Chương : 15
Âm thanh của Tô Tinh Thần ngoài đời thực ôn nhuận dễ nghe, ít khi khiến người ta cảm thấy bộ dạng của cậu không khớp với tuổi, mà khi nghe qua internet 2.5 chiều, người quen cậu sẽ thấy không có gì bất thường, nhưng người hoàn toàn xa lạ sẽ cảm thấy đây là âm thanh của người còn nhỏ tuổi.
Tô Tinh Thần từ nhỏ tới lớn rất ít khi gặp phải trường hợp này, vì vậy cậu liên tục bị đả kích.
“Xin hỏi, tiếng tôi giống học sinh tiểu học lắm à?” Tô Tinh Thần hỏi.
Từ câu hỏi của cậu, Du Phong Hành biết chắc rằng mình đã hiểu nhầm, thế nhưng lại không chịu thừa nhận: “Ừm, cậu không biết à?”
Gân xanh của Tô Tinh Thần đập thình thịch, nghĩ thầm, biết mới lạ đó: “Ngại quá, tôi là sinh viên, năm nay tôi mười chín rồi chú ạ.”
Du Phong Hành ngoài cười trong không cười nhếch miệng, không chấp một đứa đàn em đi móc mỉa, nói: “Thế cậu còn muốn tôi kéo không? Hả sinh viên?”
Tô Tinh Thần: “…”
Tô Tinh Thần do dự một lúc lâu, không nói tiếng nào.
Thật ra cậu không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng tới cũng tới rồi, nếu cứ vậy rời đi sẽ khiến người ta thấy mình là một kẻ bất lịch sự, thậm chí còn là một kẻ quái dị phản xã hội.
Nên nhỏ giọng nói: “Nếu anh không phiền.”
Du Phong Hành nói thẳng: “Không phiền, tôi kéo cậu một lần, coi như cảm ơn cậu lo chuyện không đâu.”
Tô Tinh Thần kinh ngạc, bị miệng lưỡi độc địa mà sắc bén của chủ nhà làm cho ngây ngẩn.
“Mau đọc nhiệm vụ của cậu đi.” Du Phong Hành nói.
“Được…” Tô Tinh Thần cố nén cảm xúc không thoải mái của mình xuống, thu lại ý nghĩ muốn từ chối đối phương, lên tinh thần chăm chú cày cấp cho tài khoản.
Dù sao hắn cũng nói là chỉ kéo cậu lần này thôi.
Tô Tinh Thần chạy theo sau Du Phong Hành thầm nghĩ, cậu thì coi đối phương như bạn bè mà đối đãi, nhưng đối phương lại không hề biết gì, mà căn bản cũng không cần nó.
Cậu như vậy là biết rồi, sau này sẽ không xen vào chuyện của chủ nhà nữa, cho dù hắn có bị mắng khó nghe hơn nữa cũng mặc kệ.
Cũng không thèm làm bữa khuya cho anh ta nữa.
“Cậu cứ đứng đây đi, đừng chạy lung tung, chờ tôi đánh xong thì nhặt thẻ bài.” Du Phong Hành dùng giọng điệu vô tâm dặn dò, vì vậy hắn không nhìn thấy anh chàng đạo tu áo xám đang đứng cách mình khá xa, không có ý lại gần.
“Được.” Tô Tinh Thần lười biếng đáp lại, sau đó đứng ở gần đó khoanh tay trơ mắt nhìn điểm kinh nghiệm của mình tăng lên ầm ầm.
Đây chắc là sự chênh lệch giữa cấp cao và rác rưởi đây.
“!!” Đứng im mà cũng lên level được!
Sướng chết mất!
Tô Tinh Thần kinh ngạc nhìn giao diện khảm thuộc tính, thấy thanh kinh nghiệp chuẩn bị đầy liền gào lên với Du Phong Hành sắp xong việc: “Anh đừng có ngừng đấy, đánh thêm tí đi, tôi còn chút nữa là lên level rồi…”
Du Phong Hành đang chuẩn bị ngừng lại, đôi tay bấm skill trượt một cái, suýt chút nữa thì chết bẹp trong đống quái nhỏ cấp hai mươi ba mươi.
“Khụ…” Nếu thằng ranh này mà không phải học sinh, ông đây sẽ cai thuốc lá ngay, Du Phong Hành lạnh mặt nghĩ.
