Chương 5: Thanh Sơn Hữu Tư (5)
Sau khi chính thức tuyên bố Tần Tư Tranh tham gia Bảo bối đi du lịch, trên mạng vẫn luôn nổ ra những cuộc bàn tán sôi nổi không ngừng, cậu biết đây là trạm đầu tiên trên con đường tẩy trắng của mình, nhất định phải làm tốt.
Mấy năm qua nguyên chủ hoang phế đến lợi hại, Từ Chiêu phải tìm cho cậu giáo viên hình thể để bù lại một quãng thời gian, tốt xấu gì cũng phải lấy lại được cảm giác trước ống kính, bởi vì Từ Chiêu phát hiện lúc cậu nói chuyện luôn nhìn chằm chằm vào người khác.
Sau khi bù đắp một quãng thời gian, cậu hơi hơi học được cách làm sao để đáp lại ống kính.
Từ Chiêu cho cậu nghỉ hai ngày để dưỡng tốt tinh thần, an tâm chờ tiến tổ ghi hình.
Thói quen một đời trước của cậu vẫn không mất, cố định mỗi ngày bảy giờ dậy sớm để luyện hai giờ quyền anh, sau đó là chống đẩy, từng chút một tìm về cảm giác.
Chỉ cần đôi tay này vẫn còn, cậu sẽ không sợ gì cả.
Kỳ thực thời điểm mới vừa xuyên đến cái thế giới xa lạ này Tần Tư Tranh vẫn có chút hoảng loạn, tuy rằng một đời trước cậu không có bằng hữu gì, mà các a di(*) đối với cậu cũng rất tốt, còn có các em trai, em gái rất thích ỷ lại cậu.
(*) A di: 阿姨/ cô, dì
Cậu không quen biết ai ở đây, và phải nhận rất nhiều ác ý không thuộc về mình mà không có lý do.
Cậu nói bóng nói gió Giang Khê giúp mình làm rõ chuyện trước đó, để trở thành "Tần Tư Tranh" của thế giới này, thay thế hắn sống tiếp.
Tính tình cứng cỏi không chịu thua dâng trào, cậu phải cố gắng sống sót, có lẽ một ngày nào đó có thể tìm được biện pháp trở về.
Tần Tư Tranh lau mặt gương đã bị hơi nước bốc lên làm mờ đi, lộ ra khuôn mặt thanh niên diễm lệ tinh xảo, môi châu hơi đè ép, rồi lại nhẹ nhàng buông ra.
Một lát sau ủy khuất cùng bất an rút đi, thay vào đó là tràn đầy nguyên khí không thể chinh phục.
"Chỉ là Lục Tiện Thanh, không có gì phải sợ!"
Sau khi xây dựng tâm lý xong, Tần Tư Tranh mặc quần áo ra khỏi phòng tắm.
Trước khi đi Giang Khê còn cắt cho cậu một đĩa hoa quả để cậu nhớ ăn, cậu dự định xem tống nghệ để bù lại, xem người khác làm thế nào, nhìn quả bầu mà vẽ ra hồ lô cũng không sai.
Chuông cửa vang lên, cậu cho là Giang Khê quay trở lại.
Vừa mở cửa mới phát hiện là một người đàn ông xa lạ, còn không đợi cậu hỏi, đối phương liền vẫy tay với cậu, "Đến bê đồ, mệt chết lão nương."
"...?"
Tần Tư Tranh không hiểu vì sao, nhìn hắn đá đá hai cái túi lớn trên mặt đất, còn có một cái hộp giấy dài cực lớn, vươn tay giúp hắn cầm vào.
Du Tư kéo cổ áo ra quạt gió, một luồng hương thơm ngọt nị theo đó mà truyền đến, kèm theo từng câu từng câu tự xưng "lão nương", lông mày Tần Tư Tranh không tự chủ được bất giác giật giật.
"Du Tư?" Cậu thăm dò gọi một tiếng, vì trong wechat của cậu có một người với tên siêu dài "Đừng vì tôi là Kiều Hoa Nhi mà thương tiếc tôi".
Du Tư muốn tê liệt đến nơi rồi, hữu khí vô lực chỉ vào "đống hàng" khổng lồ kia và nói, "Thứ cậu muốn, lát nữa chuyển khoản cho tôi sau. Bảy vạn tám, giảm giá, tám vạn là được."
