Chương 213: Lấy máu dẫn hồn
Tôi vừa mới thi châm, trong mắt Đại Hồng xuất hiện Trọng Đồng Tử, hơn nữa đôi đồng tử quỷ dị trong con mắt kia hoàn toàn không hề phản chiếu bóng dáng của tôi.
Sau khi nhìn chằm chằm vào cặp mắt đó một hồi, đáy lòng tôi đột nhiên trào ra dũng khí vô hạn, cũng không biết bản thân đang sợ hãi điều gì, duỗi tay rút chiếc kim bạc vừa c ắm vào huyệt Bách Hội kia của Đại Hồng ra.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đôi đồng tử của Đại Hồng thật xinh đẹp, không có gì phải sợ, nhưng trong lòng lại vô cùng yêu thích đôi mắt của Đại Hồng.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đó rất phức tạp, giống như bạn yêu một người từ cái nhìn đầu tiên vậy, cái loại cảm giác vừa vui vừa sợ.
“Trương Dương!” Ngay khi tay của tôi vừa rút một nửa cây kim bạc ra, đỉnh đầu bị cái gì đó vỗ mạnh, theo đó là âm thanh quát to lanh lảnh của Vương Uyển Nhu hướng tới tôi.
Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo, trong tay dùng một lực thật mạnh, đâm cây kim bạc xuống theo bản năng.
“A!” Đại Hồng đột nhiên hét lên một tiếng, đột ngột ngồi dậy, dùng hai mắt có bốn con ngươi nhìn chằm chằm tôi.
Cái loại cảm giác này không ai có thể hiểu được, một đôi mắt quỷ dị như vậy, bạn vẫn có thể biết rõ ràng, có một đôi đồng tử bên trong con mắt hoàn toàn không nhìn bạn.
Trái tim tôi nhảy lên tận cổ họng, nhìn vào đôi mắt đó nhưng không có cách nào di chuyển, như thể đôi mắt đó có sức hấp dẫn vô hạn.
“Thi châm!” Vương Uyển Nhu trầm giọng đập chiếc quạt của cô ấy về phía Đại Hồng.
Lần này Đại Hồng không hét lên rồi ngã gục, ngược lại sau khi bị quạt con ngươi đảo một vòng trộm ngắm Vương Uyển Nhu, may mắn Vương Uyển Nhu thận trọng, nhân lúc cặp mắt kia của Đại hồng chuyển động đã đột ngột nâng cằm của cô ấy lên trên đỉnh đầu, sau đó trên tay dùng lực, đặt cơ thể của Đại Hồng xuống mặt đất, cây quạt ở trong tay vừa chuyển liền che kín đôi mắt của Đại Hồng.
Tôi nhìn vào đôi mắt đã bị che đi, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cặp đồng tử khác trong đôi mắt kia thật sự quá kỳ dị.
“Nhóc Dương, có thể tiến hành chưa?” trong lòng sư thúc hơi lo lắng từ một bên khác quay đầu lại, nhìn cây kim trong tay tôi hỏi
Ngay cả cô nàng mập và Viên Sĩ Bình cũng mang vẻ nặng nề trên mặt, hai người mỗi người cầm cây phất trần trong tay đứng trước người, một cái nằm trong tay A Hồng, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Tôi liếc nhìn bọn họ một cái, gật đầu với họ, tỏ ý không có việc gì, nhặt cây kim thứ hai đâm vào đỉnh đầu Đại Hồng.
Lần này có cây quạt của Vương Uyển Nhu che khuất đôi mắt của Đại Hồng, tôi có thể nhìn thấy những thay đổi trong mắt, rõ ràng là các cơ bắp toàn thân Đại Hồng đột nhiên căng cứng lên, bàn tay chợt dùng sức lật ngược lại, dùng sức nhấc tay phải lên bắt lấy tay của Vương Uyển Nhu và tay của tôi.
