Chương : 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau Bùi Văn mang theo mấy nhân viên kỹ thuật đến nhà tháo camera cho sếp đang không vui, thuận tiện hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao mới lắp lên đã tháo xuống rồi?”
Du Phong Hành nói: “Lắp camera làm tôi thấy khó chịu.”
Cũng coi như là giải đáp thắc mắc của Bùi Văn.
Bùi Văn cảm thấy, boss của bọn họ có phải bị mấy chuyện gần đây làm suy nhược thần kinh hay không? Đến cả camera mà cũng không tha cho?
“Ngài thật sự… không cần tìm người đến khuyên nhủ hay an ủi ư?”
“Không cần.” Du Phong hành biết Bùi Văn đang lo lắng cho mình, nhưng hắn không cần thật, hắn cũng không phải một thiếu nữ bé bỏng tâm hồn dễ vỡ, chỉ cần một chút kích thích là đã chịu không nổi.
“Vậy ngài quay trở lại công ty sớm chút đi.” Bùi Văn nói: “Tuần sau ra mắt bản close beta(1) của Thiên vực, công ty quyết định chọn ra một trăm người may mắn tham gia thử nghiệm, một trăm người may mắn này cần ngài tự tay chọn lựa.”
“Ừm.” Thật ra Du Phong Hành đã quyết định ngày mai đi làm lại, nhưng hắn không nói cho Bùi Văn biết.
Trò chơi Thiên vực online này, là trò chơi thứ hai ra mắt kể từ khi công ty thành lập.
Sau khi trò chơi đầu tiên là Ma vực online đạt được thành công vang dội, đoàn đội của Du Phong Hành đã lập tức dốc hết tâm huyết mà chuẩn bị, mục tiêu là vượt qua Ma vực online.
Rất nhiều người đoán Ma vực online là đỉnh cao của công ty Phong Hành, trước đây Phong Hành vì chó ngáp phải ruồi mới có thể khiến trò chơi này nổi tiếng khắp cả nước, nên Thiên vực online mà muốn vượt qua Ma vực online là điều không thể.
Nhưng sếp tổng Du Phong Hành trẻ tuổi vẫn luôn bình tĩnh, không bị những lời đó ảnh hưởng.
Lúc đang được lên sóng phỏng vấn cũng trả lời rất khí phách: “Tôi không lo lắm, vì sao tôi không lo? Vì tôi còn trẻ, tôi mới hai mươi bảy tuổi, có tương lai là có tất cả.”
Rất nhiều người sau khi xem xong cuộc phỏng vấn này mới tỉnh ngộ, đúng, Du Phong Hành mới hai mươi bảy tuổi.
Vậy nghĩ lại xem khi mình hai mươi bảy tuổi đang làm gì?
Những người này chưa tới hai mươi bảy tuổi, vậy thêm mấy năm nữa, tới hai mươi bảy tuổi rồi liệu có thể tạo ra một trò chơi nổi tiếng như Ma vực online không?
Phần lớn đều là không thể.
Không hề khoa trương mà nói, nhờ video phỏng vấn này, Ma vực online đã kéo được một số lượng lớn người chơi nữ vào game.
Khiến cho đoàn đội Ma vực có suy nghĩ muốn sút bay tiểu thịt tươi đang làm gương mặt thương hiệu, đưa Du Phong Hành lên làm thay.
Đáng tiếc thường ngày Du Phong Hành rất biết điều, số lần lộ diện trên truyền thông có thể đếm được bằng đầu ngón tay, làm cho những người yêu mến hắn không có cửa giúp hắn nổi tiếng.
Đúng sáu giờ sáng nay, Tô Tinh Thần đã ra cửa.
Trước tám giờ phải lên được đến trấn, vì đây là lúc chợ đông đúc náo nhiệt nhất.
Cậu đỗ xe của mình thật cẩn thận, lại nhìn thấy bên cạnh có tiệm ăn vặt của huyện Gia Sa.
Tô Tinh Thần không nói hai lời, đi vào ăn một bát mì vằn thắn lót dạ, sau đó mới ôm theo cái thùng nhỏ và bì xác rắn(2) vào chợ.
Theo lời chú Vương nói, thì trị an trên trấn của họ rất tốt, người dân lại thật thà chất phác.
