Chương 294: Sư công
Tôi nghe sư công nói ông cũng không mở được thạch tinh, trong đầu có một ý nghĩ đang chậm rãi hình thành, cuối cùng thấy lão Miêu cũng không mở được, mà Trường Sinh mới có một chút đã được, lập tức biết ý nghĩ của tôi đã đúng.
Linh thạch này chỉ có người có liên quan đến quan tài đá tới mở mới có thể mở được, người bình thường mở kiểu gì cũng sẽ không được.
“Mở kiểu gì?” Tôi đưa tay lại điểm điểm phiến đá kia, nhanh chóng rụt trở về, nhìn thạch tinh di chuyển trên phiến đá, quay đầu lại hỏi ông lão.
Trường Sinh cũng vừa thấy thạch tinh thấm ngược lại, cũng đưa tay tới điểm, dẫn thạch tinh đã bị thấm ra ngoài.
“Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!” Lúc này Tiểu Bạch giống như đã nhìn thấy đồ chơi thú vị gì đó, chen đến trước phiến đá chờ thạch tinh thấm vào, lại duỗi tay mập ra điểm.
Ông lão nhìn thấy tinh lại chạy ra ngoài, không còn sức lực cười cười nói: “Còn chưa mở ra bao giờ, chỉ là tổ tiên đã từng nói qua, Cầu Phiên, Tụ Âm Châu, Kiến Mộc, Cổ Thần… Với những thứ này, cô có thể mở cánh cửa này!” Ông lão nhìn chúng tôi, ánh mắt ngắm nhìn Âm Long bên ngoài viện đã chuyển sang đảm nhận vai trò bảo hộ nói.
“Đây là phương pháp gì! Lão Miêu thiếu kiên nhẫn nhìn ông lão kia, mắng to: “Kiến Mộc này của các người đều coi như **, người tôi làm sao có thể có a!”
“ Không phải là các người có à?” Ông lão nhìn tôi, đưa tay lại vẫy một giọt máu trên phiến đá nói một cách sâu kín: “Ba giọt máu thần tộc, dùng vảy ngược của rồng làm vật dẫn, Tụ Âm Châu dẫn hồn, Cổ Thần đại thành, Kiến Mộc làm chìa khóa, thần tích sẽ hiện lên!”
“Đây là khẩu quyết mở cửa?” Tôi nghe câu này giống như khẩu quyết mở cửa, không phải như vậy quá đơn giản à?
Ngụy Yến cũng nghe không nghe rõ, nhìn ông lão nói: “Đây là muốn tập hợp đủ Thất Long Châu à? ”
“Chúng ta đều có rồi?” Ánh mắt sư công mắt nặng nề nhìn Ngụy Yến, há miệng muốn hỏi cái gì đó nhưng vẫn ngậm miệng nói: “Còn không phải ai cũng đến!”
“Muốn nhổ vảy Âm Long hả?” Tôi vừa nghe cái gì mà vảy ngược của rồng làm vật dẫn đã lo lắng cho Âm Long, phía sau gáy có hai cái vảy ngược không tệ, nhưng muốn nhổ nó, có lẽ phải liều mạng a!
“Tụ Âm Châu này?” Trên mặt Ngụy Yến cũng bắt đầu xuất hiện sự căng thẳng, nhìn chúng tôi lẩm bẩm nói: “Tụ Âm Châu có được tính vào không? Nhưng lúc chị Uyển Nhu cho tôi, chỉ nói có thể thu linh thể mà? ”
Tôi nhìn Ngụy Yến không biết là vì sao lại làm quỷ sai, đột nhiên có cảm giác cho dù chúng tôi biết đáp án cũng không rõ người xuống tay là ai.
“Từng người một đến, nhóc Dương con bảo Âm Long tiến vào, Trường Sinh đi đem Mộc Ma mang vào, nhân tiện để cho Hắc Xà canh giữ ở bên ngoài!” Sắc mặt sư công trầm xuống mà ra lệnh.
Tôi vội vàng đi theo Trường Sinh đi ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài, đã không thấy Lệ Cổ đâu, hai Tiểu Đậu Đinh Âm Long khẩn trương nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó màu đen trên mặt đất, vùi đầu dưới thân rắn giống như đã làm sai chuyện.
