Chương : 4
Salou từ lúc được tuyển làm tộc trưởng thì cuộc sống của bọn họ bắt đầu có chút thay đổi, thường hay có mấy thủ lãnh sói mang theo cống phẩm lại dâng đồng thời cũng tương ứng với trách nhiệm của Salou lại càng nhiều thêm. Việc thường phải giải quyết nhất chính là các xung đột trong bầy sói ví dụ như là hai con sói đực vì giành nhau quyền *** với một sói cái mà đánh nhau.
Lâm Kỳ cũng chú ý tới trong tộc sói số có thể biến thân được thì đều là sói đực, không có một con sói cái nào có thể biến thân cũng có thể là do sói cái không đạt đủ tiêu chuẩn về mặt năng lực.
Lâm Kỳ liền thấy kỳ quái, mấy tháng trước bầy sói đều là rất an phận sao bây giờ lại vì cuộc sống “***” không được tốt lắm mà đấu đá nhiều vậy chứ.
Buổi chiều, Lâm Kỳ vẫn như cũ nấu cơm cho Salou. Từ sau khi cậu ăn quá nhiều thịt kết quả là bị táo bón, thì được Salou giúp cho tìm được không ít thực vật cùng đồ gia vị có thể ăn được trong rừng, khiến cho bữa cơm canh của bọn họ càng ngày lại càng thêm phong phú thêm. Đương nhiên Salou vẫn là chỉ gặm thịt nướng như cũ.
Lâm Kỳ ăn uống no nê đang ngủ say sưa đột nhiên nghe được có tiếng động lạ. Cậu xoay người không thèm quan tâm dù sao có nhiều con sói giữ như vậy hơn nữa bên cạnh còn có một người thú thì chả có gì phải sợ cả.
Nhưng mà tiếng động đó lại ngày càng lớn thậm chí còn xen lẫn một ít tiếng thở dốc ồ ồ hơn nữa nghe tiếng thì hình như là……Salou.
Lâm Kỳ vội vàng xoạy người bật dậy nghĩ thầm chắc không phải Salou ăn bậy nên bị đau bụng đó chứ. Cậu đi lại chỗ Salou nằm đẩy đẩy cậu ta: [Salou, cậu làm sao thế?].
Salou cuộn thân lại cũng không trả lời nhưng theo tiếng thở dốc từ cổ họng cậu ta phát ra cho biết cậu ta cũng không phải là không có gì.
Lâm Kỳ lấy tay sờ trán cậu ta, quá nóng! Cậu hai tay nâng Salou dậy: [Rốt cuộc là cậu sao thế, khó chịu chỗ nào?]. Lâm Kỳ vừa làm mấy động tác này xong thì Salou cũng duỗi thân ra khiến cậu nhìn thấy rõ ràng ở giữa thân dưới Salou cộm lên thành một cái lều.
Mặt Lâm Kỳ cứng đờ, rốt cuộc cũng hiểu được sự xôn xao trong bầy sói gần đây là xảy ra chuyện gì — tới mùa ***. Cậu buông Salou ra để cậu ta nằm trở lại rồi nói: [Ặc, xin lỗi vì đã quấy rầy, cậu cứ tiếp tục đi].
[Lâm Kỳ, khó chịu] Salou phát âm thanh ra từ mũi nghe như là đang làm nũng.
Lâm Kỳ run rẩy nổi da gà nói rằng: [Khó chịu thì tự mình “sóc sóc”] hai từ cuối là nói bằng tiếng Trung bởi vì cậu không nhớ ngay ra được là tiếng thú nói như thế nào.
Salou nghệch ra nói: [“sóc sóc”]
[Ặc, chính là cậu tự dùng tay cầm lấy cái kia của cậu rồi….. sờ qua lại, hiểu chưa?] Lâm Kỳ thầm than trời trong bụng, ông đây là người thành thật tại sao lại phải lưu lạc tới mức cần dạy cho một con động vật làm sao để sóc lọ cơ chứ.