“!” Vương Uyển Nhu nhắm tư thế nằm của Đại Hồng, chiếc quạt xếp trên tay cô ấy buông lỏng rơi xuống mắt Đại Hồng, tay trái tay phải vừa chuyển, dùng sức mạnh mẽ chế trụ cổ tay Đại Hồng bằng một tay
Tôi tận dụng thời cơ, vội sử dụng cả hai tay trái và phải, nhanh chóng châm bảy chiếc kim bạc cuối cùng.
Nhưng mỗi khi châm một mũi kim tôi lại nghe thấy âm thanh ma sát “Ken két” của Đại Hồng, hơn nữa còn có âm thanh lộc cộc không biết chuyển động ở đâu, Vương Uyển Nhu dùng một tay dùng sức ấn chiếc quạt xếp chỉ còn một đoạn xuống che kín ánh mắt của Đại Hồng.
Khi tôi châm chiếc kim cuối cùng xuống, toàn thân Đại Hồng đột nhiên co giật, bề mặt chiếc quạt xếp của Vương Uyển Nhu suýt chút nữa bị thổi lên.
“Được chưa?” Cô nàng mập thấy tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi qua đây.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này cảm thấy trong mắt hơi đau, vội vươn tay sờ sờ, lại phát hiện trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, còn chảy vào trong mắt một ít, khó trách mắt hơi đau.
“Tốt rồi!”
Vương Uyển Nhu một tay cất quạt, từ từ buông tay Đại Hồng ra.
Sau khi lau sạch mồ hôi tôi quay qua chỗ khác nhìn, thì thấy khuôn mặt của Đại Hồng đã hoàn toàn méo mó, con ngươi lồi ra ngoài hết mức, tuy nói bây giờ chỉ có một con ngươi như bình thường, nhưng biểu cảm trong mắt cô ấy có vẻ cực kỳ không cam lòng.
“Chị Uyển Nhu, tay của chị?” Ngụy Yến từ phía sau đi tới, kéo lòng bàn tay bị đau của Vương Uyển Nhu qua hô lên.
Tôi chớp mắt một cái, thấy trên tay Vương Uyển Nhu có nhiều thêm có một dấu tay to, dấu tay này như bị phỏng, bằng bàn tay của tôi.
Tôi buồn cười đưa tay về phía cô ấy, hai người thế mà đều là cười khổ một chút.
“Nếu không thì đưa vị này đến căn cứ của chúng tôi đi, mọi người muôn đi tìm linh thể của thầy Hắc, mang theo không tiện!” Viên Uy đứng ở trong góc cực kì lo lắng nói.
Tôi vội vàng lên tiếng ngăn cản nói: “Không cần! Chúng tôi mang theo rất tiện!”
Đùa!
Mặc dù trước mắt tôi biết những thứ bị mất trong căn cứ Viên Uy là những chiếc bài vị do Trường Sinh cướp mất, nhưng khả năng những thứ đó tự chạy đi là rất cao.
Đầu tiên là chiếc mặt nạ tự bỏ chạy, sau đó là đứa bé mập mạp trắng nuôi nấng mấy năm trời cũng chạy, tôi không muốn một ngày nào đó Đại Hồng cũng sẽ tự mình bỏ trốn.
Viên Uy bị tôi nói đến nỗi xấu hổ, mím môi cười nhẹ một cái, cũng không hỏi lại.
Tôi đã có bóng ma trong lòng với Viên Uy, trong lòng rất muốn biết ban đầu anh ta đã dùng tôi uy hiếp sư phụ mở hòm quan tài như thế nào?
Nhưng lúc này thật sự không phải lúc thích hợp để hỏi những điều này, chỉ có đợi mọi chuyện xong rồi lại tìm hắn hưng sư vấn tội (*)!
(*) Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó (Câu này có từ thời Tống).
“Có thể bắt đầu! Nhóc Dương, dùng Khiên Hồn Phù đi!” Sư thúc tát một cái thật mạnh vào mặt Đại Hồng.
