Chương 34: Đối thủ
Gần đây Tùng Vũ còn thức đêm nhiều hơn cả Nam Liệt bởi vì công ty sắp tung ra một cái IP blind box mới, từ bản thảo đến thành phần đều đã mất nửa năm, bây giờ là giai đoạn quan trọng khai thông với nhà máy.
Là người mới gia nhập công ty không lâu, cô không có nhiều có hội tham gia vào việc thiết kế blind box, nhưng giai đoạn hậu kỳ đấu trí cực nhọc với nhà máy đương nhiên không thể thoát được. Những sự khác biệt nhỏ về màu tóc, con ngươi, phụ kiện và linh kiện của những con búp bê này đều đòi hỏi cô phải có đôi mắt tinh tường để phân biệt, hơn nữa còn phải có kỹ xảo góp ý với bọn họ.
Tăng ca là chuyện thường ngày, email và điện thoại đến vào nửa đêm cũng không hiếm gặp. Trước kia cô là người thúc giục Nam Liệt đừng vẽ tranh quá liều mạng, nhưng bây giờ Nam Liệt lại là người thường giục cô đi ngủ sớm một chút. Công việc của cô bận rộn, lúc tâm tình buồn bực cũng không rảnh nói lời ngon tiếng ngọt, thường xuyên khiến cậu á khẩu không nói nên lời, ảm đạm rút lui.
Khi không quá bận, cô cũng sẽ suy ngẫm lại xem thái độ của mình có tệ quá hay không. Cô biết cậu quan tâm cô, chính mình chỉ còn nửa cái mạng mà vẫn còn lo lắng cho cô. Giống như đêm nay, sau khi cô khép cuốn sổ lại, nhớ tới vừa rồi mình mất kiên nhẫn với Nam Liệt liền đứng dậy đi đến phòng cậu xin lỗi: "A Liệt, tôi bận quá không thể chăm sóc cậu được."
Nam Liệt tỏ vẻ không sao cả, thậm chí còn có chút cao hứng nói: "Thật ra tôi rất vui, thỉnh thoảng chị cũng nổi nóng với tôi."
Cô cúi người ôm lấy cậu từ phía sau, tay đặt lên xương quai xanh của cậu mỉm cười: "Sở thích của cậu đặc biệt thật đấy."
"Không phải," Nam Liệt dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ đầu ngón tay cô, dịu dàng nói, "Bình thường có lẽ chị không có ai để bộc lộ cảm xúc, có thể không thèm che giấu tức giận trước mặt tôi làm tôi cảm thấy mình ít nhiều còn có chút tác dụng... Nếu chị đối với tôi quá cẩn thận ngược lại tôi sẽ thấy áy náy..."
Đầu tim của Tùng Vũ vô cớ nóng lên, vòng tay ôm lấy tay cậu: "Cảm ơn."
Tay cậu khẽ nhúc nhích trong bàn tay cô: "Có đôi khi tôi sẽ cảm thấy chuyện này không chân thật, không ngờ có ngày đôi tay của tôi lại được chị nắm trong lòng bàn tay, như là một viên sỏi rơi vào trong nhuỵ hoa của đoá hồng..."
"Cậu định đổi nghề làm thơ à?" Cô mỉm cười, vòng đến trước người cậu ngồi xổm xuống chống cằm nhìn cậu, "Đối với vũ trụ mà nói, hoa hồng chỉ là sỏi, nhân loại chỉ là sỏi, trái đất cũng chỉ là sỏi thôi! A Liệt, tôi với cậu làm hai viên sỏi tựa vào nhau cũng không có gì là không tốt."
Giờ khắc này cô thật sự nghĩ như vậy. Yêu hay không yêu không quan trọng. Nam Liệt mê muội vì cô, cô biết, cậu biết, mà cô cũng cần Nam Liệt, bất kể là tính toán hay ỷ lại, cuộc sống của cô cũng cần có sự hiện diện của cậu.
