Chương : 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chín giờ sáng, thành phố S.
Du Phong Hành tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy có ly nước đặt ở đầu giường, hắn lập tức bưng lên uống một hớp để giảm cảm giác khô rát trong họng mình.
Trải nghiệm sau khi say rượu không được thoải mái cho lắm, thế nhưng Du Phong Hành quen rồi.
Dù sao với hắn mà nói, say rượu còn thoải mái hơn là gặp ác mộng cả đêm.
Điện thoại di động đặt trên chiếc bàn ngoài phòng khách rung lên, Du Phong Hành lật chăn ra, đi chân đất ra khỏi phòng ngủ.
“Alo?”
Người mới sáng tinh mơ đã gọi điện thoại cho hắn là thư ký Bùi Văn, anh ta nói: “Sếp, mười giờ mở phiên tòa rồi, bây giờ ngài đã dậy chưa?”
Vừa nghe thấy hai chữ phiên tòa, vùng giữa trán của Du Phong Hành đã đập thình thịch đau âm ỉ, hắn khó chịu xoa xoa thái dương, ngắt quãng nói: “Tôi dậy rồi, giờ tôi qua ngay.”
Đúng mười giờ sáng, Tòa án Nhân dân tối cao thành phố S.
Hôm nay tòa mở phiên xét xử vụ án giết người, là án cùng hợp tác để mưu sát.
Nguyên cáo là tổng giám đốc Du Phong Hành của công ty game Phong Hành, cha hắn, ngài Du Anh Phàm, bị giết hại vào tháng tư tại nhà riêng.
Bị cáo là mẹ của Du Phong Hành trên mặt pháp luật, bà Đường Đại Quân.
“Tôi không giết Du Anh Phàm! Ông ta đã tự sát, còn nói xin lỗi tôi và em gái tôi, ông ta áy náy nên tự sát!” Bị cáo đeo còng tay đang vô cùng kích động, trong quá trình thẩm vấn từ chối nhận tội.
Du Phong Hành ngồi trên ghế nguyên cáo, hắn nhìn về phía Đường Đại Quân mà mình đã nhận làm mẹ hai mươi mấy năm qua, khuôn mặt vô cùng oán giận, cứ như hận không thể lao lên bóp chết Đường Đại Quân ngay được.
Luật sư của hắn thấy thế liền nói: “Thưa thẩm phán, trước đêm ngài Du Anh Phàm bị giết hại đã xác nhận với thư ký hôm sau sẽ bay đi Đức, cũng chuẩn bị tham dự một cuộc họp quan trọng, mục đích là để chớp lấy cơ hội cho công ty ngài ấy sang năm hợp tác với nước Đức, tất cả những chứng cớ này đều cho thấy ngài Du Anh Phàm vô cùng nhiệt tình với cuộc sống, cũng đã lên kế hoạch cho tương lai, tuyệt đối không có khả năng tự sát.”
Đường Đại Quân không chờ thẩm phán ra hiệu đã to tiếng nói: “Đó là do ông ta đột nhiên biết tới một số chuyện nên mới bị kích thích!”
Luật sư của nguyên cáo lập tức hỏi vặn lại: “Xin hỏi ngài Du Anh Phàm đã nghe được những chuyện gì?”
Đường Đại Quân vừa rồi còn điên loạn, bây giờ lại trừng mắt không nói gì.
Luật sư của nguyên cáo: “Thưa thẩm phán, đây là một số chứng cứ mà thân chủ tôi mới tìm được, anh ấy sắp khởi tố bà Đường Đại Quân lần thứ hai với tội danh mưu sát người vợ đầu tiên của ngài Du Anh Phàm vào hai mươi sáu năm trước là bà Đường Uyển Quân, người phụ nữ tên Đường Uyển Quân bị sát hại này là em gái ruột của bà Đường Đại Quân, và cũng là mẹ ruột của nguyên cáo Du Phong Hành.”
Cả phiên tòa đồng loạt ồ lên.
Những người ngồi ở vị trí khán giả đều kinh ngạc với bị cáo vô nhân tính này.
Mà Du Phong Hành ngồi ở vị trí nguyên cáo lại càng cảm thấy như bị rắn độc quấn thân, lạnh lẽo thấu xương lại đau đớn.
“Ngài Du?” Luật sư phát hiện sự khác thường của hắn, bước lên hỏi.
