Chương 150: Quỷ sai thực tập
Đầu tôi ong ong, tôi lườm giám đốc Đinh một cái rồi nhanh chóng sải bước dài lao lên lầu.
Hôm qua ăn sáng xong tôi mới rời đi, mới có một ngày mà vết thương của sư phụ nghiêm trọng như vậy sao? Không phải Trường Sinh đã đem cổ ở bên trong dẫn ra rồi sao? Hay là vẫn còn cổ trùng khác?
“Trường Sinh! Trường Sinh!” Tôi vừa lao lên cầu thang vừa gọi, nhưng không thấy người trên lầu đáp lại, tôi vội vàng đổi giọng hét lớn: “Sư thúc! Sư thúc!”
Ngay khi cách cửa phòng của sư phụ được mở ra, bên trong trống rỗng, tôi vội vàng xoay người nhìn giám đốc Đinh đứng ở dưới lầu hỏi: “Bọn họ mang sư phụ của tôi đi đâu rồi? Làm sao ông ấy có thể chết được? Nhất định là họ không cứu được ông ấy!”
Nói xong tôi liền lao xuống lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy trưởng thôn đang ngơ ngác đứng ở một bên, lập tức túm lấy ông ta hỏi: “Ông bỏ sư phụ của tôi để ở đâu rồi?”
“Dương Dương!” Giám đốc Đinh quát tôi một câu rồi đưa tờ giấy trong tay mở ra nói: “Là bọn họ đi cùng nhau!”
“Đi cùng nhau?” Trái tim tôi như bị thắt lại, một tay nhận lấy tờ giấy trong tay giám đốc Đinh mở ra nhìn. Trên đó quả nhiên là những của sư phụ, mặc dù các hàng chữ viết nguệch ngoạc nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng biết đó là do ông ấy viết.
Trên một tờ giấy liệt kê bốn điểm chính: Thứ nhất, bảo tôi tu luyện đạo pháp cho tốt, hãy đến Ngọc Hoàng cung thường xuyên hơn, có việc có thể lên núi Nam Nhạc tìm đạo sĩ Tịnh Trần. Thứ hai, không nên đi tìm sư phụ, sau khi xong việc sẽ tự mình trở về. Thứ ba, đừng hỏi quá nhiều về lí lịch của mẹ mình, đến lúc đó sư phụ sẽ nói cho tôi biết. Bốn, không nên chạy loạn, sau này cứ sống ở nhà họ Đinh, chờ sư phụ trở về.
Suy nghĩ rõ ràng như vậy, cũng không có dây dưa dài dòng, cầm tờ giấy kia tôi không biết nên khóc hay nên cười. May mắn thay sư phụ chưa chết, nhưng ông thậm chí còn không có thời gian để nói với tôi một câu nghiêm túc, lại bỏ đi như thế này?
“Đinh Lương cũng đi rồi, ông ấy gọi điện thoại bảo ta đến đón con, ta tưởng mọi người sẽ cùng nhau trở về, nhưng khi ta đến nơi này lại không có ai ở đây, thì ra chỉ có một mình con!” Sắc mặt Giám đốc Đinh cũng có chút xanh xao, lại châm thêm một điếu thuốc tiếp tục rít hai hơi nói: “Trường Sinh để lại chút đồ cho con, con cầm đi, nếu không có việc gì thì chúng ta trở về, bà đang nấu cơm chờ về ăn đấy!”
Nói xong lại từ trong túi lấy ra một chiếc túi nilon nhỏ, trên tay kẹp một điếu thuốc rồi rời đi.
Tôi hoa cả mắt mở chiếc túi ra, bên trong là một miếng vảy của Hắc Xà, ngoài ra không còn cái gì khác.
Cậu ấy cũng cứ thể bỏ đi? Không phải nói đăng kí vào trường trung học cơ sở thứ ba, rồi vào lớp thực nghiệm sao?
“Cái đó?” Cô gái mập lúc này vân vê mép tà áo, đáng thương nói với tôi: “Tôi làm sao bây giờ?”
