Chương 43: Trái tim nhân tạo
Cuộc phẫu thuật của Nam Liệt được sắp xếp vào năm ngày sau, trong khoảng thời gian này, Tùng Vũ đã làm ba việc: một là chính thức từ chức ở Duệ Cách, hai là thuê nhà và chuyển ra khỏi biệt thự của Nam gia, cuối cùng là đến khách sạn Vu Tư Ý làm để khiếu nại.
Cô phát đoạn video mình nhận được trước mặt lãnh đạo khách sạn. Mặc dù cuộc nói chuyện đó không tử tế nhưng cô đã sớm không màng đến thể diện. Nam Liệt nói trước khi phẫu thuật cậu không muốn gặp cô nên cô không còn chuyện nào khác ngoài việc tính sổ với Vu Tư Ý cho hả giận.
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cần phải sa thải nhân viên không có đạo đức nghề nghiệp, tuỳ tiện tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng!" Cô nói.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Vu Tư Ý thề thốt phủ nhận việc quay chụp video cũng như gửi đến Nam gia là do mình làm.
Tùng Vũ cười lạnh: "Có muốn đi xem hệ thống giám sát trong phòng tiệc không? Ngày đó ngoại trừ cô còn ai có hứng thú chụp ảnh tôi? Với lại, cô nghĩ gửi đồ nặc danh thì không tra ra được à? Nếu thật sự muốn tra có rất nhiều cách! Quan trọng nhất chính là cô cho rằng tôi thật sự quan tâm đến chứng cứ xác thực sao? Nói cho cô biết, tôi không quan tâm! Tôi nói do cô, thì chính là cô! Tôi làm gì có thời gian để nghe cô nói lời vô nghĩa? Hôm nay cô có thể thoải mái rời đi là do cô may mắn, nếu tiếp theo ca phẫu thuật của Nam Liệt xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi có thể dễ dàng buông tha cho cô, nhưng cô đoán xem Nam Tích Dân có tha cho cô hay không? Trước sức lực nghiền áp tuyệt đối, lời nguỵ biện của cô chẳng có ý nghĩa gì cả! Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho Nam Liệt bình an không có chuyện gì, nếu không..."
"Như thế nào?..." Vu Tư Ý đã hoàn toàn mất đi khí thế, "Cậu còn có thể giết tôi sao?"
"Cô đoán xem?" Đôi mắt cô đỏ hoe, cười dữ tợn nói sát vào tai cô ta: "Cũng không phải không có khả năng, dù sao trong xương cốt tôi cũng chảy dòng máu của mẹ tôi, nếu ép tôi điên lên, cái gì tôi cũng làm được!"
Lúc cô đi ra khỏi khách sạn, cô nhìn thấy trợ lý Cao Tầm của Nam Tích Dân từ trong xe đi xuống.
Mậc dù bọn họ không có giao tình nhưng đã gặp mặt vài lần, trước kia lúc công ty có việc gấp Cao Tầm đã từng đến nhà. Hai người dừng lại một lúc trước cửa khách sạn gật đầu chào hỏi.
"Nam tiên sinh kêu tôi tới xử lý chút chuyện." Cao Tầm nói.
"Chuyện của người họ Vu?"
Cao Tầm cười nhạt không trả lời.
"Anh bận việc của mình đi." Tùng Vũ không hỏi nhiều nữa.
Kết cục của Vu Tư Ý như thế nào thật ra cô căn bản không để bụng.
Huống chi trong lòng cô biết rõ nếu Nam Liệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu sỏ gây tội chính là cô chứ không phải là người đưa ra "bằng chứng phạm tội".
Ở trong đoạn video kia, cô nói với Tề Gia mấy năm nay cô nhận được sự giúp đỡ của Nam Tích Dân, nhưng điều này không xuất phát từ chuyện cũ cảm động lấy thân báo đáp mà là từng bước thận trọng có mục đích. Cô nói Nam Liệt tốt bụng lại dễ lừa gạt, cô nói mình chưa bao giờ yêu cậu, thậm chí còn tỏ ý sao mình có thể yêu một người đàn ông tứ chi tàn phế được?
Cô muốn gả cho cậu cũng chỉ vì biết cậu sẽ chết sớm, cô không ngại làm cậu vui vẻ một thời gian, dù sao cậu vẫn luôn rất tốt với cô.
Nhưng mà khi mạng sống của cậu đang trên đà suy sụp, cô không chút nghĩ ngợi muốn gả cho cậu. Công chứng tài sản cũng được! Không chiếm được cái gì cũng được! Cậu chỉ còn lại hận thù muốn trả thù cô cũng không sao! Chỉ cần cậu có thể sống, cô chấp nhận hết!
Cô chợt nhớ đến câu hỏi mà Tề Gia hỏi mình: "Nếu chờ đợi một điều gì đó không biết thời gian, không biết kết quả, cô sẽ không mạo hiểm chờ đợi, nhưng mà Tùng Vũ, nói cho tôi biết mấy năm nay cô đang làm gì?"
