nhau đến vài tuổi.
Mộ Trường Phong lớn lên rất đẹp trai, lúc đó mới vừa lên sơ trung, còn nhỏ tuổi mà ngũ quan đã tinh xảo như tranh vẽ, Vinh Thành lúc ấy muốn trở thành người đại diện, vốn là một tên nhan khống, nhìn thấy đứa nhỏ khả ái như thế, hơn nữa tính cách cũng tốt, tự nhiên thích đến không chịu nổi, trong tay anh vừa có tiền, liền mang theo cậu đi ra khắp nơi mua quần áo mua đồ ăn, Vinh Thành nguyên bản còn tưởng rằng đứa nhỏ từ trong cô nhi viện ra, sẽ không tiếp nhận anh “bố thí”, không nghĩ tới Trường Phong không có chút nào khách khí, anh cho cái gì cậu liền lấy cái ấy, hơn nữa không phải loại sắc mặt thích chiếm tiện nghi người khác làm cho người ta chán ghét, mà là thản nhiên làm người cảm thấy được cậu vốn cần phải như vậy, một chút cũng không ra vẻ nịnh nọt, thanh tân tự nhiên như làn gió đêm hè, đặc biệt khiến người yêu thích.
Cứ như vậy, anh bồi tiếp đứa nhỏ lớn lên, đợi đến sau khi cậu tốt nghiệp đại học liền đem người mang vào công ty anh mình.
Chỉ là Vinh Thành năm đó làm sao cũng không nghĩ ra, Mộ Trường Phong sẽ cùng Quý công tử phát sinh quan hệ. Một là tiểu nghệ nhân mới vừa xuất đạo, fan mới mấy vạn, lẫm lẫm liệt liệt đi trên đường cũng không nhất định có người có thể nhận ra cậu; một là con trai độc nhất của nhà giàu nhấ toàn quốc thậm chí là toàn bộ Châu Á, từ nhỏ đã cường thế bá đạo, cả thái tử đảng tại thủ đô cũng lấy hắn làm lão đại, từ mười tám tuổi đến bây giờ tin tức về chuyện trăng hoa không ngừng, bạn gái giao du qua dùng mười ngón tay đều đếm không hết. Hai người kia đến tột cùng là làm sao phát sinh quan hệ?
Anh vẫn luôn không đồng ý Mộ Trường Phong cùng Quý công tử lui tới, vô luận Quý công tử đối Trường Phong có thật lòng không.
Hai người bọn họ từ mới bắt đầu đã không bình đẳng, Mộ Trường Phong và Quý công tử ở cùng nhau, người khác sẽ nói cậu leo lên quyền quý, bán thân thượng vị, ánh mắt nhìn cậu đều sẽ mang theo xem thường; Quý công tử và Mộ Trường Phong ở cùng nhau, người khác chỉ có thể một câu niên thiếu phong lưu, lưu cho hắn đều là người khác mang theo hâm mộ vây đỡ.
Mộ Trường Phong nếu là yêu trúng Quý công tử, cậu không có đường khác có thể đi, ngoại trừ vẫn luôn đuổi theo hắn, cũng chỉ có thể chán nản rời đi; Quý công tử nếu yêu trúng Mộ Trường Phong… Có thể? Coi như Quý công tử đối Trường Phong là thật tâm, chân tâm của mấy vị công tử này, có thể duy trì nhiệt độ trong thời gian bao lâu?
Nghe Mục Trường Sinh nói Trường Phong xuyên việt đến thế giới khác, còn sống rất tốt, tâm lý Vinh Thành thực ra là thở phào nhẹ nhõm, lần này không cần tiếp tục phải trơ mắt nhìn người của Quý công tử đem Trường Phong trước mặt mình mang đi.
Thời điểm Vinh Thành nghĩ như thế, cửa thang máy trước mặt mở ra, khuôn mặt Trường Phong xuất hiện ở trong tầm mắt anh. Anh ngẩn ra, mới nhớ tới người trước mắt này không phải Trường Phong mà là Trường Sinh.
Chú ý tới khóe miệng Trường Sinh khóe ứ đọng máu cùng sắc mặt tiều tụy, Vinh Thành sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Quý công tử đánh cậu?”
Mục Trường Sinh lắc đầu, “Tôi và Quý công tử đánh một trận, thắng.”
Ồ?? Vinh Thành còn chưa kịp biểu thị kinh ngạc, liền nhìn thấy Mục Trường Sinh nhắm hai mắt, ngã xuống.
“Này! Trường Sinh!” Vinh Thành vội vã đem người tiếp được, thấy Mục Trường Sinh sắc mặt cực kỳ tái nhợt, lập tức vội vội vàng vàng mang theo hắn đi phòng khám bệnh của bác sĩ Lưu.
—— sau mười phút
Vinh Thành nhìn Mục Trường Sinh nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, không hề động đậy để lão đại phu xem mạch cho, tâm lý gấp đến độ không chịu được nhưng không dám tùy tiện mở miệng.
