Chương 37: Goá phụ
Lại một mùa hè nữa trôi qua, mặc dù thường xuyên phải nằm viện vì lý do thể chất suốt bốn năm đại học nhưng Nam Liệt vẫn tốt nghiệp đúng hạn.
Hôm nay Tùng Vũ cố ý mặc đồng phục cử nhân năm đó của mình để chụp ảnh cùng Nam Liệt trong khuôn viên trường. Dưới lớp áo rộng thùng thình, tay chân tàn tật của Nam Liệt trở nên không quá rõ ràng, so với ngày thường càng đẹp trai hơn. Khi bức ảnh chung cuối cùng được chụp, cậu kiên trì đứng dậy, Tùng Vũ ôm lấy eo cậu, cậu cũng cẩn thận duỗi tay đặt sau thắt lưng cô, trước ống kính cậu và Tùng Vũ dường như là một cặp đôi hoàn hảo, hai người trẻ trung xinh đẹp, nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn cả hoa tường vi.
"Cảm ơn." Tùng Vũ nhận lại chiếc máy ảnh SLR từ trong tay cậu sinh viên chụp hộ bọn họ, ngồi xổm xuống mở từng bức ảnh cho Nam Liệt ngồi trên xe lăn xem, lại thuận tiện giúp cậu sửa sang lại vạt áo cử nhân.
"Thật sự rất đẹp." Ngón tay Nam Liệt chậm rãi lướt qua khuôn mặt cô trong máy ảnh, sau đó lại nhanh chóng rụt trở về.
"Cậu cũng rất đẹp trai!" Những lời này của Tùng Vũ là tự đáy lòng: Nam Liệt thật sự rất ăn ảnh, đừng nói là tấm ảnh đứng cuối cùng, ngay cả mấy tấm ảnh ngồi xe lăn phía trước nhìn qua cũng có một loại khí chất trầm tĩnh nhã nhặn khiến người ta cảm thấy người này vốn nên cao ngạo rời xa trần thế, lại cố tình rơi vào phàm trần chịu đau khổ tiếc nuối của nhân gian.
"Tôi có thể phóng ảnh cuối ra rồi đóng khung được không?" Cậu ngập ngừng hỏi.
Tùng Vũ đột nhiên nảy ra ý tưởng, ghé sát vào tai cậu nói: "Thật ra tôi có một ý kiến hay hơn, cậu có muốn nghe không?"
"Hả?" Cậu hơi quay đầu lại, cánh môi chạm nhẹ vào má cô, mặt lập tức đỏ lên.
Tùng Vũ dùng hai tay nâng mặt cậu lên: "Cậu có nhớ trước đó chúng ta đã ước định chờ đến khi cậu tốt nghiệp chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Đến lúc đó trong phòng trực tiếp treo giấy kết hôn của chúng ta là được rồi."
Cậu mím môi.
Cô cũng đoán được cậu sẽ không dễ dàng đồng ý, chỉ là nhìn thấy cậu trầm mặc vẫn không khỏi có chút thất vọng: "Nam Liệt, cậu muốn chơi xấu?"
"Tôi không nhớ." Cậu điều khiển xe lăn đi về phía trước.
Tùng Vũ chặn đường cậu lại. Câu hơi do dự rồi quay xe lăn chuyển hướng lùi về phía sau. Lúc này cô không cản cậu nữa mà trực tiếp ngồi bệt xuống đất gào khóc: "Nam Liệt, cậu nói không giữ lời! Cậu không cần tôi nữa!"
Nam Liệt vội vàng quay xe lăn lại dừng bên cạnh cô, sắc mặt tái nhợt nói: "Tùng Vũ, chị mau đứng lên đi! Chị nhìn xem xung quanh đều có người..."
Cô nắm lấy cánh tay cậu nói: "Có nhiều người càng tốt, thích hợp để bức hôn!"
"Chị là vô lại hay lưu manh?" Ngữ khí của cậu tràn đầy đau lòng, "Chị là con gái, không thể hạ thấp giá trị của mình như vậy được."
"Con trai thì có thể hạ thấp giá trị sao? Vậy cậu hạ xuống đi." Cô ngừng giả vờ khóc, chớp mắt nhìn cậu.
"Vấn đề này chúng ta nói sau nhé, được không?"