Du Phong Hành lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, lắc đầu nói: “Tôi không sao, anh tiếp tục đi.”
Bởi vì có một vụ án cũ chồng vào, nên vụ kiện tụng hôm nay giằng co tới hơn ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Thư ký Bùi chạy đến tòa án đón Du Phong Hành, phát hiện sếp mình sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hắn cứ như sắp ngã tới nơi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Sếp, anh đã nhịn ăn bao lâu rồi?” Anh ta vô cùng lo lắng hỏi: “Tôi đưa anh đi ăn nhé?”
“Không cần, nuốt không trôi.” Du Phong Hành ra lệnh cho anh ta: “Đưa tôi về nhà.”
Trước cửa tòa án bỗng xuất hiện một cặp vợ chồng già đầu tóc bạc phơ, mắt ngập nước mà đỡ nhau đứng phía kia chờ hắn.
Khi họ nhìn thấy bóng dáng của Du Phong Hành liền nhanh chóng lao ra cản đường hắn: “Phong Hành, tha cho mẹ con đi, mấy năm nay nó đã sống không được tốt rồi! Con không thể buông tha cho nó được ư?”
Du Phong Hành nhìn bọn họ, nói: “Mẹ tôi hơn hai mươi năm trước đã chết rồi, bị người chị ruột của mình giết chết.”
Nói xong liền để kệ cho hai người già kia gào khóc, rời nhanh khỏi đó cùng thư ký Bùi.
“Đúng là có những người không xứng làm cha mẹ.” Tính khí của Bùi Văn vẫn luôn rất tốt, nhưng khi thấy một màn vừa rồi cũng không nhịn được mà phỉ nhổ: “Nếu không phải do bọn họ bất công, cái gì cũng để cho con gái lớn, nuôi đứa con gái lớn thành cái loại ích kỷ chỉ biết bản thân mình như vậy, thì cũng đã không xảy ra…”
Từng vụ án mạng thê thảm như thế.
Du Phong Hành nhìn bầu trời xanh thẳm trên thành phố S, không nói gì thêm.
Tống Đường Đại Quân vào tù là lựa chọn sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng của hắn, bây giờ tất cả đã kết thúc, chỉ còn vết thương lòng dần dần khép miệng.
Sau khi trở về chung cư, Du Phong Hành tắm rửa một lần, hắn không ăn bất cứ thứ gì mà tắt điện thoại rồi lên giường ngủ.
Mười hai giờ trưa, Tô Tinh Thần nổ máy xe ba bánh, lọc cọc chở một đống đồ về nhà.
Cậu lái xe ba bánh vào trong sân, lấy mớ nguyên liệu nấu ăn cần để trong tủ lạnh ra trước, lên tầng một chuyến, phát hiện chủ nhà vẫn đang ngủ, cậu cảm thấy rất bình thường, dù sao người kia cũng uống rượu tới say mèm mới quay về.
Chuyến thứ hai, Tô Tinh Thần vác gạo lên tầng, lấy nồi điện nhỏ ra vo gạo rồi cắm cơm.
Chờ cơm bắt đầu sôi, cậu sẽ lập tức đi nấu một nồi đậu phụ vừa để ráo nước, thịt nạc xay cũng được nêm nếm ướp gia vị xong.
Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, lại lôi một nắm hành lá và bột bắp ra, chuẩn bị gia vị thật kỹ càng.
Ban đầu Tô Tinh Thần định bỏ thêm hai trái ớt cựa gà(1) màu đỏ hồng vào, món đậu phụ này khi có thêm cay sẽ càng thơm càng ngon, lại càng kích thích vị giác.
Nhưng mà…
Cậu đúng là quá tốt bụng, nghĩ đến chủ nhà đang say rượu, còn uống rượu hút thuốc dài ngày, chắc chắn dạ dày không được tốt, đừng nên bỏ ớt cựa gà vẫn hơn.
Tô Tinh Thần tốn mất nửa tiếng để nấu thịt băm lẫn đậu phụ cho thêm hành lá, món ăn thơm ngon cuối cùng cũng nấu xong.
Cậu chia đôi ra, xới thêm một bát cơm trắng rồi bỏ chúng vào trong một hộp cơm giữ nhiệt bằng gỗ màu nâu nhạt, sau đó đến trước bức tường ngăn cách giữa phòng để quần áo và phòng tập thể thao, tìm chiếc khóa như ẩn như hiện nằm trên đó.
