Chương 286: Đường ra khỏi thôn
“Cổ trùng ở trong Kiến Mộc sao?” Sư công nhìn về phía những dãy núi liên miên vô tận nơi xa bất đắc dĩ nói: “Để giết Điền Đại Thu, bà Điền cũng bỏ nhiều công sức thật, nhưng mà ta cũng không hiểu rõ về mấy thứ này của Miêu Trại bọn họ. Những chuyện này chỉ có chờ sau khi ra ngoài, lấy Kiến Mộc ra nghiên cứu thử thì mới có thể kết luận được.”
Tôi cũng nghĩ như thế, ngay cả Đại Hồng cũng nói đây chỉ là một cái tên, còn cụ thể ra sao thì người tới từ Linh giới như cô ấy cũng không rõ, còn cả Vương Uyển Nhu sống nghìn năm cũng không biết nhiều lắm.
“Vậy thì…” Ngụy Yến không có hứng thú với chiếc quan tài đá và Kiến Mộc, cô ấy thấy chúng tôi không nói gì nữa thì nhẹ nhàng lướt tới, nhìn sư công hỏi: “Vậy thì đài Vọng Hồn đã xảy ra chuyện gì? Vương Uyển Nhu từng nói đài Vọng Hồn nằm ở nơi giao nhau giữa âm phủ và nhân gian, trên giáp nhân gian, dưới giáp Hoàng Tuyền, thế nhưng cái hồ đó lại?”
“Lục Cô nói đó là đài Vọng Hồn cũng không sai.” Sư công liếc Ngụy Yên một cái có hơi buồn cười nói: “Chẳng nhẽ việc này tên tiểu quỷ nhà cô lại hiểu rõ hơn chúng tôi sao?”
“Thế nhưng theo lý thuyết thì không thể có người sống tồn tại xung quanh đài Vọng Hồn được mà?” Ngụy Yến nhìn chằm chằm vào sư công, cô ấy cắn môi dưới có phần xoắn xuýt, há miệng mấy lần như định nói gì xong lại như thể khó mà mở miệng được.
Tôi thấy dáng vẻ Ngụy Yến như vậy thì biết chắc lại do quy củ gì đó của quỷ sai rồi. Tôi bước lên trước vỗ vai cô ấy: “Địa phủ các cô còn có người thả trùng tử ra ngoài ăn thịt người để làm niềm vui cơ mà, bây giờ cô còn lo lắng cái gì nữa, muốn gì cứ nói thẳng ra đi.”
Sau khi tôi tỉnh lại, Vương Uyển Nhu cũng đã nói trong tay Viên Uy có quỷ sai, chẳng qua công phu tu luyện không cao bằng cô ấy. Hơn nữa ở trong Cổ Lâm, trên người Viên Uy lại nuôi thực thi trùng chỉ có ở địa phủ, ngay cả Lục Cô cũng nói hiện giờ chuyện làm ăn buôn bán ở địa phủ không được tốt.
Thậm chí đáng ngờ hơn là, tựa hồ Vương Uyển Nhu quá nhiệt tình với chuyện của chúng tôi rồi, như thể cô ấy bỏ qua cả việc câu hồn dẫn phách thuộc về chức vụ của bản thân để đi theo chúng tôi mỗi ngày.
Ngụy Yến khó xử nhìn chúng tôi, sau đó lại nhìn chiếc quạt xếp trong tay giống như hạ quyết tâm thật lớn, nhẹ nhàng nói: “Chị Uyển Nhu từng nói, tuy rằng đài Vọng Hồn không thể đưa linh thể đi giống với Hoàng Tuyền đạo, thế nhưng xung quanh đài Vọng Hồn chắc chắn có rất nhiều âm khí, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện vật sống. Bởi vì phần lớn các linh thể bị đưa tới đài Vọng Hồn đều còn nhiều lưu luyến với cuộc sống, nếu như bọn họ nhìn thấy vật còn sống sẽ khó tránh khỏi sinh ra nhiễu loạn, thậm chí còn có khả năng sẽ tìm thế thân!”
Tôi cũng có nghe qua cách nói này, khi linh thế phải rời khỏi nhân gian sẽ thường nhớ tới vài chuyện khi còn sống, do đó mà càng thêm lưu luyến nhân gian, bộ dáng như vậy thì sẽ sinh ra loại cảm xúc cố chấp thật. Đây cũng là một trong những nguyên nhân nuôi quỷ rất khó.