Giọng nói của cậu quá dịu dàng làm người ta không đành lòng cự tuyệt, càng ngượng ngùng gây sự. Tùng Vũ gật đầu, ngoan ngoãn cùng cậu về nhà.
"Nói thật, lúc chị đề nghị kết hôn sau khi tốt nghiệp, tôi không phản đối chỉ là chiếu lệ với chị thôi." Trong phòng ngủ của Nam Liệt, cậu nhìn cô một cách chân thành và buồn bã nói, "Lúc đó tôi thật sự không tin mình có thể sống đến khi tốt nghiệp đại học, có lẽ chị không thể hiểu hết được khái niệm thời gian đối với người bệnh như tôi, hai ba năm tưởng chừng như không thể xảy ra... Khi đó trong cảm nhận của tôi, ngày tốt nghiệp rất viển vông mờ và mờ mịt, là ngày không nhất định sẽ đến, kết hôn với chị càng là chuyện không thể tưởng tượng được. Cho nên tôi mới kết nối hai việc này với nhau, dù sao cũng đều là giấc mộng không thể thực hiện được..."
"Nhưng trên thực tế đây đều không phải là mơ!" Tùng Vũ nắm lấy tay cậu, "A Liệt, cậu đã tốt nghiệp, hai mươi hai tuổi rồi, cậu còn sống, có thể cưới tôi!"
"Sau đó thì sao?" Cậu nhàn nhạt hỏi, "Tôi chỉ may mắn sống được đến hai mươi hai tuổi, nhưng con người sẽ không gặp may mãi, tôi không biết sau này mình còn bao nhiêu thời gian."
"Nói cứ như là tôi biết mình còn bao nhiêu thời gian vậy..." Tùng Vũ biết mình chỉ đang mạnh miệng phản bác cậu, mặc dù vận mệnh khó đoán nhưng tình huống của Nam Liệt đương nhiên khác với người thường.
Nam Liệt thở dài: "Tùng Vũ, chị không cần phải đánh trống lảng."
Đánh trống lảng? Cô đau lòng, thầm nghĩ cậu ngây thơ: Giang Tùng Vũ cô chưa bao giờ muốn nói đến chuyện khác, mục tiêu của cô luôn rất rõ ràng, đó là coi Nam Liệt làm bàn đạp để thăng cấp. Nếu cậu sắp chết, cô cũng chỉ có duy nhất một lựa chọn là "nắm chặt thời gian".
Cô quyết định không cho cậu cơ hội nói nhảm: "Ai muốn nói chuyện khác với cậu? Bây giờ tôi chỉ muốn cậu giữ lời hứa! Cho cậu một kỳ hạn, sau khi triển lãm cá nhân của cậu ở bảo tàng nghệ thuật Vân Âm vào tháng mười kết thúc, chúng ta sẽ đi lãnh chứng."
"Tùng Vũ... tại sao chị lại không nghe lời tôi?" Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt, buồn rầu nhìn cô.
"Cho dù cậu có chết, tôi cũng muốn làm goá phụ danh chính ngôn thuận của cậu."
"Goá phụ?" Nam Liệt cười khổ, "Cái tên cổ xưa này không hợp với chị..."
"Tôi cũng không nói là tôi sẽ làm goá phụ cả đời, phải xem sau này tôi có tái giá không rồi nói tiếp. Tóm lại, cậu để cho tôi trải nghiệm cơn nghiện làm "bà Nam" không được sao?"
"Danh xưng 'bà Nam' có gì ghê gớm? Đừng nói đến người mẹ đã chết của tôi, ngay cả người vợ hiện tại của ba tôi cũng chưa chắc đã hạnh phúc. Tùng Vũ, hiện giờ sự nghiệp của chị đã đi vào quỹ đạo, thật ra hoàn toàn không cần thiết phải chấp nhất làm vợ ai đó..." Ánh mắt Nam Liệt buồn bã, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh dị thường, "Huống chi còn là một người sắp chết..."
"Tôi phải nói thẳng tôi muốn làm 'vợ Nam Liệt" mới được à? Vấn đề không phải là 'bà Nam' hay 'bà Bắc', tôi chỉ muốn làm vợ của Nam Liệt thôi! Ngày đầu tiên tôi hẹn hò với cậu đã lấy kết hôn làm mục tiêu rồi!" Tùng Vũ nắm chặt tay, trong lòng nghẹn khuất không thể giải thích được, "Nhưng cậu đang làm gì vậy? Chẳng lẽ từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghiêm túc với tôi à?"
