Chương 288: Quan tài đá và Kiến Mộc
Tôi nhìn ông lão nước mắt rơi như mưa, nhất thời không biết khúc gỗ mục trong tay tôi lại có tác dụng lớn như vậy. Một ông lão hơn sáu mươi tuổi lại khóc thương tâm đ ến như thế.
“Ông nói đi.” Sư công ra hiệu tôi đưa khúc gỗ mục cho ông lão, trầm giọng nói.
“Trở về! Trở về rồi…” Ông lão ôm chặt khúc gỗ mục vào lòng, miệng lẩm bẩm vài câu.
Tôi liếc nhìn sư công, cảm giác lão địa chủ này dường như thích làm những thứ mà người ta nghĩ không ra. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao ông ấy lại biết khúc gỗ mục được gọi là Kiến Mộc này có liên quan đến thôn?
Sư công dựa vào lưng lão Miêu, nhìn bả vai của ông lão đang run rẩy kịch liệt, mặc cho ông lão lẩm bẩm vài câu lúc ban đầu cho đến khi há to miệng hít vào từng ngụm khí.
“Ông ta không tắt thở chứ?” Ngụy Yến có chút lo lắng nhìn ông lão thở hồng hộc như cá mắc cạn.
Trường Sinh nắm chặt tay của tôi thối lui sang bên cạnh: “Thứ này rất quan trọng đối với thôn.”
Tôi lườm cậu ấy. Cho dù là ai nhìn vẻ mặt của ông lão cũng có thể đoán ra được mà.
Nếu không phải do chúng tôi thiếu hiểu biết, rõ ràng đã ra khỏi thôn lại lượn vòng trở về, chúng tôi cũng không gặp chuyện của ngày hôm nay, càng không đưa khúc gỗ mục cho ông lão xem.
Một lúc lâu sau, ông lão hít thêm vài hơi nữa, bàn tay yếu ớt vuốt v e khúc gỗ như vuốt v e một thứ gì đó rất thân thiết, lúc này ông lão mới ngẩng đầu nhìn chúng tôi: “Khiến các vị chê cười rồi.”
“Một khúc gỗ mục đã có thể khiến ông khóc ngon lành như vậy, ông đúng là chẳng ra làm sao cả.” Lão Miêu nhìn chăm chú khúc gỗ trong tay ông lão, có chút khinh thường nói.
Nhưng ông lão kia chỉ lắc đầu, ngồi xếp bằng trên bờ đê, đặt khúc gỗ mục xuống dưới chân: “Các người đã mang khúc gỗ này đến cho tôi xem, nhất định các người đã biết nó rất quan trọng đối với chúng tôi. Có điều các người không biết nó quan trọng với chúng tôi đến cỡ nào.”
“Không sai.” Sư công vỗ vai lão Miêu, ra hiệu lão ngồi xuống.
Lão Miêu dùng chân quét quét mấy nhánh cây trên bờ hồ, quét thành một nơi bằng phẳng, sau đó thả sư công xuống, còn mình thì ngồi xếp bằng một bên, vẫn không quên vỗ vỗ bên cạnh rồi nói với chúng tôi: “Hai đứa cũng ngồi xuống nghe chuyện cũ của ông ta đi.”
“Bởi vì các người nên cô Lục mới chết đúng không?” Ông lão nhìn cối xay gỗ trong tay sư công, khẳng định chắc nịch.
Tôi nhìn Trường Sinh, sau đó gật đầu thật mạnh: “Không sai.”
“Cảm ơn các vị.” Hai chân ông lão khẽ động, quỳ xuống đất dập đầu ba cái với chúng tôi.
Tôi nghe âm thanh dập đầu nặng nề, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Từ mức độ coi trọng của ông lão đối với khúc gỗ, nó rõ ràng là đồ trong thôn, nhưng lại bị cô Sáu chiếm mất. Ông lão cảm ơn chúng tôi đã giúp ông ta trừ hại, nhưng trên thực tế chúng tôi còn phải cảm ơn cô Sáu đã cứu tỉnh Trường Sinh. Chuyện trong đó quả thật không thể nói rõ ràng được.
Gương mặt lão Miêu cứng đờ, vội vàng quay đầu trừng mắt với Ngụy Yến và Tiểu Bạch đang nhấp nhổm, sau đó khoát tay với ông lão: “Không cần cảm ơn đâu. Ông chỉ cần nói chuyện của khúc gỗ mục này cho rõ ràng là được, chúng tôi sẽ trả nó cho ông.”
