Chương : 4
Ngu Ninh liếc nhìn menu để trên bàn, chiếc bánh kem trong hình không chỉ đẹp mà còn trông rất ngon. Cô quyết định lát nữa sẽ tự thưởng cho mình chiếc bánh này: "Chị Amy nói chị đã mua chuộc được hai người đàn ông trong đoạn video, còn mua thủy quân gì nữa, còn bảo chị đã vứt bỏ em, sắp sửa không còn là người đại diện của em nữa. Em không tin nên đã cãi nhau với chị ta một trận, hiện giờ em đang rất sợ hãi."
Trần Ni suýt thì không thở nổi mà ngất đi, cảm thấy Amy đúng là bám dai như đỉa, hết lần này tới lần khác phá đám chuyện của chị ta: "Em đừng sợ, cô ta chỉ đang nói bậy thôi. Hợp đồng ra mắt của nhóm nhạc đã soạn xong, sao chị có thể vứt bỏ em như thế được?"
Ngu Ninh hỏi: "Vậy chuyện thủy quân kia là thế nào hả chị?"
Trần Ni vô cùng cẩn thận thuyết phục: "Lúc trước cô ta tranh vị trí người đại diện của nhóm nhạc mấy em với chị, nhưng do không đủ năng lực, công ty lại sợ cô ta làm lỡ mấy em nên không đồng ý. Cô ta oán giận chị nên mới ăn nói lung tung, cố ý muốn chia rẽ tình cảm chị em của chúng ta."
Ngu Ninh vờ như đã bị thuyết phục, hỏi tiếp: "Nếu như em không muốn đứng ra nhận mình là người trong đoạn video đó thì chị có tức giận không? Hay là giống như lời chị Amy đã nói, chị vẫn sẽ cho người ta đổ mọi thứ lên đầu em? Rồi dùng tài khoản weibo của em để đăng tin xin lỗi?"
Trần Ni tạm thời không rõ Ngu Ninh đang đóng kịch hay thật lòng tin tưởng mình, thế nhưng chị ta sẽ không nói những chuyện này qua điện thoại: "Đoạn video gì chứ. Thôi vậy, hay là bây giờ em đến phòng làm việc của chị đi, có hiểu lầm gì thì chúng ta sẽ nói chuyện cho rõ ràng."
Ngu Ninh giống như không hề đề phòng mà lập tức đồng ý, thế nhưng trong long lại thầm mắng Trần Ni đúng là cáo già, đoạn ghi âm của cuộc điện thoại này không có tác dụng gì rồi.
Cúp điện thoại, Trần Ni bấm điện thoại gọi cho trợ lý của mình, lạnh lùng bảo: "Cô vào đây giải thích cho tôi xem, tại sao điện thoại của Ngu Ninh lại ở trong tay Amy?"
Trái ngược với tâm trạng bực tức của Trần Ni, Ngu Ninh mua bánh kem rồi rời đi. Cô đi mua một cái điện thoại mới, nhờ nhân viên sạc đầy pin giúp mình, sau đó đến bên đường mua một cái sim không cần đăng ký tên, cuối cùng quay lại cửa hàng điện thoại ăn xong chiếc bánh kem của mình. Sau khi nói lời cảm ơn với nhân viên cửa hang, lúc này Ngu Ninh mới gắn thẻ sim vào điện thoại, đi thẳng đến công ty giải trí Vĩnh Gia.
Trước đây vì một vai diễn, Ngu Ninh đã đọc qua một vài quyển sách về tâm lý học, với tính cách đa nghi như Trần Ni, chỉ có ở tại nơi thân thuộc nhất, tạo cho cô ta cảm giác có thể khống chế tất cả mọi thứ thì mới dễ tìm được sơ hở của cô ta.
Sau khi đến công ty giải trí Vĩnh Gia, Ngu Ninh đi vào nhà vệ sinh, bật chế độ ghi âm rồi giấu kỹ chiếc điện thoại vừa mua, xong xuôi mới đến phòng làm việc của Trần Ni.
Ngu Ninh đến nơi thì gõ cửa. Một hồi sau, cửa mới được mở ra.