Tô Tinh Thần mở khóa một cách rất cẩn thận, kéo cánh cửa nhỏ ra khoảng ba mươi cm, chỉ thấy một không gian đen thùi lùi hiện ra.
Cậu chần chừ bỏ hộp cơm vào, ngay lập tức thấy hộp cơm biến mất không còn tăm hơi.
“…” Tô Tinh Thần đóng khóa lại, chạy vội đến phòng khác tìm hộp đồ ăn.
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy cái hộp cơm kia nằm ngay chỗ tiếp giáp giữa cửa phòng khách và cửa bếp.
Tô Tinh Thần đi qua đó mở nắp ra, bên trong vẫn là những món ăn đó, chúng tỏa ra hơi nóng xen lẫn với mùi thơm nức mũi.
Điểm khác biệt duy nhất là chủ nhà có thể ăn chỗ đồ ăn đến từ nơi khác này.
Tô Tinh Thần mang hộp cơm vào phòng ngủ, đặt xuống rồi rời đi.
Bởi vì cậu cũng chưa ăn cơm, bụng đói tới hốt hoảng.
Sau khi ngồi trên bàn ăn của gia chủ ăn xong bữa cơm, Tô Tinh Thần lập tức thu dọn bát đũa, chuẩn bị mang xuống tầng một để rửa.
Dưới tầng một có một phần ba góc sân được dựng mái, dưới mái là một giếng bơm nước(2).
Sáng sớm nay Tô Tinh Thần đã thử bơm nước lên, nhưng cái tay cầm đã bị hỏng mất, giờ phải lắp lại cái mới.
Cậu lục lọi ba lần bảy lượt trong một mớ tạp nham mà mình mua về, rốt cuộc cũng tìm thấy cái cần bơm nước mới, cậu còn cầm chiếc ê tô(3) nghiêm túc nghiên cứu một lúc lâu rồi mới mang chiếc tay cầm mới đi lắp.
Vì nước trên tầng hai không thể mang ra khỏi cửa, nên Tô Tinh Thần chỉ có thể lấy một cái thùng đựng nước từ trên xe ba bánh xuống, đi đến con sông gần đó múc nửa thùng nước xách về.
Dùng gáo múc nước đổ vào hệ thống bơm nước để nó nghiêng về một bên, sau đó dùng sức chuyển động tay cầm, vận dụng cách nén khí để hút nước lên.
Sau nhiều lần như vậy khiến thùng nước cạn hơn nửa, rốt cuộc Tô Tinh Thần cũng cảm thấy tay cầm trong tay nặng lên, một luồng nước phun ra ào ào từ trong miệng ống.
Tô Tinh Thần cười cười, thả gáo ra, cố gắng dùng tay chặn dòng nước lại.
Những dòng nước chảy tràn nhanh chóng lan ra các nơi khác trong sân, vừa hay có thể dùng chúng để cọ rửa mặt sàn xi măng đầy bụi bẩn.
Không biết đã qua bao lâu, khi Tô Tinh Thần cảm thấy mình sắp mệt chết, thì nước phun ra từ miệng giếng mới dần dần ngừng lại.
Cậu vội vàng đựng đầy một xô nước, chuẩn bị để cho lần hút nước sau còn có cái mà dùng.
Sau khi rửa nồi niêu chén bát qua mấy lần nước thì Tô Tinh Thần mang chúng lên tầng, tiếp đó xắn áo lên, quét tước dọn dẹp sân trước.
Từng đống lá rụng lẫn nhánh cây khô vì ngâm trong nước mà phồng lên, dùng chổi xương quét cũng khá là tiện.
Ở tầng hai, trong giấc mơ ngắn ngủi của mình, Du Phong Hành toát mồ hôi lạnh, mơ thấy ký ức khi còn bé bị Đường Đại Quân dìm tới nghẹt thở trong bể bơi.
Không thể thở nổi, nước lạnh tràn vào, não bị thiếu dưỡng khí, một loạt cảm giác liên tục ùa về khiến hắn đau khổ tỉnh dậy.