Tôi liếc nhìn cô ấy, đột nhiên thấy nghẹn ngào, tôi vẫn rất vui. Sư phụ sẽ nhớ tôi muốn học cái gì ở nơi nào, sư thúc sẽ gọi người đến đón tôi, Trường Sinh sẽ nhớ tôi còn chưa làm chuyện gì, nhưng cô gái mập lại bị Viên Uy ném ở một nơi xa lạ như thế này.
“Cô cùng tôi về Hoài Hóa trước đi, đến lúc đó lại để cho người nhà của cô đến đón cô! Tôi liếc mắt nhìn cô gái mập một cái, cầm theo vảy Hắc Xà trong tay đi ra khỏi cửa.
Chiếc vảy lạnh buốt trên tay khiến lòng bàn tay tôi đau nhức, đi được hai bước tôi quay đầu lại hỏi trưởng thôn xem trong thôn có ai trồng gai không.
Trưởng thôn sửng sốt một lúc rồi nói thẳng không có, có thể thấy sắc mặt của tôi sầm xuống, sau khi nghĩ lại ông ta lại nói trên núi có người trồng, nếu tôi muốn có thể lấy giúp tôi bằng được.
Tôi bảo ông ta lấy giúp tôi nhiều một chút, sau đó lại hỏi ông đằng thạch tuyền nhãn sau núi sao rồi.
Trưởng thôn liền đỏ mặt, khóe miệng tức giận nói: “Lại bị chặn rồi!”
Tôi cảm thấy tên này đặt hy vọng rất lớn đối với sự khai thác của cái động đó, nhưng kết quả là không thành công, nhưng tôi cũng không có đồng cảm với ông ta, vì vậy liền kéo cô gáp mập lên xe giám đốc Đinh.
Ra đến xe thì thấy bác tài xế vác từng chiếc khuôn in lên xe nhìn tôi với ánh mắt oán hận.
Tôi bảo Giám đốc Đinh lái xe đến bên thạch tuyền nhãn, chỉ thấy xi măng trên đó vẫn còn ướt, rõ ràng là công lao suốt đêm hôm qua.
Anh em nhà họ Dương ban đầu vốn là tìm Viên Sĩ Bình, nhưng Viên Sĩ Bình đột nhiên biến mất, mà sư thúc lại còn yên tâm để cho người mấy năm chưa tu luyện như tôi đi trừ tà?
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã không định ở lại, nhưng tại sao lại vội vã rời đi như vậy? Không phải là quan tài đã mở ra sao? Trong quan tài không phải chỉ có quỷ vương cùng với một cỗ quan tài linh thể sao?
Hay bọn họ có điều gì giấu tôi?
Còn có Trường Sinh, tại sao cậu ấy cũng đi theo?
“Dương Dương!” Giám đốc Đinh thấy tôi đứng im, đưa tay xoa đầu tôi nói: “Ta biết con buồn, nhưng ông Đinh và bà Đinh sẽ chăm sóc con thật tốt! ”
Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn luôn giữ phong thái ung dung tự nhiên như già đi, tôi yếu ớt gật đầu.
Trên xe cả ba người đều không muốn nói chuyện, xe chạy một mạch đến nhà giám đốc Đinh, nhìn thấy một bàn đầy món ngon, cô gái mập lập tức vui mừng, nhưng tôi thì không vui nổi!
Bà Đinh cười vui vẻ khi tôi tiến vào, sải bước dài đi ra ngoài, chỉ thấy giám đốc Đinh một mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Lại cãi nhau nữa à? Lâu rồi không về nhà, ông lại muốn chọc ghẹo ông ấy cái gì nữa! Ông ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại bảo ông ấy cùng thầy Hắc, đạo trưởng Viên, thiếu tướng Viên cùng nhau đến nhà ăn cơm, tôi đều đã làm xong rồi!”
Giám đốc Đinh lại chỉ phất tay, ý bảo tôi vào nhà trước.
“Làm sao vậy? Lại cãi nhau nữa à? Ông lại ép ông ấy cưới vợ nữa đúng không?” Khuôn mặt Bà Đinh đầy lo lắng, bà nắm tay ông Đinh muốn đi ra ngoài.
