Chương 174: Dưới lòng đất
Âm Long vừa nghe thấy Ngụy Yến hỏi có phải nó ăn Đằng Cổ kia không, lập tức hơi mất hứng mà phun lưỡi về phía cô ấy, tỏ vẻ nó không thèm ăn thứ này.
Tôi suy nghĩ một chút, đi đến phía sau cánh cửa nhìn thử, quả nhiên phía dưới chỗ tường sát đất có một khe hở rộng khoảng hai bàn chân, mặt trên nơi có ánh mặt trời chiếu vào thì không thấy có đồ vật gì, còn bên dưới là một mảnh đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy, tôi dẫn một tấm Thần Hỏa phù ném xuống dưới, chợt nghe thấy mấy tiếng “sột soạt” thật lớn, bên dưới dấu đầy dây mây, bị Thần Hỏa phù chiếu rọi, tất cả giống như chạy trốn mà chui xuống phía dưới.
“Wow! Dây mây linh hoạt ghê!” Ngụy Yến ngồi xổm xuống cạnh khe hở, nhìn tôi, có chút sợ hãi nói: “Nếu người ngã xuống từ chỗ này, có thể trực tiếp coi như là chất dinh dưỡng cho những dây mây này hay không!”
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, vừa mới đến đây, chúng ta có thể nói vài điều tốt đẹp được hay không?
Để tránh cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa có hai người vốn không chịu an phận này, tôi một tay là cô nàng mập một tay là Ngụy Yến, kéo hai người đi vào trong.
Vẫn chỉ có phòng ốc trống rỗng như trước, đi thẳng vào bên trong qua bức thạch điêu mới đến cạnh cái ao lớn kia.
Nhưng thạch nhũ bên trong đã trống rỗng, cả ao toàn là nước đục bán thanh bán kết, cửa động thông với bên ngoài mơ hồ lộ ra dưới mặt nước.
Tôi suy nghĩ một chút, nếu gọi điện bảo giám đốc Đinh đưa đồ tới, có khi lại bị ông ấy nói cho một trận, vì thế đành gọi điện thoại cho Chu Tiêu, người này gần như là hữu cầu tất ứng với tôi.
Thừa dịp rảnh rỗi này, tôi chậm rãi đi dạo xung quanh, xem xem có thể tìm được manh mối khác hay không.
Nhưng đi hai vòng, cô nàng mập đã không muốn động đậy, sống chết kéo tôi muốn đi ăn cơm trưa, tôi đành dứt khoát kéo các cô ấy ngồi ở cửa chờ Chu Tiêu.
Hiệu suất làm việc của ông ta trước giờ vẫn luôn cao, hơn nữa ông ta vốn là người làm bất động sản, tôi muốn máy bơm, xẻng, cát, xi măng các loại đều có.
Chúng tôi ngồi ở cửa vài phút thì ông ta đến, còn dẫn theo ba thợ nề, suy nghĩ thật là chu đáo!
Chuyện tiếp theo đều là chuyện của thợ nề, Chu Tiêu thấy gần xong thì hỏi tôi: “Có muốn tôi đưa hai người về không? Ba người họ có thể ngồi xe về?”
Tôi liếc mắt nhìn Ngụy Yến rõ ràng đang rũ đầu, lắc đầu, người này vẫn hi vọng ông ta có thể nhìn thấy cô ấy.
Mắt thấy cái động ở trước mặt tôi được trát ba lớp rồi lại ba lớp, lúc này tôi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc kệ bà tử kia còn ở nhà họ Nguyên hay không, ít nhất bà ta không thể lại chạy vào trong sơn động kia.
“Được rồi chứ? Về ăn cơm thôi?” Chuyện ăn với cô nàng mập là trên hết, thấy đã trát khá ổn, nắm tay tôi la hét muốn ăn cơm.
