Chương 3
3
Đương nhiên, điều này không quá quan trọng.
Quan trọng là, ta phải nhanh chóng báo tin về cho hoàng huynh biết trong Huyền Nguyệt có nội gián.
Vì thế đến nửa đêm, ta lấy ra một miếng bánh gạo rồi bắt đầu cạy cửa sổ.
Cái này là ta phát hiện ra trong lúc ăn tối, cắn cả nửa ngày mà vẫn không được, còn cứng hơn cả mạng của ta.
Ta vừa cọ vừa đá, cuối cùng nửa canh giờ sau cũng có thể chui ra khỏi Khôn Ninh Cung bằng cửa sổ sau.
Ngoại trừ bản lĩnh và trí tuệ của ta ra, thì mấy Thần Khí tuyệt vời như vậy cũng không thể thiếu.
Hoàng cung Bắc Minh không được rộng rãi tráng lệ như ở Huyền Nguyệt, đặc biệt tường vây quanh cung điện, thấp hơn Huyền Nguyệt tận ba phần.
Ta chạy lấy đà, sau đó nhảy lên, treo người trên tường Khôn Ninh Cung.
Đến nước này rồi, con đường chạy trốn của ta vô cùng thuận lợi.
Nhưng đúng lúc này, ta lại nghe thấy giọng nói của Diệp Thần.
【 Không biết Nam Phong đã ngủ chưa nhỉ? Nàng ấy có mơ thấy trẫm không ta? 】
【 Chắc là nàng sẽ rất thích chiếu ngà voi, chăn tơ vàng, gối phỉ thúy, vương miện trân châu ……mà trẫm đã chuẩn bị】
【Thế này thì có mà nàng yêu trẫm đến chết mất! 】
Vì để che giấu hành tung, ta không dám ló đầu ra, định sẽ chờ đến lúc Diệp Thần rời đi rồi mới trèo ra sau tường.
Ai mà ngờ, giọng nói của hắn lại đang càng ngày càng đến gần ta.
【 Trẫm là quân tử, sao có thể xông vào khuê phòng của nữ nhân lúc nửa đêm được cơ chứ. 】
【 Nhưng hoàng cung này là của trẫm cơ mà vào xem một tí thì có làm sao đâu! 】
【 Nhìn một cái thôi, nhìn một cái! Cùng lắm là nhìn hai lần, ba lần chứ mấy 】
【 Không sao, chỉ cần không chớp mắt, trẫm sẽ có thể ăn gian mà nhìn mãi nàng chỉ trong một lần thôi! 】
Đường đường là hoàng đế Bắc Minh, nội tâm lại suốt ngày ăn nói lung ta lung tung.
Ta phục, ta thật sự phục rồi.
Có thể bớt nói vài câu được không, ta không kiên trì được nữa!
Ông trời có mắt, giọng nói của Diệp Thần đã thật sự biến mất.
Cánh tay đau nhức cố dùng sức, ta thò đầu ra khỏi bức tường, kết quả là chạm ngay phải gương mặt đẹp trai của Diệp Thần.
“Á á á á á!”
Ta thật sự là không phân biệt nổi tiếng hét thất thanh của Diệp Thần vừa nãy là phát ra từ miệng hay trong nội tâm hắn.
Vì trượt tay, hắn bị rơi ra khỏi bức tường, ngã xuống như một chú cún.
【Có phải trẫm rất mất mặt không? 】
【 Hình tượng huy hoàng vĩ đại của ta ơi! 】
【 Hay là trẫm giả chết ở đây luôn nhỉ? 】
【 Rất tốt! Trẫm quá thông minh, nhất định Nam Phong sẽ thấy rất đau lòng, chăm sóc trẫm, lâu ngày sinh tình với trẫm, hỉ kết liên lí. 】
Ngại quá, thật ra tại hạ cũng không có suy nghĩ này!
Lúc Diệp Thần vẫn còn đang ngây người, ta đã nhảy từ trên tường xuống, đang chuẩn bị thừa dịp đêm tối trời đổ gió to rời đi thì lại bị ai đó ôm chân.
Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Thần hơi ngẩng đầu, lộ ra biểu cảm đáng thương y như một chú cún nhỏ.
Một vài hình ảnh bị chôn vùi trong ký ức đợt nhiên kéo đến cuồn cuộn.
Trên bãi cỏ mênh mông dài bất tận, có một cậu bé bị ngã cũng nhìn ta thế này.
“Thẩm tướng quân!” Giọng Diệp Thần khàn khàn, gọi ta
“Dạ?” Ta hoảng sợ, đáp lại theo bản năng.
“Ngươi dẫm lên tay trẫm!”
Đại kế chạy trốn của ta cuối cùng cũng thất bại thảm hại.
Do động tĩnh của ta và Diệp Thần hơi lớn nên bị thị vệ tuần tra ban đêm bắt gặp.
Diệp Thần đã đứng dậy, lưng thẳng tắp, cao ngạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
“Trẫm không ngủ được, gọi Thẩm tướng quân ra đây ngắm trăng cùng trẫm.”
【 Trẫm quả nhiên vô cùng thông minh! 】
【 Trẫm lại cứu Thẩm Nam Phong lần nữa, nàng có thể lấy thân báo đáp ta được không? 】
【 Nàng quên mất hồi nhỏ nàng đã từng nói sẽ gả cho trẫm rồi sao! 】
Ta và đám thị vệ cùng nhau nhìn trời, ngoại trừ hai đám mây đen thì chẳng có gì cả, lấy gì mà ngắm trăng.
Có lẽ Diệp Thần sợ ta chạy trốn.
Lúc hắn thượng triều đã phái rất nhiều người tới đây, bao vây Khôn Ninh Cung không có một kẽ hở.
Sau khi bãi triều, hắn còn trực tiếp đem hết tấu chương tới chỗ của ta.
【 Mấy lão già này, đây còn không phải là đang tuyển phi sao? Không phải là Nam Phong đang ở Khôn Ninh Cung rồi sao? 】
【 Trẫm vui! Trẫm vui! 】
【 Trẫm muốn đưa hết những thứ tốt nhất cho Thẩm Nam Phong! Để nàng yêu trẫm! Làm nàng không thể nào thiếu trẫm! 】
Trên mặt thì đang nghiêm túc duyệt tấu chương, trong lòng lại đang thầm mắng mấy tên triều thần kia đến 300 lần.
Ta lặng lẽ chạy đến cửa cung, nói chuyện phiếm với thị vệ đứng gác,
“Đại huynh đệ, nghe nói bệ hạ có mấy con bồ câu xanh rất quý giá, không biết ngươi đã được may mắn nhìn thử chưa?”
Hắn khinh thường liếc ta một cái, “Ngươi là tù binh, có tư cách gì mà đòi hỏi?”
“Lơ là nhiệm vụ, lui xuống nhận phạt!”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Thần vang lên bên tai ta, nhìn tên thị vệ mặt xám xịt rời đi, ta khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ nói ra mấy lời này là để Diệp Thần nghe được
【 Nam Phong thích bồ câu, trẫm có trẫm có! 】
【 Mang hết tới đây, chắc chắn nàng sẽ mê chết luôn! 】
【 Cũng không thể lấy hết được, nhỡ đâu nàng yêu bồ câu không yêu trẫm thì phải làm sao? 】
Diệp Thần dừng một chút, nghiêng đầu phân phó Lý ngọc, “Đi lấy bồ câu xanh tới đây.”
Loại bồ câu này nổi tiếng thông minh, không những biết đường mà nghe nói thịt còn rất mềm.
Ta cúi đầu mân mê ống trúc nhỏ trên chân nó, định lén nhét lá thư mà ta đã trộm viết tối qua vào.
Nhưng Diệp Thần lúc nào cũng nhìn ta chằm chằm!
