Chương 292: Tổ huấn ngàn năm trước
Chúng tôi cũng không ngờ đến con ác quỷ đó vào trong vậy mà lại không nhìn người bên trong cánh cửa bèn đi thẳng vòng quanh chỗ Ngụy Yến, chỉ nghe thấy Ngụy Yến hô to một tiếng, theo đó bị cuốn vào trong bóng đen.
“Trương Dương!” Ngụy Yến dường như ngay cả tay cũng chẳng còn sức, chỉ có thể hô một tiếng đã bị bóng đen bao trùm rồi.
Mắt thấy Ngụy Yến sắp bị bóng đen kia kéo ra cửa, tôi vội ra một pháp ấn ở cửa gỗ.
“Cháy!”
Pháp ấn của tôi vẫn chưa đến đã nghe thấy Trường Sinh kêu một tiếng, cành liễu cây mây cuốn lấy nhau, mà Âm Long vẫy mạnh đuôi rắn, thân rắn kéo dài vòng về phía cửa, há to miệng với bóng đen trong cửa.
“Vào trận rồi, mọi người đứng ở vị trí của mình!” Lúc này, sư công vô cùng nhanh nhẹn, hét to một tiếng, trong miệng niệm chú nhanh vô cùng.
Tôi vội tập trung tĩnh khí, dùng tất cả nguyên khí gợi lên máu mình mới dùng vẽ những phù chú kia lên tường.
“Vù!” Bóng đen kia bao lấy Ngụy Yến vẫn muốn nhào ra phía cửa nhưng đột nhiên bị trận phù Thất Sát Tỏa Hồn trận miễn xá.
“Nhanh!” Lão Miêu thấy có hiệu quả nên vội vàng hét lên một tiếng, hai tay vứt người giấy ra bên ngoài.
“Thu!” Tôi dẫn những phù văn kia từ từ thoát ra khỏi tường, đi chầm chậm đến chỗ ác quỷ.
“Vù!”
Con ác quỷ đó đột nhiên gầm lên, bóng đen lan ra, Ngụy Yến bị kéo ra ngoài, bóng đen theo đó lại nhanh chóng chuyện động xung quanh phù văn.
“Nhóc Dương giữ lấy!” Hai tay sư công lúc này không biết đang tìm cái gì dưới đất hét lên với tôi.
Trong lòng tôi thầm sốt ruột, tên Thất Sát Tỏa Hồn trận nghe thôi đã rất tàn nhẫn, thật ra toàn bộ đều dựa vào ba hồn bảy vía của người bày trận giữ, còn trận này là trận phù tôi dùng huyết tinh để vẽ cũng chỉ có tôi mới có thể khống chế, nếu như ba hồn tôi không ổn định thì những phù văn được tôi dẫn sẽ lập tức biến thành một vết máu trên tường.
“Định!” Cành liễu và cây mây của Trường Sinh nhanh chóng quấn chặt lấy bóng đen kia, Hắc Xà cũng thoát ra ngoài từ trong cơ thể của Trường Sinh, hai đầu rắn hợp lại dùng toàn sức lực cắn bóng đen.
“Hắn không có thực thể đâu, chỉ có thể dùng phù chú!” Ngụy Yến ra từ trong bóng đen, sau khi hồi thần lại nhanh chóng hét lên với chúng tôi.
“Tật!”
Tôi nghe vậy hít một hơi thật mạnh, dẫn phù văn lên phía trước muốn trói bóng đen lại, nhưng cho dù làm thế nào cũng không lên phía trước được.
“Trương Dương!” Trường Sinh đột nhiên bị bóng đen kéo lấy, suýt nữa thì vào trận rồi, vội vàng hét lên với tôi.
“Đỡ hơn chưa?” Tôi sợ lỡ tay làm tổn thương Trường Sinh, vội dẫn phù văn lùi về sau, nói với Trường Sinh: “Anh lùi ra đi, tôi dẫn phù vào, nếu không được anh lại lên!”