Tôi nghĩ dù sao đi hai vòng cũng không phát hiện được cái gì, có lẽ người nhà họ Nguyên từ khi xảy ra chuyện thì vẫn luôn ngâm mình trong cái ao này, không có tâm tư làm chuyện gì khác.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi cửa phòng trống bên này, chợt nghe thấy cô nàng mập kinh ngạc hô một tiếng, há miệng sững sờ nhìn tôi, một tay giữ chặt tôi, nói với Chu Tiêu: “Chúng ta đợi một lát! Đợi một lát!”
Khiến Chu Tiêu giật nảy mình, nhìn tôi không biết phải làm sao mới tốt.
Tôi vội để cho bọn họ đi trước, nhìn bộ dáng cô nàng mập là biết có chuyện không tiện nói rõ, vội để Chu Tiêu đi trước, sau đó kéo cô nàng mập, nhìn cửa đóng lại.
“Không thấy A Hồng đâu!” Cô nàng mập đỏ mặt vỗ thịt mỡ trên người, đỏ mắt: “Không phải nó cũng bị người đuổi thi gì gì đó bắt đi chứ?”
Tôi bất lực trợn trắng mắt, bọn người đuổi thi muốn một con sâu béo làm gì? Hơn nữa A Hồng còn là cổ bản mệnh!
“Chị gái ơi! Nó là cổ trùng bản mệnh của cô mà!” Tôi bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở cô ấy, tên này sẽ không thể không biết cổ bản mệnh của mình dùng như thế nào chứ.
Ngụy Yến cũng biết, hướng đầu về phía cô ấy nói: “Không phải cổ bản mệnh và vật chủ có liên kết sao? Cô không thể cảm nhận được A Hồng ở đâu à?”
“Đúng nhỉ!” Cô nàng mập được nhắc nhở, vỗ đùi đột nhiên bừng tỉnh, nói.
Tôi nghĩ cô nàng có thể sống an toàn đến bây giờ đã được liệt vào những chuyện khiến tôi giật mình nhất, ngoài ăn ra cái gì cũng có thể quên.
Cô nàng mập nhắm mắt lại cảm ứng A Hồng, Âm Long lại không ngoan ngoãn, từ bên hông tôi đi ra, cực kỳ khí phách vòng một vòng quanh cổ tôi, đầu rắn hướng ra ngoài, hướng thẳng về phía cửa.
Tôi cho rằng nó cũng muốn về ăn cơm, vội vỗ vỗ nó, ý bảo chờ một chút, nhưng tên này thè lưỡi rắn với tôi, lại chỉ về phía cửa.
“Ý mày là A Hồng ở cửa?” Tôi thử lý giải ý của nó.
“Phì! Phì!” Âm Long thấy tôi hiểu được, thè lưỡi rắn, cực kỳ vui vẻ nhảy lên phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi.
Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, tôi ở bệnh viện không có gì làm, vừa thấy không có ai thì sẽ kéo Âm Long nói cho nó biết trẻ nhỏ không được chạy loạn, sau đó tìm bài hát về an toàn cho trẻ nhỏ để nó nghe, tên này không nghe lời tôi nói, nhưng ngược lại nghe nhạc thiếu nhi thì có thể vừa nghe vừa nhảy.
Nhưng nhìn bộ dáng này thì vẫn có chút hiệu quả, biết không nên chạy loạn.
“Đi thôi!” Tôi thấy cổ họng cô nàng mập phồng lên, không biết cô ấy nhìn thấy gì từ trong mắt A Hồng, nhưng đoán có lẽ cũng là ăn, vội dùng sức kéo cô ấy một cái, nói.
Còn muốn gọi Ngụy Yến, lại phát hiện tên quỷ sai vô dụng này đã đi tới trước mặt Âm Long, vừa đi còn vừa không thèm quay đầu cười nhạo cô nàng mập: “Cổ bản mệnh của cô còn không bằng nói là cổ bản mệnh của Âm Long, mất nửa ngày cũng không biết!”
