Chương : 64
Edit: Mạc Lan
Thịnh Mặc bận rộn một hồi mới nghĩ đến việc lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Lâm Gia Nhạc, cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi anh mới lên giường nằm ôm lấy người ta, kẹp chặt cánh tay Lâm Gia Nhạc, đợi hết đúng năm phút. Lúc xem nhiệt kế là 38 độ C, vẫn sốt như thế, nhưng không còn sốt cao rồi, anh sờ trán Gia Nhạc, đỡ hơn lúc ngủ dậy rất nhiều rồi.
Thịnh Mặc đau lòng hôn lên trán Lâm Gia Nhạc mấy cái, cúi xuống lại thấy môi cậu vẫn trắng bệch, vội vàng đi lấy một chén nước ấm, cẩn thận cho cho cậu uống một chút. Đột nhiên lại nghe tiếng bụng mình kêu hai tiếng, cũng quá nửa buổi sáng rồi còn chưa ăn gì đây. Bản thân anh không ăn còn được, nhưng Lâm Gia Nhạc đang ốm, cần phải có sức mới chịu đựng được, cho nên nhất định phải ăn gì đó, thế thì nấu cháo vậy, có vẻ rất là đơn giản. Anh dịch lại góc chăn cho Lâm Gia Nhạc, chuẩn bị vào bếp nấu cháo.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, anh nhớ ra có nhờ người mua thuốc và miếng dán hạ sốt, lúc này mới nghĩ ra, có lẽ nên gọi người mua cháo giúp. Thế nhưng anh lập tức dẹp bỏ ý định này, Nhạc Nhạc không để anh ăn đồ ăn bên ngoài, nói là không vệ sinh, nhất là thời điểm nhạy cảm này, càng không thể ăn linh tinh. Anh chạy nhanh đến phòng bếp nhìn một cái, gạo vẫn còn, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh không còn bao nhiêu, vốn hai người định hôm nay ra ngoài mua đồ, ai biết được hôm nay lại không thể ra khỏi cửa. Nhạc Nhạc còn nói, may mắn đến đây sống với anh, không thì đã bị cách ly rồi, không ngờ đến đây lại bị cách ly luôn, không khỏi cười khổ một cái, vốn cũng chẳng có chỗ nào an toàn.
Anh mở cửa nhận đồ, nói với người đứng bên ngoài “Cảm ơn. Nhà tôi không còn đủ đồ ăn, mua giúp chúng tôi được không?”
Người kia vô cùng thân mật nói “Được, anh cần gì cứ viết ra, tôi sẽ đi mua giúp. Thật ra chúng tôi có thể nấu cơm mang đến hằng ngày nữa.”
Thịnh Mặc lắc đầu “Cứ để tôi viết danh sách, chúng tôi không ăn đồ ở ngoài, cảm ơn anh. Anh đợi ở đây hay tôi viết xong thì lại tìm anh?”
Người kia nói “Lát nữa anh viết xong thì gọi điện thoại xuống ban quản lý, sẽ có người đến giúp anh.”
“Được, cảm ơn.” Nói xong thì đóng cửa.
Thịnh Mặc cầm thuốc dán hạ sốt, xem hướng dẫn một lần rồi cầm đến phòng ngủ dán cho Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc khó chịu rên một tiếng. Thịnh Mặc dịu dàng nói “Nhạc Nhạc, xin lỗi em, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Gia Nhạc đã tỉnh hơn, cảm thấy cả người nặng nề khó chịu, không có sức, không muốn động đậy tí nào, chỉ nhẹ gật đầu một cái “Vâng”
Thịnh Mặc để thuốc xuông, nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Gia Nhạc “Nhạc Nhạc, em chưa ăn gì, có muốn ăn gì bây giờ không?”
Lâm Gia Nhạc mơ màng nói “Lát nữa mình cùng đi mua đồ.”
Thịnh Mặc không định nói với cậu họ đã bị cách ly, ít nhất bây giờ anh không muốn nói, đứa nhỏ này rất nhạy cảm, nhiều tâm sự, ít nhất đợi đến khi cậu hết sốt anh mới nói “Không cần đâu, em nói đi, anh đi mua cho. Em ở nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Gia Nhạc vẫn sốt, đầu óc chẳng nghĩ được gì, thuận miệng nói “Gà, cá,thịt đều phải mua, còn mua rau nữa.”
Thịnh Mặc cũng không gặng hỏi “Được, anh biết rồi, em nghỉ đi, đừng lộn xộn, đứng đá chăn, để ra mồ hôi sẽ đỡ hơn.”