“Nhóc Dương đừng lên lung tung!” Lão Miêu lúc này đang cố gắng vứt người giấy vào trong, nghe tôi muốn động thủ bèn vội lên tiếng.
“Vù!”
Đột nhiên bóng đen lan ra mạnh mẽ, như một người đang vươn vai, theo đó là một chuỗi âm thanh róc rách vang lên ngoài cửa, thấy vô số linh thể xông vào trong gạch bùn.
Trong lòng tôi thầm mắng mình ngớ ngẩn, sao có thể quên mất chuyện này chứ.
Vừa nãy những linh thể kia không xông vào vì đại boss muốn đụng cửa cho nên mới ngó nghiêng ở bên cạnh, sau đó tôi vẽ phù văn lên tường cho nên mới không thể xuyên qua tường đi vào.
Mà tôi vì khởi động Thất Sát Tỏa Hồn trận dẫn phù văn trên tường xuống, lúc này đại boss vừa triệu tập, những tiểu lâu la nhất định sẽ xuyên qua tường mà vào rồi.
Cũng chỉ trách chúng tôi quá gấp gáp, người xưa có câu “bình thường không làm điều xấu, nửa đêm không sợ ma gõ cửa”, thật ra rất lừa người đó, bạn là chuyện xấu thì đến cửa quỷ cũng không tìm, đến thẳng giường bạn bóp ch ết bạn, còn lễ phép gõ cửa như vậy?
Trừ phi mỗi con quỷ đều chết vài năm như Ngụy Yến, còn giống con người, đi cửa sau!
Những linh thể kia vừa tiến vào đã chìa vuốt ra bổ nhào về phía tôi.
Trong lòng tôi hiểu rõ trận pháp này là do tôi khởi động, bóng đen kia thân làm ác quỷ ngàn năm nhất định cũng sẽ chỉ để những linh thể khác đối phí tôi, đây cũng là lí do bày trận lúc nào cũng có người đứng trận.
Thứ nhất là vì yêu cầu trận pháp bổn thân, hai là bày trận bảo vệ người bày trận tốt hơn.
“Cháy!”
Những linh thể kia còn chưa đến bên cạnh tôi, cành liễu của Trường Sinh đã bắt đầu di chuyển xung quanh tôi rồi, vừa thấy linh thể lập tức quấn lấy.
Tiểu Bạch cũng mở bàn tay trắng mập của mình, cuối cùng cũng không cần hít nữa, nhìn thấy linh thể trực tiếp kéo lấy, dùng vũ lực xé nát một cỗ linh thể không ngừng sinh sôi.
“Tật!”
Tôi yên tâm dẫn phù văn dần dần dựa gần vào trong, bóng đen kia hình như có chút gấp gáp, không ngừng đâm vào phù văn xung quanh, nhưng mỗi lần lại bị bật trở về.
Mỗi lần nó đâm vào phù văn tôi lại cảm thấy lồ ng ngực cổ động, trong cổ họng như có cái gì đó muống xông ra vậy.
Đây là dấu hiệu ba hồn bảy vía của tôi bắt đầu dư giả, suy cho cùng thì bất luận là đạo hạnh của tôi không đủ để thi hành Thất Sát Tỏa Hồn trận thế nào, nếu như không phải chôn trong quan tài đá năm năm, đến cả vẽ xong những phù văn này tôi cũng không làm được.
Lúc này miễn cưỡng bố trí xong trận trói con ác quỷ ngàn năm này nhưng lại không thật sự quấn lấy nó, trong lòng tôi bắt đầu vội vã, nghiến răng thật chặt, ngắm mắt giẫm lên phía trước một bước.
“Vù!”
Con ác quỷ kia thử mấy lần cũng không thành công, đột nhiên gầm một tiếng, có một đứa bé trắng mập bỗng nhiên nhảy ra từ trong bóng đen.
Đứa bé kia cỡ như Tiểu Bạch, trắng nõn nà đáng yêu vô cùng, hai mắt long lanh nhìn tôi.