Cô nàng mập lập tức đỏ mắt, chạy về trước muốn lý luận với Ngụy Yến.
Chỉ chốc lát sau đã đến cửa, Âm Long trực tiếp bơi lên khe hở kia, phì phì cái lưỡi rắn với tôi, lại dùng đuôi rắn vỗ vỗ mặt đất, “soạt” một tiếng chui thẳng xuống.
“Quay về!” Tôi vội đưa tay kéo nó, lại chỉ có thể nhìn được một bóng trắng lập tức xẹt qua nơi ánh sáng có thể chiếu tới, đi vào trong bóng tối.
Chúng ta đã nói không chạy loạn mà?
Tôi bất lực rút tay lại, thấy cô nàng mập che miệng không ngừng nháy mắt với Ngụy Yến, biết các cô cười nhạo người chủ bất lực là tôi.
Tâm tình rất không tốt, chuẩn bị nghĩ sau này giáo dục Âm Long như thế nào, bỗng cảm thấy đất dưới chân chấn động nhẹ, vội dùng sức tóm lấy cô nàng mập ở phía sau, thật sự là vì cô ấy khá nặng, vững vàng!
Sau khi trận động đất xảy ra, lại lắc lư hai cái, đột nhiên trong khe hở kia truyền đến tiếng nổ vang, sau đó là tiếng dây leo bò nhanh.
“Ầm ầm!”
Tiếng gầm rú từ dưới truyền lên, tôi vội ngẩng đầu nhìn cô nàng mập, đôi mắt nhỏ của cô ấy đảo nhanh, mà sắc mặt Ngụy Yến ở bên cạnh lại hơi tái nhợt, giống tôi, dùng sức túm tay cô nàng mập như muốn ổn định thân thể, nhưng cô ấy là linh hồn mà, có thể bay!
“Ầm!”
Rốt cuộc sau khi tiếng động cuối cùng vang lên, tôi mới phản ứng lại, chỉ thấy Âm Long nhảy từ dưới lên, vui vẻ phun lưỡi rắn với tôi, nửa cái đuôi rắn còn ở dưới khe hở.
Biết là nó muốn để tôi cùng đi xuống, tôi sống chết kéo cô nàng mập, lỡ như tôi bị ngã xuống, kéo theo cô ấy còn có thể chặn cái khe kia, cản một chút cho tôi.
Nhưng lần thứ hai đi tới trước khe hở, đã thấy khe hở kia hình như lớn hơn một chút, mà dưới chân tôi, có một cái thang gấp bằng sắt rộng khoảng một bước chân.
Trước kia tôi từng nghe sư phụ nói về loại thang này, dùng thép mỏng ráp thành, giữa các bậc thang dùng giá đỡ cồng kềnh cố định lại, có thể gấp lại như quạt xếp, nghe nói một cái thang gấp, có thể cao gần 30m.
Trước kia tôi cho rằng sư phụ nghe được từ người thợ rèn trong chương trình khoa học kỹ thuật nào đó, bây giờ đều dùng thang máy, ai còn làm cái thứ này đâu, không ngờ lại nhìn thấy ở người có tiền như nhà họ Nguyên.
“Phì! Phì!” Âm Long dùng sức thè lưỡi rắn về phía tôi, có chút sốt ruột.
Cô nàng mập lo lắng cho A Hồng, đẩy tôi ra, nói: “Tôi đi xuống trước!”
Tôi vội nhường đường cho cô ấy, nếu cô ấy xuống, tôi sẽ được an toàn.
Cái thang kia chỉ rộng khoảng một bước chân, nhìn cô nàng mập giẫm lên bậc thứ nhất, trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh cái thang kia bị cô ấy giẫm bẹp lại về như ban đầu.
Nhưng sự thật là cô nàng mập đi xuống mấy bậc rồi vẫn không có chuyện gì, có điều là hơi mập, chui vào khe hở không dễ di chuyển.