Salou làm theo lời cậu nói rồi phát ra một tiếng rên rỉ thoái mái từ trong cổ họng: [Ưm…]
Lâm Kỳ vội vàng chà chà cánh tay: [Ê này, làm thì làm đừng có phát ra tiếng được không!]
Salou nghe lời câm họng, nhưng mà tiếng thở dốc bị kìm nén cùng với tiếng nuốt cổ ngắn ngủi không nhịn được lại khiến cho con người ta chịu không nổi.
Vì thế Lâm Kỳ cũng không tài nào tránh được mà….. cứng.
Hơn ba tháng sống hoang dại làm cho Lâm Kỳ phải thanh tâm quả dục *(giữ tâm hồn trong sáng), không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung, hiện tại một khi hứng đã lên thì lại càng khó nén lại, cậu ôm cái mặt đầy xấu hổ trốn tới một góc Salou không thể nhìn tới đi giải quyết vấn đề của bản thân.
Thanh âm của Salou cứ quanh quẩn bên tai, không biết đã qua bao lâu nhưng chỉ nghe một tiếng: [Ha.. a…..] thì Lâm Kỳ biết cậu ta đã giải quyết xong, nhưng điều khiến cho cậu chịu không nổi đó là nghe cái âm thanh rên rỉ đó xong thì trong đầu cậu cũng lóe sáng một cái và rồi thế là dịch thể văng đầy tay.
Lâm Kỳ nhìn tay mình khóc không ra nước mắt. Cậu không chỉ bị tiếng của một nam nhân làm cho cứng lên mà còn bị cái tiếng này làm cho….. bắn. Khi Lâm Kỳ còn đang chìm trong trạng thái chán ghét bản thân thì Salou bước tới cầm cái tay dơ của cậu rồi liếm.
[Á á á! Cậu đang làm gì vậy hả!] Lâm Kỳ vội rút tay về rồi nhìn Salou với vẻ mặt hoảng sợ.
Người còn lại chẹp chẹp miệng, nói: [Hơi lạ. Những gì của “Naye” thì không nên lãng phí].
~~chết tiệt! Cậu là hồ ly *** hay sao mà còn ăn dương khí của nam nhân? Ông đây tuy là “Naye” cao nhất của mấy người nhưng mà bị nam nhân liếm cái thứ kia thì khẩu vị vẫn là nặng quá đó.
Lâm Kỳ kéo Salou tới bên hồ nước chà rửa sạch sẽ rồi nói với người kia: [Ngủ!], cậu đi tới đống cỏ khô của mình nằm xuống.
[Lâm Kỳ, việc này thiệt thoải mái, ngày mai chúng ta làm tiếp được không?] Salou còn cảm giác chưa có đủ tại bên tai Lâm Kỳ cầu khẩn.
Lâm Kỳ âm thầm đảo mắt coi thường, nhóc trai tân vừa mới nếm được mùi vị của *** làm nhiều quá coi chừng suy thận. [Muốn làm thì tự cậu làm đi] cậu ngẫm nghĩ lại thấy cũng không đúng lắm, coi lại tuổi của Salou cũng không phải nhỏ mà hàng năm đều có mùa *** thì tại sao Salou lại là lần đầu tiên được chứ? Nghĩ vậy cậu liền hỏi ra miệng.
[Đây là lần đầu tiên của tôi, tôi là vừa mới trưởng thành khi mùa #$%@ trước qua đi] Lâm Kỳ bây giờ đã hiểu cái từ bị che mất là gì rồi, cậu đánh giá Salou một chút nhìn sao cũng không giống như tên này mới mười tám tuổi tí nào cả: [Cậu bao nhiêu tuổi?]
Salou trả lời: [Vừa tròn 80 tuổi]
Lâm Kỳ: [……] cậu quay lưng ra phía Salou không thèm nói nữa.
Tối nay thật đúng là một đêm nhiều đặc sắc nhiều đa dạng.