Giảm giá ngược? Tôi sẽ phá nát xương của cậu.
Mặc dù Tần Tư Tranh hoàn toàn không biết "nguyên chủ" đã đặt cái gì trước đó, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Mở ra xem đi, tay lão nương sắp bị mài rách vì chuyển đồ tới đây cho cậu rồi, cậu vừa nhìn mặt liền đỏ nha, lát nữa phải bồi thường tốt cho tôi." Du Tư thúc giục.
Tần Tư Tranh cầm kéo cẩn thận cắt lớp băng dính bên ngoài, mở hộp giấy ra, bên trong lại là một lớp xốp bọt biển giảm xóc, cậu không khỏi suy đoán rốt cuộc là thứ gì, được bọc cẩn thận đến như vậy.
Cậu mở từng lớp từng lớp ra, suýt chút nữa dùng kéo chọc vào tay mình, cả người đều choáng váng.
Một con búp bê gần như giống hệt Lục Tiện Thanh thình lình xuất hiện ở trước mắt, Du Tư cười với cậu đến là ám muội, "Tôi nói với cậu, thứ này còn biết nói nữa, đặc biệt cắt nối biên tập lời thoại từng xuất hiện của Tứ ca trong phim ảnh, nghe này."
Hắn duỗi tay nhấn vào ngực một cái, "Lục Tiện Thanh bơm hơi" kia lập tức phát ra âm thanh không thể miêu tả, khiến cho Tần Tư Tranh nghe được suýt nữa đột tử, nguyên chủ rốt cuộc là cái chủng loại bệnh thần kinh gì a!
Cậu không có đặt thứ này.
Cậu không phải.
Cậu không có.
Du Tư cười hì hì, một bên giải thích cho cậu, một bên túm tay cậu đi kiểm tra chất lượng, Tần Tư Tranh quả thực nghe không nổi nữa, ai lại muốn cái lại trải nghiệm cực hạn như vậy!!!
Này được gọi là gì, hiện trường tử vong xã hội quy mô lớn?
"... Cái kia, tôi có thể trả lại hàng không?"
Du Tư kỳ quái, "Tại sao lại muốn trả hàng? Không hài lòng chỗ nào? Tôi sẽ đổi lại? Kích thước không đủ lớn sao?"
Không đủ lớn? Cái này lớn cỡ nào? Bản thân lục Tiện Thanh cũng lớn cỡ này?
Tần Tư Tranh không có gì bất mãn, cậu cũng thừa nhận loại công nghệ này quả thực nghịch thiên, thế nhưng cậu cũng không phải nguyên chủ bị bệnh thần kinh, ai lại đi muốn thứ này.
"À đúng rồi, còn có cái này." Du Tư lại ném cho cậu một cái hộp khác, khá nặng.
Tần Tư Tranh hít một hơi thật sâu, quay đầu đi chỗ khác không nhìn "Lục Tiện Thanh", nghiêm túc nói: "Tôi không thích hắn nữa, tôi muốn làm sự nghiệp."
Du Tư "xì xì" nở nụ cười, "Cậu làm sự nghiệp? Cậu nói muốn làm sự nghiệp?"
Tần Tư Tranh trịnh trọng gật đầu, ánh mắt nghiêm túc thận trọng khiến Du Tư cũng phải sửng sốt, một lát sau bừng tỉnh đại ngộ tỉnh nói, "Ồ ~~ tôi hiểu, cậu muốn làm sự nghiệp, sau đó đi tới bên cạnh Lục Tiện Thanh đúng không, tôi hiểu rồi."
Vai bị vỗ vỗ một cái khích lệ, nội tâm Tần Tư Tranh: Cậu thì hiểu cái quái gì! Tôi thật sự muốn cách hắn xa một chút.
Du Tư nói: "Bất quá vẫn là đừng ném đi, khó bảo đảm không có fan tư sinh canh giữ ở cửa nhà cậu nhặt rác a, paparazi gì đó, bị bọn họ nhìn thấy cậu cũng đừng nghĩ làm sự nghiệp, trực tiếp gây chuyện."
Tần Tư Tranh nghĩ cũng phải, không riêng gì fan, nếu để cho Lục Tiện Thanh biết, có lẽ ngay cả xương cốt cậu cũng không còn.