Nói xong lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, Đâu Đâu thấy anh ra vội mừng, hôm nay chủ nhân cứ bận rộn mãi, cũng chưa thấy anh Lâm đâu, đồ ăn của nó chẳng thấy dấu vết nào, giờ đã sắp trưa rồi. Thịnh Mặc nhìn Đâu Đâu nửa gác lên chân mình, thở dài, con trai ngoan, anh Lâm của con bệnh rồi, cơm hai cha con ta không có đâu. Đi đến lấy thức ăn cho chó đổ vào trong bát của Đâu Đâu, nghĩ con trai ăn tạm đi, anh lại vào bếp vo gạo nấu cháo. Đâu Đâu nhìn chủ nhân vô cùng ai oán, ba vô dụng quá, xa anh Lâm một cái thì không có cả cơm ăn. Ôi, Đâu Đâu đã quen với lối sống xa xỉ nên bắt đầu ghét cái cuộc sống hồi trước kia của nó, đúng là sướng quen rồi thì quên khổ.
Vo gạo đổ vào nồi lại không biết cho bao nhiêu nước, thêm một ít vẫn thấy thiếu lại thêm một ít, lặp lại đến lần thứ ba thứ tư mới cảm thấy cũng tạm ổn, lau khô nồi đặt vào trong nồi cơm điện, đậy nắp, bấm nút. Anh thở phào một hơi, may là bình thường anh cũng vào bếp xem Lâm Gia Nhạc nấu cơm, biết lau nước dưới đáy nồi cơm trước khi đặt vào vỏ điện.
Sau đó là vào phòng sách viết ra danh sách những đồ cần mua, viết xong thì gọi cho quản lý khu nhà. Trong lúc đợi người đến lấy danh sách, anh lại vào xem Lâm Gia Nhạc thế nào, có lẽ là uống thuốc vào rồi lại bị anh hạ nhiệt vật lý một hồi, bây giờ sắc mặt Lâm Gia Nhạc nhìn tốt hơn, còn hơi mệt nhưng không nóng đến đáng sợ nữa, chỉ là vẫn hơi sốt nhẹ. Thịnh Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhất định phải tiếp túc khỏe hơn, mau chóng hết bệnh.
Thịnh Mặc đứng canh trong phòng bếp, nghe tiếng nồi cơm điện sủi bọt mà như gặp đại địch, không biết phải nấu đến bao giờ mới được chái. Ban đầu thì có vẻ là cho ít nước quá, cháo rất đặc, cháo không thành cháo, cơm không phải cơm, anh nghĩ một lát, lại đổ thêm một cốc nước to vào nồi. Đợi một lúc lại mở ra xem, có vẻ cũng được, thế thì nấu thêm một lúc, trong khi nấu anh cứ mở nồi lại đóng vào, cuối cùng mới nấu được chỗ gạo ban đầu thành cái có vẻ giống cháu, hương vị thì chắc chắn không thể quá trông mong. Hóa ra nấu cháo khó đến thế, bình thường sao Lâm Gia nhạc có thể làm ra bao nhiêu đồ ăn ngon đủ cả sắc hương vị vậy chứ.
Thịnh Mặc lau mồ hồi, đổ cháo ra bát, đặt lên bàn cơm. Đi đến phòng ngủ sờ trán Lâm Gia Nhạc, chỉ còn hơi ấm thôi, anh nhẹ nhàng thở ra “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, cảm thấy đỡ hơn chưa? Em dậy ăn chút cháo nào.”
Lâm Gia Nhạc mở mắt, cảm thấy người chẳng còn tí sức nào “Thầy Thịnh, em không muốn ăn, không có khẩu vị.”
Thịnh Mặc thầm lo lắng, giục cậu “Không muốn cũng phải ăn một chút, không thì làm sao mà khỏe được. Lại đây nào, ăn một ít cháo rồi uống thuốc, ngủ một giấc sẽ đỡ.”
Thịnh Mặc nửa ôm nửa đỡ, giúp cậu mặc quần áo rồi để cậu tựa vào đầu giường “Anh lấy cháo cho em.”
Thịnh Mặc bê cháo đên, đặt trên tủ đầu giường, Lâm Gia Nhạc nhìn bát cháo kia, trong bát là cháo hoa dính đặc, không nhịn được nở nụ cười yếu ớt, thầy Thịnh vậy mà cũng có thể vào bếp nấu cháo, hiếm thấy. Cậu bưng bát cháo lên, chuẩn bị ăn, Thịnh Mặc mới phát hiện, có mỗi bát cháo chẳng đũa chẳng thì gì, vội vàng chạy vào bếp lấy thìa.
Cầm thìa đến, Lâm Gia Nhạc múc một thìa đưa vào miệng ăn. Thịnh Mặc hỏi đầy chờ mong “Nhạc Nhạc, ăn ngon không?”
Lâm Gia Nhạc bệnh, trong miệng chẳng nếm nổi vị gì, những vẫn vô cùng vui vẻ bảo “Hương vị cũng không tệ lắm, thầy Thịnh lần đầu tiên vào bếp đã nấu được vậy rồi.”
Thịnh Mặc nửa tin nửa ngờ, tự múc cho mình một bát cháo rồi ăn thử, chẳng có vị gì, đến cả hương gạo cũng không có, Nhạc Nhạc chắc chắn chỉ đang an ủi anh thôi. Anh nói “Nhạc Nhạc, ăn thêm rau nhé, nhạt quá.”