Hắn ngồi trên giường thở gấp từng hơi, nhưng lần này sẽ không giống với trước đây, khi hắn đau khổ tự hỏi vì sao mẹ mình lại ra tay ác độc với đứa con như vậy.
Hiện tại mọi chuyện đều đã có đáp án, Du Phong Hành cũng tin rằng mình sẽ dần dần thoát ra khỏi ác mộng.
“Hửm?” Trên chiếc tủ đầu giường có một hộp đựng đồ ăn, nhưng nó không phải món đồ mà Du Phong Hành biết.
Hắn cau mày, tưởng rằng thư ký Bùi của mình đã tới, đúng lúc hắn đang cảm thấy đói bụng, nên cũng không nghĩ nhiều mà ăn luôn.
Hộp cơm vừa mở ra, một luồng hơi nóng bốc lên từ hai món ăn thanh đạm trong đó.
Lấy kinh nghiệm của người đã từng nếm qua vô số món như Du Phong Hành, thì từ hộp cơm đựng đồ ăn cho đến mấy món bên trong của phần cơm trưa này, đều không có chút hơi thở thương mại hóa nào.
Nhưng mùi rất thơm.
Du Phong Hành từ tối qua tới giờ chưa hề ăn cơm, lúc này có đồ ăn cũng không thèm nghĩ nhiều, bưng cơm lên múc một thìa đậu phụ tươi non bỏ vào miệng.
Không thể không công nhận, hương vị thơm ngon tan vào trong miệng này khiến Du Phong Hành hơi kinh ngạc.
Hắn là sếp của một công ty game trên thị trường, mấy năm nay đã từng ăn không ít của ngon vật lạ, hắn cảm thấy mấy món đắt tiền sang trọng đó ăn mãi cũng thành chán, không đủ bụng mà ăn.
Mà món ăn hàng ngày trước mắt này, tuy không có cảm giác quá đặc sắc, nhưng lại có hương vị thoải mái tự nhiên, không thể diễn tả nó ngon chỗ nào, chỉ có thể cứ gắp từng miếng liên tiếp bỏ vào miệng.
Đã rất lâu rồi Du Phong Hành chưa được ăn món khai vị nào như vậy, sau khi thỏa mãn thì nếm thử chỗ bắp cải vàng nhạt ngọt non trong đĩa, hương vị ngọt nhẹ, hắn chẳng biết từ bao giờ đã ăn hết hơn nửa đĩa rau.
Một tên đàn ông, đặc biệt là một tên đàn ông đã đói bụng cả ngày trời, với bữa sáng gồm hai món ăn và một bát cơm này vốn không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Du Phong Hành cứ ăn rồi lại ăn, lúc buông đũa thì trên bàn đã chẳng còn gì nữa.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn, càng nghĩ càng hụt hẫng, cầm điện thoại lên gọi qua cho Bùi Văn: “Bùi Văn, cậu mua cơm cho tôi kiểu gì vậy? Được tí như thế, định nuôi mèo hay nuôi thỏ vậy hả?”
Bùi Văn vừa nhận cước gọi của sếp đã bị dọa cho sửng sốt, đau khổ nói: “Sếp… Ngài nhầm rồi, tôi không mua cơm cho ngài.”
Du Phong Hành cũng sửng sốt theo: “Thế thì ai mua?”
*******
Chú thích:
(1) Ớt cựa gà: Có tên khoa học là Capsicum frutescens, thuộc phân loại ớt cay, hoa màu trắng với tràng hoa màu trắng xanh hoặc vàng lục. Ớt này thường được gắn liền với loại bột ớt paprika trứ danh.
(2) Giếng bơm nước bằng tay của nhà bạn Tô sẽ là kiểu như dưới hình, các cô có thể vẽ thêm cái mái gạch lên cho dễ hiểu chứ tui tìm không ra ảnh luôn á =))) Nhân tiện thì đoạn bạn Tô bơm nước lên được gọi là “mồi nước”, tức là người ta sẽ múc nước sẵn đổ vào cái ống chỗ tay cầm ấy, cho nó nén khí để nước dưới giếng có thể bơm ngược lên.
(3) Ê tô: là một dụng cụ để kẹp chặt và giữ các chi tiết trong gia công và lắp ráp, nó bao gồm một giá với hai hàm cặp.
Bonus tấm ảnh món bạn Tô nấu cho các cô thèm nè, món này món ruột của tui đó nha =)))
Chín giờ sáng, thành phố S.