Tôi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy bà ấy, giám đốc Đinh cũng đỡ bà ấy ngồi xuống, lúc này mới nói cho bà biết rằng sư phụ và sư thúc của tôi vẫn chưa quay về.
Bà Đinh sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua giám đốc Đinh một cái, miễn cưỡng cười với tôi nói: “Dương Dương, cháu ăn cơm trước đi, bà xuống bếp xem một chút!”
Trong chớp mắt tôi đã nhìn thấy vai bà ấy co rút hai lần.
“Đúng rồi! Con đi ăn trước đi! “Giám đốc Đinh cũng vội vàng đi theo.
“Trương Dương! Ăn đi! “Cô gái mập đang cầm đùi gà chiến đấu, thấy tôi không động vào liền rút đưa một cái cho tôi: “Bà nói ăn no là được rồi!”
“Thật đấy!” Tôi cắn một miếng đùi gà, thầm nghĩ tay nghề nấu ăn của bà Đinh đã thụt lùi rồi, chẳng có mùi vị gì cả.
Đặt đùi gà lên bàn, nhìn cô gái béo ăn, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện.
Vết thương của sư phụ liệu có trở nên nặng hơn hay không, Trường Sinh có thể chữa khỏi cho ông ấy hay không, nhiều vết thương như vậy! Cổ trùng làm sư phụ bị thương kia là thật sự là Câu Mang Thần sao?
Còn có Trường Sinh, cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Hắc Xà nuốt vảy rồng?
Ôi…
Có quá nhiều thứ tôi không hiểu!
Tôi muốn hỏi cô gái mập, nhưng lại thấy cô ấy đang ăn rất vui vẻ, hiếm có người không cảm thấy khó chịu khi bị hỏi trong lúc đang ăn, tôi cũng không đành lòng quấy rầy cô ấy, nhìn cô gái mập ăn xong, lúc này tôi mói muốn dẫn cô ấy tới vịnh Du Thụ.
Tên này ăn no rồi, người duy nhất cô ấy biết bây giờ cũng chỉ có tôi, đương nhiên sẽ đi theo tôi rồi.
Nhưng ngay khi vừa đến Vịnh Du Thụ, chúng tôi đã thấy nơi này rất sôi nổi tưng bừng, có rất nhiều người vây quanh nơi đó ồn ào, vẻ mặt của họ thì rất kích động.
Có mấy người hàng xóm thấy tôi trở về liền ngăn lại, nói một tràng dài với tôi trong sự phẫn nộ.
Hóa ra những ngôi nhà ở Vịnh Du Thụ đã quá cũ, bây giờ Hoài Hóa đã trở thành cửa vào của Tương Tây, vậy nên muốn chỉnh sửa cảnh quan thành phố, nhà ở đây toàn bộ đều phải phá dỡ, tiền trợ cấp thì cũng nhiều nhưng trong mắt bọn họ thì quá ít, cho nên bọn họ muốn lôi kéo tôi đến đấy để đòi.
Tin tức này đã lan truyền từ lâu, nhưng cấp trên đã ém xuống, mấy lần trước Chu Tiêu đã đề cập chuyện này với chúng tôi, nói rằng chúng tôi nên đi sang biệt thự bên cạnh của hắn ở, ban đầu tôi cũng không để ý đến, không ngờ chỉ mấy ngày nữa là bắt đầu phá dỡ.
Chỉ là sau khi phá dỡ, sư phụ còn có thể tìm được nhà không?
“Bé Dương!” Bà Trần từ xa vẫy vẫy tay với tôi, kéo tôi đi về phía nhà và nói: “Con đừng nghe bọn họ nói nhảm, những người này thật là quá đáng, muốn công phu sư tử ngoạm*, hai gian nhà gỗ rách nát còn muốn người ta đền cho bốn căn nhà, ai đổi cho bọn họ chứ! Nào! Đến nhà mẹ chồng ăn kem? Yo? Cô bé mũm mĩm này nhà ai vậy? Trông tròn trịa quá!”
*Công phu sư tử ngoạm: tham lam
Bà Trần huyên thuyên một lúc lâu, sau đó nhìn cô gái mập, hai mắt sáng ngời nói: “Bé con này thật tròn trịa!”
