Chương 1
1
Sau khi chuyển trường, tôi vốn là ngồi cùng bàn với Hách Hoan.
Không nghĩ tới trùm trường vẻ mặt “Người lạ chớ lại gần” lại ngồi ở chỗ bên cạnh tôi.
Tôi vừa mới đến lớp học đã thấy một thiếu niên đang nằm sấp ngủ trên bàn mình.
Chuông vào học mới vừa reo, cậu thiếu niên mới động đậy thân mình vò vò tóc, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bắt chuyện:
“Thẩm Ôn Ý đúng không? Chào bạn nhỏ cùng bàn.”
!!!
Người này không phải là trùm trường tiếng tăm lừng lẫy Chu Kỳ An sao?!
Tôi hốt hoảng lùi lại hai bước:
“Cậu, sao cậu lại ngồi đây? Hách Hoan đâu?”
Chu Kỳ An ngáp một cái, một tay chống đầu nhìn về phía tôi, sau đó tay kia chỉ chỉ phía sau, chỉ thấy Hách Hoan ngay sau lưng.
Hách Hoan nắm chặt bút bi, run rẩy viết chữ vào cuốn sổ ở trên bàn, rõ ràng là bị Chu Kỳ An hù doạ.
Tôi nhìn những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo do sợ hãi của Hách Hoan, lòng liền lạnh đi một nửa.
Tiềm thức nói cho tôi biết, Chu Kỳ An, không dễ đối phó.
Tôi ngồi vào chỗ, đem quyển sách vượt ranh giới của Chu Kỳ An đẩy về phía hắn, nhỏ giọng nói:
“Đồ đạc này nọ của tôi không đủ chỗ.”
Chu Kỳ An liếc mắt nhìn tôi cười, cũng không phản bác, mặc tôi đẩy đồ của hắn qua.
Mấy đàn em thấy Chu Kỳ An không tức giận, tức khắc ầm lên:
“Chà chà, cây vạn tuế họ Chu nở hoa rồi? Dịu dàng với nữ sinh như vậy là lần đầu nha.”
“Đúng đúng đúng, anh Chu ~ bất thường nha ha ha ha ha”
Chu Kỳ An giơ nắm tay ra thế “Bọn mày muốn ăn đòn”, nhưng khoé môi cũng không khỏi hơi hơi nhếch lên.
“Đi đi đi, đừng doạ bạn cùng bàn của tôi.”
Nghe được những lời bảo vệ của Chu Kỳ An, tai tôi bỗng chốc nóng bừng.
Chu Kỳ An, cũng không phải là khó gần như lời đồn.
2
Chuông tan học đã vang lên bốn năm phút rồi, thầy giáo dạy toán vẫn còn muốn dạy quá giờ học.
Lúc này, giọng của trùm trường Chu Kỳ An đột nhiên vang lên ở bên tai tôi.
<<Thực sự cạn lời, tan học rồi còn không cho nghỉ, thầy bị điên à?>>
Tôi quay sang nhìn trùm trường.
Chu Kỳ An và tôi nhìn nhau, sau đó lạnh lùng dời tầm mắt.
?
Không phải cậu ấy nói sao?
Vừa nghĩ đến đây, tôi chợt nghe thấy…..
<>
<<Rõ ràng đều mặc đồng phục học sinh giống nhau, sao tới lượt bạn cùng bàn mặc thì xinh như vậy!>>
!!!
Đây đúng là giọng của Chu Kỳ An!
Tôi đột nhiên phát hiện, hình như tôi có thể nghe được tiếng lòng của trùm trường!
3
Trong tiết toán, thiếu niên bên cạnh tuỳ ý lật sách giáo khoa, lướt qua một chút nội dung bài học, bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó, hắn lại nằm úp sấp trên bàn ngủ gục, ở trong tiết học lộ liễu ngủ gật!
Càng làm cho tôi giật mình chính là, người này ngang nhiên ngủ từ buổi sáng đến thẳng buổi chiều, một tiết học cũng không thèm nghe.
Ánh mặt trời tháng ba ấm áp và rực rỡ, mặt trời lên cao, từng tia sáng chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ của thiếu niên bên cạnh, nửa bên má cũng nhuộm một vầng sáng.
Bộ dáng trầm lặng của Chu Kỳ An hiện tại xem ra cũng khá ưa nhìn, khác hẳn với kiểu cà lơ phất phơ lúc nãy.
Không biết có phải do tôi nhìn chăm chú quá lâu hay không, chàng trai trước mặt chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt hai người giao nhau, tôi vội quay đầu lại, tránh né.
