Chương 4
15.
Chiều ngày hôm đó, Lâm Tiên Tiên đã đăng một tin trên weibo.
Biểu cảm ngại ngùng kèm một bức ảnh bên dưới. Trong ảnh là hai sợi dây màu đỏ từ miếu Nguyệt Lão.
Hành động của cô ta đã khiến những cư dân mạng càng chắc chắn rằng “Nguyệt Lão đã hiển linh” trong lời Chu Nghiên chính là nhắc đến cô ta.
Tôi phát hiện ra điều này vào một tuần sau đó.
***
Ngay khi bộ phim mới kết thúc, Andy đã gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.
Chu Nghiên bình luận trên weibo của Lâm Tiên Tiên: [Xin chúc mừng, nhưng ở đâu em có được sợi dây đỏ vậy? Anh cũng muốn xin một cặp để tặng người ở nhà của anh.]
Tin đồn giữa Chu Nghiên và Lâm Tiên Tiên đã tự biến mất chỉ sau một ngày.
Ngoài cảm giác tiếc nuối, cư dân mạng hoàn toàn chắc chắn rằng Chu Nghiên thực sự đã có người yêu và bắt đầu suy luận xem “người ở nhà” của Chu Nghiên là ai.
Andy đã gửi một tin nhắn khác: “Sao em không theo ý của Chu Nghiên mà công khai sự thật? Anh ta là người không bao giờ chia sẻ quá đà về đời tư cá nhân ngoài việc đóng phim. Nhưng mấy ngày qua, anh ta lại thường tạo ra những chuyện rối rắm trên mạng. Chế nhìn thấy cũng buồn lòng.”
Tôi: "..."
16.
Để quảng bá cho bộ phim mới, Andy đã nhận lời tham gia một chương trình giải trí cho tôi.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình giải trí nên tôi cảm thấy hơi bất an.
May mắn thay, tất cả những người tham gia bộ phim ấy cũng tham gia chương trình này, điều đó khiến tôi bớt lo.
Nhưng tôi không ngờ tới là tổ chương trình đã mời đến hai vị khách đặc biệt là Chu Nghiên và Lâm Tiên Tiên.
Khi tôi gặp Chu Nghiên ở hậu trường, anh ấy nghiêm túc chào tôi: "Cô Tô không hổ là Nguyệt Lão giới giải trí. Lần trước nhờ được Tô Nguyệt Lão giúp đỡ, tôi thực sự đã tìm được vợ mình rồi."
Tôi cười khô khan, nói: “Đừng giả vờ, anh đã có vợ từ trước rồi còn gì.”
Những đồng nghiệp xung quanh nghe thấy lời này, trong lập tức nổi lên tò mò.
Một nam diễn viên lớn tuổi nói: “Hóa ra những gì đăng trên mạng là sự thật, cậu thật sự có bạn gái rồi à.”
Chu Nghiên đưa ánh mắt nhìn sang tôi: “Không phải bạn gái, mà là vợ.”
Những người khác lập tức giật mình... tất cả đều ngạc nhiên ra mặt.
“Thầy Chu thật ra đã kết hôn rồi à?”
“Đối phương là người trong giới sao?”
“Nửa kia của thầy Chu chắc chắn rất tốt.”
Chu Nghiên thở dài: “Tôi không tiện tiết lộ chuyện này, cô ấy không cho phép tôi nói ra."
Mọi người nghe đều nghĩ là nói đùa.
Tôi im lặng trừng mắt nhìn Chu Nghiên, cảnh cáo anh ấy đừng nói nhảm nữa.
Khi nhìn lại, tôi thấy Lâm Tiên Tiên, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, đang nhìn chằm chằm vào tôi.
17.
Chương trình này có số lượng người chơi rất lớn, tổng cộng 12 khách mời thường trực.
Ban chương trình yêu cầu những người tham gia chia thành nhóm hai người để hoàn thành nhiệm vụ bằng cách bốc thăm.
Trước khi thăm được rút ra, Chu Nghiên lặng lẽ đi tới trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Vợ ơi, đợi anh đến với em nhé."
Sau khi rút thăm, tôi ngơ ngác nghĩ làm sao trong số mười hai người lại có thể dễ dàng bốc trúng tôi được.