“Đây là?” Tôi nhìn thứ kia, ở đáy lòng gọi Lệ Cổ vài lần, lại giống như đá chìm biển rộng không có lời đáp lại.
Trường Sinh đưa tay cầm cái thứ kia lên, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn một chút nói: “Đây là kén của Lệ Cổ! ”
“Còn làm kén?” Tôi nhìn cái thứ đen nhánh kia, thật sự không nghĩ ra thứ đang nằm sấp Lệ Cổ kia còn có thể làm kén, từ trong kén chui ra sẽ là một con bướm thiêu thân mềm nhũn không biết bay sao?
“Hí!” Lúc này hai con mắt đạu đinh của Âm Long sáng lên, nhìn chằm chằm cái kén đen trong tay Trường Sinh, xà tín quyển một quyển liền đem kén đen nuốt xuống, một tiếng đã biến thân rắn thu nhỏ lại vòng quanh cổ tôi.
Tôi biết Âm Long này có ý gì, gật gật đầu với Trường Sinh, để lại Hắc Xà ở cửa, lúc này mới cầm Mộc Ma đi vào.
Cái Mộc Ma kia vừa đụng vào tay đã gây ra cảm giác đau đớn, rõ ràng ở trong tay sư công thì là đồ vật nhẹ nhàng vậy mà nhìn tôi cầm thật giống như nặng như ngàn cân vậy.
Tôi cắn răng nhịn từng bước đi vào bên trong, lập tức đưa cho sư công, hai mắt nhìn chằm chằm vào tay ông ấy.
Nhưng Gỗ Ma vừa vào tay sư công thật giống như một khối gỗ mục bình thường không có chút cân nặng nào, giống như trọng lượng vừa nãy chỉ là do trí tưởng tượng của tôi.
“Vảy ngược của Âm Long đâu? Lão Miêu nhìn chúng tôi một chút, lại ngắm Tiểu Bạch với Trường Sinh nói: “Cổ Thần là ai? Còn Đại Thành? ”
“Trước tiên để cho Âm Long đi ra thử trước đi!” Sư công nhìn Âm Long còn đang nằm trên cổ tôi thở dài nói.
Lúc đầu Âm Long còn ở trên cổ tôi vòng qua vòng lui cực kỳ vui vẻ, lúc này vừa nghe muốn thử đã ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn tôi, giống như là thấy được chuyện thú vị.
“Tìm được phi lân bạt kia rồi?” Ông lão nhìn Âm Long, thế mà có hơi đáng tiếc nói: “Lấy vảy ngược cũng không dễ dàng a!”
“Hí!”
Âm Long lập tức rít tiếng rắn về phía ông lão, lộ ra hai cái răng nanh cười nhạo.
Tôi vội vàng đưa tay sờ sờ nó, nhìn ông lão nói: “Trước kia các người đều dùng cách rút sao?”
“Tôi đã nói cửa này còn chưa được mở bao giờ!” Ít nhất sau khi ông lão biết lời dạy kia của tổ tiên là thật, đã hơi thất thần, lắc đầu nói với chúng tôi: “Chúng tôi chỉ phụ trách ba giọt máu đầu tiên, hơn nữa ngay cả thạch tinh này chúng tôi cũng không dẫn ra được, làm sao biết lời dạy này của tổ tiên là thật hay giả? Nếu như không phải hôm nay gặp được các người, có lẽ tôi cũng quên chuyện này, Cầu Phiên đã trở thành thứ trong thần thoại, mà truyền thuyết Tụ Âm Châu là bảo vật trấn điện của Diêm La điện, Cổ Thần truyền thuyết chính là Xi Vưu hóa thân, Kiến Mộc còn là Thanh Lên Trời, mấy thứ này ngoại trừ ở trong thần thoại, ai có thể nhìn thấy?”
Tôi không nghĩ ông lão này còn là một người theo chủ nghĩa hiện thực, lại nhìn đội viên của chúng tôi rõ ràng không bình thường, sờ sờ mũi cảm giác đây thật sự là tạo hóa trêu người.
