Chương : 16
Hệ thống thính giác của nhân ngư bất đồng với các loài khác, bọn họ có thể bắt được sóng âm cùng âm tần phát ra ở nơi rất xa, cũng đoán chính xác hình dạng của vật thể bắt nguồn âm thanh đó và khoảng cách này kia vân vân. Khi Boel bơi trở lại bờ biển, quả nhiên nhìn thấy Salou ủ rũ mà ngồi chồm hổm ở chỗ đó.
Thấy Boel nhô ra khỏi mặt nước, Salou vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Cậu ấy có phải ở chỗ này của anh không?”
“Sao nào, cậu muốn tới bắt cóc cưỡng gian?” Boel cũng không có trả lời trực tiếp, trái lại nửa giỡn mà hỏi ngược lại.
Salou vội la lên: “Không phải không phải! Tôi biết Lâm Kỳ chỉ là nói đùa thôi…”
Boel chặn ngang cậu ta: “Bây giờ biết cậu ta nói đùa rồi sao, ban nãy làm gì chứ?”
Salou cúi đầu, cái đuôi bất an quét qua quét lại. Sau khi xảy ra chuyện kia, cậu ta cả đầu cả bụng đều ân hận, chỉ muốn chạy tới bên dưới ánh trăng hú lên một tiếng Σ( ° △°|||) để trút đi sự buồn bực trong lòng, vả lại cũng là sợ hãi cái biểu cảm lạnh lùng trên mặt của Lâm Kỳ nữa. Từ khi cậu ta lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy Lâm Kỳ liền một lòng một dạ dốc hết lên người cậu, mà Lâm Kỳ cũng luôn luôn là khoan dung hiền lành đối với cậu ta. Lần này cậu ta bỗng nhiên thi bạo đối với Lâm Kỳ, tự cậu ta cũng sợ hãi đó chứ. Chờ cậu ta tự kiểm điểm xong quay về, nhìn thấy hang động trống rỗng cùng sợi dây đeo bằng lông bị vứt trên mặt đất, thật sự sợ tới mức tứ chi run rẩy, lại thấy ba lô của Lâm Kỳ cũng mất đi, cậu ta lại hối hận đến mức muốn đập đầu vào vách.
“Tôi, tôi biết lỗi rồi, anh để tôi đi gặp cậu ấy được không?” Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết với Boel, Slaou khép nép mà nói chuyện với anh ta như thế. Liền ngay cả khi cái đuôi hồi bé bị kẹp lấy cậu cũng không có nói qua một câu mềm nhẹ nào cả.
Cho nên Boel giờ phút này rất là thụ sủng nhược kinh *(được sủng ái mà lo sợ), anh ta giống như là không nhận ra Salou, đem cậu ta quan sát từ trên xuống dưới một lần, cố ý lắc lắc đầu sỉ nhục cậu ta, nói: “Ái chà chà, cậu thật sự là Salou ư, ăn nhầm đồ hư sao? Từ lâu đã kêu cậu không cần suốt ngày chỉ ăn thịt rồi”.
Salou bị trêu chọc như thế, bốc hỏa lên, nhưng mà hiện tại cậu ta có việc cầu xin người ta nên chỉ phải kiềm nén sự nóng nảy lại: “Anh đừng có nói giỡn với tôi nữa!”
Boel cười mấy tiếng, thu cái vẻ mặt cân nhắc kia lại, nói với Salou: “Cậu thấy đó, cậu đem Lâm Kỳ coi giống như là một cái bảo bối, sao lại đột nhiên không khống chế được mà làm cậu ấy tổn thương chứ, chả lẽ cậu chưa từng có suy nghĩ qua điểm này hay sao?”
Salou nghiêng đầu một cái, bắt đầu suy nghĩ lại: “Ừm…. là bởi vì do Lâm Kỳ nơi tìm anh, tôi không vui…..” nói về sau giọng cậu ta liền nhỏ xuống, nghĩ cẩn thận lại, mấy lời càng khó nghe Lâm Kỳ cũng nói qua với cậu ta rồi mà, cậu ta cũng chưa từng tức giận, sao đột nhiên sẽ vì một câu nói đùa của cậu ấy mà bùng nổ được chứ?
Vẻ mặt Boel biểu cảm ‘Gỗ mục không thể điêu’ *(hết thuốc chữa -.-!) mà nhìn Salou, nói: “Cậu tính lại cẩn thận xem, mấy ngày nay là ngày gì?”