Hứa Hữu, một diễn viên trẻ đang lên, đóng vai nam chính trong cùng bộ phim với tôi. Anh ta lắc lắc tờ giấy trên tay về phía tôi.
"Kiều Nhất, chúng ta cùng một đội."
Một đội, một đôi.
Một câu rất mơ hồ. Tôi mỉm cười với anh ta và đến đứng bên cạnh.
Kết quả này là tốt nhất.
Với tư cách là nam nữ chính của cùng một bộ phim, Hứa Hữu và tôi nên tương tác nhiều hơn để tạo cảm giác CP, điều này có lợi cho việc quảng bá phim.
Nhưng tôi vô tình liếc nhìn Chu Nghiên và nhìn thấy sự mất mát rõ ràng trong mắt anh ấy.
Tuy nhiên, Lâm Tiên Tiên bên cạnh Chu Nghiên lại rất vui vẻ.
Cô ta và Chu Nghiên thành một đội.
Trò chơi được chia tổng cộng thành ba hiệp và tính điểm, đội có số điểm cao nhất cuối cùng sẽ được thưởng một bữa tối sang trọng, những người còn lại sẽ phải phục vụ đội chiến thắng.
Vòng đầu tiên của trò chơi rất kinh điển: Bạn vẽ và tôi đoán.
Tôi và Hứa Hữu nhanh chóng quyết định rằng tôi sẽ vẽ và anh ta sẽ đoán.
Phần này đối với tôi không khó. Tôi học chuyên ngành hội hoạ ở trường đại học nghệ thuật.
Cuối cùng, trong khoảng thời gian có hạn, tôi và Hứa Hữu đã đoán đúng tổng cộng mười hai hình, xếp thứ hai. Đội xếp đầu tiên là Chu Nghiên và Lâm Tiên Tiên.
Các đội khác thở dài: "Quả nhiên, hai người này thường xuyên làm việc cùng nhau. Họ có sự ăn ý mà không ai có được."
"Nhưng Kiều Nhất và Hứa Hữu cũng rất tuyệt vời. Hai người có thể để những người chỉ biết vẽ vòng tròn như chúng tôi sống sót không?"
Hứa Hữu mỉm cười: "Tất cả đều là công của Kiều Nhất. Cô ấy vẽ rất đẹp. Nhìn thoáng qua là có thể biết được ngay. Không cần phải đoán."
Sau đó, Hứa Hữu quay sang và đập tay với tôi.
Tôi vô thức liếc nhìn Chu Nghiên. Anh ấy vô cùng bình tĩnh, nhưng lông mày hơi nhíu lại, có chút mất tập trung.
18.
Những vòng tiếp theo của trận đấu diễn ra không mấy suôn sẻ.
Không vòng nào trong số đó là điểm mạnh của tôi.
Tôi nhìn Hứa Hữu xin lỗi: “Em sợ sẽ kéo anh lại phía sau mất.”
Hứa Hữu thoải mái nói: “Chỉ là trò chơi thôi, chúng ta chơi vui vẻ là được.”
Điều này làm tôi bớt đi rất nhiều áp lực tâm lý.
Chỉ là hậu quả của việc vui chơi là thứ hạng của chúng tôi ngày càng thấp mà thôi.
Trò chơi trong vòng cuối cùng là thử thách giữ thăng bằng đi qua cây cầu gỗ.
Nếu thành công vượt qua cây cầu và đến đầu bên kia trong vòng ba mươi giây thì người chơi sẽ nhận được ba điểm.
Tôi vốn định quan sát những người khác làm sao đi qua cây cầu. Không ngờ đội bắt đầu lại là tôi và Hứa Hữu.
Chiều cao của cây cầu nhìn có vẻ đáng sợ nhưng với lớp đệm xốp dày bên dưới, nếu có ngã xuống cũng không đau lắm.
Tôi cắn răng và lấy hết can đảm đứng lên trên.
Khi tôi đi được nửa đường và chuẩn bị vượt qua, Lâm Tiên Tiên đột nhiên hét lên.
Tim tôi đập thình thịch, chân không vững và tôi ngã thẳng xuống.