Tô Tinh Thần hỏi: “Vân Phi Dương, sao anh không đánh nữa?”
Sếp Du bó tay rồi, hắn không còn cách nào khác ngoài việc cầm chiếc tam xoa kích uy phong lẫm liệt của mình lên, tiếp tục đánh lợn rừng.
Hay lắm, thanh kinh nghiệm lại tăng nữa rồi, Tô Tinh Thần mới nếm thử mùi vị của game thầm hoan hô trong lòng, sau đó điều khiển rác rưởi, à không, chàng đạo tu chạy khắp núi, nhặt bảng hiệu rơi ra từ lợn rừng, bận tới tối mặt.
Tổng cộng ba mươi cái là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Được rồi!” Âm thanh lanh lảnh của Tô Tinh Thần truyền đền, thức tỉnh thanh niên Ma tộc đang chà đạp đám lợn rừng tới tê dại.
“Nhiệm vụ tiếp theo, giúp nữ La Sát tìm lại tín vật bị mất…” Âm thanh phấn chấn của Tô Tinh Thần vang vọng trong phòng chat, tựa hồ đã quên sạch chuyện không vui ban nãy: “Vân Phi Dương, anh nói xem nên đi tìm tín vật trước hay về thành Huyết Nguyệt trả nhiệm vụ trước?”
Du Phong Hành nhàn nhạt nói: “Hai nhiệm vụ đều phải nhận ở thành Huyết Nguyệt, có thằng ngu nào đi tìm tín vật trước không?”
Tô Tinh Thần nghẹn họng, rầu rĩ trả lời: “Ừm.”
Đúng rồi, niềm vui sướng khi level lên quá nhanh che mắt, khiến cậu quên béng rằng người này không phải đồng bọn của mình, mà chỉ là một tên đàn ông độc miệng nhất thời hứng lên kéo cậu đi bố thí mà thôi.
Thôi được rồi.
Tiếp theo phải đi tìm tín vật của nữ La Sát, Tô Tinh Thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà theo sát sau lưng, coi đối phương như một kẻ xa lạ bèo nước gặp nhau, tỏ ý không muốn gần gũi hắn nữa.
Du Phong Hành đánh giết đám quái cản đường, Tô Tinh Thần trong đội ngũ cũng được hưởng không ít kinh nghiệm.
Nhưng phòng YY lại yên tĩnh như gà, khiến Du Phong Hành không khỏi hoài nghi có phải tai nghe mình hỏng rồi hay không.
“Alo?” Hắn kêu thử một tiếng.
“Hả?” Trong tai nghe lập tức vọng lại tiếng nghi hoặc của đối phương.
“…” Du Phong Hành im lặng một lát, nói: “Mệt rồi à? Thế thì đừng đánh nữa.”
Thật ra Tô Tinh Thần không buồn ngủ, nhưng vẫn biết thời biết thế gật đầu nói: “Ừm, hôm nay cảm ơn anh đã kéo tôi.” Chần chờ một chút rồi nói tiếp: “…Ngủ ngon?”
Du Phong Hành: “Ngủ ngon.”
Tô Tinh Thần thoát ngay khỏi phòng YY, sau đó tháo tai nghe ra, vừa ngoáy lỗ tai vừa ngẩn ra một chốc, rồi mới tiếp tục điều khiển “Củ sen chua ngọt” của cậu đi hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm tín vật.
Đúng vậy, bây giờ mới hơn chín giờ, Tô Tinh Thần không cảm thấy buồn ngủ gì, trái lại còn rất hứng thú với trò chơi mới.
Nghĩ mà xem, để cho người khác kéo chỉ là một kiểu chơi, tuy rằng không làm mà còn có ăn, lên cấp nhanh chóng, thế nhưng chơi game là để trải nghiệm thú vui của nó.
Vậy nên tự mình đi cày cấp cũng có cái hay riêng, Tô Tinh Thần thầm nghĩ.
Du Phong Hành nhìn phòng YY trống vắng, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
Chờ Du Phong Hành phục hồi tinh thần lại rồi, mới phát hiện mình đã chạy tới điện Hà Úy, nơi giấu tín vật của nữ La Sát…
Hơn nữa không chỉ có mình hắn tới nơi này, mà còn có một thân ảnh nhỏ gầy xám xịt đang chạy huỵch huỵch tới, chẳng phải là sinh viên bảo mệt mỏi muốn đi ngủ nọ sao?