Dòm lại đêm đó hiểu rõ được ý nghĩa của cái từ bị che xong Lâm Kỳ bắt đầu thấy nghi ngờ bất an về cái sứ mệnh của bản thân. Để minh chứng cho lời đoán của mình Lâm Kỳ vừa giải thích vừa huơ tay huơ chân hỏi Salou “chúa cứu thế” nói như thế nào. Mất thời gian nửa ngày Lâm Kỳ cũng tin rằng trong một đống từ Salou nói cho không có một từ nào là giống với từ bị che mà Trưởng lão nói ra.
Kết hợp với tình huống hiện nay của bầy sói, không có một con sói cái nào có thể biến thân, hơn nữa Salou cũng nói qua tộc sói của bọn họ số lượng có thể biến thân được càng ngày càng ít đi, chỉ có con sói có năng lực biến thân kết hợp với nhau mới có khả năng sinh ra đời sau có năng lực biến thân thành người, Lâm Kỳ đã không còn dũng khí hỏi Salou “bạn đời” tiếng thú là nói thế nào nữa rồi.
~~bị lừa rồi! Ông đây là người đàng hoàng không phải tới đây để lai giống! Một tên nam nhân cùng một con sói đực sinh ra đời sau thật sự là khẩu vị quá nặng rồi đó biết không hả!
Lâm Kỳ chỉ có thể hỏi Salou: [Tại sao biến thân lại đối mấy người quan trọng như thế?] Nói thật lòng thì con người ngoại trừ chỉ số thông minh ra thì không có thứ gì có thể so với động vật hoang dã cả. Nếu con người không có công cụ thì khi đối mặt với động vật chỉ có thể chịu bị xâm lược mà thôi. Tại trong rừng rậm nguyên thủy nơi đây chả lẽ không phải nanh nhọn vuốt sắc mới là thứ quan trong nhất hay sao?
[Chúng tôi đều là con cháu của “Naye”, là do tổ tiên cùng “Naye” cùng nhau sinh ra, chúng tôi kế thừa sức mạnh của tổ tiên cùng với trí tuệ của “Naye” mới có thể ở trên vùng đất này tiếp tục sinh sôi. Toàn nhờ vào trí tuệ của “Naye” thì tộc sói của chúng tôi mới nắm được cách dùng của phần lớn thực vật trong rừng, mới có thể chống lại mấy mãnh thú trên thảo nguyên]. Lâm Kỳ thầm nghĩ trong lòng: bắt đầu từ tổ tiên các người đã có nhân thú thì quả thật là một bộ tộc có khẩu vị hơi quá nặng đó.
Salou nói tiếp: [Nếu như chúng tôi mất đi huyết thống của “Naye” thì sớm muộn gì cũng bị mãnh thú trên thảo nguyên nuốt sạch sẽ. So về lực lượng thì bọn sư tử cao hơn chúng tôi, giống cái của bọn họ cũng có nhiều người có năng lực biến thân. Tiếc là bọn họ không hay dùng trí tuệ của “Naye” mới có thể vẫn bị chúng tôi kiềm chế.]
~~~thôi đành vậy. Mặc dù trong quá trình thì cái sự mệnh này có chút bị biến chất nhưng mục đích cơ bản vẫn là cứu với chúng sanh. Lâm Kỳ chỉ có thể giữ vững *** thần AQ.
Lâm Kỳ giơ tay [Còn có một vấn đề], Salou ngồi ngay ngắn lại với bộ dạng bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thầy cô điểm danh [Chắc cậu cũng biết tôi là…… giống đực, đúng không?]
[“Naye” là do thần rừng ban tặng, bất kể là trống hay mái đều có thể giúp chúng tôi #$%#]
Lâm Kỳ không cần hỏi cũng biết được mấy cái từ cuối cùng bị che kia là “sinh con đẻ cái”, một cái nam như cậu thì làm sao mà sinh con cho được chứ! Vậy thì chỉ có một cách giải thích: kết cấu thân thể của thú nhân trên vùng đất này không giống như người ta! Ít ra thì tốt xấu gì cậu cũng là ở bên trên!