Chu Kỳ An uể oải ngáp một cái, thanh âm mềm mại, không biết có phải do vừa tỉnh ngủ hay không, lại có chút khàn khàn từ tính:
“Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Trên mặt tôi có vết bẩn à?”
Tôi lộ vẻ ngượng ngùng:
“Không có..... ”
Tôi đưa vở ghi bài của mình cho cậu ấy:
“Bài tập về nhà, đến hạn trước tiết toán tiếp theo.”
Chu Kỳ An cầm lấy, sau đó chưa cần sự đồng ý đã xoa xoa tóc tôi:
“Cảm ơn bạn nhỏ cùng bàn nhé.”
Tôi vừa định hỏi cậu ấy có cần tôi giúp học bù nội dung cần thiết của tiết vừa rồi hay không, Chu Kỳ An lại hỏi tôi trước:
“Sao câu này cậu lại để trống?”
Tôi ăn ngay nói thật:
“Không biết làm, vừa rồi có nảy ra một ý tưởng, cũng không biết đúng hay không.”
Chu Kỳ An suy nghĩ đề bài một phen:
“Câu hỏi này……”
Hắn thuận tay lấy một cây bút từ trong bóp bút, tính toán vài dòng ở trên giấy nháp, chỉ qua một lúc, hắn đã làm ra đáp án.
Hắn nhẩm lại một lần, thấy chắc chắn không có sai sót mới hỏi tôi:
“Thế này, trước tiên cậu cứ viết theo ý tưởng giải ban đầu của mình, xem coi bị kẹt ở bước nào?”
Tôi nói ra ý tưởng giải đề của mình, Chu Kỳ An còn thật sự lắng nghe cẩn thận, ở chỗ tôi bị gián đoạn, Chu Kỳ An hướng dẫn từng bước, dẫn dắt tôi tiếp tục làm đến cuối.
Tôi bất ngờ là, đầu óc Chu Kỳ An quả thật rất thông minh, chẳng trách trước kia có thể giành được hạng nhất ba năm liền của trường Trung học số 13.
Hơn nữa tiết học vừa rồi hắn còn chẳng nghe chút nào!
Chu Kỳ An không chỉ là giáo bá, hắn còn là học bá!
Sau khi chuyển trường, tôi vốn là ngồi cùng bàn với Hách Hoan.
Không nghĩ tới trùm trường vẻ mặt “Người lạ chớ lại gần” lại ngồi ở chỗ bên cạnh tôi.
Tôi vừa mới đến lớp học đã thấy một thiếu niên đang nằm sấp ngủ trên bàn mình.
Chuông vào học mới vừa reo, cậu thiếu niên mới động đậy thân mình vò vò tóc, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bắt chuyện:
“Thẩm Ôn Ý đúng không? Chào bạn nhỏ cùng bàn.”
!!!
Người này không phải là trùm trường tiếng tăm lừng lẫy Chu Kỳ An sao?!
Tôi hốt hoảng lùi lại hai bước:
“Cậu, sao cậu lại ngồi đây? Hách Hoan đâu?”
Chu Kỳ An ngáp một cái, một tay chống đầu nhìn về phía tôi, sau đó tay kia chỉ chỉ phía sau, chỉ thấy Hách Hoan ngay sau lưng.
Hách Hoan nắm chặt bút bi, run rẩy viết chữ vào cuốn sổ ở trên bàn, rõ ràng là bị Chu Kỳ An hù doạ.
Tôi nhìn những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo do sợ hãi của Hách Hoan, lòng liền lạnh đi một nửa.
Tiềm thức nói cho tôi biết, Chu Kỳ An, không dễ đối phó.
Tôi ngồi vào chỗ, đem quyển sách vượt ranh giới của Chu Kỳ An đẩy về phía hắn, nhỏ giọng nói:
“Đồ đạc này nọ của tôi không đủ chỗ.”
Chu Kỳ An liếc mắt nhìn tôi cười, cũng không phản bác, mặc tôi đẩy đồ của hắn qua.
Mấy đàn em thấy Chu Kỳ An không tức giận, tức khắc ầm lên:
“Chà chà, cây vạn tuế họ Chu nở hoa rồi? Dịu dàng với nữ sinh như vậy là lần đầu nha.”
“Đúng đúng đúng, anh Chu ~ bất thường nha ha ha ha ha”
Chu Kỳ An giơ nắm tay ra thế “Bọn mày muốn ăn đòn”, nhưng khoé môi cũng không khỏi hơi hơi nhếch lên.