Rất ít khi xảy ra tình trạng trộm đồ.
Tô Tinh Thần cũng không biết những lời này là thật hay giả, tóm lại cậu khóa cổ xe lại, bỏ hết đồ ăn và dụng cụ mua được vào bao bì, dùng dây thừng thô to cột chúng lên xe để tránh bị người khác mượn gió bẻ măng cuỗm đi mất.
“Em giai, mua chó không?” Một ông bác hơn sáu mươi tuổi đạp xe thồ theo hai giỏ trúc, dừng lại bên cạnh Tô Tinh Thần.
Một ổ chó con rầm rì kêu đã hấp dẫn sự chú ý của Tô Tinh Thần từ lâu, cậu vội vàng nói: “Bác dừng lại cho cháu xem thử với?”
Ông bác kia chỉ tiện mồm hỏi thử, không ngờ Tô Tinh Thần lại muốn mua chó thật, lập tức cười hớn hở dừng xe lại ra giá: “Được, chó này của bác vừa đủ tháng, cháu xem đi, xương sọ lớn, tứ chi lại to khỏe, bố mẹ nó đều là chó săn đi núi đấy.”
Đi núi?
Con ngươi Tô Tinh Thần khẽ nhúc nhích, nhận lấy chó con ông bác chọn cho mà xem xét một lượt, đây là một con chó vàng thường thấy, kháu khỉnh khỏe mạnh, chất lượng đúng là không tồi.
“Giá sao đây ạ?” Tô Tinh Thần cười hỏi.
“50 một con.” Ông bác vội xòe ra một bàn tay.
“Rẻ vậy? Cháu mua hai con.” Tô Tinh Thần rất vừa lòng với cái giá này, vui vẻ ôm chó con vuốt vuốt.
Chó con vẫn còn lạ mùi với cậu, nép trong lồng ngực khẽ rung chiếc đuôi nhỏ, nhỏ giọng kêu rầm rì.
“Đừng sợ đừng sợ.” Tô Tinh Thần tới gần nó, lại ngửi thấy một mùi sữa độc nhất vô nhị chỉ có trên người chó con.
“Cháu thấy con này thế nào?” Ông bác nghiêm túc đưa một con chó con khỏe mạnh khác cho thanh niên mặt búng ra sữa này.
Cũng là một con chó vàng, trong mắt lại lộ vẻ hung dữ.
Tô Tinh Thần theo bản năng ghét bỏ nó, cậu liếc mắt nhìn lom lom vào con chó nhỏ lông trắng nằm trong giỏ trúc, lập tức quyết định: “Bác, cháu lấy con này.”
Ông bác khó hiểu nói: “Con này là em út, không to khỏe như những con khác.”
Tô Tinh Thần cười cười: “Không sao, cháu sẽ nuôi nó khỏe lên.”
Cứ như vậy, Tô Tinh Thần tiêu một trăm đồng, ôm về hai con chó con mập mạp.
Cậu bỏ chó con vào chiếc hộp giấy rồi ôm lên, đặt trên bàn đạp của xe ba bánh để tránh ánh nắng chiếu vào.
Sau khi mua xong mọi thứ, trời đã gần trưa, Tô Tinh Thần hài lòng lái xe về nhà.
Đến lúc vào thôn, cậu lại nhớ ra một chuyện.
Chiều hôm qua khi dọn dẹp tầng một xong, Tô Tinh Thần gọi điện thoại xin chú Vương tư vấn, hỏi về chuyện mua đồ dùng.
Chú Vương tận tâm tận lực giới thiệu một xưởng đồ gia dụng không tồi trên trấn, nhưng sau đó còn nói thêm một câu cuối cùng: “Mấy món đó giá không rẻ đâu, nếu cháu muốn rẻ chút… thì có thể đi tìm chú Ngưu trong thôn mình, ông ấy biết làm chúng đấy.”
Tô Tinh Thần đương nhiên biết đồ mình cần mua không hề rẻ, nhưng cậu quyết định tìm chú Ngưu xin giúp đỡ, không phải là vì tiết kiệm tiền, mà vì nghe chú Vương nói, chú Ngưu là người đã có tuổi sống một mình.
Dựa theo địa chỉ mà chú Vương đã đưa, Tô Tinh Thần lái thẳng chiếc xe ba bánh vào cửa nhà chú Ngưu.