[Phụ cận] Vân Phi Dương: Mệt mỏi? Muốn đi ngủ? Hửm?
Lúc này Tô Tinh Thần cũng thấy một thân ảnh màu đen cao lớn, tà mị quyến rũ đứng tại nơi mà mình đang muốn vào trận.
Nhờ có bầu không khí âm u trong điện Hà Úy, mà Ma tôn này lại càng đáng sợ như quỷ.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: …
Tô Tinh Thần không biết nên nói gì, cũng không thể nói rằng thật là tình cờ được đâu nhỉ?
Ngay khi cậu đang tìm cớ phá vỡ cục diện bế tắc này, nhân vật của đối phương chuyển động một chút, tam kích xoa trong tay vung lên…
Không phải chứ?
Tô Tinh Thần run lên, theo bản năng mà sợ hãi, cho rằng đối phương đang muốn làm thịt mình.
[Phụ cận] Vân Phi Dương: Đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây nhặt tín vật.
Thì ra thanh niên Ma tộc chỉ đang làm nóng người thôi, không phải muốn tấn công cậu.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Ừm.
Cậu quay người đi xuống đài, đi đến tiêu sái.
Trở lại thành Huyết Nguyệt, trả hai nhiệm vụ, kinh nghiệm lại được tăng lên, đạt tới level 25.
Nghe nói nếu đạt tới level 30 là có thể gia nhập đoàn đội với những người chơi khác đánh phó bản, mỗi lần đánh có thể tăng rất nhiều kinh nghiệm, rất hấp dẫn lòng người, cho nên Tô Tinh Thần quyết định tạm thời chưa offline, trước tiên phải nuôi con rác rưởi của mình lên level 30 cái đã.
Những người chơi game online cỡ lớn đều biết, thời kỳ thăng cấp cho nhân vật là giai đoạn rất dễ, càng về sau càng khó, nhưng kỹ năng cũng sẽ tốt lên theo.
Vì vậy nên rất nhiều game thủ sẽ tìm người đánh thay giai đoạn khởi đầu, nhanh chóng thăng cấp.
Chỉ có loại vừa tiếc tiền tìm người cày thuê, vừa không có bạn bè kéo rác rưởi lên như Tô Tinh Thần mới có thể tự mình chạy đi làm nhiệm vụ.
… Vấn đề là cậu chạy rất ngon lành.
Gì mà đến Đọa Tiên Nhai thu thập mảnh vỡ linh hồn, đến sông Lưu Đan giết thủy quỷ, đến Ảnh Chiếu sơn trang dò hỏi tin tức, Tô Tinh Thần đều thấy rất thú vị.
Hơn nữa cậu còn xem hết cốt truyện trong nội dung mới chạy đi làm nhiệm vụ.
Người chơi nghiêm túc như vậy thật sự là hiếm có khó tìm.
Làm xong những nhiệm vụ kia, nhân vật game của Tô Tinh Thần đã đạt tới cấp 30, có thể học tập môn phái tâm pháp, bí tịch võ công, nhưng phải tiêu kim tệ trong game lẫn điểm kinh nghiệm.
Phải tự tăng thực lực của bản thân lên, mới có thể gia nhập vào đoàn đội tốt được.
Bằng không khi đội trưởng lọc thành viên sẽ đá bay cậu không chút nương tay.
Tô Tinh Thần nghèo rớt mùng tơi, trong túi cũng chỉ có mấy đồng kim tệ, không đủ để mua võ công tâm pháp và bình mana, chỉ có thể kiềm chế tâm tư muốn cày cấp phó bản lại, trước tiên ra khỏi thành đi làm ít nhiệm vụ kiếm tiền đã.
Vừa mới dịch chuyển đến ngoại thành, chưa rõ chuyện gì xảy ra, Tô Tinh Thần đã thấy màn hình xám ngoét lại, nhân vật của mình nằm bẹp dí trên đất, cứ như là bị người ta giết.
Cậu mờ mịt, sao lại bị người ta giết được?
Chẳng lẽ là giết nhầm?
Tô Tinh Thần chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích này, cậu mở danh sách kẻ thù ra, thấy người chơi nằm trong danh sách đã giết mình có ID là Thí Ma, kiếm tu cấp 50.