“Cái gì?” Tiểu Bạch lập tức không hài lòng, lớn tiếng hỏi lão Miêu.
Lão Miêu quay mặt sang một bên, nhìn ông lão nói: “Tôi có thể làm chủ việc này, ông cứ nói đi.”
Khụ! Khụ! Sư công đột nhiên ho khan hai tiếng nhưng vẫn không lên tiếng.
Tôi thấy mặt lão Miêu co lại, thấy sư công không nói, gan lại lớn hơn thúc giục ông lão kia nói chuyện.
Thật ra, tôi cũng cảm thấy hiếu kỳ với cái gọi là Kiến Mộc. Bài vị cũng là dùng Kiến Mộc hoàn thành. Tôi và những linh thể như Âm Long, Ngụy Yến có thể xuyên thẳng qua bài vị nhưng tôi cũng đã cầm qua khúc gỗ mục, còn có cối xay gỗ, tay lại không thể xuyên qua được. Rốt cuộc giữa chúng có gì khác biệt?
Ông lão nhìn Kiến Mộc trong ngực, hai mắt giống như phản chiếu hồ nước: “Các người từ đáy hồ lên sao?”
“Vâng.” Tôi khẽ lên tiếng. Vừa nãy chúng tôi cũng đã nói chúng tôi tìm được khúc gỗ dưới đáy hồ, còn không phải từ đáy hồ lên sao?
“Bên dưới là con đường Hoàng Tuyền, còn có một sông Âm nữa đúng không?” Hai mắt của ông lão đột nhiên tỏa sáng, nhìn thẳng vào tôi và Trường Sinh, thỉnh thoảng đảo qua Ngụy Yến và Tiểu Bạch: “Mọi người đều có cảm ứng đối với Kiến Mộc đúng không?”
Trường Sinh lập tức nhìn tôi, sau đó nhìn sang sư công, cuối cùng gật đầu đáp: “Không sai.”
“Vậy các người cũng biết năm quan tài đá Xi Vưu?” Hai mắt ông lão trầm xuống, tròng mắt như muốn lao ra ngoài mà nhìn chúng tôi.
“Ông hỏi cái gì cũng đúng hết. Quan tài đá, Kiến Mộc, còn có vảy rồng, nuôi cổ thần, chúng ta biết hết.” Sư công nghe ông lão hỏi cẩn thận từng cái, lập tức khoát tay với ông ta, nói thẳng.
“Như vậy thì tốt.” Ông lão dường như có chút buồn cười, nhẹ gật đầu với sư công, sau đó ông ta nâng nhẹ khúc gỗ mục lên trước ngực: “Các người có biết lý do vì sao nó lại tên Kiến Mộc không?”
Tôi ngẩn người, cố gắng nhớ lại những gì mà lần trước Đại Hồng đã nói.
Kiến Mộc là một loại thánh thụ mà tiên dân thượng cổ sùng bái. Truyền thuyết kể rằng nó chính là trụ cột trời đất ở Côn Luân, là cầu nối liên kết giữa trời đất, con người và thần tiên. Hoàng đế Phục Hi trong Tam Hoàng Ngũ Đế thượng cổ đã thông qua Kiến Mộc mà lui tới giữa Thiên Đình và nhân gian.
Tôi không biết mình có nhớ nhầm hay không. Đại Hồng đã từng nói qua Kiến Mộc chỉ là một cái tên, chứ không phải Kiến Mộc thật sự.
Nếu thứ nằm trong tay chúng tôi là Kiến Mộc thật sự, chúng tôi phát tài rồi.
“Là Kiến Mộc mà Côn Bằng chín tầng trời Côn Luân nghỉ lại sao?” Lần này Ngụy Yến thể hiện bản lĩnh không học không tài của mình, trả lời câu hỏi của ông lão.
“Không sai.” Ông lão vui mừng nhìn Ngụy Yến, sau đó đặt Kiến Mộc lên đùi, nói: “Hoàng đế trong truyền thuyết có thể đánh bại Xi Vưu là nhờ mượn được binh của Thiên Đình, mà đám thiên binh là thông qua Kiến Mộc để xuống hạ giới.”
“Cái này…” Ngụy Yến khó khăn nhìn ông lão, dường như có chút xấu hổ vì lời tán dương vừa rồi của ông ta.