Đây là căn nhà trệt hiếm thấy trong thôn, sau lưng trồng một khu rừng trúc, nếu đi từ con đường nhỏ có thể lên được núi.
Phía trước là mảnh đất trống, quả nhiên có không ít đồ bằng gỗ và trúc, thật ra chúng không chỉ có gia cụ, mà thứ gì cũng có hết.
“Chú Ngưu ơi?” Tô Tinh Thần xuống xe, đứng ở cửa gọi.
“Ra đây, ai thế?” Một người già bưng chén bước ra từ căn phòng sáng sủa, đi chân trần, da ngăm đen, tinh thần sáng láng, thấy Tô Tinh Thần liền sửng sốt, con nhà ai từ đâu ra thế này?
Chưa gặp bao giờ.
“Chú Ngưu, cháu tên Tô Tinh Thần, muốn nhờ chú làm gia cụ giúp cháu.” Tô Tinh Thần giới thiệu bản thân và mục đích đến cho ông.
Cứ ai họ Tô thì đều là người trong thôn, chú Ngưu cũng họ Tô, tên thật là Tô Thụy Ngưu. Tuy chưa từng thấy người cháu đứng trước mặt này, thế nhưng khi biết là người đồng tông, trên khuôn mặt ngăm đen của chú Ngưu lại hiện ra vẻ vui mừng: “Thì ra là người cùng họ, cha cháu tên gì?”
Tô Tinh Thần cười hiền: “Tên húy của cha cháu là Tô Kiến An, tên húy ông nội cháu là Tô Thế Kiệt.”
Chú Ngưu gật gật đầu: “Ồ, chú biết ông nội cháu rồi, ông ấy là người rất giỏi.” Sau đó không nhiều lời nữa, bởi vì ông cũng biết, cả cha và ông nội cậu đều đã qua đời.
“Vào đi vào đi.” Chú Ngưu bắt chuyện, “Cháu muốn làm gia cụ thế nào, để chú làm cho cháu một bộ.”
“Cảm ơn chú Ngưu.” Tô Tinh Thần đi vào, ngạc nhiên nhìn một đống áo tơi(3) treo xung quanh tường.
Những chiếc áo tơi này đều được làm một cách rất công phu và khéo léo.
“Đẹp quá.” Tô Tinh Thần khen một câu thật lòng.
Chú Ngưu đang châm trà cũng ngẩng đầu nhìn tác phẩm của mình, cười ha hả nói: “Nghề tổ của chú là làm áo tơi, nhưng thứ này về sau lại lạc hậu mất, không dùng được nữa.”
Nên mới đổi sang làm gia cụ, làm đồ đan lát kiếm cơm ăn.
Thế nhưng mấy năm gần đây, xã hội ngày càng phát triển, những nghề cần đến sọt trúc và các đồ dùng bằng gỗ không còn nhiều.
“Chú Ngưu, cháu có thể quay video quá trình làm gỗ của chú không?” Tô Tinh Thần nghe thấy sự bất đắc dĩ trong câu nói của ông, trong lòng liền nảy ra ý nghĩ như vậy, chưa kịp xác định có thể làm hay không đã hỏi ra mất.
Chú Ngưu nói: “Hửm?” Ông không biết nhiều về mấy món đồ của thanh niên cho lắm, nhưng khi thấy Tô Tinh Thần lấy di động ra chụp tường là ông đã hiểu ngay, lúc camera quay đến mình, vị cao tuổi này lộ ra một nụ cười vừa giản dị vừa câu nệ.
Sau khi quay xong video, Tô Tinh Thần ngồi xuống, nói cho chú Ngưu nghe về những món đồ mình cần.
Nghe nói đồ đan tre dễ làm hơn một chút, Tô Tinh Thần không do dự mà lựa chọn gia cụ làm bằng tre.
Trước khi đi cậu còn nói với chú Ngưu: “Chú Ngưu, áo tơi của chú bán thế nào?”
Tuy không biết có ai mua hay không, nhưng lỡ may có thì sao?
Chú Ngưu cho rằng Tô Tinh Thần chỉ đang tò mò, hòa ái cười nói: “Trước đây khi còn có người mua, chú bán tám mươi mốt đồng một bộ.”