Đúng vậy, mấy năm nay cô đang làm cái gì? Sự chờ đợi này mặc dù xen lẫn không ít dục vọng, nhưng mà cô chưa bao giờ nhìn kỹ lại nền tảng cơ bản là sự chân thành. Cô từ nhỏ đã hư vinh, một lòng chỉ muốn gả cao, sao có thể cam tâm thừa nhận mình thích một người tàn phế?
Bàn tay của Nam Liệt rất xấu, không chỉ ngoại hình khó coi, ngay cả ăn cơm cũng thường xuyên làm rơi bộ đồ ăn! Hẹn hò với cô mấy lần, không lần nào là không thu hút sự chú ý, ngồi ăn trong nhà hàng cao cấp cũng không có cảm giác ưu nhã. Chân cậu đi đã vốn lảo đảo, bây giờ càng không đi được dù chỉ mấy bước, chỉ sợ phải bò ra khỏi xe lăn! Cô đã có vài người bạn trai, người nào cũng cao lớn đĩnh đạc, đi ra ngoài đều có dáng vẻ cặp đôi. Nào giống như Nam Liệt, cho dù mặc quần áo tươm tất, dáng người vẫn có vẻ đáng thương, ngay cả đôi giày Italy định chế cũng không thể che giấu được đôi chân dị dạng, đôi bàn tay bị cong cũng không thể đeo được găng tay!
Đôi khi Tùng Vũ sẽ không nhịn được nghĩ rằng may là mình không có nhiều bạn bè, không cần đẩy Nam Liệt đến trước mặt bọn họ giới thiệu đây là bạn trai của mình.
Trong thâm tâm, cô thà thừa nhận Nam Liệt là "con mồi" của mình còn hơn thừa nhận cậu là "người yêu" của cô.
Bởi vì ngoài sự giàu có, cậu chưa bao giờ thoả mãn được sự tưởng tượng của cô về "người chồng".
Ngoại trừ vẽ tranh cậu không thể làm gì khác. Chàng trai tội nghiệp này thậm chí còn phải nhờ cô đeo bao hộ! Mỗi lần đến thời điểm này, cậu đều sẽ rất bực bội tự trách mình, hai bàn tay bất lực vặn vẹo, các khớp xương biến dạng trông càng thêm đáng sợ. Cô còn phải đè nén nỗi chua xót an ủi cậu, thật ra lần nào trong lòng cô cũng cảm thấy cậu thật vô dụng, người đàn ông của cô sao có thể là kiểu phế vật như vậy?
Cô hết lần này đến lần khác nói với bản thân một người tàn phế bệnh nặng như Nam Liệt không xứng với mình! Cô thương hại cậu nên thuận tiện đổi lấy chút lợi ích. Cô không sai!
Nhưng sau khi Nam Liệt xem xong video, suýt chút nữa không cứu được, cô bỗng nhiên nghĩ: Nếu năm đó Nam Tích Dân không đưa ra nhiều điều kiện trao đổi hấp dẫn như vậy, cô có sẵn lòng ở bên cạnh Nam Liệt không?
Nghĩ kỹ lại, mặc dù mình không đồng ý với những điều kiện đó, Nam Liệt cũng nhất định sẽ không để cô lưu lạc đầu đường xó chợ, cậu vẫn sẽ yêu thương và bảo vệ cô giống như những gì đã qua!
Đây là những thứ mà cô mong muốn đã lâu không phải sao? Hiện giờ cô đã có được tất cả, không cần phải bán đứng tình cảm của mình nữa. Cô thậm chí không cần mở lời, Nam Liệt sẽ sắp xếp cho cô những thứ tốt nhất. Về phần tài sản sau hôn nhân, không biết khi nào mới có thể tới tay. Cô thật sự sẽ vì món đồ hư ảo mờ mịt đó mà diễn nhiều năm như vậy sao?
Cô từng ghét bỏ cậu tàn phế là thật, cô đương nhiên hy vọng người đàn ông của mình soái khí bức người, mang ra ngoài mới đủ thể diện!
Nhưng mà khi Nam Liệt sắp đi đến điểm cuối của sinh mệnh, cô không chút do dự đứng ở đầu bên kia gọi cậu: "A Liệt! A Liệt! Đừng đi! Cầu xin cậu quay lại! Xin cậu hãy đi về phía tôi!"
Cho dù chạy, đi hay thậm chí là bò cũng được! Cô thề sẽ không ghét bỏ dáng vẻ của cậu khó coi! Chỉ cần cậu có thể trở về bên cạnh cô, cô sẽ không để ý đến vẻ ngoài của cậu nữa!
Sự phù phiếm đứng trước tình yêu tuyệt đối hoàn toàn sụp đổ! Tình yêu của cô thức tỉnh quá muộn, đến nỗi cô chưa từng hỏi qua bản thân nếu Nam Tích Dân không hứa hẹn nhiều điều kiện hấp dẫn như vậy, liệu cô có nguyện ý làm vợ của Nam Liệt không.
