Chương 191: Những thứ trong quan tài đá
Tôi thấy những con khỉ núi đang nhào về phía Viên Sĩ Bình, trong lòng theo thói quen liếc nhìn sư phụ. Nhưng hình như ông ấy không biết gì về thế giới bên ngoài, chỉ tập trung vào việc bọc quan tài bằng ống mực với Trường Sinh.
Còn chú Cảnh, bà Kha và lão Miêu thì an tâm ngồi ở phía sau, bọn họ không có ý định nhúng tay vào trận hỗn chiến này.
“Chít! Chít!” Những con khỉ núi kêu lên vài tiếng, bọn chúng liếc nhìn các ông lão bà lão rồi chia thành hai nhóm, một nhóm sẽ đối phó với Viên Sĩ Bình, nhóm còn lại sẽ đánh về phía sư phụ tôi.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng tôi hoảng sợ, chân nhanh chóng bò dậy chạy về phía con khỉ núi đang định lao đến chỗ sư phụ, giáng sấm sét vào lòng bàn tay tôi.
“Dương sư muội! Con mẹ nó sao con không nghe lời, mau đi khỏi đây!” Sư thúc còn đang tập trung xử lý đám dây leo bằng thịt của Liễu oa tử. Khi nghe thấy tiếng sấm sét sau lưng, ông ấy quay lại mắng tôi: “Bọn chúng đang đợi con tới đây đấy!”
“A!” Ngay khi sư thúc quay đầu lại nói chuyện với tôi, mấy dây leo bằng thịt của Liễu Oa Tử nhanh chóng quấn lấy tay ông ấy.
Tôi cũng không biết nhiều về tình hình lúc này nhưng tôi sẽ không để sư phụ và mọi người ở lại đây rồi một mình chạy ra ngoài.
Tôi không để ý đến lời của sư thúc, tiếp tục dùng sấm sét với mấy con khỉ đang nhào tới đây. Những con khỉ này cũng không biết được cho ăn cái gì mà một đám cười nhạo rồi la hét, cả cơ thể bê bết máu.
“Trương Dương, cẩn thận không được đụng trúng tụi nó, lũ khỉ này ăn xác thối, nếu cô động vào sẽ là thi độc!” Cô nàng mập không biết từ khi nào đã bị Nguyên Thần Tịch thả xuống, cô ấy vội hét lớn với tôi.
Ngay lúc này, một con khỉ với cái đuôi của nó nhào tới đây, tôi vội vàng lật người về phía sau để tránh nó, muốn tìm đồ trong ba lô nhưng đã quá muộn rồi, một con khỉ núi đã nhảy lên từ phía trước.
Tôi đành phải nhanh chóng niệm Đại Lực Kim Cương chú, hai chân dùng sức đá văng con khỉ núi kia ra, mắt nhìn về phía sư phụ của tôi rồi hét lớn: “Sư phụ! Không cần lo cho Trường Sinh đâu, sư phụ mau tới giúp con xử lý con khỉ núi này!”
Nghĩ đến khả năng sư phụ sắp xếp trận pháp này để gi ết chết Trường Sinh, lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an. Trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, nếu như sư phụ không sắp xếp trận pháp này nữa thì Trường Sinh sẽ không sao.
Nhưng ông ấy không thèm để ý tới tới, chỉ chuyên tâm đưa tay sờ quan tài bằng đá, sau đó kéo sợi chỉ ra, mà sợi dây trong ống mực này dường như dài đến vô tận.
Tôi há miệng ra, đưa tay muốn kéo sư phụ lại nhưng tôi cảm thấy trên đầu có một cơn gió thổi qua.
“Trương Dương!”
Viên Sĩ Bình dùng cây phất trần nhanh chóng bay qua đầu tôi, theo sau đó là tiếng kêu thảm thiết của mấy con khỉ núi.
Tội vội vàng quay đầu lại nhìn Viên Sĩ Bình, lấy con dao nhỏ từ trong ba lô ra nắm chặt trong tay. Sau đó lấy thêm mấy tấm Dẫn Lôi phù và Thần Hỏa phù nắm đặt ở nơi thuận tay, để đối phó mấy mấy loại cổ thuật này thì dùng bùa vẫn tốt hơn.
