Chương 217: Lại gặp Trọng Đồng
“Đừng nói nữa!” Mặt tôi đau rát, mở tấm vải đỏ che trời ra, Âm Long vung lại tiếp tục xông về phía trước một lần nữa.
“Nhóc Dương!” Sư thúc ở sau lưng nãy giờ vẫn chưa bắt đầu, không biết đang điều chỉnh cái gì, tay trái cầm một nhánh cây cắ m vào, tay phải ném thứ gì đó xuống đất, đột nhiên lớn tiếng gọi tôi rồi chỉ vào một vòng tròn nhỏ ở bên cạnh và nói: “Mau dẫn nó vào! Dẫn vào!”
Cô nàng mập cũng đang cố gắng rắc một ít thứ gì đó xung quanh, vừa rắc vừa cắt cổ tay nhỏ máu vào bên trong vòng tròn kia.
Còn Viên Uy lại rút một cái rương từ trong xe ra, đang chậm rãi lắp ráp súng.
Đại Hồng đáng thương được sư thúc kéo ra sau lưng, toàn thân đều run rẩy, dường như vô cùng sợ hãi.
Thấy tất cả mọi người đều đã chuẩn bị, tôi cầm tấm vải đỏ che trời trong tay chạy về phía đứa bé trắng mập.
Lúc này, Âm Long thi triển uy lực mạnh mẽ, thân rắn duỗi ra thật dài, quấn chặt lấy chân đứa bé trắng mập, há to miệng cắn vào “cậu bé” của nó.
Đứa bé trắng mập vô cùng tức giận, chân dùng sức đạp lên đuôi rắn của Âm Long, ngẩng đầu lên rồi thè lưỡi cuốn lấy Vương Uyển Nhu.
Tôi vừa mở tấm vải đỏ che trời ra, định trùm lên đứa bé trắng mập, nhưng trong mắt nó đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, đầu tôi cũng mơ màng theo, tiếng gọi quen thuộc kia bất thình lình vang lên như vậy.
“Trương Dương, nhắm mắt lại!” Viên Sĩ Bình ở phía sau dùng sức vỗ vào huyệt đại chùy của tôi, sauu đó ra sức vung cây phất trần từ đỉnh đầu tôi về phía trước.
Tôi bị Viên Sĩ Bình vỗ một cái, cả người lập tức tỉnh táo lại, nhắm mắt trùm tấm vải đỏ về phía đứa bé trắng mập.
“Chị!” Đứa bé trắng mập đột nhiên hét lớn một tiếng, trong giọng nói lại mang theo chút sợ hãi.
Tôi cố gắng trấn tĩnh trong lòng, dùng sức kéo tấm vải đỏ trong tay xuống phía dưới, nhưng sau khi kéo xuống được một đoạn thì làm thế nào cũng không kéo thêm được nữa.
“Trương Dương! Lùi lại! “Vương Uyển Nhu đột nhiên hét lên với tôi, thân thể nhanh chóng bay về phía sau, lại vươn tay ra muốn kéo tôi, nhưng tay còn chưa với tới được bên tôi thì đã có một chùm đỏ chói gì đó bay về phía cô ấy.
“Chị ơi!” Tôi vội vàng cúi đầu nhìn, cảm giác hai chân đột nhiên đau xót, vô số tơ máu không biết từ lúc nào đã quấn vào chân mình, tấm vải đỏ che trời trong tay cũng bị một lực nặng nề kéo xuống phía dưới, rơi xuống đất.
Mà trên mặt đứa bé trắng mập kia trở nên vô cùng âm u, toàn thân lại xuất hiện vô số tơ máu mảnh mai khiến cho cả người đều bị bao phủ trong màu máu đỏ tươi.
Âm Long đã bị văng sang một bên, trên thân rắn trắng tuyết đều là tơ máu quấn chặt lấy nó.
“Nhóc Dương!” Sư thúc nghe thấy động tĩnh bên này nên lớn tiếng gọi tên tôi, có vẻ như muốn xông tới, nhưng nghĩ đến cái gì đó thì lại dậm chân lùi về.