【 Nam Phong có bồ câu rồi nên không cần trẫm nữa! 】
【 Nàng cười rồi, đáng yêu quá đáng yêu quá, vậy mà nàng lại cười với cả một chim bồ câu! 】
【 Trẫm còn chẳng bằng một con bồ câu sao? 】
Diệp Thần tức giận đến nỗi đi qua đi lại trong phòng, ta nhân cơ hội cuộn tờ giấy lại rồi nhét vào ống trúc..
Vừa mới thả con bồ câu ra để nó bay đi, Diệp Thần đã lập tức rút bội kiếm trong phòng đâm xuyên qua người con bồ câu.
【 Quá ngầu quá ngầu, trẫm phải duy trì tư thế này thêm một lúc mới được. 】
【 Nam Phong nhất định sẽ bị dáng vẻ oai vệ của trẫm làm chết mê chết mệt. 】
Tay ta run rẩy nhặt thi thể con bồ câu lên, rút tờ giấy ra rồi nhét lại vào trong tay áo, ngẩng đầu cười khổ,
“Bệ hạ thân thủ mạnh mẽ, thần bội phục!”
Diệp Thần múa múa kiếm vài cái, lúc thu kiếm vào vỏ còn lỡ tự đâm vào tay mình một cái.
【 Đau đau đau đau……】
【 Đáng giá! Vì để Nam Phong yêu trẫm! tất cả đều đáng giá! 】
【 Có phải lúc nãy nàng khen trẫm không? Trẫm thích nghe như vậy lắm á, nàng có thể nói lại lần nữa được không? 】
Lý công công đau lòng nhận lấy con bồ câu, nhìn về phía Diệp Thần, “Bệ hạ, con bồ câu này……”
“Đương nhiên là hầm lên.”
“Tối nay dâng món đó lên.”
【 Trẫm mong được ăn con bồ câu này lâu lắm rồi! Quả nhiên Nam Phong chính là phúc tinh của trẫm. 】
【 Cho Nam Phong ăn hết! Nàng gầy quá. Trẫm ăn canh thôi là đủ rồi! 】
【 Hahaha, lại được ăn cơm với Nam Phong! 】
Đương nhiên, điều này không quá quan trọng.
Quan trọng là, ta phải nhanh chóng báo tin về cho hoàng huynh biết trong Huyền Nguyệt có nội gián.
Vì thế đến nửa đêm, ta lấy ra một miếng bánh gạo rồi bắt đầu cạy cửa sổ.
Cái này là ta phát hiện ra trong lúc ăn tối, cắn cả nửa ngày mà vẫn không được, còn cứng hơn cả mạng của ta.
Ta vừa cọ vừa đá, cuối cùng nửa canh giờ sau cũng có thể chui ra khỏi Khôn Ninh Cung bằng cửa sổ sau.
Ngoại trừ bản lĩnh và trí tuệ của ta ra, thì mấy Thần Khí tuyệt vời như vậy cũng không thể thiếu.
Hoàng cung Bắc Minh không được rộng rãi tráng lệ như ở Huyền Nguyệt, đặc biệt tường vây quanh cung điện, thấp hơn Huyền Nguyệt tận ba phần.
Ta chạy lấy đà, sau đó nhảy lên, treo người trên tường Khôn Ninh Cung.
Đến nước này rồi, con đường chạy trốn của ta vô cùng thuận lợi.
Nhưng đúng lúc này, ta lại nghe thấy giọng nói của Diệp Thần.
【 Không biết Nam Phong đã ngủ chưa nhỉ? Nàng ấy có mơ thấy trẫm không ta? 】
【 Chắc là nàng sẽ rất thích chiếu ngà voi, chăn tơ vàng, gối phỉ thúy, vương miện trân châu ……mà trẫm đã chuẩn bị】
【Thế này thì có mà nàng yêu trẫm đến chết mất! 】
Vì để che giấu hành tung, ta không dám ló đầu ra, định sẽ chờ đến lúc Diệp Thần rời đi rồi mới trèo ra sau tường.
Ai mà ngờ, giọng nói của hắn lại đang càng ngày càng đến gần ta.