Tôi liếc nhìn về phía cô gái mập đang bị tổn thương, giới thiệu với bà Trần đây là Viên Viên, bà Trần nói cái tên này rất hay.
Vừa vào ngồi xuống, bà ấy lại muốn đi nấu ăn, nghe nói chúng tôi đã ăn rồi, thì bà lại ôm một quả dưa hấu mát lạnh vào bếp bổ.
Cô gái mập vừa nghe nói đến có đồ ăn, liền đi theo vào.
Tôi ngời dưới mái hiên nhìn những người trước mặt ồn ào, trong lòng có chút buồn bã, sau khi nhà bị dỡ bỏ, tôi sẽ không có nhà sao?
Không có nhà để ở với sư phụ…
Mặc dù ngôi nhà cũ rất tối, cả nhà đều được làm bằng gỗ, thỉnh thoảng lại rơi xuống một ít bụi hoặc mưa rột, nhưng tôi sống ở đây mười năm rồi!
“Yo… Khóc đấy à?”
Đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng trêu trọc, vội vàng lấy tay lau nước mắt, quả nhiên có chút ướt, vội vàng lớn tiếng nói: “Không! Đau mắt thôi!”
“Cô còn có thể khóc à?” Giọng cười kia lại vang lên.
Tôi nghe lại rồi nghĩ đây không giống giọng nói của cô gái mập, vội quay đầu lại nhìn, thì thấy Ngụy Yến mặc một bộ quần áo kỳ quái, đứng ở trong bóng tối của căn phòng phía sau, mỉm cười nhìn tôi.
“Ngụy Yến?” Tôi quay đầu lại nhìn ra ngoài, xác định đã là ban ngày rồi phải không?
“Là tôi!” Ngụy Yến vui vẻ đi kéo tôi đi vòng quanh, nói với tôi: “Tôi đợi cô đã lâu lắm rồi, nhưng không biết cô đi đâu, chỉ có thể tra được nhà cô ở đây, cho nên ở chỗ này chờ cô về!”
Hỏi được mới biết, hóa ra cô ấy không có khái niệm sống chết gì, tôi đưa cô xuống, để người ta để cho cô đi đầu thai, nhưng cô lại nói không tốt, nhưng mà cũng không có làm sai chuyện gì, cũng không thể để chiếm không gian dương gian, vừa vặn còn có một chức trống là quỷ sai, lại để cho cô ấy được lợi.
Tôi vừa nghe nói cô gặp chuyện tốt như vậy, trong lòng thật mừng cho cô, tôi nghe sư phụ nói, không có quỷ như vậy, không nghĩ tới bây giờ tôi còn có người quen, nhưng mà cô ấy vừa mới nhậm chức không đi làm, chạy tới chờ tôi làm cái gì?
Quả nhiên tôi vừa hỏi, sắc mặt Ngụy Yến lập tức sầm xuống, cố ấy câu nhầm linh hồn!
Cô ấy lớn lên ở thành phố, mẹ cô kinh doanh vì để bắt kịp xu hướng nên tổ chức các lễ hội phương Tây, cho nên cô cũng chỉ nhớ dương lịch.
Ngay khi cô vừa nhậm chức, người dẫn dắt cô đã sắp xếp cho cô một nhiệm vụ thực tập đơn giản, phải dẫn dắt một linh hồn tên là Đoàn Ngọc Lan từ ngôi đền ở địa phương vào giờ Dậu ngày 28 tháng 8.
Nhưng cô ấy ở bên ngoài chơi hai ngày, hưởng thụ những lợi ích của việc trở thành quỷ sai. Vừa vặn là ngày 28 tháng 8, vì thế cô rất vui vẻ câu hồn đi.
Sau đó linh hồn được thu vào cờ chiêu hồn, và khi cô đang tự hào thì người dẫn dắt cô lại dặn dò, chơi đủ rồi thì sẽ dạy cô phương pháp câu hồn, nếu không vào ngày 28 tháng 8 ngay cả phương pháp câu hồn đơn giản nhất cũng không làm được.
Lúc này cô mới biết ở địa phủ tính theo lịch âm, mà cô thì đã sớm câu hồn người ta đi, lại không dám nói với người dẫn dắt cô, biện pháp duy nhất nghĩ đến chính là tìm tôi!