“Thử không?” Lúc này Tiểu Bạchlại chạy ra phía trước, ôm chân tôi, mong chờ nhìn Âm Long đạo trên cổ tôi.
Âm Long lập tức không chịu, đầu ngẩng cao cao nhìn tôi, mong chờ nhìn tôi.
“Ngoan!” Tôi đưa tay sờ sờ Âm Long, túm lấy cái gáy nó, sau đó vỗ lên trên phiến đá.
Vảy ngược của rồng này cũng không có nói nhổ xuống a, sống dán lên có thể cũng được!
“Ô!”
Âm Long bị tôi nhéo một cái, theo bản năng triển khai lân phiến sau gáy muốn nhảy vọt, nhưng thạch tinh dưới phiến đá ào ào một tiếng đã chảy từ bên trong ra, lần này lại không chảy theo một con đường, mà là từ bốn phương tám hướng vọt tới phía Âm Long.
Tôi vội vàng giơ ngón tay lên, khẽ xách cổ Âm Long chỉ để cho hai phiến lân phiến mở ra dán lên phiến đá, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào ánh mắt Âm Long.
“Hí!”
Âm Long bắt đầu còn muốn vặn vẹo đuôi rắn, nhưng sau khi bị tôi nhìn chằm chằm, nhận mệnh nhắm hai con mắt đậu đinh nhỏ lại, hai quầng thâm run rẩy, đuôi rắn quấn chặt lấy cổ tay tôi, giống như chịu chết vậy.
“Khanh khách!”
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, vảy sau gáy Âm Long đã bị thạch tinh cắt đi một khối nhỏ, một khối lân phiến nhỏ cùng thạch tinh trên phiến đá bắt đầu di chuyển trên một con đường.
“Nhanh lên, đừng dừng lại! Tụ Âm Châu dẫn hồn!” Ông lão kích động đến hai chân mềm nhũn, tựa vào tường gạch bùn bên cạnh cao giọng kêu to.
Ngụy Yến hai mắt nhắm lại, bị tôi dùng sức vỗ một cái mới nhớ ra, vội vàng lấy tụ âm châu trong quạt gấp ra, liếc chúng tôi nói: “Dẫn hồn cái gì? ”
“Trước thả lên rồi nói sau!” Tôi nghĩ dù sao Tụ Âm Châu này ở trong tay Ngụy Yến cũng chỉ thu hồn, đặt lên cũng chỉ cắt một miếng nhỏ, không phải là không tròn sao, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng!
“A!” Nhưng kỳ quái chính là, Tụ Âm Châu này vừa dán vào phiến đá đã bị thạch tinh quấn lấy toàn bộ, lập tức bắt đầu chuyển sang màu đen, âm khí bên trong giống như sôi trào muốn lao ra từ trong Tụ Âm Châu.
“Ồ!”
Ngụy Yến đang khẩn trương, chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, tụ âm châu kia giống như quả bóng bay nạp khí, khí đen bên trong ùa ra ngoài rất nhanh.
Trong khí đên còn mơ hồ có linh thể giãy giụa, nhưng vừa vào trong thạch tinh kia, liền lập tức dung nhập không thấy đâu.
“Đi!”
Âm khí của Tụ Âm Châu vừa ra xong thạch tinh đã thả Tụ Âm Châu ra giống như rác rưởi bị vứt bỏ, Ngụy Yến vội vàng tiếp nhận cẩn thận huýt sáo một lần, sau khi xác nhận không có gì hư hao, mới cẩn thận thu hồi vào bên trong quạt gấp.
Tôi nhìn thạch tinh di chuyển, trong thân thể kia mơ hồ còn có linh thể muốn vọt ra, mà một khối lân phiến nhỏ của Âm Long lại xoay rất nhanh ở bên trong.
“Cổ Thần Đại Thành kia chỉ Trường Sinh à? Lão Miêu nặng nề nhìn những thạch tinh lưu động càng ngày càng nhanh, không nghĩ tới thứ này thật sự hữu dụng.