So với tình yêu, nơi công sở còn lắm nỗi lo hơn nhiều.
Cô rất ít khi nói chuyện công việc với Nam Liệt, thứ nhất cậu vẫn còn là sinh viên, từ nhỏ đã hạn chế tiếp xúc với xã hội vì sức khoẻ đặc thù, nói chuyện với cậu cũng không giúp ích được gì cho cô. Thứ hai, cô cũng không muốn dùng những chuyện thô tục này làm phiền đến cậu, chỉ muốn để cậu an an tĩnh tĩnh vẽ tranh trong thế giới của riêng mình, không đụng đến những thứ bẩn thỉu trong xã hội.
Cô nghĩ cậu nhất định sẽ không thể tưởng tượng được bộ dáng sứt đầu mẻ trán của cô khi di chuyển giữa văn phòng và nhà máy như thế nào. Khi thì vâng vâng dạ dạ, khi thì hành động như một người đàn bà đanh đá. Ví dụ như hôm nay đến nhà máy, lúc lấy hàng mẫu rõ ràng thấy được màu sắc không giống với bản vẽ trên máy tính, nhưng đối phương lại một mực khẳng định là giống. Đây là nhà máy đã hợp tác rất lâu, công việc lại khó khăn, không tiện xé rách mặt, nhưng sản phẩm không giống thiết kế thì không được, cô đành phải vừa đấm vừa xoa thuyết phục mãi đối phương mới đồng ý điều chỉnh thêm màu sắc.
Trở về công ty báo cáo kết quả với cấp trên, giám đốc thiết kế của IP Tề Gia lại lấy hàng mẫu đối chiếu với bản vẽ rồi nói: "Không cần sửa lại, cứ để nhà máy làm cái này ra."
"Thầy Tề, màu tóc này rõ ràng không đúng..." Cô có chút khó hiểu nhịn không được nói.
Tề Gia không trực tiếp trả lời cô: "Loại tình huống này thường xuyên xảy ra: có sự khác biệt giữa màu sắc trên máy tính và màu xuất xưởng, chưa kể màu tím dễ bị ám màu hơn. Nhưng... gác những điều này sang một bên, nếu cô bình tĩnh so sánh hàng mẫu trong tay và bản thiết kế, cô cảm thấy cách phối màu nào hài hoà hơn? Hay là không thể phân cao thấp?"
Tùng Vũ so sánh theo lời anh ta nói, đành phải ăn ngay nói thật: "Quả thực mặc dù không cố ý nhưng hàng mẫu nhà máy cung cấp cũng không tệ, có lẽ trong mắt một số người nhà máy phối màu còn đẹp hơn."
Tề Gia nói: "Cho nên sáng nay cô cãi nhau coi như vô ích."
Tùng Vũ không nói nên lời: "Xin lỗi, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp thời gian buổi sáng đã lãng phí."
"Không có cảm xúc gì?" Trong mắt anh có sự quan sát.
"Anh đánh giá thấp tôi rồi." Cô bình tĩnh mỉm cười. Chuyện này có là gì? Huống hồ cô còn rút ra được bài học hữu ích từ đó.
Lúc Tùng Vũ chuẩn bị ra khỏi văn phòng anh ta gọi cô lại: "Giang Tùng Vũ!"
Cô dừng bước quay đầu lại: "Thầy Tề còn có chuyện gì cần tôi làm sao?"
"Có phải làm những công việc vụn vặt của trợ lý quá lâu làm cô không còn nhạy bén với cái đẹp và bản thân thiết kế không? Cô đừng quên mình là một nhà thiết kế chứ không phải là 'chân chạy việc' hay 'người kiểm tra', cô phải luôn duy trì sự nhạy cảm với cái đẹp."
"Cảm ơn kiến nghị của anh." Tùng Vũ chân thành cảm ơn.
"Cô rất dễ tiếp thu những lời khuyên tốt."