Tô Tinh Thần nằm bẹp trên đất không hồi sinh, mà gõ chữ hỏi cho rõ tình huống.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Người anh em Thí Ma này, có phải anh giết sai người không?
[Phụ cận] Không giết sai, ông đây giết mày đấy.
Vị kiếm tu nam này sau khi giết chàng đạo tu xong vẫn đứng đó trông chừng.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Anh lầm rồi à? Tôi với anh không thù không oán, anh giết tôi làm gì?
Tô Thần càng lúc càng điên.
[Phụ cận] Thí Ma: Mày là bạn thân của Vân Phi Dương đúng không? Nhưng mà đừng có lươn lẹo, ông đây tận mắt thấy hắn kéo mày đi làm nhiệm vụ, haha.
Tô Tinh Thần đã hiểu, thì ra mình bị tai bay vạ gió, hơn nữa còn kéo cừu hận đúng chuẩn cmn chủ nhà, biến thành kẻ thù của cả thiên hạ, vì ai cũng đều ghét hắn…
Sao lại thế này được?
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Vân Phi Dương đã làm gì mà các người ghét anh ta như vậy?
Đối mặt với vị tiểu đạo tu mười vạn câu hỏi vì sao này, nội tâm Thí Ma bắt đầu nóng nảy, không phải tên này phải tức tới nổ phổi, sau đó quay về mách với Vân Phi Dương, kêu Vân Phi Dương đi báo thù lại sao?
[Phụ cận] Thí Ma: Cút! Ông đây không rảnh đứng buôn dưa với mày, mau nói Vân Phi Dương là thằng rác rưởi đi, ông sẽ buông tha cho cái xác này của mày.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Vân Phi Dương là thằng rác rưởi, anh tha cho tôi đi.
[Phụ cận] Thí Ma: …….
Thí Ma giận muốn điên người, sao thằng ranh này không có tí cốt khí nào vậy? Tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa bền vững quăng đâu rồi?
Dễ dàng khuất phục như vậy, làm hại hắn không có chút cảm giác thành tựu, chưa nguôi giận tí nào! Trái lại còn giận thêm!
******************
Tác giả có lời muốn nói: Tô Tinh Thần: Tôi là rác rưởi không có cốt khí.
Tô Tinh Thần từ nhỏ tới lớn rất ít khi gặp phải trường hợp này, vì vậy cậu liên tục bị đả kích.
“Xin hỏi, tiếng tôi giống học sinh tiểu học lắm à?” Tô Tinh Thần hỏi.
Từ câu hỏi của cậu, Du Phong Hành biết chắc rằng mình đã hiểu nhầm, thế nhưng lại không chịu thừa nhận: “Ừm, cậu không biết à?”
Gân xanh của Tô Tinh Thần đập thình thịch, nghĩ thầm, biết mới lạ đó: “Ngại quá, tôi là sinh viên, năm nay tôi mười chín rồi chú ạ.”
Du Phong Hành ngoài cười trong không cười nhếch miệng, không chấp một đứa đàn em đi móc mỉa, nói: “Thế cậu còn muốn tôi kéo không? Hả sinh viên?”
Tô Tinh Thần: “…”
Tô Tinh Thần do dự một lúc lâu, không nói tiếng nào.
Thật ra cậu không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng tới cũng tới rồi, nếu cứ vậy rời đi sẽ khiến người ta thấy mình là một kẻ bất lịch sự, thậm chí còn là một kẻ quái dị phản xã hội.
Nên nhỏ giọng nói: “Nếu anh không phiền.”
Du Phong Hành nói thẳng: “Không phiền, tôi kéo cậu một lần, coi như cảm ơn cậu lo chuyện không đâu.”
Tô Tinh Thần kinh ngạc, bị miệng lưỡi độc địa mà sắc bén của chủ nhà làm cho ngây ngẩn.
“Mau đọc nhiệm vụ của cậu đi.” Du Phong Hành nói.
“Được…” Tô Tinh Thần cố nén cảm xúc không thoải mái của mình xuống, thu lại ý nghĩ muốn từ chối đối phương, lên tinh thần chăm chú cày cấp cho tài khoản.
Dù sao hắn cũng nói là chỉ kéo cậu lần này thôi.