"Tùng Vũ, tôi xin lỗi... thật sự xin lỗi... Từ lúc bắt đầu tôi đã sai rồi... Chị còn chưa biết tôi đã xếp hàng chờ ghép tim... Có thể trước kia chị đã nghe tôi nói tôi sẽ đi đến bước này, nhưng chị không nghiêm túc suy nghĩ về nó, hiện tại ngày này cuối cùng cũng đến rồi. Có lẽ chị không rõ lắm, nhưng chị có thể thấy hiện giờ ngày nào tôi cũng uống hơn chục loại thuốc, chỉ có như vậy tôi mới có thể miễn cưỡng sống sót... Lần kiểm tra gần đây nhất tôi không bảo chị đi cùng tôi, tôi cố tình chọn lúc chị đi làm để đến bệnh viện, bác sĩ nói trái tim của tôi có kích thước gần gấp đôi người bình thường, nhưng chỉ số EF lại chỉ có 25%, ngay cả việc khi nào được ghép tim tôi cũng không biết, sau khi lên lịch ghép tim cũng không biết có phẫu thuật thành công không. Đúng rồi, chị có biết cái gì gọi là ghép tim thành công không? Một tháng, nếu sống sót được sau một tháng mới được coi là thành công, chị có hiểu điều này nghĩa là gì không? Cho dù trải qua rất nhiều trở ngại, tỷ lệ sống được năm năm của ca phẫu thuật ghép tim cũng chỉ có 80% thôi, mười năm thì sao? Lâu hơn nữa thì sao?... Tôi có thể mong chờ gì đây? Chị còn mong chờ cái gì?..."
Tùng Vũ cũng đọc qua một ít tư liệu, nhưng khi những số liệu tàn khốc đó được Nam Liệt tự mình nói ra, đáy lòng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Nhanh như vậy sao? Bệnh tình của cậu đã phát triển tới mức này rồi?
Đầu óc cô trống rỗng, lại không nghĩ gì buột miệng thốt ra: "Vậy... vậy còn chờ gì nữa? Ngày mai chúng ta đi đăng ký luôn được không?" Đôi môi cô trắng bệch, giọng điệu không ổn định.
Nam Liệt rũ mắt lắc đầu: "Tùng Vũ, chị về phòng bình tĩnh suy nghĩ lại những lời tôi nói đi. Tôi mệt rồi..."
Đầu óc Tùng Vũ cũng rối tung, nhất thời không còn sức lực để phản bác cậu, thất hồn lạc phách trở về phòng ngủ.
Ngồi vào bàn làm việc, cô nhìn những con búp bê trên bàn đến xuất thần.
Con búp bê tay cầm que kem ốc quế là mô hình ẩn của blind box kết hợp với "Mộng Lạc Băng" do cô tự thiết kế và cũng là hộp mà cô đầu tư công sức nhiều nhất.
Dòng sản phẩm của Mộng Lạc Băng năm ngoái đã được điều chỉnh lại, bao bì và hương vị của kem ốc quế đã được nâng cấp, nhưng lại không còn là hương vị mà Tùng Vũ từng ăn hồi nhỏ.
Lúc Tùng Vũ sáng tạo, trong lòng đã nghĩ về hương vị ban đầu.
Đây cũng là búp bê duy nhất trong toàn bộ series có cả phiên bản nam và nữ, đồng thời cũng là blind box được người chơi blind box ưa chuộng nhất.
Tùng Vũ giữ lại cho mình hai con, búp bê nữ cho Nam Liệt, búp bê nam cô đặt trong phòng của mình.
Tùng Vũ chạm vào tay của con búp bê, nơi đó thật ra có một thiết kế bí mật của cô, ngón út của con búp bê bị uốn cong khác thường.
Thật ra thời điểm công ty thảo luận về bản thảo thiết kế đã có người đưa ra dị nghị nhưng cô bướng bỉnh kiên quyết không thay đổi, nói đây là xuất phát từ lý do thương mại, làm toàn bộ blind box có một mẫu ẩn sẽ khiến cho thiết kế cá tính hơn, cũng không dễ bị làm giả.