"Thuốc đắng dã tật đều phải uống, huống chi thầy Tề nói cũng không khó nghe, tôi không có lý do gì từ chối tiếp thu."
"Công ty sắp tung ra thị trường blind box cùng với nhãn hiệu kem 'Mộng Lạc Băng', cô có hứng thú gia nhập nhóm thiết kế chính không?"
Hai mắt Tùng Vũ lập tức toả sáng: "Mộng Lạc Băng?"
"Phản ứng đầu tiên của cô có chút kỳ lạ." Tề Gia cười như không cười đánh giá cô.
Cô không rõ nguyên do, cũng không dám tuỳ ý đặt câu hỏi.
"Có vẻ cô hứng thú với ba chữ 'Mộng Lạc Băng' hơn là được tham gia vào nhóm thiết kế."
Tùng Vũ không nghĩ nhiều như vậy: "Có thể gia nhập nhóm thiết kế chính đương nhiên là tôi rất vui, chỉ là..." Cô bất giác cong khoé miệng, "Đại khái là hồi nhỏ tôi rất thích ăn kem ốc quế của bọn họ cho nên vừa nghe tin công ty chúng ta sắp hợp tác với bọn họ có chút kích động."
"Vậy quá tốt rồi. Tôi không cần lo mấy ngày tiếp theo cô sẽ ăn kem đến mức nôn ra nữa." Tề Gia nhướng mày, "Để mọi người có thêm linh cảm, hàng tháng 'Mộng Lạc Băng' sẽ cung cấp cho chúng ta lượng kem không giới hạn, bao gồm tất cả các sản phẩm của bọn họ."
"Thật ra tôi có một ý tưởng không hoàn thiện lắm..."
Tề Gia ngắt lời cô: "Nếu bản thân cô cũng cảm thấy ý tưởng không hoàn thiện thì không cần trình bày."
Cô lấy hết can đảm: "Tôi cảm thấy ý tưởng này rất hay, anh không ngại nghe thử chứ?"
"Nói đi."
"Mấy năm nay sản phẩm của 'Mộng Lạc Băng' luôn được điều chỉnh, tôi nghĩ trong đó có rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân lớn nhất là các sản phẩm này chưa đạt được lợi nhuận tốt. Nhưng vẫn có một số sản phẩm bị hạ khỏi kệ hàng khiến người ta hoài niệm, có khi là hương vị, có khi là tình cảm, có khi là thanh xuân của bản thân... Khôi phục những sản phẩm đó không phải là mục tiêu của công ty chúng ta, nhưng bán cảm xúc thì có thể. Nếu sau khi tung ra thị trường những blind box liên quan đến dòng kem đã biến mất này, 'Mộng Lạc Băng' có thể khôi phục lại một số sản phẩm đó hay không không quan trọng, ngay cả khi không thể cũng sẽ vẫn tạo ra được một làn sóng dư luận, đạt được tình thế đôi bên cùng có lợi. Tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu từ đây để suy xét thiết kế, thậm chí đưa vào các tính năng ẩn."
"So với một nhà nghệ thuật, cô càng giống một thương nhân hơn."
"Thương nhân không tốt à?" Cô theo bản năng cảm thấy Tề Gia cũng không phản cảm với "lợi ích" trong câu nói của cô.
"Rất tổ, tôi không nhìn lầm cô." Tề Gia lời ít ý nhiều, "Chiều nay chúng ta sẽ mở cuộc họp, công việc của hai ngày này cô bàn giao cho Ada đi, trọng tâm công việc tiếp theo sẽ tập trung vào thiết kế 'Mộng Lạc Băng'."
Tan làm hơn một tiếng, Tùng Vũ vẫn còn đắm chìm trong vẽ vời, thậm chí quên mất cả việc gọi điện thoại về nhà.
Tề Gia tắt đèn trong phòng của mình trước sau đó đi ra bên ngoài gõ vào góc bàn của cô.