Nghĩ tới ngày đó tại phòng tập thể hình gặp phải hắn, cậu vẫn căng thẳng đến thở không ra hơi.
"... Vậy tôi cất nó đi."
Cậu dọn ra một khoảng trống trong tủ, đem "Lục Tiện Thanh" nhét vào, dùng quần áo phủ lên trên và chôn sâu vào trong tủ cùng với mấy cái đạo cụ này kia, vĩnh viễn không lấy ra.
"Tôi đói bụng, nhà cậu còn có cái gì ăn không?" Du Tư vừa nói vừa đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh mới phát hiện có không ít nguyên liệu nấu ăn, còn có một gói nguyên liệu nấu lẩu, đồng thời lấy ra.
Hắn và Tần Tư Tranh lớn lên với nhau từ nhỏ, tuy mấy năm qua cậu luôn tìm đường chết, nhưng đối với mình cũng rất tốt, gần như không có gì giấu nhau, giữa hai người cũng không có bí mật.
Hắn thả đồ ăn vào trong nồi, hì hà hì hục ăn một hồi, bỗng nhiên đưa tay ngăn lại tay của Tần Tư Tranh, "Ai cậu không thể ăn xoài, sẽ bị dị ứng, cậu quên rồi à?"
Tần Tư Tranh sững sờ, buông tay xuống.
Du Tư nói: "Bất quá nói thật, cậu yêu thích Lục Tiện Thanh ở điểm nào? Tôi luôn cảm thấy người này tính khí không tốt, u ám nặng nề khiến người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, hơn nữa hắn lại là người cao lĩnh chi hoa, nghe nói mẹ của hắn là lão bá tổng, ba hắn ta hình như là người đứng đầu tỉnh Dụ chúng ta. Hắn không phải loại người chúng ta có thể mơ ước, coi như có thể, cửa ải của ba mẹ hắn đều rất khó vượt qua đi."
Tần Tư Tranh xiên một quả dâu tây đưa vào trong miệng, nghe vậy nói: "Ừm, cho nên tôi không thích hắn."
Du Tư hiển nhiên là không tin lắm, dừng một chút lại nói: "Ai, mọi người trong giới các cậu đều nói hắn không được, diễn với người khác cho tới bây giờ chưa từng cứng qua. Buổi sáng tôi nhịn đi tiểu cũng có phản ứng, có phải hắn thật sự không được hay không?"
Tần Tư Tranh bị sặc, hung hăng ho khan, Du Tư đưa cho cậu ly nước, còn nói: "Nếu thật sự không được, cậu ở bên cạnh hắn cũng không hạnh phúc, đến lúc đó cậu liền nước mắt lưng tròng làm một thì sao?"
Tần Tư Tranh ho muốn tắt thở, hận không thể bưng nồi nước lẩu lên rót vào miệng hắn, cay chết cái loại "chị em" này đi.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên rung lên, cậu cầm lên xem qua, vẻ mặt như muốn chết đột nhiên thay đổi.
Đây là tin nhắn từ một acc nhỏ trông giống như một tài khoản rác gửi tới.
—— Tay em thật đẹp.
Tần Tư Tranh thiếu chút nữa ném luôn điện thoại di động, ngay sau đó là một tin nhắn khác theo sát mà đến, tin nhắn sau thậm chí còn đáng sợ hơn tin nhắn trước.
—— Bây giờ tâm hồn tôi theo đuổi em, khao khát sự ngọt ngào của em, khẩn cầu em ban phát.
—— Sau này không cho phép em gửi loại ảnh kia cho người khác xem, nếu không tôi sẽ đem tay em chặt đứt.
—— Ngoan.
Chữ "Ngoan" cuối cùng kia khiến Tần Tư Tranh dựng tóc gáy, theo phản xạ nắm chặt tay, Giang Khê đã từng nói với cậu thế nào là fan tư sinh, việc này giống như bị một đôi mắt vô hình khủng bố nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động.
Du Tư nhìn sắc mặt không quá tốt của cậu, thò đầu vào nhìn, vừa nhìn liền thốt ra một câu thô tục.
"Kéo vào danh sách đen đi, đúng là tên bệnh thần kinh."
Tần Tư Tranh đem hắn kéo vào danh sách đen, nhưng những dòng chữ đó lại như dấu ấn khắc sâu vào trong hai mắt cậu, không cách nào xoá bỏ.
