Chương 9
16
Tôi vịn vào bàn, dùng hết sức đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi giữa những tiếng giễu cợt, vào toilet sửa sang lại quần.
Chờ đến khi tôi quay lại, vừa bước vào đã thấy một đám người ngồi chồm hổm tựa vào bức tường bên cạnh, bọn họ cầu xin tha thứ, vừa tự tát vào mặt mình.
Trong đám người này, Thẩm An Nhiên cũng ở trong đó, hơn nữa còn tát cực mạnh, cả mặt đều nhanh chóng sưng thành đầu heo.
Thẩm An Nhiên vừa nhìn thấy tôi đã muốn chạy đến, nhưng bị người giữ bả vai lại:
“Nhìn cái gì vậy? Người con gái của anh Chu mà cũng dám nhìn hả?”
“Sao lại dừng tay? Nếu không muốn ăn nắm đấm của tụi anh em tụi tao, thì tiếp tục tự tát đi.”
Tại sao Chu Kỳ An lại ở đây?
Nam sinh vừa rồi nói muốn ngủ với tôi một phen nước mũi nước mắt giàn dụa quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ:
“Anh Chu xin tha mạng, chúng tôi cũng không dám... nữa, đều là do Thẩm An Nhiên khiến chúng tôi làm.”
“Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết bạn nữ kia... Không phải... Chúng tôi cũng không biết Thẩm Ôn Ý là người mà anh che chở, anh đại nhân đại lượng* tạm tha cho chúng tôi đi...”
**người có lòng bao dung, tha thứ, không chấp tiểu nhân
Chu Kỳ An từ trong đám người đi ra, vẫn như trước một tay đút túi, ánh mắt lạnh lẽo như chuẩn bị đánh người.
Hắn nắm cổ áo nam sinh kia, đem hắn kéo tới trước mặt tôi:
“Người mày nên giải thích không phải tao, mà là cô ấy.”
“Có tha cho mày hay không......”
Chu Kỳ An lại quét mắt nhìn các bạn cùng lớp run rẩy xung quanh, gằn từng chữ:
“Còn có tụi mày nữa, cũng phải theo ý của Ôn Ý.”
Một đám người đều vội vàng xông tới cầu xin tôi tha thứ, chỉ có Thẩm An Nhiên một mình phản đối:
“Dựa vào cái gì?”
Thẩm An Nhiên nhổ vào mặt tôi:
“Thẩm Ôn Ý mày đừng có đắc ý, nếu không có Chu Kỳ An, mày là cái thá gì!”
Lúc đó tôi sững sờ tại chỗ, cẩn thận cân nhắc những lời của Thẩm An Nhiên.
Quả thật, nếu không có Chu Kỳ An, tôi chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Gia đình thân sinh mà tôi không thể thoát khỏi, bị Thẩm An Nhiên bắt nạt, bị bạn học phỉ báng chửi rủa hay trêu chọc, dường như đều là số mệnh của tôi.
Mỗi lần trong lòng tôi dấy lên hy vọng, bọn họ lại lần lượt đem nó dập tắt... Ngoại trừ chờ đợi, quả thật tôi không thể làm gì khác.
Tôi đã từng ảo tưởng rằng sau khi thi vào đại học sẽ chấm dứt, chờ tốt nghiệp đại học lại kiếm một công việc tốt, chờ đến khi tôi có thể nuôi sống bản thân mình liền thoát khỏi cái vận mệnh tồi tệ này.
Nhưng bây giờ Thẩm An Nhiên lại muốn bóp nát tương lai của tôi, cô ta muốn tôi vĩnh viễn không được bình yên, nếu không có Chu Kỳ An, có thể tôi đã chọn kết thúc cuộc đời mình ở cái trạm phế thải bỏ hoang đó.
Nhưng trong đêm đó có một ngôi sao băng đến trú ngụ trong lòng tôi, đồng thời cũng cứu chuộc tôi.
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm An Nhiên thở hổn hển, tôi bỗng nhiên nở nụ cười:
“Đúng vậy, tôi chính là được Chu Kỳ An che chở mà, không phục sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi phản kháng Thẩm An Nhiên, cũng là lần tôi tự tin tức giận nhất.
17
Chẳng qua nói xong câu này, mặt tôi liền đỏ bừng vì lo lắng.
Lúc nãy chỉ lo cảm động, bây giờ ngẫm lại những lời vừa rồi, giống như thổ lộ tình cảm vậy.
Tôi cẩn thận nhìn lén Chu Kỳ An, không nghĩ tới mặt cậu ấy so với tôi còn đỏ hơn.
Thẩm An Nhiên đột nhiên phát điên cười lớn, cô ta không phục.
“Vì sao, vì sao các người muốn chen chân vào gia đình của tao, dựa vào cái gì mà mày học giỏi hơn tao, thanh danh của mày đã thối như vậy, vì sao còn có người giúp mày, dựa vào cái gì!”
Ở thời điểm tất cả mọi người buông lỏng, Thẩm An Nhiên đột nhiên phát điên cầm con dao rọc giấy trên bàn học lao về phía tôi.
Thẩm An Nhiên cầm dao vọt mạnh về phía tôi, mũi dao đối diện trái tim tôi.
“Tao nói rồi, Thẩm Ôn Ý, mày đáng chết từ lâu rồi!”
