Chương 156: Tóc đen tơ tình
“Người thích tôi tặng đấy!” Trên mặt Chu Lượng lập tức nở nụ cười xấu xa, sắc mặt trắng bệch còn nháy mắt với tôi, nói: “Hay cô cũng tặng tôi một cái? Tôi hứa sẽ không đeo nó!”
“Là ai?” Tôi quát cậu ta một tiếng, chĩa đầu dây đỏ vào mắt cậu ta, nói: “Nhìn cho rõ, trong này có tóc đấy! Cậu ngửi nó mà xem! Nó đã được ngâm trong máu. Cậu thật sự liều mạng đấy, thứ này cũng dám nhận!”
“Tóc đen tơ tình, trong đấy không có tóc mới lạ!” Chu Lượng cười ha ha, chỉ chỉ tôi, nói: “Cô cứ cổ lỗ sĩ đi, bây giờ con gái trong trường đều phổ biến thứ này, Đinh Thiệu Liên còn bện đấy, cô ta cũng đeo một cái sao lại không có chuyện gì!”
Đinh Thiệu Liên!
Trong đầu tôi “ầm” một tiếng, vội kéo chăn che kín Chu Lượng, sải bước chạy ra ngoài khu bệnh viện.
Đinh Thiệu Liên đã ba ngày không đến lớp, nếu như cô bé cũng đeo một sợi dây đỏ như vậy, vậy thì chuyện này sẽ xảy ra.
Mẹ nó!
Những người này mới bao nhiêu tuổi, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu làm tơ tình tóc đen cái gì, tôi cảm thấy tôi lớn hơn bọn họ rất nhiều mà cũng không yêu đương gì.
Tôi nhanh chóng chạy thẳng ra cửa bệnh viện, vẫy tay gọi taxi, chạy như điên đến nhà Đinh Thiệu Liên.
Nhưng trong nhà lại không có ai, tôi gõ nửa ngày mà cửa không mở, gấp đến độ sắp bốc hỏa, vội lấy điện thoại gọi cho Chu Tiêu bảo ông ta giúp tôi hỏi thăm Đinh Thiệu Liên nằm viện ở đâu.
Tên này đang vội vàng để tôi trở về làm phép, vừa nhận được điện thoại của tôi, vội vàng cầu xin tôi trở về làm phép.
Tôi không rảnh tán gẫu với ông ta, bảo ông ta mau đưa điện thoại của cha mẹ Đinh Thiệu Liên cho tôi, Chu Lượng ở bên cạnh còn nói mấy lời lạnh lẽo.
Chu Tiêu thấy tôi sắp nổi giận, vội nói giúp tôi gọi điện hỏi giáo viên Hà.
Đứng ở cửa nhà Đinh Thiệu Liên nửa ngày, tôi gấp đến độ kiến bò chảo nóng, cảm giác giống như đã đợi cả một năm, mới nhận được điện thoại của Chu Tiêu, nói Đinh Thiệu Liên ở bệnh viện số 3, tôi lại vội vàng bắt xe đến bệnh viện số 3.
Biết bệnh viện thì tìm người dễ hơn nhiều, tôi gọi điện thẳng cho giám đốc Đinh bảo ông ta điều tra giúp tôi xem người đang ở đâu.
Lão già này trước nay vốn có bản lĩnh lớn, không bao lâu sau đã gọi điện cho tôi, còn hỏi tôi có muốn danh sách hồ sơ bệnh án không.
Tôi vội từ chối ý tốt của ông ấy, vừa đến bệnh viện đã chạy thẳng về phía phòng bệnh, cha mẹ Đinh thấy tôi đến thì rất cảm động.
Nhất thời không tìm được lý do đẩy bọn họ ra, tôi đành phải nhanh chóng nói rõ sự tình cho bọn họ, còn cố ý nói chuyện lần trước Đinh Thiệu Liên bị Tiêu Mỹ Lan dùng người giấy chiêu hồn đi.
Sắc mặt cha mẹ Đinh tái mét, nhìn tôi nửa ngày cũng không đáp lại, sững sờ không biết tin hay không tin.
Gấp đến độ tôi đang muốn nổi giận, chợt nghe Đinh Thiệu Liên đang bệnh đột nhiên khóc lớn, lại kèm theo tiếng cười ha ha, tôi vội đẩy cha mẹ Đinh ra, chạy đến giường bệnh của Đinh Thiệu Liên.