“Phì phì!” Âm Long gấp đến độ không chịu nổi, thấy tôi còn bất động thì dùng đuôi quấn lấy chân tôi, gần như quấn lấy tôi luôn.
Tôi nghĩ dù sao tôi cũng tò mò về nhà họ Nguyên, trước đó có cô nàng mập đi tiên phong, tôi sẽ an toàn, không lo.
Âm Long lại quấn quanh cổ tôi, thè lưỡi rắn về phía trước làm bộ xung phong, tôi bị chọc buồn cười, biết gần đây nó xem không ít chương trình TV không bổ ích với cô nàng mập, buồn cười vỗ vỗ nó. Quay đầu nói với Ngụy Yến: “Cô đừng sợ, cô có thể bay xuống!”
Quỷ sai thực tập này vậy mà đỏ mặt, không biết than thở cái gì rồi theo sau tôi, từng bước đi xuống.
Cái thang kia nhìn qua thì mỏng, không chịu được lực, tôi nghiêng người cẩn thận đặt chân lên bậc thứ nhất, đứng ở trên dồn lực xuống chân, vậy mà không có chút lay động nào, nghĩ có lẽ cân nặng của cô nàng mập không sao thì thật sự là không sao.
Có điều là khe hở kia thật sự rất hẹp, tôi đứng ở trên thang, nhìn góc tường chỉ có rộng khoảng nửa cánh tay kia, ngẫm lại cô nàng mập đang ở phía trước thì cảm thấy lo lắng thay cô ấy.
Ngụy Yến không có trọng lượng, nhưng tên này lại sợ muốn chết, hai tay ấn chặt bả vai tôi, khiến tôi cũng rất khẩn trương, cuối cùng đành phải gắng sức nói với cô ấy là tôi cõng cô ấy xuống, dù sao cô ấy cũng không có trọng lượng.
Một đường đi xuống, tôi cẩn thận dẫn Thần Hỏa phù, tính thử ít nhất phải có sáu mươi bậc, chỉ thấy cô nàng mập ở dưới rầm một tiếng, ngã xuống, trong lòng tôi quýnh lên, kêu: “Cô không sao chứ?”
“Không sao!” Giọng nói của cô nàng mập vẫn vang dội như ban đầu.
Tôi dẫn Thần Hỏa phù xuống dưới, đã thấy cô nàng mập đứng trên mặt đất, khoát tay áo với tôi, ý bảo tôi mau đi xuống.
Vội luống cuống tay chân, nhanh chóng đi xuống dưới.
Vừa chạm xuống đất đã cảm thấy chân ướt đẫm, dưới lòng đất này toàn là nước, cũng không biết người nhà họ Nguyên đào ra công trình lớn như vậy để làm cái gì.
“Phì!” Âm Long thấy chúng tôi chạm đất, cực kỳ vui vẻ mà bơi nhanh về phía trước.
Tôi không để ý đến cô nàng mập, vội đuổi theo, tìm âm thám huyệt là thế mạnh của Âm Long, nó chạy vào nhất định là bên trong có đồ gì đó.
“Chờ tôi!” Cô nàng mập khổ vì không có ánh sáng, vội tiến lên kéo tôi, sải bước đi theo.
Đường này giống như chỉ là thông đạo, nhưng thông đạo này chỉ rộng chừng 30cm, hơn nữa hai bên tường đều có dây leo chằng chịt giống như bước tường ma pháp trong truyện cổ tích.
Nhưng vừa chạy đến phía trước không xa, lại phát hiện hình như có ánh sáng, tôi thử thu Thần Hỏa phù lại, quả nhiên ánh sáng phía trước rất mạnh.
“A Hồng!” Cô nàng mập rốt cuộc cũng cảm ứng được A Hồng, không sợ hãi, đẩy tôi ra chạy về phía trước.