Tôi đã từng nghe qua vô số phiên bản về cuộc đại chiến giữa Hoàng đế và Xi Vưu, nhưng tổng thể mà nói ông lão này nói cũng không sai.
Hoàng đế vốn đánh không lại Xi Vưu, về sau đã mượn ngoại lực mới có thể đánh bại được Xi Vưu. Về phần mượn binh thông qua Kiến Mộc từ trên trời giáng xuống thì không biết được rồi.
“Nói tiếp đi.” Hiển nhiên sư công vô cùng hiểu rõ đoạn truyền thuyết này, khoan thai khoát tay ra hiệu ông lão nói tiếp.
“Cho nên, nghe đồn Kiến Mộc thuộc quyền sở hữu của thần tộc. Tôi nhớ bố của tôi đã từng nói với tôi rằng Kiến Mộc chính là mệnh mạch của thôn chúng tôi, nhất định phải tìm cho bằng được nó trở về.” Ông lão nói đến đây, ánh mắt lóe lên hận ý.
“Khi ông ra đời thì Kiến Mộc đã mất rồi sao?” Tiểu Bạch lắm miệng ngang ngửa với Ngụy Yến. Khi ông lão vừa mới nói xong, con hàng này lập tức giội cho người ta một gáo nước lạnh.
Cũng may ông lão không thèm để ý. Ông ta gật đầu với Tiểu Bạch rồi nói tiếp:
“Không sai, khi tôi ra đời, cô Lục đã đến làng của chúng tôi. Hơn nữa, người trong thôn chúng tôi đều phải nhìn sắc mặt của bà ta mà làm việc. Bởi vì Kiến Mộc chính là lão bà đó trộm đi.”
Khụ! Lão Miêu vội vàng ho một tiếng, sau đó trừng mắt với chúng tôi rồi quay sang hỏi ông lão: “Tại sao bà ấy biết trong thôn các người có Kiến Mộc?”
“Các người đừng thấy lão bà đó nhìn còn trẻ nhưng trên thực tế, tuổi tác của bà ta đã hơn trăm tuổi. Theo như bố tôi nói, khi đó trong thôn gần như không có người ngoài vào. Người trong thôn chỉ dựa vào việc nuôi cá trong hồ này đổi lấy tiền sinh hoạt. Nhưng có một ngày có một người phụ nữ xinh đẹp đến, mang cho người trong thôn chúng tôi rất nhiều thứ mà bình thường chúng tôi khó mua được. Vì thế, người trong thôn chúng tôi đã không xem người phụ nữ đó là người ngoài.” Ông lão nói đến đây, hận ý trong mắt của ông ta lại đậm hơn mấy phần.
Ông ta vì cố nén hận ý, hít sâu vài cái, sau đó nhìn Kiến Mộc trên đùi rồi mới nói tiếp: “Nhưng người phụ nữ đó vẫn luôn nghe ngóng chuyện trong thôn, hàng đêm còn chạy đến hồ nhìn quanh. Có một buổi sáng, người phụ nữ đó toàn thân ướt đẫm từ trong hồ leo lên, vô cùng vui mừng chạy ra ngoài thôn.”
Ông lão nói đến đây, đột nhiên nghiến răng: “Ông nội của tôi đến ngày đoàn tụ mới phát hiện không còn nhìn thấy Kiến Mộc dưới đáy hồ nữa. Ông ấy biết nhất định là người phụ nữ kia đã trộm đi. Lúc đó, ông nội của tôi bị tức chết. Chưa được một tháng, người phụ nữ kia quay về, khi đó trên người của bà ta toàn là dấu răng lớn nhỏ không đều, hơn nữa còn chảy nước mủ.”
Tôi nghe ông lão nói đến đây, lập tức biết được việc này có liên quan đến đám côn trùng trong hồ nước. Nhưng không phải ngay cả lão Miêu cũng có thể phá được loại cổ đó sao?
Lúc đó, cho dù cô Sáu không biết lão Miêu, nhưng ít nhất cũng quen biết một số cao thủ dùng cổ chứ? Hơn nữa, bà ấy đã có được Kiến Mộc, làm sao bà ấy cũng không cần quay lại thôn chứ?
