Chương : 10
Đại D ca đi làm không lâu sau tôi cũng chính thức bước vào năm học cuối cùng của đại học.
Dựa theo quy định của trường học chúng tôi, một năm này tất cả học sinh đều phải ra ngoài thực tập hai tháng, để nắm điểm thực tập.
Khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, nghĩ hai tháng làm gì cũng như nhau, có nhiều bạn học ký hợp đồng qua loa. Đợi đến khi làm việc mới phát hiện, quyết định lúc đó của mình quá cẩu thả.
Tôi ký với một công ty thương mại điện tử, làm hoa quả khô, ở trên mạng dang tiếng cũng không tồi.
Khi đó lúc vào làm trợ lý, xét thấy chỗ này nhiều sinh viên Vũ Hán, thực tập sinh một trảo liền được một lượng lớn, cho nên xí nghiệp căn bản không xem sinh viên ra gì, lúc nói đưa vào làm trợ lý, cơ bản là chạy việc cho công ty, một đống việc nặng toàn bộ đều rơi vào trên người thực tập sinh, mỗi ngày mệt giống như chó, lương cũng không có bao nhiêu.
Khi đó đại D ca đã là người ăn lương nhà nước, thu nhập khả quan, nhưng cũng mệt, phần lớn thời gian đều phải xử lý văn kiện đến đêm khuya.
Sau khi tan làm tôi gọi điện thoại cho anh, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Em thao, đại D ca, em sắp bị ông chủ áp bức làm.”
Bên kia đầu điện thoại anh dường như đang làm việc, tiếng nói tận lực áp xuống: “Văn Tử, không muốn thì đừng làm nữa.”
“Anh có thể nói dễ nghe chút hay không, mỗi lần đều không làm em giữ vững niềm tin, toàn bảo em rút lui có trật tự.” Tôi cầm điện thoại đi trên đường cái Vũ Hán, hướng vào trong điện thoại ồn ào, xe cùng người đi qua, thời tiết vô cùng oi bức.
“Anh sợ em mệt mỏi, em yên tâm, anh nuôi em sống.” Anh nói.
“Anh cho rằng em là cái gì chứ, em con mẹ nó cũng không phải tiểu bạch kiểm cần anh bao dưỡng.” Khi đó tôi hăm hở, mang theo cỗ kiêu căng ngông cuồng khó thuần.
Nhưng mà, những việc trải qua sau này như tát thẳng vào mặt tôi, bởi vì lúc tôi mới vừa tốt nghiệp, có một quãng thời gian, sống buông thả đều dựa vào đại D ca…
“Em nghĩ cái gì vậy, của anh không phải của em sao.” Ngữ khí của anh ôn nhu như thế, ôn nhu khiến tôi bất đắc dĩ nổi nóng, khi đó chúng tôi mới gặp mặt hai lần, tôi cảm thấy anh nói lời này còn quá sớm, cũng cảm giác anh người này không quá đáng tin, tôi liền không muốn cùng anh bàn về chuyện công việc: “Đến, đến, công việc của anh thế nào?”
“Tàm tạm, mới vừa hoàn thành xong tiến độ một công trình, hẳn là sẽ có tiếp tiền thưởng tháng sau.” Ngữ khí của anh bình thản, lại vừa tàn nhẫn đả kích tôi một chút.
Tôi vội cúp điện thoại, một mình đi tới trên đường cái.
Vũ Hán ban đêm mang theo cảm giác ẩm ướt dầm dề, nhiều người, mồ hôi cũng nhiều, xe chạy tro bụi đầy trời, cái lồng đầy nhân tâm cũng một mảnh mơ hồ, nán ở thành phố này lâu, bạn sẽ qua loa cho xong chuyện, sẽ cảm giác không có hy vọng cho cuộc sống.
Khi đó tôi có nghĩ tới tương lai của tôi và đại D ca, mà kết quả cũng không tốt, bằng việc tôi thích lãng mạn, thế nhưng tôi đối với việc của mình lúc nào cũng nghĩ tới chỗ hại, cả hai trời nam đất bắc, khi đó xem ra trình độ cũng ngày càng không giống nhau, tôi cảm thấy cả hai không có sau này.
Cho nên, dần dần, tôi lạnh nhạt với đại D ca.