“Thế nhưng người trong thôn này cũng không phải là người bình thường mà.” Giọng nói non nớt của Tiểu Bạch từ phía sau truyền tới, cậu nhóc béo này bước đôi chân trần trên mặt đất, nhìn chúng tôi nói: “Không phải Lục Cô nói trong thôn này toàn là Thần Tộc sao?”
Tôi nghe thấy cũng cả kinh, chợt nhận ra những người trong thôn này không phải người bình thường thật!
Bọn họ uống nước hồ có côn trùng có khả năng biến sinh vật thành dịch xác chết, ở lại trong cái thôn hàng ngày có linh thể đi qua, lại còn đều là những người không rõ giới tính…
“Chắc đây cũng là nguyên nhân năm đó Lục Cô đến thôn này.” Trường Sinh quay đầu nhìn về phía thôn nhỏ, nặng nề nói.
Cậu ấy và Lục Cô có mối quan hệ máu mủ, hơn nữa còn đều là truyền nhân vu thuật, có thể đoán được suy nghĩ của nhau cũng không lấy làm lạ.
“Ui chao.” Lão Miêu cõng sư công thở dài một tiếng hét lớn với chúng tôi: “Chuyện của Thần tộc này không ai nói chính xác được. Lưỡng tính cũng không có gì không tốt. Phật giáo khắc cái tượng Bồ Tát còn phải có râu và vú mà, lấy cơ thể vừa nam vừa nữ để biểu thị chúng sinh bình đẳng!”
Tôi bị một câu của lão Miêu chặn họng. Nhưng sự thật đúng là như thế, trước kia Bồ Tát và Phật Đà cũng đều có cả dấu hiệu của nam và nữ, ở trong thần thoại của Trung Quốc cổ đại cũng không phân biệt giới tính.
Các vị thần cũng là như thế.
“Chi bằng mấy người nói về cái cối xay kia đi. Lão vu bà Lục Cô này dùng Kiến Mộc chạm trổ thành cối xay để xay linh thể, rồi lại dùng máu thịt của mình đúc lại một lần nữa luyện thành tiểu quỷ, thế này cũng đủ nham hiểm rồi.” Lão Miêu vừa xốc sư công lên vừa mắng to: “Tuy nói lão vu bà này cứu Trường Sinh tỉnh lại nhưng ai có thể chắc chắn được đám tiểu quỷ kia tiến vào trong cơ thể Trường Sinh sẽ không gây họa chứ!”
Lão vừa nói xong, đám người chúng tôi vội vàng dừng hết tất cả mọi hành động lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trường Sinh đầy nặng nề.
Đúng là đám tiểu quỷ có hình dạng xấu xí vô cùng kia đều từ trên người tôi theo Tác Hồn dẫn tiến vào trong cơ thể Trường Sinh thật.
Liệu Trường sinh có thể giống như Lục Cô há miệng nôn ra những tiểu quỷ kỳ quái sau đó lại lấy tay bắt lấy nuốt trở về không?
“Ọe!” Hầu kết Ngụy Yến lên xuống một hồi, cô ấy vội vàng lắc đầu nguầy nguậy nhìn tôi sau đó chớp mắt há miệng vung quạt xếp, ý bảo tôi đừng lấy quạt xếp thu đám tiểu quỷ kia vào.
“Không đâu!” Tôi còn chưa nghĩ kỹ thì đã nghe thấy Trường Sinh quát lên một tiếng, cậu ấy cầm lấy cổ tay tôi nói: “Tuy tôi không biếtđám tiểu quỷ kia là thế nào nhưng tôi có thể cảm giác được cơ thể dễ chịu hơn nhiều giống như…”
“Giống như cả người nóng lên, phát sốt, giác quan thứ sáu đột nhiên bùng nổ phải không?” Sư công nói tiếp vào lời của Trường Sinh, ông ấy dùng tay ra sức vỗ lão Miêu nói: “Lão đoán sai cả rồi nhá. Trường Sinh là truyền nhân duy nhất của phái La gia này đấy, có lẽ từ thời điểm bà La tìm tới Điền Đại Thu thì đã dự đoán trước được chuyện ngày hôm nay, tiểu quỷ trong cối xay của Lục Cô vốn là để dành cho Trường Sinh đấy! Lão đi ở phía trước cố mà nhìn đường cho kỹ!”