“Bố của tôi nói rõ Kiến Mộc đang ở trên người bà ta. Bố của tôi sẽ dạy cho bà ta cách khống chế đám côn trùng, còn bà ta thì dạy cho chúng tôi cách tế tự thần hồ.” Ông lão nói đến đây, chợt có chút mất hồn: “Điều này chỉ trách đám con cháu chúng tôi bất tài. Đồ vật truyền thừa của tổ tông lại để mất, ngay cả chuyện tế tự thần hồ cũng không rõ ràng bằng một người ngoài.”
“Phương pháp trừ bỏ côn trùng vẫn còn ở trong thôn sao? Tôi nghĩ mãi mà không rõ dường như vấn đề không lớn mà?”
“Là bố của tôi lừa bà ta.” Ông lão lắc đầu, tay sờ Kiến Mộc, nói: “Cho dù bố của tôi có khu trừ toàn bộ côn trùng trên người bà ta, bà ta cũng không trả Kiến Mộc cho chúng tôi. Bà ta đến đây là vì Kiến Mộc.”
Tôi lập tức cảm thấy bi ai giùm cô Sáu. Khi đó, có khi bà ấy cũng không biết chỉ cần tìm lão Miêu là có thể khu trừ loại cổ đó.
Cả đời bà ấy ở lại đây trông coi, một là vì hồn đài, hai là bà ấy không thể khu trừ hoàn toàn côn trùng trên người. Thật không ngờ người trong thôn lại lừa bà ấy.
“Vậy vì sao người trong thôn các người lại không thể ra ngoài?” Ngụy Yến chăm chú lắng nghe, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
“Bà ta khác với chúng tôi. Bà ta chỉ dính trên da thịt, còn chúng tôi thì từ lúc mang thai trong bụng mẹ, thứ côn trùng đó đã đi theo chúng tôi rồi.” Ông lão mỉm cười hiền lành nói với Ngụy Yến.
Tôi lập tức nhớ đến chuyện vừa rồi bọn họ làm trong hồ. Nếu bọn họ đã biết như vậy, tại sao lại còn xuống nước, còn muốn dẫn ra đám côn trùng đó chứ?
“Vậy thứ này có liên quan gì đến quan tài đá?” Lão Miêu không thèm để ý đến đám côn trùng trong nước. Ít nhất người ta cũng đã giải được mấy chục năm trước. Bây giờ cái mà lão quan tâm chính là mối liên quan giữa quan tài đá và Kiến Mộc.
“Ông nói đi.” Sư công ra hiệu tôi đưa khúc gỗ mục cho ông lão, trầm giọng nói.
“Trở về! Trở về rồi…” Ông lão ôm chặt khúc gỗ mục vào lòng, miệng lẩm bẩm vài câu.
Tôi liếc nhìn sư công, cảm giác lão địa chủ này dường như thích làm những thứ mà người ta nghĩ không ra. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao ông ấy lại biết khúc gỗ mục được gọi là Kiến Mộc này có liên quan đến thôn?
Sư công dựa vào lưng lão Miêu, nhìn bả vai của ông lão đang run rẩy kịch liệt, mặc cho ông lão lẩm bẩm vài câu lúc ban đầu cho đến khi há to miệng hít vào từng ngụm khí.
“Ông ta không tắt thở chứ?” Ngụy Yến có chút lo lắng nhìn ông lão thở hồng hộc như cá mắc cạn.
Trường Sinh nắm chặt tay của tôi thối lui sang bên cạnh: “Thứ này rất quan trọng đối với thôn.”
Tôi lườm cậu ấy. Cho dù là ai nhìn vẻ mặt của ông lão cũng có thể đoán ra được mà.
Nếu không phải do chúng tôi thiếu hiểu biết, rõ ràng đã ra khỏi thôn lại lượn vòng trở về, chúng tôi cũng không gặp chuyện của ngày hôm nay, càng không đưa khúc gỗ mục cho ông lão xem.
Một lúc lâu sau, ông lão hít thêm vài hơi nữa, bàn tay yếu ớt vuốt v e khúc gỗ như vuốt v e một thứ gì đó rất thân thiết, lúc này ông lão mới ngẩng đầu nhìn chúng tôi: “Khiến các vị chê cười rồi.”
“Một khúc gỗ mục đã có thể khiến ông khóc ngon lành như vậy, ông đúng là chẳng ra làm sao cả.” Lão Miêu nhìn chăm chú khúc gỗ trong tay ông lão, có chút khinh thường nói.