Cô nguyện ý! So với suy nghĩ ban đầu cô càng tình nguyện hơn, cho dù cậu sống lâu trăm tuổi hay ngay ngày mai rời xa nhân thế.
Ca phẫu thuật của Nam Liệt rất thành công, sau một tuần cậu được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường.
Tùng Vũ lấy hết can đảm đi thăm cậu.
Nam Liệt nằm dựa trên giường bệnh, tình thần nhìn qua rất tốt. Thấy cô tới, mới đầu cậu trầm mặc, cuối cùng hỏi một câu: "Không phải bảo chị đừng tới sao?"
"Nhưng cậu nói là... trước khi phẫu thuật không muốn gặp tôi." Cô nơm nớp lo sợ trả lời.
Nam Liệt nói: "Chị cũng nghe lời đấy. Chỉ là không biết lần này lại do ai khuyên..." Nói xong cậu thâm ý liếc nhìn Nam Tích Dân bên cạnh một cái.
"Tự tôi muốn đến." Cô nói, ánh mắt rơi xuống cái chăn của Nam Liệt, cô muốn nhìn "trang bị mới" của cậu một chút nhưng lại không dám nói.
"Nếu không phải do ba nhờ vả, con muốn nói chuyện với cô ấy." Nam Liệt nói với Nam Tích Dân.
Sau khi Nam Tích Dân rời khỏi, Nam Liệt giũ chăn ra, lộ ra một chiếc áo khoác có túi, trong túi áo có hai bảng điện lần lượt nối với dây điện, đầu dây còn lại luồn vào trong áo bệnh nhân, nối với thiết bị hỗ trợ tâm thất trong cơ thể cậu.
"Bây giờ bộ dạng tôi như thế này chị vẫn còn muốn gả sao?" Ánh mắt cậu mang theo dò xét.
Tùng Vũ đã tra qua tư liệu, đây là thiết bị cấp nguồn điện cho trái tim nhân tạo, sau này Nam Liệt sẽ phải mang theo bộ trang bị này 24/24 mới có thể sống sót.
Cô sợ cậu cảm lạnh, cẩn thận đắp chăn cho cậu.
"Chúc mừng cậu, A Liệt, ca phẫu thuật rất thành công." Mặc dù bộ dáng của cậu nhìn rất đau lòng nhưng chung quy cũng coi như tìm được đường sống trong chỗ chết, cô thật lòng mừng cho cậu.
"Đối với người nào đó chưa chắc đã là tin tốt." Lời nói của cậu đầy mỉa mai, "Không phải nói muốn gả cho tôi sao? Kết quả tôi còn chưa xuất viện chị đã chuyển đi trong đêm..."
"Tôi chuyển nhà bởi vì không có mặt mũi ở lại." Cô vội vàng giải thích, "Nếu muốn chạy trốn thì tôi còn xuất hiện trước mặt cậu làm gì nữa?"
Trong mắt cậu hiện lên một tia đau lòng: "Cũng đúng, một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bị hỏng nhẹ cũng sẽ khiến cho người ta để ý, nhưng nếu bản thân chính là một sản phẩm khiếm khuyết, hoàn toàn tệ hơn cũng không làm người ta chú ý."
"A Liệt, nếu bây giờ tôi nói những lời trong video không hoàn toàn là thật cậu có tin không?"
"Không hoàn toàn là thật?" Cậu cười buồn bã, "Ồ, chị muốn nói cho tôi biết ở trước mặt người đàn ông khác còn phải giữ gìn hình tượng nên mới giả bộ đồng cảm với một người tàn tật sống cùng từ nhỏ à? Thỉnh thoảng chị sẽ ban phát lòng từ bi mà dỗ tôi vui vẻ, tặng tôi quà, thậm chí... tỏ ra hứng thú với cơ thể ma quỷ của tôi? Thật ra chị đã sớm phiền chán rồi đúng không? Nói cho tôi biết, Giang Tùng Vũ, chị làm thế nào để nói chuyện yêu đương với một người tàn phế ghê tởm mà không nôn vậy?"
Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, âm điệu cũng không dao động nhiều, thậm chí còn không có nhiều biểu cảm, phảng phất như những gì cậu nói là lẽ thường tình.
Tùng Vũ ngay cả suy nghĩ muốn giết chết bản thân cũng có. Cô hiểu cậu, cậu càng như vậy thì đáy lòng càng tuyệt vọng. Cậu đã không còn chút niềm tin nào với cô nữa, càng đừng nói đến hy vọng.
"A Liệt, ý của tôi là tôi tưởng rằng tôi không yêu cậu." Cô cố gắng thuyết phục cậu, nhưng vì quá quan tâm nên vụng về, "Tôi yêu cậu, tôi vẫn luôn sai... Tôi cho rằng bản thân rất khôn ngoan, tôi cho rằng tôi bị thu hút bởi điều kiện chú Nam đưa ra mà chưa bao giờ nghĩ tới nếu không có những điều kiện này tôi sẽ làm như thế nào! A Liệt, chỉ cần cậu chịu cưới tôi, tôi vẫn muốn gả cho cậu!"