Chỉ là ngón út hơi khác người thường một chút, huống hồ cũng không rõ ràng, không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể, sau lời giải thích hoa mỹ của cô cũng được chấp nhận. Không ai nghĩ đến trong đó còn có lý do khác.
Tùng Vũ cũng cảm thấy bản thân rất kỳ quái, tại sao lại kiên trì muốn giữ lại chi tiết thiết kế này. Cô biết những lời mình nói trong cuộc họp đều chỉ là nói nhảm, cô chính là nhịn không được nghĩ đến Nam Liệt khi thiết kế mà thôi.
Chỉ có Tề Gia nhận ra một chút bất thường, sau khi sản phẩm ra mắt, anh đã lén hỏi cô một lần: "Ngón tay út kia có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
Cô không phủ nhận: "Có." Trong khoảng thời gian này phương thức ở chung của cô và Tề Gia rất tự nhiên. Tề Gia không vì tình cảm cá nhân mà gây khó dễ cho cô ở công ty, có vẻ rất quân tử. Cô cũng trở nên yên tâm, ở chung với anh ta cũng không còn ngượng ngùng mà ngược lại càng thẳng thắn hơn.
"Nhưng những lời cô nói lúc đó rất doạ người." Tề Gia mỉm cười, không hỏi cô nguyên nhân thật sự.
Hiện tại chàng trai chỉ vì một câu nói của cô mà lấp đầy kem ốc quế trong tủ lạnh hàng năm kia thật sự có thể ra đi bất cứ lúc nào sao?
Tùng Vũ cảm thấy thời gian trôi nhanh đến kinh người, cô vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Chân trước trở thành vợ của Nam Liệt, chân sau đã chuẩn bị làm goá phụ.
"Chuyện này thật ra cũng không tệ..." Cô dùng đầu ngón út của mình chạm vào ngón út cong cong của con búp bê, lẩm bẩm, "Đúng là cậu nhóc khiến cho người ta bớt lo, không muốn liên luỵ tôi lâu hơn một chút..."
Xem ra càng phải nắm chặt thời gian rồi, Giang Tùng Vũ...
Cô bỏ tay ra khỏi con búp bê, ngẩng đầu lên nhưng lại không kịp ngăn những giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, rơi xuống khoé môi khẽ run lên của cô.
Hôm nay Tùng Vũ cố ý mặc đồng phục cử nhân năm đó của mình để chụp ảnh cùng Nam Liệt trong khuôn viên trường. Dưới lớp áo rộng thùng thình, tay chân tàn tật của Nam Liệt trở nên không quá rõ ràng, so với ngày thường càng đẹp trai hơn. Khi bức ảnh chung cuối cùng được chụp, cậu kiên trì đứng dậy, Tùng Vũ ôm lấy eo cậu, cậu cũng cẩn thận duỗi tay đặt sau thắt lưng cô, trước ống kính cậu và Tùng Vũ dường như là một cặp đôi hoàn hảo, hai người trẻ trung xinh đẹp, nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn cả hoa tường vi.
"Cảm ơn." Tùng Vũ nhận lại chiếc máy ảnh SLR từ trong tay cậu sinh viên chụp hộ bọn họ, ngồi xổm xuống mở từng bức ảnh cho Nam Liệt ngồi trên xe lăn xem, lại thuận tiện giúp cậu sửa sang lại vạt áo cử nhân.
"Thật sự rất đẹp." Ngón tay Nam Liệt chậm rãi lướt qua khuôn mặt cô trong máy ảnh, sau đó lại nhanh chóng rụt trở về.
"Cậu cũng rất đẹp trai!" Những lời này của Tùng Vũ là tự đáy lòng: Nam Liệt thật sự rất ăn ảnh, đừng nói là tấm ảnh đứng cuối cùng, ngay cả mấy tấm ảnh ngồi xe lăn phía trước nhìn qua cũng có một loại khí chất trầm tĩnh nhã nhặn khiến người ta cảm thấy người này vốn nên cao ngạo rời xa trần thế, lại cố tình rơi vào phàm trần chịu đau khổ tiếc nuối của nhân gian.
"Tôi có thể phóng ảnh cuối ra rồi đóng khung được không?" Cậu ngập ngừng hỏi.
Tùng Vũ đột nhiên nảy ra ý tưởng, ghé sát vào tai cậu nói: "Thật ra tôi có một ý kiến hay hơn, cậu có muốn nghe không?"