“Xì! Xì!” Một đám khỉ núi lập tức vây quanh tôi và Viên Sĩ Bình vào giữa vòng vây.
Tôi nhìn về phía của cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch đang đứng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nguyên Thần Tịch, đã đến nơi rồi, anh thả cô nàng mập ra để cô ấy giúp tôi, nếu không tôi sẽ bị mấy con khỉ núi này giết mất!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Anh muốn ăn Trương Dương thì cũng muốn ăn sống phải không!” Đôi mắt của cô ấy sáng lên, quyết định dùng chiêu ‘đánh rắn bằng gậy’ với Nguyên Thần Tịch.
Nhưng mà tên Nguyên Thần Tịch này hoàn toàn không đoái hoài gì đến lời cô ấy nói, anh ta vẫn lạnh lùng đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích.
“Xì!”
Một con khỉ núi hét lên dữ dội rồi chạy về phía chúng tôi, tôi vội dùng Thần Hỏa phù ném về phía con khỉ đó. Tiếp theo, tôi nhanh chóng phóng con dao trên tay mình về phía con khỉ núi gần nhất.
“Chi! Chi!” Móng vuốt của con khỉ núi đó rất dài, con dao của tôi không cắt được, nó chuẩn bị duỗi móng cào lên mặt tôi.
“A!” Cô nàng mập hét chói tai, dường như đã biết trước số phận của tôi.
Mấy ông lão ở bên cạnh vẫn đang quan sát chúng tôi như cũ, mà lũ khỉ núi này hình như rất sợ bọn họ, bọn chúng đều tránh đòn tấn công vừa rồi của bọn họ.
Miệng của Điền Đại Thu vẫn không ngừng kêu tiếng mèo, giai điệu kia càng ngày càng trở nên quen thuộc.
Bàn tay của con khỉ núi sắp giơ lên trước mặt tôi thì bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên, ‘Tê’ một tiếng, Âm Long màu đen lập tức quấn lấy móng vuốt của con khỉ núi kia.
“Két! Két!” Sau hai tiếng kêu kia, móng vuốt của con khỉ núi đã hóa thành một đống tro bụi rơi xuống đất, còn Âm Long thì cuộc thân rắn lại, hai con mặt thâm quầng trên đầu rắn gật đầu với tôi, vảy rắn ở phía sau gáy lộ ra bên ngoài.
“Chi! Chi!”
Con khỉ núi này lập tức trở nên hỗn loạn, dường như nó rất sợ hãi Âm Long, ngay lập tức bỏ chạy loạn xạ.
“Sắp bắt đầu rồi, mấy thứ này sẽ không náo loạn nữa!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên đi về phía trước, cười nói với tôi: “Trả Âm Long lại cho cô, tôi còn giúp Lệ Cổ ăn cái gì nữa?”
Tôi vội quay đầu lại nhìn, trong mắt lập tức cảm thấy đau đớn, chỉ thấy trong tay của Nguyên Thần Tịch là một cái gì đó sáng đến chói mắt.
Trong lòng tôi biết có gì không ổn, khi Nguyên Thần Tịch nghe nói con rắn đen của Trường Sinh đã nuốt vảy rồng, anh ta trở nên điên rồi. Nhưng theo những gì mà cô nàng mập nói, Lệ Cổ là do máu của tôi nuối sống, mà anh ta lại cho Lệ Cổ ăn vảy rồng, chuyện này là sao?
Anh ta muốn thông qua việc cho cổ trùng của tôi ăn vảy rồng, để hương vị của tôi ngon hơn sao?
“Trương Dương! Mau ngăn anh ta lại!”
Cô nàng mập bị cành liễu cuốn lấy, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nói với tôi: “Đây là cổ trùng quan trọng nhất của cô, không thể ăn vảy rồng được!”
Tôi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu bỗng đau đớn dữ dội, sau đó giọng nói trong tai càng lúc càng êm tai, dường như đang quanh quẩn bên tai tôi.
“Dương muội! Từ khi nào cô còn nuôi thêm cổ trùng bản mệnh vậy, còn ăn cái gì vảy rồng nữa, có liều mạng cũng phải đoạt lấy đi!”