Được Boel nhắc nhở, Salou lập tức phản ứng lại: “Á, <Đêm cực hạn>!”. *(Cực mãn chi dạ: đêm tối đen dày đặc ko trăng sao)
“Salou, cậu chắc là biết huyết thống mình đặc biệt chứ, sao lại không có chút cảnh giác nào đối với <Đêm cực hạn> thế? Còn liên lụy tới Lâm Kỳ chịu khổ nữa chứ”. Cái đuôi Boel vỗ một cái, bắn nước tung tóe lên cả người Salou.
Salou bất mãn nhe răng với cái đuôi cá kia, đứng lên đem nước lắc xuống, nói: “Ở bên Lâm Kỳ rất vui vẻ, tôi cũng không nhận ra có gì thay đổi cả….”
Boel chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài một cái: “Nếu cậu là người đàn ông của tôi, tôi đã sớm đem cậu nhấn chìm rồi”*(yêm tử: chết đuối, chết chìm, còn có cách hiểu khác hơi bậy bạ là ngập chết cậu trong t*nh d*ch ấy(〃▽〃))
Salou nghe thế, cả cái mặt sói đều nhăn lại: “Ví dụ này rất buồn nôn”.
“Nói xong tôi liền hối hận, quả là có chút ghê tởm”. Mặt của Boel cũng có chút méo mó, anh ta nói tiếp: “Mấy ngày nay cậu vẫn là không cần gặp Lâm Kỳ, để cậu ấy ở lại chỗ này của tôi đi”.
Salou có chút do dự: “Anh có chỗ cho cậu ấy ngủ sao? Cậu ấy không thể ở mãi trong nước được, hơn nữa hình như cậu ấy không thích ăn cá lắm, cá mập lần trước anh tặng cậu ấy cũng chả ăn bao nhiêu, ở chỗ của anh cậu ấy có thể ăn no sao chứ….”
Boel không kiên nhẫn mà ngắt lời cậu ta: “Bác gái Salou, bác yên tâm đi, trong biển ngoại trừ nước biển còn có thứ gọi là ‘hải đảo’, trên đảo có nhiều thứ để ăn lắm, cậu ấy đi với cậu mới nguy hiểm, ai có thể biết cậu ngày nào đó lại đột nhiên phát điên đem cậu ấy cường bạo hay không chứ”.
Salou nghe thế có chút xấu hổ mà lắc lắc cái đuôi, nói khẽ: “Tôi biết rồi, thế.. thế anh xin lỗi cậu ấy giúp tôi nhé, tôi đợi <Đêm cực hạn> qua lại tới đón cậu ấy”.
Boel “ư ử” hai tiếng coi như trả lời. Salou không cam lòng mà nhìn về phía trên chung quanh mặt biển một cái, không thấy được đảo nhỏ nào hết, chỉ có thể tức giận rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng cô đơn rời khỏi của Salou, Boel kéo ra một nụ cười gian ác — xin lỗi giùm cậu? Xem tâm tình đi nhé. Boel nhiều ngày buồn chán rốt cuộc có chuyện vui xảy ra, anh ta phải nắm chắc thời gian mà giải trí giải trí bản thân thật tốt, liền ngâm nga khúc hát vẫy vẫy cái đuôi dung dăng dung dẻ mà bơi về hướng đảo nhỏ.
…………..
Lâm Kỳ một mình trên đảo tỉnh lại, tiện tay hái một quả xuống gặm gặm, chờ ăn no lại bắt đầu dùng da thú mềm mại mà lau chùi Tiểu U, sau đó ngẩn ra một hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại di động trong ba lô ra. Cái di động này từ khi cậu xuyên qua tới giờ đều tắt máy, Lâm Kỳ ngắm nghía một lát, bấm nút khởi động máy. Màn hình di động sáng lên, tiếng nhạc qua đi, màn ảnh di động hiện ra. Đó là ảnh chụp chung của cậu ôm chú chó Bull nhà mình.
Ngón tay Lâm Kỳ ấn nhẹ mấy cái trên màn hình, đi vào trong danh bạ, chọn chữ [Ba ba], cậu ấn nút gọi, trong di động truyền ra mấy âm đơn không có tín hiệu, miệng Lâm Kỳ giật giật, nói khẽ: [Ba, con nhớ ba], lại gọi cho [Mẹ] nói giống vậy: [Mẹ, con nhớ mẹ], cuối cùng tra danh bạ thông tin của [Em trai Lâm Nguyệt] ra, nhìn thấy ảnh của em trai xuất hiện trong màn hình, ngón tay tạm ngừng lại.
