Chương 5
5
Giọng nói Diệp Thần vẫn quanh quẫn bên tai ta như cũ, nhìn biên thành đang càng ngày càng đến gần, tâm tình của ta cũng theo đó mà dần dần trầm xuống.
Nửa tháng trước, nơi này vẫn là biên giới của Huyền Nguyệt, nhưng hôm nay, cảnh còn người mất.
“Ni nhi, sao không tiến lặc?”
Diệp Thần thấy ta ngây người, giơ tay vỗ mông ngựa.
Con ngựa bị sợ hãi lập tức chạy về phía trước.
Tiếng gió rít gào bên tai cuốn đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu ta, chỉ còn lại tiếng lòng của Diệp Thần cùng ta chạy như bay vào trong thành.
【 Ha ha ha, Nam Phong thấy ta thống trị biên thành tốt như vậy, nàng có đồng ý lấy thân báo đáp ta không đây? 】
【 Lấy thân báo đáp, tiếp đó tất nhiên sẽ là động phòng hoa chúc! 】
【 Kiềm chế kiềm chế, đừng để bị nàng phát hiện. 】
【 Trong Huyền Nguyệt ngoại trừ Nam Phong nhà ta ra, đúng là không một ai đáng tin cậy cả. 】
Ta đứng trên con phố quen thuộc, bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Náo nhiệt phồn hoa, tiếng người ồn ào, khác hoàn toàn với những phố chợ quạnh hiu trong mấy năm ta chinh chiến ở đây.
Những người này nói đủ loại giọng địa phương khác nhau, bán đủ thứ từ Nam ra Bắc.
Một số người đi đi lại lại đã nhận ra ta, bọn họ kêu lên,
“Tiểu Thẩm tướng quân đã trở lại!”
“Chủ quân Bắc minh quả nhiên không gạt chúng ta!”
“Thẩm tướng quân, hoan nghênh về nhà.”
Bọn họ nhiệt tình vây quanh ta.
Cách đám người, ta nhìn về phía Diệp Thần đang dắt theo hai con ngựa to lớn đứng trong góc, khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt sáng rực.
【 Trẫm nói được thì tất nhiên sẽ làm được! 】
【 Hồi nhỏ trẫm còn nói muốn cưới Thẩm Nam Phong nữa đó! 】
【 Bao giờ nàng mới gả cho ta đây! 】
【 Mắt nàng đỏ hết rồi kìa, đau lòng quá đi, thật muốn ôm nàng một cái! 】
【 Nếu Thẩm Nam Phong biết ta đi cùng nàng tới Huyền Nguyệt, nàng lại chả yêu ta chết mất ý chứ! 】
Từ chối lời mời của người dân, ta từ từ đi tới chỗ Diệp Thần,
【 Nam Phong đang lại gần đây! 】
【 Nguyện vọng của ta sắp trở thành sự thật rồi sao? 】
【 Tém tém lại chút! Diệp thần, ngươi là hoàng đế đấy! 】
【 Mà hoàng đế thì có làm sao cơ chứ? Hoàng đế cũng muốn cưới vợ mà! 】
Nghe thấy tiếng lòng đang nhảy nhót của hắn, tuy ta có chút không đành lòng, nhưng vẫn lên tiếng khuyên can,
“Đại ca, ngươi theo ta tới đây là được rồi, đến lúc đó ta sẽ sai người đem tiền trả lại cho ngươi.”
Nụ cười của Diệp Thần lập tức bị dập tắt, phản bác theo bản năng,
“Không được!”
“Ta nhất định phải đi theo ngươi!”
【 Không thể để Nam Phong đi một mình được! 】
【 Ngay cả đám người kia cũng phản bội Nam Phong, sao ta có thể để nàng ấy gặp nguy hiểm một mình được? 】
【 Nếu không phải biết vật nhỏ đáng yêu này rất bướng bỉnh, ta sẽ không đời nào cho nàng chạy long nhong ra bên ngoài đâu. 】
Lại là phản đồ.
Người mà đến Diệp Thần còn thấy sợ, chắc chắn hoàng huynh đang gặp nguy hiểm hơn.
Ta là nhất định phải đến thành Nguyệt Cung.
Ta đẩy con ngựa đang không ngừng cọ đầu vào tay mình cho Diệp Thần, nhắc lại lần nữa,
“Đến đây thôi, không cần đi theo ta nữa đâu.”