Trước đây chúng tôi lúc gọi điện thoại sẽ có vài đề tài rất xấu hổ, thậm chí có một đoạn thời gian dài trầm mặc, nhưng có thể nghe thấy hô hấp của anh trầm mặc cũng có thể khiến người ta vui vẻ, thế nhưng sau này, một khi cả hai không tán gẫu nổi nữa, tôi liền lập tức cúp điện thoại, tôi sợ cái loại trầm mặc kia, nó khiến tôi bất an, khiến tôi nghĩ bậy nghĩ bạ.
Mặc dù sau khi cúp điện thoại tôi cũng tiếp tục loạn nghĩ, thế nhưng, trong lòng tôi lúc ấy cảm thấy, phần thống khổ kia không cách nào chia sẻ được với đại D ca.
Tôi cùng đại D ca từ lúc mới bắt đầu liên lạc, đến sau đó tình cờ gửi vài lá thư hỏi thăm, chúng tôi gần như không giao lưu gì nhiều.
Cảm giác này thật giống với lúc cả hai mới thêm bạn, mà tôi biết, đã có thứ gì phát sinh biến hóa rồi.
Con người đều là động vật cần sưởi ấm, nam nữ đều giống nhau, bị thương hoặc là không vui, đều hy vọng có bờ vai để dựa vào một chút, đây không phải là lập dị, đây là một loại tập tính, mà người yêu xa không có khả năng này, đáng sợ nhất là khoảng cách lạnh nhạt kia.
Bởi vì đang thân thiện đột nhiên liền lạnh xuống, cảm giác này giống với vào mùa đông buồng tắm có vòi hoa sen phun nước nóng đột nhiên biến thành nước lạnh, bạn sẽ không kịp chuẩn bị mà đông cứng người, sống không thể yêu, giống như là một chuyện ngu ngốc.
Tôi cùng đại D ngoạn xong rồi, khi đó tôi yếu đuối nghĩ.
Hơn hai năm yêu trên mạng, số lần gặp mặt rất ít, kỳ thực ngẫm lại thứ tình cảm này không có chút nào chín chắn, cũng không ghi lòng tạc dạ, thế nhưng khi đó lại nhịn không được thương tâm khổ sở.
Tôi nhìn cái vòng bạc đang siết chặt tay kia, gửi một tin nhắn cho đại D ca, đó là lần đầu tiên tôi nói chia tay với anh, tôi thậm chí còn không thể xác định chúng tôi có chân chính cùng nhau hay không, tôi gửi tin tới không có bất kỳ tin nào đáp lại, cảm giác kia liền giống như bị phong bế trong không gian hắc ám, bạn dùng sức lực cuối cùng đi đập cái cửa đang đóng kia, nhưng một chút động tĩnh cũng không phát sinh.
Khiến người ta tuyệt vọng khổ sở.
Tôi gọi điện thoại cho Vương Tiểu Phi, cái tên này ký thực tập đến tận Quảng Châu, tôi cách điện thoại nghe cậu ta ở bên kia gọi: “Trời ơi, em gái Quảng Châu đều quá nóng bỏng.”
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh cậu ta ngẩng đầu hèn tiện làm Lan Hoa Chỉ, thế nhưng cười không nổi, tôi nói: “Vương Tiểu Phi, tôi khó chịu.”
Cậu ta hỏi tôi sao vậy, tôi nói với cậu ta, tôi nói mình giống như đang thất tình.
Bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó đô một tiếng cậu ta đem điện thoại cúp, tôi nghĩ muốn gọi tới mắng cậu ta không có lương tâm, gọi lần nữa lại không có tín hiệu.
Tôi tắt điện thoại sau đó bắt đầu xót xa bi thương, một người mua rất nhiều bia ngồi ở dưới phòng cho thuê ở khu nhỏ uống, uống say liền cùng gió buổi tối chửi ầm lên, tôi như căm phẫn trời xanh, vừa mắng tình hình xã hội vừa mắng mình không có tiền đồ, bây giờ suy nghĩ một chút tình cảnh kia thật sự giống như hý kịch.
Đoạn thời gian- này tôi chưa bao giờ nói cho đại D ca, bởi vì tôi cảm thấy quá mất mặt, ngày đó uống rượu xong tôi thế nhưng dựa vào buồng hoa ngủ cả một buổi tối, ngày thứ hai bên cạnh có một khuôn mặt dơ bẩn của ông lão lang thang kề sát vào, cảnh tượng kia thật sự tạo đả kích không nhỏ cho tôi.