Có điều trên người cô bé không có linh hồn của thiếu niên kia, nhưng rõ ràng đang ngủ mà miệng vẫn cười ha ha, lại khó nghe như đang khóc.
Kéo cổ tay lên nhìn, quả nhiên có một sợi dây đỏ siết chặt trên cổ tay, chỗ này tôi cũng không dám thả Âm Long ra, vội vàng hét lớn với mẹ Đinh: “Mau cầm kéo lại đây!”
Mẹ Đinh thấy sợi dây đỏ siết vào trong thịt thì cũng sửng sốt, vẫn là cha Đinh nhanh chóng chạy đến chỗ y tá ở phòng trực bên ngoài mượn một cây kéo y tế đến.
Tôi vội đoạt lấy cây kéo, dùng sức cứa dây đỏ, vậy mà không đứt, tay lại thêm lực, vẫn không có chút tiến triển.
Lúc này cha Đinh cũng ngây ngẩn cả người, một tay đoạt lấy kéo của tôi, thò tay cứa sợi dây, dùng hết sức cắt sợi dây kia một cái, nhưng vẫn không được.
“Sợi dây này?” Lúc này mẹ Đinh nhìn ra gì đó, thét chói tai một tiếng: “Trên người Liên Liên sao lại đeo loại đồ vật này!”
“Tôi đi tìm cây kéo lớn để thử!” Cha Đinh chưa từ bỏ ý định, ném kéo y tế nhỏ xuống đất, sải bước chạy ra ngoài.
Tôi vội nhặt lên, trong lòng niệm Đại Lực Kim Cang chú, nhưng bất kể tay tôi dùng sức thế nào, sợi dây kia vẫn không đứt.
“Liên Liên! Liên Liên!” Mẹ Đinh khóc một hồi, nhào tới ôm Đinh Thiệu Liên, kêu gào: “Số mệnh của con sao lại khổ như vậy!”
Trong lòng tôi yên lặng, bây giờ bà khóc có ích lợi gì.
Nhưng vừa vặn thấy bà ôm Đinh Thiệu Liên khóc ngất trời, tôi vội lấy Âm Long ở bên hông ra, nắm lấy miệng nó dùng răng rắn xẹt qua sợi dây đỏ, giống như cắt đậu hũ.
Quả nhiên vẫn là Âm Long nhà tôi dùng tốt, một cái răng hơn một ngàn bảo đao luôn!
Sợi dây vừa đứt, tôi lập tức lấy lên nhìn, quả nhiên giống hệt sợi dây trên người Chu Lượng, vội vỗ vỗ mẹ Đinh, nói: “Bây giờ không sao rồi, bác đi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại, đợi lát nữa bạn ấy sẽ tỉnh!”
“Ừ?” Mẹ Đinh đang khóc, thấy tôi nói như vậy, ngẩng đầu sững sờ nhìn tôi.
Tôi lắc lắc dây đỏ trong tay với bà, sau đó lấy từ trong túi ra tờ giấy vàng tôi lưu trữ, suy nghĩ một chút rồi nói với mẹ Đinh: “Bác đi lấy giúp tôi chút máu gà đi, tôi vẽ một lá bùa cho bạn ấy uống!”
“Vẽ bùa?” Cả người mẹ Đinh như bị choáng, lẩm bẩm đáp lại một câu này.
Tôi bất lực nói với bà ấy: “Bác có muốn cứu con gái của bác không!”
“Ồ!” Mẹ Đinh lập tức ngồi dậy khỏi **, kéo quần áo chạy ra ngoài, chạy đến cửa lại quay đầu nói: “Tôi bảo lão Đinh thuận tiện nấu canh gà nhé!”
“Ừm!” Tôi đáp một tiếng với bà, vội cúi đầu cẩn thận quan sát sợi dây đỏ kia một chút, phát hiện tóc bên trong hình như không giống với ở sợi dây đỏ trong tay Chu Lượng?
Trong dây đỏ của Chu Lượng là từng sợi ngắn ngủi, mà tóc trong sợi dây đỏ này của Đinh Thiệu Liên lại rất dài, từ đầu đến cuối chỉ có một chút tóc đen này.
Theo lời Chu Lượng, đây là người thích cậu ta tặng, nhưng con gái người ta mà tóc ngắn? Mà người đưa cho Đinh Thiệu Liên lại là một cậu trai tóc dài? Hay họ yêu đương đồng giới?