Ngụy Yến thấy sư thúc định ra tay một lần nữa, vội vàng bảo vệ Đại Hồng nói: “Anh làm sao vậy! Động thủ cả với phụ nữ!”
Tôi vội vàng liếc nhìn khuôn mặt bị tát của Đại Hồng, nhìn Ngụy Yến cười cười, chỉ chỉ mặt Đại Hồng.
Sư thúc thậm chí còn không thèm nhìn Ngụy Yến, xoay người duỗi chân đá những thứ vương vãi xung quanh, đi ra ngoài không biết làm gì.
Khiên Hồn Phù tôi đã thử qua, suy nghĩ một chút liền duỗi tay rút tóc của mình, sau đó vẽ bùa một lần nữa, sư thúc và Viên Sĩ Bình đã chuẩn bị bàn thờ xong, đặt trong phòng khách vốn đã bừa bộn.
Tôi cũng không rảnh lo hoàn cảnh có tốt hay không, lá bùa trong tay tôi vận khí vung về hướng nhang đèn, chân đạp vũ bước, trong miệng niệm thần chú, sau câu thần chú đọc ngày sinh tháng đẻ và tên của sư phụ, rung chuông gọi hồn trong tay, hai tay từ từ kết ấn để dẫn Khiên Hồn Phù cảm ứng bốn phía.
Nhưng lá bùa quay một vòng, hoàn toàn không có nửa điểm cảm ứng, lòng tôi hơi khẩn trương, nói như vậy, thì linh hồn của sư phụ đã không còn trên cõi đời này nữa rồi!
Sợ một sợi tóc cảm ứng không đủ, tôi cắn răng một cái, nhanh chóng cắn đầu lưỡi chợt phun ra một ngụm máu trên lá bùa.
“Xoạt!” Sau khi lá bùa quay nửa vòng, chậm rãi bay ra bên ngoài.
Tôi vừa thấy có hi vọng, vội chậm rãi bước ra ngoài theo lá bùa, trong lòng rất hồi hộp, có lẽ đi thêm một bước nữa là có thể nhìn thấy linh thể của sư phụ rồi.
“Chờ một chút!” Sư thúc đột nhiên tóm lấy tôi, điên cuồng tìm kiếm trong phòng thật nhanh, nhưng hình như không tìm được, cuối cùng ông ấy dậm chân mở cửa tủ lạnh, dùng sức xé một miếng bọc ni lông rồi cầm lấy bọc ni lông chạy về trong nhà.
Tôi thấy ông ấy bận đến nỗi gót chân chạm sau ót, lại không biết biết ông ấy vội cái gì, vội nhìn Vương Uyển Nhu, tâm tư cô ấy tinh tế tỉ mỉ, nhưng cô ấy cũng mang vẻ mặt mơ màng.
Viên Sĩ Bình và Viên Uy hai người gần như đứng ngồi không yên, nghiêm mặt muốn duỗi tay ngăn cản sư thúc.
“!” Sư thúc cuối cùng cũng đi ra, tay cầm một miếng bọc ni lông bọc chu sa nói với tôi: “Gắn vào lá bùa đi, không biết còn bao xa mới tìm được linh hồn của sư huynh, để cho người khác nhìn thấy Khiên Hồn Phù cũng không tốt.”
“Chỉ với cái này?” Tôi cạn lời, nháy mắt với Vương Uyển Nhu.
Chỉ thấy tay trái của Vương Uyển Nhu gõ nhẹ một chút, trong miệng chậm rãi niệm chú, nếu không nhìn kĩ lá bùa, chính là một cái khinh khí cầu màu vàng, còn có một sợi chỉ mờ mờ có thể nhìn thấy trên tay tôi.
Ngụy Yến gần như dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn sư thúc, vội quát to một tiếng nói: “Chờ tôi với!”