Sáng sớm ngày hôm đó tôi liền thu dọn đồ đạc về trường học.
Lúc trên đường cảm thấy đầu bị say, đến được phòng ngủ cả người nâng lên không nổi, chạy đến bệnh viện của trường đo nhiệt độ cơ thể hơn 39 độ, bác sĩ kia nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói cho tôi biết tôi thiếu chút nữa bị đốt thành ngu ngốc.
Trong lòng một trận chua xót, cúi đầu chờ chị y tá châm kim cố định lại, lúc này tôi cảm thấy bả vai mình bị ngắt một chút, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười bỉ ổi cùng đinh tai lấp lánh sáng lên trên tai của Vương Tiểu Phi.
Trong nháy mắt đó, bộ dáng quật cường phẫn nộ của tôi toàn bộ trở thành bi thương, nhịn không được, liền khóc.
Khi đó phòng y tế không có nhiều người, thêm vào bác sĩ cùng y tá cũng chỉ có mấy người như vậy, một đại nam nhân như tôi ở chỗ đó nhìn một nam nhân khác khóc, cảnh tượng kia khiến người ta miên man bất định, lần này quá mất mặt đi.
“Con mẹ nó cậu dám bỏ máy điện thoại của lão tử.” Tôi một bên khóc thút thít một bên rống với cậu ta.
Cậu ta nhìn chung quanh, sau đó vô cùng lúng túng nói với tôi: “Tôi thao, cậu nhỏ giọng một chút, người ta tưởng lão tử là cong bây giờ.”
Tôi lúc đó nghĩ con mẹ nó tôi vốn là cơ lão, lão tử mới không cần quản cậu, tôi đập tan nồi đất hỏi đến cùng.
Cậu ta không có biện pháp gây khó dễ tôi, thở ra một hơi, nói: “Con mẹ nó cậu còn không thấy nói ra ngại sao, tôi lúc đó nghe giọng cậu giống như muốn chết, liền đi máy bay suốt đêm trở về, vừa tới ký túc xá liền nghe người ta nói cậu ở phòng y tế, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự tự sát, một đường chạy tới, trên đường lão tử còn bị té nhào một cái.”
Nói xong, cậu ta nâng tay phải của mình lên, trên cánh tay phải của cậu ta chình ình một vết thương đầy máu, phía trên còn dính bui đất chưa kip phủi.
Một khắc kia, nhìn thấy vết thương trên cánh tay cậu ta, nước mắt của tôi càng như đê vỡ không thể khống chế, từng hạt lớn rơi xuống, vai nhịn không được run rẩy.
“Con mẹ nó cậu sao giống đàn bà thế, kim đâm mà thôi, cậu sao còn như thế cơ chứ!” Vương Tiểu Phi giống như không có gì để cánh tay xuống rống với tôi.
Khoảnh khắc kia tôi cũng không biết nên nói gì, liền nói câu cảm tạ với Vương Tiểu Phi.
Cậu ta giật mình: “Tôi sát, hiếm thấy a, cậu thế nhưng còn biết nói cám ơn.”
Tô vỗ lên cánh tay cậu ta: “Cậu cút đi.”
Cậu ta đột nhiên hít hơi, mặt toàn bộ đều đen, tôi đây mới phản ứng được, tôi hình như đánh lên vết thương cậu ta.
Khởi động lại điện thoại di động liền nhận được mấy cái nhắc nhở gọi nhỡ, tất cả đều của đại D ca, theo đó còn có tin nhắn của anh.
“Văn Tử, xin lỗi, khoảng thời gian này quá bận rộn.”
“Văn Tử, anh không biết nói chuyện, em đừng im lặng, lòng anh sẽ hoảng.”
…
“Văn Tử, chờ anh.”
Trong lòng ngũ vị tạp trần (1), tôi ngồi ở chỗ đó suy nghĩ hồi lâu, phát hiện tất cả đều muốn cháy, tội đang nghĩ mẹ sẽ không cháy đến hỏng luôn đi, điện thoại trên tay bắt đầu rung.