“Ừm!” Đang suy nghĩ, Đinh Thiệu Liên khẽ ừm một tiếng, lăn hai vòng.
Tôi tưởng mình cũng say theo, vội nghiêng đầu qua nhìn cô bé, nói: “Còn sống không?”
“Trương Dương!” Đinh Thiệu Liên nửa nghiêng trừng mắt nhìn tôi một cái, duỗi thắt lưng, trên mặt dường như vẫn còn sợ hãi, nói: “Tối hôm qua tôi đã có một giấc mơ kì lạ, giống như luôn có người tôi nên quen biết gọi tôi, bảo tôi đi với cô ấy, nhưng lại giống như nhìn cái gì cũng là màu đỏ, cho dù tôi giãy dụa thế nào cũng giống như có gì đó trói tôi lại! Cậu nói xem có phải gặp ma rồi không?”
“Đúng vậy!” Tôi vỗ tay cô bé, ra hiệu cho cô bé đặt tay lại vào trong chăn, sau đó cầm lấy sợi dây màu đỏ, nói: “Cái này là ai tặng cho cậu?”
“Tôi tự làm đấy!” Hai mắt Đinh Thiệu Liên có chút mơ màng, duỗi tay về phía tôi, cầm lấy sợi dây đỏ, nói: “Tóc trong này chính là tóc của tôi! Bện đẹp chứ? Tôi học với chị gái bán chỉ đỏ rất lâu, mới bỏ tóc vào đấy!”
“Cậu tự bỏ tóc của mình vào?” Tôi tạm thời không thể lý giải những em gái tuổi dậy thì này nghĩ cái gì.
Bỏ tóc của mình vào dây đỏ, đây là chê cuộc sống hàng ngày quá bình thường sao?
Đinh Thiệu Liên thấy giọng điệu của tôi không ổn lắm, vội giải thích: “Thời cổ đại không phải đều như vậy hả? Nam nữ tặng cho nhau, nếu như tôi gặp được người mình thích, chỉ cần tháo sợi dây đỏ này cho người đó là được!”
“Cho nên cậu tuỳ thời chuẩn bị?” Tôi nhất thời câm nín, dùng tay đè lên sợi dây đỏ trong tay cô bé: “Cái này vẫn còn ướt, cậu không cảm thấy à?”
Sợi dây kia bị tôi đè lên, tay Đinh Thiệu Liên cũng làm theo, vội nhìn sợi dây, sợ tới mức cô bé vội ném nó đi, muốn thét chói tai.
“Được rồi!” Tôi biết tên này nhìn qua yếu đuối nhát gan, nhưng thật ra là một tên gan lớn, quát cô bé: “Cái này là lấy máu ngâm, cậu nói là do cậu tự bện, vậy dây kia từ đâu ra”
“Chị gái ở cạnh rừng cây nhỏ sau trường học bán, nghe nói rất linh nghiệm, rất nhiều người đều mua, cũng là bọn họ dẫn tôi đi!” Đinh Thiệu Liên bị tôi trừng mắt nhìn một cái, dường như hơi oan ức, bĩu môi nói với tôi: “Nghe nói chỉ cần buộc dây đỏ này lại, đưa cho người mình thích, anh ta nhất định sẽ thích cậu!”
“Đúng vậy! Chu Lượng là không biết nhận của ai tặng, cho nên suýt nữa bệnh chết!” Tôi mỉm cười ha ha với cô bé, bỏ hai sợi dây đỏ vào trong balo của mình.
Chờ mẹ Đinh lấy máu gà tới, tôi vẽ hai tấm bùa, một tấm trực tiếp đốt vào ly nước bên cạnh giường bệnh, đưa cho Đinh Thiệu Liên.
Cô bé không dám có ý kiến, lúc ở trong trung đội đã từng thấy tôi xua hồn, nhưng mẹ cô bé rất rõ ràng là không đồng ý, nhìn tro xám của tờ giấy trong ly bị con gái bảo bối uống xuống, há miệng vươn tay nhìn Đinh Thiệu Liên uống được một nửa, lập tức giành lấy, nói: “Nước bùa này uống chút là được rồi, bên dưới toàn là tro!”
“Mẹ!” Mỹ nữ Đinh bỗng cảm thấy rất mất mặt, hờn dỗi với mẹ cô một tiếng.