“Trương Dương, đừng động tay!” Ngụy Yến đang lấy quạt xếp thu những linh hồn kia, thấy trong phù văn xuất hiện một đứa bé trắng nõn bèn vội vàng gọi tôi.
“Phá!”
Tôi vừa nhìn thấy đứa bé đi ra đã biết là bẫy của con ác quỷ kia, cắn đứt đầu lưỡi nhổ ra một ngụm huyết tinh bổn mệnh với trong trận.
Cho dù lâu thế nào cũng nhất định có thể thai nghén một chút gì đó ra, ví dụ như trong đá có thể có cá sống, đứa bé trắng nõn này chính là ác quỷ ngàn năm thai nghén ra, thật ra sau khi nó lâu dài không có đạo hạnh thân thể nhất định sẽ dần dần thai nghén ra thân thể, theo như nguyên anh Đạo gia đã nói là một đạo lí.
Trê mặt đứa bé trắng nõn đó vốn dĩ hồn nhiên nhưng bị một ngụm huyết tinh bản mệnh của tôi phun trúng thì đột nhiên lộ ra một nụ cười kì dị vô cùng: “A! Mấy người các ngươi mau thả ta ra!”
“A!” Ngụy Yến dường như bọ nụ cười kì dị kia dọa sợ, lùi về sau vài bước, tí nữa thì bị linh thể kéo vào trong tường, may mà Trường Sinh nhanh tay nhanh mắt, cây mây rút những hồn thể kia kéo ra.
“A!” Đứa bé trắng nõn kia đang đứng ở giữa trận pháp, vô cùng khinh thường nhìn tôi, đôi mắt rất khát vọng nhìn Ngụy Yến: “Hay là các người đưa viên trân châu trên ngươi cô ta cho ta cũng được!”
“Ngươi muốn Tụ Âm Châu?” Ngụy Yến vừa thoát thân đã nghe thấy câu nói này bèn vội vàng gấp quạt dựa vào Trường Sinh nói: “Cái này không thể cho ngươi!”
Tôi thấy động tác lạy ông tôi ở bụi này của Ngụy Yến, ngoài bất đắc dĩ ra vội nhân lúc ác quỷ ngàn năm thất thần đột nhiên sải lên trước một bước, nhưng trong miệng lại nóng lên, một ngụm tanh ngọt phun ra từ trong miệng.
“Chút đạo hạnh này của ngươi còn muốn thu thập ta!” Đứa bé trắng nõn kia nhìn tôi một cái, vẫn nhìn chằm chằm vào Ngụy Yến như cũ: “Ta bị con đường đáng chết kia vây khốn ở trong cái thôn này gần hai nghìn năm, còn có miếng gỗ đáng chết kia nữa! Cuối cùng miếng gỗ kia không ở đáy hồ nữa rồi, chỉ cần tìm được đường ta có thể ra ngoài rồi!”
Tôi nghe đứa bé trắng nõn này nhắc đến miếng gỗ đột nhiên nhớ đến Kiến Mộc!
Có lẽ Kiến Mộc xuất hiện ở trong thôn này không phải là trùng hợp gì, hai mắt liếc nhìn ông già ôm Kiến Mộc ngồi dưới đất nói: “Vậy ngươi xem đó là cái gì!”
“Miếng gỗ mục!” Con ác quỷ kia liếc nhìn về bên cạnh, đột nhiên cười to, lên tiếng: “Không có bà đồng, xem như các ngươi có hai miếng gỗ mục thì có tác dụng gì. Các ngươi cho rằng các ngươi cũng có thể dùng miếng gỗ xay này để xay linh thể à?”
Trong đầu tôi đột nhiên sáng lên, cuối cùng cũng biết vì sao cô Sáu muốn liều mạng giảm âm đức cũng muốn xay linh thể rồi, những cái này cần ren đe những linh thể dừng lại trong thôn.
Hai tay đột nhiên trầm xuống, hét lên với sư công, nói: “Thu trận!”