Nhưng ông lão kia chỉ lắc đầu, ngồi xếp bằng trên bờ đê, đặt khúc gỗ mục xuống dưới chân: “Các người đã mang khúc gỗ này đến cho tôi xem, nhất định các người đã biết nó rất quan trọng đối với chúng tôi. Có điều các người không biết nó quan trọng với chúng tôi đến cỡ nào.”
“Không sai.” Sư công vỗ vai lão Miêu, ra hiệu lão ngồi xuống.
Lão Miêu dùng chân quét quét mấy nhánh cây trên bờ hồ, quét thành một nơi bằng phẳng, sau đó thả sư công xuống, còn mình thì ngồi xếp bằng một bên, vẫn không quên vỗ vỗ bên cạnh rồi nói với chúng tôi: “Hai đứa cũng ngồi xuống nghe chuyện cũ của ông ta đi.”
“Bởi vì các người nên cô Lục mới chết đúng không?” Ông lão nhìn cối xay gỗ trong tay sư công, khẳng định chắc nịch.
Tôi nhìn Trường Sinh, sau đó gật đầu thật mạnh: “Không sai.”
“Cảm ơn các vị.” Hai chân ông lão khẽ động, quỳ xuống đất dập đầu ba cái với chúng tôi.
Tôi nghe âm thanh dập đầu nặng nề, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Từ mức độ coi trọng của ông lão đối với khúc gỗ, nó rõ ràng là đồ trong thôn, nhưng lại bị cô Sáu chiếm mất. Ông lão cảm ơn chúng tôi đã giúp ông ta trừ hại, nhưng trên thực tế chúng tôi còn phải cảm ơn cô Sáu đã cứu tỉnh Trường Sinh. Chuyện trong đó quả thật không thể nói rõ ràng được.
Gương mặt lão Miêu cứng đờ, vội vàng quay đầu trừng mắt với Ngụy Yến và Tiểu Bạch đang nhấp nhổm, sau đó khoát tay với ông lão: “Không cần cảm ơn đâu. Ông chỉ cần nói chuyện của khúc gỗ mục này cho rõ ràng là được, chúng tôi sẽ trả nó cho ông.”
“Cái gì?” Tiểu Bạch lập tức không hài lòng, lớn tiếng hỏi lão Miêu.
Lão Miêu quay mặt sang một bên, nhìn ông lão nói: “Tôi có thể làm chủ việc này, ông cứ nói đi.”
Khụ! Khụ! Sư công đột nhiên ho khan hai tiếng nhưng vẫn không lên tiếng.
Tôi thấy mặt lão Miêu co lại, thấy sư công không nói, gan lại lớn hơn thúc giục ông lão kia nói chuyện.
Thật ra, tôi cũng cảm thấy hiếu kỳ với cái gọi là Kiến Mộc. Bài vị cũng là dùng Kiến Mộc hoàn thành. Tôi và những linh thể như Âm Long, Ngụy Yến có thể xuyên thẳng qua bài vị nhưng tôi cũng đã cầm qua khúc gỗ mục, còn có cối xay gỗ, tay lại không thể xuyên qua được. Rốt cuộc giữa chúng có gì khác biệt?
Ông lão nhìn Kiến Mộc trong ngực, hai mắt giống như phản chiếu hồ nước: “Các người từ đáy hồ lên sao?”
“Vâng.” Tôi khẽ lên tiếng. Vừa nãy chúng tôi cũng đã nói chúng tôi tìm được khúc gỗ dưới đáy hồ, còn không phải từ đáy hồ lên sao?
“Bên dưới là con đường Hoàng Tuyền, còn có một sông Âm nữa đúng không?” Hai mắt của ông lão đột nhiên tỏa sáng, nhìn thẳng vào tôi và Trường Sinh, thỉnh thoảng đảo qua Ngụy Yến và Tiểu Bạch: “Mọi người đều có cảm ứng đối với Kiến Mộc đúng không?”
Trường Sinh lập tức nhìn tôi, sau đó nhìn sang sư công, cuối cùng gật đầu đáp: “Không sai.”
“Vậy các người cũng biết năm quan tài đá Xi Vưu?” Hai mắt ông lão trầm xuống, tròng mắt như muốn lao ra ngoài mà nhìn chúng tôi.