Tôi vội vàng đi theo, nhưng vừa chạy đến chỗ có ánh sáng ở phía trước, bỗng cảm thấy cả người đều không ổn.
Tôi suy nghĩ một chút, đi đến phía sau cánh cửa nhìn thử, quả nhiên phía dưới chỗ tường sát đất có một khe hở rộng khoảng hai bàn chân, mặt trên nơi có ánh mặt trời chiếu vào thì không thấy có đồ vật gì, còn bên dưới là một mảnh đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy, tôi dẫn một tấm Thần Hỏa phù ném xuống dưới, chợt nghe thấy mấy tiếng “sột soạt” thật lớn, bên dưới dấu đầy dây mây, bị Thần Hỏa phù chiếu rọi, tất cả giống như chạy trốn mà chui xuống phía dưới.
“Wow! Dây mây linh hoạt ghê!” Ngụy Yến ngồi xổm xuống cạnh khe hở, nhìn tôi, có chút sợ hãi nói: “Nếu người ngã xuống từ chỗ này, có thể trực tiếp coi như là chất dinh dưỡng cho những dây mây này hay không!”
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, vừa mới đến đây, chúng ta có thể nói vài điều tốt đẹp được hay không?
Để tránh cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa có hai người vốn không chịu an phận này, tôi một tay là cô nàng mập một tay là Ngụy Yến, kéo hai người đi vào trong.
Vẫn chỉ có phòng ốc trống rỗng như trước, đi thẳng vào bên trong qua bức thạch điêu mới đến cạnh cái ao lớn kia.
Nhưng thạch nhũ bên trong đã trống rỗng, cả ao toàn là nước đục bán thanh bán kết, cửa động thông với bên ngoài mơ hồ lộ ra dưới mặt nước.
Tôi suy nghĩ một chút, nếu gọi điện bảo giám đốc Đinh đưa đồ tới, có khi lại bị ông ấy nói cho một trận, vì thế đành gọi điện thoại cho Chu Tiêu, người này gần như là hữu cầu tất ứng với tôi.
Thừa dịp rảnh rỗi này, tôi chậm rãi đi dạo xung quanh, xem xem có thể tìm được manh mối khác hay không.
Nhưng đi hai vòng, cô nàng mập đã không muốn động đậy, sống chết kéo tôi muốn đi ăn cơm trưa, tôi đành dứt khoát kéo các cô ấy ngồi ở cửa chờ Chu Tiêu.
Hiệu suất làm việc của ông ta trước giờ vẫn luôn cao, hơn nữa ông ta vốn là người làm bất động sản, tôi muốn máy bơm, xẻng, cát, xi măng các loại đều có.
Chúng tôi ngồi ở cửa vài phút thì ông ta đến, còn dẫn theo ba thợ nề, suy nghĩ thật là chu đáo!
Chuyện tiếp theo đều là chuyện của thợ nề, Chu Tiêu thấy gần xong thì hỏi tôi: “Có muốn tôi đưa hai người về không? Ba người họ có thể ngồi xe về?”
Tôi liếc mắt nhìn Ngụy Yến rõ ràng đang rũ đầu, lắc đầu, người này vẫn hi vọng ông ta có thể nhìn thấy cô ấy.
Mắt thấy cái động ở trước mặt tôi được trát ba lớp rồi lại ba lớp, lúc này tôi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc kệ bà tử kia còn ở nhà họ Nguyên hay không, ít nhất bà ta không thể lại chạy vào trong sơn động kia.
“Được rồi chứ? Về ăn cơm thôi?” Chuyện ăn với cô nàng mập là trên hết, thấy đã trát khá ổn, nắm tay tôi la hét muốn ăn cơm.