Lão Miêu ở trong đuôi rắn ngay cả sư phụ tôi cũng không mắng, thế mà lại hét lớn với tôi.
Câu nói của cô nàng mập rất lớn, ngay cả sắc mặt của những ông lão đang đứng bên kia xem náo nhiệt cũng thay đổi. Cảnh đại thúc bước về phía tôi hai bước nhưng lại bị bà Kha kéo lại.
Tôi vẫn bị tiếng hát đó làm cho đau đầu, đôi mắt như muốn nổ tung bởi thứ ánh sáng chói mắt của chiếc vảy rồng đó.
Theo sau đó, trên cổ chợt lạnh lẽo, là Âm Long đã trở lại.
“Trương Dương!” Cô nàng mập lại hét lớn, sau đó là một tiếng xì xào.
Trong ánh sáng mơ màng, cô nàng mập nhào về phía trước đẩy ngã Nguyên Thần Tịch xuống đất, sau đó đoạt lấy tấm vảy rồng trong tay anh ta rồi cất giọng hét lớn với tôi: “Cô thu Lệ Cổ vào đi! Mau lên!”
Tôi hoàn toàn không hề có kinh nghiệm nuôi cổ bản mệnh, cũng chỉ nghe Trường Sinh bảo là chỉ cần nói thầm trong lòng là có thể thu hồi cổ bản mệnh trở về. Thế nên tôi vội vàng nói thầm trong lòng: “Lệ Cổ mau trở về! Lệ Cổ mau trở về đây!”
Sau khi gọi thầm, trong bàn tay tôi có thứ gì đó mềm nhũn, tôi vội mở mắt ra nhìn xuống thì thấy một thứ đen mềm nằm trong lòng bàn tay mình. Bốn chân của nó cong lên, đôi mắt đen nhỏ kia đang nhìn chằm chằm vào khối vảy rồng trong tay của cô nàng mập.
“Lão Miêu!” Nguyên Thần Tịch cực kỳ ngạc nhiên.
Lúc này tôi mới nhớ ra đi tới phía cô nàng mập, trên tay cô ấy là cành liễu trên người Nguyên Thần Tịch, máu đen từ từ chảy ra. Cô ấy cười với anh ta, sau đó quay người chạy về phía Điền Đại Thu ở một bên.
“Mau lên!” Viên Sĩ Bình đẩy tôi về phía trước, nhanh chóng nói: “Cô mau đi cứu lão Miêu đi, nhanh lên!”
Cảnh tượng lúc này càng rối loạn, tôi vừa chạy về hướng lão Miêu vừa nhìn trộm Nguyên Thần Tịch, gương mặt anh tối đen nhìn cành liễu dính máu đen trong tay cô nàng mập, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Dương muội! Mau phóng thích tôi ra bên ngoài!” Lão Miêu hén lớn lên với tôi.
Tôi nhìn vào đuôi rắn của con rắn đen, đầu của nó dường như vẫn đang trong cơ thể của Trường Sinh, có chuyện gì vậy? Học trò đánh thầy mình sao?
Suy đi nghĩ lại thì tôi cũng không có biện pháp xử lý, chỉ đành ném Âm Long về phía con rắn đen, hai đứa này coi như cũng có chút quen biết, không biết Âm Long có thể đối phó với nó hay không.
“Trương Dương, xoay người lại!”
Tôi đang lo lắng theo dõi động tĩnh của con rắn đen thì nghe Lão Miêu hét lên, sau đó là hình ảnh ông ta trần truồng thoát ra khỏi thân hình con rắn đen.
Đôi mắt tôi nhanh chóng quay lại và thấy cô nàng mập đang giơ hai móng vuốt đầy máu sờ lên người của Điền Đại Thu.
Nhưng Điền Đại Thu nhìn cô ấy chạy tới gần mình, hai mắt cũng không thèm chớp một cái.
Tiếng hát thì thầm bên tai càng lúc càng trở nên gấp gáp, đột nhiên trong động vang lên một âm thanh trong trẻo và êm tai.
Mà âm thanh đó lại vang lên bên cạnh tôi, tôi đang muốn quay đầu lại nhìn thì phát hiện bàn tay của sư phụ ngày càng siết chặt lại, cơ thể của Trường Sinh như bị thứ gì đó đẩy lên trên.
“Nhóc Dương, giật dây đi!” Lúc này, sư phụ mới mở miệng nói chuyện, giọng có vẻ nặng nề.
Tôi vội giúp sư phụ kéo sợi dây mực kia, đang định dùng sức để kéo thì sợi dây đó quá mỏng, dường như bên dưới đang chịu một lực rất lớn nên đã cắt vào trong lòng bàn tay tôi.
“Két! Két!”
Máu lập tức chảy ra, thấm vào trong dây mực, một luồng ánh sáng đỏ lóe lên trên dây mực.
“Nhỏ máu vào đài mực đi!” Giọng nói của sư phụ càng lúc càng trầm.
Cuối cùng thì tôi cũng biết tiếng hát đó đến từ đâu, đó là chiếc quan tài bằng đá dưới thân Trường Sinh, trong lòng tôi hoảng hốt. Tôi nghe lời sư phụ, bắt đầu niệm Đại Lực Kim Cương chú trong lòng, một tay kéo dây mực, tay còn lại thì đặt ở đài mực để nhỏ máu vào trong đó.
Phải dùng lực mới có thể nắm được nhưng lòng bàn tay vừa bị rạch của tôi lại không có chút máu nào. Sau khi nắm chặt tay thêm hai lần nữa, tôi mới nhận ra đó là tay trái của mình, tôi thu tay về để xem thử.
Tôi lạy!
Lệ Cổ đã vùi đầu vào vết thương trên lòng bàn tay, tôi thầm mắng một tiếng, vội đổi tay khác rồi bóp chặt lại, mẹ kiếp!
Vẫn không có máu, tôi thấy Lệ Cổ chui từ vết thương trên bàn tay phải ra rồi liếm máu quanh đó.
“Dương Muội tử, có chuyện gì vậy?” Ngón tay của sư phụ búng lên những sợi dây mực kia rất có tần suất, khi thấy bên phía tôi có chuyện gì đó không ổn, ông ấy hạ giọng hỏi.
Tôi vội trả lời Lệ Cổ không cho tôi trích máu, khuôn mặt ông ấy mới trở nên buông lỏng: “Không sao đâu! Giữ chặt sợi dây!”
Tôi còn chưa kịp hỏi cái gì thì đã nghe thấy tiếng hát bên trong quan tài trở nên càng lớn, hơn nữa nắp quan tài cũng bị nâng lên rất nhiều, bên trong lộ ra một tia sáng xanh.
“Điền Đại Thu!” Nhân lúc Điền Đại Thu không thể di chuyển được, cô nàng mập nhanh chóng dùng tay trái và tay phải của mình để bôi máu đen lên mặt và cánh tay của Điền Đại Tâm.
Ống mực trong tay tôi càng chịu thêm lực lớn hơn, nó siết chặt lấy tay tôi khiến tôi càng thêm đau đớn nhưng có làm thế nào máu cũng không chảy ra nữa.
“Khạc! Khạc!”
Sợi dây mực đã bị kéo căng ra, ngay cả vòi mực ở bên dưới cũng đang chuyển động, tôi vội giẫm lên, quay đầu lại nhìn thì thấy mười ngón tay của sư phụ đã rươm rướm máu. Nhưng ông ấy vẫn không ngừng búng tay về phía sợi dây mực.
“Dương muội, tránh ra!”
Lão Miêu không biết lấy từ đâu ra một bộ quần áo quấn quanh bên hông, vừa buộc áo vừa chạy về phía tôi rồi nói: “Cô đi rút thanh kiếm gỗ trên ngực Trường Sinh đi, cậu ta còn cứu được!”
Nói xong, ông ta nhận lấy sợi dây trong tay ta, cơ thể đẩy tôi một cái, ý bảo tôi nhanh lên.
Nghe nói có thể cứu được Trường Sinh, tôi để cho Lão Miêu cầm sợi dây mực còn mình thì buông tay đi đến chỗ Trường Sinh.
Vừa buông tay ra, chợt nghe thấy Lão Miêu kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó một ngụm máu phun ra. tôi cảm thấy đôi mắt mình đau đớn, còn chưa kịp lấy tay lau thì đã thấy ánh sáng bên trong quan tài càng sáng, nắp quan tài hoàn toàn bị đẩy ra, mấy cây dây mây mang theo ánh sáng trói lấy Trường Sinh rồi nhanh chóng kéo vào bên trong quan tài.
Còn chú Cảnh, bà Kha và lão Miêu thì an tâm ngồi ở phía sau, bọn họ không có ý định nhúng tay vào trận hỗn chiến này.
“Chít! Chít!” Những con khỉ núi kêu lên vài tiếng, bọn chúng liếc nhìn các ông lão bà lão rồi chia thành hai nhóm, một nhóm sẽ đối phó với Viên Sĩ Bình, nhóm còn lại sẽ đánh về phía sư phụ tôi.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng tôi hoảng sợ, chân nhanh chóng bò dậy chạy về phía con khỉ núi đang định lao đến chỗ sư phụ, giáng sấm sét vào lòng bàn tay tôi.
“Dương sư muội! Con mẹ nó sao con không nghe lời, mau đi khỏi đây!” Sư thúc còn đang tập trung xử lý đám dây leo bằng thịt của Liễu oa tử. Khi nghe thấy tiếng sấm sét sau lưng, ông ấy quay lại mắng tôi: “Bọn chúng đang đợi con tới đây đấy!”
“A!” Ngay khi sư thúc quay đầu lại nói chuyện với tôi, mấy dây leo bằng thịt của Liễu Oa Tử nhanh chóng quấn lấy tay ông ấy.
Tôi cũng không biết nhiều về tình hình lúc này nhưng tôi sẽ không để sư phụ và mọi người ở lại đây rồi một mình chạy ra ngoài.
Tôi không để ý đến lời của sư thúc, tiếp tục dùng sấm sét với mấy con khỉ đang nhào tới đây. Những con khỉ này cũng không biết được cho ăn cái gì mà một đám cười nhạo rồi la hét, cả cơ thể bê bết máu.
“Trương Dương, cẩn thận không được đụng trúng tụi nó, lũ khỉ này ăn xác thối, nếu cô động vào sẽ là thi độc!” Cô nàng mập không biết từ khi nào đã bị Nguyên Thần Tịch thả xuống, cô ấy vội hét lớn với tôi.
Ngay lúc này, một con khỉ với cái đuôi của nó nhào tới đây, tôi vội vàng lật người về phía sau để tránh nó, muốn tìm đồ trong ba lô nhưng đã quá muộn rồi, một con khỉ núi đã nhảy lên từ phía trước.
Tôi đành phải nhanh chóng niệm Đại Lực Kim Cương chú, hai chân dùng sức đá văng con khỉ núi kia ra, mắt nhìn về phía sư phụ của tôi rồi hét lớn: “Sư phụ! Không cần lo cho Trường Sinh đâu, sư phụ mau tới giúp con xử lý con khỉ núi này!”
Nghĩ đến khả năng sư phụ sắp xếp trận pháp này để gi ết chết Trường Sinh, lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an. Trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, nếu như sư phụ không sắp xếp trận pháp này nữa thì Trường Sinh sẽ không sao.
Nhưng ông ấy không thèm để ý tới tới, chỉ chuyên tâm đưa tay sờ quan tài bằng đá, sau đó kéo sợi chỉ ra, mà sợi dây trong ống mực này dường như dài đến vô tận.
Tôi há miệng ra, đưa tay muốn kéo sư phụ lại nhưng tôi cảm thấy trên đầu có một cơn gió thổi qua.
“Trương Dương!”
Viên Sĩ Bình dùng cây phất trần nhanh chóng bay qua đầu tôi, theo sau đó là tiếng kêu thảm thiết của mấy con khỉ núi.
Tội vội vàng quay đầu lại nhìn Viên Sĩ Bình, lấy con dao nhỏ từ trong ba lô ra nắm chặt trong tay. Sau đó lấy thêm mấy tấm Dẫn Lôi phù và Thần Hỏa phù nắm đặt ở nơi thuận tay, để đối phó mấy mấy loại cổ thuật này thì dùng bùa vẫn tốt hơn.
“Xì! Xì!” Một đám khỉ núi lập tức vây quanh tôi và Viên Sĩ Bình vào giữa vòng vây.
Tôi nhìn về phía của cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch đang đứng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nguyên Thần Tịch, đã đến nơi rồi, anh thả cô nàng mập ra để cô ấy giúp tôi, nếu không tôi sẽ bị mấy con khỉ núi này giết mất!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Anh muốn ăn Trương Dương thì cũng muốn ăn sống phải không!” Đôi mắt của cô ấy sáng lên, quyết định dùng chiêu ‘đánh rắn bằng gậy’ với Nguyên Thần Tịch.
Nhưng mà tên Nguyên Thần Tịch này hoàn toàn không đoái hoài gì đến lời cô ấy nói, anh ta vẫn lạnh lùng đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích.
“Xì!”
Một con khỉ núi hét lên dữ dội rồi chạy về phía chúng tôi, tôi vội dùng Thần Hỏa phù ném về phía con khỉ đó. Tiếp theo, tôi nhanh chóng phóng con dao trên tay mình về phía con khỉ núi gần nhất.
“Chi! Chi!” Móng vuốt của con khỉ núi đó rất dài, con dao của tôi không cắt được, nó chuẩn bị duỗi móng cào lên mặt tôi.
“A!” Cô nàng mập hét chói tai, dường như đã biết trước số phận của tôi.
Mấy ông lão ở bên cạnh vẫn đang quan sát chúng tôi như cũ, mà lũ khỉ núi này hình như rất sợ bọn họ, bọn chúng đều tránh đòn tấn công vừa rồi của bọn họ.
Miệng của Điền Đại Thu vẫn không ngừng kêu tiếng mèo, giai điệu kia càng ngày càng trở nên quen thuộc.
Bàn tay của con khỉ núi sắp giơ lên trước mặt tôi thì bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên, ‘Tê’ một tiếng, Âm Long màu đen lập tức quấn lấy móng vuốt của con khỉ núi kia.
“Két! Két!” Sau hai tiếng kêu kia, móng vuốt của con khỉ núi đã hóa thành một đống tro bụi rơi xuống đất, còn Âm Long thì cuộc thân rắn lại, hai con mặt thâm quầng trên đầu rắn gật đầu với tôi, vảy rắn ở phía sau gáy lộ ra bên ngoài.
“Chi! Chi!”
Con khỉ núi này lập tức trở nên hỗn loạn, dường như nó rất sợ hãi Âm Long, ngay lập tức bỏ chạy loạn xạ.
“Sắp bắt đầu rồi, mấy thứ này sẽ không náo loạn nữa!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên đi về phía trước, cười nói với tôi: “Trả Âm Long lại cho cô, tôi còn giúp Lệ Cổ ăn cái gì nữa?”
Tôi vội quay đầu lại nhìn, trong mắt lập tức cảm thấy đau đớn, chỉ thấy trong tay của Nguyên Thần Tịch là một cái gì đó sáng đến chói mắt.
Trong lòng tôi biết có gì không ổn, khi Nguyên Thần Tịch nghe nói con rắn đen của Trường Sinh đã nuốt vảy rồng, anh ta trở nên điên rồi. Nhưng theo những gì mà cô nàng mập nói, Lệ Cổ là do máu của tôi nuối sống, mà anh ta lại cho Lệ Cổ ăn vảy rồng, chuyện này là sao?
Anh ta muốn thông qua việc cho cổ trùng của tôi ăn vảy rồng, để hương vị của tôi ngon hơn sao?
“Trương Dương! Mau ngăn anh ta lại!”
Cô nàng mập bị cành liễu cuốn lấy, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nói với tôi: “Đây là cổ trùng quan trọng nhất của cô, không thể ăn vảy rồng được!”
Tôi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu bỗng đau đớn dữ dội, sau đó giọng nói trong tai càng lúc càng êm tai, dường như đang quanh quẩn bên tai tôi.
“Dương muội! Từ khi nào cô còn nuôi thêm cổ trùng bản mệnh vậy, còn ăn cái gì vảy rồng nữa, có liều mạng cũng phải đoạt lấy đi!”
Lão Miêu ở trong đuôi rắn ngay cả sư phụ tôi cũng không mắng, thế mà lại hét lớn với tôi.