Tôi nghĩ cũng ổn rồi, không đi để ý tro bùa sạch hay không sạch, dặn dò để Đinh Thiệu Liên ăn một chút đồ thanh đạm, sau đó mang theo tấm bùa đã vẽ xong gọi cho Chu Tiêu, bảo ông ta tự đến lấy.
Tên này thật sự coi con trai là bảo bối, vừa nhận được điện thoại, chưa tới mười phút đã đến dưới lầu bệnh viện số 3.
Tôi đưa bùa cho ông ta, dạy ông ta đốt thẳng vào trong cốc là được rồi, sau đó bảo ông ta đưa tôi về vịnh Du Thụ.
Nhưng trên mặt ông ta rõ ràng là không vui, ông ta đã từng uống nước bùa, biết điểm tốt của nó, vội muốn đem bùa về cho Chu Lượng trước.
Tôi thấy ông ta vội vàng như vậy thì đành thôi, lái xe về đi, vừa vặn xe bus số 15 đi ngang qua cổng bệnh viện số 3, tôi vội vàng chạy lên.
“Bỏ tiền!”
Tôi vừa lên xe, còn chưa đi ra phía sau, tài xế đã nặng nề dặn dò.
Vừa nghe giọng nói kia tôi đã phát lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy, yo!
Sắc mặt tài xế nhợt nhạt, rõ ràng là dáng vẻ cả đêm không ngủ, cũng không quá để ý, lấy mộ đồng tiền ra ném vào.
Tôi vốn hơi say xe, cho nên rất ít đi xe bus, nhưng chiếc xe này nhìn qua là xe mới, cho nên ngồi cũng xem như thoải mái, cho đến khi tôi xuống xe cũng không có cảm giác say, tài xế này tuy rằng ngủ không ngon, kỹ thuật vẫn không tệ nhỉ!
Tôi vừa đến nhà, tìm một ít giấy bùa và công cụ thường dùng, suy nghĩ một chút lại nhét cả thứ lần trước sư phụ đào được từ sau trường học vào balo.
Thứ trong trường kia không biết là cái gì, linh hồn thiếu niên kia hút dương khí hay là huyết khí tôi cũng không rõ, còn có thể bỗng nhiên biến mất, hơn nữa sợi dây kia làm thế nào rơi vào tay những học sinh này?
“Là ai?” Tôi quát cậu ta một tiếng, chĩa đầu dây đỏ vào mắt cậu ta, nói: “Nhìn cho rõ, trong này có tóc đấy! Cậu ngửi nó mà xem! Nó đã được ngâm trong máu. Cậu thật sự liều mạng đấy, thứ này cũng dám nhận!”
“Tóc đen tơ tình, trong đấy không có tóc mới lạ!” Chu Lượng cười ha ha, chỉ chỉ tôi, nói: “Cô cứ cổ lỗ sĩ đi, bây giờ con gái trong trường đều phổ biến thứ này, Đinh Thiệu Liên còn bện đấy, cô ta cũng đeo một cái sao lại không có chuyện gì!”
Đinh Thiệu Liên!
Trong đầu tôi “ầm” một tiếng, vội kéo chăn che kín Chu Lượng, sải bước chạy ra ngoài khu bệnh viện.
Đinh Thiệu Liên đã ba ngày không đến lớp, nếu như cô bé cũng đeo một sợi dây đỏ như vậy, vậy thì chuyện này sẽ xảy ra.
Mẹ nó!
Những người này mới bao nhiêu tuổi, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu làm tơ tình tóc đen cái gì, tôi cảm thấy tôi lớn hơn bọn họ rất nhiều mà cũng không yêu đương gì.
Tôi nhanh chóng chạy thẳng ra cửa bệnh viện, vẫy tay gọi taxi, chạy như điên đến nhà Đinh Thiệu Liên.
Nhưng trong nhà lại không có ai, tôi gõ nửa ngày mà cửa không mở, gấp đến độ sắp bốc hỏa, vội lấy điện thoại gọi cho Chu Tiêu bảo ông ta giúp tôi hỏi thăm Đinh Thiệu Liên nằm viện ở đâu.
Tên này đang vội vàng để tôi trở về làm phép, vừa nhận được điện thoại của tôi, vội vàng cầu xin tôi trở về làm phép.