Vừa này tôi nhìn sư công đang tìm gì đó, tuy nói xem không hiểu lắm lại cũng hiểu được đại khái là một tấm phù văn vẽ trên đất rồi.
“Được rồi!” Sư công hô lên một tiếng, hai tay bỗng nhiên dẫn trên đất, kéo theo đó là lan ra đến chỗ con ác quỷ ngàn năm kia nói: “Tật!”
Mặt con ác quỷ kia thay đổi, tôi nhân cơ hội đột nhiên tiến lên trước vài bước, trận phù nhanh chóng co lại quấn lấy ác quỷ vào trong.
“Thêm!”
Kim quang của phù văn đốt con ác quỷ xèo xèo, lúc này, cuối cùng tôi cũng biết sư công vẽ cái gì rồi.
Sư công vẽ vốn dĩ không phải là phù, mà lạ một tấm chân dung của thái thượng lão tổ, chỉ là ông vẽ trên đất vừa to vừa lộn xộn, vòng vèo lung tung như vẽ phù vậy, mới khiến tôi luôn cho rằng ông đang vẽ phù!
Thái thượng lão tổ vừa được để ý đã hóa thành kim thân hai trượng, đứng ở căn phòng vốn dĩ không cao được sáu thước này vậy mà lại không lộ ra thấp bé chút nào, che ác quỷ ngàn năm kín mít.
“Ma!”
Sư công đắc ý mặc kệ bụi đầy trên tay, sờ mồ hôi trên trán gọi Trường Sinh.
“Không thể nào! Đây là Kiến Mộc trong truyền thuyết đó, các ngươi không thể dùng!” Con ác quỷ kia bị kim thân của thái thượng lão tổ đ è xuống, lại có Thất Sát Tỏa Hồn trận của tôi quấn lấy, suy cho cùng vẫn ở trong lôi kéo kêu gọi.
“Thu!” Ngụy Yến thấy ác quỷ ngàn năm đã không thể lăn qua lăn lại nữa rồi, thoải mái lấy Tụ Âm Châu thu những linh thể kia, đắc ý nhìn ác quỷ ngàn năm nói: “Hình như chúng tôi có mấy cái dùng được!”
“Mượn dùng một chút!” Lúc này, Trường Sinh ngược lại rất khách khí lấy gỗ đẽo từ trong tay ông lão qua, chầm chậm đi đến bên cạnh trận pháp, vừa đẩy mạnh cái cối xay, trong miệng lẩm bẩm nói.
“Không thể nào! Không…” Như con ác quỷ kia còn chưa nói ra cái gì đã bị cối Kiến Mộc xay tóe ra một ánh sáng xanh từ từ áp sát lại.
Dưới cối xay lập tức rơi ra một thứ đen đen mềm mềm, dường như vẫn đang từ từ nhúc nhích.
“Đây là cái gì?” Lão Miêu kinh ngạc nhìn mấy cái đó, còn muốn chìa tay ra sờ thử.
“Chít!”
Đột nhiên trong lòng tôi ngạc nhiên, ác quỷ vẫn luôn trốn không ra vậy mà lại vô cùng nôn nóng, tôi còn chưa gọi nói đã thấy một bóng đen nhảy ra từ trong tay tôi, bổ nhào xuống dưới cối xay.
“Lệ Cổ này ăn cái này?” Dường như Ngụy Yến bị làm cho buồn nôn, chép miệng nói với tôi: “Nhưng ác quỷ gần hai ngàn năm đó, cô cứ cho cổ bản mệnh của cô ăn à?”
“Chít!”
Mọi người đều vây qua xem Lệ Cổ ăn ác quỷ hai ngàn năm đẽo ra, tôi còn chưa nói chuyện đã thấy Lệ Cổ kéo xung quanh một chút, che toàn bộ mấy cái đen mềm được xay ra.
“Cầu Sỉ, Tụ Âm Châu, Kiến Mộc, Cổ Thần… ác quỷ ngàn năm! Tổ huấn là thật đó! Đã thực hiện rồi… thực hiện rồi…” Lúc này, những ông lão từ lúc vào cửa vẫn luôn ngẩn ngơ kia đột nhiên lẩm bẩm gần như mất hết sức nói.