Trước kia khi thi đấu quyền anh thế giới ngoại trừ những lần cậu thua còn lại chính là thắng, bị người xa lạ gửi cho tin nhắn như vậy, cậu cảm thấy tâm sinh lý đều buồn nôn, sợ sệt, úp ngược điện thoại di động giống như hồng thủy mãnh thú lên mặt bàn.
Du Tư nói: "Tôi đã khuyên cậu vì hắn(*) mà tiến vào giới giải trí là không đáng, loại người như hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, tại sao phải chọn con đường này."
(*) Trong raw tác giả viết là 她/tā/ cô ấy, bà ấy cô ta. Tui nghĩ là tác giả đã viết nhầm, nên tui xin phép được sửa thành 他/tā/ hắn, hắn ta, anh ta cho phù hợp bởi vì mình nghĩ người mà Du Tư đang nhắc đến là Lục Tiện Thanh và việc mà nguyên chủ Tần Tư Tranh vào giới giải trí vì Lục Tiện Thanh.
Tần Tư Tranh không nghe rõ hắn nói, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh: "Tôi đi rửa tay."
Mấy ngày sau, Tần Tư Tranh lại nhận được một tin nhắn riêng.
—— Tôi không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến tay của em mỗi một sợi dây thần kinh của tôi đều giống như đang khiêu vũ, tay em hành hạ chúng, không cho tôi nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi quá.
—— Em cho tôi xem tay đi, tôi muốn xem tay em.
Tần Tư Tranh quả thực muốn trả lời đối phương: Anh mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi đánh đến mẹ anh cũng không nhận ra anh!
Nhưng cậu sợ câu trả lời này sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, gây phiền toái cho Từ Chiêu, không thể làm gì khác hơn ngoài mạnh mẽ nhịn xuống, liên tiếp mấy lần cậu cũng không sợ nữa, ngoại trừ buồn nôn ra chính là yên lặng ở trong lòng suy nghĩ, tốt nhất anh không nên gặp phải tôi.
Bằng không tôi nhất định sẽ cho anh biết cái gì gọi là sức mạnh của nắm đấm.
━━━━━━━━━━━
Tác giả có điều muốn nói:
Bây giờ tâm hồn tôi theo đuổi em, khao khát sự ngọt ngào của em - trích từ "Lời thú tội".
Mấy năm qua nguyên chủ hoang phế đến lợi hại, Từ Chiêu phải tìm cho cậu giáo viên hình thể để bù lại một quãng thời gian, tốt xấu gì cũng phải lấy lại được cảm giác trước ống kính, bởi vì Từ Chiêu phát hiện lúc cậu nói chuyện luôn nhìn chằm chằm vào người khác.
Sau khi bù đắp một quãng thời gian, cậu hơi hơi học được cách làm sao để đáp lại ống kính.
Từ Chiêu cho cậu nghỉ hai ngày để dưỡng tốt tinh thần, an tâm chờ tiến tổ ghi hình.
Thói quen một đời trước của cậu vẫn không mất, cố định mỗi ngày bảy giờ dậy sớm để luyện hai giờ quyền anh, sau đó là chống đẩy, từng chút một tìm về cảm giác.
Chỉ cần đôi tay này vẫn còn, cậu sẽ không sợ gì cả.
Kỳ thực thời điểm mới vừa xuyên đến cái thế giới xa lạ này Tần Tư Tranh vẫn có chút hoảng loạn, tuy rằng một đời trước cậu không có bằng hữu gì, mà các a di(*) đối với cậu cũng rất tốt, còn có các em trai, em gái rất thích ỷ lại cậu.
(*) A di: 阿姨/ cô, dì
Cậu không quen biết ai ở đây, và phải nhận rất nhiều ác ý không thuộc về mình mà không có lý do.
Cậu nói bóng nói gió Giang Khê giúp mình làm rõ chuyện trước đó, để trở thành "Tần Tư Tranh" của thế giới này, thay thế hắn sống tiếp.
Tính tình cứng cỏi không chịu thua dâng trào, cậu phải cố gắng sống sót, có lẽ một ngày nào đó có thể tìm được biện pháp trở về.
Tần Tư Tranh lau mặt gương đã bị hơi nước bốc lên làm mờ đi, lộ ra khuôn mặt thanh niên diễm lệ tinh xảo, môi châu hơi đè ép, rồi lại nhẹ nhàng buông ra.