“Ông hỏi cái gì cũng đúng hết. Quan tài đá, Kiến Mộc, còn có vảy rồng, nuôi cổ thần, chúng ta biết hết.” Sư công nghe ông lão hỏi cẩn thận từng cái, lập tức khoát tay với ông ta, nói thẳng.
“Như vậy thì tốt.” Ông lão dường như có chút buồn cười, nhẹ gật đầu với sư công, sau đó ông ta nâng nhẹ khúc gỗ mục lên trước ngực: “Các người có biết lý do vì sao nó lại tên Kiến Mộc không?”
Tôi ngẩn người, cố gắng nhớ lại những gì mà lần trước Đại Hồng đã nói.
Kiến Mộc là một loại thánh thụ mà tiên dân thượng cổ sùng bái. Truyền thuyết kể rằng nó chính là trụ cột trời đất ở Côn Luân, là cầu nối liên kết giữa trời đất, con người và thần tiên. Hoàng đế Phục Hi trong Tam Hoàng Ngũ Đế thượng cổ đã thông qua Kiến Mộc mà lui tới giữa Thiên Đình và nhân gian.
Tôi không biết mình có nhớ nhầm hay không. Đại Hồng đã từng nói qua Kiến Mộc chỉ là một cái tên, chứ không phải Kiến Mộc thật sự.
Nếu thứ nằm trong tay chúng tôi là Kiến Mộc thật sự, chúng tôi phát tài rồi.
“Là Kiến Mộc mà Côn Bằng chín tầng trời Côn Luân nghỉ lại sao?” Lần này Ngụy Yến thể hiện bản lĩnh không học không tài của mình, trả lời câu hỏi của ông lão.
“Không sai.” Ông lão vui mừng nhìn Ngụy Yến, sau đó đặt Kiến Mộc lên đùi, nói: “Hoàng đế trong truyền thuyết có thể đánh bại Xi Vưu là nhờ mượn được binh của Thiên Đình, mà đám thiên binh là thông qua Kiến Mộc để xuống hạ giới.”
“Cái này…” Ngụy Yến khó khăn nhìn ông lão, dường như có chút xấu hổ vì lời tán dương vừa rồi của ông ta.
Tôi đã từng nghe qua vô số phiên bản về cuộc đại chiến giữa Hoàng đế và Xi Vưu, nhưng tổng thể mà nói ông lão này nói cũng không sai.
Hoàng đế vốn đánh không lại Xi Vưu, về sau đã mượn ngoại lực mới có thể đánh bại được Xi Vưu. Về phần mượn binh thông qua Kiến Mộc từ trên trời giáng xuống thì không biết được rồi.
“Nói tiếp đi.” Hiển nhiên sư công vô cùng hiểu rõ đoạn truyền thuyết này, khoan thai khoát tay ra hiệu ông lão nói tiếp.
“Cho nên, nghe đồn Kiến Mộc thuộc quyền sở hữu của thần tộc. Tôi nhớ bố của tôi đã từng nói với tôi rằng Kiến Mộc chính là mệnh mạch của thôn chúng tôi, nhất định phải tìm cho bằng được nó trở về.” Ông lão nói đến đây, ánh mắt lóe lên hận ý.
“Khi ông ra đời thì Kiến Mộc đã mất rồi sao?” Tiểu Bạch lắm miệng ngang ngửa với Ngụy Yến. Khi ông lão vừa mới nói xong, con hàng này lập tức giội cho người ta một gáo nước lạnh.
Cũng may ông lão không thèm để ý. Ông ta gật đầu với Tiểu Bạch rồi nói tiếp:
“Không sai, khi tôi ra đời, cô Lục đã đến làng của chúng tôi. Hơn nữa, người trong thôn chúng tôi đều phải nhìn sắc mặt của bà ta mà làm việc. Bởi vì Kiến Mộc chính là lão bà đó trộm đi.”
Khụ! Lão Miêu vội vàng ho một tiếng, sau đó trừng mắt với chúng tôi rồi quay sang hỏi ông lão: “Tại sao bà ấy biết trong thôn các người có Kiến Mộc?”