Tô Tinh Thần chạy theo sau Du Phong Hành thầm nghĩ, cậu thì coi đối phương như bạn bè mà đối đãi, nhưng đối phương lại không hề biết gì, mà căn bản cũng không cần nó.
Cậu như vậy là biết rồi, sau này sẽ không xen vào chuyện của chủ nhà nữa, cho dù hắn có bị mắng khó nghe hơn nữa cũng mặc kệ.
Cũng không thèm làm bữa khuya cho anh ta nữa.
“Cậu cứ đứng đây đi, đừng chạy lung tung, chờ tôi đánh xong thì nhặt thẻ bài.” Du Phong Hành dùng giọng điệu vô tâm dặn dò, vì vậy hắn không nhìn thấy anh chàng đạo tu áo xám đang đứng cách mình khá xa, không có ý lại gần.
“Được.” Tô Tinh Thần lười biếng đáp lại, sau đó đứng ở gần đó khoanh tay trơ mắt nhìn điểm kinh nghiệm của mình tăng lên ầm ầm.
Đây chắc là sự chênh lệch giữa cấp cao và rác rưởi đây.
“!!” Đứng im mà cũng lên level được!
Sướng chết mất!
Tô Tinh Thần kinh ngạc nhìn giao diện khảm thuộc tính, thấy thanh kinh nghiệp chuẩn bị đầy liền gào lên với Du Phong Hành sắp xong việc: “Anh đừng có ngừng đấy, đánh thêm tí đi, tôi còn chút nữa là lên level rồi…”
Du Phong Hành đang chuẩn bị ngừng lại, đôi tay bấm skill trượt một cái, suýt chút nữa thì chết bẹp trong đống quái nhỏ cấp hai mươi ba mươi.
“Khụ…” Nếu thằng ranh này mà không phải học sinh, ông đây sẽ cai thuốc lá ngay, Du Phong Hành lạnh mặt nghĩ.
Tô Tinh Thần hỏi: “Vân Phi Dương, sao anh không đánh nữa?”
Sếp Du bó tay rồi, hắn không còn cách nào khác ngoài việc cầm chiếc tam xoa kích uy phong lẫm liệt của mình lên, tiếp tục đánh lợn rừng.
Hay lắm, thanh kinh nghiệm lại tăng nữa rồi, Tô Tinh Thần mới nếm thử mùi vị của game thầm hoan hô trong lòng, sau đó điều khiển rác rưởi, à không, chàng đạo tu chạy khắp núi, nhặt bảng hiệu rơi ra từ lợn rừng, bận tới tối mặt.
Tổng cộng ba mươi cái là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Được rồi!” Âm thanh lanh lảnh của Tô Tinh Thần truyền đền, thức tỉnh thanh niên Ma tộc đang chà đạp đám lợn rừng tới tê dại.
“Nhiệm vụ tiếp theo, giúp nữ La Sát tìm lại tín vật bị mất…” Âm thanh phấn chấn của Tô Tinh Thần vang vọng trong phòng chat, tựa hồ đã quên sạch chuyện không vui ban nãy: “Vân Phi Dương, anh nói xem nên đi tìm tín vật trước hay về thành Huyết Nguyệt trả nhiệm vụ trước?”
Du Phong Hành nhàn nhạt nói: “Hai nhiệm vụ đều phải nhận ở thành Huyết Nguyệt, có thằng ngu nào đi tìm tín vật trước không?”
Tô Tinh Thần nghẹn họng, rầu rĩ trả lời: “Ừm.”
Đúng rồi, niềm vui sướng khi level lên quá nhanh che mắt, khiến cậu quên béng rằng người này không phải đồng bọn của mình, mà chỉ là một tên đàn ông độc miệng nhất thời hứng lên kéo cậu đi bố thí mà thôi.
Thôi được rồi.
Tiếp theo phải đi tìm tín vật của nữ La Sát, Tô Tinh Thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà theo sát sau lưng, coi đối phương như một kẻ xa lạ bèo nước gặp nhau, tỏ ý không muốn gần gũi hắn nữa.
Du Phong Hành đánh giết đám quái cản đường, Tô Tinh Thần trong đội ngũ cũng được hưởng không ít kinh nghiệm.