Một lát sau ủy khuất cùng bất an rút đi, thay vào đó là tràn đầy nguyên khí không thể chinh phục.
"Chỉ là Lục Tiện Thanh, không có gì phải sợ!"
Sau khi xây dựng tâm lý xong, Tần Tư Tranh mặc quần áo ra khỏi phòng tắm.
Trước khi đi Giang Khê còn cắt cho cậu một đĩa hoa quả để cậu nhớ ăn, cậu dự định xem tống nghệ để bù lại, xem người khác làm thế nào, nhìn quả bầu mà vẽ ra hồ lô cũng không sai.
Chuông cửa vang lên, cậu cho là Giang Khê quay trở lại.
Vừa mở cửa mới phát hiện là một người đàn ông xa lạ, còn không đợi cậu hỏi, đối phương liền vẫy tay với cậu, "Đến bê đồ, mệt chết lão nương."
"...?"
Tần Tư Tranh không hiểu vì sao, nhìn hắn đá đá hai cái túi lớn trên mặt đất, còn có một cái hộp giấy dài cực lớn, vươn tay giúp hắn cầm vào.
Du Tư kéo cổ áo ra quạt gió, một luồng hương thơm ngọt nị theo đó mà truyền đến, kèm theo từng câu từng câu tự xưng "lão nương", lông mày Tần Tư Tranh không tự chủ được bất giác giật giật.
"Du Tư?" Cậu thăm dò gọi một tiếng, vì trong wechat của cậu có một người với tên siêu dài "Đừng vì tôi là Kiều Hoa Nhi mà thương tiếc tôi".
Du Tư muốn tê liệt đến nơi rồi, hữu khí vô lực chỉ vào "đống hàng" khổng lồ kia và nói, "Thứ cậu muốn, lát nữa chuyển khoản cho tôi sau. Bảy vạn tám, giảm giá, tám vạn là được."
Giảm giá ngược? Tôi sẽ phá nát xương của cậu.
Mặc dù Tần Tư Tranh hoàn toàn không biết "nguyên chủ" đã đặt cái gì trước đó, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Mở ra xem đi, tay lão nương sắp bị mài rách vì chuyển đồ tới đây cho cậu rồi, cậu vừa nhìn mặt liền đỏ nha, lát nữa phải bồi thường tốt cho tôi." Du Tư thúc giục.
Tần Tư Tranh cầm kéo cẩn thận cắt lớp băng dính bên ngoài, mở hộp giấy ra, bên trong lại là một lớp xốp bọt biển giảm xóc, cậu không khỏi suy đoán rốt cuộc là thứ gì, được bọc cẩn thận đến như vậy.
Cậu mở từng lớp từng lớp ra, suýt chút nữa dùng kéo chọc vào tay mình, cả người đều choáng váng.
Một con búp bê gần như giống hệt Lục Tiện Thanh thình lình xuất hiện ở trước mắt, Du Tư cười với cậu đến là ám muội, "Tôi nói với cậu, thứ này còn biết nói nữa, đặc biệt cắt nối biên tập lời thoại từng xuất hiện của Tứ ca trong phim ảnh, nghe này."
Hắn duỗi tay nhấn vào ngực một cái, "Lục Tiện Thanh bơm hơi" kia lập tức phát ra âm thanh không thể miêu tả, khiến cho Tần Tư Tranh nghe được suýt nữa đột tử, nguyên chủ rốt cuộc là cái chủng loại bệnh thần kinh gì a!
Cậu không có đặt thứ này.
Cậu không phải.
Cậu không có.
Du Tư cười hì hì, một bên giải thích cho cậu, một bên túm tay cậu đi kiểm tra chất lượng, Tần Tư Tranh quả thực nghe không nổi nữa, ai lại muốn cái lại trải nghiệm cực hạn như vậy!!!
Này được gọi là gì, hiện trường tử vong xã hội quy mô lớn?
"... Cái kia, tôi có thể trả lại hàng không?"
Du Tư kỳ quái, "Tại sao lại muốn trả hàng? Không hài lòng chỗ nào? Tôi sẽ đổi lại? Kích thước không đủ lớn sao?"