Trường Sinh nặng nề nhìn tôi vội vàng lui về phía sau: “Tôi không thể là Cổ Thần!”
“Con không phải, nhưng ba người các con hợp lại cùng một chỗ là được rồi!” Ông lão dựa vào tường gạch bùn chống đỡ hai mắt tỏa sáng nhìn chúng tôi, nặng nề nói: “Có lẽ các con không biết, vật liệu của khối phiến đá này giống với vật liệu của quan tài đá, nhưng phiến đá này lại không làm cho người có cổ tính khó chịu, chính là bởi vì tổ tiên của ta khi chuyển vào đã kết hợp mấy thứ này để xử lý.”
“Mà nguyên nhân chúng ta định ra ngày hợp hoan, chính là phải bảo đảm huyết thống thần tộc. Nhưng không nghĩ tới nhiều năm như vậy rốt cục có một Thần tộc hoàn chỉnh xuất hiện, lại bị Lục cô ôm đi. Nhưng mà các con…” Hai mắt ông lão nhìn tôi cùng Tiểu Bạch gần như là phát ra ánh sáng, kích động nói: “Các con là do một mình bà ấy sinh ra, hơn nữa còn nuôi ở trong quan tài, các con mới là huyết mạch thuần khiết của Thần tộc a! ”
Tôi nghe có hơi tê dại, lý thuyết này giống như nuôi chó thuần chủng vậy, vì bảo trì huyết thống thuần khiết để cho chó mẹ và chó con sinh ra chó thuần chủng.
Mà chúng tôi lại càng trên đó, hoàn toàn là do một người thai nghén mà thành.
Tôi không biết làm thế nào để miêu tả cảm giác này, buồn nôn? Có vẻ như tôi không có quyền!
Nỗi buồn?
Nhưng nó đã chết lặng!
“Vậy Trường Sinh sẽ không có chuyện gì!” Lão Miêu nghe tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Trường Sinh lui về phía sau một bước nói: “Như vậy các ngươi lên đi! ”
“Điều này là không thể! Long Lân cũng là một bộ phận của Cổ Thần, trong cơ thể có long lân đi! “Ông lão tựa hồ nhìn thấu hết thảy, nặng nề nói.
“Muốn làm như thế nào?” Trường Sinh nhìn thoáng qua ông lão, kéo tay tôi tiến lên một bước đứng ở trước phiến đá, nhìn chằm chằm những thạch tinh đạo còn đang di chuyển kia.
“Máu! Huyết mạch…” Ông lão nhìn chằm chằm phiến đá kia, hình như đã thấy được cái gì không bình thường, nói một cách hèn mọn.
Tôi không biết có phải bị ông lão lây nhiễm hay không, vết thương vừa rồi do bày trận phát phù bị cọ đến trắng bệch, cũng chỉ là thê thảm chen ra mấy giọt máu, quay đầu nhìn Trường Sinh.
“Còn có của tôi!” Có vẻ Tiểu Bạch cho rằng đây chỉ là một chuyện vui vẻ, vội vàng tiến lên cắt ngón tay mình nhỏ máu đến trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn đứa bé chỉ đến đầu gối tôi này, trong lòng có cái gì bắt đầu khởi động, lại giống như bị cái gì đó rút một ít máu từ vết thương trên người hướng về phía ngón tay hắn.
“Đông!”
Máu của Tiểu Bạch nhỏ xuống vết thương của tôi, phát ra một thanh âm nhỏ, đáy lòng tôi run lên một chút.
“Chị!” Hình như Tiểu Bạch có hơi mất tập trung liếc nhìn giọt máu của tôi, đầu lưỡi li3m li3m nói: “Chúng ta thật sự là chị em ruột à? ”
Chuyện này không có đáp án, chỉ là suy đoán…
“Đến đây!” Có lẽ Trường Sinh hiểu được sự trốn tránh của tôi, không để ý tới Tiểu Bạch, kéo cánh tay bị thương của tôi, cắt tay mình, dính máu của tôi cùng Tiểu Bạch rồi nhỏ lên phiến đá.