Lâm Gia Nhạc nói “Thầy Thịnh, anh vào bếp lấy giúp một ít đường trắng đi.”
Thịnh Mặc vội nói “Được”. Đặt bát xuống chạy vào bếp, quả nhiên có đến vài cái bình trắng, nhìn cả buổi cũng nhìn không ra cái nào là đường trắng. Cầm một bình lên mở ra, khều một ít vào đầu ngón tay nếm thử, phì, là muốn, mặn chết; lại mở cái bình khác ra, thử một tí, cái gì thế này, chẳng có vị gì cả, hẳn là bột mình, mà thật ra không phải bột mì, là bột ngô; cuối cùng mở một cái lọ, cẩn thận nếm, đúng là đường. Anh cười thật tươi, vội cầm vào phòng ngủ.
“Nhạc Nhạc, lại đây, đường cho em” nói rồi mở nắp lọ đường, đưa đến trước mặt Lâm Gia Nhạc.
Lâm Gia Nhạc nhìn anh đi mất cả nửa ngày mới quay lại mà bên môi còn dính bột trắng, đoán chắc anh nếm thử để tìm, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu “Thầy Thịnh.”
Thịnh Mặc nhìn cậu, ân cần hỏi “Sao thế, Nhạc Nhạc?”
Lâm Gia Nhạc ngoắc tay “Anh lại đây, cúi xuống một chút.”
Thịnh Mạc cảm thấy nghi hoặc nhìn cậu, sau cũng cúi đầu lại gần, Lâm Gia Nhạc liếm một cái thật nhanh qua khóe miệng anh, liếm đi chút bột dính trên đó, chép miệng hai cái “Ngọt thật!”
Thịnh Mặc bây giờ mới phản ứng lại, anh lại bị Lâm Gia Nhạc trêu đùa, lại còn đỏ mặt, ngại ngùng nói “Miệng anh dính đường à? Không phải đâu, anh chỉ xem một chút thôi mà.”
Lâm Gia Nhạc xoa khóe môi, cười lắc lắc đầu “Không phải đường, hình như là bột ngô.”
Mặt Thịnh Mặc càng đỏ hơn, bây giờ là xấu hổ “Khụ, có phải anh vô dụng lắm không? Chẳng phân biệt nổi bột ngô với đường.”
Quý ngài Lâm thu khuôn mặt tươi cười của mình lại, chân thành nói “Ai bảo thầy Thịnh nhà em vô cùng, rất hữu dụng chứ, anh biết nấu cháo này, quý giá đến mức em chẳng ngờ tới. Cảm ơn anh, thầy Thịnh.”
Thịnh Mặc khẽ nghiêng đầu hôn nhanh lên môi Lâm Gia Nhạc một cái “Vẫn là Nhạc Nhạc tốt nhất. Nào, thêm đường nhé.”
Lâm Gia Nhạc thêm chút đường, khuấy bát cháo lên một chút, ăn ngon miệng. Thịnh Mặc thấy cậu ăn ngon đến vậy cũng học theo thêm đường vào bát mình, ngồi xuống cạnh giường ăn cháo cùng Lâm Gia Nhạc, rõ ràng chỉ là bát cháo nấu chẳng thành công, hai người lại có cảm giác như đang ăn thứ đường mật ngọt ngào nhất.
Ăn cháo xong, Thịnh Mặc lại cầm nhiệt kế đến đo cho Lâm Gia Nhạc, 37.7 độ C, lại đỡ hơn một chút, trong lòng thở nhẹ ra, lại đi lấy thêm một cốc nước thuốc đến cho Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc vừa mới ăn cháo, hai người ngọt ngào một hồi thì tinh thần đã tốt hơn, không muốn ngủ nữa, dựa vào đầu giường đọc sách.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Thịnh Mặc vội ra mở cửa, hóa ra là người mua đồ giúp đã đến, anh nhận đồ, nói cảm ơn, sau đó cất hết đồ ăn vào tủ lạnh. Lâm Gia Nhạc đợi anh bận rộn xong vào phòng mới hỏi “Thầy Thịnh, ai vừa đến thế?”
Thịnh Mặc ngại ngùng cười “Có người đi mua đồ giúp chúng ta rồi mang đến cho.”
Lâm Gia Nhạc thấy lạ, ở đây một thời gian cậu cũng không thấy Thịnh Mặc có người quen gì “Người quen của anh sao? Đi rồi ạ?”
Thịnh Mặc ngồi xuống trước Lâm Gia Nhạc, cầm tay Lâm Gia Nhạc, đặt trong lòng bàn tay mình khẽ xoa “Không phải, là ban quản lý khu nhà. Họ giúp anh mua đồ ăn rồi mang cho chúng ta.”
Lâm Gia Nhạc càng khó hiểu “Ban quản lý còn phụ trách mua hộ đồ ăn?”