Trước khi Hứa Hữu lao tới giúp tôi, Chu Nghiên đã nhanh tay nhanh chân đón được tôi.
Thấy tôi không có chuyện gì, vẻ căng thẳng trong mắt anh ấy dần biến mất.
Vì đang quay hình nên tôi giữ khoảng cách với anh ấy, không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào, và cảm ơn đầy xa cách.
Chu Nghiên sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ tổn thương, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ ban đầu.
Lâm Tiên Tiên bước đến trước mặt tôi với vẻ mặt hối lỗi: "Kiều Nhất, tôi xin lỗi. Tôi không biết vừa rồi ai đã dẫm lên chân nên mới hét lớn làm cô mất tập trung. Đều là lỗi của tôi."
Tôi cười nhẹ: “Không sao đâu.”
Nhưng trong lòng tôi lại đang điên cuồng mắng chửi: ‘Bên cạnh cô không có ai, quỷ giẫm chân cô thì có.’
Chút tâm tư của Lâm Tiên Tiên không khó để tôi nhận ra.
Cách cô ta nhìn tôi ngay từ đầu đã không hề tử tế.
Đặc biệt là khi cô ta và Chu Nghiên đứng cùng nhau, cô ta luôn liếc nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.
Cô ta thích Chu Nghiên.
Nếu không, cô ta đã không đăng cái weibo mơ ám và gây hiểu lầm vào ngày hôm đó.
Điều khiến tôi khó hiểu là Chu Nghiên đã nói rõ ràng rằng mình đã có vợ. Tại sao chỉ vì Chu Nghiên nói chuyện với tôi đôi câu mà cô ta lại nhìn tôi như tình địch vậy?
Dù tôi thực sự là tình địch của cô ta.
Tôi không muốn và không cần thiết phải xung đột với cô ta về những điều này.
Mặc dù gần đây tôi đã trở nên khá nổi tiếng nhưng Lâm Tiên Tiên và tôi không cùng đẳng cấp lẫn địa vị.
Trong thế giới người lớn, nếu có thể nhịn thì nên nhịn.
Chiều ngày hôm đó, Lâm Tiên Tiên đã đăng một tin trên weibo.
Biểu cảm ngại ngùng kèm một bức ảnh bên dưới. Trong ảnh là hai sợi dây màu đỏ từ miếu Nguyệt Lão.
Hành động của cô ta đã khiến những cư dân mạng càng chắc chắn rằng “Nguyệt Lão đã hiển linh” trong lời Chu Nghiên chính là nhắc đến cô ta.
Tôi phát hiện ra điều này vào một tuần sau đó.
***
Ngay khi bộ phim mới kết thúc, Andy đã gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.
Chu Nghiên bình luận trên weibo của Lâm Tiên Tiên: [Xin chúc mừng, nhưng ở đâu em có được sợi dây đỏ vậy? Anh cũng muốn xin một cặp để tặng người ở nhà của anh.]
Tin đồn giữa Chu Nghiên và Lâm Tiên Tiên đã tự biến mất chỉ sau một ngày.
Ngoài cảm giác tiếc nuối, cư dân mạng hoàn toàn chắc chắn rằng Chu Nghiên thực sự đã có người yêu và bắt đầu suy luận xem “người ở nhà” của Chu Nghiên là ai.
Andy đã gửi một tin nhắn khác: “Sao em không theo ý của Chu Nghiên mà công khai sự thật? Anh ta là người không bao giờ chia sẻ quá đà về đời tư cá nhân ngoài việc đóng phim. Nhưng mấy ngày qua, anh ta lại thường tạo ra những chuyện rối rắm trên mạng. Chế nhìn thấy cũng buồn lòng.”
Tôi: "..."
16.
Để quảng bá cho bộ phim mới, Andy đã nhận lời tham gia một chương trình giải trí cho tôi.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một chương trình giải trí nên tôi cảm thấy hơi bất an.
May mắn thay, tất cả những người tham gia bộ phim ấy cũng tham gia chương trình này, điều đó khiến tôi bớt lo.
Nhưng tôi không ngờ tới là tổ chương trình đã mời đến hai vị khách đặc biệt là Chu Nghiên và Lâm Tiên Tiên.