Diệp Thần giơ tay vướt nhẹ con ngựa trắng đang kích động, trong lòng thầm nghĩ
【 Ô ô ô, sao vật nhỏ này lại trở mặt nhanh như vậy! 】
【 Có phải nàng đã nhìn ra rồi không? Không thể nào! Ta ngụy trang tốt thế cơ mà. 】
【 Không thể để nàng tới Huyền Nguyệt một mình được! 】
【 Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ đánh nàng hôn mê rồi vác người về nhà? 】
Lòng ta thầm so sánh thực lực của hai người, lập tức vươn tay đoạt lấy dây cương trong tay Diệp Thần.
Ta cười khổ, nói thêm,
“Nếu ngươi muốn đi cùng, thật ra cũng không phải là không thể.”
Làm người thì phải biết xem xét thời thế.
Sau khi ta tiến vào địa phận Huyền Nguyệt, Diệp Thần ít nói đi rất nhiều.
Hơn nữa thân phận của ta khá nhạy cảm, sợ sẽ bị tên phản đồ quyền cao chức trọng kia phát hiện, chỉ có thể vừa đi vừa ẩn nấp suốt quãng đường.
Cũng vì vậy mà ta càng ít giao lưu với Diệp Thần.
Cho đến hôm nay, không biết Diệp Thần lấy từ đâu ra một con gà quay thơm nức mũi, lúc này ta mới lại nghe thấy tiếng lòng của hắn,
【 Đã ba ngày rồi mà Nam Phong vẫn không để ý tới ta! 】
【 Thẩm Nam Phong, khuyên ngươi mau tới đây dỗ dành ta đi, nếu không ta……】
【 Ta sẽ rất buồn đó nha! 】
Nhìn Diệp Thần có chút suy sút, ta xé một cái đùi gà đưa tới trước mặt hắn.
“Đại ca, mấy ngày nay đi đường vất vả rồi.”
Hai mắt Diệp Thần sáng bừng bừng, nhận lấy đùi gà từ tay ta, cười tươi đến nỗi khóe miệng sắp kéo tới tận mang tai luôn rồi.
“Không mệt, được đi cùng cô nương xinh đẹp như vậy, đáng giá!”
【 A a a! Sao ta lại lỡ nói ra suy nghĩ của mình rồi? 】
【 Nam Phong sẽ không nghĩ ta là tên háo sắc rồi không cần ta nữa đấy chứ? 】
【 Vậy chẳng phải trẫm sẽ mất đi thê tử yêu dấu, thê ly tử tán, suốt quãng đời còn lại sống trong cô độc, phơi thây nơi hoang dã…… sao?】
【 Thế thì trẫm thảm quá rồi còn gì! 】
Ta lại xé hai miếng cánh gà lấp kín cái miệng của Diệp Thần, trêu ghẹo nói,
“Đại ca tính cách thẳng thắn, thật dễ làm người ta yêu thích.”
【 Ta biết mà, vợ ta là người thấu tình đạt lý nhất trên đời này rồi còn gì nữa! 】
【 Có phải Nam Phong đã bị ta làm cho mê mệt rồi chứ gì, đang bồi hồi do dự giữa hai thân phận của ta đúng không? 】
【 Chẳng lẽ nàng lại si mê ta quá độ, vì ta mà đâm đầu vào tường hả! 】
“Ni nhi, nông thực sự có ánh mắt!”
Diệp Thần vừa nói, vừa nhét miếng cánh gà thơm ngon béo ngậy vào trong chiếc túi gấm quý giá của mình.
Ta vừa định mắng hắn quá keo kiệt thì nghe thấy hắn đang nói trong lòng:
【 Đây không phải cánh gà! Đây là Nam Phong đang ám chỉ cho ta biết! 】
【 Chắc chắn là Nam Phong muốn nói: Nguyện ý làm chim liền cánh, làm cây liền cành với ta mà! 】
【 Tín vật định ước trân quý như vậy, phải bảo quản thật tốt! 】
【 Chờ lúc quay về lại Bắc Minh, ta sẽ nói hết những việc này cho đám triều thần dám nói Nam Phong không tốt với ta nghe! 】
【 Trẫm còn muốn cho người ghi hai cái cánh gà này vào sách sử! 】
Ta xé tiếp cái đùi gà cuối cùng, còn có thêm một cái đầu gà, đưa cho Diệp Yhần,
“Ăn đi, ăn xong thì lên đường tiếp, tiện thể bồi bổ não.”