Vì đang tập trung tinh thần làm việc nên cô hơi giật mình: "A, anh cũng chưa tan làm à?"
"Tôi còn tưởng là tôi chưa đi nên cấp dưới cũng ngại không dám về... Xem ra là tôi đánh giá quá cao bản thân rồi." Tề Gia mỉm cười.
Cô cũng cười: "Bất tri bất giác nên không dừng lại thôi."
"Đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể xong, cũng không phải chỉ một mình cô có thể làm được, đi thôi, cùng đi ăn cơm nhé?"
Tùng Vũ sửng sốt hai giây, nếu từ chối có vẻ không cho mặt mũi, đồng ý lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Nhưng Tề Gia lại tự tìm bậc thang cho mình: "Ở nhà có người chờ cơm à?"
Tùng Vũ nói: "Đúng vậy, tôi chưa nói với người nhà sẽ không về ăn."
"Vậy tôi đưa cô về."
"Vẫn chưa muộn lắm, tôi có thể tự về được."
"Sau chín giờ mới được công ty chi trả tiền xe."
"Tôi tự lái xe."
"Tôi biết, nhưng hôm nay cô không đi xe tới."
"Sao anh biết?" Hôm qua cô đưa xe đi bảo dưỡng, sáng nay đi taxi đến đây.
"Tôi tình cờ nghe được cô nói chuyện phiếm với người khác."
Trong lòng Tùng Vũ vang lên cảnh báo.
Suy cho cùng tâm tư của đàn ông đối với phụ nữ chỉ có một, cô lại không phải là tiểu cô nương không rành thế sự, sao có thể không đoán được.
"Cảm ơn thầy Tề, tôi có thể gọi xe."
Tề Gia không dây dưa nữa: "Về nhà sớm một chút."
Tùng Vũ đóng máy tính, xách túi lên đi.
Tề Gia không nhanh không chậm đi phía sau cô.
Không khí trong thang máy rất vi diệu.
Thang máy xuống đến tầng một, Tề Gia đi theo Tùng Vũ ra ngoài.
"Thầy Tề không đi lấy xe à?" Công ty có bãi đậu xe ngầm.
"Giang Tùng Vũ, cô có bạn trai chưa?" Giọng nói của Tề Gia có vẻ bình tĩnh khắc chế nhưng cũng mang theo vài phần xâm lược.
"Cái này có liên quan đến công việc không?"
"Trong giờ làm việc tôi sẽ không hỏi dạng vấn đề này."
"Ngoài giờ làm việc tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời anh. Đặc biệt là vấn đề cá nhân." Tùng Vũ nói vô cùng chính đáng nhưng lại âm thầm cảm thấy chột dạ. Cô biết mình không muốn trực tiếp trả lời Tề Gia.
"Đương nhiên đây không phải là nghĩa vụ. Chỉ là... nếu cô đồng ý cho tôi biết một đáp án, tôi sẽ rất cảm kích. Dù sao cô cũng là nhà thiết kế tôi rất xem trọng, sau đêm nay bất kể đáp án của cô là gì điều này đều sẽ không thay đổi. Chỉ là sẽ khác một chút, nếu cô có bạn trai, từ giờ tôi và cô sẽ chỉ là đồng nghiệp, nếu câu trả lời của cô là không, có lẽ tôi sẽ tranh thủ một loại khả năng khác."
Lời nói của anh ta rất chính trực, cô vẫn không trả lời anh ta, trầm mặc nhìn bóng dáng cao dài trên mặt đất.
Thang máy lại mở ra nhưng người bên trong vẫn chưa đi ra, Tùng Vũ vừa bước ra ngoài đã bị Tề Gia kéo vào một góc nhỏ hẹp.
"Tôi đưa cô về nhà, được không?" Anh hỏi, thanh âm ôn nhu lại mang theo một chút bá đạo không cho cự tuyệt.
Cô không trả lời, chỉ nhìn bả vai rộng lớn của anh ta, quai hàm kiên nghị ngây ra.