“Ầm! Ầm…”
Trên phiến đá mang theo vảy ngược của Âm Long cùng linh thể di chuyển không ngừng trong Tụ Âm Châu thật giống như sôi trào bình thường, ở trên phiến đá nhảy lên.
Linh thạch này chỉ có người có liên quan đến quan tài đá tới mở mới có thể mở được, người bình thường mở kiểu gì cũng sẽ không được.
“Mở kiểu gì?” Tôi đưa tay lại điểm điểm phiến đá kia, nhanh chóng rụt trở về, nhìn thạch tinh di chuyển trên phiến đá, quay đầu lại hỏi ông lão.
Trường Sinh cũng vừa thấy thạch tinh thấm ngược lại, cũng đưa tay tới điểm, dẫn thạch tinh đã bị thấm ra ngoài.
“Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!” Lúc này Tiểu Bạch giống như đã nhìn thấy đồ chơi thú vị gì đó, chen đến trước phiến đá chờ thạch tinh thấm vào, lại duỗi tay mập ra điểm.
Ông lão nhìn thấy tinh lại chạy ra ngoài, không còn sức lực cười cười nói: “Còn chưa mở ra bao giờ, chỉ là tổ tiên đã từng nói qua, Cầu Phiên, Tụ Âm Châu, Kiến Mộc, Cổ Thần… Với những thứ này, cô có thể mở cánh cửa này!” Ông lão nhìn chúng tôi, ánh mắt ngắm nhìn Âm Long bên ngoài viện đã chuyển sang đảm nhận vai trò bảo hộ nói.
“Đây là phương pháp gì! Lão Miêu thiếu kiên nhẫn nhìn ông lão kia, mắng to: “Kiến Mộc này của các người đều coi như **, người tôi làm sao có thể có a!”
“ Không phải là các người có à?” Ông lão nhìn tôi, đưa tay lại vẫy một giọt máu trên phiến đá nói một cách sâu kín: “Ba giọt máu thần tộc, dùng vảy ngược của rồng làm vật dẫn, Tụ Âm Châu dẫn hồn, Cổ Thần đại thành, Kiến Mộc làm chìa khóa, thần tích sẽ hiện lên!”
“Đây là khẩu quyết mở cửa?” Tôi nghe câu này giống như khẩu quyết mở cửa, không phải như vậy quá đơn giản à?
Ngụy Yến cũng nghe không nghe rõ, nhìn ông lão nói: “Đây là muốn tập hợp đủ Thất Long Châu à? ”
“Chúng ta đều có rồi?” Ánh mắt sư công mắt nặng nề nhìn Ngụy Yến, há miệng muốn hỏi cái gì đó nhưng vẫn ngậm miệng nói: “Còn không phải ai cũng đến!”
“Muốn nhổ vảy Âm Long hả?” Tôi vừa nghe cái gì mà vảy ngược của rồng làm vật dẫn đã lo lắng cho Âm Long, phía sau gáy có hai cái vảy ngược không tệ, nhưng muốn nhổ nó, có lẽ phải liều mạng a!
“Tụ Âm Châu này?” Trên mặt Ngụy Yến cũng bắt đầu xuất hiện sự căng thẳng, nhìn chúng tôi lẩm bẩm nói: “Tụ Âm Châu có được tính vào không? Nhưng lúc chị Uyển Nhu cho tôi, chỉ nói có thể thu linh thể mà? ”
Tôi nhìn Ngụy Yến không biết là vì sao lại làm quỷ sai, đột nhiên có cảm giác cho dù chúng tôi biết đáp án cũng không rõ người xuống tay là ai.
“Từng người một đến, nhóc Dương con bảo Âm Long tiến vào, Trường Sinh đi đem Mộc Ma mang vào, nhân tiện để cho Hắc Xà canh giữ ở bên ngoài!” Sắc mặt sư công trầm xuống mà ra lệnh.
Tôi vội vàng đi theo Trường Sinh đi ra ngoài, nhưng vừa ra ngoài, đã không thấy Lệ Cổ đâu, hai Tiểu Đậu Đinh Âm Long khẩn trương nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó màu đen trên mặt đất, vùi đầu dưới thân rắn giống như đã làm sai chuyện.