Nhưng phòng YY lại yên tĩnh như gà, khiến Du Phong Hành không khỏi hoài nghi có phải tai nghe mình hỏng rồi hay không.
“Alo?” Hắn kêu thử một tiếng.
“Hả?” Trong tai nghe lập tức vọng lại tiếng nghi hoặc của đối phương.
“…” Du Phong Hành im lặng một lát, nói: “Mệt rồi à? Thế thì đừng đánh nữa.”
Thật ra Tô Tinh Thần không buồn ngủ, nhưng vẫn biết thời biết thế gật đầu nói: “Ừm, hôm nay cảm ơn anh đã kéo tôi.” Chần chờ một chút rồi nói tiếp: “…Ngủ ngon?”
Du Phong Hành: “Ngủ ngon.”
Tô Tinh Thần thoát ngay khỏi phòng YY, sau đó tháo tai nghe ra, vừa ngoáy lỗ tai vừa ngẩn ra một chốc, rồi mới tiếp tục điều khiển “Củ sen chua ngọt” của cậu đi hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm tín vật.
Đúng vậy, bây giờ mới hơn chín giờ, Tô Tinh Thần không cảm thấy buồn ngủ gì, trái lại còn rất hứng thú với trò chơi mới.
Nghĩ mà xem, để cho người khác kéo chỉ là một kiểu chơi, tuy rằng không làm mà còn có ăn, lên cấp nhanh chóng, thế nhưng chơi game là để trải nghiệm thú vui của nó.
Vậy nên tự mình đi cày cấp cũng có cái hay riêng, Tô Tinh Thần thầm nghĩ.
Du Phong Hành nhìn phòng YY trống vắng, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
Chờ Du Phong Hành phục hồi tinh thần lại rồi, mới phát hiện mình đã chạy tới điện Hà Úy, nơi giấu tín vật của nữ La Sát…
Hơn nữa không chỉ có mình hắn tới nơi này, mà còn có một thân ảnh nhỏ gầy xám xịt đang chạy huỵch huỵch tới, chẳng phải là sinh viên bảo mệt mỏi muốn đi ngủ nọ sao?
[Phụ cận] Vân Phi Dương: Mệt mỏi? Muốn đi ngủ? Hửm?
Lúc này Tô Tinh Thần cũng thấy một thân ảnh màu đen cao lớn, tà mị quyến rũ đứng tại nơi mà mình đang muốn vào trận.
Nhờ có bầu không khí âm u trong điện Hà Úy, mà Ma tôn này lại càng đáng sợ như quỷ.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: …
Tô Tinh Thần không biết nên nói gì, cũng không thể nói rằng thật là tình cờ được đâu nhỉ?
Ngay khi cậu đang tìm cớ phá vỡ cục diện bế tắc này, nhân vật của đối phương chuyển động một chút, tam kích xoa trong tay vung lên…
Không phải chứ?
Tô Tinh Thần run lên, theo bản năng mà sợ hãi, cho rằng đối phương đang muốn làm thịt mình.
[Phụ cận] Vân Phi Dương: Đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây nhặt tín vật.
Thì ra thanh niên Ma tộc chỉ đang làm nóng người thôi, không phải muốn tấn công cậu.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Ừm.
Cậu quay người đi xuống đài, đi đến tiêu sái.
Trở lại thành Huyết Nguyệt, trả hai nhiệm vụ, kinh nghiệm lại được tăng lên, đạt tới level 25.
Nghe nói nếu đạt tới level 30 là có thể gia nhập đoàn đội với những người chơi khác đánh phó bản, mỗi lần đánh có thể tăng rất nhiều kinh nghiệm, rất hấp dẫn lòng người, cho nên Tô Tinh Thần quyết định tạm thời chưa offline, trước tiên phải nuôi con rác rưởi của mình lên level 30 cái đã.
Những người chơi game online cỡ lớn đều biết, thời kỳ thăng cấp cho nhân vật là giai đoạn rất dễ, càng về sau càng khó, nhưng kỹ năng cũng sẽ tốt lên theo.
Vì vậy nên rất nhiều game thủ sẽ tìm người đánh thay giai đoạn khởi đầu, nhanh chóng thăng cấp.
Chỉ có loại vừa tiếc tiền tìm người cày thuê, vừa không có bạn bè kéo rác rưởi lên như Tô Tinh Thần mới có thể tự mình chạy đi làm nhiệm vụ.