Tôi vừa nhìn nhắc nhở gọi tới là đại D ca, trở tay không kịp, ngắt máy.
Anh liền gọi tiếp, điện thoại rung nửa ngày, tôi mới tiếp cuộc, điện thoại vừa mới để lên bên cạnh lỗ tai, tôi liền nghe thấy âm thanh khàn khàn của đại D ca, anh nói: “Văn Tử, em có khỏe không.”
Tôi con mẹ nó không khỏe chút nào, bất quá lời quái đản này chỉ lăn ở trong lòng tôi, tôi ngoài miệng vẫn không phát ra tiếng nào.
Tôi nghe thấy đại D ca nói tiếp: “Văn Tử, anh không biết nói chuyện, từ trước tới giờ anh cũng không chủ động trao đổi với em, tính tình anh chính là trầm lắng, nếu có người nói yêu thích sự trầm lắng này của anh, anh thậm chí sẽ thụ sủng nhược kinh, mà anh chưa bao giờ nghĩ tới mình phải thay đổi…”
“Anh ngày đầu tiên cùng em hàn huyên trên mạng, khi đó cũng có ý nghĩ như trước kia, anh nghĩ tán gẫu một chút không sao cả, cuối cùng bất quá là bạn trên mạng mà thôi, nhưng trò chuyện một hồi, phát hiện em không giống với những người trước, em vô cùng hứng thú, anh nói đề tài lúng túng em đều có thể biến nó thành một câu chuyện, em nói rất nhiều lời thậm chí có thể làm cho người không có thời gian tán gẫu phải lật lại xem bản ghi chép, sau đó ngây ngốc cười một hồi,:
“Anh bắt đầu hở ra là muốn cùng em hàn huyên một hồi, anh biết cảm giác trầm mê hư ảo này là vô căn cứ, thế nhưng anh không khống chế được mình, thậm chí sau đó, anh không khống chế được nghĩ muốn nhìn thấy em, anh nghĩ nhìn nam hài mỗi ngày đều có ý nghĩ vô cùng kỳ quặc, ở trong đời thực sẽ là dạng người gì đây. Anh không thể chờ được nữa, ý nghĩ kia thúc giục anh, vì vậy ngày đó anh mua vé.”
“Lần đầu tiên gặp em anh lo lắng không yên, anh chưa bao giờ trải qua như vậy, hơn nữa một thân một mình đi tới một thành phố xa xôi, thế nhưng lúc nhìn thấy em, tất cả lo lắng của anh liền biến mất, em có một loại mị lực, em chưa bao giờ phát hiện, chính là lúc người đi cùng với em, sẽ cảm thấy thực nhẹ nhàng, cảm thấy ngồi cùng một chỗ với em liền thỏa mãn.”
“Còn có, đôi mắt của em vô cùng đẹp, đặc biệt khi em nhìn người, sáng sáng, như muốn phát ra hào quang, khiến người khác không tự chủ được muốn nhìn hai mắt em nhiều hơn.”
“Sau đó anh phát hiện em thì ra thích đùa giỡn, em đùa vui ồn ào, nói chuyện cười không đứng đắn, từ sáng đến tối nghĩ bậy bạ, em giống như một đứa nhỏ, mà có lúc lại vô cùng thành thục, em rất biết cách quan tâm người khác, thế nhưng lại không biết chăm sóc bản thân thế nào, em quả thực làm người khác muốn nuôi dưỡng.”
“Đúng, anh chính là muốn như vậy, Văn Tử, anh biết hiện tại chúng ta không thể sống cùng một chỗ em rất bất an, anh cũng không yên tâm, anh không đủ tự tin, anh sợ em sẽ bị người khác cướp đi, cho nên anh nghĩ chạy nhanh một chút, tận lực nhanh lên một chút, đợi đến lúc em ra trường, anh có thể cho em một ngôi nhà, để em không cần quá mệt mỏi.”
“Văn Tử, em có nghe không, Văn Tử, Văn Tử…”
Tôi cầm điện thoại đứng yên ở nơi đó, tiếng đại D ca khàn khàn như có như không truyền vào lỗ tai, một khắc kia, tôi như một thiếu nữ mới biết yêu, như kinh nguyệt kích động chảy về, cả mặt đều trướng hồng.