Lại lôi kéo sư thúc vào phòng của tôi, chỉ chốc lát sư thúc đỡ Đại Hồng, mang vẻ mặt đau khổ đi ra.
Tôi nhìn quanh những người khác một chút, dùng ánh mắt hỏi họ còn chuyện gì nữa không.
“Đi thôi! Thật phiền phức!” Cô nàng mập thu dọn ba lô, trong miệng không khỏi lẩm bẩm
“Giúp tôi lấy ba lô!” Tôi vội nói một câu với cô nàng mập, trong lòng không biết Khiên Hồn Phù này có thể bay được bao lâu, hơn nữa nói không chừng còn phải đối phó đồ vật không biết là thứ gì.
Hồn sư phụ có cảm ứng yếu như vậy, có lẽ đã không còn ở thành phố Hoài Hóa nữa.
“Tôi lái xe!” Viên Sĩ Bình thấy chúng tôi đã có kế hoạch đi xa nên, vội vàng chạy ra xe trước.
Sư thúc tính toán số lượng người, một xe rõ ràng ngồi không ngồi đủ, vội đến ga ra lái xe của mình tới.
Tôi ngồi vào ghế phụ bên cạnh Viên Sĩ Bình, để cho lá bùa dừng ở bên cạnh cửa sổ, bộ dáng này nhìn qua như một cô bé nhỏ mang kinh khí cầu ngồi trên xe thôi.
Quả nhiên xe vừa ra khỏi cửa, lá bùa chậm rãi bay về phía trước, tôi dẫn Khiên Hồn Phù dọc đường, rồi lại vô cùng sợ nó đi theo đường thẳng, trong tay cầm một tấm bản đồ, ngay khi nó trôi về phía trước tôi liền để cho Viên Sĩ Bình đi về phía chiếc ô tô gần nhất.
Như vậy vẫn chưa đi trên cao tốc, chiếc xe lần lượt băng qua những ngôi làng nhỏ, rẽ trái rẽ phải, đi qua bốn con sông…qua một cánh đồng lúa và cánh đồng rau khác, suýt đụng phải một con vịt.
Sư thúc phía sau thỉnh thoảng vươn đầu ra rống to với chúng tôi, những người khác cũng trầm mặt, Đại Hồng có tỉnh lại ba lần, ầm ĩ đòi ăn, bị sư thúc mang tâm trạng không tốt trực tiếp rống to ba lần..
Không biết qua bao lâu, đến khi mặt trời sắp lặn, chiếc xe lao ra khỏi khu rừng, Khiên Hồn Phù dừng lại trên một sườn đồi đầy đất đá nhỏ, rồi bất động trong một ụ đất.
Tôi vội vàng bước xuống xe, Khiên Hồn Phù vẫn muốn đi về phía trước, nhưng lá bùa ở ụ đất vẫn không nhúc nhích, trong lòng biết đã đến.
“Thầy Hắc trong này?” Viên Sĩ Bình đánh giá một chút, nhìn ụ đất, cực kì không tin tưởng nói.
Khiên Hồn Phù dừng lại, tôi nhìn ụ cũ năm đó, bản thân cũng không tin.
Tôi tự hỏi không phải thi thể của sư phụ hỏa táng rồi sao? Chính tay tôi chôn cất mà, sao lại chạy tới nơi này rồi?
“Mấy người làm gì thế? Sao lại tới đây? Mau lái xe ra ngoài đi!” Lúc này, một ông lão cầm cuốc, chợt duỗi tay chỉ vào người chúng tôi hét lên.
Tôi thấy có người đi tới, mặc dù bị mắng, nhưng trong lòng cũng buông lỏng, ít nhất cũng có người để hỏi, vội mang vẻ mặt tươi cười, tiến lên hỏi ông lão.
Nhưng ông lão liếc nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên chỉ vào người tôi hét lớn: “Cô là nhóc Dương nhà ông cả Trương?”