“Đây là?” Tôi nhìn thứ kia, ở đáy lòng gọi Lệ Cổ vài lần, lại giống như đá chìm biển rộng không có lời đáp lại.
Trường Sinh đưa tay cầm cái thứ kia lên, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn một chút nói: “Đây là kén của Lệ Cổ! ”
“Còn làm kén?” Tôi nhìn cái thứ đen nhánh kia, thật sự không nghĩ ra thứ đang nằm sấp Lệ Cổ kia còn có thể làm kén, từ trong kén chui ra sẽ là một con bướm thiêu thân mềm nhũn không biết bay sao?
“Hí!” Lúc này hai con mắt đạu đinh của Âm Long sáng lên, nhìn chằm chằm cái kén đen trong tay Trường Sinh, xà tín quyển một quyển liền đem kén đen nuốt xuống, một tiếng đã biến thân rắn thu nhỏ lại vòng quanh cổ tôi.
Tôi biết Âm Long này có ý gì, gật gật đầu với Trường Sinh, để lại Hắc Xà ở cửa, lúc này mới cầm Mộc Ma đi vào.
Cái Mộc Ma kia vừa đụng vào tay đã gây ra cảm giác đau đớn, rõ ràng ở trong tay sư công thì là đồ vật nhẹ nhàng vậy mà nhìn tôi cầm thật giống như nặng như ngàn cân vậy.
Tôi cắn răng nhịn từng bước đi vào bên trong, lập tức đưa cho sư công, hai mắt nhìn chằm chằm vào tay ông ấy.
Nhưng Gỗ Ma vừa vào tay sư công thật giống như một khối gỗ mục bình thường không có chút cân nặng nào, giống như trọng lượng vừa nãy chỉ là do trí tưởng tượng của tôi.
“Vảy ngược của Âm Long đâu? Lão Miêu nhìn chúng tôi một chút, lại ngắm Tiểu Bạch với Trường Sinh nói: “Cổ Thần là ai? Còn Đại Thành? ”
“Trước tiên để cho Âm Long đi ra thử trước đi!” Sư công nhìn Âm Long còn đang nằm trên cổ tôi thở dài nói.
Lúc đầu Âm Long còn ở trên cổ tôi vòng qua vòng lui cực kỳ vui vẻ, lúc này vừa nghe muốn thử đã ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn tôi, giống như là thấy được chuyện thú vị.
“Tìm được phi lân bạt kia rồi?” Ông lão nhìn Âm Long, thế mà có hơi đáng tiếc nói: “Lấy vảy ngược cũng không dễ dàng a!”
“Hí!”
Âm Long lập tức rít tiếng rắn về phía ông lão, lộ ra hai cái răng nanh cười nhạo.
Tôi vội vàng đưa tay sờ sờ nó, nhìn ông lão nói: “Trước kia các người đều dùng cách rút sao?”
“Tôi đã nói cửa này còn chưa được mở bao giờ!” Ít nhất sau khi ông lão biết lời dạy kia của tổ tiên là thật, đã hơi thất thần, lắc đầu nói với chúng tôi: “Chúng tôi chỉ phụ trách ba giọt máu đầu tiên, hơn nữa ngay cả thạch tinh này chúng tôi cũng không dẫn ra được, làm sao biết lời dạy này của tổ tiên là thật hay giả? Nếu như không phải hôm nay gặp được các người, có lẽ tôi cũng quên chuyện này, Cầu Phiên đã trở thành thứ trong thần thoại, mà truyền thuyết Tụ Âm Châu là bảo vật trấn điện của Diêm La điện, Cổ Thần truyền thuyết chính là Xi Vưu hóa thân, Kiến Mộc còn là Thanh Lên Trời, mấy thứ này ngoại trừ ở trong thần thoại, ai có thể nhìn thấy?”
Tôi không nghĩ ông lão này còn là một người theo chủ nghĩa hiện thực, lại nhìn đội viên của chúng tôi rõ ràng không bình thường, sờ sờ mũi cảm giác đây thật sự là tạo hóa trêu người.
