Chương 10 : Huyền Băng Kiếm Thể
>"Xoạt!"
Quảng trường chiêu đồ cứ như vậy trở lên hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc dù Lâm Mặc đã mang theo Lạc Tiêm Nhi rời khỏi đây, nhưng lúc này trên quảng trường vẫn đang chìm trong yên tĩnh, một mảnh im ắng.
Phía trên chiêu bài Vô Thượng Tông Môn, lúc trước còn nhiều người rất náo nhiệt.
Nhưng khi Lâm Mặc đi, hắn mẹ nó đi thật, giống như lời nói hắn đã từng nói, hôm nay, chỉ thu một người.
Lại chỉ thu một người, hạn định thời gian một nén nhang!
Thu xong một tên đệ tử, hắn không lưu lại liền dứt khoát xoay người rời đi, bộ dáng dứt khoát như vây, đều làm cho mọi người kinh ngạc ngây người, vậy mà còn có dạng này!
Vô Thượng Tông Môn của ngươi vốn đã xuống dốc đến nước này, đến khi mọi người muốn gia nhập tông ngươi, thì kết quả mẹ nó ngươi lại cự tuyệt, có muốn khoa trương như vậy hay không?
Lúc này, Chu gia chủ cũng nâng đỡ con trai trưởng của hắn.
Con trai trưởng này của hắn vừa mới bị một bàn tay của Lâm Mặc bạt trên mặt, trực tiếp tát cho hắn xụi lơ nằm trên mặt đất.
Bây giờ nhìn đến Chu gia chủ nâng đỡ, đại công tử kia càng thêm uất ức nói: "Cha, tên Lâm Mặc này khinh người quá đáng, không bằng Chu gia chúng ta trực tiếp phát binh, san bằng Vô Thượng Tông Môn của hắn..."
"Bốp!"
Thế mà lời của hắn còn chưa nói hết thì bỗng dưng Chu gia chủ dơ tay lên bạt một bàn tay lên mặt hắn, trực tiếp đánh tan suy nghĩ của hắn.
Chỉ thấy Chu gia chủ cười lạnh: "Hỗn láo! ngươi muốn kéo Chu gia chôn cùng phải không, còn san bằng Vô Thượng Tông Môn, dựa vào cái gì mà san bằng, dựa vào ngươi sao?"
Đại công tử bị tát đến sợ hãi rụt rè, nhịn không được nói: "Không phải còn cha sao..."
"Ai!"
Chu gia chủ lúc này không khỏi than thở một tiếng, tràn ngập phiền muộn.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn thăm thẳm, nhìn theo phương hướng của Vô Thượng Tông Môn, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta không phải đối thủ Lâm tông chủ, chỉ sợ rằng tông chủ tám đại tông môn cũng không phải đối thủ của hắn, mấy người các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, tuyệt đối không thể trêu chọc tên Lâm Mặc này, cả Vô Thượng Tông Môn này nữa!"
Bị Chu gia chủ nghiêm khắc răn dạy, từng người của Chu gia đều vội vàng gật đầu, cũng không dám tiếp tục lỗ mãng.
Những người xung quanh nghe vậy cũng theo thế.
Chu gia chủ, một trong những gia chủ của tam đại gia tộc mạnh nhất Thánh Thành, vậy mà lại công nhiên thừa nhận mình không phải đối thủ Lâm Mặc.
Cái này, khủng bố cỡ nào a?
Bọn họ trong lòng vốn đã rất kinh ngạc, lại nghe được lời nói của Chu gia chủ, bọn họ lại càng thêm cảm thấy không thể tin, khó có thể tin!
Lâm Mặc, mạnh như vậy sao?
Chu gia chủ không phải đối thủ của hắn, ngay cả các tông chủ của tám đại tông môn chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn!
Vô Thượng Tông Môn này, dĩ nhiên lại khủng bố đến nước này?
Mà Chu gia chủ lúc này lại cũng hạ quyết tâm chính mình, không thể đối đầu với Lâm Mặc này, còn cả cái Vô Thượng Tông này nữa, chỉ cần Lạc Tiêm Nhi được Lâm Mặc thu làm đệ tử cũng là tốt lắm rồi!
Chí ít, đây cũng là một cơ hội để có thể lôi kéo Chu gia vào Vô Thượng Tông!
...
Đại Quân vương triều, bên ngoài Thánh Thành, trên một ngọn núi bao phủ sương mờ.
Vô Thượng Tông Môn, bốn chữ này vẫn bá đạo như cũ không gì sánh được.