Nghe vậy trong lòng tôi kinh ngạc!
Nhóc Dương của nhà ông cả Trương?
Đây là nơi nào nữa? Sao có thể như vậy?
Sau khi nhìn chằm chằm vào cặp mắt đó một hồi, đáy lòng tôi đột nhiên trào ra dũng khí vô hạn, cũng không biết bản thân đang sợ hãi điều gì, duỗi tay rút chiếc kim bạc vừa c ắm vào huyệt Bách Hội kia của Đại Hồng ra.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đôi đồng tử của Đại Hồng thật xinh đẹp, không có gì phải sợ, nhưng trong lòng lại vô cùng yêu thích đôi mắt của Đại Hồng.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đó rất phức tạp, giống như bạn yêu một người từ cái nhìn đầu tiên vậy, cái loại cảm giác vừa vui vừa sợ.
“Trương Dương!” Ngay khi tay của tôi vừa rút một nửa cây kim bạc ra, đỉnh đầu bị cái gì đó vỗ mạnh, theo đó là âm thanh quát to lanh lảnh của Vương Uyển Nhu hướng tới tôi.
Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo, trong tay dùng một lực thật mạnh, đâm cây kim bạc xuống theo bản năng.
“A!” Đại Hồng đột nhiên hét lên một tiếng, đột ngột ngồi dậy, dùng hai mắt có bốn con ngươi nhìn chằm chằm tôi.
Cái loại cảm giác này không ai có thể hiểu được, một đôi mắt quỷ dị như vậy, bạn vẫn có thể biết rõ ràng, có một đôi đồng tử bên trong con mắt hoàn toàn không nhìn bạn.
Trái tim tôi nhảy lên tận cổ họng, nhìn vào đôi mắt đó nhưng không có cách nào di chuyển, như thể đôi mắt đó có sức hấp dẫn vô hạn.
“Thi châm!” Vương Uyển Nhu trầm giọng đập chiếc quạt của cô ấy về phía Đại Hồng.
Lần này Đại Hồng không hét lên rồi ngã gục, ngược lại sau khi bị quạt con ngươi đảo một vòng trộm ngắm Vương Uyển Nhu, may mắn Vương Uyển Nhu thận trọng, nhân lúc cặp mắt kia của Đại hồng chuyển động đã đột ngột nâng cằm của cô ấy lên trên đỉnh đầu, sau đó trên tay dùng lực, đặt cơ thể của Đại Hồng xuống mặt đất, cây quạt ở trong tay vừa chuyển liền che kín đôi mắt của Đại Hồng.
Tôi nhìn vào đôi mắt đã bị che đi, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cặp đồng tử khác trong đôi mắt kia thật sự quá kỳ dị.
“Nhóc Dương, có thể tiến hành chưa?” trong lòng sư thúc hơi lo lắng từ một bên khác quay đầu lại, nhìn cây kim trong tay tôi hỏi
Ngay cả cô nàng mập và Viên Sĩ Bình cũng mang vẻ nặng nề trên mặt, hai người mỗi người cầm cây phất trần trong tay đứng trước người, một cái nằm trong tay A Hồng, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Tôi liếc nhìn bọn họ một cái, gật đầu với họ, tỏ ý không có việc gì, nhặt cây kim thứ hai đâm vào đỉnh đầu Đại Hồng.
Lần này có cây quạt của Vương Uyển Nhu che khuất đôi mắt của Đại Hồng, tôi có thể nhìn thấy những thay đổi trong mắt, rõ ràng là các cơ bắp toàn thân Đại Hồng đột nhiên căng cứng lên, bàn tay chợt dùng sức lật ngược lại, dùng sức nhấc tay phải lên bắt lấy tay của Vương Uyển Nhu và tay của tôi.