“Thử không?” Lúc này Tiểu Bạchlại chạy ra phía trước, ôm chân tôi, mong chờ nhìn Âm Long đạo trên cổ tôi.
Âm Long lập tức không chịu, đầu ngẩng cao cao nhìn tôi, mong chờ nhìn tôi.
“Ngoan!” Tôi đưa tay sờ sờ Âm Long, túm lấy cái gáy nó, sau đó vỗ lên trên phiến đá.
Vảy ngược của rồng này cũng không có nói nhổ xuống a, sống dán lên có thể cũng được!
“Ô!”
Âm Long bị tôi nhéo một cái, theo bản năng triển khai lân phiến sau gáy muốn nhảy vọt, nhưng thạch tinh dưới phiến đá ào ào một tiếng đã chảy từ bên trong ra, lần này lại không chảy theo một con đường, mà là từ bốn phương tám hướng vọt tới phía Âm Long.
Tôi vội vàng giơ ngón tay lên, khẽ xách cổ Âm Long chỉ để cho hai phiến lân phiến mở ra dán lên phiến đá, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào ánh mắt Âm Long.
“Hí!”
Âm Long bắt đầu còn muốn vặn vẹo đuôi rắn, nhưng sau khi bị tôi nhìn chằm chằm, nhận mệnh nhắm hai con mắt đậu đinh nhỏ lại, hai quầng thâm run rẩy, đuôi rắn quấn chặt lấy cổ tay tôi, giống như chịu chết vậy.
“Khanh khách!”
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, vảy sau gáy Âm Long đã bị thạch tinh cắt đi một khối nhỏ, một khối lân phiến nhỏ cùng thạch tinh trên phiến đá bắt đầu di chuyển trên một con đường.
“Nhanh lên, đừng dừng lại! Tụ Âm Châu dẫn hồn!” Ông lão kích động đến hai chân mềm nhũn, tựa vào tường gạch bùn bên cạnh cao giọng kêu to.
Ngụy Yến hai mắt nhắm lại, bị tôi dùng sức vỗ một cái mới nhớ ra, vội vàng lấy tụ âm châu trong quạt gấp ra, liếc chúng tôi nói: “Dẫn hồn cái gì? ”
“Trước thả lên rồi nói sau!” Tôi nghĩ dù sao Tụ Âm Châu này ở trong tay Ngụy Yến cũng chỉ thu hồn, đặt lên cũng chỉ cắt một miếng nhỏ, không phải là không tròn sao, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng!
“A!” Nhưng kỳ quái chính là, Tụ Âm Châu này vừa dán vào phiến đá đã bị thạch tinh quấn lấy toàn bộ, lập tức bắt đầu chuyển sang màu đen, âm khí bên trong giống như sôi trào muốn lao ra từ trong Tụ Âm Châu.
“Ồ!”
Ngụy Yến đang khẩn trương, chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, tụ âm châu kia giống như quả bóng bay nạp khí, khí đen bên trong ùa ra ngoài rất nhanh.
Trong khí đên còn mơ hồ có linh thể giãy giụa, nhưng vừa vào trong thạch tinh kia, liền lập tức dung nhập không thấy đâu.
“Đi!”
Âm khí của Tụ Âm Châu vừa ra xong thạch tinh đã thả Tụ Âm Châu ra giống như rác rưởi bị vứt bỏ, Ngụy Yến vội vàng tiếp nhận cẩn thận huýt sáo một lần, sau khi xác nhận không có gì hư hao, mới cẩn thận thu hồi vào bên trong quạt gấp.
Tôi nhìn thạch tinh di chuyển, trong thân thể kia mơ hồ còn có linh thể muốn vọt ra, mà một khối lân phiến nhỏ của Âm Long lại xoay rất nhanh ở bên trong.
“Cổ Thần Đại Thành kia chỉ Trường Sinh à? Lão Miêu nặng nề nhìn những thạch tinh lưu động càng ngày càng nhanh, không nghĩ tới thứ này thật sự hữu dụng.
Trường Sinh nặng nề nhìn tôi vội vàng lui về phía sau: “Tôi không thể là Cổ Thần!”