Thịnh Mạc nói “Nhạc Nhạc, anh nói với em, em đừng vội. Trong tòa nhà này của chúng ta phát hiện một người bệnh chưa biết có phải SARS không, tạm thời chúng ta cũng phải cách ly, đợi bên ngoài không còn nguy cơ thì mới ra ngoài được.”
“A?” Lâm Gia Nhạc kinh hãi vô cùng, cảm giác bản thân ngủ một giấc dậy trời đất bên ngoài đã đổi khác, hôm qua mới nghe nói Hạ Phương Húc bị cách ly, hôm nay liền đến lượt mình, may là không phải bị cách ly ở bệnh viện mà chỉ cách ly ở nhà, “Chuyện từ bao giờ thế?”
Thịnh Mặc cười gượng một tiếng, sờ trán Lâm Gia Nhạc “Lúc sáng nay thôi, anh muốn ra ngoài mua thuốc cho em thì bị người ta ngăn ngoài cửa, không cho ra ngoài. Làm anh sợ toát mồ hôi, sợ mấy người đó biết em bị sốt sẽ coi như bệnh nhân SARS mà đưa đi cách ly thì hỏng rồi. May mà em hết sốt nhanh. Thật xin lỗi em, Nhạc Nhạc.” Thịnh Mặc nói xong bắt đầu gãi đầu gãi tai.
Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, bình thường cậu cũng khỏe lắm, sao lại làm đến phát sốt chứ, có lẽ là vì hôm qua trong phòng tắm lạnh quá. Nhìn đến chuyện tối qua trong phòng tắm, mặt càng đỏ hơn cả quả cà chua “Đến bao giờ chúng ta mới được ra ngoài?”
“Nhanh thôi, chắc đợi đến khi có kết quả chính xác là được.” Thịnh Mặc nhìn mặt cậu càng ngày càng đỏ, cứ nghĩ lại sốt tiếp, liền cúi đầu đặt lên trán cậu, cũng không sốt mà. Lâm Gia Nhạc bị Thịnh Mặc lại gần thì xấu hổ tránh ra sau, Thịnh Mặc bật cười, hóa ra em ấy thẹn, vội vàng nhân cơ hội ăn đậu hũ “Nhạc Nhạc, sau này anh không làm bậy nữa, đợi bao giờ hết SARS thì bù sau, trước mắt sẽ không mạo hiểm, sức khỏe quan trọng hơn.”
Lâm Gia Nhạc lúc này đỏ đến tận ngón chân rồi, cậu xoay người nằm xuống, kéo chăn cao che kín người “Thầy Thịnh, em muốn đi ngủ.”
Thịnh Mặc buồn cười nhìn cậu trông chẳng khác gì rùa nhỏ trốn vào chăn, vỗ mông “Ngủ đi, ngủ một giấc cho ngon, anh đi nấu cơm trưa.”
Lâm Gia Nhạc thò đầu ra từ trong chăn, nhìn anh vẻ không dám tin, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, thầy Thịnh nấu cháo, còn muốn nấu cả cơm trưa, không đốt luôn cả phòng bếp đấy chứ?
Thịnh Mặc cảm nhận được ánh mắt của cậu “Yên tâm, anh chi nấu mì thôi. Mì rau xanh chân giò hun khói, không có kỹ thuật cao gì dâu, chỉ rửa rau đun nước. Em nằm nghỉ đi, nấu xong sẽ gọi em.”
Lâm Gia Nhạc nằm một lát, nghe tiếng leng keng lạch cạch loáng thoáng vang lên từ phòng bếp, cậu vẫn không yên lòng được, mặc quần áo vào ra xem. Chỉ thấy Đâu Đâu đã trốn ra ban công từ bao giờ, trên sàn phòng bếp có một cái nồi, trên bàn đổ đầy nước, mì sợi cũng nằm trên đất, cậu bóp trán, may mà mình quyết định ra xem thế nào.
Thịnh Mặc đang luống xuống thả mì vào nước sôi, nghe thấy tiếng động liền quay lại “Nhạc Nhạc, sao em ra đây?”
Lâm Gia Nhạc buông tay, bước vào bếp, cậu nhặt nồi lên, xả nước tráng qua một lần, rửa tay “Thầy Thịnh, để em làm.”
Thịnh Mặc có hơi ngại ngùng “Anh bị rối một chút thôi, nhưng sẽ xong ngay đây.”
Lâm Gia Nhạc cầm túi mì từ tay anh “Em là là được, trước tiên anh học đã.” Bây giờ cậu ở cùng anh ấy, thế nhưng sau này lỡ bận rộn không thể ngày nào cũng có thời gian nấu cơm cho anh, để anh ấy học nấu mì cũng tốt.
Thịnh Mặc không cố chấp, ngoan ngoãn cầm mì lên, đứng ở bên cạnh xem Lâm Gia Nhạc nấu nướng. Đâu Đâu thấy anh Lâm đi ra cũng vội vàng chân chó chạy đến cọ cọ.