Sau mấy ngày bôn ba, cuối cùng ta và Diệp Thần cũng đến bên ngoài kinh thành Huyền Nguyệt.
Hắn dắt ngựa đứng sau ta.
【 Nam Phong, có thể không đi tới đó được nữa không dợ? 】
【 Hoàng thất Huyền Nguyệt chả có gì tốt đẹp cả đâu! Đừng đi nữa nha! 】
【 Bỏ đi, ai bảo trẫm yêu nàng quá đi mà. 】
【 Muốn đi thì cứ đi chứ sao, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn! 】
Ta quay đầu cười cười với hắn, khẽ cầm chặt binh phù, đi vào kinh thành phồn hoa náo nhiệt.
Hình như hôm nay có nhà quý tộc nào đó thành thân, mấy con đường chính đều được trải thảm đỏ thẫm.
Tiếng đàn sáo từ xa truyền tới, rộn ràng vui tai.
Ta tiện tay chặn một ông cụ lại, “Lão tiên sinh, hôm nay có nhà ai đón dâu sao?”
Ông cụ bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta, “Chuyện này mà cô cũng không biết hả?”
“Hôm nay là đại lễ sách phong cho muội muội của chủ soái quân kỳ lân Trần Thụy.”
“Cô nương này có phúc khí thật đấy, huynh trưởng được đề bạt không nói, mình lại còn được trở thành quốc mẫu.”
Ông cụ vuốt râu đắc ý rời đi, để lại ta đang đứng sững sờ tại chỗ..
Quân kỳ lân là do một tay ta dẫn dắt, tên Trần Thụy này ta vô cùng quen thuộc.
Tuy hắn có cha là thừa tướng, nhưng đầu óc không quá thông minh, làm gì tới lượt hắn làm tướng quân cơ chứ.
Hơn nữa muội muội Trần Tuyên này của hắn đã có người trong lòng rồi, hai năm trước còn đỗ tú tài.
Chẳng lẽ: Cha con Trần thị là phản đồ, hai người đang tính kế lừa dối hoàng huynh, hay là đang muốn giết vua đoạt quyền?
“Ni nhi, nông tính toán thượng nào đi a?”
Diệp Thần nghiêng người về phía trước, lại dùng thứ giọng địa phương không biết học từ đâu ra nói với ta.
Suy nghĩ của ta sớm đã rối như tơ vò
Ý nghĩ tỉnh táo duy nhất bây giờ của ta là: Diệp Thần, hắn vốn không nên bị cuốn vào chuyện này.
Ta duỗi tay xé bộ râu quai nón sắp rơi xuống của Diệp Thần, một vết đỏ xuất hiện trên gương mặt trắng nõn của hắn trông càng nổi bật.
“Đừng cãi trang nữa Diệp Thần, mau chạy đi trước khi ta kêu người đến bắt ngươi!”
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, đáy mắt bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng.
【 Thẩm Nam Phong! Nàng có cần tuyệt tình đến như vậy không! 】
【 Nàng nghĩ Thẩm Nghiên tốt lắm hay sao? 】
【 Ta khuyên nàng nên suy nghĩ cho thật kỹ, mau giữ ta lại! Ta còn có thể tha thứ cho nàng một lần! 】
【Hu hu hu, buồn quá, muốn khóc quá đi, câu nói tàn nhẫn như vậy mà nàng cũng nói ra được. 】
Quả nhiên Diệp Thần không nói gì cả, chỉ hung hăng xoa xoa hai mắt rồi phất tay áo bỏ đi.
Không có Diệp Thần, một mình trèo tường vào trong trông có hơi cô đơn.
Cho dù đã tìm lại được binh phù trước đó bị giấu đi, nhưng cuối cùng ta vẫn chọn cách thô bạo mà đơn giản nhất để vào cung.
Mỗi một góc trong cung đều lộ ra không khí tưng bừng.
Nhưng tính theo ngày tháng, nếu không phải gặp được Diệp Thần, hôm nay hẳn đã là ngày thứ 49 sau khi ta chết đi.
Nghĩa huynh Thẩm Nghiên của ta, ngày này vốn nên đưa ta vào quan tài rồi làm lễ tế bái, sau đó sách phong Hoàng Hậu.