“!” Vương Uyển Nhu nhắm tư thế nằm của Đại Hồng, chiếc quạt xếp trên tay cô ấy buông lỏng rơi xuống mắt Đại Hồng, tay trái tay phải vừa chuyển, dùng sức mạnh mẽ chế trụ cổ tay Đại Hồng bằng một tay
Tôi tận dụng thời cơ, vội sử dụng cả hai tay trái và phải, nhanh chóng châm bảy chiếc kim bạc cuối cùng.
Nhưng mỗi khi châm một mũi kim tôi lại nghe thấy âm thanh ma sát “Ken két” của Đại Hồng, hơn nữa còn có âm thanh lộc cộc không biết chuyển động ở đâu, Vương Uyển Nhu dùng một tay dùng sức ấn chiếc quạt xếp chỉ còn một đoạn xuống che kín ánh mắt của Đại Hồng.
Khi tôi châm chiếc kim cuối cùng xuống, toàn thân Đại Hồng đột nhiên co giật, bề mặt chiếc quạt xếp của Vương Uyển Nhu suýt chút nữa bị thổi lên.
“Được chưa?” Cô nàng mập thấy tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi qua đây.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này cảm thấy trong mắt hơi đau, vội vươn tay sờ sờ, lại phát hiện trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, còn chảy vào trong mắt một ít, khó trách mắt hơi đau.
“Tốt rồi!”
Vương Uyển Nhu một tay cất quạt, từ từ buông tay Đại Hồng ra.
Sau khi lau sạch mồ hôi tôi quay qua chỗ khác nhìn, thì thấy khuôn mặt của Đại Hồng đã hoàn toàn méo mó, con ngươi lồi ra ngoài hết mức, tuy nói bây giờ chỉ có một con ngươi như bình thường, nhưng biểu cảm trong mắt cô ấy có vẻ cực kỳ không cam lòng.
“Chị Uyển Nhu, tay của chị?” Ngụy Yến từ phía sau đi tới, kéo lòng bàn tay bị đau của Vương Uyển Nhu qua hô lên.
Tôi chớp mắt một cái, thấy trên tay Vương Uyển Nhu có nhiều thêm có một dấu tay to, dấu tay này như bị phỏng, bằng bàn tay của tôi.
Tôi buồn cười đưa tay về phía cô ấy, hai người thế mà đều là cười khổ một chút.
“Nếu không thì đưa vị này đến căn cứ của chúng tôi đi, mọi người muôn đi tìm linh thể của thầy Hắc, mang theo không tiện!” Viên Uy đứng ở trong góc cực kì lo lắng nói.
Tôi vội vàng lên tiếng ngăn cản nói: “Không cần! Chúng tôi mang theo rất tiện!”
Đùa!
Mặc dù trước mắt tôi biết những thứ bị mất trong căn cứ Viên Uy là những chiếc bài vị do Trường Sinh cướp mất, nhưng khả năng những thứ đó tự chạy đi là rất cao.
Đầu tiên là chiếc mặt nạ tự bỏ chạy, sau đó là đứa bé mập mạp trắng nuôi nấng mấy năm trời cũng chạy, tôi không muốn một ngày nào đó Đại Hồng cũng sẽ tự mình bỏ trốn.
Viên Uy bị tôi nói đến nỗi xấu hổ, mím môi cười nhẹ một cái, cũng không hỏi lại.
Tôi đã có bóng ma trong lòng với Viên Uy, trong lòng rất muốn biết ban đầu anh ta đã dùng tôi uy hiếp sư phụ mở hòm quan tài như thế nào?
Nhưng lúc này thật sự không phải lúc thích hợp để hỏi những điều này, chỉ có đợi mọi chuyện xong rồi lại tìm hắn hưng sư vấn tội (*)!
(*) Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó (Câu này có từ thời Tống).
“Có thể bắt đầu! Nhóc Dương, dùng Khiên Hồn Phù đi!” Sư thúc tát một cái thật mạnh vào mặt Đại Hồng.