Thịnh Mặc bận rộn một hồi mới nghĩ đến việc lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Lâm Gia Nhạc, cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi anh mới lên giường nằm ôm lấy người ta, kẹp chặt cánh tay Lâm Gia Nhạc, đợi hết đúng năm phút. Lúc xem nhiệt kế là 38 độ C, vẫn sốt như thế, nhưng không còn sốt cao rồi, anh sờ trán Gia Nhạc, đỡ hơn lúc ngủ dậy rất nhiều rồi.
Thịnh Mặc đau lòng hôn lên trán Lâm Gia Nhạc mấy cái, cúi xuống lại thấy môi cậu vẫn trắng bệch, vội vàng đi lấy một chén nước ấm, cẩn thận cho cho cậu uống một chút. Đột nhiên lại nghe tiếng bụng mình kêu hai tiếng, cũng quá nửa buổi sáng rồi còn chưa ăn gì đây. Bản thân anh không ăn còn được, nhưng Lâm Gia Nhạc đang ốm, cần phải có sức mới chịu đựng được, cho nên nhất định phải ăn gì đó, thế thì nấu cháo vậy, có vẻ rất là đơn giản. Anh dịch lại góc chăn cho Lâm Gia Nhạc, chuẩn bị vào bếp nấu cháo.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, anh nhớ ra có nhờ người mua thuốc và miếng dán hạ sốt, lúc này mới nghĩ ra, có lẽ nên gọi người mua cháo giúp. Thế nhưng anh lập tức dẹp bỏ ý định này, Nhạc Nhạc không để anh ăn đồ ăn bên ngoài, nói là không vệ sinh, nhất là thời điểm nhạy cảm này, càng không thể ăn linh tinh. Anh chạy nhanh đến phòng bếp nhìn một cái, gạo vẫn còn, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh không còn bao nhiêu, vốn hai người định hôm nay ra ngoài mua đồ, ai biết được hôm nay lại không thể ra khỏi cửa. Nhạc Nhạc còn nói, may mắn đến đây sống với anh, không thì đã bị cách ly rồi, không ngờ đến đây lại bị cách ly luôn, không khỏi cười khổ một cái, vốn cũng chẳng có chỗ nào an toàn.
Anh mở cửa nhận đồ, nói với người đứng bên ngoài “Cảm ơn. Nhà tôi không còn đủ đồ ăn, mua giúp chúng tôi được không?”
Người kia vô cùng thân mật nói “Được, anh cần gì cứ viết ra, tôi sẽ đi mua giúp. Thật ra chúng tôi có thể nấu cơm mang đến hằng ngày nữa.”
Thịnh Mặc lắc đầu “Cứ để tôi viết danh sách, chúng tôi không ăn đồ ở ngoài, cảm ơn anh. Anh đợi ở đây hay tôi viết xong thì lại tìm anh?”
Người kia nói “Lát nữa anh viết xong thì gọi điện thoại xuống ban quản lý, sẽ có người đến giúp anh.”
“Được, cảm ơn.” Nói xong thì đóng cửa.
Thịnh Mặc cầm thuốc dán hạ sốt, xem hướng dẫn một lần rồi cầm đến phòng ngủ dán cho Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc khó chịu rên một tiếng. Thịnh Mặc dịu dàng nói “Nhạc Nhạc, xin lỗi em, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Gia Nhạc đã tỉnh hơn, cảm thấy cả người nặng nề khó chịu, không có sức, không muốn động đậy tí nào, chỉ nhẹ gật đầu một cái “Vâng”
Thịnh Mặc để thuốc xuông, nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Gia Nhạc “Nhạc Nhạc, em chưa ăn gì, có muốn ăn gì bây giờ không?”
Lâm Gia Nhạc mơ màng nói “Lát nữa mình cùng đi mua đồ.”
Thịnh Mặc không định nói với cậu họ đã bị cách ly, ít nhất bây giờ anh không muốn nói, đứa nhỏ này rất nhạy cảm, nhiều tâm sự, ít nhất đợi đến khi cậu hết sốt anh mới nói “Không cần đâu, em nói đi, anh đi mua cho. Em ở nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Gia Nhạc vẫn sốt, đầu óc chẳng nghĩ được gì, thuận miệng nói “Gà, cá,thịt đều phải mua, còn mua rau nữa.”
Thịnh Mặc cũng không gặng hỏi “Được, anh biết rồi, em nghỉ đi, đừng lộn xộn, đứng đá chăn, để ra mồ hôi sẽ đỡ hơn.”