Cảm giác lúc đó của tôi so với lúc bị Tác Hồn mượn tuổi thọ còn khó chịu hơn, đó là cảm giác mất đi trong nháy mắt, trong giây lát tôi cảm thấy cả người đều trở nên trống rỗng.
Nhưng mới chỉ một lúc, trong cơ thể tôi lại nảy sinh cảm giác vô cùng nôn nóng, Lệ Cổ trong cơ thể tôi đang không ngừng kêu đòi gì đó.
“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu vội vàng đi ra phía sau tôi, ra sức hướng chiếc quạt gấp về phía trước chém đứt tơ máu.
Nhưng cho dù cô ấy có chém như thế nào thì những tơ máu kia vẫn chém mãi không hết.
Toàn thân tôi mềm nhũn, trong đầu chậm rãi hiện lên vô số khuôn mặt, chỉ là trong lòng lại không sợ hãi lắm, tôi đã trải qua cái chết rất nhiều lần rồi.
Ngước mắt lên nhìn đứa bé trắng mập, ra sức nghiến răng một cái, dùng sức cắn rách cổ tay rồi quẹt một cái vào lòng bàn tay trái, hung dữ nhìn đứa bé trắng mập, chân cố gắng đạp về phía trước để tay trái đặt lên tơ máu kia, há miệng xông đến cắn đứa bé trắng mập.
Không phải chỉ là giống như cắn người thôi sao?
Răng của tôi hơi bị tốt đấy!
“Trương Dương!” Cô nàng mập vừa chạy vừa hét lên với tôi, A Hồng lại đang giương đôi cánh bảy màu bay về phía tôi.
“Để em ăn chị đi, chị ơi!” Đứa bé trắng mập ngẩng đầu nhìn tôi, nói một cách thèm khát.
Nhưng vừa dứt lời, tơ máu quanh người nó đột nhiên tăng lên, ép Vương Uyển Nhu lùi ra sau, Viên Sĩ Bình cũng khó lo nổi thân mình..
“Xì! Xì!” Cơ thể tôi gần như xoay một góc hơn chín mươi độ mới vừa vặn cắn trúng một miếng thịt trên vai đứa bé trắng mập, nhưng lại không dùng sức được, tất cả thịt của nó đều mềm nhũn vô lực như Lệ Cổ, sau đó những sợi tơ máu nắm trong lòng bàn tay trái phát ra tiếng xì xì.
“A!” Đứa bé trắng mập thét lên một tiếng chói tai, nhe răng há miệng muốn xông đến cắn tôi.
“Xì! Xì…” Lệ Cổ ở trong lòng bày tỏ muốn liều mạng, theo đó vô số sợi dây màu đen từ trong thân thể tôi bay ra, quấn lấy những sợi tơ máu kia, những sợi tơ máu kia lập tức đứt đoạn.
Vừa thoát thân, cả người tôi trở nên thoải mái, hai tay nhanh chóng kết một cái Kim Cương Phục Ma ấn, dùng sức đánh xuống đầu đứa bé trắng mập.
“Khặc! khặc!” Đứa bé trắng mập đột nhiên mở mắt ra trừng tôi, đầu lưỡi chợt tung ra.
Chân tôi nhanh chóng dùng sức đá tấm vải đỏ bị rơi dưới đất lên, một tay đón lấy tấm vải một tay túm đầu lưỡi của nó bọc lại, thuận thế vươn người về phía trước trùm lên đ ỉnh đầu của đứa bé trắng mập.
“Oa! Oa!” Đứa bé trắng mập kia bị vải đỏ trùm lên, vải đỏ trong nháy mắt biến lớn nhốt cả người nó chặt cứng.
Tôi khom lưng dùng sức kéo phần dưới của tấm vải đỏ, chắp hai tay kéo đứa bé trắng mập bên trong tấm vải đỏ xoay người chạy về nơi mà sư thúc đã bày trận, nhưng vừa dùng sức thì tôi lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Nhưng đành mặc kệ, tôi cắn răng nhanh chóng kéo tấm vải đỏ, cố gắng dùng sức muốn chạy về phía sư thúc.