Người nào đó hoàn toàn không chú ý tới, cậu ta rất dễ dàng chấp nhận một chuyện là sẽ phải cùng *** với Salou.
Lâm Kỳ cũng chú ý tới trong tộc sói số có thể biến thân được thì đều là sói đực, không có một con sói cái nào có thể biến thân cũng có thể là do sói cái không đạt đủ tiêu chuẩn về mặt năng lực.
Lâm Kỳ liền thấy kỳ quái, mấy tháng trước bầy sói đều là rất an phận sao bây giờ lại vì cuộc sống “***” không được tốt lắm mà đấu đá nhiều vậy chứ.
Buổi chiều, Lâm Kỳ vẫn như cũ nấu cơm cho Salou. Từ sau khi cậu ăn quá nhiều thịt kết quả là bị táo bón, thì được Salou giúp cho tìm được không ít thực vật cùng đồ gia vị có thể ăn được trong rừng, khiến cho bữa cơm canh của bọn họ càng ngày lại càng thêm phong phú thêm. Đương nhiên Salou vẫn là chỉ gặm thịt nướng như cũ.
Lâm Kỳ ăn uống no nê đang ngủ say sưa đột nhiên nghe được có tiếng động lạ. Cậu xoay người không thèm quan tâm dù sao có nhiều con sói giữ như vậy hơn nữa bên cạnh còn có một người thú thì chả có gì phải sợ cả.
Nhưng mà tiếng động đó lại ngày càng lớn thậm chí còn xen lẫn một ít tiếng thở dốc ồ ồ hơn nữa nghe tiếng thì hình như là……Salou.
Lâm Kỳ vội vàng xoạy người bật dậy nghĩ thầm chắc không phải Salou ăn bậy nên bị đau bụng đó chứ. Cậu đi lại chỗ Salou nằm đẩy đẩy cậu ta: [Salou, cậu làm sao thế?].
Salou cuộn thân lại cũng không trả lời nhưng theo tiếng thở dốc từ cổ họng cậu ta phát ra cho biết cậu ta cũng không phải là không có gì.
Lâm Kỳ lấy tay sờ trán cậu ta, quá nóng! Cậu hai tay nâng Salou dậy: [Rốt cuộc là cậu sao thế, khó chịu chỗ nào?]. Lâm Kỳ vừa làm mấy động tác này xong thì Salou cũng duỗi thân ra khiến cậu nhìn thấy rõ ràng ở giữa thân dưới Salou cộm lên thành một cái lều.
Mặt Lâm Kỳ cứng đờ, rốt cuộc cũng hiểu được sự xôn xao trong bầy sói gần đây là xảy ra chuyện gì — tới mùa ***. Cậu buông Salou ra để cậu ta nằm trở lại rồi nói: [Ặc, xin lỗi vì đã quấy rầy, cậu cứ tiếp tục đi].
[Lâm Kỳ, khó chịu] Salou phát âm thanh ra từ mũi nghe như là đang làm nũng.
Lâm Kỳ run rẩy nổi da gà nói rằng: [Khó chịu thì tự mình “sóc sóc”] hai từ cuối là nói bằng tiếng Trung bởi vì cậu không nhớ ngay ra được là tiếng thú nói như thế nào.
Salou nghệch ra nói: [“sóc sóc”]
[Ặc, chính là cậu tự dùng tay cầm lấy cái kia của cậu rồi….. sờ qua lại, hiểu chưa?] Lâm Kỳ thầm than trời trong bụng, ông đây là người thành thật tại sao lại phải lưu lạc tới mức cần dạy cho một con động vật làm sao để sóc lọ cơ chứ.
Salou làm theo lời cậu nói rồi phát ra một tiếng rên rỉ thoái mái từ trong cổ họng: [Ưm…]
Lâm Kỳ vội vàng chà chà cánh tay: [Ê này, làm thì làm đừng có phát ra tiếng được không!]