Tôi không rảnh tán gẫu với ông ta, bảo ông ta mau đưa điện thoại của cha mẹ Đinh Thiệu Liên cho tôi, Chu Lượng ở bên cạnh còn nói mấy lời lạnh lẽo.
Chu Tiêu thấy tôi sắp nổi giận, vội nói giúp tôi gọi điện hỏi giáo viên Hà.
Đứng ở cửa nhà Đinh Thiệu Liên nửa ngày, tôi gấp đến độ kiến bò chảo nóng, cảm giác giống như đã đợi cả một năm, mới nhận được điện thoại của Chu Tiêu, nói Đinh Thiệu Liên ở bệnh viện số 3, tôi lại vội vàng bắt xe đến bệnh viện số 3.
Biết bệnh viện thì tìm người dễ hơn nhiều, tôi gọi điện thẳng cho giám đốc Đinh bảo ông ta điều tra giúp tôi xem người đang ở đâu.
Lão già này trước nay vốn có bản lĩnh lớn, không bao lâu sau đã gọi điện cho tôi, còn hỏi tôi có muốn danh sách hồ sơ bệnh án không.
Tôi vội từ chối ý tốt của ông ấy, vừa đến bệnh viện đã chạy thẳng về phía phòng bệnh, cha mẹ Đinh thấy tôi đến thì rất cảm động.
Nhất thời không tìm được lý do đẩy bọn họ ra, tôi đành phải nhanh chóng nói rõ sự tình cho bọn họ, còn cố ý nói chuyện lần trước Đinh Thiệu Liên bị Tiêu Mỹ Lan dùng người giấy chiêu hồn đi.
Sắc mặt cha mẹ Đinh tái mét, nhìn tôi nửa ngày cũng không đáp lại, sững sờ không biết tin hay không tin.
Gấp đến độ tôi đang muốn nổi giận, chợt nghe Đinh Thiệu Liên đang bệnh đột nhiên khóc lớn, lại kèm theo tiếng cười ha ha, tôi vội đẩy cha mẹ Đinh ra, chạy đến giường bệnh của Đinh Thiệu Liên.
Có điều trên người cô bé không có linh hồn của thiếu niên kia, nhưng rõ ràng đang ngủ mà miệng vẫn cười ha ha, lại khó nghe như đang khóc.
Kéo cổ tay lên nhìn, quả nhiên có một sợi dây đỏ siết chặt trên cổ tay, chỗ này tôi cũng không dám thả Âm Long ra, vội vàng hét lớn với mẹ Đinh: “Mau cầm kéo lại đây!”
Mẹ Đinh thấy sợi dây đỏ siết vào trong thịt thì cũng sửng sốt, vẫn là cha Đinh nhanh chóng chạy đến chỗ y tá ở phòng trực bên ngoài mượn một cây kéo y tế đến.
Tôi vội đoạt lấy cây kéo, dùng sức cứa dây đỏ, vậy mà không đứt, tay lại thêm lực, vẫn không có chút tiến triển.
Lúc này cha Đinh cũng ngây ngẩn cả người, một tay đoạt lấy kéo của tôi, thò tay cứa sợi dây, dùng hết sức cắt sợi dây kia một cái, nhưng vẫn không được.
“Sợi dây này?” Lúc này mẹ Đinh nhìn ra gì đó, thét chói tai một tiếng: “Trên người Liên Liên sao lại đeo loại đồ vật này!”
“Tôi đi tìm cây kéo lớn để thử!” Cha Đinh chưa từ bỏ ý định, ném kéo y tế nhỏ xuống đất, sải bước chạy ra ngoài.
Tôi vội nhặt lên, trong lòng niệm Đại Lực Kim Cang chú, nhưng bất kể tay tôi dùng sức thế nào, sợi dây kia vẫn không đứt.
“Liên Liên! Liên Liên!” Mẹ Đinh khóc một hồi, nhào tới ôm Đinh Thiệu Liên, kêu gào: “Số mệnh của con sao lại khổ như vậy!”
Trong lòng tôi yên lặng, bây giờ bà khóc có ích lợi gì.
Nhưng vừa vặn thấy bà ôm Đinh Thiệu Liên khóc ngất trời, tôi vội lấy Âm Long ở bên hông ra, nắm lấy miệng nó dùng răng rắn xẹt qua sợi dây đỏ, giống như cắt đậu hũ.