Lão Miêu hừ một tiếng nói: “Một cái đường nhỏ cỏn con cứ đi là được cần gì phải nhìn!”
Cả đoàn người lập tức yên tĩnh lại, ai cũng đều đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong một ngày một đêm qua. Trường Sinh thì chỉ cầm lấy tay tôi tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu ấy cũng chỉ siết tay chặt thêm.
“À thì…” Không biết đã đi được bao lâu, lão Miêu đi ở phía trước đột nhiên quay đầu nhỏ giọng nói: “Mấy người có muốn qua đây nhìn xem thử không?”
“Sao thế?’ Ngụy Yến vẫn luôn yên lặng nghe thấy lão Miêu gọi thì nhẹ nhàng bay tới.
Tôi cũng lấy lại tinh thần kéo Trường Sinh tiến lên hai bước.
Nhưng theo ánh nước lộ ra từ cánh rừng bên cạnh, chúng tôi phát hiện mình đụng phải chuyện lạ.
“Cái lão già này! Vừa nãy ai bảo chỉ là một cái đường nhỏ cỏn con không cần nhìn hả?” Sư công gõ một cái thật mạnh lên đầu lão Miêu, quát khẽ: “Hiện giờ là xảy ra chuyện gì đây?”
Tôi cũng ngạc nhiên tới há miệng mà nhìn cảnh tượng trước mắt. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, chúng tôi bắt đầu đi từ lúc sáng sớm, có cảm giác đã vượt qua hai ngọn núi rồi, hơn nữa chúng tôi chỉ theo đường đi xuống dốc chắc chắn không hề leo ngược lại một xíu nào, thế nhưng bên trong cánh rừng ngay cạnh chúng tôi lúc này lại là cái hồ hôm qua chúng tôi đứng.
“Đây là quay ngược trở về rồi sao?” Tiểu Bạch đi xuyên qua khe hở giữa chân chúng tôi, nó nhìn theo ánh nước lộ ra giữa rừng cây kỳ quái nói: “Đây là cái hồ đài Vọng Hồn hả?”
“Tôi đi xem thử.” Ngụy Yến hành động nhanh nhất, thân thể cô ấy nhẹ nhàng bay một cái đã trôi đi thật xa.
Tôi và Trường Sinh liếc nhìn nhau sau đó theo Ngụy Yến đi về phía cái hồ kia.
“Suỵt!”
Chúng tôi vừa mới tiến lên vài bước đã thấy Ngụy Yến vừa bay đi quay trở lại, cô ấy thở dài nói với chúng tôi: “Đám thôn dân kia vẫn ở đó.”
Bọn họ lại tụ tập nữa sao?
Trong đầu của tôi hiện ra tình cảnh những thôn dân kia chạy quanh kè hồ không nói một lời, sau đó chẳng hề sợ hãi mà nhìn Lục Cô giết cá dẫn trùng, lấy máu của tôi dẫn nước, tựa hồ như bọn họ đã sớm nhìn quen những thứ siêu nhiên này rồi.
“Bọn họ lại làm cái gì?” Sư công hạ giọng hỏi nhỏ.
Ngụy Yến thật thà lắc đầu, nhìn chúng tôi chỉ về phía trước. Vị quỷ sai này vẫn theo thói quen thả chậm tốc độ, khom lưng hóp bụng giống như mèo mà đi về phía trước.
Trường Sinh vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi, chúng tôi bắt chước Ngụy Yến cố gắng thả nhẹ bước chân đi tới bên hồ trốn sau một bụi cỏ.
Lúc này tôi mới phát hiện chỗ chúng tôi đứng hình như đúng là nơi nhìn thấy cái thuyền kia đổi hướng lần trước, mà bên trái trước mặt đúng là cái kè hồ tối hôm qua.
Lúc này có đầy thôn dân lại đứng trên kè hồ, chẳng qua chỉ không có đại bác giống tối hôm qua.