Cổ tay của cô vẫn bị Tề Gia nắm chặt, cô đã quên hất ra.
Là người mới gia nhập công ty không lâu, cô không có nhiều có hội tham gia vào việc thiết kế blind box, nhưng giai đoạn hậu kỳ đấu trí cực nhọc với nhà máy đương nhiên không thể thoát được. Những sự khác biệt nhỏ về màu tóc, con ngươi, phụ kiện và linh kiện của những con búp bê này đều đòi hỏi cô phải có đôi mắt tinh tường để phân biệt, hơn nữa còn phải có kỹ xảo góp ý với bọn họ.
Tăng ca là chuyện thường ngày, email và điện thoại đến vào nửa đêm cũng không hiếm gặp. Trước kia cô là người thúc giục Nam Liệt đừng vẽ tranh quá liều mạng, nhưng bây giờ Nam Liệt lại là người thường giục cô đi ngủ sớm một chút. Công việc của cô bận rộn, lúc tâm tình buồn bực cũng không rảnh nói lời ngon tiếng ngọt, thường xuyên khiến cậu á khẩu không nói nên lời, ảm đạm rút lui.
Khi không quá bận, cô cũng sẽ suy ngẫm lại xem thái độ của mình có tệ quá hay không. Cô biết cậu quan tâm cô, chính mình chỉ còn nửa cái mạng mà vẫn còn lo lắng cho cô. Giống như đêm nay, sau khi cô khép cuốn sổ lại, nhớ tới vừa rồi mình mất kiên nhẫn với Nam Liệt liền đứng dậy đi đến phòng cậu xin lỗi: "A Liệt, tôi bận quá không thể chăm sóc cậu được."
Nam Liệt tỏ vẻ không sao cả, thậm chí còn có chút cao hứng nói: "Thật ra tôi rất vui, thỉnh thoảng chị cũng nổi nóng với tôi."
Cô cúi người ôm lấy cậu từ phía sau, tay đặt lên xương quai xanh của cậu mỉm cười: "Sở thích của cậu đặc biệt thật đấy."
"Không phải," Nam Liệt dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ đầu ngón tay cô, dịu dàng nói, "Bình thường có lẽ chị không có ai để bộc lộ cảm xúc, có thể không thèm che giấu tức giận trước mặt tôi làm tôi cảm thấy mình ít nhiều còn có chút tác dụng... Nếu chị đối với tôi quá cẩn thận ngược lại tôi sẽ thấy áy náy..."
Đầu tim của Tùng Vũ vô cớ nóng lên, vòng tay ôm lấy tay cậu: "Cảm ơn."
Tay cậu khẽ nhúc nhích trong bàn tay cô: "Có đôi khi tôi sẽ cảm thấy chuyện này không chân thật, không ngờ có ngày đôi tay của tôi lại được chị nắm trong lòng bàn tay, như là một viên sỏi rơi vào trong nhuỵ hoa của đoá hồng..."
"Cậu định đổi nghề làm thơ à?" Cô mỉm cười, vòng đến trước người cậu ngồi xổm xuống chống cằm nhìn cậu, "Đối với vũ trụ mà nói, hoa hồng chỉ là sỏi, nhân loại chỉ là sỏi, trái đất cũng chỉ là sỏi thôi! A Liệt, tôi với cậu làm hai viên sỏi tựa vào nhau cũng không có gì là không tốt."
Giờ khắc này cô thật sự nghĩ như vậy. Yêu hay không yêu không quan trọng. Nam Liệt mê muội vì cô, cô biết, cậu biết, mà cô cũng cần Nam Liệt, bất kể là tính toán hay ỷ lại, cuộc sống của cô cũng cần có sự hiện diện của cậu.
So với tình yêu, nơi công sở còn lắm nỗi lo hơn nhiều.