"Hả?" Cậu hơi quay đầu lại, cánh môi chạm nhẹ vào má cô, mặt lập tức đỏ lên.
Tùng Vũ dùng hai tay nâng mặt cậu lên: "Cậu có nhớ trước đó chúng ta đã ước định chờ đến khi cậu tốt nghiệp chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Đến lúc đó trong phòng trực tiếp treo giấy kết hôn của chúng ta là được rồi."
Cậu mím môi.
Cô cũng đoán được cậu sẽ không dễ dàng đồng ý, chỉ là nhìn thấy cậu trầm mặc vẫn không khỏi có chút thất vọng: "Nam Liệt, cậu muốn chơi xấu?"
"Tôi không nhớ." Cậu điều khiển xe lăn đi về phía trước.
Tùng Vũ chặn đường cậu lại. Câu hơi do dự rồi quay xe lăn chuyển hướng lùi về phía sau. Lúc này cô không cản cậu nữa mà trực tiếp ngồi bệt xuống đất gào khóc: "Nam Liệt, cậu nói không giữ lời! Cậu không cần tôi nữa!"
Nam Liệt vội vàng quay xe lăn lại dừng bên cạnh cô, sắc mặt tái nhợt nói: "Tùng Vũ, chị mau đứng lên đi! Chị nhìn xem xung quanh đều có người..."
Cô nắm lấy cánh tay cậu nói: "Có nhiều người càng tốt, thích hợp để bức hôn!"
"Chị là vô lại hay lưu manh?" Ngữ khí của cậu tràn đầy đau lòng, "Chị là con gái, không thể hạ thấp giá trị của mình như vậy được."
"Con trai thì có thể hạ thấp giá trị sao? Vậy cậu hạ xuống đi." Cô ngừng giả vờ khóc, chớp mắt nhìn cậu.
"Vấn đề này chúng ta nói sau nhé, được không?"
Giọng nói của cậu quá dịu dàng làm người ta không đành lòng cự tuyệt, càng ngượng ngùng gây sự. Tùng Vũ gật đầu, ngoan ngoãn cùng cậu về nhà.
"Nói thật, lúc chị đề nghị kết hôn sau khi tốt nghiệp, tôi không phản đối chỉ là chiếu lệ với chị thôi." Trong phòng ngủ của Nam Liệt, cậu nhìn cô một cách chân thành và buồn bã nói, "Lúc đó tôi thật sự không tin mình có thể sống đến khi tốt nghiệp đại học, có lẽ chị không thể hiểu hết được khái niệm thời gian đối với người bệnh như tôi, hai ba năm tưởng chừng như không thể xảy ra... Khi đó trong cảm nhận của tôi, ngày tốt nghiệp rất viển vông mờ và mờ mịt, là ngày không nhất định sẽ đến, kết hôn với chị càng là chuyện không thể tưởng tượng được. Cho nên tôi mới kết nối hai việc này với nhau, dù sao cũng đều là giấc mộng không thể thực hiện được..."
"Nhưng trên thực tế đây đều không phải là mơ!" Tùng Vũ nắm lấy tay cậu, "A Liệt, cậu đã tốt nghiệp, hai mươi hai tuổi rồi, cậu còn sống, có thể cưới tôi!"
"Sau đó thì sao?" Cậu nhàn nhạt hỏi, "Tôi chỉ may mắn sống được đến hai mươi hai tuổi, nhưng con người sẽ không gặp may mãi, tôi không biết sau này mình còn bao nhiêu thời gian."
"Nói cứ như là tôi biết mình còn bao nhiêu thời gian vậy..." Tùng Vũ biết mình chỉ đang mạnh miệng phản bác cậu, mặc dù vận mệnh khó đoán nhưng tình huống của Nam Liệt đương nhiên khác với người thường.
Nam Liệt thở dài: "Tùng Vũ, chị không cần phải đánh trống lảng."
Đánh trống lảng? Cô đau lòng, thầm nghĩ cậu ngây thơ: Giang Tùng Vũ cô chưa bao giờ muốn nói đến chuyện khác, mục tiêu của cô luôn rất rõ ràng, đó là coi Nam Liệt làm bàn đạp để thăng cấp. Nếu cậu sắp chết, cô cũng chỉ có duy nhất một lựa chọn là "nắm chặt thời gian".