Từ buổi tối hôm qua, sau khi phát hiện thôn dân là người lưỡng tính, tôi không nhịn được mà nhìn về khóe miệng và ngực của bọn họ, kết quả càng nhìn tôi càng thấy khó hiểu.
Đám thôn dân cẩn thận cầm thứ gì đó trong tay, trên mặt họ bộc lộ biểu cảm gần như thành kính, bọn họ xếp thành từng hàng đi tới kè hồ rồi lần lượt quỳ xuống.
Ông lão dẫn chúng tôi vào thôn tối hôm qua thì ngửa mặt lên trời quát to một tiếng gì đó, tiếp theo đám thôn dân kia đồng loại úp mặt vào giữa hai tay, vái lạy một hồi thật lâu với mặt hồ.
Tôi không nghe rõ ông lão kia hô cái gì, thế nhưng số lần đám thôn dân kia dập đầu chắc chắn phải lớn hơn ba, hơn nữa thời gian cũng không nhau có người dài có người ngắn. Những thôn dân đứng phía sau thì lộ ra vẻ mặt trang trọng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, tỏ rõ đây là một loại nghi thức gì đó.
Một hàng phía trước lạy xong thì lui sang hai bên đứng thẳng, một hàng phía sau lại lập tức tiến lên thay thế, rồi lặp đi lặp lại như vậy.
Chúng tôi đứng trốn phía sau lùm cây không dám thở mạnh, nhìn xem nhưng thôn dân của thôn thần này sau khi làm nghi lễ Tiễn thần tối hôm qua lại làm ra một nghi thức quỳ lạy tập thể vô cùng quỷ dị.
Sau khi tất cả các thôn dân đều thực hiện hết một lượt, ông lão lại ngửa đầu lên hô to một tiếng, tiếp đó ông ta nhận lấy con dao nhỏ từ phía sau cứa lên cổ tay mình một cái, để mặc máu tươi chảy xuống cái hồ nước chảy ngược tối hôm qua.
Thôn dân đứng phía sau lại bắt đầu xếp hàng theo lượt, từng người một nhận lấy con dao sau đó lấy máu rồi lại lui ra.
“Sao lúc tế bái ban nãy không lấy máu luôn nhỉ?” Ngụy Yến nằm sau lưng tôi, tựa hồ cô ấy có phần sốt ruột: “Bọn họ lặp lại như thế chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?”
“Bọn họ làm vậy là muốn chờ thứ vừa nuốt vào trong bụng phát huy công hiệu.” Lão Miêu híp mắt lại bất đắc dĩ giải thích với Ngụy Yến.
Tôi cũng nhìn Ngụy Yến cười, thấy gương mặt vị quỷ sai này đã đỏ lên thì vội vàng quay đầu lại xem đám thôn dân.
Lúc này, việc lấy máu đã gần xong hết, thế nhưng tất cả mọi người vẫn cứ để mặc cho máu chảy ra từ miệng vết thương, gương mặt không có biểu cảm gì mà nhìn người khác lấy máu.
Tôi nhìn thấy có mấy người phụ nữ có thai, khi lấy máu còn cắt hai nhát, hiển nhiên một nhát dư ra kia là lấy thay cho đứa nhỏ trong bụng.
Chờ tất cả mọi người cặt xong hết, mấy thôn dân dùng dây thừng và đòn gánh khiêng lên một cái lu lớn cao hơn người từ phía sau tới đây, bọn họ đặt cái lu xuống ngay bên cạnh ông lão rồi lui xuống dưới.
Ông lão nói vài lời gì đó vào trong lu, sau đó vươn tay đẩy cái lu lớn kia.
Thôn dân phía sau đồng loạt hét lớn, dần già cũng bắt chước ông lão tới đẩy cái lu lớn.
“Bên trong không phải canh thịt người đầu lâu hầm cách thủy chứ?” Ngụy Yến nhìn cái lu lớn kia hỏi một câu yếu ớt.
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào cái lu lớn đang nghiêng dần xuống kia, đột nhiên một thứ nước màu cam đổ ra từ trong lu, theo cùng với đó là đám cá con to chừng hai ngón tay.
Đám cá con kia có màu nâu giống cá râu dính trong sông Âm, trong lòng tôi không khỏi nghĩ thầm trách không được trong sông Âm toàn cá râu dính, hóa ra đều do mấy người thả xuống cả.