======================
(1): 5 vị: ngọt, mặn, đắng, cay, chua, ý chỉ rối bời trong lòng.
Dựa theo quy định của trường học chúng tôi, một năm này tất cả học sinh đều phải ra ngoài thực tập hai tháng, để nắm điểm thực tập.
Khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, nghĩ hai tháng làm gì cũng như nhau, có nhiều bạn học ký hợp đồng qua loa. Đợi đến khi làm việc mới phát hiện, quyết định lúc đó của mình quá cẩu thả.
Tôi ký với một công ty thương mại điện tử, làm hoa quả khô, ở trên mạng dang tiếng cũng không tồi.
Khi đó lúc vào làm trợ lý, xét thấy chỗ này nhiều sinh viên Vũ Hán, thực tập sinh một trảo liền được một lượng lớn, cho nên xí nghiệp căn bản không xem sinh viên ra gì, lúc nói đưa vào làm trợ lý, cơ bản là chạy việc cho công ty, một đống việc nặng toàn bộ đều rơi vào trên người thực tập sinh, mỗi ngày mệt giống như chó, lương cũng không có bao nhiêu.
Khi đó đại D ca đã là người ăn lương nhà nước, thu nhập khả quan, nhưng cũng mệt, phần lớn thời gian đều phải xử lý văn kiện đến đêm khuya.
Sau khi tan làm tôi gọi điện thoại cho anh, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Em thao, đại D ca, em sắp bị ông chủ áp bức làm.”
Bên kia đầu điện thoại anh dường như đang làm việc, tiếng nói tận lực áp xuống: “Văn Tử, không muốn thì đừng làm nữa.”
“Anh có thể nói dễ nghe chút hay không, mỗi lần đều không làm em giữ vững niềm tin, toàn bảo em rút lui có trật tự.” Tôi cầm điện thoại đi trên đường cái Vũ Hán, hướng vào trong điện thoại ồn ào, xe cùng người đi qua, thời tiết vô cùng oi bức.
“Anh sợ em mệt mỏi, em yên tâm, anh nuôi em sống.” Anh nói.
“Anh cho rằng em là cái gì chứ, em con mẹ nó cũng không phải tiểu bạch kiểm cần anh bao dưỡng.” Khi đó tôi hăm hở, mang theo cỗ kiêu căng ngông cuồng khó thuần.
Nhưng mà, những việc trải qua sau này như tát thẳng vào mặt tôi, bởi vì lúc tôi mới vừa tốt nghiệp, có một quãng thời gian, sống buông thả đều dựa vào đại D ca…
“Em nghĩ cái gì vậy, của anh không phải của em sao.” Ngữ khí của anh ôn nhu như thế, ôn nhu khiến tôi bất đắc dĩ nổi nóng, khi đó chúng tôi mới gặp mặt hai lần, tôi cảm thấy anh nói lời này còn quá sớm, cũng cảm giác anh người này không quá đáng tin, tôi liền không muốn cùng anh bàn về chuyện công việc: “Đến, đến, công việc của anh thế nào?”
“Tàm tạm, mới vừa hoàn thành xong tiến độ một công trình, hẳn là sẽ có tiếp tiền thưởng tháng sau.” Ngữ khí của anh bình thản, lại vừa tàn nhẫn đả kích tôi một chút.
Tôi vội cúp điện thoại, một mình đi tới trên đường cái.
Vũ Hán ban đêm mang theo cảm giác ẩm ướt dầm dề, nhiều người, mồ hôi cũng nhiều, xe chạy tro bụi đầy trời, cái lồng đầy nhân tâm cũng một mảnh mơ hồ, nán ở thành phố này lâu, bạn sẽ qua loa cho xong chuyện, sẽ cảm giác không có hy vọng cho cuộc sống.
Khi đó tôi có nghĩ tới tương lai của tôi và đại D ca, mà kết quả cũng không tốt, bằng việc tôi thích lãng mạn, thế nhưng tôi đối với việc của mình lúc nào cũng nghĩ tới chỗ hại, cả hai trời nam đất bắc, khi đó xem ra trình độ cũng ngày càng không giống nhau, tôi cảm thấy cả hai không có sau này.
Cho nên, dần dần, tôi lạnh nhạt với đại D ca.