“Trương Dương!” Ngụy Yến dường như ngay cả tay cũng chẳng còn sức, chỉ có thể hô một tiếng đã bị bóng đen bao trùm rồi.
Mắt thấy Ngụy Yến sắp bị bóng đen kia kéo ra cửa, tôi vội ra một pháp ấn ở cửa gỗ.
“Cháy!”
Pháp ấn của tôi vẫn chưa đến đã nghe thấy Trường Sinh kêu một tiếng, cành liễu cây mây cuốn lấy nhau, mà Âm Long vẫy mạnh đuôi rắn, thân rắn kéo dài vòng về phía cửa, há to miệng với bóng đen trong cửa.
“Vào trận rồi, mọi người đứng ở vị trí của mình!” Lúc này, sư công vô cùng nhanh nhẹn, hét to một tiếng, trong miệng niệm chú nhanh vô cùng.
Tôi vội tập trung tĩnh khí, dùng tất cả nguyên khí gợi lên máu mình mới dùng vẽ những phù chú kia lên tường.
“Vù!” Bóng đen kia bao lấy Ngụy Yến vẫn muốn nhào ra phía cửa nhưng đột nhiên bị trận phù Thất Sát Tỏa Hồn trận miễn xá.
“Nhanh!” Lão Miêu thấy có hiệu quả nên vội vàng hét lên một tiếng, hai tay vứt người giấy ra bên ngoài.
“Thu!” Tôi dẫn những phù văn kia từ từ thoát ra khỏi tường, đi chầm chậm đến chỗ ác quỷ.
“Vù!”
Con ác quỷ đó đột nhiên gầm lên, bóng đen lan ra, Ngụy Yến bị kéo ra ngoài, bóng đen theo đó lại nhanh chóng chuyện động xung quanh phù văn.
“Nhóc Dương giữ lấy!” Hai tay sư công lúc này không biết đang tìm cái gì dưới đất hét lên với tôi.
Trong lòng tôi thầm sốt ruột, tên Thất Sát Tỏa Hồn trận nghe thôi đã rất tàn nhẫn, thật ra toàn bộ đều dựa vào ba hồn bảy vía của người bày trận giữ, còn trận này là trận phù tôi dùng huyết tinh để vẽ cũng chỉ có tôi mới có thể khống chế, nếu như ba hồn tôi không ổn định thì những phù văn được tôi dẫn sẽ lập tức biến thành một vết máu trên tường.
“Định!” Cành liễu và cây mây của Trường Sinh nhanh chóng quấn chặt lấy bóng đen kia, Hắc Xà cũng thoát ra ngoài từ trong cơ thể của Trường Sinh, hai đầu rắn hợp lại dùng toàn sức lực cắn bóng đen.
“Hắn không có thực thể đâu, chỉ có thể dùng phù chú!” Ngụy Yến ra từ trong bóng đen, sau khi hồi thần lại nhanh chóng hét lên với chúng tôi.
“Tật!”
Tôi nghe vậy hít một hơi thật mạnh, dẫn phù văn lên phía trước muốn trói bóng đen lại, nhưng cho dù làm thế nào cũng không lên phía trước được.
“Trương Dương!” Trường Sinh đột nhiên bị bóng đen kéo lấy, suýt nữa thì vào trận rồi, vội vàng hét lên với tôi.
“Đỡ hơn chưa?” Tôi sợ lỡ tay làm tổn thương Trường Sinh, vội dẫn phù văn lùi về sau, nói với Trường Sinh: “Anh lùi ra đi, tôi dẫn phù vào, nếu không được anh lại lên!”
“Nhóc Dương đừng lên lung tung!” Lão Miêu lúc này đang cố gắng vứt người giấy vào trong, nghe tôi muốn động thủ bèn vội lên tiếng.
“Vù!”