“Bần đạo đến đây!” Lúc này, Viên Sĩ Bình đã thoát được khỏi những sợi tơ máu kia, vội vã đuổi tới, anh ta đưa tay đón lấy tấm vải đỏ trong tay tôi rồi bước từng bước lớn đi về phía trận.
“Chị ơi! Chị ơi!”
Đứa bé trắng mập kia bị bọc trong vải đỏ, tay chân ra sức đấm đá tứ phía, còn không quên hét to gọi tôi.
Toàn thân tôi yếu ớt, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống đất, Ngụy Yến không biết bước ra từ đâu, vươn tay muốn kéo tôi lên.
“Gừ?” Âm Long bay trở về, trên vảy rắn vẫn còn vương chút tơ máu, nó lại vừa bò lên người tôi vừa thè lưỡi li3m những tơ máu này.
Quạt trong tay Vương Uyển Nhu gần như đã không thấy được nan quạt nữa, cô ấy đưa tay đỡ tôi dậy, nói: “Phải tiêu diệt nó rồi mới có thể nghỉ ngơi được!”
Trong mắt cô ấy hiện lên thần sắc vô cùng kiên định, mặc kệ việc tôi vừa ngã xuống đất, cô ấy kéo tôi bước vào trong trận của sư thúc.
“Nhóc Dương!” Sư thúc cũng chạy tới đỡ tôi, nhẹ giọng nói: “Khó chịu thì ngồi nghỉ một chút?”
“Tiêu diệt nó trước đã!” Tôi chỉ cần nghĩ đến có một người lúc nào cũng nhăm nhe muốn ăn mình thì lại thấy trong lòng nôn nao.
Ánh mắt Vương Uyển Nhu thâm trầm liếc nhìn tôi rồi kéo tôi đi từng bước tới trước trận pháp kia, gật đầu với Viên Sĩ Bình đang đứng bên trong và nói: “Bắt đầu!”
Tôi đưa mắt liếc qua trận pháp này một chút, là trận pháp đã từng gặp qua trong cuốn sách cổ trước kia sư phụ ném cho tôi. Trận pháp mà thái sư phụ dùng để trấn linh ở phía sau trường học cũng chính là nó.
Sư thúc gần như đã đưa toàn bộ đồ dùng của ông ấy vào trong trận, chuông gọi hồn, kiếm gỗ đào, ấm trúc đỏ, ống mực được bày bố ở bốn hướng, lại bày thêm bùa giấy tương ứng trên bát môn, xung quanh dùng cành cây chống dây ống mực vây quanh chắc chắn.
Viên Sĩ Bình duỗi tay lộn ngược túi vải đỏ lại, không thèm quan tâm đ ến đứa bé trắng mập đang lớn tiếng gào hét bên trong, nhanh chóng nắm bốn góc thắt nút rồi ném nó vào trong trận, sau đó chạy sang một bên nói: “Phát trận! ”
Tôi cơ bản chưa từng chính thức dùng qua trận pháp, trong đầu mơ màng cố gắng hồi tưởng lại lúc xem trận pháp này thì trong sách nói người có thể chất cực âm nên đứng ở vị trí nào.
“Hì hì hì…”
Tôi chưa kịp nhớ ra nên đứng ở đâu thì chợt nghe thấy có tiếng cười hì hì vang lên từ nghĩa trang, sau đó một mùi hương cổ quái bắt đầu lan ra khắp trên núi.
“Đồ ăn ngon!” Đại Hồng ở phía sau sư thúc đột nhiên kêu lên một tiếng, nhấc chân muốn chạy vào trong rừng.
“Dừng lại! Sư thúc hét lên với Đại Hồng rồi đưa tay kéo cô ấy trở lại, ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi: “Con nghỉ ngơi chút đi, để chúng ta lên! Những người này thật đúng là âm hồn không tan mà!”
Tôi vừa ngửi mùi đó thì lập tức biết là ai, tôi rất quen thuộc với mùi này, lại được kiểm chứng bằng việc Đại Hồng khen “ngon” nên càng có thể xác định đây chính là mùi quái dị mà Trọng Đồng Tử dùng để luyện hoạt thi.
Nhưng Trọng Đồng Tử rõ ràng đã bị Nguyên Thần Tịch nuốt chửng toàn bộ rồi, môn phái của bọn họ vẫn còn người khác sao?