Không đủ lớn? Cái này lớn cỡ nào? Bản thân lục Tiện Thanh cũng lớn cỡ này?
Tần Tư Tranh không có gì bất mãn, cậu cũng thừa nhận loại công nghệ này quả thực nghịch thiên, thế nhưng cậu cũng không phải nguyên chủ bị bệnh thần kinh, ai lại đi muốn thứ này.
"À đúng rồi, còn có cái này." Du Tư lại ném cho cậu một cái hộp khác, khá nặng.
Tần Tư Tranh hít một hơi thật sâu, quay đầu đi chỗ khác không nhìn "Lục Tiện Thanh", nghiêm túc nói: "Tôi không thích hắn nữa, tôi muốn làm sự nghiệp."
Du Tư "xì xì" nở nụ cười, "Cậu làm sự nghiệp? Cậu nói muốn làm sự nghiệp?"
Tần Tư Tranh trịnh trọng gật đầu, ánh mắt nghiêm túc thận trọng khiến Du Tư cũng phải sửng sốt, một lát sau bừng tỉnh đại ngộ tỉnh nói, "Ồ ~~ tôi hiểu, cậu muốn làm sự nghiệp, sau đó đi tới bên cạnh Lục Tiện Thanh đúng không, tôi hiểu rồi."
Vai bị vỗ vỗ một cái khích lệ, nội tâm Tần Tư Tranh: Cậu thì hiểu cái quái gì! Tôi thật sự muốn cách hắn xa một chút.
Du Tư nói: "Bất quá vẫn là đừng ném đi, khó bảo đảm không có fan tư sinh canh giữ ở cửa nhà cậu nhặt rác a, paparazi gì đó, bị bọn họ nhìn thấy cậu cũng đừng nghĩ làm sự nghiệp, trực tiếp gây chuyện."
Tần Tư Tranh nghĩ cũng phải, không riêng gì fan, nếu để cho Lục Tiện Thanh biết, có lẽ ngay cả xương cốt cậu cũng không còn.
Nghĩ tới ngày đó tại phòng tập thể hình gặp phải hắn, cậu vẫn căng thẳng đến thở không ra hơi.
"... Vậy tôi cất nó đi."
Cậu dọn ra một khoảng trống trong tủ, đem "Lục Tiện Thanh" nhét vào, dùng quần áo phủ lên trên và chôn sâu vào trong tủ cùng với mấy cái đạo cụ này kia, vĩnh viễn không lấy ra.
"Tôi đói bụng, nhà cậu còn có cái gì ăn không?" Du Tư vừa nói vừa đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh mới phát hiện có không ít nguyên liệu nấu ăn, còn có một gói nguyên liệu nấu lẩu, đồng thời lấy ra.
Hắn và Tần Tư Tranh lớn lên với nhau từ nhỏ, tuy mấy năm qua cậu luôn tìm đường chết, nhưng đối với mình cũng rất tốt, gần như không có gì giấu nhau, giữa hai người cũng không có bí mật.
Hắn thả đồ ăn vào trong nồi, hì hà hì hục ăn một hồi, bỗng nhiên đưa tay ngăn lại tay của Tần Tư Tranh, "Ai cậu không thể ăn xoài, sẽ bị dị ứng, cậu quên rồi à?"
Tần Tư Tranh sững sờ, buông tay xuống.
Du Tư nói: "Bất quá nói thật, cậu yêu thích Lục Tiện Thanh ở điểm nào? Tôi luôn cảm thấy người này tính khí không tốt, u ám nặng nề khiến người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, hơn nữa hắn lại là người cao lĩnh chi hoa, nghe nói mẹ của hắn là lão bá tổng, ba hắn ta hình như là người đứng đầu tỉnh Dụ chúng ta. Hắn không phải loại người chúng ta có thể mơ ước, coi như có thể, cửa ải của ba mẹ hắn đều rất khó vượt qua đi."
Tần Tư Tranh xiên một quả dâu tây đưa vào trong miệng, nghe vậy nói: "Ừm, cho nên tôi không thích hắn."
Du Tư hiển nhiên là không tin lắm, dừng một chút lại nói: "Ai, mọi người trong giới các cậu đều nói hắn không được, diễn với người khác cho tới bây giờ chưa từng cứng qua. Buổi sáng tôi nhịn đi tiểu cũng có phản ứng, có phải hắn thật sự không được hay không?"