“Các người đừng thấy lão bà đó nhìn còn trẻ nhưng trên thực tế, tuổi tác của bà ta đã hơn trăm tuổi. Theo như bố tôi nói, khi đó trong thôn gần như không có người ngoài vào. Người trong thôn chỉ dựa vào việc nuôi cá trong hồ này đổi lấy tiền sinh hoạt. Nhưng có một ngày có một người phụ nữ xinh đẹp đến, mang cho người trong thôn chúng tôi rất nhiều thứ mà bình thường chúng tôi khó mua được. Vì thế, người trong thôn chúng tôi đã không xem người phụ nữ đó là người ngoài.” Ông lão nói đến đây, hận ý trong mắt của ông ta lại đậm hơn mấy phần.
Ông ta vì cố nén hận ý, hít sâu vài cái, sau đó nhìn Kiến Mộc trên đùi rồi mới nói tiếp: “Nhưng người phụ nữ đó vẫn luôn nghe ngóng chuyện trong thôn, hàng đêm còn chạy đến hồ nhìn quanh. Có một buổi sáng, người phụ nữ đó toàn thân ướt đẫm từ trong hồ leo lên, vô cùng vui mừng chạy ra ngoài thôn.”
Ông lão nói đến đây, đột nhiên nghiến răng: “Ông nội của tôi đến ngày đoàn tụ mới phát hiện không còn nhìn thấy Kiến Mộc dưới đáy hồ nữa. Ông ấy biết nhất định là người phụ nữ kia đã trộm đi. Lúc đó, ông nội của tôi bị tức chết. Chưa được một tháng, người phụ nữ kia quay về, khi đó trên người của bà ta toàn là dấu răng lớn nhỏ không đều, hơn nữa còn chảy nước mủ.”
Tôi nghe ông lão nói đến đây, lập tức biết được việc này có liên quan đến đám côn trùng trong hồ nước. Nhưng không phải ngay cả lão Miêu cũng có thể phá được loại cổ đó sao?
Lúc đó, cho dù cô Sáu không biết lão Miêu, nhưng ít nhất cũng quen biết một số cao thủ dùng cổ chứ? Hơn nữa, bà ấy đã có được Kiến Mộc, làm sao bà ấy cũng không cần quay lại thôn chứ?
“Bố của tôi nói rõ Kiến Mộc đang ở trên người bà ta. Bố của tôi sẽ dạy cho bà ta cách khống chế đám côn trùng, còn bà ta thì dạy cho chúng tôi cách tế tự thần hồ.” Ông lão nói đến đây, chợt có chút mất hồn: “Điều này chỉ trách đám con cháu chúng tôi bất tài. Đồ vật truyền thừa của tổ tông lại để mất, ngay cả chuyện tế tự thần hồ cũng không rõ ràng bằng một người ngoài.”
“Phương pháp trừ bỏ côn trùng vẫn còn ở trong thôn sao? Tôi nghĩ mãi mà không rõ dường như vấn đề không lớn mà?”
“Là bố của tôi lừa bà ta.” Ông lão lắc đầu, tay sờ Kiến Mộc, nói: “Cho dù bố của tôi có khu trừ toàn bộ côn trùng trên người bà ta, bà ta cũng không trả Kiến Mộc cho chúng tôi. Bà ta đến đây là vì Kiến Mộc.”
Tôi lập tức cảm thấy bi ai giùm cô Sáu. Khi đó, có khi bà ấy cũng không biết chỉ cần tìm lão Miêu là có thể khu trừ loại cổ đó.
Cả đời bà ấy ở lại đây trông coi, một là vì hồn đài, hai là bà ấy không thể khu trừ hoàn toàn côn trùng trên người. Thật không ngờ người trong thôn lại lừa bà ấy.
“Vậy vì sao người trong thôn các người lại không thể ra ngoài?” Ngụy Yến chăm chú lắng nghe, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
“Bà ta khác với chúng tôi. Bà ta chỉ dính trên da thịt, còn chúng tôi thì từ lúc mang thai trong bụng mẹ, thứ côn trùng đó đã đi theo chúng tôi rồi.” Ông lão mỉm cười hiền lành nói với Ngụy Yến.
Tôi lập tức nhớ đến chuyện vừa rồi bọn họ làm trong hồ. Nếu bọn họ đã biết như vậy, tại sao lại còn xuống nước, còn muốn dẫn ra đám côn trùng đó chứ?
“Vậy thứ này có liên quan gì đến quan tài đá?” Lão Miêu không thèm để ý đến đám côn trùng trong nước. Ít nhất người ta cũng đã giải được mấy chục năm trước. Bây giờ cái mà lão quan tâm chính là mối liên quan giữa quan tài đá và Kiến Mộc.