Đây chính là khu vực của tông môn Lâm Mặc, tuy rằng cái tên rất bá đạo, nhưng nhìn đến hoàn cảnh thì...
Khụ khụ khụ!
Lâm Mặc trên mặt không khỏi hơi chút lúng túng, thật là tồi tệ a.
Lâm Mặc phóng tầm mắt nhìn lên.
Toàn bộ Vô Thượng Tông Môn xây dựng ở đỉnh ngọn núi này, công trình kiến trúc cũng không phải ít, nhưng phần lớn đều là rách nát, chưa được chỉnh sửa lâu năm.
Liền mẹ nó cửa đại cũng bị hủy đi không sai biệt lắm!
Quá thảm!
Cái Vô Thượng Tông này xuống dốc quá thảm!
Lâm Mặc cảm thấy, nếu như hắn không thức tỉnh ngón tay vàng, như vậy chỉ sợ cái Vô Thượng Tông này sẽ không chịu đựng nổi, tông môn này căn bản sẽ đóng cửa chỉ sau vài phút a!
"Sư phụ, cái này..."
Lạc Tiêm Nhi sau lưng Lâm Mặc thấy cảnh trước mặt cũng hơi chút kinh ngạc.
Tuy nhiên nàng sớm đã biết Vô Thượng Tông Môn xuống dốc, nhưng cho đến bây giờ tận mắt nhìn thấy mới phát hiện thì ra đã xuống dốc đến nước này a!
Thậm chí cái này vẫn còn được xưng là tông môn sao?
Vô Thượng Tông Môn, hiện tại chỉ có hai người, một người là Lâm Mặc, một người là Lạc Tiêm Nhi.
Quá xấu hổ!
Lâm Mặc cũng vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó đối mặt với Lạc Tiêm Nhi, hắn rất mau bày ra bộ dáng uy nghiêm, hừ lạnh nói: "Làm sao? Cảm thấy rách mướp?"
"Vi sư nói cho ngươi, cái này là vi sư cố ý để như vậy, Vô Thượng Tông Môn không phá thì không xây được, vậy nên phải cố tìm đường sống trong chỗ chết, nếu như không thể xuống dốc đến tình trạng này, chẳng lẽ còn có thể quật khởi lần nữa?"
Hoa ——
Lời này vừa nói ra, đôi mắt đẹp của Lạc Tiêm Nhi trong nháy mắt sáng lên.
Quá có đạo lý.
Nghe xong Lâm Mặc nói, nàng liền vội vàng quỳ xuống hành lễ, nghiêm nghị nói: "Sư phụ nói đúng, đồ nhi thật hồ đồ."
"Ừm, ngươi đứng lên, để vi sư nhìn xem thân thể ngươi."
Lâm Mặc vẫn như cũ giả vờ giả vịt mở miệng nói, trực tiếp cho Lạc Tiêm Nhi tới gần, ngay sau đó Lâm Mặc đưa tay chạm đến mi tâm Lạc Tiêm Nhi, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.
Vẻ mặt hắn lúc này tỏ ra một bộ dáng thành thật, giống như hắn đang thật sự kiểm tra thân thể Lạc Tiêm Nhi, nhưng trên thực tế...
Hắn chỉ là dùng đến hệ thống để trực tiếp kiểm trắc mà thôi.
Lạc Tiêm Nhi
Thân phận: Đệ tử.
Tuổi tác: Mười sáu tuổi.
Đẳng cấp: Phàm nhân.
Thể chất: Huyền Băng Kiếm Thể.
Đề nghị: Chỉ cần phá vỡ phong ấn của thể chất, nàng sẽ nhất phi trùng thiên.
...
"Ừm?"
Lâm Mặc ánh mắt không khỏi phát sáng lên.
Thật sự là nhặt được bảo bối, vậy mà lại là Huyền Băng Kiếm Thể, khó trách tư chất tu luyện lại là tuyệt hảo.
Đây là một thiên kiêu a!
Điều này nói rõ hệ thống kiểm trắc ra kết quả thật không bị lỗi a!
Lâm Mặc nội tâm vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới đệ tử thứ nhất lại có dạng này kinh hỉ.
Bất quá ngay sau đó hắn lại khẽ nhíu mày.
Phá vỡ phong ấn của thể chất, làm như thế nào để mở ra?
Mà vào lúc này, Lâm Mặc bỗng nhiên giật mình, hắn tựa hồ còn có ba chiếc bảo rương danh vọng vẫn chưa mở ra a!