Vừa nghĩ đến đó, tôi đã thấy bóng đen vút lên từ bốn phía, hơn mười con hoạt thi tay chân cứng ngắc nhưng lại hết sức tự nhiên, nhìn thì có vẻ chậm chạp nhưng thực tế lại đang lao từ trong rừng, dưới chân núi đến chỗ chúng tôi với tốc độ nhanh chóng.
“Gừ! Gừ!” Âm Long đột nhiên trượt xuống khỏi người tôi, lưỡi ra sức vươn về phía chân tôi, sau đó nhấc từ trên mặt đất lên vô số Hồn Ti màu đen, con nhện nhỏ màu trắng nằm đầu sợi tơ rơi vào trong miệng Âm Long vẫn còn kêu chít chít.
Tôi trông thấy những Hồn Ti kia thì xương khớp toàn thân lập tức cảm thấy đau nhức, vội vàng xoay khắp bốn phía hô to: “Cẩn thận dưới chân, trong cỏ có Hồn Ti.”
“Cô em quả nhiên có phúc khí, Âm Long quả nhiên dễ dùng!” Trong rừng bỗng truyền ra một giọng nói quen thuộc.
Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng thì lại trông thấy Trọng Đồng Tử với toàn thân lành lặn đi từ trong rừng ra, trong tay cầm chuông gọi hồn nhưng không lắc, đôi mắt mở to không chút kiêng dè để lộ hai con ngươi ra ngoài.
“Gừ! “Âm Long vùng vẫy, lưỡi rắn vươn dài, không ngừng rút Hồn Ti từ trên mặt đất ra.
Vương Uyển Nhu liếc nhìn Trọng Đồng Tử, đi đến bên cạnh tôi nói: “Đây chính là Trọng Đồng Tử? ”
“Chị Uyển Nhu, lần trước tôi thấy hắn đã bị Nguyên Thần Tịch nuốt chửng!” Sắc mặt Ngụy Yến trở nên trắng bệch, không biết do nghĩ đến chuyện bị Nguyên Thần Tịch bắt hay là bị bộ dạng khi nuốt chửng của Nguyên Thần Tịch làm cho sợ hãi.
Sắc mặt của cô nàng mập cũng trắng bệch, A Hồng ở dưới chân cô ấy vui vẻ lượn qua lượn lại, nhưng Hồn Ti kéo ra lại nuốt không nổi, chỉ đành đưa Hồn Ti đến bên miệng Âm Long.
Điều này làm cho Âm Long vui vẻ hết biết, thân rắn lập tức kéo dài ra, sau khi tự mình hút quanh một vòng trở về thì lại quay đầu đón Hồn Ti trong miệng A Hồng đưa tới, người ta gọi đó là niềm vui đấy.
Tôi liếc nhìn những hoạt thi đã sắp tới gần xung quanh, đúng lúc trông thấy sắc mặt sư thúc vô cùng tái nhợt, nghĩ đến khi ở trước nhà, ông ấy và cô nàng mập thương tích đầy mình, trong lòng tôi biết ông ấy hiện giờ vẫn còn đang cảm thấy sợ hãi.
Những hoạt thi này đầu cùng với tứ chi đều bị chém đứt sau đó dùng Hồn Ti điều khiển, cho dù có kéo hết toàn bộ tứ chi xuống, Hồn Ti bên trong không bị đứt thì những hoạt thi này vẫn được Hồn Ti dẫn dắt và vẫn có thể hoạt động.
Quan trọng là ngay cả hàm răng sắc nhọn của Âm Long cũng không cắn đứt được những Hồn Ti kia, Lệ Cổ cũng từng phải chịu thiệt vì nó.
“Trương Dương, Viên Viên và Đinh tiên sinh đối phó với hoạt thi, để tôi đối phó với tên Trọng Đồng Tử này, xin nhờ Viên đạo trưởng bảo vệ trận pháp, đợi bên này xử lý xong, chúng ta sẽ hợp lực tiêu diệt thai nhi trong quan tài đá!” Vương Uyển Nhu toát lên phong thái lãnh đạo, không tiện cầm cây quạt xếp kia nên bỏ vào trong ngực áo, chỉ cầm cây trâm trong tay và nói.