"Chị dựa vào cái gì cảm thấy tôi đồng ý cưới chị? Chỉ vì cái gì chị cũng xuất sắc mà tôi lại là một kẻ tàn phế nên chị cảm thấy có thể ban cho tôi loại ân huệ này?" Nam Liệt nhắm mắt lại, nước mắt đọng trên mí mắt.
Cô không trả lời, lập tức cúi xuống hôn lên lông mi cậu.
"Chị làm gì vậy?" Cậu mở mắt ra, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, "Nếu chị cho rằng có thể dùng những thủ đoạn đó để dụ dỗ tôi thì chị coi thường tôi quá rồi!"
"Sao tôi dám? Tôi đang cầu xin cậu." Cô mấp máy môi, quỳ một gối trước giường cậu, "Xin cậu cưới tôi."
"Tôi quên mất, từ trước đến giờ chị giỏi nhất là trò này, trước đây chị cũng từng hao hết tâm tư nói chuyện yêu đương với tôi. Đôi mắt của chị lúc đó so với bây giờ còn sáng hơn, lời nói càng dễ nghe hơn, khiến cho một người tàn phế vốn nhận thức rõ về giá trị bản thân bị dụ dỗ đến mức không thể nhìn rõ chính mình! Đúng rồi, chị nhìn dáng vẻ tôi cam tâm tình nguyện vây quanh chị cảm thấy thế nào? Có phải giống như đánh giá một con côn trùng đáng thương không? Một bên cảm thấy ghê tởm, một bên lại đạt được khoái cảm nắm giữ quyền sinh sát trong tay?"
Tùng Vũ nhất thời không nói nên lời. Cô quả thực đã từng có khoảnh khắc cảm thấy Nam Liệt đáng thương giống như một loài bò sát, nhưng từ trước đến nay cô không chịu nổi cậu chế nhạo chính mình, cô cũng không cho phép người khác coi thường cậu, trong tiềm thức cô cảm thấy cậu đặc biệt, đặc biệt đến mức chỉ cho phép bản thân thỉnh thoảng mới được công kích nhược điểm của cậu.
"Không còn gì để nói?" Cậu nghẹn ngào nói.
"A Liệt, trước đây tôi thật sự đã làm nhiều chuyện quá đáng với cậu, tôi không thể không nói, nếu cơ thể của cậu không như vậy tôi đã sớm biết mình yêu cậu rồi." Cô cắn môi dưới, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, "Tôi nói chính là 'biết' yêu cậu. Người chồng trong tưởng tượng của tôi đương nhiên là một người đàn ông khoẻ mạnh, vậy nên tôi chưa bao giờ liệt cậu vào mẫu người lý tưởng. Nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi đã sớm động tâm với cậu, là tình yêu ngoài ý muốn, có lẽ không chân thành bằng một phần mười cậu đối với tôi, nhưng nó không phải là giả!"
"Trái tim nhân tạo lạnh như băng của tôi gần như tin chuyện này rồi." Ánh mắt Nam Liệt nhìn cô có vài phần ấm áp, nhưng giọng nói lại có chút lạnh lùng, "Chị nói xem tôi nên tin hay là không tin thì tốt hơn? Nếu chị còn diễn như vậy, tôi thật sự muốn cưới chị. Ai biết được trái tim nhân tạo này có thể sử dụng được bao lâu, vạn nhất không cẩn thận dùng được nhiều thêm mấy năm chẳng phải chị sẽ hối hận đến chết à?"
"Nếu cậu có thể làm tôi hối hận thì có hối hận cũng đáng." Cô giả vờ thoải mái nói, "Với lại cậu đừng gạt tôi, trái tim của cậu vẫn còn đó, trước mắt trái tim nhân tạo chẳng qua chỉ là một thiết bị hỗ trợ tâm thất mà thôi.'
Cậu sửng sốt một lát, lúc sau mới nói: "Tôi còn phải ở lại bệnh viện ba tuần nữa, nếu ba tuần này tôi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi xuất viện sẽ phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Nói không chừng trong khoảng thời gian đó chị sẽ hối hận, hoặc là tôi sẽ..."
"Không đâu."
Cô đánh gãy giả thiết của cậu.
Cô sẽ không hối hận khi gả cho cậu, càng không cho phép cậu trù ẻo chính mình.
Có lẽ hiện tại cậu chỉ còn hận ý đối với cô, nhưng không sao cả, lần này đến lượt cô nỗ lực đối tốt với cậu.