Cô rất ít khi nói chuyện công việc với Nam Liệt, thứ nhất cậu vẫn còn là sinh viên, từ nhỏ đã hạn chế tiếp xúc với xã hội vì sức khoẻ đặc thù, nói chuyện với cậu cũng không giúp ích được gì cho cô. Thứ hai, cô cũng không muốn dùng những chuyện thô tục này làm phiền đến cậu, chỉ muốn để cậu an an tĩnh tĩnh vẽ tranh trong thế giới của riêng mình, không đụng đến những thứ bẩn thỉu trong xã hội.
Cô nghĩ cậu nhất định sẽ không thể tưởng tượng được bộ dáng sứt đầu mẻ trán của cô khi di chuyển giữa văn phòng và nhà máy như thế nào. Khi thì vâng vâng dạ dạ, khi thì hành động như một người đàn bà đanh đá. Ví dụ như hôm nay đến nhà máy, lúc lấy hàng mẫu rõ ràng thấy được màu sắc không giống với bản vẽ trên máy tính, nhưng đối phương lại một mực khẳng định là giống. Đây là nhà máy đã hợp tác rất lâu, công việc lại khó khăn, không tiện xé rách mặt, nhưng sản phẩm không giống thiết kế thì không được, cô đành phải vừa đấm vừa xoa thuyết phục mãi đối phương mới đồng ý điều chỉnh thêm màu sắc.
Trở về công ty báo cáo kết quả với cấp trên, giám đốc thiết kế của IP Tề Gia lại lấy hàng mẫu đối chiếu với bản vẽ rồi nói: "Không cần sửa lại, cứ để nhà máy làm cái này ra."
"Thầy Tề, màu tóc này rõ ràng không đúng..." Cô có chút khó hiểu nhịn không được nói.
Tề Gia không trực tiếp trả lời cô: "Loại tình huống này thường xuyên xảy ra: có sự khác biệt giữa màu sắc trên máy tính và màu xuất xưởng, chưa kể màu tím dễ bị ám màu hơn. Nhưng... gác những điều này sang một bên, nếu cô bình tĩnh so sánh hàng mẫu trong tay và bản thiết kế, cô cảm thấy cách phối màu nào hài hoà hơn? Hay là không thể phân cao thấp?"
Tùng Vũ so sánh theo lời anh ta nói, đành phải ăn ngay nói thật: "Quả thực mặc dù không cố ý nhưng hàng mẫu nhà máy cung cấp cũng không tệ, có lẽ trong mắt một số người nhà máy phối màu còn đẹp hơn."
Tề Gia nói: "Cho nên sáng nay cô cãi nhau coi như vô ích."
Tùng Vũ không nói nên lời: "Xin lỗi, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp thời gian buổi sáng đã lãng phí."
"Không có cảm xúc gì?" Trong mắt anh có sự quan sát.
"Anh đánh giá thấp tôi rồi." Cô bình tĩnh mỉm cười. Chuyện này có là gì? Huống hồ cô còn rút ra được bài học hữu ích từ đó.
Lúc Tùng Vũ chuẩn bị ra khỏi văn phòng anh ta gọi cô lại: "Giang Tùng Vũ!"
Cô dừng bước quay đầu lại: "Thầy Tề còn có chuyện gì cần tôi làm sao?"
"Có phải làm những công việc vụn vặt của trợ lý quá lâu làm cô không còn nhạy bén với cái đẹp và bản thân thiết kế không? Cô đừng quên mình là một nhà thiết kế chứ không phải là 'chân chạy việc' hay 'người kiểm tra', cô phải luôn duy trì sự nhạy cảm với cái đẹp."
"Cảm ơn kiến nghị của anh." Tùng Vũ chân thành cảm ơn.
"Cô rất dễ tiếp thu những lời khuyên tốt."
"Thuốc đắng dã tật đều phải uống, huống chi thầy Tề nói cũng không khó nghe, tôi không có lý do gì từ chối tiếp thu."