Mở cửa là trợ lý của Trần Ni, hai mắt sưng đỏ như vừa khóc. Cô ta nhìn thấy Ngu Ninh bèn cúi đầu nói: "Mời vào, chị Trần đang đợi cô ở trong."
Ngu Ninh khẽ gật đầu, đi thẳng vào.
Trong một khoảnh khắc, trợ lý của Trần Ni nhận thấy trong ánh mắt Ngu Ninh toát ra sự hờ hững khác thường, thế nhưng nhìn lại Ngu Ninh đang đứng trước bàn làm việc thì vẫn là dáng vẻ của cô chị ngốc nghếch trước đây…
"Bưng trà đi!" Thấy trợ lý đứng trước cửa, Trần Ni trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ những việc cơ bản như thế cô cũng không làm được?"
Trợ lý bị dọa đến mức không kịp nghĩ thêm chuyện gì, vội vàng đóng cửa lại đi chuẩn bị trà nước.
Trần Ni ngồi trên ghế khẽ gật đầu bảo: "Em ngồi xuống đi."
Sau khi ngồi xuống, Ngu Ninh không đợi Trần Ni cất lời đã hỏi tới: "Chị Trần, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chị nói mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho em sao? Em đã ra ngoài tìm hiểu về đoạn video, chuyện, chuyện như thế, nếu em thừa nhận, em..."
Ngu Ninh giống như sốt ruột đến mức không thể nói tiếp được nữa.
Trái ngược với dáng vẻ gấp gáp của Ngu Ninh, Trần Ni lại rất bình thản. Chị ta còn đưa cho Ngu Ninh một thanh sô cô la: "Nếu như em không đồng ý thì thôi, chị là người đại diện của em, chị còn có thể hại em sao?"
Ngu Ninh nhìn thanh socola, vẻ mặt dịu đi một chút. Cô cầm thanh socola trong tay nhưng không ăn: "Nhưng mà...."
"Đương nhiên công ty sẽ có người xử lý những việc này.” Trong lòng Trần Ni thầm rủa Amy nhưng vẻ mặt thì vẫn rất nhã nhặn: "Biết em thích ăn loại sô cô la này, chị đã cố tình nhờ người mua từ nước ngoài về, lát nữa em cứ cầm về đi."
Ngu Ninh cắn môi dưới, tựa hồ có chút áy náy. Cô liếc mắt nhìn Trần Ni một cái rồi cúi đầu nói: "Xin lỗi chị Trần, em đã sốt ruột quá rồi."
Trần Ni suýt thì không thở nổi mà ngất đi, cảm thấy Amy đúng là bám dai như đỉa, hết lần này tới lần khác phá đám chuyện của chị ta: "Em đừng sợ, cô ta chỉ đang nói bậy thôi. Hợp đồng ra mắt của nhóm nhạc đã soạn xong, sao chị có thể vứt bỏ em như thế được?"
Ngu Ninh hỏi: "Vậy chuyện thủy quân kia là thế nào hả chị?"
Trần Ni vô cùng cẩn thận thuyết phục: "Lúc trước cô ta tranh vị trí người đại diện của nhóm nhạc mấy em với chị, nhưng do không đủ năng lực, công ty lại sợ cô ta làm lỡ mấy em nên không đồng ý. Cô ta oán giận chị nên mới ăn nói lung tung, cố ý muốn chia rẽ tình cảm chị em của chúng ta."
Ngu Ninh vờ như đã bị thuyết phục, hỏi tiếp: "Nếu như em không muốn đứng ra nhận mình là người trong đoạn video đó thì chị có tức giận không? Hay là giống như lời chị Amy đã nói, chị vẫn sẽ cho người ta đổ mọi thứ lên đầu em? Rồi dùng tài khoản weibo của em để đăng tin xin lỗi?"
Trần Ni tạm thời không rõ Ngu Ninh đang đóng kịch hay thật lòng tin tưởng mình, thế nhưng chị ta sẽ không nói những chuyện này qua điện thoại: "Đoạn video gì chứ. Thôi vậy, hay là bây giờ em đến phòng làm việc của chị đi, có hiểu lầm gì thì chúng ta sẽ nói chuyện cho rõ ràng."