Du Phong Hành tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy có ly nước đặt ở đầu giường, hắn lập tức bưng lên uống một hớp để giảm cảm giác khô rát trong họng mình.
Trải nghiệm sau khi say rượu không được thoải mái cho lắm, thế nhưng Du Phong Hành quen rồi.
Dù sao với hắn mà nói, say rượu còn thoải mái hơn là gặp ác mộng cả đêm.
Điện thoại di động đặt trên chiếc bàn ngoài phòng khách rung lên, Du Phong Hành lật chăn ra, đi chân đất ra khỏi phòng ngủ.
“Alo?”
Người mới sáng tinh mơ đã gọi điện thoại cho hắn là thư ký Bùi Văn, anh ta nói: “Sếp, mười giờ mở phiên tòa rồi, bây giờ ngài đã dậy chưa?”
Vừa nghe thấy hai chữ phiên tòa, vùng giữa trán của Du Phong Hành đã đập thình thịch đau âm ỉ, hắn khó chịu xoa xoa thái dương, ngắt quãng nói: “Tôi dậy rồi, giờ tôi qua ngay.”
Đúng mười giờ sáng, Tòa án Nhân dân tối cao thành phố S.
Hôm nay tòa mở phiên xét xử vụ án giết người, là án cùng hợp tác để mưu sát.
Nguyên cáo là tổng giám đốc Du Phong Hành của công ty game Phong Hành, cha hắn, ngài Du Anh Phàm, bị giết hại vào tháng tư tại nhà riêng.
Bị cáo là mẹ của Du Phong Hành trên mặt pháp luật, bà Đường Đại Quân.
“Tôi không giết Du Anh Phàm! Ông ta đã tự sát, còn nói xin lỗi tôi và em gái tôi, ông ta áy náy nên tự sát!” Bị cáo đeo còng tay đang vô cùng kích động, trong quá trình thẩm vấn từ chối nhận tội.
Du Phong Hành ngồi trên ghế nguyên cáo, hắn nhìn về phía Đường Đại Quân mà mình đã nhận làm mẹ hai mươi mấy năm qua, khuôn mặt vô cùng oán giận, cứ như hận không thể lao lên bóp chết Đường Đại Quân ngay được.
Luật sư của hắn thấy thế liền nói: “Thưa thẩm phán, trước đêm ngài Du Anh Phàm bị giết hại đã xác nhận với thư ký hôm sau sẽ bay đi Đức, cũng chuẩn bị tham dự một cuộc họp quan trọng, mục đích là để chớp lấy cơ hội cho công ty ngài ấy sang năm hợp tác với nước Đức, tất cả những chứng cớ này đều cho thấy ngài Du Anh Phàm vô cùng nhiệt tình với cuộc sống, cũng đã lên kế hoạch cho tương lai, tuyệt đối không có khả năng tự sát.”
Đường Đại Quân không chờ thẩm phán ra hiệu đã to tiếng nói: “Đó là do ông ta đột nhiên biết tới một số chuyện nên mới bị kích thích!”
Luật sư của nguyên cáo lập tức hỏi vặn lại: “Xin hỏi ngài Du Anh Phàm đã nghe được những chuyện gì?”
Đường Đại Quân vừa rồi còn điên loạn, bây giờ lại trừng mắt không nói gì.
Luật sư của nguyên cáo: “Thưa thẩm phán, đây là một số chứng cứ mà thân chủ tôi mới tìm được, anh ấy sắp khởi tố bà Đường Đại Quân lần thứ hai với tội danh mưu sát người vợ đầu tiên của ngài Du Anh Phàm vào hai mươi sáu năm trước là bà Đường Uyển Quân, người phụ nữ tên Đường Uyển Quân bị sát hại này là em gái ruột của bà Đường Đại Quân, và cũng là mẹ ruột của nguyên cáo Du Phong Hành.”
Cả phiên tòa đồng loạt ồ lên.
Những người ngồi ở vị trí khán giả đều kinh ngạc với bị cáo vô nhân tính này.
Mà Du Phong Hành ngồi ở vị trí nguyên cáo lại càng cảm thấy như bị rắn độc quấn thân, lạnh lẽo thấu xương lại đau đớn.
“Ngài Du?” Luật sư phát hiện sự khác thường của hắn, bước lên hỏi.