Phòng khám bệnh này diện tích khoảng năm mươi mét vuông, bác sĩ duy nhất là một lão đại phu đông y sáu mươi tuôi, bình thời chủ yếu tiếp khách hàng là hàng xóm láng giềng, sinh ý lạnh lẽo vắng vẻ, bất quá Vinh Thành là bởi vì một lần bất ngờ biết đến này y thuật vị lão Trung y này xác thực cao minh, khai thuốc có thể chữa bệnh có thể bổ dưỡng thân thể, so với thuốc tây và vân vân tốt hơn không biết bao nhiêu lần, bởi vậy trong ngày thường thân thể có cái vấn đề gì đều là đến nơi lão đông y này, hơn nữa trước ở trong bệnh viện suýt chút nữa bị dọa sợ, bây giờ không thể làm gì khác hơn là tới nơi này. Vào lúc này đại phu không nói gì, Vinh Thành cũng không dám quấy rối ông.
Mãi đến tận khi đối phương bắt mạch xong, đem tay Mục Trường Sinh nhét vào trong chăn, anh mới hỏi: “Lưu thúc, thế nào rồi? Trường Sinh bị bệnh gì?”
“Không có bệnh gì lớn, chính là chứng khí hư thể yếu từ nhỏ, lần này do lập tức thể lực tiêu hao quá lớn, mới không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, cho cậu ấy uống chút nước muối đường, tôi lại khai một phương thuốc, chậm rãi dưỡng.”
“Chỉ như vậy?” Vinh Thành nhất thời có chút thất vọng, vị này không phải là người bình thường a, cậu ta là từ thế giới huyền huyễn xuyên việt tới, còn có dị năng! Làm sao chỉ do thể lực lập tức thể lực tiêu hao đến ngất đi, còn chứng khí hư thể yếu từ nhỏ?
“Không phải vậy thì cậu muốn thế nào?” Lưu thúc trợn mắt lên, thầm nghĩ người tuổi trẻ bây giờ thật là, chẳng lẽ còn cần phải diễn như trong phim truyền hình vậy, vừa bị bệnh chính là ung thư máu và vân vân.
Vinh Thành lúc này cũng thấy không thích hợp, vội vàng nói: “Lưu thúc cháu không phải ý này. Người xem Trường Sinh khi nào có thể tỉnh lại?”
Lưu thúc vuốt vuốt râu mép, nói: “Nhìn dáng dấp cậu ấy như vậy ít nhất phải ngủ đến tối mới có thể tỉnh lại, cậu nếu không rảnh ngồi trông, liền gọi điện thoại gọi người nhà cậu ấy đến đây đi!”
“Được.” Vinh Thành gật đầu, mắt thấy Lưu thúc vén rèm cửa lên đi tới ngoại đường, anh nhớ tới Ứng Thiên kia, tuy rằng khá là quái dị, nhưng nhìn cũng thật biết cách chăm sóc người, anh do dự một chút, gọi điện tới máy bàn ở căn hộ.
Điện thoại đổ bíp bíp thật lâu vẫn không ai tiếp, Vinh Thành thầm nghĩ Ứng Thiên chẳng lẽ không ở nhà? Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ngoài cửa sổ thủy tinh phòng bệnh có một bóng người quen thuộc đi qua.
Vinh Thành: “Này! Cậu kia a… Ứng Thiên!”
Ứng Thiên ngoài cửa sổ nghe có người kêu tên của mình, lùi lại mấy bước, thấy được Vinh Thanh bên trong cửa sổ.
“Vinh ca?” Y kinh ngạc hỏi: “Anh sao lại ở chỗ này?” Y liếc mắt nhìn bên trong cửa sổ, nhìn thấy Mục Trường Sinh nằm ở trên giường không nhúc nhích, lập tức sốt ruột, “Mục ca làm sao vậy?”
Vinh Thành nghiến răng nghiến lợi, “Bị tên Quý công tử rác rưởi kia đánh!”
Ánh mắt Ứng Thiên tối sầm, “Hắn lại dám đánh ân nhân cứu mạng của tôi!” Y nhìn Vinh Thành trong cửa sổ nói: “Vinh ca anh ở nơi này trong coi, tôi đi tìm tên rác rưởi kia tính sổ!” Nói xong y vén tay áo lên, khí thế hùng hổ muốn đi về phía tòa nhà phân bộ công ty L&A.
Nhớ tới Mục Trường Sinh miêu tả thời điểm cứu được Ứng Thiên cả người đẫm máu, Vinh Thành chỉ lo cái tên nghi thành viên xã hội đen này sẽ xách dao vọt vào công ty L&A, vội vã từ trong cửa sổ đưa tay ra kéo y, “Đừng, cậu đừng đi, như vậy đi, tôi đi mua cho Trường Sinh chút cháo, cậu ở đây trông coi cậu ấy, chuyện này chờ Trường Sinh tỉnh lại sau này hãy nói được không?”
Ứng Thiên do dự một chút, chần chờ nói: “Vậy được.”
Vinh Thành thở phào nhẹ nhõm, trong đầu anh rối như tơ vò, không phát hiện trong mắt Ứng Thiên lóe lên quang ba quỷ quyệt…