Giọng nói Diệp Thần vẫn quanh quẫn bên tai ta như cũ, nhìn biên thành đang càng ngày càng đến gần, tâm tình của ta cũng theo đó mà dần dần trầm xuống.
Nửa tháng trước, nơi này vẫn là biên giới của Huyền Nguyệt, nhưng hôm nay, cảnh còn người mất.
“Ni nhi, sao không tiến lặc?”
Diệp Thần thấy ta ngây người, giơ tay vỗ mông ngựa.
Con ngựa bị sợ hãi lập tức chạy về phía trước.
Tiếng gió rít gào bên tai cuốn đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu ta, chỉ còn lại tiếng lòng của Diệp Thần cùng ta chạy như bay vào trong thành.
【 Ha ha ha, Nam Phong thấy ta thống trị biên thành tốt như vậy, nàng có đồng ý lấy thân báo đáp ta không đây? 】
【 Lấy thân báo đáp, tiếp đó tất nhiên sẽ là động phòng hoa chúc! 】
【 Kiềm chế kiềm chế, đừng để bị nàng phát hiện. 】
【 Trong Huyền Nguyệt ngoại trừ Nam Phong nhà ta ra, đúng là không một ai đáng tin cậy cả. 】
Ta đứng trên con phố quen thuộc, bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Náo nhiệt phồn hoa, tiếng người ồn ào, khác hoàn toàn với những phố chợ quạnh hiu trong mấy năm ta chinh chiến ở đây.
Những người này nói đủ loại giọng địa phương khác nhau, bán đủ thứ từ Nam ra Bắc.
Một số người đi đi lại lại đã nhận ra ta, bọn họ kêu lên,
“Tiểu Thẩm tướng quân đã trở lại!”
“Chủ quân Bắc minh quả nhiên không gạt chúng ta!”
“Thẩm tướng quân, hoan nghênh về nhà.”
Bọn họ nhiệt tình vây quanh ta.
Cách đám người, ta nhìn về phía Diệp Thần đang dắt theo hai con ngựa to lớn đứng trong góc, khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt sáng rực.
【 Trẫm nói được thì tất nhiên sẽ làm được! 】
【 Hồi nhỏ trẫm còn nói muốn cưới Thẩm Nam Phong nữa đó! 】
【 Bao giờ nàng mới gả cho ta đây! 】
【 Mắt nàng đỏ hết rồi kìa, đau lòng quá đi, thật muốn ôm nàng một cái! 】
【 Nếu Thẩm Nam Phong biết ta đi cùng nàng tới Huyền Nguyệt, nàng lại chả yêu ta chết mất ý chứ! 】
Từ chối lời mời của người dân, ta từ từ đi tới chỗ Diệp Thần,
【 Nam Phong đang lại gần đây! 】
【 Nguyện vọng của ta sắp trở thành sự thật rồi sao? 】
【 Tém tém lại chút! Diệp thần, ngươi là hoàng đế đấy! 】
【 Mà hoàng đế thì có làm sao cơ chứ? Hoàng đế cũng muốn cưới vợ mà! 】
Nghe thấy tiếng lòng đang nhảy nhót của hắn, tuy ta có chút không đành lòng, nhưng vẫn lên tiếng khuyên can,
“Đại ca, ngươi theo ta tới đây là được rồi, đến lúc đó ta sẽ sai người đem tiền trả lại cho ngươi.”
Nụ cười của Diệp Thần lập tức bị dập tắt, phản bác theo bản năng,
“Không được!”
“Ta nhất định phải đi theo ngươi!”
【 Không thể để Nam Phong đi một mình được! 】
【 Ngay cả đám người kia cũng phản bội Nam Phong, sao ta có thể để nàng ấy gặp nguy hiểm một mình được? 】
【 Nếu không phải biết vật nhỏ đáng yêu này rất bướng bỉnh, ta sẽ không đời nào cho nàng chạy long nhong ra bên ngoài đâu. 】
Lại là phản đồ.
Người mà đến Diệp Thần còn thấy sợ, chắc chắn hoàng huynh đang gặp nguy hiểm hơn.
Ta là nhất định phải đến thành Nguyệt Cung.
Ta đẩy con ngựa đang không ngừng cọ đầu vào tay mình cho Diệp Thần, nhắc lại lần nữa,
“Đến đây thôi, không cần đi theo ta nữa đâu.”