Hôm qua ăn sáng xong tôi mới rời đi, mới có một ngày mà vết thương của sư phụ nghiêm trọng như vậy sao? Không phải Trường Sinh đã đem cổ ở bên trong dẫn ra rồi sao? Hay là vẫn còn cổ trùng khác?
“Trường Sinh! Trường Sinh!” Tôi vừa lao lên cầu thang vừa gọi, nhưng không thấy người trên lầu đáp lại, tôi vội vàng đổi giọng hét lớn: “Sư thúc! Sư thúc!”
Ngay khi cách cửa phòng của sư phụ được mở ra, bên trong trống rỗng, tôi vội vàng xoay người nhìn giám đốc Đinh đứng ở dưới lầu hỏi: “Bọn họ mang sư phụ của tôi đi đâu rồi? Làm sao ông ấy có thể chết được? Nhất định là họ không cứu được ông ấy!”
Nói xong tôi liền lao xuống lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy trưởng thôn đang ngơ ngác đứng ở một bên, lập tức túm lấy ông ta hỏi: “Ông bỏ sư phụ của tôi để ở đâu rồi?”
“Dương Dương!” Giám đốc Đinh quát tôi một câu rồi đưa tờ giấy trong tay mở ra nói: “Là bọn họ đi cùng nhau!”
“Đi cùng nhau?” Trái tim tôi như bị thắt lại, một tay nhận lấy tờ giấy trong tay giám đốc Đinh mở ra nhìn. Trên đó quả nhiên là những của sư phụ, mặc dù các hàng chữ viết nguệch ngoạc nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng biết đó là do ông ấy viết.
Trên một tờ giấy liệt kê bốn điểm chính: Thứ nhất, bảo tôi tu luyện đạo pháp cho tốt, hãy đến Ngọc Hoàng cung thường xuyên hơn, có việc có thể lên núi Nam Nhạc tìm đạo sĩ Tịnh Trần. Thứ hai, không nên đi tìm sư phụ, sau khi xong việc sẽ tự mình trở về. Thứ ba, đừng hỏi quá nhiều về lí lịch của mẹ mình, đến lúc đó sư phụ sẽ nói cho tôi biết. Bốn, không nên chạy loạn, sau này cứ sống ở nhà họ Đinh, chờ sư phụ trở về.
Suy nghĩ rõ ràng như vậy, cũng không có dây dưa dài dòng, cầm tờ giấy kia tôi không biết nên khóc hay nên cười. May mắn thay sư phụ chưa chết, nhưng ông thậm chí còn không có thời gian để nói với tôi một câu nghiêm túc, lại bỏ đi như thế này?
“Đinh Lương cũng đi rồi, ông ấy gọi điện thoại bảo ta đến đón con, ta tưởng mọi người sẽ cùng nhau trở về, nhưng khi ta đến nơi này lại không có ai ở đây, thì ra chỉ có một mình con!” Sắc mặt Giám đốc Đinh cũng có chút xanh xao, lại châm thêm một điếu thuốc tiếp tục rít hai hơi nói: “Trường Sinh để lại chút đồ cho con, con cầm đi, nếu không có việc gì thì chúng ta trở về, bà đang nấu cơm chờ về ăn đấy!”
Nói xong lại từ trong túi lấy ra một chiếc túi nilon nhỏ, trên tay kẹp một điếu thuốc rồi rời đi.
Tôi hoa cả mắt mở chiếc túi ra, bên trong là một miếng vảy của Hắc Xà, ngoài ra không còn cái gì khác.
Cậu ấy cũng cứ thể bỏ đi? Không phải nói đăng kí vào trường trung học cơ sở thứ ba, rồi vào lớp thực nghiệm sao?
“Cái đó?” Cô gái mập lúc này vân vê mép tà áo, đáng thương nói với tôi: “Tôi làm sao bây giờ?”
Tôi liếc nhìn cô ấy, đột nhiên thấy nghẹn ngào, tôi vẫn rất vui. Sư phụ sẽ nhớ tôi muốn học cái gì ở nơi nào, sư thúc sẽ gọi người đến đón tôi, Trường Sinh sẽ nhớ tôi còn chưa làm chuyện gì, nhưng cô gái mập lại bị Viên Uy ném ở một nơi xa lạ như thế này.