Thế nhưng theo độ nghiêng càng ngày càng lớn của cái lu, một vật hình tròn từ trong lu rơi ra ngoài, bên cạnh đó còn có cả vài thứ màu vàng sáng theo vật hình tròn kia rơi vào trong hồ.
Tôi cũng nghĩ như thế, ngay cả Đại Hồng cũng nói đây chỉ là một cái tên, còn cụ thể ra sao thì người tới từ Linh giới như cô ấy cũng không rõ, còn cả Vương Uyển Nhu sống nghìn năm cũng không biết nhiều lắm.
“Vậy thì…” Ngụy Yến không có hứng thú với chiếc quan tài đá và Kiến Mộc, cô ấy thấy chúng tôi không nói gì nữa thì nhẹ nhàng lướt tới, nhìn sư công hỏi: “Vậy thì đài Vọng Hồn đã xảy ra chuyện gì? Vương Uyển Nhu từng nói đài Vọng Hồn nằm ở nơi giao nhau giữa âm phủ và nhân gian, trên giáp nhân gian, dưới giáp Hoàng Tuyền, thế nhưng cái hồ đó lại?”
“Lục Cô nói đó là đài Vọng Hồn cũng không sai.” Sư công liếc Ngụy Yên một cái có hơi buồn cười nói: “Chẳng nhẽ việc này tên tiểu quỷ nhà cô lại hiểu rõ hơn chúng tôi sao?”
“Thế nhưng theo lý thuyết thì không thể có người sống tồn tại xung quanh đài Vọng Hồn được mà?” Ngụy Yến nhìn chằm chằm vào sư công, cô ấy cắn môi dưới có phần xoắn xuýt, há miệng mấy lần như định nói gì xong lại như thể khó mà mở miệng được.
Tôi thấy dáng vẻ Ngụy Yến như vậy thì biết chắc lại do quy củ gì đó của quỷ sai rồi. Tôi bước lên trước vỗ vai cô ấy: “Địa phủ các cô còn có người thả trùng tử ra ngoài ăn thịt người để làm niềm vui cơ mà, bây giờ cô còn lo lắng cái gì nữa, muốn gì cứ nói thẳng ra đi.”
Sau khi tôi tỉnh lại, Vương Uyển Nhu cũng đã nói trong tay Viên Uy có quỷ sai, chẳng qua công phu tu luyện không cao bằng cô ấy. Hơn nữa ở trong Cổ Lâm, trên người Viên Uy lại nuôi thực thi trùng chỉ có ở địa phủ, ngay cả Lục Cô cũng nói hiện giờ chuyện làm ăn buôn bán ở địa phủ không được tốt.
Thậm chí đáng ngờ hơn là, tựa hồ Vương Uyển Nhu quá nhiệt tình với chuyện của chúng tôi rồi, như thể cô ấy bỏ qua cả việc câu hồn dẫn phách thuộc về chức vụ của bản thân để đi theo chúng tôi mỗi ngày.
Ngụy Yến khó xử nhìn chúng tôi, sau đó lại nhìn chiếc quạt xếp trong tay giống như hạ quyết tâm thật lớn, nhẹ nhàng nói: “Chị Uyển Nhu từng nói, tuy rằng đài Vọng Hồn không thể đưa linh thể đi giống với Hoàng Tuyền đạo, thế nhưng xung quanh đài Vọng Hồn chắc chắn có rất nhiều âm khí, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện vật sống. Bởi vì phần lớn các linh thể bị đưa tới đài Vọng Hồn đều còn nhiều lưu luyến với cuộc sống, nếu như bọn họ nhìn thấy vật còn sống sẽ khó tránh khỏi sinh ra nhiễu loạn, thậm chí còn có khả năng sẽ tìm thế thân!”
Tôi cũng có nghe qua cách nói này, khi linh thế phải rời khỏi nhân gian sẽ thường nhớ tới vài chuyện khi còn sống, do đó mà càng thêm lưu luyến nhân gian, bộ dáng như vậy thì sẽ sinh ra loại cảm xúc cố chấp thật. Đây cũng là một trong những nguyên nhân nuôi quỷ rất khó.