Cô sẽ không cần được đáp lại sao? Không, cô nghĩ mình vẫn ích kỷ, không thể vô dục vô cầu. Đối với Nam Liệt cô vẫn còn một chút tự tin, cô sẽ dùng hết tất cả niềm tin để khiến cậu yêu cô thêm lần nữa! Cho dù quãng đời còn lại dài hơn cô cũng sẽ không buông tay cậu ra nữa.
Cô phát đoạn video mình nhận được trước mặt lãnh đạo khách sạn. Mặc dù cuộc nói chuyện đó không tử tế nhưng cô đã sớm không màng đến thể diện. Nam Liệt nói trước khi phẫu thuật cậu không muốn gặp cô nên cô không còn chuyện nào khác ngoài việc tính sổ với Vu Tư Ý cho hả giận.
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cần phải sa thải nhân viên không có đạo đức nghề nghiệp, tuỳ tiện tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng!" Cô nói.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Vu Tư Ý thề thốt phủ nhận việc quay chụp video cũng như gửi đến Nam gia là do mình làm.
Tùng Vũ cười lạnh: "Có muốn đi xem hệ thống giám sát trong phòng tiệc không? Ngày đó ngoại trừ cô còn ai có hứng thú chụp ảnh tôi? Với lại, cô nghĩ gửi đồ nặc danh thì không tra ra được à? Nếu thật sự muốn tra có rất nhiều cách! Quan trọng nhất chính là cô cho rằng tôi thật sự quan tâm đến chứng cứ xác thực sao? Nói cho cô biết, tôi không quan tâm! Tôi nói do cô, thì chính là cô! Tôi làm gì có thời gian để nghe cô nói lời vô nghĩa? Hôm nay cô có thể thoải mái rời đi là do cô may mắn, nếu tiếp theo ca phẫu thuật của Nam Liệt xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi có thể dễ dàng buông tha cho cô, nhưng cô đoán xem Nam Tích Dân có tha cho cô hay không? Trước sức lực nghiền áp tuyệt đối, lời nguỵ biện của cô chẳng có ý nghĩa gì cả! Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho Nam Liệt bình an không có chuyện gì, nếu không..."
"Như thế nào?..." Vu Tư Ý đã hoàn toàn mất đi khí thế, "Cậu còn có thể giết tôi sao?"
"Cô đoán xem?" Đôi mắt cô đỏ hoe, cười dữ tợn nói sát vào tai cô ta: "Cũng không phải không có khả năng, dù sao trong xương cốt tôi cũng chảy dòng máu của mẹ tôi, nếu ép tôi điên lên, cái gì tôi cũng làm được!"
Lúc cô đi ra khỏi khách sạn, cô nhìn thấy trợ lý Cao Tầm của Nam Tích Dân từ trong xe đi xuống.
Mậc dù bọn họ không có giao tình nhưng đã gặp mặt vài lần, trước kia lúc công ty có việc gấp Cao Tầm đã từng đến nhà. Hai người dừng lại một lúc trước cửa khách sạn gật đầu chào hỏi.
"Nam tiên sinh kêu tôi tới xử lý chút chuyện." Cao Tầm nói.
"Chuyện của người họ Vu?"
Cao Tầm cười nhạt không trả lời.
"Anh bận việc của mình đi." Tùng Vũ không hỏi nhiều nữa.
Kết cục của Vu Tư Ý như thế nào thật ra cô căn bản không để bụng.
Huống chi trong lòng cô biết rõ nếu Nam Liệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu sỏ gây tội chính là cô chứ không phải là người đưa ra "bằng chứng phạm tội".
Ở trong đoạn video kia, cô nói với Tề Gia mấy năm nay cô nhận được sự giúp đỡ của Nam Tích Dân, nhưng điều này không xuất phát từ chuyện cũ cảm động lấy thân báo đáp mà là từng bước thận trọng có mục đích. Cô nói Nam Liệt tốt bụng lại dễ lừa gạt, cô nói mình chưa bao giờ yêu cậu, thậm chí còn tỏ ý sao mình có thể yêu một người đàn ông tứ chi tàn phế được?
Cô muốn gả cho cậu cũng chỉ vì biết cậu sẽ chết sớm, cô không ngại làm cậu vui vẻ một thời gian, dù sao cậu vẫn luôn rất tốt với cô.
Nhưng mà khi mạng sống của cậu đang trên đà suy sụp, cô không chút nghĩ ngợi muốn gả cho cậu. Công chứng tài sản cũng được! Không chiếm được cái gì cũng được! Cậu chỉ còn lại hận thù muốn trả thù cô cũng không sao! Chỉ cần cậu có thể sống, cô chấp nhận hết!
Cô chợt nhớ đến câu hỏi mà Tề Gia hỏi mình: "Nếu chờ đợi một điều gì đó không biết thời gian, không biết kết quả, cô sẽ không mạo hiểm chờ đợi, nhưng mà Tùng Vũ, nói cho tôi biết mấy năm nay cô đang làm gì?"