Ngụy Yến thấy sư thúc định ra tay một lần nữa, vội vàng bảo vệ Đại Hồng nói: “Anh làm sao vậy! Động thủ cả với phụ nữ!”
Tôi vội vàng liếc nhìn khuôn mặt bị tát của Đại Hồng, nhìn Ngụy Yến cười cười, chỉ chỉ mặt Đại Hồng.
Sư thúc thậm chí còn không thèm nhìn Ngụy Yến, xoay người duỗi chân đá những thứ vương vãi xung quanh, đi ra ngoài không biết làm gì.
Khiên Hồn Phù tôi đã thử qua, suy nghĩ một chút liền duỗi tay rút tóc của mình, sau đó vẽ bùa một lần nữa, sư thúc và Viên Sĩ Bình đã chuẩn bị bàn thờ xong, đặt trong phòng khách vốn đã bừa bộn.
Tôi cũng không rảnh lo hoàn cảnh có tốt hay không, lá bùa trong tay tôi vận khí vung về hướng nhang đèn, chân đạp vũ bước, trong miệng niệm thần chú, sau câu thần chú đọc ngày sinh tháng đẻ và tên của sư phụ, rung chuông gọi hồn trong tay, hai tay từ từ kết ấn để dẫn Khiên Hồn Phù cảm ứng bốn phía.
Nhưng lá bùa quay một vòng, hoàn toàn không có nửa điểm cảm ứng, lòng tôi hơi khẩn trương, nói như vậy, thì linh hồn của sư phụ đã không còn trên cõi đời này nữa rồi!
Sợ một sợi tóc cảm ứng không đủ, tôi cắn răng một cái, nhanh chóng cắn đầu lưỡi chợt phun ra một ngụm máu trên lá bùa.
“Xoạt!” Sau khi lá bùa quay nửa vòng, chậm rãi bay ra bên ngoài.
Tôi vừa thấy có hi vọng, vội chậm rãi bước ra ngoài theo lá bùa, trong lòng rất hồi hộp, có lẽ đi thêm một bước nữa là có thể nhìn thấy linh thể của sư phụ rồi.
“Chờ một chút!” Sư thúc đột nhiên tóm lấy tôi, điên cuồng tìm kiếm trong phòng thật nhanh, nhưng hình như không tìm được, cuối cùng ông ấy dậm chân mở cửa tủ lạnh, dùng sức xé một miếng bọc ni lông rồi cầm lấy bọc ni lông chạy về trong nhà.
Tôi thấy ông ấy bận đến nỗi gót chân chạm sau ót, lại không biết biết ông ấy vội cái gì, vội nhìn Vương Uyển Nhu, tâm tư cô ấy tinh tế tỉ mỉ, nhưng cô ấy cũng mang vẻ mặt mơ màng.
Viên Sĩ Bình và Viên Uy hai người gần như đứng ngồi không yên, nghiêm mặt muốn duỗi tay ngăn cản sư thúc.
“!” Sư thúc cuối cùng cũng đi ra, tay cầm một miếng bọc ni lông bọc chu sa nói với tôi: “Gắn vào lá bùa đi, không biết còn bao xa mới tìm được linh hồn của sư huynh, để cho người khác nhìn thấy Khiên Hồn Phù cũng không tốt.”
“Chỉ với cái này?” Tôi cạn lời, nháy mắt với Vương Uyển Nhu.
Chỉ thấy tay trái của Vương Uyển Nhu gõ nhẹ một chút, trong miệng chậm rãi niệm chú, nếu không nhìn kĩ lá bùa, chính là một cái khinh khí cầu màu vàng, còn có một sợi chỉ mờ mờ có thể nhìn thấy trên tay tôi.
Ngụy Yến gần như dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn sư thúc, vội quát to một tiếng nói: “Chờ tôi với!”
Lại lôi kéo sư thúc vào phòng của tôi, chỉ chốc lát sư thúc đỡ Đại Hồng, mang vẻ mặt đau khổ đi ra.