“Cô cùng tôi về Hoài Hóa trước đi, đến lúc đó lại để cho người nhà của cô đến đón cô! Tôi liếc mắt nhìn cô gái mập một cái, cầm theo vảy Hắc Xà trong tay đi ra khỏi cửa.
Chiếc vảy lạnh buốt trên tay khiến lòng bàn tay tôi đau nhức, đi được hai bước tôi quay đầu lại hỏi trưởng thôn xem trong thôn có ai trồng gai không.
Trưởng thôn sửng sốt một lúc rồi nói thẳng không có, có thể thấy sắc mặt của tôi sầm xuống, sau khi nghĩ lại ông ta lại nói trên núi có người trồng, nếu tôi muốn có thể lấy giúp tôi bằng được.
Tôi bảo ông ta lấy giúp tôi nhiều một chút, sau đó lại hỏi ông đằng thạch tuyền nhãn sau núi sao rồi.
Trưởng thôn liền đỏ mặt, khóe miệng tức giận nói: “Lại bị chặn rồi!”
Tôi cảm thấy tên này đặt hy vọng rất lớn đối với sự khai thác của cái động đó, nhưng kết quả là không thành công, nhưng tôi cũng không có đồng cảm với ông ta, vì vậy liền kéo cô gáp mập lên xe giám đốc Đinh.
Ra đến xe thì thấy bác tài xế vác từng chiếc khuôn in lên xe nhìn tôi với ánh mắt oán hận.
Tôi bảo Giám đốc Đinh lái xe đến bên thạch tuyền nhãn, chỉ thấy xi măng trên đó vẫn còn ướt, rõ ràng là công lao suốt đêm hôm qua.
Anh em nhà họ Dương ban đầu vốn là tìm Viên Sĩ Bình, nhưng Viên Sĩ Bình đột nhiên biến mất, mà sư thúc lại còn yên tâm để cho người mấy năm chưa tu luyện như tôi đi trừ tà?
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã không định ở lại, nhưng tại sao lại vội vã rời đi như vậy? Không phải là quan tài đã mở ra sao? Trong quan tài không phải chỉ có quỷ vương cùng với một cỗ quan tài linh thể sao?
Hay bọn họ có điều gì giấu tôi?
Còn có Trường Sinh, tại sao cậu ấy cũng đi theo?
“Dương Dương!” Giám đốc Đinh thấy tôi đứng im, đưa tay xoa đầu tôi nói: “Ta biết con buồn, nhưng ông Đinh và bà Đinh sẽ chăm sóc con thật tốt! ”
Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn luôn giữ phong thái ung dung tự nhiên như già đi, tôi yếu ớt gật đầu.
Trên xe cả ba người đều không muốn nói chuyện, xe chạy một mạch đến nhà giám đốc Đinh, nhìn thấy một bàn đầy món ngon, cô gái mập lập tức vui mừng, nhưng tôi thì không vui nổi!
Bà Đinh cười vui vẻ khi tôi tiến vào, sải bước dài đi ra ngoài, chỉ thấy giám đốc Đinh một mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Lại cãi nhau nữa à? Lâu rồi không về nhà, ông lại muốn chọc ghẹo ông ấy cái gì nữa! Ông ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại bảo ông ấy cùng thầy Hắc, đạo trưởng Viên, thiếu tướng Viên cùng nhau đến nhà ăn cơm, tôi đều đã làm xong rồi!”
Giám đốc Đinh lại chỉ phất tay, ý bảo tôi vào nhà trước.
“Làm sao vậy? Lại cãi nhau nữa à? Ông lại ép ông ấy cưới vợ nữa đúng không?” Khuôn mặt Bà Đinh đầy lo lắng, bà nắm tay ông Đinh muốn đi ra ngoài.
Tôi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy bà ấy, giám đốc Đinh cũng đỡ bà ấy ngồi xuống, lúc này mới nói cho bà biết rằng sư phụ và sư thúc của tôi vẫn chưa quay về.