Salou nghe lời câm họng, nhưng mà tiếng thở dốc bị kìm nén cùng với tiếng nuốt cổ ngắn ngủi không nhịn được lại khiến cho con người ta chịu không nổi.
Vì thế Lâm Kỳ cũng không tài nào tránh được mà….. cứng.
Hơn ba tháng sống hoang dại làm cho Lâm Kỳ phải thanh tâm quả dục *(giữ tâm hồn trong sáng), không còn thời gian để nghĩ ngợi lung tung, hiện tại một khi hứng đã lên thì lại càng khó nén lại, cậu ôm cái mặt đầy xấu hổ trốn tới một góc Salou không thể nhìn tới đi giải quyết vấn đề của bản thân.
Thanh âm của Salou cứ quanh quẩn bên tai, không biết đã qua bao lâu nhưng chỉ nghe một tiếng: [Ha.. a…..] thì Lâm Kỳ biết cậu ta đã giải quyết xong, nhưng điều khiến cho cậu chịu không nổi đó là nghe cái âm thanh rên rỉ đó xong thì trong đầu cậu cũng lóe sáng một cái và rồi thế là dịch thể văng đầy tay.
Lâm Kỳ nhìn tay mình khóc không ra nước mắt. Cậu không chỉ bị tiếng của một nam nhân làm cho cứng lên mà còn bị cái tiếng này làm cho….. bắn. Khi Lâm Kỳ còn đang chìm trong trạng thái chán ghét bản thân thì Salou bước tới cầm cái tay dơ của cậu rồi liếm.
[Á á á! Cậu đang làm gì vậy hả!] Lâm Kỳ vội rút tay về rồi nhìn Salou với vẻ mặt hoảng sợ.
Người còn lại chẹp chẹp miệng, nói: [Hơi lạ. Những gì của “Naye” thì không nên lãng phí].
~~chết tiệt! Cậu là hồ ly *** hay sao mà còn ăn dương khí của nam nhân? Ông đây tuy là “Naye” cao nhất của mấy người nhưng mà bị nam nhân liếm cái thứ kia thì khẩu vị vẫn là nặng quá đó.
Lâm Kỳ kéo Salou tới bên hồ nước chà rửa sạch sẽ rồi nói với người kia: [Ngủ!], cậu đi tới đống cỏ khô của mình nằm xuống.
[Lâm Kỳ, việc này thiệt thoải mái, ngày mai chúng ta làm tiếp được không?] Salou còn cảm giác chưa có đủ tại bên tai Lâm Kỳ cầu khẩn.
Lâm Kỳ âm thầm đảo mắt coi thường, nhóc trai tân vừa mới nếm được mùi vị của *** làm nhiều quá coi chừng suy thận. [Muốn làm thì tự cậu làm đi] cậu ngẫm nghĩ lại thấy cũng không đúng lắm, coi lại tuổi của Salou cũng không phải nhỏ mà hàng năm đều có mùa *** thì tại sao Salou lại là lần đầu tiên được chứ? Nghĩ vậy cậu liền hỏi ra miệng.
[Đây là lần đầu tiên của tôi, tôi là vừa mới trưởng thành khi mùa #$%@ trước qua đi] Lâm Kỳ bây giờ đã hiểu cái từ bị che mất là gì rồi, cậu đánh giá Salou một chút nhìn sao cũng không giống như tên này mới mười tám tuổi tí nào cả: [Cậu bao nhiêu tuổi?]
Salou trả lời: [Vừa tròn 80 tuổi]
Lâm Kỳ: [……] cậu quay lưng ra phía Salou không thèm nói nữa.
Tối nay thật đúng là một đêm nhiều đặc sắc nhiều đa dạng.
Dòm lại đêm đó hiểu rõ được ý nghĩa của cái từ bị che xong Lâm Kỳ bắt đầu thấy nghi ngờ bất an về cái sứ mệnh của bản thân. Để minh chứng cho lời đoán của mình Lâm Kỳ vừa giải thích vừa huơ tay huơ chân hỏi Salou “chúa cứu thế” nói như thế nào. Mất thời gian nửa ngày Lâm Kỳ cũng tin rằng trong một đống từ Salou nói cho không có một từ nào là giống với từ bị che mà Trưởng lão nói ra.