Khi tôi gặp Chu Nghiên ở hậu trường, anh ấy nghiêm túc chào tôi: "Cô Tô không hổ là Nguyệt Lão giới giải trí. Lần trước nhờ được Tô Nguyệt Lão giúp đỡ, tôi thực sự đã tìm được vợ mình rồi."
Tôi cười khô khan, nói: “Đừng giả vờ, anh đã có vợ từ trước rồi còn gì.”
Những đồng nghiệp xung quanh nghe thấy lời này, trong lập tức nổi lên tò mò.
Một nam diễn viên lớn tuổi nói: “Hóa ra những gì đăng trên mạng là sự thật, cậu thật sự có bạn gái rồi à.”
Chu Nghiên đưa ánh mắt nhìn sang tôi: “Không phải bạn gái, mà là vợ.”
Những người khác lập tức giật mình... tất cả đều ngạc nhiên ra mặt.
“Thầy Chu thật ra đã kết hôn rồi à?”
“Đối phương là người trong giới sao?”
“Nửa kia của thầy Chu chắc chắn rất tốt.”
Chu Nghiên thở dài: “Tôi không tiện tiết lộ chuyện này, cô ấy không cho phép tôi nói ra."
Mọi người nghe đều nghĩ là nói đùa.
Tôi im lặng trừng mắt nhìn Chu Nghiên, cảnh cáo anh ấy đừng nói nhảm nữa.
Khi nhìn lại, tôi thấy Lâm Tiên Tiên, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, đang nhìn chằm chằm vào tôi.
17.
Chương trình này có số lượng người chơi rất lớn, tổng cộng 12 khách mời thường trực.
Ban chương trình yêu cầu những người tham gia chia thành nhóm hai người để hoàn thành nhiệm vụ bằng cách bốc thăm.
Trước khi thăm được rút ra, Chu Nghiên lặng lẽ đi tới trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Vợ ơi, đợi anh đến với em nhé."
Sau khi rút thăm, tôi ngơ ngác nghĩ làm sao trong số mười hai người lại có thể dễ dàng bốc trúng tôi được.
Hứa Hữu, một diễn viên trẻ đang lên, đóng vai nam chính trong cùng bộ phim với tôi. Anh ta lắc lắc tờ giấy trên tay về phía tôi.
"Kiều Nhất, chúng ta cùng một đội."
Một đội, một đôi.
Một câu rất mơ hồ. Tôi mỉm cười với anh ta và đến đứng bên cạnh.
Kết quả này là tốt nhất.
Với tư cách là nam nữ chính của cùng một bộ phim, Hứa Hữu và tôi nên tương tác nhiều hơn để tạo cảm giác CP, điều này có lợi cho việc quảng bá phim.
Nhưng tôi vô tình liếc nhìn Chu Nghiên và nhìn thấy sự mất mát rõ ràng trong mắt anh ấy.
Tuy nhiên, Lâm Tiên Tiên bên cạnh Chu Nghiên lại rất vui vẻ.
Cô ta và Chu Nghiên thành một đội.
Trò chơi được chia tổng cộng thành ba hiệp và tính điểm, đội có số điểm cao nhất cuối cùng sẽ được thưởng một bữa tối sang trọng, những người còn lại sẽ phải phục vụ đội chiến thắng.
Vòng đầu tiên của trò chơi rất kinh điển: Bạn vẽ và tôi đoán.
Tôi và Hứa Hữu nhanh chóng quyết định rằng tôi sẽ vẽ và anh ta sẽ đoán.
Phần này đối với tôi không khó. Tôi học chuyên ngành hội hoạ ở trường đại học nghệ thuật.
Cuối cùng, trong khoảng thời gian có hạn, tôi và Hứa Hữu đã đoán đúng tổng cộng mười hai hình, xếp thứ hai. Đội xếp đầu tiên là Chu Nghiên và Lâm Tiên Tiên.
Các đội khác thở dài: "Quả nhiên, hai người này thường xuyên làm việc cùng nhau. Họ có sự ăn ý mà không ai có được."
