Chương 1
1
Thủ thành thất bại, ta bị hoàng đế nước địch Diệp Thần bắt sống.
Lúc này, trên người ta là bộ xiềng xích nặng trịch, bị trói trong phòng tra tấn của giám ngục ty.
Diệp Thần một thân khoác hoàng bào, đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn về phía ta,“Bản đồ phòng thủ phía Bắc ở đâu?”
Hắn giơ chiếc roi dài phủ đầy gai lên, gương mặt anh tuấn dưới ánh nến hiện lên chút đáng sợ.
Ta nhìn đi chỗ khác, vừa mới nuốt nước bọt định nói lung tung mấy câu thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Thần:
【 Thích Thẩm Nam Phong thật đấy, cuối cùng ta cũng có được nàng rồi!】
【 Nàng ấy vẫn còn nguyên vẹn, Người của Thẩm Nam Phong còn vừa ấm lại vừa mềm! 】
【 Nàng vẫn quật cường giống hệt lúc còn nhỏ, thật muốn làm cho nàng ấy khóc quá đi! 】
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thần, hắn vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách như cũ, thậm chí còn buông roi xuống, bắt đầu đứng chọn dụng cụ tra tấn.
Lúc ta vẫn còn đang vô cùng nghi hoặc, âm thanh đó lại lần nữa vang lên.
【 Sao Thẩm Nam Phong lại như thế này? Sao nàng ấy không sợ hãi gì hết vậy! 】
【 Đây là cái gì vậy? Kẹp ngón tay? Không được không được, tay Nam Phong đẹp như vậy cơ mà! 】
【 Dao này cũng không được, quá sắc, dễ làm nàng bị thương. 】
【 Cái bàn ủi này cũng không tồi, không cần đun nóng, cầm lên dọa nàng cũng được! 】
Ngay sau đó, ta thấy Diệp Thần cầm một chiếc bàn ủi đen xì lên, mặt mày vô cảm bước về phía ta.
Thấy cảnh này, ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái, vì vậy ngập ngừng hỏi hắn,
“Bệ hạ, ngài…”
Ta còn chưa nói xong, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên,
【 Á á á, Nam Phong gọi ta kìa! 】
【 Có phải nàng ấy cũng thích trẫm, sùng bái trẫm không, nàng ấy muốn làm Hoàng hậu của trẫm đó nha! 】
Ta hắng giọng, cắt ngang thứ âm thanh ồn ào đó, tiếp tục nói,
“Bệ hạ, ngài muốn chém muốn giết gì thì cứ làm đi!”
Tiếng nói Diệp Thần tạm ngừng một lúc, sau đó lại cuồn cuộn lọt vào tai ta,
【 Giết? Sau khi giết nàng trẫm sẽ phải thủ tiết! 】
【 Nàng mau cầu xin trẫm đi! Mau quyến rũ trẫm đi! Nếu không nàng nói lấy thân báo đáp cũng được! 】
Ta nhìn Diệp Thần đang mím chặt môi, cuối cùng mới xác định:
Ta có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Hình như tên cai ngục bên cạnh có chút bất đắc dĩ, đem chậu than đã đun nóng đưa tới trước mặt Diệp Thần.
Lông mày Diệp thần hơi nhíu lại, mở miệng quát lớn, “Lui ra! Trẫm muốn đích thân thẩm vấn người này!”
Cai ngục sửng sốt một chút, sau đó luống cuống đêm chậu than đặt xuống bên chân ta, cúi đầu vội vã rời đi.
Người còn chưa đi xa, ta lại nghe thấy tiếng lòng của Diệp Thần:
【Nam Phong của trẫm đáng yêu như vậy, sao có thể để mấy người các ngươi nhìn được! 】
【 Ha ha ha, chỉ có mình trẫm mới được thấy cảnh Nam Phong khóc! 】
Ta kinh ngạc với ý tưởng biến thái phải làm ta khóc bằng được của Diệp Thần, chuẩn bị tinh thần ngoan cố chống lại.
