Chương 17: Hạt Nắng Vỡ
*Lưu ý: Đây là chương đất diễn của Cố HoaBa năm trướcChính là câu chuyện năm cuối của chúng ta"Ngày 27 tháng 5 năm 2019Lại một ngày ôn thi, mọi người hầu như đều đang chạy nước rút, trên bảng viết hai con số 32 tròn trĩnh, chính là đang đếm còn 32 ngày nữa sẽ đến ngày thi đại học, tôi cảm thấy rất sợ, cảm thấy như nó chính là cái đồng hồ lớn, từng kim giây kim phút vang lên vừa nặng nề, vừa thanh thoát, một cái đồng hồ đếm ngượcĐếm ngược ngày tháng thanh xuân của chúng tôi""Cố Hoa! Viết gì đấy? Mau giảng tôi dạng bài này với" Vĩ Thành bá vai Cố Hoa, ngữ điệu vô cùng trầm, không muốn ảnh hưởng đến các bạn học khácCố Hoa gạt tay cậu ra, nói khẽ ngày mai sẽ giảng, tay cũng gấp rút đóng quyển nhật kí mỏng lại"Hôm nay đi, ngày mai tôi phải ôn toán" Vĩ Thành cố chấp, lây lây tay cô"Được, lấy ghế lại đây" Cố Hoa thở dài gật đầuVĩ Thành tươi cười, chạy đi lấy ghế. Cố Hoa lại rất nhanh lật nhật kí ra, viết một dòng chữ vội vã, mang đầy sự gấp rút, cẩu thả nhưng cũng đầy sự chân thành của thanh xuân: "Khi con số trên bảng đen kia chỉ còn lại 1Tôi sẽ tỏ tình với cậu!"***"Cố Hoa này, cậu cũng vào Bắc Đại với bọn tớ chứ?""Tất nhiên"Lá vàng rơi đầy sân, dù mùa hè vẫn còn đang oi ả"Hứa nhé?" Vĩ Thành giơ ngón tay út"Có trời chứng giám, ngày tôi thất hứa sẽ là ngày lá trên cây kia rụng trụi" Cố Hoa không móc, nhưng nắm lấy, bằng cả bàn tay, như sợ rằng lời hứa kia sẽ vụt đi mất***Chỉ còn lại 20 ngàyThời gian Triệu Chí Minh đến lớp ngày càng ít, giờ ra chơi, mọi người xôn xao bàn tán: "Nghe nói mẹ cậu ấy bệnh rất nặng""Chỉ sợ không sống nổi đến ngày thi mất, gần đến kì thi quan trọng rồi mà hoàn cảnh lại khó khăn vậy, thật quá khắc nghiệt với Triệu Chí Minh rồi"Cúc Mỹ nghe xong, không kiềm được mà đi ra ngoài, chỉ sợ ở trong lớp sẽ không cầm được nước mắt. Vĩ Thành chạy theo, muốn an ủi mấy câuXem ra, cô ở đây cũng hơi thừa thải rồi"Mỹ Mỹ ổn không?" Lúc lâu sau thấy Vĩ Thành vào lớp một mình, Cố Hoa lo lắng hỏi"Cậu ấy bảo cậu ấy muốn ở một mình" Vĩ Thành trầm mặtCố Hoa cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, vỗ vỗ bả vai của Vĩ Thành rồi nhìn bâng quơ ra sân trường đầy nắng, bảng tên màu bạc của kim loại của họ lấp lánh. Thanh xuân của họ tầm thường, nhưng cũng đầy rực rỡCô thật sự muốn sống cả đời ở khoảng khắc này***Còn 15 ngày, thầy giáo chủ nhiệm cầm một viên phấn màu đỏ, dùng lực rất mạnh, viết hai chữ "cố lên"Sau đó dặn dò bọn họ không được khuất phục trước khó khăn, càng nhất định không được bỏ cuộc, cả lớp đang yên ắng bỗng chốc rầm rộ lên, vỗ tay rào ràoTriệu Chí Minh ngày hôm đó cũng tới lớp, sắc mặt vô cùng tiều tụy"Cậu ổn chứ?" Cố Hoa lo lắng hỏiTriệu Chí Minh gật đầu, sau đó gục ra bàn, nằm ngủCố Hoa đi tới, lót dưới đầu cậu ấy một lớp áo khoát, Triệu Chí Minh cảm nhận được sự mềm mại không còn thô cứng như mặt bàn, lông mày hơi giãn ra, hình như cũng vì nó mà thoải mái hơnVĩ Thành đến cạnh Cố Hoa, vỗ bả vai cô một cái, rất nhẹ, Cố Hoa ngước mặt lên, bắt gặp nụ cười ấm áp của cậu"Cậu biết không, chơi với cậu lâu vậy rồi, tôi từ đầu đến cuối đều cảm thấy cậu là một người rất tinh tế"Cố Hoa đỏ mặt, quay đi chỗ khác. Miệng trả lời rất khẽ: "Cậu quá lời""Tôi nói thật đấy"Khẩu hình của Cố Hoa nói ra hai chữ cảm ơn không thành lờiTrang nhật kí cô lại có thêm một trang mới, vết bút in hằn lên trang giấy mỏng, mùi mực hắc lên rất khó chịu, nhưng lại khiến cô rất thoải mái"Nếu như được chọn cách chết, tôi thật muốn chết ở dưới lớp lá khô ráp rụng đầy sân trường, chết ở nơi bảng đen, bàn ghế cứng ngắt lạnh lẽo này, chết ở khoảng khắc nụ cười tươi tắn vẫn đang ở trên môi những người bạn tôi, chết ở ánh mắt ấm áp của cậu. Muốn chết mãi ở thời khắc thanh xuân tươi đẹp, vô tư, bình dị, đầy rực rỡ nàyNếu được chọn cách sống, có lẽ tôi cũng sẽ chọn như vậy..."