Lâm Kỳ và Lâm Nguyệt lớn lên có năm phần giống nhau, cậu ấy chỉ nhỏ hơn Lâm Kỳ hai tuổi lại đã sớm tốt nghiệp đại học, thậm chí lấy được bằng bác sĩ, vào quân đội đi lính. Mỗi khi có người lớn nào khác nói tới Lâm Nguyệt, luôn nói rằng: “Ai cha, cậu hai nhà họ Lâm quả thật là vượt trội, đó chính là thiên tài nổi tiếng đấy, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, so sánh lên thì anh trai cậu ta còn kém xa lắm”. Thật ra Lâm Kỳ cũng không tệ, cậu học cũng là trường đại học có danh tiếng, thành tích luôn đứng đầu, nhưng mà so ra với cậu em trai liên tục nhảy lớp, chỉ số thông minh siêu cao, cậu liền có vẻ rất là bình thường. Lâm Kỳ cũng từng ghen tị với Lâm Nguyệt, không nói chuyện với em ấy, có khi còn cố tình đi kiếm chuyện với em ấy nữa. Nhưng Lâm Nguyệt luôn dịu dàng mà cười cười gọi cậu ‘Anh hai’, cũng không để ý việc Lâm Kỳ cố tình gây sự.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Lâm Kỳ không khỏi có chút xót xa. Cậu mất tích vô cớ nửa năm, cha mẹ anh em nhất định rất lo lắng. Cậu ngẩng đầu, nhìn ánh trăng tròn đang treo giữa bầu trời kia, trong đầu nhảy ra bài 《Tĩnh dạ tứ》(*)của Lý Bạch. Trước kia cậu luôn cho rằng cái loại thơ này quá trẻ con, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết nữa, lúc này cậu mới rốt cục cảm nhận được cảm tình nặng nề được chứa trong bài thơ này, không khỏi nhẹ nhàng đọc ra.
“Sao thế, nhớ nhà à?” Bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói, Lâm Kỳ giật mình quay đầu nhìn lại, thì ra là Boel tới, lại đem tới một ít thịt cá cho Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ có chút ngượng ngùng gật gật đầu: “Đúng vậy….” nói xong mới nhận ra không bình thường, cậu ban nãy dùng tiếng Trung để đọc thơ mà, có chút kinh ngạc hỏi Boel: “Cậu nghe hiểu sao?”
Boel cứng đờ, liền cười nói: “Không có, tôi thấy vẻ mặt của cậu hẳn là nhớ nhà thôi”. Lâm Kỳ gật gật đầu, không nói nữa. Boel sáp lại xem di động trong tay Lâm Kỳ, tò mò nói: “Đây là gì vậy? Người bên trong là ai thế?”
Lâm Kỳ thấy Boel cảm thấy hứng thú, liền lấy điện thoại di động đưa cho anh ta xem xét, nói: “Đây là di động, chỗ chúng tôi dùng để nói chuyện từ xa đó. Trong đây là em trai tôi, giống tôi đúng chứ?”
Boel gật gật đầu, lại hỏi: “Còn chuỗi số này có nghĩa là gì?”
Lâm Kỳ ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, Boel vậy mà biết đó là con số, cậu còn tưởng là số Ả Rập với số trên vùng đất này là không giống nhau chứ: “Đây là số di động, chỉ cần đưa dãy số này vào trong điện thoại, lại ấn nút gọi, bên kia nhận được là hai người có thể nói chuyện với nhau”.
Boel gật gật đầu, tò mò mà bắt đầu đem di động ra chơi, Lâm Kỳ thấy thế liền nói với anh ta: “Cậu thích à? Vậy tặng cậu đấy”. Dù sao trên vùng đất này thì di động cũng chả thể dùng được nữa”. Vì thế liền dạy Boel làm sao tắt mở điện thoại, chơi game như thế nào, “Lượng pin di động có hạn, có lẽ chỉ có thể mở hai ba ngày thôi, khi cậu không chơi nhớ tắt máy đi, có thể tiết kiệm được chút pin”.
Boel gật đầu, bắt đầu chơi trò vừa mới học được. Lâm Kỳ ở bên cạnh nhìn, do do dự dự, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng lên tiếng nói ra: “Này…. Salou có tới tìm anh không thế?”
Boel chơi điện thoại, giống như tùy ý mà nói ra: “Salou? Không có nha”.