Sau đó ngay cả tám mươi mốt đồng cũng không ai mua nữa.
Tô Tinh Thần lại hỏi: “Một bộ phải làm trong bao lâu?”
Chú Ngưu xòe ra ba ngón tay: “Ba ngày.”
Tô Tinh Thần im lặng, ba ngày kiếm được khoảng tám mươi đồng, đã bao gồm cả phí nguyên liệu lẫn tiền công.
“Chú Ngưu, cháu mới đi từ trấn về, có mang theo ít trái cây tươi, để cháu lấy cho chú.” Tô Tinh Thần nói, cậu đi tới chiếc xe ba bánh đang đỗ trong bóng mát, lấy một quả dưa gang lớn bằng hai nắm tay xuống, thêm ba quả táo đỏ Fuji, dùng vạt áo bao lại rồi đưa vào cho chú Ngưu.
Vị có tuổi này đã lâu không được ai tặng quà nên có chút sủng thụ nhược kinh, nhưng ông lại khoát tay không nhận: “Không không không, cháu cầm về ăn đi, chú không ăn.”
Tô Tinh Thần không chỉ muốn cho ông mấy quả táo tây, mà còn cho cả một con cá lớn, nói: “Cháu rất thích cái rổ đan của chú, cháu lấy mấy thứ này đổi một cái được không?”
Chú Ngưu suy nghĩ một lát, để lộ vẻ không tiện từ chối cậu.
Tô Tinh Thần lập tức đặt hoa quả lên bàn, quay đầu đi lấy tiếp một con cá, cười híp mắt nói: “Cháu muốn lấy chiếc lớn.”
Cứ như vậy, chú Ngưu nhét mấy cái rổ lên xe cho cậu.
Tính ra thì, người bị thiệt vẫn là chú Ngưu.
Tô Tinh Thần chiếm được tiện nghi của người ta, vui vẻ nổ máy xe ba bánh trở về nhà.
Lúc này trời đã sắp về chiều, không còn sớm nữa.
Du Phong Hành ăn sáng rất muộn, bây giờ còn chưa đói bụng lắm, chỉ là sau khi tháo camera đi, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác mong chờ.
Làm hại hắn cứ mất tập trung liên tục.
Tô Tinh Thần sắp xếp ổ mới cho đám chó con, sau đó ôm đồ ăn lên tầng.
Nhìn thấy những chiếc camera đã bị tháo dỡ không còn cái nào, liền không cố kỵ gì mà ngênh ngang đi vào phòng bếp, sau đó nhanh chân nhanh tay vo gạo nấu cơm, rửa rau thái rau.
Nguyên liệu nấu ăn hôm nay là một con cá nặng hơn cân rưỡi, ông chủ nói là bắt được trên đường vào núi, từ nhỏ đã ăn đồ trong suối mà lớn, thịt cá tươi ngon căng mịn.
Toàn là ba xạo.
Thế nhưng con cá này được nuôi trong môi trường sinh thái là điều chắc chắn.
Tô Tinh Thần giết cá chặt khúc xong xuôi, rắc chút gia vị vào ướp mấy phút, sau đó bắt đầu rửa rau xà lách.
Từng cuộn rau xà lách tròn vo do chính tay bà cô bán rau tự trồng, xanh non đáng yêu, hương vị ngon ngọt.
Nửa tiếng sau, một tô canh cá và một đĩa xà lách xào nóng hổi ra lò.
Tô Tinh Thần chia phần canh cá nguyên bản không cay ra một tô, đưa cho chủ nhà đã tháo camera ăn trưa.
Còn phần của cậu, đương nhiên là phải bỏ cay rồi.
Canh cá mà không bỏ cay thì không có linh hồn.
********
Chú thích:
(1) Close beta: là giai đoạn thử nghiệm mà hạn chế đối với các nhóm nhỏ. Ví dụ như chọn lọc ra một số lượng người đăng ký tham gia thử nghiệm nhất định sau đó phát code cho số lượng người đó để họ trải nghiệm game trước…
(2) Bì xác rắn: là cái bao tải chuyên đóng cám gà, lợn, bò… đó:v
(3) Áo tơi: loại áo làm được kết bằng rơm khô, dùng để che mưa che nắng cho người nông dân.