Đột nhiên bóng đen lan ra mạnh mẽ, như một người đang vươn vai, theo đó là một chuỗi âm thanh róc rách vang lên ngoài cửa, thấy vô số linh thể xông vào trong gạch bùn.
Trong lòng tôi thầm mắng mình ngớ ngẩn, sao có thể quên mất chuyện này chứ.
Vừa nãy những linh thể kia không xông vào vì đại boss muốn đụng cửa cho nên mới ngó nghiêng ở bên cạnh, sau đó tôi vẽ phù văn lên tường cho nên mới không thể xuyên qua tường đi vào.
Mà tôi vì khởi động Thất Sát Tỏa Hồn trận dẫn phù văn trên tường xuống, lúc này đại boss vừa triệu tập, những tiểu lâu la nhất định sẽ xuyên qua tường mà vào rồi.
Cũng chỉ trách chúng tôi quá gấp gáp, người xưa có câu “bình thường không làm điều xấu, nửa đêm không sợ ma gõ cửa”, thật ra rất lừa người đó, bạn là chuyện xấu thì đến cửa quỷ cũng không tìm, đến thẳng giường bạn bóp ch ết bạn, còn lễ phép gõ cửa như vậy?
Trừ phi mỗi con quỷ đều chết vài năm như Ngụy Yến, còn giống con người, đi cửa sau!
Những linh thể kia vừa tiến vào đã chìa vuốt ra bổ nhào về phía tôi.
Trong lòng tôi hiểu rõ trận pháp này là do tôi khởi động, bóng đen kia thân làm ác quỷ ngàn năm nhất định cũng sẽ chỉ để những linh thể khác đối phí tôi, đây cũng là lí do bày trận lúc nào cũng có người đứng trận.
Thứ nhất là vì yêu cầu trận pháp bổn thân, hai là bày trận bảo vệ người bày trận tốt hơn.
“Cháy!”
Những linh thể kia còn chưa đến bên cạnh tôi, cành liễu của Trường Sinh đã bắt đầu di chuyển xung quanh tôi rồi, vừa thấy linh thể lập tức quấn lấy.
Tiểu Bạch cũng mở bàn tay trắng mập của mình, cuối cùng cũng không cần hít nữa, nhìn thấy linh thể trực tiếp kéo lấy, dùng vũ lực xé nát một cỗ linh thể không ngừng sinh sôi.
“Tật!”
Tôi yên tâm dẫn phù văn dần dần dựa gần vào trong, bóng đen kia hình như có chút gấp gáp, không ngừng đâm vào phù văn xung quanh, nhưng mỗi lần lại bị bật trở về.
Mỗi lần nó đâm vào phù văn tôi lại cảm thấy lồ ng ngực cổ động, trong cổ họng như có cái gì đó muống xông ra vậy.
Đây là dấu hiệu ba hồn bảy vía của tôi bắt đầu dư giả, suy cho cùng thì bất luận là đạo hạnh của tôi không đủ để thi hành Thất Sát Tỏa Hồn trận thế nào, nếu như không phải chôn trong quan tài đá năm năm, đến cả vẽ xong những phù văn này tôi cũng không làm được.
Lúc này miễn cưỡng bố trí xong trận trói con ác quỷ ngàn năm này nhưng lại không thật sự quấn lấy nó, trong lòng tôi bắt đầu vội vã, nghiến răng thật chặt, ngắm mắt giẫm lên phía trước một bước.
“Vù!”
Con ác quỷ kia thử mấy lần cũng không thành công, đột nhiên gầm một tiếng, có một đứa bé trắng mập bỗng nhiên nhảy ra từ trong bóng đen.
Đứa bé kia cỡ như Tiểu Bạch, trắng nõn nà đáng yêu vô cùng, hai mắt long lanh nhìn tôi.
“Trương Dương, đừng động tay!” Ngụy Yến đang lấy quạt xếp thu những linh hồn kia, thấy trong phù văn xuất hiện một đứa bé trắng nõn bèn vội vàng gọi tôi.