Cô quyết định không cho cậu cơ hội nói nhảm: "Ai muốn nói chuyện khác với cậu? Bây giờ tôi chỉ muốn cậu giữ lời hứa! Cho cậu một kỳ hạn, sau khi triển lãm cá nhân của cậu ở bảo tàng nghệ thuật Vân Âm vào tháng mười kết thúc, chúng ta sẽ đi lãnh chứng."
"Tùng Vũ... tại sao chị lại không nghe lời tôi?" Hai hàng lông mày cậu nhíu chặt, buồn rầu nhìn cô.
"Cho dù cậu có chết, tôi cũng muốn làm goá phụ danh chính ngôn thuận của cậu."
"Goá phụ?" Nam Liệt cười khổ, "Cái tên cổ xưa này không hợp với chị..."
"Tôi cũng không nói là tôi sẽ làm goá phụ cả đời, phải xem sau này tôi có tái giá không rồi nói tiếp. Tóm lại, cậu để cho tôi trải nghiệm cơn nghiện làm "bà Nam" không được sao?"
"Danh xưng 'bà Nam' có gì ghê gớm? Đừng nói đến người mẹ đã chết của tôi, ngay cả người vợ hiện tại của ba tôi cũng chưa chắc đã hạnh phúc. Tùng Vũ, hiện giờ sự nghiệp của chị đã đi vào quỹ đạo, thật ra hoàn toàn không cần thiết phải chấp nhất làm vợ ai đó..." Ánh mắt Nam Liệt buồn bã, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh dị thường, "Huống chi còn là một người sắp chết..."
"Tôi phải nói thẳng tôi muốn làm 'vợ Nam Liệt" mới được à? Vấn đề không phải là 'bà Nam' hay 'bà Bắc', tôi chỉ muốn làm vợ của Nam Liệt thôi! Ngày đầu tiên tôi hẹn hò với cậu đã lấy kết hôn làm mục tiêu rồi!" Tùng Vũ nắm chặt tay, trong lòng nghẹn khuất không thể giải thích được, "Nhưng cậu đang làm gì vậy? Chẳng lẽ từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghiêm túc với tôi à?"
"Tùng Vũ, tôi xin lỗi... thật sự xin lỗi... Từ lúc bắt đầu tôi đã sai rồi... Chị còn chưa biết tôi đã xếp hàng chờ ghép tim... Có thể trước kia chị đã nghe tôi nói tôi sẽ đi đến bước này, nhưng chị không nghiêm túc suy nghĩ về nó, hiện tại ngày này cuối cùng cũng đến rồi. Có lẽ chị không rõ lắm, nhưng chị có thể thấy hiện giờ ngày nào tôi cũng uống hơn chục loại thuốc, chỉ có như vậy tôi mới có thể miễn cưỡng sống sót... Lần kiểm tra gần đây nhất tôi không bảo chị đi cùng tôi, tôi cố tình chọn lúc chị đi làm để đến bệnh viện, bác sĩ nói trái tim của tôi có kích thước gần gấp đôi người bình thường, nhưng chỉ số EF lại chỉ có 25%, ngay cả việc khi nào được ghép tim tôi cũng không biết, sau khi lên lịch ghép tim cũng không biết có phẫu thuật thành công không. Đúng rồi, chị có biết cái gì gọi là ghép tim thành công không? Một tháng, nếu sống sót được sau một tháng mới được coi là thành công, chị có hiểu điều này nghĩa là gì không? Cho dù trải qua rất nhiều trở ngại, tỷ lệ sống được năm năm của ca phẫu thuật ghép tim cũng chỉ có 80% thôi, mười năm thì sao? Lâu hơn nữa thì sao?... Tôi có thể mong chờ gì đây? Chị còn mong chờ cái gì?..."
Tùng Vũ cũng đọc qua một ít tư liệu, nhưng khi những số liệu tàn khốc đó được Nam Liệt tự mình nói ra, đáy lòng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Nhanh như vậy sao? Bệnh tình của cậu đã phát triển tới mức này rồi?
Đầu óc cô trống rỗng, lại không nghĩ gì buột miệng thốt ra: "Vậy... vậy còn chờ gì nữa? Ngày mai chúng ta đi đăng ký luôn được không?" Đôi môi cô trắng bệch, giọng điệu không ổn định.
