Chương 22: C22: Thất Khiếu
Chẳng biết từ lúc nào, tôi cảm giác được ngực của mình bị ép lại, tôi lại bị sặc nước mà tỉnh thêm lần nữa, không ngừng ho khan, Cũng phun từng ngụm nước ra ướt đầy mình.“Tinh rồi thì không sao, mau ăn thứ này đi” Người ngồi xổm trước mặt tôi là ông nội, trong tay ông cầm một nằm hạt kê vàng đưa cho tôi.Tôi còn hơi sức đầu mà bận tâm những cái đó, lập tức nhào tới trước mặt ông nội ôm ông. Có thể gặp lại thật sự quá tốt rồi.Nhưng mà động tác này lại chọc tới cha tôi, ông ấy mỉa mai, nói là tôi dám gây chuyện mà, vẫn còn yếu ớt như thế.Lúc này tôi mới phát hiện, những người trước kia biến mất ở trước mắt tôi. Hiện tại cũng trở về, không thiếu một người.Nhìn nằm hạt kê vàng kia, tôi cũng không hỏi nhiều để làm gì, vì sao ăn nhiều như vậy hay là ăn sống sao? Tôi nhận lấy từ tay ông nội, nhanh chóng nhét vào trong miệng, nhai rôm rốp.“Tiểu Tùng, mi đừng có mà lại chạy loạn. Ông có thể cứu mi lần thứ nhất, chưa chắc đã có thể cứu lần hai” Ông nội nhìn thấy tôi nghe lời, cũng cảm thán mở miệng.Tôi sững sờ, hóa ra người biến mất không phải bọn họ. Mà là tôi? Xung quanh gió lạnh vẫn thổi không ngừng, giống như đứng tại bờ sông, vẻ mặt của mọi người đau khổ, tôi yên lặng gật đầu. Tiếp tục nhai lương khô ở trong miệng.Bỗng nhiên trong hồ bơi lại phát ra tiếng thét, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn. Ông nội cầm cây gậy trúc dài thọc vào bên trong hai lần, bọt nước nổi lên trên là máu tươi“Tiểu Tùng, con có nhìn thấy cái gì không?” Cha tôi tiếp tục mở miệng hỏi.Tôi tranh thủ thời gian đứng dậy xem. Thế nhưng cái gì cũng không có, thậm chí còn có thể cây gậy trúc dài của ông nội tôi đang khuấy động dưới đáy nước.Bầu trời lại nổ vang một tiếng lớn, ông nội khẽ cong người về phía trước, suýt chút nữa rơi vào trong nước, nhưng cây gậy trúc lại không may mẫn thoát khỏi, trong nháy mắt biến mất tại mặt nước.Tôi cùng cha nhanh chóng chạy tới phía trước để đỡ, thế nhưng người đối diện lại hoàn toàn không có phản ứng, từng người một cứ như khúc gỗ.“Uyển Nhi? Chị Từ?” Tôi thử kêu lên.Trước đó ngay cả chính mình tôi cũng không để tâm. Hai người nhất định là bị dọa sợ một phen, không phải là có chuyện đi?Nghe thấy giộng nói của tôi, hai người ngượng ngùng ngẩng đầu, ánh mắt của hai đôi mắt không còn sự sống rơi xuống trên người tôi. Khóe mắt còn đang chảy ra huyết lệ.Tôi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, đang đỡ lấy ông nội mà cũng không nhịn được lùi bước lại. Ngay sau đó, đám công nhân bên cạnh cũng đều ngẩng đầu, đều chay máu thất khiếu*. Đang ngây người nhìn bọn tôi*Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng“Ông nội!" Tôi run rẩy kêu lên. Bỗng nhiên bị ép về phía trước, một nhà ba đời chúng tôi đồng thời lăn xuống nước. Ông nội cùng cha đem tôi ôm ở giữa, ngay lập tức, Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi mang theo đám công nhân như là sủi cảo chủ động nhảy xuống nước. Tôi cũng không nhìn thấy bọn họ du động. Thậm chí còn giống như khi đang đi trên đất liền, lưng thẳng tấp, lại đi dọc từ trong nước tới, từng người duỗi cánh tay dài về phía chúng tôi. Hai hàm răng trắng của tôi đập vào nhau, nói không nên lời. Bên người từng tầng gợn sóng, mới cảm giác được có thứ gì đó chạm tới phần lưng của tôi, khiến cho toàn thân tôi giống như bị điện giật Tôi không quản được nhiều như vậy, lại muốn hướng về phía đáy nước, lại bị ông nội xách lấy cổ áo, cha tôi một chân đạp bay người công nhân vừa mới chạm đến tôi, lại nghe ông nội mắng to, “Ở địa bàn của người ta lặn xuống nước. Mi muốn chết à." "A?” Đầu óc của tôi đã sớm đứng máy, xung quanh bị xác chết trôi bao vây, chúng tôi bị chẩn tới gắt gao, còn không thể lặn xuống nước. Chẳng lẽ ngồi chờ chết? Chính lúc này, lại có thứ gì đó chạm tới thân thể của tôi, ôm lấy eo của tôi từ phía sau, tôi không cảm nhận được dòng nước ấm, thậm chí d*c vọng của người đàn ông còn không có thức tỉnh. Không kịp dãy dụa, phía trước lại xuất hiện thêm một cái nữa, là Cát Uyển Nhi. . Mười ngón tay cô đan xen vào mười ngón tay của tôi, ấn người tôi vào thứ mềm mại trước ngực, trực tiếp hướng môi về phía tôi.