Bà Đinh sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua giám đốc Đinh một cái, miễn cưỡng cười với tôi nói: “Dương Dương, cháu ăn cơm trước đi, bà xuống bếp xem một chút!”
Trong chớp mắt tôi đã nhìn thấy vai bà ấy co rút hai lần.
“Đúng rồi! Con đi ăn trước đi! “Giám đốc Đinh cũng vội vàng đi theo.
“Trương Dương! Ăn đi! “Cô gái mập đang cầm đùi gà chiến đấu, thấy tôi không động vào liền rút đưa một cái cho tôi: “Bà nói ăn no là được rồi!”
“Thật đấy!” Tôi cắn một miếng đùi gà, thầm nghĩ tay nghề nấu ăn của bà Đinh đã thụt lùi rồi, chẳng có mùi vị gì cả.
Đặt đùi gà lên bàn, nhìn cô gái béo ăn, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện.
Vết thương của sư phụ liệu có trở nên nặng hơn hay không, Trường Sinh có thể chữa khỏi cho ông ấy hay không, nhiều vết thương như vậy! Cổ trùng làm sư phụ bị thương kia là thật sự là Câu Mang Thần sao?
Còn có Trường Sinh, cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Hắc Xà nuốt vảy rồng?
Ôi…
Có quá nhiều thứ tôi không hiểu!
Tôi muốn hỏi cô gái mập, nhưng lại thấy cô ấy đang ăn rất vui vẻ, hiếm có người không cảm thấy khó chịu khi bị hỏi trong lúc đang ăn, tôi cũng không đành lòng quấy rầy cô ấy, nhìn cô gái mập ăn xong, lúc này tôi mói muốn dẫn cô ấy tới vịnh Du Thụ.
Tên này ăn no rồi, người duy nhất cô ấy biết bây giờ cũng chỉ có tôi, đương nhiên sẽ đi theo tôi rồi.
Nhưng ngay khi vừa đến Vịnh Du Thụ, chúng tôi đã thấy nơi này rất sôi nổi tưng bừng, có rất nhiều người vây quanh nơi đó ồn ào, vẻ mặt của họ thì rất kích động.
Có mấy người hàng xóm thấy tôi trở về liền ngăn lại, nói một tràng dài với tôi trong sự phẫn nộ.
Hóa ra những ngôi nhà ở Vịnh Du Thụ đã quá cũ, bây giờ Hoài Hóa đã trở thành cửa vào của Tương Tây, vậy nên muốn chỉnh sửa cảnh quan thành phố, nhà ở đây toàn bộ đều phải phá dỡ, tiền trợ cấp thì cũng nhiều nhưng trong mắt bọn họ thì quá ít, cho nên bọn họ muốn lôi kéo tôi đến đấy để đòi.
Tin tức này đã lan truyền từ lâu, nhưng cấp trên đã ém xuống, mấy lần trước Chu Tiêu đã đề cập chuyện này với chúng tôi, nói rằng chúng tôi nên đi sang biệt thự bên cạnh của hắn ở, ban đầu tôi cũng không để ý đến, không ngờ chỉ mấy ngày nữa là bắt đầu phá dỡ.
Chỉ là sau khi phá dỡ, sư phụ còn có thể tìm được nhà không?
“Bé Dương!” Bà Trần từ xa vẫy vẫy tay với tôi, kéo tôi đi về phía nhà và nói: “Con đừng nghe bọn họ nói nhảm, những người này thật là quá đáng, muốn công phu sư tử ngoạm*, hai gian nhà gỗ rách nát còn muốn người ta đền cho bốn căn nhà, ai đổi cho bọn họ chứ! Nào! Đến nhà mẹ chồng ăn kem? Yo? Cô bé mũm mĩm này nhà ai vậy? Trông tròn trịa quá!”
*Công phu sư tử ngoạm: tham lam
Bà Trần huyên thuyên một lúc lâu, sau đó nhìn cô gái mập, hai mắt sáng ngời nói: “Bé con này thật tròn trịa!”
Tôi liếc nhìn về phía cô gái mập đang bị tổn thương, giới thiệu với bà Trần đây là Viên Viên, bà Trần nói cái tên này rất hay.