Trước đây chúng tôi lúc gọi điện thoại sẽ có vài đề tài rất xấu hổ, thậm chí có một đoạn thời gian dài trầm mặc, nhưng có thể nghe thấy hô hấp của anh trầm mặc cũng có thể khiến người ta vui vẻ, thế nhưng sau này, một khi cả hai không tán gẫu nổi nữa, tôi liền lập tức cúp điện thoại, tôi sợ cái loại trầm mặc kia, nó khiến tôi bất an, khiến tôi nghĩ bậy nghĩ bạ.
Mặc dù sau khi cúp điện thoại tôi cũng tiếp tục loạn nghĩ, thế nhưng, trong lòng tôi lúc ấy cảm thấy, phần thống khổ kia không cách nào chia sẻ được với đại D ca.
Tôi cùng đại D ca từ lúc mới bắt đầu liên lạc, đến sau đó tình cờ gửi vài lá thư hỏi thăm, chúng tôi gần như không giao lưu gì nhiều.
Cảm giác này thật giống với lúc cả hai mới thêm bạn, mà tôi biết, đã có thứ gì phát sinh biến hóa rồi.
Con người đều là động vật cần sưởi ấm, nam nữ đều giống nhau, bị thương hoặc là không vui, đều hy vọng có bờ vai để dựa vào một chút, đây không phải là lập dị, đây là một loại tập tính, mà người yêu xa không có khả năng này, đáng sợ nhất là khoảng cách lạnh nhạt kia.
Bởi vì đang thân thiện đột nhiên liền lạnh xuống, cảm giác này giống với vào mùa đông buồng tắm có vòi hoa sen phun nước nóng đột nhiên biến thành nước lạnh, bạn sẽ không kịp chuẩn bị mà đông cứng người, sống không thể yêu, giống như là một chuyện ngu ngốc.
Tôi cùng đại D ngoạn xong rồi, khi đó tôi yếu đuối nghĩ.
Hơn hai năm yêu trên mạng, số lần gặp mặt rất ít, kỳ thực ngẫm lại thứ tình cảm này không có chút nào chín chắn, cũng không ghi lòng tạc dạ, thế nhưng khi đó lại nhịn không được thương tâm khổ sở.
Tôi nhìn cái vòng bạc đang siết chặt tay kia, gửi một tin nhắn cho đại D ca, đó là lần đầu tiên tôi nói chia tay với anh, tôi thậm chí còn không thể xác định chúng tôi có chân chính cùng nhau hay không, tôi gửi tin tới không có bất kỳ tin nào đáp lại, cảm giác kia liền giống như bị phong bế trong không gian hắc ám, bạn dùng sức lực cuối cùng đi đập cái cửa đang đóng kia, nhưng một chút động tĩnh cũng không phát sinh.
Khiến người ta tuyệt vọng khổ sở.
Tôi gọi điện thoại cho Vương Tiểu Phi, cái tên này ký thực tập đến tận Quảng Châu, tôi cách điện thoại nghe cậu ta ở bên kia gọi: “Trời ơi, em gái Quảng Châu đều quá nóng bỏng.”
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh cậu ta ngẩng đầu hèn tiện làm Lan Hoa Chỉ, thế nhưng cười không nổi, tôi nói: “Vương Tiểu Phi, tôi khó chịu.”
Cậu ta hỏi tôi sao vậy, tôi nói với cậu ta, tôi nói mình giống như đang thất tình.
Bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó đô một tiếng cậu ta đem điện thoại cúp, tôi nghĩ muốn gọi tới mắng cậu ta không có lương tâm, gọi lần nữa lại không có tín hiệu.
Tôi tắt điện thoại sau đó bắt đầu xót xa bi thương, một người mua rất nhiều bia ngồi ở dưới phòng cho thuê ở khu nhỏ uống, uống say liền cùng gió buổi tối chửi ầm lên, tôi như căm phẫn trời xanh, vừa mắng tình hình xã hội vừa mắng mình không có tiền đồ, bây giờ suy nghĩ một chút tình cảnh kia thật sự giống như hý kịch.
Đoạn thời gian- này tôi chưa bao giờ nói cho đại D ca, bởi vì tôi cảm thấy quá mất mặt, ngày đó uống rượu xong tôi thế nhưng dựa vào buồng hoa ngủ cả một buổi tối, ngày thứ hai bên cạnh có một khuôn mặt dơ bẩn của ông lão lang thang kề sát vào, cảnh tượng kia thật sự tạo đả kích không nhỏ cho tôi.