“Nhóc Dương!” Sư thúc ở sau lưng nãy giờ vẫn chưa bắt đầu, không biết đang điều chỉnh cái gì, tay trái cầm một nhánh cây cắ m vào, tay phải ném thứ gì đó xuống đất, đột nhiên lớn tiếng gọi tôi rồi chỉ vào một vòng tròn nhỏ ở bên cạnh và nói: “Mau dẫn nó vào! Dẫn vào!”
Cô nàng mập cũng đang cố gắng rắc một ít thứ gì đó xung quanh, vừa rắc vừa cắt cổ tay nhỏ máu vào bên trong vòng tròn kia.
Còn Viên Uy lại rút một cái rương từ trong xe ra, đang chậm rãi lắp ráp súng.
Đại Hồng đáng thương được sư thúc kéo ra sau lưng, toàn thân đều run rẩy, dường như vô cùng sợ hãi.
Thấy tất cả mọi người đều đã chuẩn bị, tôi cầm tấm vải đỏ che trời trong tay chạy về phía đứa bé trắng mập.
Lúc này, Âm Long thi triển uy lực mạnh mẽ, thân rắn duỗi ra thật dài, quấn chặt lấy chân đứa bé trắng mập, há to miệng cắn vào “cậu bé” của nó.
Đứa bé trắng mập vô cùng tức giận, chân dùng sức đạp lên đuôi rắn của Âm Long, ngẩng đầu lên rồi thè lưỡi cuốn lấy Vương Uyển Nhu.
Tôi vừa mở tấm vải đỏ che trời ra, định trùm lên đứa bé trắng mập, nhưng trong mắt nó đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, đầu tôi cũng mơ màng theo, tiếng gọi quen thuộc kia bất thình lình vang lên như vậy.
“Trương Dương, nhắm mắt lại!” Viên Sĩ Bình ở phía sau dùng sức vỗ vào huyệt đại chùy của tôi, sauu đó ra sức vung cây phất trần từ đỉnh đầu tôi về phía trước.
Tôi bị Viên Sĩ Bình vỗ một cái, cả người lập tức tỉnh táo lại, nhắm mắt trùm tấm vải đỏ về phía đứa bé trắng mập.
“Chị!” Đứa bé trắng mập đột nhiên hét lớn một tiếng, trong giọng nói lại mang theo chút sợ hãi.
Tôi cố gắng trấn tĩnh trong lòng, dùng sức kéo tấm vải đỏ trong tay xuống phía dưới, nhưng sau khi kéo xuống được một đoạn thì làm thế nào cũng không kéo thêm được nữa.
“Trương Dương! Lùi lại! “Vương Uyển Nhu đột nhiên hét lên với tôi, thân thể nhanh chóng bay về phía sau, lại vươn tay ra muốn kéo tôi, nhưng tay còn chưa với tới được bên tôi thì đã có một chùm đỏ chói gì đó bay về phía cô ấy.
“Chị ơi!” Tôi vội vàng cúi đầu nhìn, cảm giác hai chân đột nhiên đau xót, vô số tơ máu không biết từ lúc nào đã quấn vào chân mình, tấm vải đỏ che trời trong tay cũng bị một lực nặng nề kéo xuống phía dưới, rơi xuống đất.
Mà trên mặt đứa bé trắng mập kia trở nên vô cùng âm u, toàn thân lại xuất hiện vô số tơ máu mảnh mai khiến cho cả người đều bị bao phủ trong màu máu đỏ tươi.
Âm Long đã bị văng sang một bên, trên thân rắn trắng tuyết đều là tơ máu quấn chặt lấy nó.
“Nhóc Dương!” Sư thúc nghe thấy động tĩnh bên này nên lớn tiếng gọi tên tôi, có vẻ như muốn xông tới, nhưng nghĩ đến cái gì đó thì lại dậm chân lùi về.
Cảm giác lúc đó của tôi so với lúc bị Tác Hồn mượn tuổi thọ còn khó chịu hơn, đó là cảm giác mất đi trong nháy mắt, trong giây lát tôi cảm thấy cả người đều trở nên trống rỗng.