Canh cá:
Rau xà lách xào:
Ngày hôm sau Bùi Văn mang theo mấy nhân viên kỹ thuật đến nhà tháo camera cho sếp đang không vui, thuận tiện hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao mới lắp lên đã tháo xuống rồi?”
Du Phong Hành nói: “Lắp camera làm tôi thấy khó chịu.”
Cũng coi như là giải đáp thắc mắc của Bùi Văn.
Bùi Văn cảm thấy, boss của bọn họ có phải bị mấy chuyện gần đây làm suy nhược thần kinh hay không? Đến cả camera mà cũng không tha cho?
“Ngài thật sự… không cần tìm người đến khuyên nhủ hay an ủi ư?”
“Không cần.” Du Phong hành biết Bùi Văn đang lo lắng cho mình, nhưng hắn không cần thật, hắn cũng không phải một thiếu nữ bé bỏng tâm hồn dễ vỡ, chỉ cần một chút kích thích là đã chịu không nổi.
“Vậy ngài quay trở lại công ty sớm chút đi.” Bùi Văn nói: “Tuần sau ra mắt bản close beta(1) của Thiên vực, công ty quyết định chọn ra một trăm người may mắn tham gia thử nghiệm, một trăm người may mắn này cần ngài tự tay chọn lựa.”
“Ừm.” Thật ra Du Phong Hành đã quyết định ngày mai đi làm lại, nhưng hắn không nói cho Bùi Văn biết.
Trò chơi Thiên vực online này, là trò chơi thứ hai ra mắt kể từ khi công ty thành lập.
Sau khi trò chơi đầu tiên là Ma vực online đạt được thành công vang dội, đoàn đội của Du Phong Hành đã lập tức dốc hết tâm huyết mà chuẩn bị, mục tiêu là vượt qua Ma vực online.
Rất nhiều người đoán Ma vực online là đỉnh cao của công ty Phong Hành, trước đây Phong Hành vì chó ngáp phải ruồi mới có thể khiến trò chơi này nổi tiếng khắp cả nước, nên Thiên vực online mà muốn vượt qua Ma vực online là điều không thể.
Nhưng sếp tổng Du Phong Hành trẻ tuổi vẫn luôn bình tĩnh, không bị những lời đó ảnh hưởng.
Lúc đang được lên sóng phỏng vấn cũng trả lời rất khí phách: “Tôi không lo lắm, vì sao tôi không lo? Vì tôi còn trẻ, tôi mới hai mươi bảy tuổi, có tương lai là có tất cả.”
Rất nhiều người sau khi xem xong cuộc phỏng vấn này mới tỉnh ngộ, đúng, Du Phong Hành mới hai mươi bảy tuổi.
Vậy nghĩ lại xem khi mình hai mươi bảy tuổi đang làm gì?
Những người này chưa tới hai mươi bảy tuổi, vậy thêm mấy năm nữa, tới hai mươi bảy tuổi rồi liệu có thể tạo ra một trò chơi nổi tiếng như Ma vực online không?
Phần lớn đều là không thể.
Không hề khoa trương mà nói, nhờ video phỏng vấn này, Ma vực online đã kéo được một số lượng lớn người chơi nữ vào game.
Khiến cho đoàn đội Ma vực có suy nghĩ muốn sút bay tiểu thịt tươi đang làm gương mặt thương hiệu, đưa Du Phong Hành lên làm thay.
Đáng tiếc thường ngày Du Phong Hành rất biết điều, số lần lộ diện trên truyền thông có thể đếm được bằng đầu ngón tay, làm cho những người yêu mến hắn không có cửa giúp hắn nổi tiếng.
Đúng sáu giờ sáng nay, Tô Tinh Thần đã ra cửa.
Trước tám giờ phải lên được đến trấn, vì đây là lúc chợ đông đúc náo nhiệt nhất.
Cậu đỗ xe của mình thật cẩn thận, lại nhìn thấy bên cạnh có tiệm ăn vặt của huyện Gia Sa.
Tô Tinh Thần không nói hai lời, đi vào ăn một bát mì vằn thắn lót dạ, sau đó mới ôm theo cái thùng nhỏ và bì xác rắn(2) vào chợ.
Theo lời chú Vương nói, thì trị an trên trấn của họ rất tốt, người dân lại thật thà chất phác.