“Thế nhưng người trong thôn này cũng không phải là người bình thường mà.” Giọng nói non nớt của Tiểu Bạch từ phía sau truyền tới, cậu nhóc béo này bước đôi chân trần trên mặt đất, nhìn chúng tôi nói: “Không phải Lục Cô nói trong thôn này toàn là Thần Tộc sao?”
Tôi nghe thấy cũng cả kinh, chợt nhận ra những người trong thôn này không phải người bình thường thật!
Bọn họ uống nước hồ có côn trùng có khả năng biến sinh vật thành dịch xác chết, ở lại trong cái thôn hàng ngày có linh thể đi qua, lại còn đều là những người không rõ giới tính…
“Chắc đây cũng là nguyên nhân năm đó Lục Cô đến thôn này.” Trường Sinh quay đầu nhìn về phía thôn nhỏ, nặng nề nói.
Cậu ấy và Lục Cô có mối quan hệ máu mủ, hơn nữa còn đều là truyền nhân vu thuật, có thể đoán được suy nghĩ của nhau cũng không lấy làm lạ.
“Ui chao.” Lão Miêu cõng sư công thở dài một tiếng hét lớn với chúng tôi: “Chuyện của Thần tộc này không ai nói chính xác được. Lưỡng tính cũng không có gì không tốt. Phật giáo khắc cái tượng Bồ Tát còn phải có râu và vú mà, lấy cơ thể vừa nam vừa nữ để biểu thị chúng sinh bình đẳng!”
Tôi bị một câu của lão Miêu chặn họng. Nhưng sự thật đúng là như thế, trước kia Bồ Tát và Phật Đà cũng đều có cả dấu hiệu của nam và nữ, ở trong thần thoại của Trung Quốc cổ đại cũng không phân biệt giới tính.
Các vị thần cũng là như thế.
“Chi bằng mấy người nói về cái cối xay kia đi. Lão vu bà Lục Cô này dùng Kiến Mộc chạm trổ thành cối xay để xay linh thể, rồi lại dùng máu thịt của mình đúc lại một lần nữa luyện thành tiểu quỷ, thế này cũng đủ nham hiểm rồi.” Lão Miêu vừa xốc sư công lên vừa mắng to: “Tuy nói lão vu bà này cứu Trường Sinh tỉnh lại nhưng ai có thể chắc chắn được đám tiểu quỷ kia tiến vào trong cơ thể Trường Sinh sẽ không gây họa chứ!”
Lão vừa nói xong, đám người chúng tôi vội vàng dừng hết tất cả mọi hành động lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trường Sinh đầy nặng nề.
Đúng là đám tiểu quỷ có hình dạng xấu xí vô cùng kia đều từ trên người tôi theo Tác Hồn dẫn tiến vào trong cơ thể Trường Sinh thật.
Liệu Trường sinh có thể giống như Lục Cô há miệng nôn ra những tiểu quỷ kỳ quái sau đó lại lấy tay bắt lấy nuốt trở về không?
“Ọe!” Hầu kết Ngụy Yến lên xuống một hồi, cô ấy vội vàng lắc đầu nguầy nguậy nhìn tôi sau đó chớp mắt há miệng vung quạt xếp, ý bảo tôi đừng lấy quạt xếp thu đám tiểu quỷ kia vào.
“Không đâu!” Tôi còn chưa nghĩ kỹ thì đã nghe thấy Trường Sinh quát lên một tiếng, cậu ấy cầm lấy cổ tay tôi nói: “Tuy tôi không biếtđám tiểu quỷ kia là thế nào nhưng tôi có thể cảm giác được cơ thể dễ chịu hơn nhiều giống như…”
“Giống như cả người nóng lên, phát sốt, giác quan thứ sáu đột nhiên bùng nổ phải không?” Sư công nói tiếp vào lời của Trường Sinh, ông ấy dùng tay ra sức vỗ lão Miêu nói: “Lão đoán sai cả rồi nhá. Trường Sinh là truyền nhân duy nhất của phái La gia này đấy, có lẽ từ thời điểm bà La tìm tới Điền Đại Thu thì đã dự đoán trước được chuyện ngày hôm nay, tiểu quỷ trong cối xay của Lục Cô vốn là để dành cho Trường Sinh đấy! Lão đi ở phía trước cố mà nhìn đường cho kỹ!”