"Nhưng Kiều Nhất và Hứa Hữu cũng rất tuyệt vời. Hai người có thể để những người chỉ biết vẽ vòng tròn như chúng tôi sống sót không?"
Hứa Hữu mỉm cười: "Tất cả đều là công của Kiều Nhất. Cô ấy vẽ rất đẹp. Nhìn thoáng qua là có thể biết được ngay. Không cần phải đoán."
Sau đó, Hứa Hữu quay sang và đập tay với tôi.
Tôi vô thức liếc nhìn Chu Nghiên. Anh ấy vô cùng bình tĩnh, nhưng lông mày hơi nhíu lại, có chút mất tập trung.
18.
Những vòng tiếp theo của trận đấu diễn ra không mấy suôn sẻ.
Không vòng nào trong số đó là điểm mạnh của tôi.
Tôi nhìn Hứa Hữu xin lỗi: “Em sợ sẽ kéo anh lại phía sau mất.”
Hứa Hữu thoải mái nói: “Chỉ là trò chơi thôi, chúng ta chơi vui vẻ là được.”
Điều này làm tôi bớt đi rất nhiều áp lực tâm lý.
Chỉ là hậu quả của việc vui chơi là thứ hạng của chúng tôi ngày càng thấp mà thôi.
Trò chơi trong vòng cuối cùng là thử thách giữ thăng bằng đi qua cây cầu gỗ.
Nếu thành công vượt qua cây cầu và đến đầu bên kia trong vòng ba mươi giây thì người chơi sẽ nhận được ba điểm.
Tôi vốn định quan sát những người khác làm sao đi qua cây cầu. Không ngờ đội bắt đầu lại là tôi và Hứa Hữu.
Chiều cao của cây cầu nhìn có vẻ đáng sợ nhưng với lớp đệm xốp dày bên dưới, nếu có ngã xuống cũng không đau lắm.
Tôi cắn răng và lấy hết can đảm đứng lên trên.
Khi tôi đi được nửa đường và chuẩn bị vượt qua, Lâm Tiên Tiên đột nhiên hét lên.
Tim tôi đập thình thịch, chân không vững và tôi ngã thẳng xuống.
Trước khi Hứa Hữu lao tới giúp tôi, Chu Nghiên đã nhanh tay nhanh chân đón được tôi.
Thấy tôi không có chuyện gì, vẻ căng thẳng trong mắt anh ấy dần biến mất.
Vì đang quay hình nên tôi giữ khoảng cách với anh ấy, không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào, và cảm ơn đầy xa cách.
Chu Nghiên sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ tổn thương, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ ban đầu.
Lâm Tiên Tiên bước đến trước mặt tôi với vẻ mặt hối lỗi: "Kiều Nhất, tôi xin lỗi. Tôi không biết vừa rồi ai đã dẫm lên chân nên mới hét lớn làm cô mất tập trung. Đều là lỗi của tôi."
Tôi cười nhẹ: “Không sao đâu.”
Nhưng trong lòng tôi lại đang điên cuồng mắng chửi: ‘Bên cạnh cô không có ai, quỷ giẫm chân cô thì có.’
Chút tâm tư của Lâm Tiên Tiên không khó để tôi nhận ra.
Cách cô ta nhìn tôi ngay từ đầu đã không hề tử tế.
Đặc biệt là khi cô ta và Chu Nghiên đứng cùng nhau, cô ta luôn liếc nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.
Cô ta thích Chu Nghiên.
Nếu không, cô ta đã không đăng cái weibo mơ ám và gây hiểu lầm vào ngày hôm đó.
Điều khiến tôi khó hiểu là Chu Nghiên đã nói rõ ràng rằng mình đã có vợ. Tại sao chỉ vì Chu Nghiên nói chuyện với tôi đôi câu mà cô ta lại nhìn tôi như tình địch vậy?
Dù tôi thực sự là tình địch của cô ta.
Tôi không muốn và không cần thiết phải xung đột với cô ta về những điều này.
Mặc dù gần đây tôi đã trở nên khá nổi tiếng nhưng Lâm Tiên Tiên và tôi không cùng đẳng cấp lẫn địa vị.
Trong thế giới người lớn, nếu có thể nhịn thì nên nhịn.