Sáng sớm ngày hôm đó tôi liền thu dọn đồ đạc về trường học.
Lúc trên đường cảm thấy đầu bị say, đến được phòng ngủ cả người nâng lên không nổi, chạy đến bệnh viện của trường đo nhiệt độ cơ thể hơn 39 độ, bác sĩ kia nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói cho tôi biết tôi thiếu chút nữa bị đốt thành ngu ngốc.
Trong lòng một trận chua xót, cúi đầu chờ chị y tá châm kim cố định lại, lúc này tôi cảm thấy bả vai mình bị ngắt một chút, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười bỉ ổi cùng đinh tai lấp lánh sáng lên trên tai của Vương Tiểu Phi.
Trong nháy mắt đó, bộ dáng quật cường phẫn nộ của tôi toàn bộ trở thành bi thương, nhịn không được, liền khóc.
Khi đó phòng y tế không có nhiều người, thêm vào bác sĩ cùng y tá cũng chỉ có mấy người như vậy, một đại nam nhân như tôi ở chỗ đó nhìn một nam nhân khác khóc, cảnh tượng kia khiến người ta miên man bất định, lần này quá mất mặt đi.
“Con mẹ nó cậu dám bỏ máy điện thoại của lão tử.” Tôi một bên khóc thút thít một bên rống với cậu ta.
Cậu ta nhìn chung quanh, sau đó vô cùng lúng túng nói với tôi: “Tôi thao, cậu nhỏ giọng một chút, người ta tưởng lão tử là cong bây giờ.”
Tôi lúc đó nghĩ con mẹ nó tôi vốn là cơ lão, lão tử mới không cần quản cậu, tôi đập tan nồi đất hỏi đến cùng.
Cậu ta không có biện pháp gây khó dễ tôi, thở ra một hơi, nói: “Con mẹ nó cậu còn không thấy nói ra ngại sao, tôi lúc đó nghe giọng cậu giống như muốn chết, liền đi máy bay suốt đêm trở về, vừa tới ký túc xá liền nghe người ta nói cậu ở phòng y tế, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự tự sát, một đường chạy tới, trên đường lão tử còn bị té nhào một cái.”
Nói xong, cậu ta nâng tay phải của mình lên, trên cánh tay phải của cậu ta chình ình một vết thương đầy máu, phía trên còn dính bui đất chưa kip phủi.
Một khắc kia, nhìn thấy vết thương trên cánh tay cậu ta, nước mắt của tôi càng như đê vỡ không thể khống chế, từng hạt lớn rơi xuống, vai nhịn không được run rẩy.
“Con mẹ nó cậu sao giống đàn bà thế, kim đâm mà thôi, cậu sao còn như thế cơ chứ!” Vương Tiểu Phi giống như không có gì để cánh tay xuống rống với tôi.
Khoảnh khắc kia tôi cũng không biết nên nói gì, liền nói câu cảm tạ với Vương Tiểu Phi.
Cậu ta giật mình: “Tôi sát, hiếm thấy a, cậu thế nhưng còn biết nói cám ơn.”
Tô vỗ lên cánh tay cậu ta: “Cậu cút đi.”
Cậu ta đột nhiên hít hơi, mặt toàn bộ đều đen, tôi đây mới phản ứng được, tôi hình như đánh lên vết thương cậu ta.
Khởi động lại điện thoại di động liền nhận được mấy cái nhắc nhở gọi nhỡ, tất cả đều của đại D ca, theo đó còn có tin nhắn của anh.
“Văn Tử, xin lỗi, khoảng thời gian này quá bận rộn.”
“Văn Tử, anh không biết nói chuyện, em đừng im lặng, lòng anh sẽ hoảng.”
…
“Văn Tử, chờ anh.”
Trong lòng ngũ vị tạp trần (1), tôi ngồi ở chỗ đó suy nghĩ hồi lâu, phát hiện tất cả đều muốn cháy, tội đang nghĩ mẹ sẽ không cháy đến hỏng luôn đi, điện thoại trên tay bắt đầu rung.
Tôi vừa nhìn nhắc nhở gọi tới là đại D ca, trở tay không kịp, ngắt máy.