Tôi nhìn quanh những người khác một chút, dùng ánh mắt hỏi họ còn chuyện gì nữa không.
“Đi thôi! Thật phiền phức!” Cô nàng mập thu dọn ba lô, trong miệng không khỏi lẩm bẩm
“Giúp tôi lấy ba lô!” Tôi vội nói một câu với cô nàng mập, trong lòng không biết Khiên Hồn Phù này có thể bay được bao lâu, hơn nữa nói không chừng còn phải đối phó đồ vật không biết là thứ gì.
Hồn sư phụ có cảm ứng yếu như vậy, có lẽ đã không còn ở thành phố Hoài Hóa nữa.
“Tôi lái xe!” Viên Sĩ Bình thấy chúng tôi đã có kế hoạch đi xa nên, vội vàng chạy ra xe trước.
Sư thúc tính toán số lượng người, một xe rõ ràng ngồi không ngồi đủ, vội đến ga ra lái xe của mình tới.
Tôi ngồi vào ghế phụ bên cạnh Viên Sĩ Bình, để cho lá bùa dừng ở bên cạnh cửa sổ, bộ dáng này nhìn qua như một cô bé nhỏ mang kinh khí cầu ngồi trên xe thôi.
Quả nhiên xe vừa ra khỏi cửa, lá bùa chậm rãi bay về phía trước, tôi dẫn Khiên Hồn Phù dọc đường, rồi lại vô cùng sợ nó đi theo đường thẳng, trong tay cầm một tấm bản đồ, ngay khi nó trôi về phía trước tôi liền để cho Viên Sĩ Bình đi về phía chiếc ô tô gần nhất.
Như vậy vẫn chưa đi trên cao tốc, chiếc xe lần lượt băng qua những ngôi làng nhỏ, rẽ trái rẽ phải, đi qua bốn con sông…qua một cánh đồng lúa và cánh đồng rau khác, suýt đụng phải một con vịt.
Sư thúc phía sau thỉnh thoảng vươn đầu ra rống to với chúng tôi, những người khác cũng trầm mặt, Đại Hồng có tỉnh lại ba lần, ầm ĩ đòi ăn, bị sư thúc mang tâm trạng không tốt trực tiếp rống to ba lần..
Không biết qua bao lâu, đến khi mặt trời sắp lặn, chiếc xe lao ra khỏi khu rừng, Khiên Hồn Phù dừng lại trên một sườn đồi đầy đất đá nhỏ, rồi bất động trong một ụ đất.
Tôi vội vàng bước xuống xe, Khiên Hồn Phù vẫn muốn đi về phía trước, nhưng lá bùa ở ụ đất vẫn không nhúc nhích, trong lòng biết đã đến.
“Thầy Hắc trong này?” Viên Sĩ Bình đánh giá một chút, nhìn ụ đất, cực kì không tin tưởng nói.
Khiên Hồn Phù dừng lại, tôi nhìn ụ cũ năm đó, bản thân cũng không tin.
Tôi tự hỏi không phải thi thể của sư phụ hỏa táng rồi sao? Chính tay tôi chôn cất mà, sao lại chạy tới nơi này rồi?
“Mấy người làm gì thế? Sao lại tới đây? Mau lái xe ra ngoài đi!” Lúc này, một ông lão cầm cuốc, chợt duỗi tay chỉ vào người chúng tôi hét lên.
Tôi thấy có người đi tới, mặc dù bị mắng, nhưng trong lòng cũng buông lỏng, ít nhất cũng có người để hỏi, vội mang vẻ mặt tươi cười, tiến lên hỏi ông lão.
Nhưng ông lão liếc nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên chỉ vào người tôi hét lớn: “Cô là nhóc Dương nhà ông cả Trương?”
Nghe vậy trong lòng tôi kinh ngạc!
Nhóc Dương của nhà ông cả Trương?
Đây là nơi nào nữa? Sao có thể như vậy?