Nói xong lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, Đâu Đâu thấy anh ra vội mừng, hôm nay chủ nhân cứ bận rộn mãi, cũng chưa thấy anh Lâm đâu, đồ ăn của nó chẳng thấy dấu vết nào, giờ đã sắp trưa rồi. Thịnh Mặc nhìn Đâu Đâu nửa gác lên chân mình, thở dài, con trai ngoan, anh Lâm của con bệnh rồi, cơm hai cha con ta không có đâu. Đi đến lấy thức ăn cho chó đổ vào trong bát của Đâu Đâu, nghĩ con trai ăn tạm đi, anh lại vào bếp vo gạo nấu cháo. Đâu Đâu nhìn chủ nhân vô cùng ai oán, ba vô dụng quá, xa anh Lâm một cái thì không có cả cơm ăn. Ôi, Đâu Đâu đã quen với lối sống xa xỉ nên bắt đầu ghét cái cuộc sống hồi trước kia của nó, đúng là sướng quen rồi thì quên khổ.
Vo gạo đổ vào nồi lại không biết cho bao nhiêu nước, thêm một ít vẫn thấy thiếu lại thêm một ít, lặp lại đến lần thứ ba thứ tư mới cảm thấy cũng tạm ổn, lau khô nồi đặt vào trong nồi cơm điện, đậy nắp, bấm nút. Anh thở phào một hơi, may là bình thường anh cũng vào bếp xem Lâm Gia Nhạc nấu cơm, biết lau nước dưới đáy nồi cơm trước khi đặt vào vỏ điện.
Sau đó là vào phòng sách viết ra danh sách những đồ cần mua, viết xong thì gọi cho quản lý khu nhà. Trong lúc đợi người đến lấy danh sách, anh lại vào xem Lâm Gia Nhạc thế nào, có lẽ là uống thuốc vào rồi lại bị anh hạ nhiệt vật lý một hồi, bây giờ sắc mặt Lâm Gia Nhạc nhìn tốt hơn, còn hơi mệt nhưng không nóng đến đáng sợ nữa, chỉ là vẫn hơi sốt nhẹ. Thịnh Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhất định phải tiếp túc khỏe hơn, mau chóng hết bệnh.
Thịnh Mặc đứng canh trong phòng bếp, nghe tiếng nồi cơm điện sủi bọt mà như gặp đại địch, không biết phải nấu đến bao giờ mới được chái. Ban đầu thì có vẻ là cho ít nước quá, cháo rất đặc, cháo không thành cháo, cơm không phải cơm, anh nghĩ một lát, lại đổ thêm một cốc nước to vào nồi. Đợi một lúc lại mở ra xem, có vẻ cũng được, thế thì nấu thêm một lúc, trong khi nấu anh cứ mở nồi lại đóng vào, cuối cùng mới nấu được chỗ gạo ban đầu thành cái có vẻ giống cháu, hương vị thì chắc chắn không thể quá trông mong. Hóa ra nấu cháo khó đến thế, bình thường sao Lâm Gia nhạc có thể làm ra bao nhiêu đồ ăn ngon đủ cả sắc hương vị vậy chứ.
Thịnh Mặc lau mồ hồi, đổ cháo ra bát, đặt lên bàn cơm. Đi đến phòng ngủ sờ trán Lâm Gia Nhạc, chỉ còn hơi ấm thôi, anh nhẹ nhàng thở ra “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, cảm thấy đỡ hơn chưa? Em dậy ăn chút cháo nào.”
Lâm Gia Nhạc mở mắt, cảm thấy người chẳng còn tí sức nào “Thầy Thịnh, em không muốn ăn, không có khẩu vị.”
Thịnh Mặc thầm lo lắng, giục cậu “Không muốn cũng phải ăn một chút, không thì làm sao mà khỏe được. Lại đây nào, ăn một ít cháo rồi uống thuốc, ngủ một giấc sẽ đỡ.”
Thịnh Mặc nửa ôm nửa đỡ, giúp cậu mặc quần áo rồi để cậu tựa vào đầu giường “Anh lấy cháo cho em.”
Thịnh Mặc bê cháo đên, đặt trên tủ đầu giường, Lâm Gia Nhạc nhìn bát cháo kia, trong bát là cháo hoa dính đặc, không nhịn được nở nụ cười yếu ớt, thầy Thịnh vậy mà cũng có thể vào bếp nấu cháo, hiếm thấy. Cậu bưng bát cháo lên, chuẩn bị ăn, Thịnh Mặc mới phát hiện, có mỗi bát cháo chẳng đũa chẳng thì gì, vội vàng chạy vào bếp lấy thìa.
Cầm thìa đến, Lâm Gia Nhạc múc một thìa đưa vào miệng ăn. Thịnh Mặc hỏi đầy chờ mong “Nhạc Nhạc, ăn ngon không?”
Lâm Gia Nhạc bệnh, trong miệng chẳng nếm nổi vị gì, những vẫn vô cùng vui vẻ bảo “Hương vị cũng không tệ lắm, thầy Thịnh lần đầu tiên vào bếp đã nấu được vậy rồi.”
Thịnh Mặc nửa tin nửa ngờ, tự múc cho mình một bát cháo rồi ăn thử, chẳng có vị gì, đến cả hương gạo cũng không có, Nhạc Nhạc chắc chắn chỉ đang an ủi anh thôi. Anh nói “Nhạc Nhạc, ăn thêm rau nhé, nhạt quá.”