“À……” Lâm Kỳ cúi đầu, lấy nhánh cây vẽ bàn cờ trên mặt đất, bắt đầu tự mình chơi cờ với mình.
Mặt Boel được chiếu ra trên màn hình di động kia, lộ ra một nụ cười âm hiểm như lừa được rồi vậy.
Thấy Boel nhô ra khỏi mặt nước, Salou vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Cậu ấy có phải ở chỗ này của anh không?”
“Sao nào, cậu muốn tới bắt cóc cưỡng gian?” Boel cũng không có trả lời trực tiếp, trái lại nửa giỡn mà hỏi ngược lại.
Salou vội la lên: “Không phải không phải! Tôi biết Lâm Kỳ chỉ là nói đùa thôi…”
Boel chặn ngang cậu ta: “Bây giờ biết cậu ta nói đùa rồi sao, ban nãy làm gì chứ?”
Salou cúi đầu, cái đuôi bất an quét qua quét lại. Sau khi xảy ra chuyện kia, cậu ta cả đầu cả bụng đều ân hận, chỉ muốn chạy tới bên dưới ánh trăng hú lên một tiếng Σ( ° △°|||) để trút đi sự buồn bực trong lòng, vả lại cũng là sợ hãi cái biểu cảm lạnh lùng trên mặt của Lâm Kỳ nữa. Từ khi cậu ta lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy Lâm Kỳ liền một lòng một dạ dốc hết lên người cậu, mà Lâm Kỳ cũng luôn luôn là khoan dung hiền lành đối với cậu ta. Lần này cậu ta bỗng nhiên thi bạo đối với Lâm Kỳ, tự cậu ta cũng sợ hãi đó chứ. Chờ cậu ta tự kiểm điểm xong quay về, nhìn thấy hang động trống rỗng cùng sợi dây đeo bằng lông bị vứt trên mặt đất, thật sự sợ tới mức tứ chi run rẩy, lại thấy ba lô của Lâm Kỳ cũng mất đi, cậu ta lại hối hận đến mức muốn đập đầu vào vách.
“Tôi, tôi biết lỗi rồi, anh để tôi đi gặp cậu ấy được không?” Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết với Boel, Slaou khép nép mà nói chuyện với anh ta như thế. Liền ngay cả khi cái đuôi hồi bé bị kẹp lấy cậu cũng không có nói qua một câu mềm nhẹ nào cả.
Cho nên Boel giờ phút này rất là thụ sủng nhược kinh *(được sủng ái mà lo sợ), anh ta giống như là không nhận ra Salou, đem cậu ta quan sát từ trên xuống dưới một lần, cố ý lắc lắc đầu sỉ nhục cậu ta, nói: “Ái chà chà, cậu thật sự là Salou ư, ăn nhầm đồ hư sao? Từ lâu đã kêu cậu không cần suốt ngày chỉ ăn thịt rồi”.
Salou bị trêu chọc như thế, bốc hỏa lên, nhưng mà hiện tại cậu ta có việc cầu xin người ta nên chỉ phải kiềm nén sự nóng nảy lại: “Anh đừng có nói giỡn với tôi nữa!”
Boel cười mấy tiếng, thu cái vẻ mặt cân nhắc kia lại, nói với Salou: “Cậu thấy đó, cậu đem Lâm Kỳ coi giống như là một cái bảo bối, sao lại đột nhiên không khống chế được mà làm cậu ấy tổn thương chứ, chả lẽ cậu chưa từng có suy nghĩ qua điểm này hay sao?”
Salou nghiêng đầu một cái, bắt đầu suy nghĩ lại: “Ừm…. là bởi vì do Lâm Kỳ nơi tìm anh, tôi không vui…..” nói về sau giọng cậu ta liền nhỏ xuống, nghĩ cẩn thận lại, mấy lời càng khó nghe Lâm Kỳ cũng nói qua với cậu ta rồi mà, cậu ta cũng chưa từng tức giận, sao đột nhiên sẽ vì một câu nói đùa của cậu ấy mà bùng nổ được chứ?
Vẻ mặt Boel biểu cảm ‘Gỗ mục không thể điêu’ *(hết thuốc chữa -.-!) mà nhìn Salou, nói: “Cậu tính lại cẩn thận xem, mấy ngày nay là ngày gì?”
Được Boel nhắc nhở, Salou lập tức phản ứng lại: “Á, <Đêm cực hạn>!”. *(Cực mãn chi dạ: đêm tối đen dày đặc ko trăng sao)
“Salou, cậu chắc là biết huyết thống mình đặc biệt chứ, sao lại không có chút cảnh giác nào đối với <Đêm cực hạn> thế? Còn liên lụy tới Lâm Kỳ chịu khổ nữa chứ”. Cái đuôi Boel vỗ một cái, bắn nước tung tóe lên cả người Salou.