Vừa vào ngồi xuống, bà ấy lại muốn đi nấu ăn, nghe nói chúng tôi đã ăn rồi, thì bà lại ôm một quả dưa hấu mát lạnh vào bếp bổ.
Cô gái mập vừa nghe nói đến có đồ ăn, liền đi theo vào.
Tôi ngời dưới mái hiên nhìn những người trước mặt ồn ào, trong lòng có chút buồn bã, sau khi nhà bị dỡ bỏ, tôi sẽ không có nhà sao?
Không có nhà để ở với sư phụ…
Mặc dù ngôi nhà cũ rất tối, cả nhà đều được làm bằng gỗ, thỉnh thoảng lại rơi xuống một ít bụi hoặc mưa rột, nhưng tôi sống ở đây mười năm rồi!
“Yo… Khóc đấy à?”
Đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng trêu trọc, vội vàng lấy tay lau nước mắt, quả nhiên có chút ướt, vội vàng lớn tiếng nói: “Không! Đau mắt thôi!”
“Cô còn có thể khóc à?” Giọng cười kia lại vang lên.
Tôi nghe lại rồi nghĩ đây không giống giọng nói của cô gái mập, vội quay đầu lại nhìn, thì thấy Ngụy Yến mặc một bộ quần áo kỳ quái, đứng ở trong bóng tối của căn phòng phía sau, mỉm cười nhìn tôi.
“Ngụy Yến?” Tôi quay đầu lại nhìn ra ngoài, xác định đã là ban ngày rồi phải không?
“Là tôi!” Ngụy Yến vui vẻ đi kéo tôi đi vòng quanh, nói với tôi: “Tôi đợi cô đã lâu lắm rồi, nhưng không biết cô đi đâu, chỉ có thể tra được nhà cô ở đây, cho nên ở chỗ này chờ cô về!”
Hỏi được mới biết, hóa ra cô ấy không có khái niệm sống chết gì, tôi đưa cô xuống, để người ta để cho cô đi đầu thai, nhưng cô lại nói không tốt, nhưng mà cũng không có làm sai chuyện gì, cũng không thể để chiếm không gian dương gian, vừa vặn còn có một chức trống là quỷ sai, lại để cho cô ấy được lợi.
Tôi vừa nghe nói cô gặp chuyện tốt như vậy, trong lòng thật mừng cho cô, tôi nghe sư phụ nói, không có quỷ như vậy, không nghĩ tới bây giờ tôi còn có người quen, nhưng mà cô ấy vừa mới nhậm chức không đi làm, chạy tới chờ tôi làm cái gì?
Quả nhiên tôi vừa hỏi, sắc mặt Ngụy Yến lập tức sầm xuống, cố ấy câu nhầm linh hồn!
Cô ấy lớn lên ở thành phố, mẹ cô kinh doanh vì để bắt kịp xu hướng nên tổ chức các lễ hội phương Tây, cho nên cô cũng chỉ nhớ dương lịch.
Ngay khi cô vừa nhậm chức, người dẫn dắt cô đã sắp xếp cho cô một nhiệm vụ thực tập đơn giản, phải dẫn dắt một linh hồn tên là Đoàn Ngọc Lan từ ngôi đền ở địa phương vào giờ Dậu ngày 28 tháng 8.
Nhưng cô ấy ở bên ngoài chơi hai ngày, hưởng thụ những lợi ích của việc trở thành quỷ sai. Vừa vặn là ngày 28 tháng 8, vì thế cô rất vui vẻ câu hồn đi.
Sau đó linh hồn được thu vào cờ chiêu hồn, và khi cô đang tự hào thì người dẫn dắt cô lại dặn dò, chơi đủ rồi thì sẽ dạy cô phương pháp câu hồn, nếu không vào ngày 28 tháng 8 ngay cả phương pháp câu hồn đơn giản nhất cũng không làm được.
Lúc này cô mới biết ở địa phủ tính theo lịch âm, mà cô thì đã sớm câu hồn người ta đi, lại không dám nói với người dẫn dắt cô, biện pháp duy nhất nghĩ đến chính là tìm tôi!