Rất ít khi xảy ra tình trạng trộm đồ.
Tô Tinh Thần cũng không biết những lời này là thật hay giả, tóm lại cậu khóa cổ xe lại, bỏ hết đồ ăn và dụng cụ mua được vào bao bì, dùng dây thừng thô to cột chúng lên xe để tránh bị người khác mượn gió bẻ măng cuỗm đi mất.
“Em giai, mua chó không?” Một ông bác hơn sáu mươi tuổi đạp xe thồ theo hai giỏ trúc, dừng lại bên cạnh Tô Tinh Thần.
Một ổ chó con rầm rì kêu đã hấp dẫn sự chú ý của Tô Tinh Thần từ lâu, cậu vội vàng nói: “Bác dừng lại cho cháu xem thử với?”
Ông bác kia chỉ tiện mồm hỏi thử, không ngờ Tô Tinh Thần lại muốn mua chó thật, lập tức cười hớn hở dừng xe lại ra giá: “Được, chó này của bác vừa đủ tháng, cháu xem đi, xương sọ lớn, tứ chi lại to khỏe, bố mẹ nó đều là chó săn đi núi đấy.”
Đi núi?
Con ngươi Tô Tinh Thần khẽ nhúc nhích, nhận lấy chó con ông bác chọn cho mà xem xét một lượt, đây là một con chó vàng thường thấy, kháu khỉnh khỏe mạnh, chất lượng đúng là không tồi.
“Giá sao đây ạ?” Tô Tinh Thần cười hỏi.
“50 một con.” Ông bác vội xòe ra một bàn tay.
“Rẻ vậy? Cháu mua hai con.” Tô Tinh Thần rất vừa lòng với cái giá này, vui vẻ ôm chó con vuốt vuốt.
Chó con vẫn còn lạ mùi với cậu, nép trong lồng ngực khẽ rung chiếc đuôi nhỏ, nhỏ giọng kêu rầm rì.
“Đừng sợ đừng sợ.” Tô Tinh Thần tới gần nó, lại ngửi thấy một mùi sữa độc nhất vô nhị chỉ có trên người chó con.
“Cháu thấy con này thế nào?” Ông bác nghiêm túc đưa một con chó con khỏe mạnh khác cho thanh niên mặt búng ra sữa này.
Cũng là một con chó vàng, trong mắt lại lộ vẻ hung dữ.
Tô Tinh Thần theo bản năng ghét bỏ nó, cậu liếc mắt nhìn lom lom vào con chó nhỏ lông trắng nằm trong giỏ trúc, lập tức quyết định: “Bác, cháu lấy con này.”
Ông bác khó hiểu nói: “Con này là em út, không to khỏe như những con khác.”
Tô Tinh Thần cười cười: “Không sao, cháu sẽ nuôi nó khỏe lên.”
Cứ như vậy, Tô Tinh Thần tiêu một trăm đồng, ôm về hai con chó con mập mạp.
Cậu bỏ chó con vào chiếc hộp giấy rồi ôm lên, đặt trên bàn đạp của xe ba bánh để tránh ánh nắng chiếu vào.
Sau khi mua xong mọi thứ, trời đã gần trưa, Tô Tinh Thần hài lòng lái xe về nhà.
Đến lúc vào thôn, cậu lại nhớ ra một chuyện.
Chiều hôm qua khi dọn dẹp tầng một xong, Tô Tinh Thần gọi điện thoại xin chú Vương tư vấn, hỏi về chuyện mua đồ dùng.
Chú Vương tận tâm tận lực giới thiệu một xưởng đồ gia dụng không tồi trên trấn, nhưng sau đó còn nói thêm một câu cuối cùng: “Mấy món đó giá không rẻ đâu, nếu cháu muốn rẻ chút… thì có thể đi tìm chú Ngưu trong thôn mình, ông ấy biết làm chúng đấy.”
Tô Tinh Thần đương nhiên biết đồ mình cần mua không hề rẻ, nhưng cậu quyết định tìm chú Ngưu xin giúp đỡ, không phải là vì tiết kiệm tiền, mà vì nghe chú Vương nói, chú Ngưu là người đã có tuổi sống một mình.
Dựa theo địa chỉ mà chú Vương đã đưa, Tô Tinh Thần lái thẳng chiếc xe ba bánh vào cửa nhà chú Ngưu.