“Phá!”
Tôi vừa nhìn thấy đứa bé đi ra đã biết là bẫy của con ác quỷ kia, cắn đứt đầu lưỡi nhổ ra một ngụm huyết tinh bổn mệnh với trong trận.
Cho dù lâu thế nào cũng nhất định có thể thai nghén một chút gì đó ra, ví dụ như trong đá có thể có cá sống, đứa bé trắng nõn này chính là ác quỷ ngàn năm thai nghén ra, thật ra sau khi nó lâu dài không có đạo hạnh thân thể nhất định sẽ dần dần thai nghén ra thân thể, theo như nguyên anh Đạo gia đã nói là một đạo lí.
Trê mặt đứa bé trắng nõn đó vốn dĩ hồn nhiên nhưng bị một ngụm huyết tinh bản mệnh của tôi phun trúng thì đột nhiên lộ ra một nụ cười kì dị vô cùng: “A! Mấy người các ngươi mau thả ta ra!”
“A!” Ngụy Yến dường như bọ nụ cười kì dị kia dọa sợ, lùi về sau vài bước, tí nữa thì bị linh thể kéo vào trong tường, may mà Trường Sinh nhanh tay nhanh mắt, cây mây rút những hồn thể kia kéo ra.
“A!” Đứa bé trắng nõn kia đang đứng ở giữa trận pháp, vô cùng khinh thường nhìn tôi, đôi mắt rất khát vọng nhìn Ngụy Yến: “Hay là các người đưa viên trân châu trên ngươi cô ta cho ta cũng được!”
“Ngươi muốn Tụ Âm Châu?” Ngụy Yến vừa thoát thân đã nghe thấy câu nói này bèn vội vàng gấp quạt dựa vào Trường Sinh nói: “Cái này không thể cho ngươi!”
Tôi thấy động tác lạy ông tôi ở bụi này của Ngụy Yến, ngoài bất đắc dĩ ra vội nhân lúc ác quỷ ngàn năm thất thần đột nhiên sải lên trước một bước, nhưng trong miệng lại nóng lên, một ngụm tanh ngọt phun ra từ trong miệng.
“Chút đạo hạnh này của ngươi còn muốn thu thập ta!” Đứa bé trắng nõn kia nhìn tôi một cái, vẫn nhìn chằm chằm vào Ngụy Yến như cũ: “Ta bị con đường đáng chết kia vây khốn ở trong cái thôn này gần hai nghìn năm, còn có miếng gỗ đáng chết kia nữa! Cuối cùng miếng gỗ kia không ở đáy hồ nữa rồi, chỉ cần tìm được đường ta có thể ra ngoài rồi!”
Tôi nghe đứa bé trắng nõn này nhắc đến miếng gỗ đột nhiên nhớ đến Kiến Mộc!
Có lẽ Kiến Mộc xuất hiện ở trong thôn này không phải là trùng hợp gì, hai mắt liếc nhìn ông già ôm Kiến Mộc ngồi dưới đất nói: “Vậy ngươi xem đó là cái gì!”
“Miếng gỗ mục!” Con ác quỷ kia liếc nhìn về bên cạnh, đột nhiên cười to, lên tiếng: “Không có bà đồng, xem như các ngươi có hai miếng gỗ mục thì có tác dụng gì. Các ngươi cho rằng các ngươi cũng có thể dùng miếng gỗ xay này để xay linh thể à?”
Trong đầu tôi đột nhiên sáng lên, cuối cùng cũng biết vì sao cô Sáu muốn liều mạng giảm âm đức cũng muốn xay linh thể rồi, những cái này cần ren đe những linh thể dừng lại trong thôn.
Hai tay đột nhiên trầm xuống, hét lên với sư công, nói: “Thu trận!”
Vừa này tôi nhìn sư công đang tìm gì đó, tuy nói xem không hiểu lắm lại cũng hiểu được đại khái là một tấm phù văn vẽ trên đất rồi.