Lão Miêu hừ một tiếng nói: “Một cái đường nhỏ cỏn con cứ đi là được cần gì phải nhìn!”
Cả đoàn người lập tức yên tĩnh lại, ai cũng đều đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong một ngày một đêm qua. Trường Sinh thì chỉ cầm lấy tay tôi tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu ấy cũng chỉ siết tay chặt thêm.
“À thì…” Không biết đã đi được bao lâu, lão Miêu đi ở phía trước đột nhiên quay đầu nhỏ giọng nói: “Mấy người có muốn qua đây nhìn xem thử không?”
“Sao thế?’ Ngụy Yến vẫn luôn yên lặng nghe thấy lão Miêu gọi thì nhẹ nhàng bay tới.
Tôi cũng lấy lại tinh thần kéo Trường Sinh tiến lên hai bước.
Nhưng theo ánh nước lộ ra từ cánh rừng bên cạnh, chúng tôi phát hiện mình đụng phải chuyện lạ.
“Cái lão già này! Vừa nãy ai bảo chỉ là một cái đường nhỏ cỏn con không cần nhìn hả?” Sư công gõ một cái thật mạnh lên đầu lão Miêu, quát khẽ: “Hiện giờ là xảy ra chuyện gì đây?”
Tôi cũng ngạc nhiên tới há miệng mà nhìn cảnh tượng trước mắt. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, chúng tôi bắt đầu đi từ lúc sáng sớm, có cảm giác đã vượt qua hai ngọn núi rồi, hơn nữa chúng tôi chỉ theo đường đi xuống dốc chắc chắn không hề leo ngược lại một xíu nào, thế nhưng bên trong cánh rừng ngay cạnh chúng tôi lúc này lại là cái hồ hôm qua chúng tôi đứng.
“Đây là quay ngược trở về rồi sao?” Tiểu Bạch đi xuyên qua khe hở giữa chân chúng tôi, nó nhìn theo ánh nước lộ ra giữa rừng cây kỳ quái nói: “Đây là cái hồ đài Vọng Hồn hả?”
“Tôi đi xem thử.” Ngụy Yến hành động nhanh nhất, thân thể cô ấy nhẹ nhàng bay một cái đã trôi đi thật xa.
Tôi và Trường Sinh liếc nhìn nhau sau đó theo Ngụy Yến đi về phía cái hồ kia.
“Suỵt!”
Chúng tôi vừa mới tiến lên vài bước đã thấy Ngụy Yến vừa bay đi quay trở lại, cô ấy thở dài nói với chúng tôi: “Đám thôn dân kia vẫn ở đó.”
Bọn họ lại tụ tập nữa sao?
Trong đầu của tôi hiện ra tình cảnh những thôn dân kia chạy quanh kè hồ không nói một lời, sau đó chẳng hề sợ hãi mà nhìn Lục Cô giết cá dẫn trùng, lấy máu của tôi dẫn nước, tựa hồ như bọn họ đã sớm nhìn quen những thứ siêu nhiên này rồi.
“Bọn họ lại làm cái gì?” Sư công hạ giọng hỏi nhỏ.
Ngụy Yến thật thà lắc đầu, nhìn chúng tôi chỉ về phía trước. Vị quỷ sai này vẫn theo thói quen thả chậm tốc độ, khom lưng hóp bụng giống như mèo mà đi về phía trước.
Trường Sinh vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi, chúng tôi bắt chước Ngụy Yến cố gắng thả nhẹ bước chân đi tới bên hồ trốn sau một bụi cỏ.
Lúc này tôi mới phát hiện chỗ chúng tôi đứng hình như đúng là nơi nhìn thấy cái thuyền kia đổi hướng lần trước, mà bên trái trước mặt đúng là cái kè hồ tối hôm qua.
Lúc này có đầy thôn dân lại đứng trên kè hồ, chẳng qua chỉ không có đại bác giống tối hôm qua.
Từ buổi tối hôm qua, sau khi phát hiện thôn dân là người lưỡng tính, tôi không nhịn được mà nhìn về khóe miệng và ngực của bọn họ, kết quả càng nhìn tôi càng thấy khó hiểu.
Đám thôn dân cẩn thận cầm thứ gì đó trong tay, trên mặt họ bộc lộ biểu cảm gần như thành kính, bọn họ xếp thành từng hàng đi tới kè hồ rồi lần lượt quỳ xuống.