Nam Liệt rũ mắt lắc đầu: "Tùng Vũ, chị về phòng bình tĩnh suy nghĩ lại những lời tôi nói đi. Tôi mệt rồi..."
Đầu óc Tùng Vũ cũng rối tung, nhất thời không còn sức lực để phản bác cậu, thất hồn lạc phách trở về phòng ngủ.
Ngồi vào bàn làm việc, cô nhìn những con búp bê trên bàn đến xuất thần.
Con búp bê tay cầm que kem ốc quế là mô hình ẩn của blind box kết hợp với "Mộng Lạc Băng" do cô tự thiết kế và cũng là hộp mà cô đầu tư công sức nhiều nhất.
Dòng sản phẩm của Mộng Lạc Băng năm ngoái đã được điều chỉnh lại, bao bì và hương vị của kem ốc quế đã được nâng cấp, nhưng lại không còn là hương vị mà Tùng Vũ từng ăn hồi nhỏ.
Lúc Tùng Vũ sáng tạo, trong lòng đã nghĩ về hương vị ban đầu.
Đây cũng là búp bê duy nhất trong toàn bộ series có cả phiên bản nam và nữ, đồng thời cũng là blind box được người chơi blind box ưa chuộng nhất.
Tùng Vũ giữ lại cho mình hai con, búp bê nữ cho Nam Liệt, búp bê nam cô đặt trong phòng của mình.
Tùng Vũ chạm vào tay của con búp bê, nơi đó thật ra có một thiết kế bí mật của cô, ngón út của con búp bê bị uốn cong khác thường.
Thật ra thời điểm công ty thảo luận về bản thảo thiết kế đã có người đưa ra dị nghị nhưng cô bướng bỉnh kiên quyết không thay đổi, nói đây là xuất phát từ lý do thương mại, làm toàn bộ blind box có một mẫu ẩn sẽ khiến cho thiết kế cá tính hơn, cũng không dễ bị làm giả.
Chỉ là ngón út hơi khác người thường một chút, huống hồ cũng không rõ ràng, không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể, sau lời giải thích hoa mỹ của cô cũng được chấp nhận. Không ai nghĩ đến trong đó còn có lý do khác.
Tùng Vũ cũng cảm thấy bản thân rất kỳ quái, tại sao lại kiên trì muốn giữ lại chi tiết thiết kế này. Cô biết những lời mình nói trong cuộc họp đều chỉ là nói nhảm, cô chính là nhịn không được nghĩ đến Nam Liệt khi thiết kế mà thôi.
Chỉ có Tề Gia nhận ra một chút bất thường, sau khi sản phẩm ra mắt, anh đã lén hỏi cô một lần: "Ngón tay út kia có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
Cô không phủ nhận: "Có." Trong khoảng thời gian này phương thức ở chung của cô và Tề Gia rất tự nhiên. Tề Gia không vì tình cảm cá nhân mà gây khó dễ cho cô ở công ty, có vẻ rất quân tử. Cô cũng trở nên yên tâm, ở chung với anh ta cũng không còn ngượng ngùng mà ngược lại càng thẳng thắn hơn.
"Nhưng những lời cô nói lúc đó rất doạ người." Tề Gia mỉm cười, không hỏi cô nguyên nhân thật sự.
Hiện tại chàng trai chỉ vì một câu nói của cô mà lấp đầy kem ốc quế trong tủ lạnh hàng năm kia thật sự có thể ra đi bất cứ lúc nào sao?
Tùng Vũ cảm thấy thời gian trôi nhanh đến kinh người, cô vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Chân trước trở thành vợ của Nam Liệt, chân sau đã chuẩn bị làm goá phụ.
"Chuyện này thật ra cũng không tệ..." Cô dùng đầu ngón út của mình chạm vào ngón út cong cong của con búp bê, lẩm bẩm, "Đúng là cậu nhóc khiến cho người ta bớt lo, không muốn liên luỵ tôi lâu hơn một chút..."
Xem ra càng phải nắm chặt thời gian rồi, Giang Tùng Vũ...
Cô bỏ tay ra khỏi con búp bê, ngẩng đầu lên nhưng lại không kịp ngăn những giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, rơi xuống khoé môi khẽ run lên của cô.