Đây là căn nhà trệt hiếm thấy trong thôn, sau lưng trồng một khu rừng trúc, nếu đi từ con đường nhỏ có thể lên được núi.
Phía trước là mảnh đất trống, quả nhiên có không ít đồ bằng gỗ và trúc, thật ra chúng không chỉ có gia cụ, mà thứ gì cũng có hết.
“Chú Ngưu ơi?” Tô Tinh Thần xuống xe, đứng ở cửa gọi.
“Ra đây, ai thế?” Một người già bưng chén bước ra từ căn phòng sáng sủa, đi chân trần, da ngăm đen, tinh thần sáng láng, thấy Tô Tinh Thần liền sửng sốt, con nhà ai từ đâu ra thế này?
Chưa gặp bao giờ.
“Chú Ngưu, cháu tên Tô Tinh Thần, muốn nhờ chú làm gia cụ giúp cháu.” Tô Tinh Thần giới thiệu bản thân và mục đích đến cho ông.
Cứ ai họ Tô thì đều là người trong thôn, chú Ngưu cũng họ Tô, tên thật là Tô Thụy Ngưu. Tuy chưa từng thấy người cháu đứng trước mặt này, thế nhưng khi biết là người đồng tông, trên khuôn mặt ngăm đen của chú Ngưu lại hiện ra vẻ vui mừng: “Thì ra là người cùng họ, cha cháu tên gì?”
Tô Tinh Thần cười hiền: “Tên húy của cha cháu là Tô Kiến An, tên húy ông nội cháu là Tô Thế Kiệt.”
Chú Ngưu gật gật đầu: “Ồ, chú biết ông nội cháu rồi, ông ấy là người rất giỏi.” Sau đó không nhiều lời nữa, bởi vì ông cũng biết, cả cha và ông nội cậu đều đã qua đời.
“Vào đi vào đi.” Chú Ngưu bắt chuyện, “Cháu muốn làm gia cụ thế nào, để chú làm cho cháu một bộ.”
“Cảm ơn chú Ngưu.” Tô Tinh Thần đi vào, ngạc nhiên nhìn một đống áo tơi(3) treo xung quanh tường.
Những chiếc áo tơi này đều được làm một cách rất công phu và khéo léo.
“Đẹp quá.” Tô Tinh Thần khen một câu thật lòng.
Chú Ngưu đang châm trà cũng ngẩng đầu nhìn tác phẩm của mình, cười ha hả nói: “Nghề tổ của chú là làm áo tơi, nhưng thứ này về sau lại lạc hậu mất, không dùng được nữa.”
Nên mới đổi sang làm gia cụ, làm đồ đan lát kiếm cơm ăn.
Thế nhưng mấy năm gần đây, xã hội ngày càng phát triển, những nghề cần đến sọt trúc và các đồ dùng bằng gỗ không còn nhiều.
“Chú Ngưu, cháu có thể quay video quá trình làm gỗ của chú không?” Tô Tinh Thần nghe thấy sự bất đắc dĩ trong câu nói của ông, trong lòng liền nảy ra ý nghĩ như vậy, chưa kịp xác định có thể làm hay không đã hỏi ra mất.
Chú Ngưu nói: “Hửm?” Ông không biết nhiều về mấy món đồ của thanh niên cho lắm, nhưng khi thấy Tô Tinh Thần lấy di động ra chụp tường là ông đã hiểu ngay, lúc camera quay đến mình, vị cao tuổi này lộ ra một nụ cười vừa giản dị vừa câu nệ.
Sau khi quay xong video, Tô Tinh Thần ngồi xuống, nói cho chú Ngưu nghe về những món đồ mình cần.
Nghe nói đồ đan tre dễ làm hơn một chút, Tô Tinh Thần không do dự mà lựa chọn gia cụ làm bằng tre.
Trước khi đi cậu còn nói với chú Ngưu: “Chú Ngưu, áo tơi của chú bán thế nào?”
Tuy không biết có ai mua hay không, nhưng lỡ may có thì sao?
Chú Ngưu cho rằng Tô Tinh Thần chỉ đang tò mò, hòa ái cười nói: “Trước đây khi còn có người mua, chú bán tám mươi mốt đồng một bộ.”