***Cố Hoa nhận đề thi thử từ thầy giáo, đọc qua một lượt, cảm thấy cũng không quá khó. Cô nhanh nhẹn cầm cây bút chì kim trong hộp bút, di di ngòi tô lên đáp ánLàm xong phần tự luận, Cố Hoa đi ra ban công hít thở không khí một lúc, thầy giáo cũng đi ra, mắng mấy đám học sinh ở dưới giữ im lặng, sau đó quay qua nhìn Cố Hoa"Bài làm của em rất tốt" giọng của thầy khàn khàn, thanh âm lại trầm, có chút khó nghe"Em không làm được ba câu" Cố Hoa thành thật nói, vươn ánh mắt của mình ra sân trường"Em định vào Đại học Bắc Kinh phải không? Có tố chất! Thầy nghĩ chỉ cần em cố gắng, nhất định là thừa sức"Cố Hoa bị lời khen của thầy làm ngây người, nhất thời chỉ biết cảm ơn"Ôi chao, em nhìn xem. Chỉ mới mùa hè thôi mà cái cây kia đã chỉ còn là cành củi khô rồi" Thầy giáo lắc đầu, giọng nói có phần nuối tiết, phần nhiều lại là bất ngờCúc Mỹ để tầm mắt mình theo hướng tay thầy, sống lưng bỗng lạnh toát, đổ mồ hôi lạnhChính là cái cây cô từng chỉ vào thề với Vĩ ThànhBiểu cảm của Cố Hoa đông cứng, gương mặt lạnh toát, một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vây lấy trái tim cô. Thầy giáo đi vào trong lớp, hoàn toàn không nhận ra hốc mắt Cố Hoa đang dần đỏ ửng"Cố Hoa, nhìn xem, ông trời đang báo cho mày một điềm chẳng lành...?"***"Hoa Hoa!" Cúc Mỹ với tay, nắm lấy vạt áo của Cố HoaNgày thi chỉ cách bọn họ còn 5 ngày"Cậu... Chẳng phải đã hẹn với bọn tôi ở Bắc Đại sao?" Ngữ điệu của Cúc Mỹ có phần gấp gápCố Hoa: "...""Nếu không phải thầy nói cho bọn tôi biết, có lẽ đến hết ngày thi bọn tôi còn chẳng hay. Cậu phải giải thích chứ!"Vĩ Thành ở phía sau, biểu cảm bất lực, kéo tay áo nhắc nhở Cúc Mỹ đừng quá kích động"Xin lỗi nhé, lúc đó khó xử quá không dám nói với các cậu. Tôi có người quen gần đó, mẹ khuyên tôi chọn Thanh Hoa để tiện liên lạc luôn"Càng lớn, khả năng nói dối lại càng giỏi, giống như tự nhiên mà học được vậy"Thế thì... Phải nói trước chứ, bọn tôi có thể hiểu được mà, cũng không phải chuyện quá to tát" Cúc Mỹ thở ra, cảm thấy như trút được một phần gánh nặng, thoải mái nóiVĩ Thành chỉ đứng im đó, biểu cảm cũng giãn ra, chỉ là có chút nuối tiếc: "Thật sự không thể là Bắc Đại sao?""Thật sự không thể là Bắc Đại, càng không thể là cậu" Giọng nói trong đầu cô vang lên đầy chua sót, song ở thực tại, cô chỉ khẽ gật đầu***Khi đã hết ngày thi, Cố Hoa lên trường muốn vào lớp lấy đồ về. Bỗng nghe trong lớp rất xôn xao, cô ló đầu vào, thấy mọi người đang cười nói đầy phấn khích, vốn không nghĩ nhiều, lại thấy Cúc Mỹ và Vĩ Thành đứng giữa những người đó. Trên cái bảng đen cứng cáp gắn đầy ảnh chụp, tất cả đều là ảnh của Cúc MỹTừng lỗ chân lông của cô đều như có khí lạnh chạy vào, rùng mình sợ hãiGiọng nói Cúc Mỹ đầy xúc động, vang lên trong trẻo, cao vút: "Được, em đồng ý"Cả lớp ồ lên, tai của Cố Hoa ù đi, tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo vang lên, lấn át tiếng chạy của cô. Bàn chân cô dẫm loạn lên từng bậc thang, mắt cô bỗng mờ đi, từng giọt nước ấm nóng lăn dài trên má cô mất kiểm soát, cứ thế trào ra. Cố Hoa nghe tim mình đập rất vội, lại chạy điên cuồng, dường như muốn thoát khỏi cái nắng mùa hạ đầy chán ghét hôm ấyRồi cô ngã trên sân trường, ngã xuống đám lá khô ấm áp, lá khô ma sát lên da mặt, vô cùng rátTiếng khóc của cô vang lên lanh lảnh, tan vào trong không khí, nức nở từng đoạnTưởng như tiếng vỡ của hạt nắng giữa ngày hè