Tần Tư Tranh bị sặc, hung hăng ho khan, Du Tư đưa cho cậu ly nước, còn nói: "Nếu thật sự không được, cậu ở bên cạnh hắn cũng không hạnh phúc, đến lúc đó cậu liền nước mắt lưng tròng làm một thì sao?"
Tần Tư Tranh ho muốn tắt thở, hận không thể bưng nồi nước lẩu lên rót vào miệng hắn, cay chết cái loại "chị em" này đi.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên rung lên, cậu cầm lên xem qua, vẻ mặt như muốn chết đột nhiên thay đổi.
Đây là tin nhắn từ một acc nhỏ trông giống như một tài khoản rác gửi tới.
—— Tay em thật đẹp.
Tần Tư Tranh thiếu chút nữa ném luôn điện thoại di động, ngay sau đó là một tin nhắn khác theo sát mà đến, tin nhắn sau thậm chí còn đáng sợ hơn tin nhắn trước.
—— Bây giờ tâm hồn tôi theo đuổi em, khao khát sự ngọt ngào của em, khẩn cầu em ban phát.
—— Sau này không cho phép em gửi loại ảnh kia cho người khác xem, nếu không tôi sẽ đem tay em chặt đứt.
—— Ngoan.
Chữ "Ngoan" cuối cùng kia khiến Tần Tư Tranh dựng tóc gáy, theo phản xạ nắm chặt tay, Giang Khê đã từng nói với cậu thế nào là fan tư sinh, việc này giống như bị một đôi mắt vô hình khủng bố nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động.
Du Tư nhìn sắc mặt không quá tốt của cậu, thò đầu vào nhìn, vừa nhìn liền thốt ra một câu thô tục.
"Kéo vào danh sách đen đi, đúng là tên bệnh thần kinh."
Tần Tư Tranh đem hắn kéo vào danh sách đen, nhưng những dòng chữ đó lại như dấu ấn khắc sâu vào trong hai mắt cậu, không cách nào xoá bỏ.
Trước kia khi thi đấu quyền anh thế giới ngoại trừ những lần cậu thua còn lại chính là thắng, bị người xa lạ gửi cho tin nhắn như vậy, cậu cảm thấy tâm sinh lý đều buồn nôn, sợ sệt, úp ngược điện thoại di động giống như hồng thủy mãnh thú lên mặt bàn.
Du Tư nói: "Tôi đã khuyên cậu vì hắn(*) mà tiến vào giới giải trí là không đáng, loại người như hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, tại sao phải chọn con đường này."
(*) Trong raw tác giả viết là 她/tā/ cô ấy, bà ấy cô ta. Tui nghĩ là tác giả đã viết nhầm, nên tui xin phép được sửa thành 他/tā/ hắn, hắn ta, anh ta cho phù hợp bởi vì mình nghĩ người mà Du Tư đang nhắc đến là Lục Tiện Thanh và việc mà nguyên chủ Tần Tư Tranh vào giới giải trí vì Lục Tiện Thanh.
Tần Tư Tranh không nghe rõ hắn nói, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh: "Tôi đi rửa tay."
Mấy ngày sau, Tần Tư Tranh lại nhận được một tin nhắn riêng.
—— Tôi không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến tay của em mỗi một sợi dây thần kinh của tôi đều giống như đang khiêu vũ, tay em hành hạ chúng, không cho tôi nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi quá.
—— Em cho tôi xem tay đi, tôi muốn xem tay em.
Tần Tư Tranh quả thực muốn trả lời đối phương: Anh mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi đánh đến mẹ anh cũng không nhận ra anh!
Nhưng cậu sợ câu trả lời này sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, gây phiền toái cho Từ Chiêu, không thể làm gì khác hơn ngoài mạnh mẽ nhịn xuống, liên tiếp mấy lần cậu cũng không sợ nữa, ngoại trừ buồn nôn ra chính là yên lặng ở trong lòng suy nghĩ, tốt nhất anh không nên gặp phải tôi.
Bằng không tôi nhất định sẽ cho anh biết cái gì gọi là sức mạnh của nắm đấm.
━━━━━━━━━━━
Tác giả có điều muốn nói:
Bây giờ tâm hồn tôi theo đuổi em, khao khát sự ngọt ngào của em - trích từ "Lời thú tội".