Tôi nghĩ dù sao đi hai vòng cũng không phát hiện được cái gì, có lẽ người nhà họ Nguyên từ khi xảy ra chuyện thì vẫn luôn ngâm mình trong cái ao này, không có tâm tư làm chuyện gì khác.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi cửa phòng trống bên này, chợt nghe thấy cô nàng mập kinh ngạc hô một tiếng, há miệng sững sờ nhìn tôi, một tay giữ chặt tôi, nói với Chu Tiêu: “Chúng ta đợi một lát! Đợi một lát!”
Khiến Chu Tiêu giật nảy mình, nhìn tôi không biết phải làm sao mới tốt.
Tôi vội để cho bọn họ đi trước, nhìn bộ dáng cô nàng mập là biết có chuyện không tiện nói rõ, vội để Chu Tiêu đi trước, sau đó kéo cô nàng mập, nhìn cửa đóng lại.
“Không thấy A Hồng đâu!” Cô nàng mập đỏ mặt vỗ thịt mỡ trên người, đỏ mắt: “Không phải nó cũng bị người đuổi thi gì gì đó bắt đi chứ?”
Tôi bất lực trợn trắng mắt, bọn người đuổi thi muốn một con sâu béo làm gì? Hơn nữa A Hồng còn là cổ bản mệnh!
“Chị gái ơi! Nó là cổ trùng bản mệnh của cô mà!” Tôi bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở cô ấy, tên này sẽ không thể không biết cổ bản mệnh của mình dùng như thế nào chứ.
Ngụy Yến cũng biết, hướng đầu về phía cô ấy nói: “Không phải cổ bản mệnh và vật chủ có liên kết sao? Cô không thể cảm nhận được A Hồng ở đâu à?”
“Đúng nhỉ!” Cô nàng mập được nhắc nhở, vỗ đùi đột nhiên bừng tỉnh, nói.
Tôi nghĩ cô nàng có thể sống an toàn đến bây giờ đã được liệt vào những chuyện khiến tôi giật mình nhất, ngoài ăn ra cái gì cũng có thể quên.
Cô nàng mập nhắm mắt lại cảm ứng A Hồng, Âm Long lại không ngoan ngoãn, từ bên hông tôi đi ra, cực kỳ khí phách vòng một vòng quanh cổ tôi, đầu rắn hướng ra ngoài, hướng thẳng về phía cửa.
Tôi cho rằng nó cũng muốn về ăn cơm, vội vỗ vỗ nó, ý bảo chờ một chút, nhưng tên này thè lưỡi rắn với tôi, lại chỉ về phía cửa.
“Ý mày là A Hồng ở cửa?” Tôi thử lý giải ý của nó.
“Phì! Phì!” Âm Long thấy tôi hiểu được, thè lưỡi rắn, cực kỳ vui vẻ nhảy lên phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi.
Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, tôi ở bệnh viện không có gì làm, vừa thấy không có ai thì sẽ kéo Âm Long nói cho nó biết trẻ nhỏ không được chạy loạn, sau đó tìm bài hát về an toàn cho trẻ nhỏ để nó nghe, tên này không nghe lời tôi nói, nhưng ngược lại nghe nhạc thiếu nhi thì có thể vừa nghe vừa nhảy.
Nhưng nhìn bộ dáng này thì vẫn có chút hiệu quả, biết không nên chạy loạn.
“Đi thôi!” Tôi thấy cổ họng cô nàng mập phồng lên, không biết cô ấy nhìn thấy gì từ trong mắt A Hồng, nhưng đoán có lẽ cũng là ăn, vội dùng sức kéo cô ấy một cái, nói.
Còn muốn gọi Ngụy Yến, lại phát hiện tên quỷ sai vô dụng này đã đi tới trước mặt Âm Long, vừa đi còn vừa không thèm quay đầu cười nhạo cô nàng mập: “Cổ bản mệnh của cô còn không bằng nói là cổ bản mệnh của Âm Long, mất nửa ngày cũng không biết!”
Cô nàng mập lập tức đỏ mắt, chạy về trước muốn lý luận với Ngụy Yến.