Du Phong Hành lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, lắc đầu nói: “Tôi không sao, anh tiếp tục đi.”
Bởi vì có một vụ án cũ chồng vào, nên vụ kiện tụng hôm nay giằng co tới hơn ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Thư ký Bùi chạy đến tòa án đón Du Phong Hành, phát hiện sếp mình sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hắn cứ như sắp ngã tới nơi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“Sếp, anh đã nhịn ăn bao lâu rồi?” Anh ta vô cùng lo lắng hỏi: “Tôi đưa anh đi ăn nhé?”
“Không cần, nuốt không trôi.” Du Phong Hành ra lệnh cho anh ta: “Đưa tôi về nhà.”
Trước cửa tòa án bỗng xuất hiện một cặp vợ chồng già đầu tóc bạc phơ, mắt ngập nước mà đỡ nhau đứng phía kia chờ hắn.
Khi họ nhìn thấy bóng dáng của Du Phong Hành liền nhanh chóng lao ra cản đường hắn: “Phong Hành, tha cho mẹ con đi, mấy năm nay nó đã sống không được tốt rồi! Con không thể buông tha cho nó được ư?”
Du Phong Hành nhìn bọn họ, nói: “Mẹ tôi hơn hai mươi năm trước đã chết rồi, bị người chị ruột của mình giết chết.”
Nói xong liền để kệ cho hai người già kia gào khóc, rời nhanh khỏi đó cùng thư ký Bùi.
“Đúng là có những người không xứng làm cha mẹ.” Tính khí của Bùi Văn vẫn luôn rất tốt, nhưng khi thấy một màn vừa rồi cũng không nhịn được mà phỉ nhổ: “Nếu không phải do bọn họ bất công, cái gì cũng để cho con gái lớn, nuôi đứa con gái lớn thành cái loại ích kỷ chỉ biết bản thân mình như vậy, thì cũng đã không xảy ra…”
Từng vụ án mạng thê thảm như thế.
Du Phong Hành nhìn bầu trời xanh thẳm trên thành phố S, không nói gì thêm.
Tống Đường Đại Quân vào tù là lựa chọn sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng của hắn, bây giờ tất cả đã kết thúc, chỉ còn vết thương lòng dần dần khép miệng.
Sau khi trở về chung cư, Du Phong Hành tắm rửa một lần, hắn không ăn bất cứ thứ gì mà tắt điện thoại rồi lên giường ngủ.
Mười hai giờ trưa, Tô Tinh Thần nổ máy xe ba bánh, lọc cọc chở một đống đồ về nhà.
Cậu lái xe ba bánh vào trong sân, lấy mớ nguyên liệu nấu ăn cần để trong tủ lạnh ra trước, lên tầng một chuyến, phát hiện chủ nhà vẫn đang ngủ, cậu cảm thấy rất bình thường, dù sao người kia cũng uống rượu tới say mèm mới quay về.
Chuyến thứ hai, Tô Tinh Thần vác gạo lên tầng, lấy nồi điện nhỏ ra vo gạo rồi cắm cơm.
Chờ cơm bắt đầu sôi, cậu sẽ lập tức đi nấu một nồi đậu phụ vừa để ráo nước, thịt nạc xay cũng được nêm nếm ướp gia vị xong.
Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, lại lôi một nắm hành lá và bột bắp ra, chuẩn bị gia vị thật kỹ càng.
Ban đầu Tô Tinh Thần định bỏ thêm hai trái ớt cựa gà(1) màu đỏ hồng vào, món đậu phụ này khi có thêm cay sẽ càng thơm càng ngon, lại càng kích thích vị giác.
Nhưng mà…
Cậu đúng là quá tốt bụng, nghĩ đến chủ nhà đang say rượu, còn uống rượu hút thuốc dài ngày, chắc chắn dạ dày không được tốt, đừng nên bỏ ớt cựa gà vẫn hơn.
Tô Tinh Thần tốn mất nửa tiếng để nấu thịt băm lẫn đậu phụ cho thêm hành lá, món ăn thơm ngon cuối cùng cũng nấu xong.
Cậu chia đôi ra, xới thêm một bát cơm trắng rồi bỏ chúng vào trong một hộp cơm giữ nhiệt bằng gỗ màu nâu nhạt, sau đó đến trước bức tường ngăn cách giữa phòng để quần áo và phòng tập thể thao, tìm chiếc khóa như ẩn như hiện nằm trên đó.