Diệp Thần giơ tay vướt nhẹ con ngựa trắng đang kích động, trong lòng thầm nghĩ
【 Ô ô ô, sao vật nhỏ này lại trở mặt nhanh như vậy! 】
【 Có phải nàng đã nhìn ra rồi không? Không thể nào! Ta ngụy trang tốt thế cơ mà. 】
【 Không thể để nàng tới Huyền Nguyệt một mình được! 】
【 Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ đánh nàng hôn mê rồi vác người về nhà? 】
Lòng ta thầm so sánh thực lực của hai người, lập tức vươn tay đoạt lấy dây cương trong tay Diệp Thần.
Ta cười khổ, nói thêm,
“Nếu ngươi muốn đi cùng, thật ra cũng không phải là không thể.”
Làm người thì phải biết xem xét thời thế.
Sau khi ta tiến vào địa phận Huyền Nguyệt, Diệp Thần ít nói đi rất nhiều.
Hơn nữa thân phận của ta khá nhạy cảm, sợ sẽ bị tên phản đồ quyền cao chức trọng kia phát hiện, chỉ có thể vừa đi vừa ẩn nấp suốt quãng đường.
Cũng vì vậy mà ta càng ít giao lưu với Diệp Thần.
Cho đến hôm nay, không biết Diệp Thần lấy từ đâu ra một con gà quay thơm nức mũi, lúc này ta mới lại nghe thấy tiếng lòng của hắn,
【 Đã ba ngày rồi mà Nam Phong vẫn không để ý tới ta! 】
【 Thẩm Nam Phong, khuyên ngươi mau tới đây dỗ dành ta đi, nếu không ta……】
【 Ta sẽ rất buồn đó nha! 】
Nhìn Diệp Thần có chút suy sút, ta xé một cái đùi gà đưa tới trước mặt hắn.
“Đại ca, mấy ngày nay đi đường vất vả rồi.”
Hai mắt Diệp Thần sáng bừng bừng, nhận lấy đùi gà từ tay ta, cười tươi đến nỗi khóe miệng sắp kéo tới tận mang tai luôn rồi.
“Không mệt, được đi cùng cô nương xinh đẹp như vậy, đáng giá!”
【 A a a! Sao ta lại lỡ nói ra suy nghĩ của mình rồi? 】
【 Nam Phong sẽ không nghĩ ta là tên háo sắc rồi không cần ta nữa đấy chứ? 】
【 Vậy chẳng phải trẫm sẽ mất đi thê tử yêu dấu, thê ly tử tán, suốt quãng đời còn lại sống trong cô độc, phơi thây nơi hoang dã…… sao?】
【 Thế thì trẫm thảm quá rồi còn gì! 】
Ta lại xé hai miếng cánh gà lấp kín cái miệng của Diệp Thần, trêu ghẹo nói,
“Đại ca tính cách thẳng thắn, thật dễ làm người ta yêu thích.”
【 Ta biết mà, vợ ta là người thấu tình đạt lý nhất trên đời này rồi còn gì nữa! 】
【 Có phải Nam Phong đã bị ta làm cho mê mệt rồi chứ gì, đang bồi hồi do dự giữa hai thân phận của ta đúng không? 】
【 Chẳng lẽ nàng lại si mê ta quá độ, vì ta mà đâm đầu vào tường hả! 】
“Ni nhi, nông thực sự có ánh mắt!”
Diệp Thần vừa nói, vừa nhét miếng cánh gà thơm ngon béo ngậy vào trong chiếc túi gấm quý giá của mình.
Ta vừa định mắng hắn quá keo kiệt thì nghe thấy hắn đang nói trong lòng:
【 Đây không phải cánh gà! Đây là Nam Phong đang ám chỉ cho ta biết! 】
【 Chắc chắn là Nam Phong muốn nói: Nguyện ý làm chim liền cánh, làm cây liền cành với ta mà! 】
【 Tín vật định ước trân quý như vậy, phải bảo quản thật tốt! 】
【 Chờ lúc quay về lại Bắc Minh, ta sẽ nói hết những việc này cho đám triều thần dám nói Nam Phong không tốt với ta nghe! 】
【 Trẫm còn muốn cho người ghi hai cái cánh gà này vào sách sử! 】
Ta xé tiếp cái đùi gà cuối cùng, còn có thêm một cái đầu gà, đưa cho Diệp Yhần,
“Ăn đi, ăn xong thì lên đường tiếp, tiện thể bồi bổ não.”