【 Trẫm là quân tử, sao có thể xông vào khuê phòng của nữ nhân lúc nửa đêm được cơ chứ. 】
【 Nhưng hoàng cung này là của trẫm cơ mà vào xem một tí thì có làm sao đâu! 】
【 Nhìn một cái thôi, nhìn một cái! Cùng lắm là nhìn hai lần, ba lần chứ mấy 】
【 Không sao, chỉ cần không chớp mắt, trẫm sẽ có thể ăn gian mà nhìn mãi nàng chỉ trong một lần thôi! 】
Đường đường là hoàng đế Bắc Minh, nội tâm lại suốt ngày ăn nói lung ta lung tung.
Ta phục, ta thật sự phục rồi.
Có thể bớt nói vài câu được không, ta không kiên trì được nữa!
Ông trời có mắt, giọng nói của Diệp Thần đã thật sự biến mất.
Cánh tay đau nhức cố dùng sức, ta thò đầu ra khỏi bức tường, kết quả là chạm ngay phải gương mặt đẹp trai của Diệp Thần.
“Á á á á á!”
Ta thật sự là không phân biệt nổi tiếng hét thất thanh của Diệp Thần vừa nãy là phát ra từ miệng hay trong nội tâm hắn.
Vì trượt tay, hắn bị rơi ra khỏi bức tường, ngã xuống như một chú cún.
【Có phải trẫm rất mất mặt không? 】
【 Hình tượng huy hoàng vĩ đại của ta ơi! 】
【 Hay là trẫm giả chết ở đây luôn nhỉ? 】
【 Rất tốt! Trẫm quá thông minh, nhất định Nam Phong sẽ thấy rất đau lòng, chăm sóc trẫm, lâu ngày sinh tình với trẫm, hỉ kết liên lí. 】
Ngại quá, thật ra tại hạ cũng không có suy nghĩ này!
Lúc Diệp Thần vẫn còn đang ngây người, ta đã nhảy từ trên tường xuống, đang chuẩn bị thừa dịp đêm tối trời đổ gió to rời đi thì lại bị ai đó ôm chân.
Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Thần hơi ngẩng đầu, lộ ra biểu cảm đáng thương y như một chú cún nhỏ.
Một vài hình ảnh bị chôn vùi trong ký ức đợt nhiên kéo đến cuồn cuộn.
Trên bãi cỏ mênh mông dài bất tận, có một cậu bé bị ngã cũng nhìn ta thế này.
“Thẩm tướng quân!” Giọng Diệp Thần khàn khàn, gọi ta
“Dạ?” Ta hoảng sợ, đáp lại theo bản năng.
“Ngươi dẫm lên tay trẫm!”
Đại kế chạy trốn của ta cuối cùng cũng thất bại thảm hại.
Do động tĩnh của ta và Diệp Thần hơi lớn nên bị thị vệ tuần tra ban đêm bắt gặp.
Diệp Thần đã đứng dậy, lưng thẳng tắp, cao ngạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
“Trẫm không ngủ được, gọi Thẩm tướng quân ra đây ngắm trăng cùng trẫm.”
【 Trẫm quả nhiên vô cùng thông minh! 】
【 Trẫm lại cứu Thẩm Nam Phong lần nữa, nàng có thể lấy thân báo đáp ta được không? 】
【 Nàng quên mất hồi nhỏ nàng đã từng nói sẽ gả cho trẫm rồi sao! 】
Ta và đám thị vệ cùng nhau nhìn trời, ngoại trừ hai đám mây đen thì chẳng có gì cả, lấy gì mà ngắm trăng.
Có lẽ Diệp Thần sợ ta chạy trốn.
Lúc hắn thượng triều đã phái rất nhiều người tới đây, bao vây Khôn Ninh Cung không có một kẽ hở.
Sau khi bãi triều, hắn còn trực tiếp đem hết tấu chương tới chỗ của ta.