Ông lão dẫn chúng tôi vào thôn tối hôm qua thì ngửa mặt lên trời quát to một tiếng gì đó, tiếp theo đám thôn dân kia đồng loại úp mặt vào giữa hai tay, vái lạy một hồi thật lâu với mặt hồ.
Tôi không nghe rõ ông lão kia hô cái gì, thế nhưng số lần đám thôn dân kia dập đầu chắc chắn phải lớn hơn ba, hơn nữa thời gian cũng không nhau có người dài có người ngắn. Những thôn dân đứng phía sau thì lộ ra vẻ mặt trang trọng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, tỏ rõ đây là một loại nghi thức gì đó.
Một hàng phía trước lạy xong thì lui sang hai bên đứng thẳng, một hàng phía sau lại lập tức tiến lên thay thế, rồi lặp đi lặp lại như vậy.
Chúng tôi đứng trốn phía sau lùm cây không dám thở mạnh, nhìn xem nhưng thôn dân của thôn thần này sau khi làm nghi lễ Tiễn thần tối hôm qua lại làm ra một nghi thức quỳ lạy tập thể vô cùng quỷ dị.
Sau khi tất cả các thôn dân đều thực hiện hết một lượt, ông lão lại ngửa đầu lên hô to một tiếng, tiếp đó ông ta nhận lấy con dao nhỏ từ phía sau cứa lên cổ tay mình một cái, để mặc máu tươi chảy xuống cái hồ nước chảy ngược tối hôm qua.
Thôn dân đứng phía sau lại bắt đầu xếp hàng theo lượt, từng người một nhận lấy con dao sau đó lấy máu rồi lại lui ra.
“Sao lúc tế bái ban nãy không lấy máu luôn nhỉ?” Ngụy Yến nằm sau lưng tôi, tựa hồ cô ấy có phần sốt ruột: “Bọn họ lặp lại như thế chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?”
“Bọn họ làm vậy là muốn chờ thứ vừa nuốt vào trong bụng phát huy công hiệu.” Lão Miêu híp mắt lại bất đắc dĩ giải thích với Ngụy Yến.
Tôi cũng nhìn Ngụy Yến cười, thấy gương mặt vị quỷ sai này đã đỏ lên thì vội vàng quay đầu lại xem đám thôn dân.
Lúc này, việc lấy máu đã gần xong hết, thế nhưng tất cả mọi người vẫn cứ để mặc cho máu chảy ra từ miệng vết thương, gương mặt không có biểu cảm gì mà nhìn người khác lấy máu.
Tôi nhìn thấy có mấy người phụ nữ có thai, khi lấy máu còn cắt hai nhát, hiển nhiên một nhát dư ra kia là lấy thay cho đứa nhỏ trong bụng.
Chờ tất cả mọi người cặt xong hết, mấy thôn dân dùng dây thừng và đòn gánh khiêng lên một cái lu lớn cao hơn người từ phía sau tới đây, bọn họ đặt cái lu xuống ngay bên cạnh ông lão rồi lui xuống dưới.
Ông lão nói vài lời gì đó vào trong lu, sau đó vươn tay đẩy cái lu lớn kia.
Thôn dân phía sau đồng loạt hét lớn, dần già cũng bắt chước ông lão tới đẩy cái lu lớn.
“Bên trong không phải canh thịt người đầu lâu hầm cách thủy chứ?” Ngụy Yến nhìn cái lu lớn kia hỏi một câu yếu ớt.
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào cái lu lớn đang nghiêng dần xuống kia, đột nhiên một thứ nước màu cam đổ ra từ trong lu, theo cùng với đó là đám cá con to chừng hai ngón tay.
Đám cá con kia có màu nâu giống cá râu dính trong sông Âm, trong lòng tôi không khỏi nghĩ thầm trách không được trong sông Âm toàn cá râu dính, hóa ra đều do mấy người thả xuống cả.
Thế nhưng theo độ nghiêng càng ngày càng lớn của cái lu, một vật hình tròn từ trong lu rơi ra ngoài, bên cạnh đó còn có cả vài thứ màu vàng sáng theo vật hình tròn kia rơi vào trong hồ.