Tô Tinh Thần mở khóa một cách rất cẩn thận, kéo cánh cửa nhỏ ra khoảng ba mươi cm, chỉ thấy một không gian đen thùi lùi hiện ra.
Cậu chần chừ bỏ hộp cơm vào, ngay lập tức thấy hộp cơm biến mất không còn tăm hơi.
“…” Tô Tinh Thần đóng khóa lại, chạy vội đến phòng khác tìm hộp đồ ăn.
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy cái hộp cơm kia nằm ngay chỗ tiếp giáp giữa cửa phòng khách và cửa bếp.
Tô Tinh Thần đi qua đó mở nắp ra, bên trong vẫn là những món ăn đó, chúng tỏa ra hơi nóng xen lẫn với mùi thơm nức mũi.
Điểm khác biệt duy nhất là chủ nhà có thể ăn chỗ đồ ăn đến từ nơi khác này.
Tô Tinh Thần mang hộp cơm vào phòng ngủ, đặt xuống rồi rời đi.
Bởi vì cậu cũng chưa ăn cơm, bụng đói tới hốt hoảng.
Sau khi ngồi trên bàn ăn của gia chủ ăn xong bữa cơm, Tô Tinh Thần lập tức thu dọn bát đũa, chuẩn bị mang xuống tầng một để rửa.
Dưới tầng một có một phần ba góc sân được dựng mái, dưới mái là một giếng bơm nước(2).
Sáng sớm nay Tô Tinh Thần đã thử bơm nước lên, nhưng cái tay cầm đã bị hỏng mất, giờ phải lắp lại cái mới.
Cậu lục lọi ba lần bảy lượt trong một mớ tạp nham mà mình mua về, rốt cuộc cũng tìm thấy cái cần bơm nước mới, cậu còn cầm chiếc ê tô(3) nghiêm túc nghiên cứu một lúc lâu rồi mới mang chiếc tay cầm mới đi lắp.
Vì nước trên tầng hai không thể mang ra khỏi cửa, nên Tô Tinh Thần chỉ có thể lấy một cái thùng đựng nước từ trên xe ba bánh xuống, đi đến con sông gần đó múc nửa thùng nước xách về.
Dùng gáo múc nước đổ vào hệ thống bơm nước để nó nghiêng về một bên, sau đó dùng sức chuyển động tay cầm, vận dụng cách nén khí để hút nước lên.
Sau nhiều lần như vậy khiến thùng nước cạn hơn nửa, rốt cuộc Tô Tinh Thần cũng cảm thấy tay cầm trong tay nặng lên, một luồng nước phun ra ào ào từ trong miệng ống.
Tô Tinh Thần cười cười, thả gáo ra, cố gắng dùng tay chặn dòng nước lại.
Những dòng nước chảy tràn nhanh chóng lan ra các nơi khác trong sân, vừa hay có thể dùng chúng để cọ rửa mặt sàn xi măng đầy bụi bẩn.
Không biết đã qua bao lâu, khi Tô Tinh Thần cảm thấy mình sắp mệt chết, thì nước phun ra từ miệng giếng mới dần dần ngừng lại.
Cậu vội vàng đựng đầy một xô nước, chuẩn bị để cho lần hút nước sau còn có cái mà dùng.
Sau khi rửa nồi niêu chén bát qua mấy lần nước thì Tô Tinh Thần mang chúng lên tầng, tiếp đó xắn áo lên, quét tước dọn dẹp sân trước.
Từng đống lá rụng lẫn nhánh cây khô vì ngâm trong nước mà phồng lên, dùng chổi xương quét cũng khá là tiện.
Ở tầng hai, trong giấc mơ ngắn ngủi của mình, Du Phong Hành toát mồ hôi lạnh, mơ thấy ký ức khi còn bé bị Đường Đại Quân dìm tới nghẹt thở trong bể bơi.
Không thể thở nổi, nước lạnh tràn vào, não bị thiếu dưỡng khí, một loạt cảm giác liên tục ùa về khiến hắn đau khổ tỉnh dậy.