Sau mấy ngày bôn ba, cuối cùng ta và Diệp Thần cũng đến bên ngoài kinh thành Huyền Nguyệt.
Hắn dắt ngựa đứng sau ta.
【 Nam Phong, có thể không đi tới đó được nữa không dợ? 】
【 Hoàng thất Huyền Nguyệt chả có gì tốt đẹp cả đâu! Đừng đi nữa nha! 】
【 Bỏ đi, ai bảo trẫm yêu nàng quá đi mà. 】
【 Muốn đi thì cứ đi chứ sao, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn! 】
Ta quay đầu cười cười với hắn, khẽ cầm chặt binh phù, đi vào kinh thành phồn hoa náo nhiệt.
Hình như hôm nay có nhà quý tộc nào đó thành thân, mấy con đường chính đều được trải thảm đỏ thẫm.
Tiếng đàn sáo từ xa truyền tới, rộn ràng vui tai.
Ta tiện tay chặn một ông cụ lại, “Lão tiên sinh, hôm nay có nhà ai đón dâu sao?”
Ông cụ bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta, “Chuyện này mà cô cũng không biết hả?”
“Hôm nay là đại lễ sách phong cho muội muội của chủ soái quân kỳ lân Trần Thụy.”
“Cô nương này có phúc khí thật đấy, huynh trưởng được đề bạt không nói, mình lại còn được trở thành quốc mẫu.”
Ông cụ vuốt râu đắc ý rời đi, để lại ta đang đứng sững sờ tại chỗ..
Quân kỳ lân là do một tay ta dẫn dắt, tên Trần Thụy này ta vô cùng quen thuộc.
Tuy hắn có cha là thừa tướng, nhưng đầu óc không quá thông minh, làm gì tới lượt hắn làm tướng quân cơ chứ.
Hơn nữa muội muội Trần Tuyên này của hắn đã có người trong lòng rồi, hai năm trước còn đỗ tú tài.
Chẳng lẽ: Cha con Trần thị là phản đồ, hai người đang tính kế lừa dối hoàng huynh, hay là đang muốn giết vua đoạt quyền?
“Ni nhi, nông tính toán thượng nào đi a?”
Diệp Thần nghiêng người về phía trước, lại dùng thứ giọng địa phương không biết học từ đâu ra nói với ta.
Suy nghĩ của ta sớm đã rối như tơ vò
Ý nghĩ tỉnh táo duy nhất bây giờ của ta là: Diệp Thần, hắn vốn không nên bị cuốn vào chuyện này.
Ta duỗi tay xé bộ râu quai nón sắp rơi xuống của Diệp Thần, một vết đỏ xuất hiện trên gương mặt trắng nõn của hắn trông càng nổi bật.
“Đừng cãi trang nữa Diệp Thần, mau chạy đi trước khi ta kêu người đến bắt ngươi!”
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, đáy mắt bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng.
【 Thẩm Nam Phong! Nàng có cần tuyệt tình đến như vậy không! 】
【 Nàng nghĩ Thẩm Nghiên tốt lắm hay sao? 】
【 Ta khuyên nàng nên suy nghĩ cho thật kỹ, mau giữ ta lại! Ta còn có thể tha thứ cho nàng một lần! 】
【Hu hu hu, buồn quá, muốn khóc quá đi, câu nói tàn nhẫn như vậy mà nàng cũng nói ra được. 】
Quả nhiên Diệp Thần không nói gì cả, chỉ hung hăng xoa xoa hai mắt rồi phất tay áo bỏ đi.
Không có Diệp Thần, một mình trèo tường vào trong trông có hơi cô đơn.
Cho dù đã tìm lại được binh phù trước đó bị giấu đi, nhưng cuối cùng ta vẫn chọn cách thô bạo mà đơn giản nhất để vào cung.
Mỗi một góc trong cung đều lộ ra không khí tưng bừng.
Nhưng tính theo ngày tháng, nếu không phải gặp được Diệp Thần, hôm nay hẳn đã là ngày thứ 49 sau khi ta chết đi.
Nghĩa huynh Thẩm Nghiên của ta, ngày này vốn nên đưa ta vào quan tài rồi làm lễ tế bái, sau đó sách phong Hoàng Hậu.