“Đi đi đi, đừng doạ bạn cùng bàn của tôi.”
Nghe được những lời bảo vệ của Chu Kỳ An, tai tôi bỗng chốc nóng bừng.
Chu Kỳ An, cũng không phải là khó gần như lời đồn.
2
Chuông tan học đã vang lên bốn năm phút rồi, thầy giáo dạy toán vẫn còn muốn dạy quá giờ học.
Lúc này, giọng của trùm trường Chu Kỳ An đột nhiên vang lên ở bên tai tôi.
<<Thực sự cạn lời, tan học rồi còn không cho nghỉ, thầy bị điên à?>>
Tôi quay sang nhìn trùm trường.
Chu Kỳ An và tôi nhìn nhau, sau đó lạnh lùng dời tầm mắt.
?
Không phải cậu ấy nói sao?
Vừa nghĩ đến đây, tôi chợt nghe thấy…..
<>
<<Rõ ràng đều mặc đồng phục học sinh giống nhau, sao tới lượt bạn cùng bàn mặc thì xinh như vậy!>>
!!!
Đây đúng là giọng của Chu Kỳ An!
Tôi đột nhiên phát hiện, hình như tôi có thể nghe được tiếng lòng của trùm trường!
3
Trong tiết toán, thiếu niên bên cạnh tuỳ ý lật sách giáo khoa, lướt qua một chút nội dung bài học, bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó, hắn lại nằm úp sấp trên bàn ngủ gục, ở trong tiết học lộ liễu ngủ gật!
Càng làm cho tôi giật mình chính là, người này ngang nhiên ngủ từ buổi sáng đến thẳng buổi chiều, một tiết học cũng không thèm nghe.
Ánh mặt trời tháng ba ấm áp và rực rỡ, mặt trời lên cao, từng tia sáng chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ của thiếu niên bên cạnh, nửa bên má cũng nhuộm một vầng sáng.
Bộ dáng trầm lặng của Chu Kỳ An hiện tại xem ra cũng khá ưa nhìn, khác hẳn với kiểu cà lơ phất phơ lúc nãy.
Không biết có phải do tôi nhìn chăm chú quá lâu hay không, chàng trai trước mặt chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt hai người giao nhau, tôi vội quay đầu lại, tránh né.
Chu Kỳ An uể oải ngáp một cái, thanh âm mềm mại, không biết có phải do vừa tỉnh ngủ hay không, lại có chút khàn khàn từ tính:
“Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Trên mặt tôi có vết bẩn à?”
Tôi lộ vẻ ngượng ngùng:
“Không có..... ”
Tôi đưa vở ghi bài của mình cho cậu ấy:
“Bài tập về nhà, đến hạn trước tiết toán tiếp theo.”
Chu Kỳ An cầm lấy, sau đó chưa cần sự đồng ý đã xoa xoa tóc tôi:
“Cảm ơn bạn nhỏ cùng bàn nhé.”
Tôi vừa định hỏi cậu ấy có cần tôi giúp học bù nội dung cần thiết của tiết vừa rồi hay không, Chu Kỳ An lại hỏi tôi trước:
“Sao câu này cậu lại để trống?”
Tôi ăn ngay nói thật:
“Không biết làm, vừa rồi có nảy ra một ý tưởng, cũng không biết đúng hay không.”
Chu Kỳ An suy nghĩ đề bài một phen:
“Câu hỏi này……”
Hắn thuận tay lấy một cây bút từ trong bóp bút, tính toán vài dòng ở trên giấy nháp, chỉ qua một lúc, hắn đã làm ra đáp án.
Hắn nhẩm lại một lần, thấy chắc chắn không có sai sót mới hỏi tôi:
“Thế này, trước tiên cậu cứ viết theo ý tưởng giải ban đầu của mình, xem coi bị kẹt ở bước nào?”
Tôi nói ra ý tưởng giải đề của mình, Chu Kỳ An còn thật sự lắng nghe cẩn thận, ở chỗ tôi bị gián đoạn, Chu Kỳ An hướng dẫn từng bước, dẫn dắt tôi tiếp tục làm đến cuối.
Tôi bất ngờ là, đầu óc Chu Kỳ An quả thật rất thông minh, chẳng trách trước kia có thể giành được hạng nhất ba năm liền của trường Trung học số 13.
Hơn nữa tiết học vừa rồi hắn còn chẳng nghe chút nào!
Chu Kỳ An không chỉ là giáo bá, hắn còn là học bá!