Tôi vịn vào bàn, dùng hết sức đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi giữa những tiếng giễu cợt, vào toilet sửa sang lại quần.
Chờ đến khi tôi quay lại, vừa bước vào đã thấy một đám người ngồi chồm hổm tựa vào bức tường bên cạnh, bọn họ cầu xin tha thứ, vừa tự tát vào mặt mình.
Trong đám người này, Thẩm An Nhiên cũng ở trong đó, hơn nữa còn tát cực mạnh, cả mặt đều nhanh chóng sưng thành đầu heo.
Thẩm An Nhiên vừa nhìn thấy tôi đã muốn chạy đến, nhưng bị người giữ bả vai lại:
“Nhìn cái gì vậy? Người con gái của anh Chu mà cũng dám nhìn hả?”
“Sao lại dừng tay? Nếu không muốn ăn nắm đấm của tụi anh em tụi tao, thì tiếp tục tự tát đi.”
Tại sao Chu Kỳ An lại ở đây?
Nam sinh vừa rồi nói muốn ngủ với tôi một phen nước mũi nước mắt giàn dụa quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ:
“Anh Chu xin tha mạng, chúng tôi cũng không dám... nữa, đều là do Thẩm An Nhiên khiến chúng tôi làm.”
“Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết bạn nữ kia... Không phải... Chúng tôi cũng không biết Thẩm Ôn Ý là người mà anh che chở, anh đại nhân đại lượng* tạm tha cho chúng tôi đi...”
**người có lòng bao dung, tha thứ, không chấp tiểu nhân
Chu Kỳ An từ trong đám người đi ra, vẫn như trước một tay đút túi, ánh mắt lạnh lẽo như chuẩn bị đánh người.
Hắn nắm cổ áo nam sinh kia, đem hắn kéo tới trước mặt tôi:
“Người mày nên giải thích không phải tao, mà là cô ấy.”
“Có tha cho mày hay không......”
Chu Kỳ An lại quét mắt nhìn các bạn cùng lớp run rẩy xung quanh, gằn từng chữ:
“Còn có tụi mày nữa, cũng phải theo ý của Ôn Ý.”
Một đám người đều vội vàng xông tới cầu xin tôi tha thứ, chỉ có Thẩm An Nhiên một mình phản đối:
“Dựa vào cái gì?”
Thẩm An Nhiên nhổ vào mặt tôi:
“Thẩm Ôn Ý mày đừng có đắc ý, nếu không có Chu Kỳ An, mày là cái thá gì!”
Lúc đó tôi sững sờ tại chỗ, cẩn thận cân nhắc những lời của Thẩm An Nhiên.
Quả thật, nếu không có Chu Kỳ An, tôi chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Gia đình thân sinh mà tôi không thể thoát khỏi, bị Thẩm An Nhiên bắt nạt, bị bạn học phỉ báng chửi rủa hay trêu chọc, dường như đều là số mệnh của tôi.
Mỗi lần trong lòng tôi dấy lên hy vọng, bọn họ lại lần lượt đem nó dập tắt... Ngoại trừ chờ đợi, quả thật tôi không thể làm gì khác.
Tôi đã từng ảo tưởng rằng sau khi thi vào đại học sẽ chấm dứt, chờ tốt nghiệp đại học lại kiếm một công việc tốt, chờ đến khi tôi có thể nuôi sống bản thân mình liền thoát khỏi cái vận mệnh tồi tệ này.
Nhưng bây giờ Thẩm An Nhiên lại muốn bóp nát tương lai của tôi, cô ta muốn tôi vĩnh viễn không được bình yên, nếu không có Chu Kỳ An, có thể tôi đã chọn kết thúc cuộc đời mình ở cái trạm phế thải bỏ hoang đó.
Nhưng trong đêm đó có một ngôi sao băng đến trú ngụ trong lòng tôi, đồng thời cũng cứu chuộc tôi.
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm An Nhiên thở hổn hển, tôi bỗng nhiên nở nụ cười:
“Đúng vậy, tôi chính là được Chu Kỳ An che chở mà, không phục sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi phản kháng Thẩm An Nhiên, cũng là lần tôi tự tin tức giận nhất.
17
Chẳng qua nói xong câu này, mặt tôi liền đỏ bừng vì lo lắng.
Lúc nãy chỉ lo cảm động, bây giờ ngẫm lại những lời vừa rồi, giống như thổ lộ tình cảm vậy.
Tôi cẩn thận nhìn lén Chu Kỳ An, không nghĩ tới mặt cậu ấy so với tôi còn đỏ hơn.
Thẩm An Nhiên đột nhiên phát điên cười lớn, cô ta không phục.
“Vì sao, vì sao các người muốn chen chân vào gia đình của tao, dựa vào cái gì mà mày học giỏi hơn tao, thanh danh của mày đã thối như vậy, vì sao còn có người giúp mày, dựa vào cái gì!”
Ở thời điểm tất cả mọi người buông lỏng, Thẩm An Nhiên đột nhiên phát điên cầm con dao rọc giấy trên bàn học lao về phía tôi.
Thẩm An Nhiên cầm dao vọt mạnh về phía tôi, mũi dao đối diện trái tim tôi.
“Tao nói rồi, Thẩm Ôn Ý, mày đáng chết từ lâu rồi!”