Sau đó ngay cả tám mươi mốt đồng cũng không ai mua nữa.
Tô Tinh Thần lại hỏi: “Một bộ phải làm trong bao lâu?”
Chú Ngưu xòe ra ba ngón tay: “Ba ngày.”
Tô Tinh Thần im lặng, ba ngày kiếm được khoảng tám mươi đồng, đã bao gồm cả phí nguyên liệu lẫn tiền công.
“Chú Ngưu, cháu mới đi từ trấn về, có mang theo ít trái cây tươi, để cháu lấy cho chú.” Tô Tinh Thần nói, cậu đi tới chiếc xe ba bánh đang đỗ trong bóng mát, lấy một quả dưa gang lớn bằng hai nắm tay xuống, thêm ba quả táo đỏ Fuji, dùng vạt áo bao lại rồi đưa vào cho chú Ngưu.
Vị có tuổi này đã lâu không được ai tặng quà nên có chút sủng thụ nhược kinh, nhưng ông lại khoát tay không nhận: “Không không không, cháu cầm về ăn đi, chú không ăn.”
Tô Tinh Thần không chỉ muốn cho ông mấy quả táo tây, mà còn cho cả một con cá lớn, nói: “Cháu rất thích cái rổ đan của chú, cháu lấy mấy thứ này đổi một cái được không?”
Chú Ngưu suy nghĩ một lát, để lộ vẻ không tiện từ chối cậu.
Tô Tinh Thần lập tức đặt hoa quả lên bàn, quay đầu đi lấy tiếp một con cá, cười híp mắt nói: “Cháu muốn lấy chiếc lớn.”
Cứ như vậy, chú Ngưu nhét mấy cái rổ lên xe cho cậu.
Tính ra thì, người bị thiệt vẫn là chú Ngưu.
Tô Tinh Thần chiếm được tiện nghi của người ta, vui vẻ nổ máy xe ba bánh trở về nhà.
Lúc này trời đã sắp về chiều, không còn sớm nữa.
Du Phong Hành ăn sáng rất muộn, bây giờ còn chưa đói bụng lắm, chỉ là sau khi tháo camera đi, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác mong chờ.
Làm hại hắn cứ mất tập trung liên tục.
Tô Tinh Thần sắp xếp ổ mới cho đám chó con, sau đó ôm đồ ăn lên tầng.
Nhìn thấy những chiếc camera đã bị tháo dỡ không còn cái nào, liền không cố kỵ gì mà ngênh ngang đi vào phòng bếp, sau đó nhanh chân nhanh tay vo gạo nấu cơm, rửa rau thái rau.
Nguyên liệu nấu ăn hôm nay là một con cá nặng hơn cân rưỡi, ông chủ nói là bắt được trên đường vào núi, từ nhỏ đã ăn đồ trong suối mà lớn, thịt cá tươi ngon căng mịn.
Toàn là ba xạo.
Thế nhưng con cá này được nuôi trong môi trường sinh thái là điều chắc chắn.
Tô Tinh Thần giết cá chặt khúc xong xuôi, rắc chút gia vị vào ướp mấy phút, sau đó bắt đầu rửa rau xà lách.
Từng cuộn rau xà lách tròn vo do chính tay bà cô bán rau tự trồng, xanh non đáng yêu, hương vị ngon ngọt.
Nửa tiếng sau, một tô canh cá và một đĩa xà lách xào nóng hổi ra lò.
Tô Tinh Thần chia phần canh cá nguyên bản không cay ra một tô, đưa cho chủ nhà đã tháo camera ăn trưa.
Còn phần của cậu, đương nhiên là phải bỏ cay rồi.
Canh cá mà không bỏ cay thì không có linh hồn.
********
Chú thích:
(1) Close beta: là giai đoạn thử nghiệm mà hạn chế đối với các nhóm nhỏ. Ví dụ như chọn lọc ra một số lượng người đăng ký tham gia thử nghiệm nhất định sau đó phát code cho số lượng người đó để họ trải nghiệm game trước…
(2) Bì xác rắn: là cái bao tải chuyên đóng cám gà, lợn, bò… đó:v
(3) Áo tơi: loại áo làm được kết bằng rơm khô, dùng để che mưa che nắng cho người nông dân.
Canh cá:
Rau xà lách xào: