Chương 195: Nguyên Linh hiện thân
Tôi nghe nắp quan tài còn đang phát ra những âm thanh lạch cạch nhưng liếc mắt qua lại chỉ có thể nhìn thấy những dây mây kỳ quái từ bên trong thò ra rồi lại nhanh chóng rụt về phía sau.
Nhưng không nghĩ tới chân có cảm giác nằng nặng, những cành liễu kỳ lạ đã quấn lấy tôi.
“Sư phụ!” Tôi bị dọa sợ kêu lên thất thanh, lúc này tôi cảm nhận được Âm Long đang trườn từ cổ tôi xuống, bò theo cành liễu rồi há to miệng cắn, tôi rơi phịch xuống đất, vừa nhìn về phía bên kia thì thấy hình như nàng mậpđã ngất lịm đi vì mất máu quá nhiều rồi, đối với người chị em ỷ mình to béo mà liều mạng vẩy máu nóng, tôi cũng sắp say đến nơi rồi.
Thoáng liếc qua Nguyên Thần Tịch, anh ta vẫn giữ bản mặt lạnh băng, khắp người toàn là cành liễu, cành liễu sáng mờ nhạt của Câu Mang Thần quấn lấy nhau thành một khối, không hề có chút tư thái sẽ bị hạ thấp nào, có điều rất nhiều cành liễu của Câu Mang Thần đã vươn tới bên người Nguyên Thần Tịch, lúc này trong người anh ta lại bắt đầu xuất hiện tình trạng rất nhiều sâu đang thi nhau tuôn ra.
Nhưng bên dưới những cành liễu của Nguyên Thần Tịch, những sợi rễ siêu nhỏ chậm rãi mọc ra, từng chút từng chút một hấp thu sạch sẽ cái gọi là lá liễu với cành liễu của Câu Mang Thần.
“Con còn nhìn gì thế!” Lúc này sư thúc cũng hồi thần lại, ông ấy gõ tôi rồi kéo tôi chạy về phía cửa động: “Sư huynh bảo ta đưa con đến ngoài động, chỗ này để bọn ta đến giải quyết nốt, con lui về cùng với những người bị thương đi!’
Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy sư thúc kêu lên thảm thiết, trên ngực ông ấy bị cào xuống một miếng thịt.
Nhìn theo hướng miếng thịt rơi xuống sẽ thấy một mảnh lá liễu cắp theo miếng thịt phi nhanh đến cành liễu mang theo ánh sáng yếu ớt của Câu Mang Thần.
Sư thúc rít lên một tiếng rồi cũng chẳng thèm liếc nhìn đến vết thương một cái, hai tay ông ấy túm lấy chân tôi rồi đẩy lên trên: “Con lên trước đi, bên trên có vài con tiểu quỷ, con đừng sợ chúng, mặc dù chúng có nhiều nhưng sẽ chăm sóc cho con, nếu thực sự không ổn, con cứ ném cho chúng vài lá phù là được rồi.”
“Không cần!” Tôi vừa dứt lời thì thấy nắp quan tài đá đột nhiên bị lật lên, hai cái đầu rắn đen bóng há miệng, vươn ra rồi rít lên.
Sư thúc lại hét lên thảm thiết, ông ấy đẩy mạnh tôi lên: “Con mau trèo lên trên đi! Con muốn làm ta mệt đến chết đấy hả!”
“Xì!” Mắt Âm Long trên cổ tôi đột nhiên sáng lên, nó thò lưỡi ra rồi thuận theo chân tôi trườn xuống sau đó rít lên, nó mở miệng cắn về phía dưới chân sư thúc.
Cúi đầu nhìn xuống, phía dưới chân sư thúc đã bị đủ loại dây mây to lớn quấn lấy, còn có cả những cành liễu phát sáng như có như không nữa.
Mà ở phía trước không xa, sư phụ đang dùng kiếm gỗ đào hung hăng chặt xuống đám dây mây với cành liễu, vừa chặt vừa giục sư thúc nhanh lên.
“Suýt!” Sư thúc thở dốc mấy hơi, tay dùng sức ôm chặt lấy chân tôi rồi hất lên: “Con nhanh lên đi, chậm thêm chút nữa, ta cũng sắp bị ăn sạch rồi!”
Hốc mắt tôi đột nhiên chua xót, tôi bổ nhào xuống dưới, trong lòng thầm lẩm nhẩm: Lệ Cổ xuất hiện đi! Lệ Cổ xuất hiện đi!
Chỉ thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, đôi mắt nho nhỏ đen bóng của Lệ Cổ trừng lên nhìn tôi.
“Đi!” Tôi chỉ về phía những dây mây quấn dưới chân sư thúc, trong lòng bất mãn: Còn nói là cổ bản mệnh nữa, còn chẳng nghe lời bằng Âm Long.
Trong phút chốc, mắt của Lệ Cổ lồi hẳn ra dọa tôi đứng cũng không vững, sau đó nó rơi thẳng xuống rồi phun ra một luồng khói đen.
Tôi vội vỗ đầu sư thúc rồi nhảy thẳng xuống.
Đúng lúc ấy, tôi thấy những dây mây trên chân ông ấy đều biến mất hết rồi rút nhanh về phía chân sư phụ.
“Xì.” Lúc này nhìn Âm Long cực kỳ oai phong, các ông lớn đang đối đầu nhau, những rễ cây và cành cây này đều được dùng để săn thức ăn, không thể khống chế hết được, Âm Long cứ cắn từng cái một cho đến khi toàn bộ đều bị đứt hết nhưng cũng không có nhiều tác dụng.
“A!”
Tôi mới chạy được hai bước, còn chưa đến cạnh sư phụ thì đã nghe thấy tiếng hét sau đó hai bóng người ôm chặt lấy nhau từ trong quan tài đá nhảy ra.
Lòng tôi đột nhiên thoải mái hẳn lên, tôi chạy nhanh về phía trước.
“Trương Dương!” Vừa chạy đã nghe thấy Nguyên Thần Tịch lạnh lùng gọi một tiếng, một dây mây to lớn đập qua đây, quấn lấy tôi rồi thắt chặt lại: “Tôi với cô vốn là cùng một mạch, hôm nay nhân lúc còn có cái Câu Mang Thân ngô không ra ngô, khoai chẳng ra khoai này, tôi muốn xem xem rốt cuộc là hai ta ai nuốt ai!”
“Nguyên Thần Tịch!” Tôi vô cùng kinh ngạc, chuyện đã đến nước này rồi mà tên kia vẫn còn nghĩ tới chuyện thành thần.
Cả người đột nhiên đau nhói, trong phút chốc, những cành liễu lớn kia đã mọc ra vô số sợi rễ rồi cắm sâu vào trong người tôi như cắm ống khí, cả người tôi toàn là những lỗ nhỏ.
Trong đầu tôi có tiếng nước chảy róc rách, tôi giống như nghe thấy cả tiếng chảy của vô số mạch máu trong đầu.
“Trương Dương!” Một âm thanh quen thuộc vang lên, trên người đau nhức, tôi nhìn thấy một bóng đen bổ nhào về phía này, cả người đều vô cùng kinh ngạc.
Những chiếc vảy lớn của con rắn đen cắt lên người khiến tôi đau đớn, mở mắt ra nhìn, Trường Sinh đang khẩn trương nhìn tôi, sau đó cậu cắn mạnh vào cành liễu to lớn kia, con rắn đen cũng rít lên, hai cái đầu cùng bổ về phía Nguyên Thần Tịch rồi nuốt trọn cành liễu trên người anh ta vào bụng.
“La Trường Sinh!” Nguyên Thần Tịch gọi lớn, từ đỉnh đầu anh ta lại mọc ra vô số những cành liễu.
Tôi muốn giơ tay đẩy Trường Sinh ra để cậu không làm vậy nữa, con rắn đen nuốt phải vảy rồng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến cậu, nếu như cậu lại không may hút phải máu của Nguyên Thần Tịch, không đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Trường Sinh không động đậy, mắt thấy cành liễu kia sắp bị hấp thụ sạch sẽ mà những cành liễu trên đỉnh đầu Nguyên Thần Tịch lại chuẩn bị vươn qua đây, trong phút chốc, những sợi dây mây từ phía xa quấn chặt lấy những dây mây của Nguyên Thần Tịch.
Cảnh tượng lúc này cực kỳ hỗn loạn, tôi nhìn theo hướng của dây mây thì thấy một người đang mang theo ý cười đứng ở phía xa xa, còn những dây mây này mọc ra từ trong quan tài đá.
“Nguyên Linh!” Lúc này Nguyên Thần Tịch bị địch bao vây khắp phía, anh ta rứt một cành liễu lớn ra, bất chấp cành liễu bị đứt đoạn, anh ta nhào về phía Nguyên Linh.
Tôi sợ đau mắt nên không dám quay đầu nhìn Nguyên Linh quá lâu nhưng vừa mới liếc mắt qua đã có thể đoán được cái vị Nguyên thái y kia và nữ quỷ kia là cùng một người.
“A!” Nguyên Thần Tịch tìm Nguyên Linh báo thù, Câu Mang Thần mất đi mục tiêu, những cành liễu đó hướng hết về phía tôi với Trường Sinh.
“Xì!” Âm Long lúc này cũng phi qua, há to miệng đớp vào mặt Câu Mang.
“Cô cẩn thận chút.” Cuối cùng Trường Sinh cũng ngẩng đầu lên từ đám dây mây rồi gật gật đầu với tôi, sau đó soạt một tiếng xông qua chỗ Câu Mang cùng với rắn đen.
Những cành liễu của Câu Mang vừa hướng về phía Trường Sinh thì đã bị rắn đen cuốn lấy rồi dùng sức hút vào trong người.
“A!” Câu Mang gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, những cành liễu vung loạn xạ.
“Nhóc Dương, tránh ra!” Sư thúc gào lên với tôi rồi ôm lấy sư phụ chạy qua.
Tôi chỉ kịp nhìn ông ấy nhảy nhót mắng mỏ sau đó không kịp quan tâm đ ến các ông cụ bà lão đang bị thương kia nữa, ông ấy nhấc chiếc áo khoác ngoài buộc quanh eo dán lên vách động.
Những người vì bị thương mà động tác trở nên chậm chạp, không kịp trốn do đó bị dây liễu cuốn lấy, trong chớp mắt họ đã biến thành tro bụi, đến chút xương cốt cũng chẳng còn.
“Nhóc Dương!” Sư thúc ôm sư phụ tránh qua một bên, Viên Sĩ Bình dùng sức vẩy cây phất trần trong tay, Lệ Cổ cũng nhả ra những sợi lông đen bao chặt lấy sư thúc với sư phụ.
Những cành liễu cũng tạm thời không để ý đến họ mà chỉ chăm chú đối phó với một vài ông cụ, bà lão.
Trong những người đó cũng có những người có bản lĩnh, đủ các loại cổ được tung ra nhưng không biết tại sao cành liễu lại nhận định họ đều là những người dễ nhằn, chung quy lại, đừng nói đến hai tay không địch lại bốn quyền, càng không cần nói đến những ông cụ bà lão thương tích đầy mình này đối phó với cành liễu giăng khắp nơi.
“Xì!” Rắn hai đầu rít một tiếng rồi nuốt nốt mấy cành liễu của Câu Mang còn Trường Sinh thì rút những sợi lông trên đầu Câu Mang, Câu Mang rú lên thảm thiết, những lá liễu mang theo ánh sáng ấy cũng tung ra tứ phía, khi chạm vào người Trường Sinh thì lập tức tan ra.
Có một chiếc lá rơi lên người tôi, sau đó cũng chỉ thấy bóng dáng mờ mờ rồi trực tiếp biến mất, tôi nhặt một mảnh lá qua để thử xem, kết quả nó giống như bông hoa tuyết vậy, chỉ trong chốc lát là biến mất không thấy đâu nữa.
Còn chưa nghĩ thông suốt thì tôi đã nghe thấy Điền Đại Thu cười to rồi xòe tay ra, miệng ngâm nga giai điệu cổ quái của gã.
Trong lòng tôi biết là không ổn rồi, điệu nhạc gã hát sẽ làm cho Câu Mang Thần khó chịu.
Sau khi Điền Đại Thu hát vài câu, máu me khắp mặt gã rút đi như một cơn gió, sau đó khuôn mặt cũng vặn vẹo.
“A!” Đột nhiên Câu Mang kêu to, theo lời ca, vô số cành liễu đứt đoạn.
“Miêu y!” Đột nhiên Nguyên Thần Tịch cười phá lên, anh ta cười Nguyên Linh: “Nguyên Linh, ông hẳn là chưa bao giờ nghĩ đến ông thân làm một Miêu y lại có ngày bị Miêu y gi ết chết đâu nhỉ!”
Tôi nghe vậy thì quay ra nhìn, chỉ thấy Nguyên Tịch Thần đã dùng cành liễu quấn chặt Nguyên Linh, đương nhiên là anh ta cũng bị dây mây quấn chặt không kém.
“Ha! Hai bà già đáng chết!” Điền Đại Thu ôm mặt gào lên, chỗ chiếc mũi bị mất, máu phun như mưa.
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên, nhớ đến dáng vẻ nàng mập liều mạng lấy dao rạch để máu chảy ra vừa rồi, tôi vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy nàng mập đang hôn mê nằm cách Câu Mang không xa, tôi bước nhanh qua muốn đỡ cô ấy dậy.
Nhưng lại nghe thấy Câu Mang gào lên sau đó bị con rắn hai đầu kia nuốt vào bụng, những cành liễu cũng bị hấp thụ từng cành một.
“Nàng mập?” Tôi vỗ mạnh vào mặt nàng mập, lúc này sắc mặt cô nàng trắng bệch, máu trên miệng vết thương ở tay với ngực đã ngừng chảy nhưng những mảng thịt bị lật ra nhìn vô cùng khó coi.
Tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy Âm Long thè cái lưỡi ra trườn quay lại, không còn sức để dựng vảy lên nữa, nó từ từ bò lên chân tôi, vác theo cái bụng quấn lên cổ tôi rồi nằm im bất động.
“Nhóc Dương, mau lại đây!” Lúc này sư thúc được Lệ Cổ bảo vệ nên không xảy ra chuyện gì, ông ấy vẫy tay về phía tôi: “Con có thể cách xa hai cái đứa liều mạng kia ra xa một chút không hả!”
Tôi quay đầu lại nhìn về phía sau, Nguyên Thần Tịch với Nguyên Linh đang quấn lấy nhau không phân rõ ai với ai nữa, giống như một chiếc bánh chưng bị dây mây với cành liễu quấn lại thành một khối.
“Nguyên Thần Tịch, cậu nuốt nhiều vảy rồng như vậy rồi mà vẫn chỉ có chút bản lĩnh như này?” Nguyên Linh cười to hai tiếng.
Sắc mặt Nguyên Thần Tịch vẫn lạnh lùng như cũ, anh ta há miệng cắn lên cổ Nguyên Linh rồi mút lấy dòng máu chảy ra.
Tôi buồn nôn, trong đầu thoáng qua hình ảnh vừa rồi lúc Trường Sinh cắn cành liễu của Nguyên Thần Tịch, yết hầu cậu cũng động đậy như thế.
“Trương Dương! Đi nhanh lên!” Trường Sinh kéo tôi rồi còn đỡ cả nàng mập dưới đất lên: “Chúng ta đi thôi!”
“Một người cũng đừng hòng rời khỏi đây, tôi muốn xem xem với bản tính cắn nuốt nhau của cổ thì đến cuối cùng chúng ta ai mới là Cổ Thần chân chính.” Nguyên Linh chẳng thèm để ý Nguyên Thần Tịch đang uống máu ông ta, đột nhiên trong quan tài, vô số những sợi dây mây cả to cả nhỏ vươn ra hướng về phía tôi với Trường Sinh.
Nhưng không nghĩ tới chân có cảm giác nằng nặng, những cành liễu kỳ lạ đã quấn lấy tôi.
“Sư phụ!” Tôi bị dọa sợ kêu lên thất thanh, lúc này tôi cảm nhận được Âm Long đang trườn từ cổ tôi xuống, bò theo cành liễu rồi há to miệng cắn, tôi rơi phịch xuống đất, vừa nhìn về phía bên kia thì thấy hình như nàng mậpđã ngất lịm đi vì mất máu quá nhiều rồi, đối với người chị em ỷ mình to béo mà liều mạng vẩy máu nóng, tôi cũng sắp say đến nơi rồi.
Thoáng liếc qua Nguyên Thần Tịch, anh ta vẫn giữ bản mặt lạnh băng, khắp người toàn là cành liễu, cành liễu sáng mờ nhạt của Câu Mang Thần quấn lấy nhau thành một khối, không hề có chút tư thái sẽ bị hạ thấp nào, có điều rất nhiều cành liễu của Câu Mang Thần đã vươn tới bên người Nguyên Thần Tịch, lúc này trong người anh ta lại bắt đầu xuất hiện tình trạng rất nhiều sâu đang thi nhau tuôn ra.
Nhưng bên dưới những cành liễu của Nguyên Thần Tịch, những sợi rễ siêu nhỏ chậm rãi mọc ra, từng chút từng chút một hấp thu sạch sẽ cái gọi là lá liễu với cành liễu của Câu Mang Thần.
“Con còn nhìn gì thế!” Lúc này sư thúc cũng hồi thần lại, ông ấy gõ tôi rồi kéo tôi chạy về phía cửa động: “Sư huynh bảo ta đưa con đến ngoài động, chỗ này để bọn ta đến giải quyết nốt, con lui về cùng với những người bị thương đi!’
Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy sư thúc kêu lên thảm thiết, trên ngực ông ấy bị cào xuống một miếng thịt.
Nhìn theo hướng miếng thịt rơi xuống sẽ thấy một mảnh lá liễu cắp theo miếng thịt phi nhanh đến cành liễu mang theo ánh sáng yếu ớt của Câu Mang Thần.
Sư thúc rít lên một tiếng rồi cũng chẳng thèm liếc nhìn đến vết thương một cái, hai tay ông ấy túm lấy chân tôi rồi đẩy lên trên: “Con lên trước đi, bên trên có vài con tiểu quỷ, con đừng sợ chúng, mặc dù chúng có nhiều nhưng sẽ chăm sóc cho con, nếu thực sự không ổn, con cứ ném cho chúng vài lá phù là được rồi.”
“Không cần!” Tôi vừa dứt lời thì thấy nắp quan tài đá đột nhiên bị lật lên, hai cái đầu rắn đen bóng há miệng, vươn ra rồi rít lên.
Sư thúc lại hét lên thảm thiết, ông ấy đẩy mạnh tôi lên: “Con mau trèo lên trên đi! Con muốn làm ta mệt đến chết đấy hả!”
“Xì!” Mắt Âm Long trên cổ tôi đột nhiên sáng lên, nó thò lưỡi ra rồi thuận theo chân tôi trườn xuống sau đó rít lên, nó mở miệng cắn về phía dưới chân sư thúc.
Cúi đầu nhìn xuống, phía dưới chân sư thúc đã bị đủ loại dây mây to lớn quấn lấy, còn có cả những cành liễu phát sáng như có như không nữa.
Mà ở phía trước không xa, sư phụ đang dùng kiếm gỗ đào hung hăng chặt xuống đám dây mây với cành liễu, vừa chặt vừa giục sư thúc nhanh lên.
“Suýt!” Sư thúc thở dốc mấy hơi, tay dùng sức ôm chặt lấy chân tôi rồi hất lên: “Con nhanh lên đi, chậm thêm chút nữa, ta cũng sắp bị ăn sạch rồi!”
Hốc mắt tôi đột nhiên chua xót, tôi bổ nhào xuống dưới, trong lòng thầm lẩm nhẩm: Lệ Cổ xuất hiện đi! Lệ Cổ xuất hiện đi!
Chỉ thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, đôi mắt nho nhỏ đen bóng của Lệ Cổ trừng lên nhìn tôi.
“Đi!” Tôi chỉ về phía những dây mây quấn dưới chân sư thúc, trong lòng bất mãn: Còn nói là cổ bản mệnh nữa, còn chẳng nghe lời bằng Âm Long.
Trong phút chốc, mắt của Lệ Cổ lồi hẳn ra dọa tôi đứng cũng không vững, sau đó nó rơi thẳng xuống rồi phun ra một luồng khói đen.
Tôi vội vỗ đầu sư thúc rồi nhảy thẳng xuống.
Đúng lúc ấy, tôi thấy những dây mây trên chân ông ấy đều biến mất hết rồi rút nhanh về phía chân sư phụ.
“Xì.” Lúc này nhìn Âm Long cực kỳ oai phong, các ông lớn đang đối đầu nhau, những rễ cây và cành cây này đều được dùng để săn thức ăn, không thể khống chế hết được, Âm Long cứ cắn từng cái một cho đến khi toàn bộ đều bị đứt hết nhưng cũng không có nhiều tác dụng.
“A!”
Tôi mới chạy được hai bước, còn chưa đến cạnh sư phụ thì đã nghe thấy tiếng hét sau đó hai bóng người ôm chặt lấy nhau từ trong quan tài đá nhảy ra.
Lòng tôi đột nhiên thoải mái hẳn lên, tôi chạy nhanh về phía trước.
“Trương Dương!” Vừa chạy đã nghe thấy Nguyên Thần Tịch lạnh lùng gọi một tiếng, một dây mây to lớn đập qua đây, quấn lấy tôi rồi thắt chặt lại: “Tôi với cô vốn là cùng một mạch, hôm nay nhân lúc còn có cái Câu Mang Thân ngô không ra ngô, khoai chẳng ra khoai này, tôi muốn xem xem rốt cuộc là hai ta ai nuốt ai!”
“Nguyên Thần Tịch!” Tôi vô cùng kinh ngạc, chuyện đã đến nước này rồi mà tên kia vẫn còn nghĩ tới chuyện thành thần.
Cả người đột nhiên đau nhói, trong phút chốc, những cành liễu lớn kia đã mọc ra vô số sợi rễ rồi cắm sâu vào trong người tôi như cắm ống khí, cả người tôi toàn là những lỗ nhỏ.
Trong đầu tôi có tiếng nước chảy róc rách, tôi giống như nghe thấy cả tiếng chảy của vô số mạch máu trong đầu.
“Trương Dương!” Một âm thanh quen thuộc vang lên, trên người đau nhức, tôi nhìn thấy một bóng đen bổ nhào về phía này, cả người đều vô cùng kinh ngạc.
Những chiếc vảy lớn của con rắn đen cắt lên người khiến tôi đau đớn, mở mắt ra nhìn, Trường Sinh đang khẩn trương nhìn tôi, sau đó cậu cắn mạnh vào cành liễu to lớn kia, con rắn đen cũng rít lên, hai cái đầu cùng bổ về phía Nguyên Thần Tịch rồi nuốt trọn cành liễu trên người anh ta vào bụng.
“La Trường Sinh!” Nguyên Thần Tịch gọi lớn, từ đỉnh đầu anh ta lại mọc ra vô số những cành liễu.
Tôi muốn giơ tay đẩy Trường Sinh ra để cậu không làm vậy nữa, con rắn đen nuốt phải vảy rồng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến cậu, nếu như cậu lại không may hút phải máu của Nguyên Thần Tịch, không đảm bảo được sẽ không xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Trường Sinh không động đậy, mắt thấy cành liễu kia sắp bị hấp thụ sạch sẽ mà những cành liễu trên đỉnh đầu Nguyên Thần Tịch lại chuẩn bị vươn qua đây, trong phút chốc, những sợi dây mây từ phía xa quấn chặt lấy những dây mây của Nguyên Thần Tịch.
Cảnh tượng lúc này cực kỳ hỗn loạn, tôi nhìn theo hướng của dây mây thì thấy một người đang mang theo ý cười đứng ở phía xa xa, còn những dây mây này mọc ra từ trong quan tài đá.
“Nguyên Linh!” Lúc này Nguyên Thần Tịch bị địch bao vây khắp phía, anh ta rứt một cành liễu lớn ra, bất chấp cành liễu bị đứt đoạn, anh ta nhào về phía Nguyên Linh.
Tôi sợ đau mắt nên không dám quay đầu nhìn Nguyên Linh quá lâu nhưng vừa mới liếc mắt qua đã có thể đoán được cái vị Nguyên thái y kia và nữ quỷ kia là cùng một người.
“A!” Nguyên Thần Tịch tìm Nguyên Linh báo thù, Câu Mang Thần mất đi mục tiêu, những cành liễu đó hướng hết về phía tôi với Trường Sinh.
“Xì!” Âm Long lúc này cũng phi qua, há to miệng đớp vào mặt Câu Mang.
“Cô cẩn thận chút.” Cuối cùng Trường Sinh cũng ngẩng đầu lên từ đám dây mây rồi gật gật đầu với tôi, sau đó soạt một tiếng xông qua chỗ Câu Mang cùng với rắn đen.
Những cành liễu của Câu Mang vừa hướng về phía Trường Sinh thì đã bị rắn đen cuốn lấy rồi dùng sức hút vào trong người.
“A!” Câu Mang gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, những cành liễu vung loạn xạ.
“Nhóc Dương, tránh ra!” Sư thúc gào lên với tôi rồi ôm lấy sư phụ chạy qua.
Tôi chỉ kịp nhìn ông ấy nhảy nhót mắng mỏ sau đó không kịp quan tâm đ ến các ông cụ bà lão đang bị thương kia nữa, ông ấy nhấc chiếc áo khoác ngoài buộc quanh eo dán lên vách động.
Những người vì bị thương mà động tác trở nên chậm chạp, không kịp trốn do đó bị dây liễu cuốn lấy, trong chớp mắt họ đã biến thành tro bụi, đến chút xương cốt cũng chẳng còn.
“Nhóc Dương!” Sư thúc ôm sư phụ tránh qua một bên, Viên Sĩ Bình dùng sức vẩy cây phất trần trong tay, Lệ Cổ cũng nhả ra những sợi lông đen bao chặt lấy sư thúc với sư phụ.
Những cành liễu cũng tạm thời không để ý đến họ mà chỉ chăm chú đối phó với một vài ông cụ, bà lão.
Trong những người đó cũng có những người có bản lĩnh, đủ các loại cổ được tung ra nhưng không biết tại sao cành liễu lại nhận định họ đều là những người dễ nhằn, chung quy lại, đừng nói đến hai tay không địch lại bốn quyền, càng không cần nói đến những ông cụ bà lão thương tích đầy mình này đối phó với cành liễu giăng khắp nơi.
“Xì!” Rắn hai đầu rít một tiếng rồi nuốt nốt mấy cành liễu của Câu Mang còn Trường Sinh thì rút những sợi lông trên đầu Câu Mang, Câu Mang rú lên thảm thiết, những lá liễu mang theo ánh sáng ấy cũng tung ra tứ phía, khi chạm vào người Trường Sinh thì lập tức tan ra.
Có một chiếc lá rơi lên người tôi, sau đó cũng chỉ thấy bóng dáng mờ mờ rồi trực tiếp biến mất, tôi nhặt một mảnh lá qua để thử xem, kết quả nó giống như bông hoa tuyết vậy, chỉ trong chốc lát là biến mất không thấy đâu nữa.
Còn chưa nghĩ thông suốt thì tôi đã nghe thấy Điền Đại Thu cười to rồi xòe tay ra, miệng ngâm nga giai điệu cổ quái của gã.
Trong lòng tôi biết là không ổn rồi, điệu nhạc gã hát sẽ làm cho Câu Mang Thần khó chịu.
Sau khi Điền Đại Thu hát vài câu, máu me khắp mặt gã rút đi như một cơn gió, sau đó khuôn mặt cũng vặn vẹo.
“A!” Đột nhiên Câu Mang kêu to, theo lời ca, vô số cành liễu đứt đoạn.
“Miêu y!” Đột nhiên Nguyên Thần Tịch cười phá lên, anh ta cười Nguyên Linh: “Nguyên Linh, ông hẳn là chưa bao giờ nghĩ đến ông thân làm một Miêu y lại có ngày bị Miêu y gi ết chết đâu nhỉ!”
Tôi nghe vậy thì quay ra nhìn, chỉ thấy Nguyên Tịch Thần đã dùng cành liễu quấn chặt Nguyên Linh, đương nhiên là anh ta cũng bị dây mây quấn chặt không kém.
“Ha! Hai bà già đáng chết!” Điền Đại Thu ôm mặt gào lên, chỗ chiếc mũi bị mất, máu phun như mưa.
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên, nhớ đến dáng vẻ nàng mập liều mạng lấy dao rạch để máu chảy ra vừa rồi, tôi vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy nàng mập đang hôn mê nằm cách Câu Mang không xa, tôi bước nhanh qua muốn đỡ cô ấy dậy.
Nhưng lại nghe thấy Câu Mang gào lên sau đó bị con rắn hai đầu kia nuốt vào bụng, những cành liễu cũng bị hấp thụ từng cành một.
“Nàng mập?” Tôi vỗ mạnh vào mặt nàng mập, lúc này sắc mặt cô nàng trắng bệch, máu trên miệng vết thương ở tay với ngực đã ngừng chảy nhưng những mảng thịt bị lật ra nhìn vô cùng khó coi.
Tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy Âm Long thè cái lưỡi ra trườn quay lại, không còn sức để dựng vảy lên nữa, nó từ từ bò lên chân tôi, vác theo cái bụng quấn lên cổ tôi rồi nằm im bất động.
“Nhóc Dương, mau lại đây!” Lúc này sư thúc được Lệ Cổ bảo vệ nên không xảy ra chuyện gì, ông ấy vẫy tay về phía tôi: “Con có thể cách xa hai cái đứa liều mạng kia ra xa một chút không hả!”
Tôi quay đầu lại nhìn về phía sau, Nguyên Thần Tịch với Nguyên Linh đang quấn lấy nhau không phân rõ ai với ai nữa, giống như một chiếc bánh chưng bị dây mây với cành liễu quấn lại thành một khối.
“Nguyên Thần Tịch, cậu nuốt nhiều vảy rồng như vậy rồi mà vẫn chỉ có chút bản lĩnh như này?” Nguyên Linh cười to hai tiếng.
Sắc mặt Nguyên Thần Tịch vẫn lạnh lùng như cũ, anh ta há miệng cắn lên cổ Nguyên Linh rồi mút lấy dòng máu chảy ra.
Tôi buồn nôn, trong đầu thoáng qua hình ảnh vừa rồi lúc Trường Sinh cắn cành liễu của Nguyên Thần Tịch, yết hầu cậu cũng động đậy như thế.
“Trương Dương! Đi nhanh lên!” Trường Sinh kéo tôi rồi còn đỡ cả nàng mập dưới đất lên: “Chúng ta đi thôi!”
“Một người cũng đừng hòng rời khỏi đây, tôi muốn xem xem với bản tính cắn nuốt nhau của cổ thì đến cuối cùng chúng ta ai mới là Cổ Thần chân chính.” Nguyên Linh chẳng thèm để ý Nguyên Thần Tịch đang uống máu ông ta, đột nhiên trong quan tài, vô số những sợi dây mây cả to cả nhỏ vươn ra hướng về phía tôi với Trường Sinh.