Quả nhiên vẫn là Âm Long nhà tôi dùng tốt, một cái răng hơn một ngàn bảo đao luôn!
Sợi dây vừa đứt, tôi lập tức lấy lên nhìn, quả nhiên giống hệt sợi dây trên người Chu Lượng, vội vỗ vỗ mẹ Đinh, nói: “Bây giờ không sao rồi, bác đi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại, đợi lát nữa bạn ấy sẽ tỉnh!”
“Ừ?” Mẹ Đinh đang khóc, thấy tôi nói như vậy, ngẩng đầu sững sờ nhìn tôi.
Tôi lắc lắc dây đỏ trong tay với bà, sau đó lấy từ trong túi ra tờ giấy vàng tôi lưu trữ, suy nghĩ một chút rồi nói với mẹ Đinh: “Bác đi lấy giúp tôi chút máu gà đi, tôi vẽ một lá bùa cho bạn ấy uống!”
“Vẽ bùa?” Cả người mẹ Đinh như bị choáng, lẩm bẩm đáp lại một câu này.
Tôi bất lực nói với bà ấy: “Bác có muốn cứu con gái của bác không!”
“Ồ!” Mẹ Đinh lập tức ngồi dậy khỏi **, kéo quần áo chạy ra ngoài, chạy đến cửa lại quay đầu nói: “Tôi bảo lão Đinh thuận tiện nấu canh gà nhé!”
“Ừm!” Tôi đáp một tiếng với bà, vội cúi đầu cẩn thận quan sát sợi dây đỏ kia một chút, phát hiện tóc bên trong hình như không giống với ở sợi dây đỏ trong tay Chu Lượng?
Trong dây đỏ của Chu Lượng là từng sợi ngắn ngủi, mà tóc trong sợi dây đỏ này của Đinh Thiệu Liên lại rất dài, từ đầu đến cuối chỉ có một chút tóc đen này.
Theo lời Chu Lượng, đây là người thích cậu ta tặng, nhưng con gái người ta mà tóc ngắn? Mà người đưa cho Đinh Thiệu Liên lại là một cậu trai tóc dài? Hay họ yêu đương đồng giới?
“Ừm!” Đang suy nghĩ, Đinh Thiệu Liên khẽ ừm một tiếng, lăn hai vòng.
Tôi tưởng mình cũng say theo, vội nghiêng đầu qua nhìn cô bé, nói: “Còn sống không?”
“Trương Dương!” Đinh Thiệu Liên nửa nghiêng trừng mắt nhìn tôi một cái, duỗi thắt lưng, trên mặt dường như vẫn còn sợ hãi, nói: “Tối hôm qua tôi đã có một giấc mơ kì lạ, giống như luôn có người tôi nên quen biết gọi tôi, bảo tôi đi với cô ấy, nhưng lại giống như nhìn cái gì cũng là màu đỏ, cho dù tôi giãy dụa thế nào cũng giống như có gì đó trói tôi lại! Cậu nói xem có phải gặp ma rồi không?”
“Đúng vậy!” Tôi vỗ tay cô bé, ra hiệu cho cô bé đặt tay lại vào trong chăn, sau đó cầm lấy sợi dây màu đỏ, nói: “Cái này là ai tặng cho cậu?”
“Tôi tự làm đấy!” Hai mắt Đinh Thiệu Liên có chút mơ màng, duỗi tay về phía tôi, cầm lấy sợi dây đỏ, nói: “Tóc trong này chính là tóc của tôi! Bện đẹp chứ? Tôi học với chị gái bán chỉ đỏ rất lâu, mới bỏ tóc vào đấy!”
“Cậu tự bỏ tóc của mình vào?” Tôi tạm thời không thể lý giải những em gái tuổi dậy thì này nghĩ cái gì.
Bỏ tóc của mình vào dây đỏ, đây là chê cuộc sống hàng ngày quá bình thường sao?
Đinh Thiệu Liên thấy giọng điệu của tôi không ổn lắm, vội giải thích: “Thời cổ đại không phải đều như vậy hả? Nam nữ tặng cho nhau, nếu như tôi gặp được người mình thích, chỉ cần tháo sợi dây đỏ này cho người đó là được!”
“Cho nên cậu tuỳ thời chuẩn bị?” Tôi nhất thời câm nín, dùng tay đè lên sợi dây đỏ trong tay cô bé: “Cái này vẫn còn ướt, cậu không cảm thấy à?”