Không ngờ vừa mới mở miệng đã bị khói than nồng nặc làm sặc, ho mấy cái.
Lúc ta vừa ho xong, nước mắt giàn giụa khắp mặt, vì thế ta quyết định tương kế tựu kế.
Ta kêu lên vô cùng đáng thương, mang theo chút nức nở, “Bệ hạ, thần là tướng quân nước Huyền Nguyệt, nếu bán nước về sau sẽ không có chỗ dung thân.”
Bàn ủi trong tay Diệp Thần rớt xuống đất, phát ra tiếng “leng keng” giòn tan.
Sau đó là liên tiếp những tiếng rống giận phát ra từ nội tâm của hắn:
【 Làm sao bây giờ, mắt nàng ấy đỏ hết lên rồi, đáng yêu quá đi mất, trẫm không thể nào ra tay được! 】
【 Ai! Trẫm đúng là súc sinh, sao trẫm lại có thể dọa nàng được cơ chứ! 】
Diệp Thần hất nhẹ trường bào, đột nhiên quay đầu rời khỏi phòng tra tấn, lúc gần đi còn không quên giữ lại thể diện của một hoàng đế, “Thẩm Nam Phong, trẫm cho ngươi mấy ngày, suy nghĩ cho kỹ xem có muốn gia nhập vào quân Bắc Minh của ta không?”
Nhưng rõ ràng là lòng hắn đang nghĩ,
【 Huyền Nguyệt còn có gì đáng lưu luyến đâu? 】
【 Nể tình khi còn nhỏ, trẫm sẽ cho nàng hết cẩm y ngọc thực, vàng bạch châu báu, để nàng được vô lo vô nghĩ cả đời】
【 Gả cho trẫm, chỉ cần nàng nói một tiếng, kể cả nước trẫm cũng dâng cho nàng luôn! 】
Ta và Diệp Thần, hồi nhỏ từng gặp nhau hả?
Tại sao ta lại không có chút ấn tượng nào vậy?
Thủ thành thất bại, ta bị hoàng đế nước địch Diệp Thần bắt sống.
Lúc này, trên người ta là bộ xiềng xích nặng trịch, bị trói trong phòng tra tấn của giám ngục ty.
Diệp Thần một thân khoác hoàng bào, đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn về phía ta,“Bản đồ phòng thủ phía Bắc ở đâu?”
Hắn giơ chiếc roi dài phủ đầy gai lên, gương mặt anh tuấn dưới ánh nến hiện lên chút đáng sợ.
Ta nhìn đi chỗ khác, vừa mới nuốt nước bọt định nói lung tung mấy câu thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Thần:
【 Thích Thẩm Nam Phong thật đấy, cuối cùng ta cũng có được nàng rồi!】
【 Nàng ấy vẫn còn nguyên vẹn, Người của Thẩm Nam Phong còn vừa ấm lại vừa mềm! 】
【 Nàng vẫn quật cường giống hệt lúc còn nhỏ, thật muốn làm cho nàng ấy khóc quá đi! 】
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thần, hắn vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách như cũ, thậm chí còn buông roi xuống, bắt đầu đứng chọn dụng cụ tra tấn.
Lúc ta vẫn còn đang vô cùng nghi hoặc, âm thanh đó lại lần nữa vang lên.
【 Sao Thẩm Nam Phong lại như thế này? Sao nàng ấy không sợ hãi gì hết vậy! 】
【 Đây là cái gì vậy? Kẹp ngón tay? Không được không được, tay Nam Phong đẹp như vậy cơ mà! 】
【 Dao này cũng không được, quá sắc, dễ làm nàng bị thương. 】
【 Cái bàn ủi này cũng không tồi, không cần đun nóng, cầm lên dọa nàng cũng được! 】
Ngay sau đó, ta thấy Diệp Thần cầm một chiếc bàn ủi đen xì lên, mặt mày vô cảm bước về phía ta.