Đúng vậy, mấy năm nay cô đang làm cái gì? Sự chờ đợi này mặc dù xen lẫn không ít dục vọng, nhưng mà cô chưa bao giờ nhìn kỹ lại nền tảng cơ bản là sự chân thành. Cô từ nhỏ đã hư vinh, một lòng chỉ muốn gả cao, sao có thể cam tâm thừa nhận mình thích một người tàn phế?
Bàn tay của Nam Liệt rất xấu, không chỉ ngoại hình khó coi, ngay cả ăn cơm cũng thường xuyên làm rơi bộ đồ ăn! Hẹn hò với cô mấy lần, không lần nào là không thu hút sự chú ý, ngồi ăn trong nhà hàng cao cấp cũng không có cảm giác ưu nhã. Chân cậu đi đã vốn lảo đảo, bây giờ càng không đi được dù chỉ mấy bước, chỉ sợ phải bò ra khỏi xe lăn! Cô đã có vài người bạn trai, người nào cũng cao lớn đĩnh đạc, đi ra ngoài đều có dáng vẻ cặp đôi. Nào giống như Nam Liệt, cho dù mặc quần áo tươm tất, dáng người vẫn có vẻ đáng thương, ngay cả đôi giày Italy định chế cũng không thể che giấu được đôi chân dị dạng, đôi bàn tay bị cong cũng không thể đeo được găng tay!
Đôi khi Tùng Vũ sẽ không nhịn được nghĩ rằng may là mình không có nhiều bạn bè, không cần đẩy Nam Liệt đến trước mặt bọn họ giới thiệu đây là bạn trai của mình.
Trong thâm tâm, cô thà thừa nhận Nam Liệt là "con mồi" của mình còn hơn thừa nhận cậu là "người yêu" của cô.
Bởi vì ngoài sự giàu có, cậu chưa bao giờ thoả mãn được sự tưởng tượng của cô về "người chồng".
Ngoại trừ vẽ tranh cậu không thể làm gì khác. Chàng trai tội nghiệp này thậm chí còn phải nhờ cô đeo bao hộ! Mỗi lần đến thời điểm này, cậu đều sẽ rất bực bội tự trách mình, hai bàn tay bất lực vặn vẹo, các khớp xương biến dạng trông càng thêm đáng sợ. Cô còn phải đè nén nỗi chua xót an ủi cậu, thật ra lần nào trong lòng cô cũng cảm thấy cậu thật vô dụng, người đàn ông của cô sao có thể là kiểu phế vật như vậy?
Cô hết lần này đến lần khác nói với bản thân một người tàn phế bệnh nặng như Nam Liệt không xứng với mình! Cô thương hại cậu nên thuận tiện đổi lấy chút lợi ích. Cô không sai!
Nhưng sau khi Nam Liệt xem xong video, suýt chút nữa không cứu được, cô bỗng nhiên nghĩ: Nếu năm đó Nam Tích Dân không đưa ra nhiều điều kiện trao đổi hấp dẫn như vậy, cô có sẵn lòng ở bên cạnh Nam Liệt không?
Nghĩ kỹ lại, mặc dù mình không đồng ý với những điều kiện đó, Nam Liệt cũng nhất định sẽ không để cô lưu lạc đầu đường xó chợ, cậu vẫn sẽ yêu thương và bảo vệ cô giống như những gì đã qua!
Đây là những thứ mà cô mong muốn đã lâu không phải sao? Hiện giờ cô đã có được tất cả, không cần phải bán đứng tình cảm của mình nữa. Cô thậm chí không cần mở lời, Nam Liệt sẽ sắp xếp cho cô những thứ tốt nhất. Về phần tài sản sau hôn nhân, không biết khi nào mới có thể tới tay. Cô thật sự sẽ vì món đồ hư ảo mờ mịt đó mà diễn nhiều năm như vậy sao?
Cô từng ghét bỏ cậu tàn phế là thật, cô đương nhiên hy vọng người đàn ông của mình soái khí bức người, mang ra ngoài mới đủ thể diện!
Nhưng mà khi Nam Liệt sắp đi đến điểm cuối của sinh mệnh, cô không chút do dự đứng ở đầu bên kia gọi cậu: "A Liệt! A Liệt! Đừng đi! Cầu xin cậu quay lại! Xin cậu hãy đi về phía tôi!"
Cho dù chạy, đi hay thậm chí là bò cũng được! Cô thề sẽ không ghét bỏ dáng vẻ của cậu khó coi! Chỉ cần cậu có thể trở về bên cạnh cô, cô sẽ không để ý đến vẻ ngoài của cậu nữa!
Sự phù phiếm đứng trước tình yêu tuyệt đối hoàn toàn sụp đổ! Tình yêu của cô thức tỉnh quá muộn, đến nỗi cô chưa từng hỏi qua bản thân nếu Nam Tích Dân không hứa hẹn nhiều điều kiện hấp dẫn như vậy, liệu cô có nguyện ý làm vợ của Nam Liệt không.