Hắn ngồi trên giường thở gấp từng hơi, nhưng lần này sẽ không giống với trước đây, khi hắn đau khổ tự hỏi vì sao mẹ mình lại ra tay ác độc với đứa con như vậy.
Hiện tại mọi chuyện đều đã có đáp án, Du Phong Hành cũng tin rằng mình sẽ dần dần thoát ra khỏi ác mộng.
“Hửm?” Trên chiếc tủ đầu giường có một hộp đựng đồ ăn, nhưng nó không phải món đồ mà Du Phong Hành biết.
Hắn cau mày, tưởng rằng thư ký Bùi của mình đã tới, đúng lúc hắn đang cảm thấy đói bụng, nên cũng không nghĩ nhiều mà ăn luôn.
Hộp cơm vừa mở ra, một luồng hơi nóng bốc lên từ hai món ăn thanh đạm trong đó.
Lấy kinh nghiệm của người đã từng nếm qua vô số món như Du Phong Hành, thì từ hộp cơm đựng đồ ăn cho đến mấy món bên trong của phần cơm trưa này, đều không có chút hơi thở thương mại hóa nào.
Nhưng mùi rất thơm.
Du Phong Hành từ tối qua tới giờ chưa hề ăn cơm, lúc này có đồ ăn cũng không thèm nghĩ nhiều, bưng cơm lên múc một thìa đậu phụ tươi non bỏ vào miệng.
Không thể không công nhận, hương vị thơm ngon tan vào trong miệng này khiến Du Phong Hành hơi kinh ngạc.
Hắn là sếp của một công ty game trên thị trường, mấy năm nay đã từng ăn không ít của ngon vật lạ, hắn cảm thấy mấy món đắt tiền sang trọng đó ăn mãi cũng thành chán, không đủ bụng mà ăn.
Mà món ăn hàng ngày trước mắt này, tuy không có cảm giác quá đặc sắc, nhưng lại có hương vị thoải mái tự nhiên, không thể diễn tả nó ngon chỗ nào, chỉ có thể cứ gắp từng miếng liên tiếp bỏ vào miệng.
Đã rất lâu rồi Du Phong Hành chưa được ăn món khai vị nào như vậy, sau khi thỏa mãn thì nếm thử chỗ bắp cải vàng nhạt ngọt non trong đĩa, hương vị ngọt nhẹ, hắn chẳng biết từ bao giờ đã ăn hết hơn nửa đĩa rau.
Một tên đàn ông, đặc biệt là một tên đàn ông đã đói bụng cả ngày trời, với bữa sáng gồm hai món ăn và một bát cơm này vốn không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Du Phong Hành cứ ăn rồi lại ăn, lúc buông đũa thì trên bàn đã chẳng còn gì nữa.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn, càng nghĩ càng hụt hẫng, cầm điện thoại lên gọi qua cho Bùi Văn: “Bùi Văn, cậu mua cơm cho tôi kiểu gì vậy? Được tí như thế, định nuôi mèo hay nuôi thỏ vậy hả?”
Bùi Văn vừa nhận cước gọi của sếp đã bị dọa cho sửng sốt, đau khổ nói: “Sếp… Ngài nhầm rồi, tôi không mua cơm cho ngài.”
Du Phong Hành cũng sửng sốt theo: “Thế thì ai mua?”
*******
Chú thích:
(1) Ớt cựa gà: Có tên khoa học là Capsicum frutescens, thuộc phân loại ớt cay, hoa màu trắng với tràng hoa màu trắng xanh hoặc vàng lục. Ớt này thường được gắn liền với loại bột ớt paprika trứ danh.
(2) Giếng bơm nước bằng tay của nhà bạn Tô sẽ là kiểu như dưới hình, các cô có thể vẽ thêm cái mái gạch lên cho dễ hiểu chứ tui tìm không ra ảnh luôn á =))) Nhân tiện thì đoạn bạn Tô bơm nước lên được gọi là “mồi nước”, tức là người ta sẽ múc nước sẵn đổ vào cái ống chỗ tay cầm ấy, cho nó nén khí để nước dưới giếng có thể bơm ngược lên.
(3) Ê tô: là một dụng cụ để kẹp chặt và giữ các chi tiết trong gia công và lắp ráp, nó bao gồm một giá với hai hàm cặp.
Bonus tấm ảnh món bạn Tô nấu cho các cô thèm nè, món này món ruột của tui đó nha =)))