Chỉ chốc lát sau đã đến cửa, Âm Long trực tiếp bơi lên khe hở kia, phì phì cái lưỡi rắn với tôi, lại dùng đuôi rắn vỗ vỗ mặt đất, “soạt” một tiếng chui thẳng xuống.
“Quay về!” Tôi vội đưa tay kéo nó, lại chỉ có thể nhìn được một bóng trắng lập tức xẹt qua nơi ánh sáng có thể chiếu tới, đi vào trong bóng tối.
Chúng ta đã nói không chạy loạn mà?
Tôi bất lực rút tay lại, thấy cô nàng mập che miệng không ngừng nháy mắt với Ngụy Yến, biết các cô cười nhạo người chủ bất lực là tôi.
Tâm tình rất không tốt, chuẩn bị nghĩ sau này giáo dục Âm Long như thế nào, bỗng cảm thấy đất dưới chân chấn động nhẹ, vội dùng sức tóm lấy cô nàng mập ở phía sau, thật sự là vì cô ấy khá nặng, vững vàng!
Sau khi trận động đất xảy ra, lại lắc lư hai cái, đột nhiên trong khe hở kia truyền đến tiếng nổ vang, sau đó là tiếng dây leo bò nhanh.
“Ầm ầm!”
Tiếng gầm rú từ dưới truyền lên, tôi vội ngẩng đầu nhìn cô nàng mập, đôi mắt nhỏ của cô ấy đảo nhanh, mà sắc mặt Ngụy Yến ở bên cạnh lại hơi tái nhợt, giống tôi, dùng sức túm tay cô nàng mập như muốn ổn định thân thể, nhưng cô ấy là linh hồn mà, có thể bay!
“Ầm!”
Rốt cuộc sau khi tiếng động cuối cùng vang lên, tôi mới phản ứng lại, chỉ thấy Âm Long nhảy từ dưới lên, vui vẻ phun lưỡi rắn với tôi, nửa cái đuôi rắn còn ở dưới khe hở.
Biết là nó muốn để tôi cùng đi xuống, tôi sống chết kéo cô nàng mập, lỡ như tôi bị ngã xuống, kéo theo cô ấy còn có thể chặn cái khe kia, cản một chút cho tôi.
Nhưng lần thứ hai đi tới trước khe hở, đã thấy khe hở kia hình như lớn hơn một chút, mà dưới chân tôi, có một cái thang gấp bằng sắt rộng khoảng một bước chân.
Trước kia tôi từng nghe sư phụ nói về loại thang này, dùng thép mỏng ráp thành, giữa các bậc thang dùng giá đỡ cồng kềnh cố định lại, có thể gấp lại như quạt xếp, nghe nói một cái thang gấp, có thể cao gần 30m.
Trước kia tôi cho rằng sư phụ nghe được từ người thợ rèn trong chương trình khoa học kỹ thuật nào đó, bây giờ đều dùng thang máy, ai còn làm cái thứ này đâu, không ngờ lại nhìn thấy ở người có tiền như nhà họ Nguyên.
“Phì! Phì!” Âm Long dùng sức thè lưỡi rắn về phía tôi, có chút sốt ruột.
Cô nàng mập lo lắng cho A Hồng, đẩy tôi ra, nói: “Tôi đi xuống trước!”
Tôi vội nhường đường cho cô ấy, nếu cô ấy xuống, tôi sẽ được an toàn.
Cái thang kia chỉ rộng khoảng một bước chân, nhìn cô nàng mập giẫm lên bậc thứ nhất, trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh cái thang kia bị cô ấy giẫm bẹp lại về như ban đầu.
Nhưng sự thật là cô nàng mập đi xuống mấy bậc rồi vẫn không có chuyện gì, có điều là hơi mập, chui vào khe hở không dễ di chuyển.