Cô nguyện ý! So với suy nghĩ ban đầu cô càng tình nguyện hơn, cho dù cậu sống lâu trăm tuổi hay ngay ngày mai rời xa nhân thế.
Ca phẫu thuật của Nam Liệt rất thành công, sau một tuần cậu được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường.
Tùng Vũ lấy hết can đảm đi thăm cậu.
Nam Liệt nằm dựa trên giường bệnh, tình thần nhìn qua rất tốt. Thấy cô tới, mới đầu cậu trầm mặc, cuối cùng hỏi một câu: "Không phải bảo chị đừng tới sao?"
"Nhưng cậu nói là... trước khi phẫu thuật không muốn gặp tôi." Cô nơm nớp lo sợ trả lời.
Nam Liệt nói: "Chị cũng nghe lời đấy. Chỉ là không biết lần này lại do ai khuyên..." Nói xong cậu thâm ý liếc nhìn Nam Tích Dân bên cạnh một cái.
"Tự tôi muốn đến." Cô nói, ánh mắt rơi xuống cái chăn của Nam Liệt, cô muốn nhìn "trang bị mới" của cậu một chút nhưng lại không dám nói.
"Nếu không phải do ba nhờ vả, con muốn nói chuyện với cô ấy." Nam Liệt nói với Nam Tích Dân.
Sau khi Nam Tích Dân rời khỏi, Nam Liệt giũ chăn ra, lộ ra một chiếc áo khoác có túi, trong túi áo có hai bảng điện lần lượt nối với dây điện, đầu dây còn lại luồn vào trong áo bệnh nhân, nối với thiết bị hỗ trợ tâm thất trong cơ thể cậu.
"Bây giờ bộ dạng tôi như thế này chị vẫn còn muốn gả sao?" Ánh mắt cậu mang theo dò xét.
Tùng Vũ đã tra qua tư liệu, đây là thiết bị cấp nguồn điện cho trái tim nhân tạo, sau này Nam Liệt sẽ phải mang theo bộ trang bị này 24/24 mới có thể sống sót.
Cô sợ cậu cảm lạnh, cẩn thận đắp chăn cho cậu.
"Chúc mừng cậu, A Liệt, ca phẫu thuật rất thành công." Mặc dù bộ dáng của cậu nhìn rất đau lòng nhưng chung quy cũng coi như tìm được đường sống trong chỗ chết, cô thật lòng mừng cho cậu.
"Đối với người nào đó chưa chắc đã là tin tốt." Lời nói của cậu đầy mỉa mai, "Không phải nói muốn gả cho tôi sao? Kết quả tôi còn chưa xuất viện chị đã chuyển đi trong đêm..."
"Tôi chuyển nhà bởi vì không có mặt mũi ở lại." Cô vội vàng giải thích, "Nếu muốn chạy trốn thì tôi còn xuất hiện trước mặt cậu làm gì nữa?"
Trong mắt cậu hiện lên một tia đau lòng: "Cũng đúng, một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bị hỏng nhẹ cũng sẽ khiến cho người ta để ý, nhưng nếu bản thân chính là một sản phẩm khiếm khuyết, hoàn toàn tệ hơn cũng không làm người ta chú ý."
"A Liệt, nếu bây giờ tôi nói những lời trong video không hoàn toàn là thật cậu có tin không?"
"Không hoàn toàn là thật?" Cậu cười buồn bã, "Ồ, chị muốn nói cho tôi biết ở trước mặt người đàn ông khác còn phải giữ gìn hình tượng nên mới giả bộ đồng cảm với một người tàn tật sống cùng từ nhỏ à? Thỉnh thoảng chị sẽ ban phát lòng từ bi mà dỗ tôi vui vẻ, tặng tôi quà, thậm chí... tỏ ra hứng thú với cơ thể ma quỷ của tôi? Thật ra chị đã sớm phiền chán rồi đúng không? Nói cho tôi biết, Giang Tùng Vũ, chị làm thế nào để nói chuyện yêu đương với một người tàn phế ghê tởm mà không nôn vậy?"
Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, âm điệu cũng không dao động nhiều, thậm chí còn không có nhiều biểu cảm, phảng phất như những gì cậu nói là lẽ thường tình.
Tùng Vũ ngay cả suy nghĩ muốn giết chết bản thân cũng có. Cô hiểu cậu, cậu càng như vậy thì đáy lòng càng tuyệt vọng. Cậu đã không còn chút niềm tin nào với cô nữa, càng đừng nói đến hy vọng.
"A Liệt, ý của tôi là tôi tưởng rằng tôi không yêu cậu." Cô cố gắng thuyết phục cậu, nhưng vì quá quan tâm nên vụng về, "Tôi yêu cậu, tôi vẫn luôn sai... Tôi cho rằng bản thân rất khôn ngoan, tôi cho rằng tôi bị thu hút bởi điều kiện chú Nam đưa ra mà chưa bao giờ nghĩ tới nếu không có những điều kiện này tôi sẽ làm như thế nào! A Liệt, chỉ cần cậu chịu cưới tôi, tôi vẫn muốn gả cho cậu!"