Thấy cảnh này, ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái, vì vậy ngập ngừng hỏi hắn,
“Bệ hạ, ngài…”
Ta còn chưa nói xong, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên,
【 Á á á, Nam Phong gọi ta kìa! 】
【 Có phải nàng ấy cũng thích trẫm, sùng bái trẫm không, nàng ấy muốn làm Hoàng hậu của trẫm đó nha! 】
Ta hắng giọng, cắt ngang thứ âm thanh ồn ào đó, tiếp tục nói,
“Bệ hạ, ngài muốn chém muốn giết gì thì cứ làm đi!”
Tiếng nói Diệp Thần tạm ngừng một lúc, sau đó lại cuồn cuộn lọt vào tai ta,
【 Giết? Sau khi giết nàng trẫm sẽ phải thủ tiết! 】
【 Nàng mau cầu xin trẫm đi! Mau quyến rũ trẫm đi! Nếu không nàng nói lấy thân báo đáp cũng được! 】
Ta nhìn Diệp Thần đang mím chặt môi, cuối cùng mới xác định:
Ta có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Hình như tên cai ngục bên cạnh có chút bất đắc dĩ, đem chậu than đã đun nóng đưa tới trước mặt Diệp Thần.
Lông mày Diệp thần hơi nhíu lại, mở miệng quát lớn, “Lui ra! Trẫm muốn đích thân thẩm vấn người này!”
Cai ngục sửng sốt một chút, sau đó luống cuống đêm chậu than đặt xuống bên chân ta, cúi đầu vội vã rời đi.
Người còn chưa đi xa, ta lại nghe thấy tiếng lòng của Diệp Thần:
【Nam Phong của trẫm đáng yêu như vậy, sao có thể để mấy người các ngươi nhìn được! 】
【 Ha ha ha, chỉ có mình trẫm mới được thấy cảnh Nam Phong khóc! 】
Ta kinh ngạc với ý tưởng biến thái phải làm ta khóc bằng được của Diệp Thần, chuẩn bị tinh thần ngoan cố chống lại.
Không ngờ vừa mới mở miệng đã bị khói than nồng nặc làm sặc, ho mấy cái.
Lúc ta vừa ho xong, nước mắt giàn giụa khắp mặt, vì thế ta quyết định tương kế tựu kế.
Ta kêu lên vô cùng đáng thương, mang theo chút nức nở, “Bệ hạ, thần là tướng quân nước Huyền Nguyệt, nếu bán nước về sau sẽ không có chỗ dung thân.”
Bàn ủi trong tay Diệp Thần rớt xuống đất, phát ra tiếng “leng keng” giòn tan.
Sau đó là liên tiếp những tiếng rống giận phát ra từ nội tâm của hắn:
【 Làm sao bây giờ, mắt nàng ấy đỏ hết lên rồi, đáng yêu quá đi mất, trẫm không thể nào ra tay được! 】
【 Ai! Trẫm đúng là súc sinh, sao trẫm lại có thể dọa nàng được cơ chứ! 】
Diệp Thần hất nhẹ trường bào, đột nhiên quay đầu rời khỏi phòng tra tấn, lúc gần đi còn không quên giữ lại thể diện của một hoàng đế, “Thẩm Nam Phong, trẫm cho ngươi mấy ngày, suy nghĩ cho kỹ xem có muốn gia nhập vào quân Bắc Minh của ta không?”
Nhưng rõ ràng là lòng hắn đang nghĩ,
【 Huyền Nguyệt còn có gì đáng lưu luyến đâu? 】
【 Nể tình khi còn nhỏ, trẫm sẽ cho nàng hết cẩm y ngọc thực, vàng bạch châu báu, để nàng được vô lo vô nghĩ cả đời】
【 Gả cho trẫm, chỉ cần nàng nói một tiếng, kể cả nước trẫm cũng dâng cho nàng luôn! 】
Ta và Diệp Thần, hồi nhỏ từng gặp nhau hả?
Tại sao ta lại không có chút ấn tượng nào vậy?