"Công ty sắp tung ra thị trường blind box cùng với nhãn hiệu kem 'Mộng Lạc Băng', cô có hứng thú gia nhập nhóm thiết kế chính không?"
Hai mắt Tùng Vũ lập tức toả sáng: "Mộng Lạc Băng?"
"Phản ứng đầu tiên của cô có chút kỳ lạ." Tề Gia cười như không cười đánh giá cô.
Cô không rõ nguyên do, cũng không dám tuỳ ý đặt câu hỏi.
"Có vẻ cô hứng thú với ba chữ 'Mộng Lạc Băng' hơn là được tham gia vào nhóm thiết kế."
Tùng Vũ không nghĩ nhiều như vậy: "Có thể gia nhập nhóm thiết kế chính đương nhiên là tôi rất vui, chỉ là..." Cô bất giác cong khoé miệng, "Đại khái là hồi nhỏ tôi rất thích ăn kem ốc quế của bọn họ cho nên vừa nghe tin công ty chúng ta sắp hợp tác với bọn họ có chút kích động."
"Vậy quá tốt rồi. Tôi không cần lo mấy ngày tiếp theo cô sẽ ăn kem đến mức nôn ra nữa." Tề Gia nhướng mày, "Để mọi người có thêm linh cảm, hàng tháng 'Mộng Lạc Băng' sẽ cung cấp cho chúng ta lượng kem không giới hạn, bao gồm tất cả các sản phẩm của bọn họ."
"Thật ra tôi có một ý tưởng không hoàn thiện lắm..."
Tề Gia ngắt lời cô: "Nếu bản thân cô cũng cảm thấy ý tưởng không hoàn thiện thì không cần trình bày."
Cô lấy hết can đảm: "Tôi cảm thấy ý tưởng này rất hay, anh không ngại nghe thử chứ?"
"Nói đi."
"Mấy năm nay sản phẩm của 'Mộng Lạc Băng' luôn được điều chỉnh, tôi nghĩ trong đó có rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân lớn nhất là các sản phẩm này chưa đạt được lợi nhuận tốt. Nhưng vẫn có một số sản phẩm bị hạ khỏi kệ hàng khiến người ta hoài niệm, có khi là hương vị, có khi là tình cảm, có khi là thanh xuân của bản thân... Khôi phục những sản phẩm đó không phải là mục tiêu của công ty chúng ta, nhưng bán cảm xúc thì có thể. Nếu sau khi tung ra thị trường những blind box liên quan đến dòng kem đã biến mất này, 'Mộng Lạc Băng' có thể khôi phục lại một số sản phẩm đó hay không không quan trọng, ngay cả khi không thể cũng sẽ vẫn tạo ra được một làn sóng dư luận, đạt được tình thế đôi bên cùng có lợi. Tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu từ đây để suy xét thiết kế, thậm chí đưa vào các tính năng ẩn."
"So với một nhà nghệ thuật, cô càng giống một thương nhân hơn."
"Thương nhân không tốt à?" Cô theo bản năng cảm thấy Tề Gia cũng không phản cảm với "lợi ích" trong câu nói của cô.
"Rất tổ, tôi không nhìn lầm cô." Tề Gia lời ít ý nhiều, "Chiều nay chúng ta sẽ mở cuộc họp, công việc của hai ngày này cô bàn giao cho Ada đi, trọng tâm công việc tiếp theo sẽ tập trung vào thiết kế 'Mộng Lạc Băng'."
Tan làm hơn một tiếng, Tùng Vũ vẫn còn đắm chìm trong vẽ vời, thậm chí quên mất cả việc gọi điện thoại về nhà.
Tề Gia tắt đèn trong phòng của mình trước sau đó đi ra bên ngoài gõ vào góc bàn của cô.
Vì đang tập trung tinh thần làm việc nên cô hơi giật mình: "A, anh cũng chưa tan làm à?"