“Phì phì!” Âm Long gấp đến độ không chịu nổi, thấy tôi còn bất động thì dùng đuôi quấn lấy chân tôi, gần như quấn lấy tôi luôn.
Tôi nghĩ dù sao tôi cũng tò mò về nhà họ Nguyên, trước đó có cô nàng mập đi tiên phong, tôi sẽ an toàn, không lo.
Âm Long lại quấn quanh cổ tôi, thè lưỡi rắn về phía trước làm bộ xung phong, tôi bị chọc buồn cười, biết gần đây nó xem không ít chương trình TV không bổ ích với cô nàng mập, buồn cười vỗ vỗ nó. Quay đầu nói với Ngụy Yến: “Cô đừng sợ, cô có thể bay xuống!”
Quỷ sai thực tập này vậy mà đỏ mặt, không biết than thở cái gì rồi theo sau tôi, từng bước đi xuống.
Cái thang kia nhìn qua thì mỏng, không chịu được lực, tôi nghiêng người cẩn thận đặt chân lên bậc thứ nhất, đứng ở trên dồn lực xuống chân, vậy mà không có chút lay động nào, nghĩ có lẽ cân nặng của cô nàng mập không sao thì thật sự là không sao.
Có điều là khe hở kia thật sự rất hẹp, tôi đứng ở trên thang, nhìn góc tường chỉ có rộng khoảng nửa cánh tay kia, ngẫm lại cô nàng mập đang ở phía trước thì cảm thấy lo lắng thay cô ấy.
Ngụy Yến không có trọng lượng, nhưng tên này lại sợ muốn chết, hai tay ấn chặt bả vai tôi, khiến tôi cũng rất khẩn trương, cuối cùng đành phải gắng sức nói với cô ấy là tôi cõng cô ấy xuống, dù sao cô ấy cũng không có trọng lượng.
Một đường đi xuống, tôi cẩn thận dẫn Thần Hỏa phù, tính thử ít nhất phải có sáu mươi bậc, chỉ thấy cô nàng mập ở dưới rầm một tiếng, ngã xuống, trong lòng tôi quýnh lên, kêu: “Cô không sao chứ?”
“Không sao!” Giọng nói của cô nàng mập vẫn vang dội như ban đầu.
Tôi dẫn Thần Hỏa phù xuống dưới, đã thấy cô nàng mập đứng trên mặt đất, khoát tay áo với tôi, ý bảo tôi mau đi xuống.
Vội luống cuống tay chân, nhanh chóng đi xuống dưới.
Vừa chạm xuống đất đã cảm thấy chân ướt đẫm, dưới lòng đất này toàn là nước, cũng không biết người nhà họ Nguyên đào ra công trình lớn như vậy để làm cái gì.
“Phì!” Âm Long thấy chúng tôi chạm đất, cực kỳ vui vẻ mà bơi nhanh về phía trước.
Tôi không để ý đến cô nàng mập, vội đuổi theo, tìm âm thám huyệt là thế mạnh của Âm Long, nó chạy vào nhất định là bên trong có đồ gì đó.
“Chờ tôi!” Cô nàng mập khổ vì không có ánh sáng, vội tiến lên kéo tôi, sải bước đi theo.
Đường này giống như chỉ là thông đạo, nhưng thông đạo này chỉ rộng chừng 30cm, hơn nữa hai bên tường đều có dây leo chằng chịt giống như bước tường ma pháp trong truyện cổ tích.
Nhưng vừa chạy đến phía trước không xa, lại phát hiện hình như có ánh sáng, tôi thử thu Thần Hỏa phù lại, quả nhiên ánh sáng phía trước rất mạnh.
“A Hồng!” Cô nàng mập rốt cuộc cũng cảm ứng được A Hồng, không sợ hãi, đẩy tôi ra chạy về phía trước.
Tôi vội vàng đi theo, nhưng vừa chạy đến chỗ có ánh sáng ở phía trước, bỗng cảm thấy cả người đều không ổn.