Salou bất mãn nhe răng với cái đuôi cá kia, đứng lên đem nước lắc xuống, nói: “Ở bên Lâm Kỳ rất vui vẻ, tôi cũng không nhận ra có gì thay đổi cả….”
Boel chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài một cái: “Nếu cậu là người đàn ông của tôi, tôi đã sớm đem cậu nhấn chìm rồi”*(yêm tử: chết đuối, chết chìm, còn có cách hiểu khác hơi bậy bạ là ngập chết cậu trong t*nh d*ch ấy(〃▽〃))
Salou nghe thế, cả cái mặt sói đều nhăn lại: “Ví dụ này rất buồn nôn”.
“Nói xong tôi liền hối hận, quả là có chút ghê tởm”. Mặt của Boel cũng có chút méo mó, anh ta nói tiếp: “Mấy ngày nay cậu vẫn là không cần gặp Lâm Kỳ, để cậu ấy ở lại chỗ này của tôi đi”.
Salou có chút do dự: “Anh có chỗ cho cậu ấy ngủ sao? Cậu ấy không thể ở mãi trong nước được, hơn nữa hình như cậu ấy không thích ăn cá lắm, cá mập lần trước anh tặng cậu ấy cũng chả ăn bao nhiêu, ở chỗ của anh cậu ấy có thể ăn no sao chứ….”
Boel không kiên nhẫn mà ngắt lời cậu ta: “Bác gái Salou, bác yên tâm đi, trong biển ngoại trừ nước biển còn có thứ gọi là ‘hải đảo’, trên đảo có nhiều thứ để ăn lắm, cậu ấy đi với cậu mới nguy hiểm, ai có thể biết cậu ngày nào đó lại đột nhiên phát điên đem cậu ấy cường bạo hay không chứ”.
Salou nghe thế có chút xấu hổ mà lắc lắc cái đuôi, nói khẽ: “Tôi biết rồi, thế.. thế anh xin lỗi cậu ấy giúp tôi nhé, tôi đợi <Đêm cực hạn> qua lại tới đón cậu ấy”.
Boel “ư ử” hai tiếng coi như trả lời. Salou không cam lòng mà nhìn về phía trên chung quanh mặt biển một cái, không thấy được đảo nhỏ nào hết, chỉ có thể tức giận rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng cô đơn rời khỏi của Salou, Boel kéo ra một nụ cười gian ác — xin lỗi giùm cậu? Xem tâm tình đi nhé. Boel nhiều ngày buồn chán rốt cuộc có chuyện vui xảy ra, anh ta phải nắm chắc thời gian mà giải trí giải trí bản thân thật tốt, liền ngâm nga khúc hát vẫy vẫy cái đuôi dung dăng dung dẻ mà bơi về hướng đảo nhỏ.
…………..
Lâm Kỳ một mình trên đảo tỉnh lại, tiện tay hái một quả xuống gặm gặm, chờ ăn no lại bắt đầu dùng da thú mềm mại mà lau chùi Tiểu U, sau đó ngẩn ra một hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại di động trong ba lô ra. Cái di động này từ khi cậu xuyên qua tới giờ đều tắt máy, Lâm Kỳ ngắm nghía một lát, bấm nút khởi động máy. Màn hình di động sáng lên, tiếng nhạc qua đi, màn ảnh di động hiện ra. Đó là ảnh chụp chung của cậu ôm chú chó Bull nhà mình.
Ngón tay Lâm Kỳ ấn nhẹ mấy cái trên màn hình, đi vào trong danh bạ, chọn chữ [Ba ba], cậu ấn nút gọi, trong di động truyền ra mấy âm đơn không có tín hiệu, miệng Lâm Kỳ giật giật, nói khẽ: [Ba, con nhớ ba], lại gọi cho [Mẹ] nói giống vậy: [Mẹ, con nhớ mẹ], cuối cùng tra danh bạ thông tin của [Em trai Lâm Nguyệt] ra, nhìn thấy ảnh của em trai xuất hiện trong màn hình, ngón tay tạm ngừng lại.