Anh liền gọi tiếp, điện thoại rung nửa ngày, tôi mới tiếp cuộc, điện thoại vừa mới để lên bên cạnh lỗ tai, tôi liền nghe thấy âm thanh khàn khàn của đại D ca, anh nói: “Văn Tử, em có khỏe không.”
Tôi con mẹ nó không khỏe chút nào, bất quá lời quái đản này chỉ lăn ở trong lòng tôi, tôi ngoài miệng vẫn không phát ra tiếng nào.
Tôi nghe thấy đại D ca nói tiếp: “Văn Tử, anh không biết nói chuyện, từ trước tới giờ anh cũng không chủ động trao đổi với em, tính tình anh chính là trầm lắng, nếu có người nói yêu thích sự trầm lắng này của anh, anh thậm chí sẽ thụ sủng nhược kinh, mà anh chưa bao giờ nghĩ tới mình phải thay đổi…”
“Anh ngày đầu tiên cùng em hàn huyên trên mạng, khi đó cũng có ý nghĩ như trước kia, anh nghĩ tán gẫu một chút không sao cả, cuối cùng bất quá là bạn trên mạng mà thôi, nhưng trò chuyện một hồi, phát hiện em không giống với những người trước, em vô cùng hứng thú, anh nói đề tài lúng túng em đều có thể biến nó thành một câu chuyện, em nói rất nhiều lời thậm chí có thể làm cho người không có thời gian tán gẫu phải lật lại xem bản ghi chép, sau đó ngây ngốc cười một hồi,:
“Anh bắt đầu hở ra là muốn cùng em hàn huyên một hồi, anh biết cảm giác trầm mê hư ảo này là vô căn cứ, thế nhưng anh không khống chế được mình, thậm chí sau đó, anh không khống chế được nghĩ muốn nhìn thấy em, anh nghĩ nhìn nam hài mỗi ngày đều có ý nghĩ vô cùng kỳ quặc, ở trong đời thực sẽ là dạng người gì đây. Anh không thể chờ được nữa, ý nghĩ kia thúc giục anh, vì vậy ngày đó anh mua vé.”
“Lần đầu tiên gặp em anh lo lắng không yên, anh chưa bao giờ trải qua như vậy, hơn nữa một thân một mình đi tới một thành phố xa xôi, thế nhưng lúc nhìn thấy em, tất cả lo lắng của anh liền biến mất, em có một loại mị lực, em chưa bao giờ phát hiện, chính là lúc người đi cùng với em, sẽ cảm thấy thực nhẹ nhàng, cảm thấy ngồi cùng một chỗ với em liền thỏa mãn.”
“Còn có, đôi mắt của em vô cùng đẹp, đặc biệt khi em nhìn người, sáng sáng, như muốn phát ra hào quang, khiến người khác không tự chủ được muốn nhìn hai mắt em nhiều hơn.”
“Sau đó anh phát hiện em thì ra thích đùa giỡn, em đùa vui ồn ào, nói chuyện cười không đứng đắn, từ sáng đến tối nghĩ bậy bạ, em giống như một đứa nhỏ, mà có lúc lại vô cùng thành thục, em rất biết cách quan tâm người khác, thế nhưng lại không biết chăm sóc bản thân thế nào, em quả thực làm người khác muốn nuôi dưỡng.”
“Đúng, anh chính là muốn như vậy, Văn Tử, anh biết hiện tại chúng ta không thể sống cùng một chỗ em rất bất an, anh cũng không yên tâm, anh không đủ tự tin, anh sợ em sẽ bị người khác cướp đi, cho nên anh nghĩ chạy nhanh một chút, tận lực nhanh lên một chút, đợi đến lúc em ra trường, anh có thể cho em một ngôi nhà, để em không cần quá mệt mỏi.”
“Văn Tử, em có nghe không, Văn Tử, Văn Tử…”
Tôi cầm điện thoại đứng yên ở nơi đó, tiếng đại D ca khàn khàn như có như không truyền vào lỗ tai, một khắc kia, tôi như một thiếu nữ mới biết yêu, như kinh nguyệt kích động chảy về, cả mặt đều trướng hồng.
======================
(1): 5 vị: ngọt, mặn, đắng, cay, chua, ý chỉ rối bời trong lòng.