"Chị dựa vào cái gì cảm thấy tôi đồng ý cưới chị? Chỉ vì cái gì chị cũng xuất sắc mà tôi lại là một kẻ tàn phế nên chị cảm thấy có thể ban cho tôi loại ân huệ này?" Nam Liệt nhắm mắt lại, nước mắt đọng trên mí mắt.
Cô không trả lời, lập tức cúi xuống hôn lên lông mi cậu.
"Chị làm gì vậy?" Cậu mở mắt ra, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, "Nếu chị cho rằng có thể dùng những thủ đoạn đó để dụ dỗ tôi thì chị coi thường tôi quá rồi!"
"Sao tôi dám? Tôi đang cầu xin cậu." Cô mấp máy môi, quỳ một gối trước giường cậu, "Xin cậu cưới tôi."
"Tôi quên mất, từ trước đến giờ chị giỏi nhất là trò này, trước đây chị cũng từng hao hết tâm tư nói chuyện yêu đương với tôi. Đôi mắt của chị lúc đó so với bây giờ còn sáng hơn, lời nói càng dễ nghe hơn, khiến cho một người tàn phế vốn nhận thức rõ về giá trị bản thân bị dụ dỗ đến mức không thể nhìn rõ chính mình! Đúng rồi, chị nhìn dáng vẻ tôi cam tâm tình nguyện vây quanh chị cảm thấy thế nào? Có phải giống như đánh giá một con côn trùng đáng thương không? Một bên cảm thấy ghê tởm, một bên lại đạt được khoái cảm nắm giữ quyền sinh sát trong tay?"
Tùng Vũ nhất thời không nói nên lời. Cô quả thực đã từng có khoảnh khắc cảm thấy Nam Liệt đáng thương giống như một loài bò sát, nhưng từ trước đến nay cô không chịu nổi cậu chế nhạo chính mình, cô cũng không cho phép người khác coi thường cậu, trong tiềm thức cô cảm thấy cậu đặc biệt, đặc biệt đến mức chỉ cho phép bản thân thỉnh thoảng mới được công kích nhược điểm của cậu.
"Không còn gì để nói?" Cậu nghẹn ngào nói.
"A Liệt, trước đây tôi thật sự đã làm nhiều chuyện quá đáng với cậu, tôi không thể không nói, nếu cơ thể của cậu không như vậy tôi đã sớm biết mình yêu cậu rồi." Cô cắn môi dưới, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, "Tôi nói chính là 'biết' yêu cậu. Người chồng trong tưởng tượng của tôi đương nhiên là một người đàn ông khoẻ mạnh, vậy nên tôi chưa bao giờ liệt cậu vào mẫu người lý tưởng. Nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi đã sớm động tâm với cậu, là tình yêu ngoài ý muốn, có lẽ không chân thành bằng một phần mười cậu đối với tôi, nhưng nó không phải là giả!"
"Trái tim nhân tạo lạnh như băng của tôi gần như tin chuyện này rồi." Ánh mắt Nam Liệt nhìn cô có vài phần ấm áp, nhưng giọng nói lại có chút lạnh lùng, "Chị nói xem tôi nên tin hay là không tin thì tốt hơn? Nếu chị còn diễn như vậy, tôi thật sự muốn cưới chị. Ai biết được trái tim nhân tạo này có thể sử dụng được bao lâu, vạn nhất không cẩn thận dùng được nhiều thêm mấy năm chẳng phải chị sẽ hối hận đến chết à?"
"Nếu cậu có thể làm tôi hối hận thì có hối hận cũng đáng." Cô giả vờ thoải mái nói, "Với lại cậu đừng gạt tôi, trái tim của cậu vẫn còn đó, trước mắt trái tim nhân tạo chẳng qua chỉ là một thiết bị hỗ trợ tâm thất mà thôi.'
Cậu sửng sốt một lát, lúc sau mới nói: "Tôi còn phải ở lại bệnh viện ba tuần nữa, nếu ba tuần này tôi không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi xuất viện sẽ phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Nói không chừng trong khoảng thời gian đó chị sẽ hối hận, hoặc là tôi sẽ..."
"Không đâu."
Cô đánh gãy giả thiết của cậu.
Cô sẽ không hối hận khi gả cho cậu, càng không cho phép cậu trù ẻo chính mình.
Có lẽ hiện tại cậu chỉ còn hận ý đối với cô, nhưng không sao cả, lần này đến lượt cô nỗ lực đối tốt với cậu.
Cô sẽ không cần được đáp lại sao? Không, cô nghĩ mình vẫn ích kỷ, không thể vô dục vô cầu. Đối với Nam Liệt cô vẫn còn một chút tự tin, cô sẽ dùng hết tất cả niềm tin để khiến cậu yêu cô thêm lần nữa! Cho dù quãng đời còn lại dài hơn cô cũng sẽ không buông tay cậu ra nữa.