Nhưng mới chỉ một lúc, trong cơ thể tôi lại nảy sinh cảm giác vô cùng nôn nóng, Lệ Cổ trong cơ thể tôi đang không ngừng kêu đòi gì đó.
“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu vội vàng đi ra phía sau tôi, ra sức hướng chiếc quạt gấp về phía trước chém đứt tơ máu.
Nhưng cho dù cô ấy có chém như thế nào thì những tơ máu kia vẫn chém mãi không hết.
Toàn thân tôi mềm nhũn, trong đầu chậm rãi hiện lên vô số khuôn mặt, chỉ là trong lòng lại không sợ hãi lắm, tôi đã trải qua cái chết rất nhiều lần rồi.
Ngước mắt lên nhìn đứa bé trắng mập, ra sức nghiến răng một cái, dùng sức cắn rách cổ tay rồi quẹt một cái vào lòng bàn tay trái, hung dữ nhìn đứa bé trắng mập, chân cố gắng đạp về phía trước để tay trái đặt lên tơ máu kia, há miệng xông đến cắn đứa bé trắng mập.
Không phải chỉ là giống như cắn người thôi sao?
Răng của tôi hơi bị tốt đấy!
“Trương Dương!” Cô nàng mập vừa chạy vừa hét lên với tôi, A Hồng lại đang giương đôi cánh bảy màu bay về phía tôi.
“Để em ăn chị đi, chị ơi!” Đứa bé trắng mập ngẩng đầu nhìn tôi, nói một cách thèm khát.
Nhưng vừa dứt lời, tơ máu quanh người nó đột nhiên tăng lên, ép Vương Uyển Nhu lùi ra sau, Viên Sĩ Bình cũng khó lo nổi thân mình..
“Xì! Xì!” Cơ thể tôi gần như xoay một góc hơn chín mươi độ mới vừa vặn cắn trúng một miếng thịt trên vai đứa bé trắng mập, nhưng lại không dùng sức được, tất cả thịt của nó đều mềm nhũn vô lực như Lệ Cổ, sau đó những sợi tơ máu nắm trong lòng bàn tay trái phát ra tiếng xì xì.
“A!” Đứa bé trắng mập thét lên một tiếng chói tai, nhe răng há miệng muốn xông đến cắn tôi.
“Xì! Xì…” Lệ Cổ ở trong lòng bày tỏ muốn liều mạng, theo đó vô số sợi dây màu đen từ trong thân thể tôi bay ra, quấn lấy những sợi tơ máu kia, những sợi tơ máu kia lập tức đứt đoạn.
Vừa thoát thân, cả người tôi trở nên thoải mái, hai tay nhanh chóng kết một cái Kim Cương Phục Ma ấn, dùng sức đánh xuống đầu đứa bé trắng mập.
“Khặc! khặc!” Đứa bé trắng mập đột nhiên mở mắt ra trừng tôi, đầu lưỡi chợt tung ra.
Chân tôi nhanh chóng dùng sức đá tấm vải đỏ bị rơi dưới đất lên, một tay đón lấy tấm vải một tay túm đầu lưỡi của nó bọc lại, thuận thế vươn người về phía trước trùm lên đ ỉnh đầu của đứa bé trắng mập.
“Oa! Oa!” Đứa bé trắng mập kia bị vải đỏ trùm lên, vải đỏ trong nháy mắt biến lớn nhốt cả người nó chặt cứng.
Tôi khom lưng dùng sức kéo phần dưới của tấm vải đỏ, chắp hai tay kéo đứa bé trắng mập bên trong tấm vải đỏ xoay người chạy về nơi mà sư thúc đã bày trận, nhưng vừa dùng sức thì tôi lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Nhưng đành mặc kệ, tôi cắn răng nhanh chóng kéo tấm vải đỏ, cố gắng dùng sức muốn chạy về phía sư thúc.
“Bần đạo đến đây!” Lúc này, Viên Sĩ Bình đã thoát được khỏi những sợi tơ máu kia, vội vã đuổi tới, anh ta đưa tay đón lấy tấm vải đỏ trong tay tôi rồi bước từng bước lớn đi về phía trận.