Lâm Kỳ và Lâm Nguyệt lớn lên có năm phần giống nhau, cậu ấy chỉ nhỏ hơn Lâm Kỳ hai tuổi lại đã sớm tốt nghiệp đại học, thậm chí lấy được bằng bác sĩ, vào quân đội đi lính. Mỗi khi có người lớn nào khác nói tới Lâm Nguyệt, luôn nói rằng: “Ai cha, cậu hai nhà họ Lâm quả thật là vượt trội, đó chính là thiên tài nổi tiếng đấy, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, so sánh lên thì anh trai cậu ta còn kém xa lắm”. Thật ra Lâm Kỳ cũng không tệ, cậu học cũng là trường đại học có danh tiếng, thành tích luôn đứng đầu, nhưng mà so ra với cậu em trai liên tục nhảy lớp, chỉ số thông minh siêu cao, cậu liền có vẻ rất là bình thường. Lâm Kỳ cũng từng ghen tị với Lâm Nguyệt, không nói chuyện với em ấy, có khi còn cố tình đi kiếm chuyện với em ấy nữa. Nhưng Lâm Nguyệt luôn dịu dàng mà cười cười gọi cậu ‘Anh hai’, cũng không để ý việc Lâm Kỳ cố tình gây sự.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Lâm Kỳ không khỏi có chút xót xa. Cậu mất tích vô cớ nửa năm, cha mẹ anh em nhất định rất lo lắng. Cậu ngẩng đầu, nhìn ánh trăng tròn đang treo giữa bầu trời kia, trong đầu nhảy ra bài 《Tĩnh dạ tứ》(*)của Lý Bạch. Trước kia cậu luôn cho rằng cái loại thơ này quá trẻ con, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết nữa, lúc này cậu mới rốt cục cảm nhận được cảm tình nặng nề được chứa trong bài thơ này, không khỏi nhẹ nhàng đọc ra.
“Sao thế, nhớ nhà à?” Bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói, Lâm Kỳ giật mình quay đầu nhìn lại, thì ra là Boel tới, lại đem tới một ít thịt cá cho Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ có chút ngượng ngùng gật gật đầu: “Đúng vậy….” nói xong mới nhận ra không bình thường, cậu ban nãy dùng tiếng Trung để đọc thơ mà, có chút kinh ngạc hỏi Boel: “Cậu nghe hiểu sao?”
Boel cứng đờ, liền cười nói: “Không có, tôi thấy vẻ mặt của cậu hẳn là nhớ nhà thôi”. Lâm Kỳ gật gật đầu, không nói nữa. Boel sáp lại xem di động trong tay Lâm Kỳ, tò mò nói: “Đây là gì vậy? Người bên trong là ai thế?”
Lâm Kỳ thấy Boel cảm thấy hứng thú, liền lấy điện thoại di động đưa cho anh ta xem xét, nói: “Đây là di động, chỗ chúng tôi dùng để nói chuyện từ xa đó. Trong đây là em trai tôi, giống tôi đúng chứ?”
Boel gật gật đầu, lại hỏi: “Còn chuỗi số này có nghĩa là gì?”
Lâm Kỳ ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, Boel vậy mà biết đó là con số, cậu còn tưởng là số Ả Rập với số trên vùng đất này là không giống nhau chứ: “Đây là số di động, chỉ cần đưa dãy số này vào trong điện thoại, lại ấn nút gọi, bên kia nhận được là hai người có thể nói chuyện với nhau”.
Boel gật gật đầu, tò mò mà bắt đầu đem di động ra chơi, Lâm Kỳ thấy thế liền nói với anh ta: “Cậu thích à? Vậy tặng cậu đấy”. Dù sao trên vùng đất này thì di động cũng chả thể dùng được nữa”. Vì thế liền dạy Boel làm sao tắt mở điện thoại, chơi game như thế nào, “Lượng pin di động có hạn, có lẽ chỉ có thể mở hai ba ngày thôi, khi cậu không chơi nhớ tắt máy đi, có thể tiết kiệm được chút pin”.
Boel gật đầu, bắt đầu chơi trò vừa mới học được. Lâm Kỳ ở bên cạnh nhìn, do do dự dự, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng lên tiếng nói ra: “Này…. Salou có tới tìm anh không thế?”
Boel chơi điện thoại, giống như tùy ý mà nói ra: “Salou? Không có nha”.
“À……” Lâm Kỳ cúi đầu, lấy nhánh cây vẽ bàn cờ trên mặt đất, bắt đầu tự mình chơi cờ với mình.
Mặt Boel được chiếu ra trên màn hình di động kia, lộ ra một nụ cười âm hiểm như lừa được rồi vậy.