【 Mấy lão già này, đây còn không phải là đang tuyển phi sao? Không phải là Nam Phong đang ở Khôn Ninh Cung rồi sao? 】
【 Trẫm vui! Trẫm vui! 】
【 Trẫm muốn đưa hết những thứ tốt nhất cho Thẩm Nam Phong! Để nàng yêu trẫm! Làm nàng không thể nào thiếu trẫm! 】
Trên mặt thì đang nghiêm túc duyệt tấu chương, trong lòng lại đang thầm mắng mấy tên triều thần kia đến 300 lần.
Ta lặng lẽ chạy đến cửa cung, nói chuyện phiếm với thị vệ đứng gác,
“Đại huynh đệ, nghe nói bệ hạ có mấy con bồ câu xanh rất quý giá, không biết ngươi đã được may mắn nhìn thử chưa?”
Hắn khinh thường liếc ta một cái, “Ngươi là tù binh, có tư cách gì mà đòi hỏi?”
“Lơ là nhiệm vụ, lui xuống nhận phạt!”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Thần vang lên bên tai ta, nhìn tên thị vệ mặt xám xịt rời đi, ta khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ nói ra mấy lời này là để Diệp Thần nghe được
【 Nam Phong thích bồ câu, trẫm có trẫm có! 】
【 Mang hết tới đây, chắc chắn nàng sẽ mê chết luôn! 】
【 Cũng không thể lấy hết được, nhỡ đâu nàng yêu bồ câu không yêu trẫm thì phải làm sao? 】
Diệp Thần dừng một chút, nghiêng đầu phân phó Lý ngọc, “Đi lấy bồ câu xanh tới đây.”
Loại bồ câu này nổi tiếng thông minh, không những biết đường mà nghe nói thịt còn rất mềm.
Ta cúi đầu mân mê ống trúc nhỏ trên chân nó, định lén nhét lá thư mà ta đã trộm viết tối qua vào.
Nhưng Diệp Thần lúc nào cũng nhìn ta chằm chằm!
【 Nam Phong có bồ câu rồi nên không cần trẫm nữa! 】
【 Nàng cười rồi, đáng yêu quá đáng yêu quá, vậy mà nàng lại cười với cả một chim bồ câu! 】
【 Trẫm còn chẳng bằng một con bồ câu sao? 】
Diệp Thần tức giận đến nỗi đi qua đi lại trong phòng, ta nhân cơ hội cuộn tờ giấy lại rồi nhét vào ống trúc..
Vừa mới thả con bồ câu ra để nó bay đi, Diệp Thần đã lập tức rút bội kiếm trong phòng đâm xuyên qua người con bồ câu.
【 Quá ngầu quá ngầu, trẫm phải duy trì tư thế này thêm một lúc mới được. 】
【 Nam Phong nhất định sẽ bị dáng vẻ oai vệ của trẫm làm chết mê chết mệt. 】
Tay ta run rẩy nhặt thi thể con bồ câu lên, rút tờ giấy ra rồi nhét lại vào trong tay áo, ngẩng đầu cười khổ,
“Bệ hạ thân thủ mạnh mẽ, thần bội phục!”
Diệp Thần múa múa kiếm vài cái, lúc thu kiếm vào vỏ còn lỡ tự đâm vào tay mình một cái.
【 Đau đau đau đau……】
【 Đáng giá! Vì để Nam Phong yêu trẫm! tất cả đều đáng giá! 】
【 Có phải lúc nãy nàng khen trẫm không? Trẫm thích nghe như vậy lắm á, nàng có thể nói lại lần nữa được không? 】
Lý công công đau lòng nhận lấy con bồ câu, nhìn về phía Diệp Thần, “Bệ hạ, con bồ câu này……”
“Đương nhiên là hầm lên.”
“Tối nay dâng món đó lên.”
【 Trẫm mong được ăn con bồ câu này lâu lắm rồi! Quả nhiên Nam Phong chính là phúc tinh của trẫm. 】
【 Cho Nam Phong ăn hết! Nàng gầy quá. Trẫm ăn canh thôi là đủ rồi! 】
【 Hahaha, lại được ăn cơm với Nam Phong! 】