“Chị ơi! Chị ơi!”
Đứa bé trắng mập kia bị bọc trong vải đỏ, tay chân ra sức đấm đá tứ phía, còn không quên hét to gọi tôi.
Toàn thân tôi yếu ớt, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống đất, Ngụy Yến không biết bước ra từ đâu, vươn tay muốn kéo tôi lên.
“Gừ?” Âm Long bay trở về, trên vảy rắn vẫn còn vương chút tơ máu, nó lại vừa bò lên người tôi vừa thè lưỡi li3m những tơ máu này.
Quạt trong tay Vương Uyển Nhu gần như đã không thấy được nan quạt nữa, cô ấy đưa tay đỡ tôi dậy, nói: “Phải tiêu diệt nó rồi mới có thể nghỉ ngơi được!”
Trong mắt cô ấy hiện lên thần sắc vô cùng kiên định, mặc kệ việc tôi vừa ngã xuống đất, cô ấy kéo tôi bước vào trong trận của sư thúc.
“Nhóc Dương!” Sư thúc cũng chạy tới đỡ tôi, nhẹ giọng nói: “Khó chịu thì ngồi nghỉ một chút?”
“Tiêu diệt nó trước đã!” Tôi chỉ cần nghĩ đến có một người lúc nào cũng nhăm nhe muốn ăn mình thì lại thấy trong lòng nôn nao.
Ánh mắt Vương Uyển Nhu thâm trầm liếc nhìn tôi rồi kéo tôi đi từng bước tới trước trận pháp kia, gật đầu với Viên Sĩ Bình đang đứng bên trong và nói: “Bắt đầu!”
Tôi đưa mắt liếc qua trận pháp này một chút, là trận pháp đã từng gặp qua trong cuốn sách cổ trước kia sư phụ ném cho tôi. Trận pháp mà thái sư phụ dùng để trấn linh ở phía sau trường học cũng chính là nó.
Sư thúc gần như đã đưa toàn bộ đồ dùng của ông ấy vào trong trận, chuông gọi hồn, kiếm gỗ đào, ấm trúc đỏ, ống mực được bày bố ở bốn hướng, lại bày thêm bùa giấy tương ứng trên bát môn, xung quanh dùng cành cây chống dây ống mực vây quanh chắc chắn.
Viên Sĩ Bình duỗi tay lộn ngược túi vải đỏ lại, không thèm quan tâm đ ến đứa bé trắng mập đang lớn tiếng gào hét bên trong, nhanh chóng nắm bốn góc thắt nút rồi ném nó vào trong trận, sau đó chạy sang một bên nói: “Phát trận! ”
Tôi cơ bản chưa từng chính thức dùng qua trận pháp, trong đầu mơ màng cố gắng hồi tưởng lại lúc xem trận pháp này thì trong sách nói người có thể chất cực âm nên đứng ở vị trí nào.
“Hì hì hì…”
Tôi chưa kịp nhớ ra nên đứng ở đâu thì chợt nghe thấy có tiếng cười hì hì vang lên từ nghĩa trang, sau đó một mùi hương cổ quái bắt đầu lan ra khắp trên núi.
“Đồ ăn ngon!” Đại Hồng ở phía sau sư thúc đột nhiên kêu lên một tiếng, nhấc chân muốn chạy vào trong rừng.
“Dừng lại! Sư thúc hét lên với Đại Hồng rồi đưa tay kéo cô ấy trở lại, ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi: “Con nghỉ ngơi chút đi, để chúng ta lên! Những người này thật đúng là âm hồn không tan mà!”
Tôi vừa ngửi mùi đó thì lập tức biết là ai, tôi rất quen thuộc với mùi này, lại được kiểm chứng bằng việc Đại Hồng khen “ngon” nên càng có thể xác định đây chính là mùi quái dị mà Trọng Đồng Tử dùng để luyện hoạt thi.
Nhưng Trọng Đồng Tử rõ ràng đã bị Nguyên Thần Tịch nuốt chửng toàn bộ rồi, môn phái của bọn họ vẫn còn người khác sao?