Sợi dây kia bị tôi đè lên, tay Đinh Thiệu Liên cũng làm theo, vội nhìn sợi dây, sợ tới mức cô bé vội ném nó đi, muốn thét chói tai.
“Được rồi!” Tôi biết tên này nhìn qua yếu đuối nhát gan, nhưng thật ra là một tên gan lớn, quát cô bé: “Cái này là lấy máu ngâm, cậu nói là do cậu tự bện, vậy dây kia từ đâu ra”
“Chị gái ở cạnh rừng cây nhỏ sau trường học bán, nghe nói rất linh nghiệm, rất nhiều người đều mua, cũng là bọn họ dẫn tôi đi!” Đinh Thiệu Liên bị tôi trừng mắt nhìn một cái, dường như hơi oan ức, bĩu môi nói với tôi: “Nghe nói chỉ cần buộc dây đỏ này lại, đưa cho người mình thích, anh ta nhất định sẽ thích cậu!”
“Đúng vậy! Chu Lượng là không biết nhận của ai tặng, cho nên suýt nữa bệnh chết!” Tôi mỉm cười ha ha với cô bé, bỏ hai sợi dây đỏ vào trong balo của mình.
Chờ mẹ Đinh lấy máu gà tới, tôi vẽ hai tấm bùa, một tấm trực tiếp đốt vào ly nước bên cạnh giường bệnh, đưa cho Đinh Thiệu Liên.
Cô bé không dám có ý kiến, lúc ở trong trung đội đã từng thấy tôi xua hồn, nhưng mẹ cô bé rất rõ ràng là không đồng ý, nhìn tro xám của tờ giấy trong ly bị con gái bảo bối uống xuống, há miệng vươn tay nhìn Đinh Thiệu Liên uống được một nửa, lập tức giành lấy, nói: “Nước bùa này uống chút là được rồi, bên dưới toàn là tro!”
“Mẹ!” Mỹ nữ Đinh bỗng cảm thấy rất mất mặt, hờn dỗi với mẹ cô một tiếng.
Tôi nghĩ cũng ổn rồi, không đi để ý tro bùa sạch hay không sạch, dặn dò để Đinh Thiệu Liên ăn một chút đồ thanh đạm, sau đó mang theo tấm bùa đã vẽ xong gọi cho Chu Tiêu, bảo ông ta tự đến lấy.
Tên này thật sự coi con trai là bảo bối, vừa nhận được điện thoại, chưa tới mười phút đã đến dưới lầu bệnh viện số 3.
Tôi đưa bùa cho ông ta, dạy ông ta đốt thẳng vào trong cốc là được rồi, sau đó bảo ông ta đưa tôi về vịnh Du Thụ.
Nhưng trên mặt ông ta rõ ràng là không vui, ông ta đã từng uống nước bùa, biết điểm tốt của nó, vội muốn đem bùa về cho Chu Lượng trước.
Tôi thấy ông ta vội vàng như vậy thì đành thôi, lái xe về đi, vừa vặn xe bus số 15 đi ngang qua cổng bệnh viện số 3, tôi vội vàng chạy lên.
“Bỏ tiền!”
Tôi vừa lên xe, còn chưa đi ra phía sau, tài xế đã nặng nề dặn dò.
Vừa nghe giọng nói kia tôi đã phát lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy, yo!
Sắc mặt tài xế nhợt nhạt, rõ ràng là dáng vẻ cả đêm không ngủ, cũng không quá để ý, lấy mộ đồng tiền ra ném vào.
Tôi vốn hơi say xe, cho nên rất ít đi xe bus, nhưng chiếc xe này nhìn qua là xe mới, cho nên ngồi cũng xem như thoải mái, cho đến khi tôi xuống xe cũng không có cảm giác say, tài xế này tuy rằng ngủ không ngon, kỹ thuật vẫn không tệ nhỉ!
Tôi vừa đến nhà, tìm một ít giấy bùa và công cụ thường dùng, suy nghĩ một chút lại nhét cả thứ lần trước sư phụ đào được từ sau trường học vào balo.
Thứ trong trường kia không biết là cái gì, linh hồn thiếu niên kia hút dương khí hay là huyết khí tôi cũng không rõ, còn có thể bỗng nhiên biến mất, hơn nữa sợi dây kia làm thế nào rơi vào tay những học sinh này?