Kết hợp với tình huống hiện nay của bầy sói, không có một con sói cái nào có thể biến thân, hơn nữa Salou cũng nói qua tộc sói của bọn họ số lượng có thể biến thân được càng ngày càng ít đi, chỉ có con sói có năng lực biến thân kết hợp với nhau mới có khả năng sinh ra đời sau có năng lực biến thân thành người, Lâm Kỳ đã không còn dũng khí hỏi Salou “bạn đời” tiếng thú là nói thế nào nữa rồi.
~~bị lừa rồi! Ông đây là người đàng hoàng không phải tới đây để lai giống! Một tên nam nhân cùng một con sói đực sinh ra đời sau thật sự là khẩu vị quá nặng rồi đó biết không hả!
Lâm Kỳ chỉ có thể hỏi Salou: [Tại sao biến thân lại đối mấy người quan trọng như thế?] Nói thật lòng thì con người ngoại trừ chỉ số thông minh ra thì không có thứ gì có thể so với động vật hoang dã cả. Nếu con người không có công cụ thì khi đối mặt với động vật chỉ có thể chịu bị xâm lược mà thôi. Tại trong rừng rậm nguyên thủy nơi đây chả lẽ không phải nanh nhọn vuốt sắc mới là thứ quan trong nhất hay sao?
[Chúng tôi đều là con cháu của “Naye”, là do tổ tiên cùng “Naye” cùng nhau sinh ra, chúng tôi kế thừa sức mạnh của tổ tiên cùng với trí tuệ của “Naye” mới có thể ở trên vùng đất này tiếp tục sinh sôi. Toàn nhờ vào trí tuệ của “Naye” thì tộc sói của chúng tôi mới nắm được cách dùng của phần lớn thực vật trong rừng, mới có thể chống lại mấy mãnh thú trên thảo nguyên]. Lâm Kỳ thầm nghĩ trong lòng: bắt đầu từ tổ tiên các người đã có nhân thú thì quả thật là một bộ tộc có khẩu vị hơi quá nặng đó.
Salou nói tiếp: [Nếu như chúng tôi mất đi huyết thống của “Naye” thì sớm muộn gì cũng bị mãnh thú trên thảo nguyên nuốt sạch sẽ. So về lực lượng thì bọn sư tử cao hơn chúng tôi, giống cái của bọn họ cũng có nhiều người có năng lực biến thân. Tiếc là bọn họ không hay dùng trí tuệ của “Naye” mới có thể vẫn bị chúng tôi kiềm chế.]
~~~thôi đành vậy. Mặc dù trong quá trình thì cái sự mệnh này có chút bị biến chất nhưng mục đích cơ bản vẫn là cứu với chúng sanh. Lâm Kỳ chỉ có thể giữ vững *** thần AQ.
Lâm Kỳ giơ tay [Còn có một vấn đề], Salou ngồi ngay ngắn lại với bộ dạng bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thầy cô điểm danh [Chắc cậu cũng biết tôi là…… giống đực, đúng không?]
[“Naye” là do thần rừng ban tặng, bất kể là trống hay mái đều có thể giúp chúng tôi #$%#]
Lâm Kỳ không cần hỏi cũng biết được mấy cái từ cuối cùng bị che kia là “sinh con đẻ cái”, một cái nam như cậu thì làm sao mà sinh con cho được chứ! Vậy thì chỉ có một cách giải thích: kết cấu thân thể của thú nhân trên vùng đất này không giống như người ta! Ít ra thì tốt xấu gì cậu cũng là ở bên trên!
Người nào đó hoàn toàn không chú ý tới, cậu ta rất dễ dàng chấp nhận một chuyện là sẽ phải cùng *** với Salou.