… Vấn đề là cậu chạy rất ngon lành.
Gì mà đến Đọa Tiên Nhai thu thập mảnh vỡ linh hồn, đến sông Lưu Đan giết thủy quỷ, đến Ảnh Chiếu sơn trang dò hỏi tin tức, Tô Tinh Thần đều thấy rất thú vị.
Hơn nữa cậu còn xem hết cốt truyện trong nội dung mới chạy đi làm nhiệm vụ.
Người chơi nghiêm túc như vậy thật sự là hiếm có khó tìm.
Làm xong những nhiệm vụ kia, nhân vật game của Tô Tinh Thần đã đạt tới cấp 30, có thể học tập môn phái tâm pháp, bí tịch võ công, nhưng phải tiêu kim tệ trong game lẫn điểm kinh nghiệm.
Phải tự tăng thực lực của bản thân lên, mới có thể gia nhập vào đoàn đội tốt được.
Bằng không khi đội trưởng lọc thành viên sẽ đá bay cậu không chút nương tay.
Tô Tinh Thần nghèo rớt mùng tơi, trong túi cũng chỉ có mấy đồng kim tệ, không đủ để mua võ công tâm pháp và bình mana, chỉ có thể kiềm chế tâm tư muốn cày cấp phó bản lại, trước tiên ra khỏi thành đi làm ít nhiệm vụ kiếm tiền đã.
Vừa mới dịch chuyển đến ngoại thành, chưa rõ chuyện gì xảy ra, Tô Tinh Thần đã thấy màn hình xám ngoét lại, nhân vật của mình nằm bẹp dí trên đất, cứ như là bị người ta giết.
Cậu mờ mịt, sao lại bị người ta giết được?
Chẳng lẽ là giết nhầm?
Tô Tinh Thần chỉ có thể nghĩ ra lời giải thích này, cậu mở danh sách kẻ thù ra, thấy người chơi nằm trong danh sách đã giết mình có ID là Thí Ma, kiếm tu cấp 50.
Tô Tinh Thần nằm bẹp trên đất không hồi sinh, mà gõ chữ hỏi cho rõ tình huống.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Người anh em Thí Ma này, có phải anh giết sai người không?
[Phụ cận] Không giết sai, ông đây giết mày đấy.
Vị kiếm tu nam này sau khi giết chàng đạo tu xong vẫn đứng đó trông chừng.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Anh lầm rồi à? Tôi với anh không thù không oán, anh giết tôi làm gì?
Tô Thần càng lúc càng điên.
[Phụ cận] Thí Ma: Mày là bạn thân của Vân Phi Dương đúng không? Nhưng mà đừng có lươn lẹo, ông đây tận mắt thấy hắn kéo mày đi làm nhiệm vụ, haha.
Tô Tinh Thần đã hiểu, thì ra mình bị tai bay vạ gió, hơn nữa còn kéo cừu hận đúng chuẩn cmn chủ nhà, biến thành kẻ thù của cả thiên hạ, vì ai cũng đều ghét hắn…
Sao lại thế này được?
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Vân Phi Dương đã làm gì mà các người ghét anh ta như vậy?
Đối mặt với vị tiểu đạo tu mười vạn câu hỏi vì sao này, nội tâm Thí Ma bắt đầu nóng nảy, không phải tên này phải tức tới nổ phổi, sau đó quay về mách với Vân Phi Dương, kêu Vân Phi Dương đi báo thù lại sao?
[Phụ cận] Thí Ma: Cút! Ông đây không rảnh đứng buôn dưa với mày, mau nói Vân Phi Dương là thằng rác rưởi đi, ông sẽ buông tha cho cái xác này của mày.
[Phụ cận] Củ sen chua ngọt: Vân Phi Dương là thằng rác rưởi, anh tha cho tôi đi.
[Phụ cận] Thí Ma: …….
Thí Ma giận muốn điên người, sao thằng ranh này không có tí cốt khí nào vậy? Tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa bền vững quăng đâu rồi?
Dễ dàng khuất phục như vậy, làm hại hắn không có chút cảm giác thành tựu, chưa nguôi giận tí nào! Trái lại còn giận thêm!
******************
Tác giả có lời muốn nói: Tô Tinh Thần: Tôi là rác rưởi không có cốt khí.