Lâm Gia Nhạc nói “Thầy Thịnh, anh vào bếp lấy giúp một ít đường trắng đi.”
Thịnh Mặc vội nói “Được”. Đặt bát xuống chạy vào bếp, quả nhiên có đến vài cái bình trắng, nhìn cả buổi cũng nhìn không ra cái nào là đường trắng. Cầm một bình lên mở ra, khều một ít vào đầu ngón tay nếm thử, phì, là muốn, mặn chết; lại mở cái bình khác ra, thử một tí, cái gì thế này, chẳng có vị gì cả, hẳn là bột mình, mà thật ra không phải bột mì, là bột ngô; cuối cùng mở một cái lọ, cẩn thận nếm, đúng là đường. Anh cười thật tươi, vội cầm vào phòng ngủ.
“Nhạc Nhạc, lại đây, đường cho em” nói rồi mở nắp lọ đường, đưa đến trước mặt Lâm Gia Nhạc.
Lâm Gia Nhạc nhìn anh đi mất cả nửa ngày mới quay lại mà bên môi còn dính bột trắng, đoán chắc anh nếm thử để tìm, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu “Thầy Thịnh.”
Thịnh Mặc nhìn cậu, ân cần hỏi “Sao thế, Nhạc Nhạc?”
Lâm Gia Nhạc ngoắc tay “Anh lại đây, cúi xuống một chút.”
Thịnh Mạc cảm thấy nghi hoặc nhìn cậu, sau cũng cúi đầu lại gần, Lâm Gia Nhạc liếm một cái thật nhanh qua khóe miệng anh, liếm đi chút bột dính trên đó, chép miệng hai cái “Ngọt thật!”
Thịnh Mặc bây giờ mới phản ứng lại, anh lại bị Lâm Gia Nhạc trêu đùa, lại còn đỏ mặt, ngại ngùng nói “Miệng anh dính đường à? Không phải đâu, anh chỉ xem một chút thôi mà.”
Lâm Gia Nhạc xoa khóe môi, cười lắc lắc đầu “Không phải đường, hình như là bột ngô.”
Mặt Thịnh Mặc càng đỏ hơn, bây giờ là xấu hổ “Khụ, có phải anh vô dụng lắm không? Chẳng phân biệt nổi bột ngô với đường.”
Quý ngài Lâm thu khuôn mặt tươi cười của mình lại, chân thành nói “Ai bảo thầy Thịnh nhà em vô cùng, rất hữu dụng chứ, anh biết nấu cháo này, quý giá đến mức em chẳng ngờ tới. Cảm ơn anh, thầy Thịnh.”
Thịnh Mặc khẽ nghiêng đầu hôn nhanh lên môi Lâm Gia Nhạc một cái “Vẫn là Nhạc Nhạc tốt nhất. Nào, thêm đường nhé.”
Lâm Gia Nhạc thêm chút đường, khuấy bát cháo lên một chút, ăn ngon miệng. Thịnh Mặc thấy cậu ăn ngon đến vậy cũng học theo thêm đường vào bát mình, ngồi xuống cạnh giường ăn cháo cùng Lâm Gia Nhạc, rõ ràng chỉ là bát cháo nấu chẳng thành công, hai người lại có cảm giác như đang ăn thứ đường mật ngọt ngào nhất.
Ăn cháo xong, Thịnh Mặc lại cầm nhiệt kế đến đo cho Lâm Gia Nhạc, 37.7 độ C, lại đỡ hơn một chút, trong lòng thở nhẹ ra, lại đi lấy thêm một cốc nước thuốc đến cho Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc vừa mới ăn cháo, hai người ngọt ngào một hồi thì tinh thần đã tốt hơn, không muốn ngủ nữa, dựa vào đầu giường đọc sách.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Thịnh Mặc vội ra mở cửa, hóa ra là người mua đồ giúp đã đến, anh nhận đồ, nói cảm ơn, sau đó cất hết đồ ăn vào tủ lạnh. Lâm Gia Nhạc đợi anh bận rộn xong vào phòng mới hỏi “Thầy Thịnh, ai vừa đến thế?”
Thịnh Mặc ngại ngùng cười “Có người đi mua đồ giúp chúng ta rồi mang đến cho.”
Lâm Gia Nhạc thấy lạ, ở đây một thời gian cậu cũng không thấy Thịnh Mặc có người quen gì “Người quen của anh sao? Đi rồi ạ?”
Thịnh Mặc ngồi xuống trước Lâm Gia Nhạc, cầm tay Lâm Gia Nhạc, đặt trong lòng bàn tay mình khẽ xoa “Không phải, là ban quản lý khu nhà. Họ giúp anh mua đồ ăn rồi mang cho chúng ta.”
Lâm Gia Nhạc càng khó hiểu “Ban quản lý còn phụ trách mua hộ đồ ăn?”