Câu nói của cô nàng mập rất lớn, ngay cả sắc mặt của những ông lão đang đứng bên kia xem náo nhiệt cũng thay đổi. Cảnh đại thúc bước về phía tôi hai bước nhưng lại bị bà Kha kéo lại.
Tôi vẫn bị tiếng hát đó làm cho đau đầu, đôi mắt như muốn nổ tung bởi thứ ánh sáng chói mắt của chiếc vảy rồng đó.
Theo sau đó, trên cổ chợt lạnh lẽo, là Âm Long đã trở lại.
“Trương Dương!” Cô nàng mập lại hét lớn, sau đó là một tiếng xì xào.
Trong ánh sáng mơ màng, cô nàng mập nhào về phía trước đẩy ngã Nguyên Thần Tịch xuống đất, sau đó đoạt lấy tấm vảy rồng trong tay anh ta rồi cất giọng hét lớn với tôi: “Cô thu Lệ Cổ vào đi! Mau lên!”
Tôi hoàn toàn không hề có kinh nghiệm nuôi cổ bản mệnh, cũng chỉ nghe Trường Sinh bảo là chỉ cần nói thầm trong lòng là có thể thu hồi cổ bản mệnh trở về. Thế nên tôi vội vàng nói thầm trong lòng: “Lệ Cổ mau trở về! Lệ Cổ mau trở về đây!”
Sau khi gọi thầm, trong bàn tay tôi có thứ gì đó mềm nhũn, tôi vội mở mắt ra nhìn xuống thì thấy một thứ đen mềm nằm trong lòng bàn tay mình. Bốn chân của nó cong lên, đôi mắt đen nhỏ kia đang nhìn chằm chằm vào khối vảy rồng trong tay của cô nàng mập.
“Lão Miêu!” Nguyên Thần Tịch cực kỳ ngạc nhiên.
Lúc này tôi mới nhớ ra đi tới phía cô nàng mập, trên tay cô ấy là cành liễu trên người Nguyên Thần Tịch, máu đen từ từ chảy ra. Cô ấy cười với anh ta, sau đó quay người chạy về phía Điền Đại Thu ở một bên.
“Mau lên!” Viên Sĩ Bình đẩy tôi về phía trước, nhanh chóng nói: “Cô mau đi cứu lão Miêu đi, nhanh lên!”
Cảnh tượng lúc này càng rối loạn, tôi vừa chạy về hướng lão Miêu vừa nhìn trộm Nguyên Thần Tịch, gương mặt anh tối đen nhìn cành liễu dính máu đen trong tay cô nàng mập, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Dương muội! Mau phóng thích tôi ra bên ngoài!” Lão Miêu hén lớn lên với tôi.
Tôi nhìn vào đuôi rắn của con rắn đen, đầu của nó dường như vẫn đang trong cơ thể của Trường Sinh, có chuyện gì vậy? Học trò đánh thầy mình sao?
Suy đi nghĩ lại thì tôi cũng không có biện pháp xử lý, chỉ đành ném Âm Long về phía con rắn đen, hai đứa này coi như cũng có chút quen biết, không biết Âm Long có thể đối phó với nó hay không.
“Trương Dương, xoay người lại!”
Tôi đang lo lắng theo dõi động tĩnh của con rắn đen thì nghe Lão Miêu hét lên, sau đó là hình ảnh ông ta trần truồng thoát ra khỏi thân hình con rắn đen.
Đôi mắt tôi nhanh chóng quay lại và thấy cô nàng mập đang giơ hai móng vuốt đầy máu sờ lên người của Điền Đại Thu.
Nhưng Điền Đại Thu nhìn cô ấy chạy tới gần mình, hai mắt cũng không thèm chớp một cái.
Tiếng hát thì thầm bên tai càng lúc càng trở nên gấp gáp, đột nhiên trong động vang lên một âm thanh trong trẻo và êm tai.
Mà âm thanh đó lại vang lên bên cạnh tôi, tôi đang muốn quay đầu lại nhìn thì phát hiện bàn tay của sư phụ ngày càng siết chặt lại, cơ thể của Trường Sinh như bị thứ gì đó đẩy lên trên.
“Nhóc Dương, giật dây đi!” Lúc này, sư phụ mới mở miệng nói chuyện, giọng có vẻ nặng nề.
Tôi vội giúp sư phụ kéo sợi dây mực kia, đang định dùng sức để kéo thì sợi dây đó quá mỏng, dường như bên dưới đang chịu một lực rất lớn nên đã cắt vào trong lòng bàn tay tôi.
“Két! Két!”
Máu lập tức chảy ra, thấm vào trong dây mực, một luồng ánh sáng đỏ lóe lên trên dây mực.
“Nhỏ máu vào đài mực đi!” Giọng nói của sư phụ càng lúc càng trầm.
Cuối cùng thì tôi cũng biết tiếng hát đó đến từ đâu, đó là chiếc quan tài bằng đá dưới thân Trường Sinh, trong lòng tôi hoảng hốt. Tôi nghe lời sư phụ, bắt đầu niệm Đại Lực Kim Cương chú trong lòng, một tay kéo dây mực, tay còn lại thì đặt ở đài mực để nhỏ máu vào trong đó.
Phải dùng lực mới có thể nắm được nhưng lòng bàn tay vừa bị rạch của tôi lại không có chút máu nào. Sau khi nắm chặt tay thêm hai lần nữa, tôi mới nhận ra đó là tay trái của mình, tôi thu tay về để xem thử.
Tôi lạy!
Lệ Cổ đã vùi đầu vào vết thương trên lòng bàn tay, tôi thầm mắng một tiếng, vội đổi tay khác rồi bóp chặt lại, mẹ kiếp!
Vẫn không có máu, tôi thấy Lệ Cổ chui từ vết thương trên bàn tay phải ra rồi liếm máu quanh đó.
“Dương Muội tử, có chuyện gì vậy?” Ngón tay của sư phụ búng lên những sợi dây mực kia rất có tần suất, khi thấy bên phía tôi có chuyện gì đó không ổn, ông ấy hạ giọng hỏi.
Tôi vội trả lời Lệ Cổ không cho tôi trích máu, khuôn mặt ông ấy mới trở nên buông lỏng: “Không sao đâu! Giữ chặt sợi dây!”
Tôi còn chưa kịp hỏi cái gì thì đã nghe thấy tiếng hát bên trong quan tài trở nên càng lớn, hơn nữa nắp quan tài cũng bị nâng lên rất nhiều, bên trong lộ ra một tia sáng xanh.
“Điền Đại Thu!” Nhân lúc Điền Đại Thu không thể di chuyển được, cô nàng mập nhanh chóng dùng tay trái và tay phải của mình để bôi máu đen lên mặt và cánh tay của Điền Đại Tâm.
Ống mực trong tay tôi càng chịu thêm lực lớn hơn, nó siết chặt lấy tay tôi khiến tôi càng thêm đau đớn nhưng có làm thế nào máu cũng không chảy ra nữa.
“Khạc! Khạc!”
Sợi dây mực đã bị kéo căng ra, ngay cả vòi mực ở bên dưới cũng đang chuyển động, tôi vội giẫm lên, quay đầu lại nhìn thì thấy mười ngón tay của sư phụ đã rươm rướm máu. Nhưng ông ấy vẫn không ngừng búng tay về phía sợi dây mực.
“Dương muội, tránh ra!”
Lão Miêu không biết lấy từ đâu ra một bộ quần áo quấn quanh bên hông, vừa buộc áo vừa chạy về phía tôi rồi nói: “Cô đi rút thanh kiếm gỗ trên ngực Trường Sinh đi, cậu ta còn cứu được!”
Nói xong, ông ta nhận lấy sợi dây trong tay ta, cơ thể đẩy tôi một cái, ý bảo tôi nhanh lên.
Nghe nói có thể cứu được Trường Sinh, tôi để cho Lão Miêu cầm sợi dây mực còn mình thì buông tay đi đến chỗ Trường Sinh.
Vừa buông tay ra, chợt nghe thấy Lão Miêu kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó một ngụm máu phun ra. tôi cảm thấy đôi mắt mình đau đớn, còn chưa kịp lấy tay lau thì đã thấy ánh sáng bên trong quan tài càng sáng, nắp quan tài hoàn toàn bị đẩy ra, mấy cây dây mây mang theo ánh sáng trói lấy Trường Sinh rồi nhanh chóng kéo vào bên trong quan tài.