Vừa nghĩ đến đó, tôi đã thấy bóng đen vút lên từ bốn phía, hơn mười con hoạt thi tay chân cứng ngắc nhưng lại hết sức tự nhiên, nhìn thì có vẻ chậm chạp nhưng thực tế lại đang lao từ trong rừng, dưới chân núi đến chỗ chúng tôi với tốc độ nhanh chóng.
“Gừ! Gừ!” Âm Long đột nhiên trượt xuống khỏi người tôi, lưỡi ra sức vươn về phía chân tôi, sau đó nhấc từ trên mặt đất lên vô số Hồn Ti màu đen, con nhện nhỏ màu trắng nằm đầu sợi tơ rơi vào trong miệng Âm Long vẫn còn kêu chít chít.
Tôi trông thấy những Hồn Ti kia thì xương khớp toàn thân lập tức cảm thấy đau nhức, vội vàng xoay khắp bốn phía hô to: “Cẩn thận dưới chân, trong cỏ có Hồn Ti.”
“Cô em quả nhiên có phúc khí, Âm Long quả nhiên dễ dùng!” Trong rừng bỗng truyền ra một giọng nói quen thuộc.
Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng thì lại trông thấy Trọng Đồng Tử với toàn thân lành lặn đi từ trong rừng ra, trong tay cầm chuông gọi hồn nhưng không lắc, đôi mắt mở to không chút kiêng dè để lộ hai con ngươi ra ngoài.
“Gừ! “Âm Long vùng vẫy, lưỡi rắn vươn dài, không ngừng rút Hồn Ti từ trên mặt đất ra.
Vương Uyển Nhu liếc nhìn Trọng Đồng Tử, đi đến bên cạnh tôi nói: “Đây chính là Trọng Đồng Tử? ”
“Chị Uyển Nhu, lần trước tôi thấy hắn đã bị Nguyên Thần Tịch nuốt chửng!” Sắc mặt Ngụy Yến trở nên trắng bệch, không biết do nghĩ đến chuyện bị Nguyên Thần Tịch bắt hay là bị bộ dạng khi nuốt chửng của Nguyên Thần Tịch làm cho sợ hãi.
Sắc mặt của cô nàng mập cũng trắng bệch, A Hồng ở dưới chân cô ấy vui vẻ lượn qua lượn lại, nhưng Hồn Ti kéo ra lại nuốt không nổi, chỉ đành đưa Hồn Ti đến bên miệng Âm Long.
Điều này làm cho Âm Long vui vẻ hết biết, thân rắn lập tức kéo dài ra, sau khi tự mình hút quanh một vòng trở về thì lại quay đầu đón Hồn Ti trong miệng A Hồng đưa tới, người ta gọi đó là niềm vui đấy.
Tôi liếc nhìn những hoạt thi đã sắp tới gần xung quanh, đúng lúc trông thấy sắc mặt sư thúc vô cùng tái nhợt, nghĩ đến khi ở trước nhà, ông ấy và cô nàng mập thương tích đầy mình, trong lòng tôi biết ông ấy hiện giờ vẫn còn đang cảm thấy sợ hãi.
Những hoạt thi này đầu cùng với tứ chi đều bị chém đứt sau đó dùng Hồn Ti điều khiển, cho dù có kéo hết toàn bộ tứ chi xuống, Hồn Ti bên trong không bị đứt thì những hoạt thi này vẫn được Hồn Ti dẫn dắt và vẫn có thể hoạt động.
Quan trọng là ngay cả hàm răng sắc nhọn của Âm Long cũng không cắn đứt được những Hồn Ti kia, Lệ Cổ cũng từng phải chịu thiệt vì nó.
“Trương Dương, Viên Viên và Đinh tiên sinh đối phó với hoạt thi, để tôi đối phó với tên Trọng Đồng Tử này, xin nhờ Viên đạo trưởng bảo vệ trận pháp, đợi bên này xử lý xong, chúng ta sẽ hợp lực tiêu diệt thai nhi trong quan tài đá!” Vương Uyển Nhu toát lên phong thái lãnh đạo, không tiện cầm cây quạt xếp kia nên bỏ vào trong ngực áo, chỉ cầm cây trâm trong tay và nói.