Thịnh Mạc nói “Nhạc Nhạc, anh nói với em, em đừng vội. Trong tòa nhà này của chúng ta phát hiện một người bệnh chưa biết có phải SARS không, tạm thời chúng ta cũng phải cách ly, đợi bên ngoài không còn nguy cơ thì mới ra ngoài được.”
“A?” Lâm Gia Nhạc kinh hãi vô cùng, cảm giác bản thân ngủ một giấc dậy trời đất bên ngoài đã đổi khác, hôm qua mới nghe nói Hạ Phương Húc bị cách ly, hôm nay liền đến lượt mình, may là không phải bị cách ly ở bệnh viện mà chỉ cách ly ở nhà, “Chuyện từ bao giờ thế?”
Thịnh Mặc cười gượng một tiếng, sờ trán Lâm Gia Nhạc “Lúc sáng nay thôi, anh muốn ra ngoài mua thuốc cho em thì bị người ta ngăn ngoài cửa, không cho ra ngoài. Làm anh sợ toát mồ hôi, sợ mấy người đó biết em bị sốt sẽ coi như bệnh nhân SARS mà đưa đi cách ly thì hỏng rồi. May mà em hết sốt nhanh. Thật xin lỗi em, Nhạc Nhạc.” Thịnh Mặc nói xong bắt đầu gãi đầu gãi tai.
Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, bình thường cậu cũng khỏe lắm, sao lại làm đến phát sốt chứ, có lẽ là vì hôm qua trong phòng tắm lạnh quá. Nhìn đến chuyện tối qua trong phòng tắm, mặt càng đỏ hơn cả quả cà chua “Đến bao giờ chúng ta mới được ra ngoài?”
“Nhanh thôi, chắc đợi đến khi có kết quả chính xác là được.” Thịnh Mặc nhìn mặt cậu càng ngày càng đỏ, cứ nghĩ lại sốt tiếp, liền cúi đầu đặt lên trán cậu, cũng không sốt mà. Lâm Gia Nhạc bị Thịnh Mặc lại gần thì xấu hổ tránh ra sau, Thịnh Mặc bật cười, hóa ra em ấy thẹn, vội vàng nhân cơ hội ăn đậu hũ “Nhạc Nhạc, sau này anh không làm bậy nữa, đợi bao giờ hết SARS thì bù sau, trước mắt sẽ không mạo hiểm, sức khỏe quan trọng hơn.”
Lâm Gia Nhạc lúc này đỏ đến tận ngón chân rồi, cậu xoay người nằm xuống, kéo chăn cao che kín người “Thầy Thịnh, em muốn đi ngủ.”
Thịnh Mặc buồn cười nhìn cậu trông chẳng khác gì rùa nhỏ trốn vào chăn, vỗ mông “Ngủ đi, ngủ một giấc cho ngon, anh đi nấu cơm trưa.”
Lâm Gia Nhạc thò đầu ra từ trong chăn, nhìn anh vẻ không dám tin, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, thầy Thịnh nấu cháo, còn muốn nấu cả cơm trưa, không đốt luôn cả phòng bếp đấy chứ?
Thịnh Mặc cảm nhận được ánh mắt của cậu “Yên tâm, anh chi nấu mì thôi. Mì rau xanh chân giò hun khói, không có kỹ thuật cao gì dâu, chỉ rửa rau đun nước. Em nằm nghỉ đi, nấu xong sẽ gọi em.”
Lâm Gia Nhạc nằm một lát, nghe tiếng leng keng lạch cạch loáng thoáng vang lên từ phòng bếp, cậu vẫn không yên lòng được, mặc quần áo vào ra xem. Chỉ thấy Đâu Đâu đã trốn ra ban công từ bao giờ, trên sàn phòng bếp có một cái nồi, trên bàn đổ đầy nước, mì sợi cũng nằm trên đất, cậu bóp trán, may mà mình quyết định ra xem thế nào.
Thịnh Mặc đang luống xuống thả mì vào nước sôi, nghe thấy tiếng động liền quay lại “Nhạc Nhạc, sao em ra đây?”
Lâm Gia Nhạc buông tay, bước vào bếp, cậu nhặt nồi lên, xả nước tráng qua một lần, rửa tay “Thầy Thịnh, để em làm.”
Thịnh Mặc có hơi ngại ngùng “Anh bị rối một chút thôi, nhưng sẽ xong ngay đây.”
Lâm Gia Nhạc cầm túi mì từ tay anh “Em là là được, trước tiên anh học đã.” Bây giờ cậu ở cùng anh ấy, thế nhưng sau này lỡ bận rộn không thể ngày nào cũng có thời gian nấu cơm cho anh, để anh ấy học nấu mì cũng tốt.
Thịnh Mặc không cố chấp, ngoan ngoãn cầm mì lên, đứng ở bên cạnh xem Lâm Gia Nhạc nấu nướng. Đâu Đâu thấy anh Lâm đi ra cũng vội vàng chân chó chạy đến cọ cọ.