"Tôi còn tưởng là tôi chưa đi nên cấp dưới cũng ngại không dám về... Xem ra là tôi đánh giá quá cao bản thân rồi." Tề Gia mỉm cười.
Cô cũng cười: "Bất tri bất giác nên không dừng lại thôi."
"Đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể xong, cũng không phải chỉ một mình cô có thể làm được, đi thôi, cùng đi ăn cơm nhé?"
Tùng Vũ sửng sốt hai giây, nếu từ chối có vẻ không cho mặt mũi, đồng ý lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Nhưng Tề Gia lại tự tìm bậc thang cho mình: "Ở nhà có người chờ cơm à?"
Tùng Vũ nói: "Đúng vậy, tôi chưa nói với người nhà sẽ không về ăn."
"Vậy tôi đưa cô về."
"Vẫn chưa muộn lắm, tôi có thể tự về được."
"Sau chín giờ mới được công ty chi trả tiền xe."
"Tôi tự lái xe."
"Tôi biết, nhưng hôm nay cô không đi xe tới."
"Sao anh biết?" Hôm qua cô đưa xe đi bảo dưỡng, sáng nay đi taxi đến đây.
"Tôi tình cờ nghe được cô nói chuyện phiếm với người khác."
Trong lòng Tùng Vũ vang lên cảnh báo.
Suy cho cùng tâm tư của đàn ông đối với phụ nữ chỉ có một, cô lại không phải là tiểu cô nương không rành thế sự, sao có thể không đoán được.
"Cảm ơn thầy Tề, tôi có thể gọi xe."
Tề Gia không dây dưa nữa: "Về nhà sớm một chút."
Tùng Vũ đóng máy tính, xách túi lên đi.
Tề Gia không nhanh không chậm đi phía sau cô.
Không khí trong thang máy rất vi diệu.
Thang máy xuống đến tầng một, Tề Gia đi theo Tùng Vũ ra ngoài.
"Thầy Tề không đi lấy xe à?" Công ty có bãi đậu xe ngầm.
"Giang Tùng Vũ, cô có bạn trai chưa?" Giọng nói của Tề Gia có vẻ bình tĩnh khắc chế nhưng cũng mang theo vài phần xâm lược.
"Cái này có liên quan đến công việc không?"
"Trong giờ làm việc tôi sẽ không hỏi dạng vấn đề này."
"Ngoài giờ làm việc tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời anh. Đặc biệt là vấn đề cá nhân." Tùng Vũ nói vô cùng chính đáng nhưng lại âm thầm cảm thấy chột dạ. Cô biết mình không muốn trực tiếp trả lời Tề Gia.
"Đương nhiên đây không phải là nghĩa vụ. Chỉ là... nếu cô đồng ý cho tôi biết một đáp án, tôi sẽ rất cảm kích. Dù sao cô cũng là nhà thiết kế tôi rất xem trọng, sau đêm nay bất kể đáp án của cô là gì điều này đều sẽ không thay đổi. Chỉ là sẽ khác một chút, nếu cô có bạn trai, từ giờ tôi và cô sẽ chỉ là đồng nghiệp, nếu câu trả lời của cô là không, có lẽ tôi sẽ tranh thủ một loại khả năng khác."
Lời nói của anh ta rất chính trực, cô vẫn không trả lời anh ta, trầm mặc nhìn bóng dáng cao dài trên mặt đất.
Thang máy lại mở ra nhưng người bên trong vẫn chưa đi ra, Tùng Vũ vừa bước ra ngoài đã bị Tề Gia kéo vào một góc nhỏ hẹp.
"Tôi đưa cô về nhà, được không?" Anh hỏi, thanh âm ôn nhu lại mang theo một chút bá đạo không cho cự tuyệt.
Cô không trả lời, chỉ nhìn bả vai rộng lớn của anh ta, quai hàm kiên nghị ngây ra.
Cổ tay của cô vẫn bị Tề Gia nắm chặt, cô đã quên hất ra.