“Con không phải, nhưng ba người các con hợp lại cùng một chỗ là được rồi!” Ông lão dựa vào tường gạch bùn chống đỡ hai mắt tỏa sáng nhìn chúng tôi, nặng nề nói: “Có lẽ các con không biết, vật liệu của khối phiến đá này giống với vật liệu của quan tài đá, nhưng phiến đá này lại không làm cho người có cổ tính khó chịu, chính là bởi vì tổ tiên của ta khi chuyển vào đã kết hợp mấy thứ này để xử lý.”
“Mà nguyên nhân chúng ta định ra ngày hợp hoan, chính là phải bảo đảm huyết thống thần tộc. Nhưng không nghĩ tới nhiều năm như vậy rốt cục có một Thần tộc hoàn chỉnh xuất hiện, lại bị Lục cô ôm đi. Nhưng mà các con…” Hai mắt ông lão nhìn tôi cùng Tiểu Bạch gần như là phát ra ánh sáng, kích động nói: “Các con là do một mình bà ấy sinh ra, hơn nữa còn nuôi ở trong quan tài, các con mới là huyết mạch thuần khiết của Thần tộc a! ”
Tôi nghe có hơi tê dại, lý thuyết này giống như nuôi chó thuần chủng vậy, vì bảo trì huyết thống thuần khiết để cho chó mẹ và chó con sinh ra chó thuần chủng.
Mà chúng tôi lại càng trên đó, hoàn toàn là do một người thai nghén mà thành.
Tôi không biết làm thế nào để miêu tả cảm giác này, buồn nôn? Có vẻ như tôi không có quyền!
Nỗi buồn?
Nhưng nó đã chết lặng!
“Vậy Trường Sinh sẽ không có chuyện gì!” Lão Miêu nghe tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Trường Sinh lui về phía sau một bước nói: “Như vậy các ngươi lên đi! ”
“Điều này là không thể! Long Lân cũng là một bộ phận của Cổ Thần, trong cơ thể có long lân đi! “Ông lão tựa hồ nhìn thấu hết thảy, nặng nề nói.
“Muốn làm như thế nào?” Trường Sinh nhìn thoáng qua ông lão, kéo tay tôi tiến lên một bước đứng ở trước phiến đá, nhìn chằm chằm những thạch tinh đạo còn đang di chuyển kia.
“Máu! Huyết mạch…” Ông lão nhìn chằm chằm phiến đá kia, hình như đã thấy được cái gì không bình thường, nói một cách hèn mọn.
Tôi không biết có phải bị ông lão lây nhiễm hay không, vết thương vừa rồi do bày trận phát phù bị cọ đến trắng bệch, cũng chỉ là thê thảm chen ra mấy giọt máu, quay đầu nhìn Trường Sinh.
“Còn có của tôi!” Có vẻ Tiểu Bạch cho rằng đây chỉ là một chuyện vui vẻ, vội vàng tiến lên cắt ngón tay mình nhỏ máu đến trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn đứa bé chỉ đến đầu gối tôi này, trong lòng có cái gì bắt đầu khởi động, lại giống như bị cái gì đó rút một ít máu từ vết thương trên người hướng về phía ngón tay hắn.
“Đông!”
Máu của Tiểu Bạch nhỏ xuống vết thương của tôi, phát ra một thanh âm nhỏ, đáy lòng tôi run lên một chút.
“Chị!” Hình như Tiểu Bạch có hơi mất tập trung liếc nhìn giọt máu của tôi, đầu lưỡi li3m li3m nói: “Chúng ta thật sự là chị em ruột à? ”
Chuyện này không có đáp án, chỉ là suy đoán…
“Đến đây!” Có lẽ Trường Sinh hiểu được sự trốn tránh của tôi, không để ý tới Tiểu Bạch, kéo cánh tay bị thương của tôi, cắt tay mình, dính máu của tôi cùng Tiểu Bạch rồi nhỏ lên phiến đá.
“Ầm! Ầm…”
Trên phiến đá mang theo vảy ngược của Âm Long cùng linh thể di chuyển không ngừng trong Tụ Âm Châu thật giống như sôi trào bình thường, ở trên phiến đá nhảy lên.