Ngu Ninh giống như không hề đề phòng mà lập tức đồng ý, thế nhưng trong long lại thầm mắng Trần Ni đúng là cáo già, đoạn ghi âm của cuộc điện thoại này không có tác dụng gì rồi.
Cúp điện thoại, Trần Ni bấm điện thoại gọi cho trợ lý của mình, lạnh lùng bảo: "Cô vào đây giải thích cho tôi xem, tại sao điện thoại của Ngu Ninh lại ở trong tay Amy?"
Trái ngược với tâm trạng bực tức của Trần Ni, Ngu Ninh mua bánh kem rồi rời đi. Cô đi mua một cái điện thoại mới, nhờ nhân viên sạc đầy pin giúp mình, sau đó đến bên đường mua một cái sim không cần đăng ký tên, cuối cùng quay lại cửa hàng điện thoại ăn xong chiếc bánh kem của mình. Sau khi nói lời cảm ơn với nhân viên cửa hang, lúc này Ngu Ninh mới gắn thẻ sim vào điện thoại, đi thẳng đến công ty giải trí Vĩnh Gia.
Trước đây vì một vai diễn, Ngu Ninh đã đọc qua một vài quyển sách về tâm lý học, với tính cách đa nghi như Trần Ni, chỉ có ở tại nơi thân thuộc nhất, tạo cho cô ta cảm giác có thể khống chế tất cả mọi thứ thì mới dễ tìm được sơ hở của cô ta.
Sau khi đến công ty giải trí Vĩnh Gia, Ngu Ninh đi vào nhà vệ sinh, bật chế độ ghi âm rồi giấu kỹ chiếc điện thoại vừa mua, xong xuôi mới đến phòng làm việc của Trần Ni.
Ngu Ninh đến nơi thì gõ cửa. Một hồi sau, cửa mới được mở ra.
Mở cửa là trợ lý của Trần Ni, hai mắt sưng đỏ như vừa khóc. Cô ta nhìn thấy Ngu Ninh bèn cúi đầu nói: "Mời vào, chị Trần đang đợi cô ở trong."
Ngu Ninh khẽ gật đầu, đi thẳng vào.
Trong một khoảnh khắc, trợ lý của Trần Ni nhận thấy trong ánh mắt Ngu Ninh toát ra sự hờ hững khác thường, thế nhưng nhìn lại Ngu Ninh đang đứng trước bàn làm việc thì vẫn là dáng vẻ của cô chị ngốc nghếch trước đây…
"Bưng trà đi!" Thấy trợ lý đứng trước cửa, Trần Ni trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ những việc cơ bản như thế cô cũng không làm được?"
Trợ lý bị dọa đến mức không kịp nghĩ thêm chuyện gì, vội vàng đóng cửa lại đi chuẩn bị trà nước.
Trần Ni ngồi trên ghế khẽ gật đầu bảo: "Em ngồi xuống đi."
Sau khi ngồi xuống, Ngu Ninh không đợi Trần Ni cất lời đã hỏi tới: "Chị Trần, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chị nói mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho em sao? Em đã ra ngoài tìm hiểu về đoạn video, chuyện, chuyện như thế, nếu em thừa nhận, em..."
Ngu Ninh giống như sốt ruột đến mức không thể nói tiếp được nữa.
Trái ngược với dáng vẻ gấp gáp của Ngu Ninh, Trần Ni lại rất bình thản. Chị ta còn đưa cho Ngu Ninh một thanh sô cô la: "Nếu như em không đồng ý thì thôi, chị là người đại diện của em, chị còn có thể hại em sao?"
Ngu Ninh nhìn thanh socola, vẻ mặt dịu đi một chút. Cô cầm thanh socola trong tay nhưng không ăn: "Nhưng mà...."
"Đương nhiên công ty sẽ có người xử lý những việc này.” Trong lòng Trần Ni thầm rủa Amy nhưng vẻ mặt thì vẫn rất nhã nhặn: "Biết em thích ăn loại sô cô la này, chị đã cố tình nhờ người mua từ nước ngoài về, lát nữa em cứ cầm về đi."
Ngu Ninh cắn môi dưới, tựa hồ có chút áy náy. Cô liếc mắt nhìn Trần Ni một cái rồi cúi đầu nói: "Xin lỗi chị Trần, em đã sốt ruột quá rồi."