“Được rồi!” Sư công hô lên một tiếng, hai tay bỗng nhiên dẫn trên đất, kéo theo đó là lan ra đến chỗ con ác quỷ ngàn năm kia nói: “Tật!”
Mặt con ác quỷ kia thay đổi, tôi nhân cơ hội đột nhiên tiến lên trước vài bước, trận phù nhanh chóng co lại quấn lấy ác quỷ vào trong.
“Thêm!”
Kim quang của phù văn đốt con ác quỷ xèo xèo, lúc này, cuối cùng tôi cũng biết sư công vẽ cái gì rồi.
Sư công vẽ vốn dĩ không phải là phù, mà lạ một tấm chân dung của thái thượng lão tổ, chỉ là ông vẽ trên đất vừa to vừa lộn xộn, vòng vèo lung tung như vẽ phù vậy, mới khiến tôi luôn cho rằng ông đang vẽ phù!
Thái thượng lão tổ vừa được để ý đã hóa thành kim thân hai trượng, đứng ở căn phòng vốn dĩ không cao được sáu thước này vậy mà lại không lộ ra thấp bé chút nào, che ác quỷ ngàn năm kín mít.
“Ma!”
Sư công đắc ý mặc kệ bụi đầy trên tay, sờ mồ hôi trên trán gọi Trường Sinh.
“Không thể nào! Đây là Kiến Mộc trong truyền thuyết đó, các ngươi không thể dùng!” Con ác quỷ kia bị kim thân của thái thượng lão tổ đ è xuống, lại có Thất Sát Tỏa Hồn trận của tôi quấn lấy, suy cho cùng vẫn ở trong lôi kéo kêu gọi.
“Thu!” Ngụy Yến thấy ác quỷ ngàn năm đã không thể lăn qua lăn lại nữa rồi, thoải mái lấy Tụ Âm Châu thu những linh thể kia, đắc ý nhìn ác quỷ ngàn năm nói: “Hình như chúng tôi có mấy cái dùng được!”
“Mượn dùng một chút!” Lúc này, Trường Sinh ngược lại rất khách khí lấy gỗ đẽo từ trong tay ông lão qua, chầm chậm đi đến bên cạnh trận pháp, vừa đẩy mạnh cái cối xay, trong miệng lẩm bẩm nói.
“Không thể nào! Không…” Như con ác quỷ kia còn chưa nói ra cái gì đã bị cối Kiến Mộc xay tóe ra một ánh sáng xanh từ từ áp sát lại.
Dưới cối xay lập tức rơi ra một thứ đen đen mềm mềm, dường như vẫn đang từ từ nhúc nhích.
“Đây là cái gì?” Lão Miêu kinh ngạc nhìn mấy cái đó, còn muốn chìa tay ra sờ thử.
“Chít!”
Đột nhiên trong lòng tôi ngạc nhiên, ác quỷ vẫn luôn trốn không ra vậy mà lại vô cùng nôn nóng, tôi còn chưa gọi nói đã thấy một bóng đen nhảy ra từ trong tay tôi, bổ nhào xuống dưới cối xay.
“Lệ Cổ này ăn cái này?” Dường như Ngụy Yến bị làm cho buồn nôn, chép miệng nói với tôi: “Nhưng ác quỷ gần hai ngàn năm đó, cô cứ cho cổ bản mệnh của cô ăn à?”
“Chít!”
Mọi người đều vây qua xem Lệ Cổ ăn ác quỷ hai ngàn năm đẽo ra, tôi còn chưa nói chuyện đã thấy Lệ Cổ kéo xung quanh một chút, che toàn bộ mấy cái đen mềm được xay ra.
“Cầu Sỉ, Tụ Âm Châu, Kiến Mộc, Cổ Thần… ác quỷ ngàn năm! Tổ huấn là thật đó! Đã thực hiện rồi… thực hiện rồi…” Lúc này, những ông lão từ lúc vào cửa vẫn luôn ngẩn ngơ kia đột nhiên lẩm bẩm gần như mất hết sức nói.