Chương : 18
Sau khi công tác ổn định, tôi một lòng mơ về nghệ thuật, lại muốn viết gì đó hoặc chụp ảnh, theo cách nói của đại D ca, chính là có ngọc mà không biết an phận lại khát vọng thế giới nhìn thấu tâm của mình, biết anh ngoài miệng luôn cay độc tôi, liền mặc kệ anh.
Bất quá trời không tốt, bạn có lúc có rất nhiều ý nghĩ, có thời gian đi thực hiện lại ít đến đáng thương.
Đoạn thời gian đó tôi tăng ca vô cùng gay gắt, có lúc thậm chí đến đêm khuya, ngày đó tôi như mọi ngày lại tăng ca, đại D ca đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói anh đang ở dưới lầu công ty, bảo tôi xuống lầu.
Tôi không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nhưng vẫn cùng đồng sự chào hỏi một tiếng liền vộ vã xuống lầu.
Mới vừa đi ra nhà lớn liền thấy thân ảnh thon dài của tên này dựa vào bên kia, anh không có thói quen ở bên ngoài chơi điện thoại di động, đứng ở đó không biết cầm tờ rơi gì, vẻ mặt chăm chú nhìn.
Tôi nhìn anh như vậy, liền muốn chọc anh, vì vậy lén lút vòng ra phía sau anh vỗ vỗ túi sách anh đang đeo trên vai, cố ý thô cổ họng nói với anh: “Em gái này, bao nhiêu tiền một buổi tối?”
Anh cũng không quay đầu lại: “Vị tiên sinh này, tiểu nhân ngày hôm nay thân thể không khỏe, sợ là không làm được việc ấy, ngày khác đi.”
Mấy người hàng rong bên cạnh chúng tôi hình như nghe được đối thoại của chúng tôi, ánh mắt kinh thế hãi tục nhìn chúng tôi.
Tôi dựa lại gần, một bước vượt tới trước mặt anh: “Sao vậy, không ở trong nhà cố gắng chỉnh sửa hình ảnh của anh, chạy đến đây tìm em?”
Anh ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi bị anh nhìn sửng sờ, cho là có chuyện quan trọng gì xảy ra, trong lòng cũng hoảng hốt, không nghĩ tới tên này lại nói: “Không có chuyện gì, anh tới kiểm tra chuyên cần, nhìn em có phải bé ngoan ở trên lớp.”
Tôi bị lời nói của anh làm cho có chút sinh khí, quay đầu bỏ đi: “Anh cút đi, lão tử về làm đây.”
Anh dường như đoán được phản ứng của tôi, tôi còn không quay đầu lại anh liền duỗi bàn tay lớn kia một phát bắt được tôi: “Em đi làm gì?”
Mấy ngày đó tôi tăng ca thần kinh hỗn loạn, lời nói vừa nãy của anh làm tôi khá căm tức, quay đầu thiếu kiên nhẫn nói với anH: “Con mẹ nó anh đến cùng muốn làm gì?”
Bên cạnh ánh mắt vốn không gặp mấy liền xuất hiện trên người chúng tôi.
Tôi biết giọng điệu của mình có chút không tốt, cho nên nghĩ đại D ca sẽ tức giận, thế như khuôn mặt anh lại tươi cười nói: “Sao vậy, anh mới vừa làm nóng em làm tức đến như vậy, vậy anh nói tiếp em không đem anh giết à.”
“Đến cùng là có chuyện gì, anh mau nói, em phải về làm.” Vừa nhìn anh cười tôi liền không thể sinh khí, đành phải bấc đắc dĩ nói với anh.
Anh vẻ mặt lấy lòng nhìn tôi: “Hai tháng lương của anh không còn.”
“Sao vậy, bị đuổi rồi?” Biết anh vô cùng coi trọng công việc kia, tôi lo lắng hỏi anh.
Anh nhíu nhíu mày: “Em không thể trông mong nam nhân của em có điểm tốt gì à, em không hỏi hai tháng lương kia của anh làm gì sao?”
Biết anh không bị đuổi tôi liền cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vì vậy thuận theo anh nói: “Làm gì á, chẳng lẽ còn sau lưng em nuôi tiểu Tam?”
“Được rồi, nuôi em đã đủ mài người, còn tiểu tam.” Anh nói.
“Em sát, anh tới đây là để ghét bỏ em à.” Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Không không không…” Anh phẫy tay với tôi, một bên gỡ cái túi đeo trên lưng xuống, sau đó lại lấy trong túi ra một cái máy ảnh SLR!
Quả thật giống như ảo thuật, tôi đứng yên kinh ngạc.
Là loại 5D3, tôi ở trên mạng nhìn thấy máy chụp hình này, giá cả gần hai tháng tiền lương của anh, tôi kinh ngạc không thể nói thành lời, anh lại vẻ mặt oan ức: “Thật phụ lòng anh mua lễ vật.”
Tôi đen mặt nhìn vẻ mặt của anh, sau đó cầm lấy thứ trong tay anh, khởi động máy liền hướng về phía mắt của anh nhìn, tôi nhìn bên trong camera khuôn mặt ủy khuất của anh, buồn cười: “Là anh thì không tiếc.”
“Anh sát, em này quá dễ hối lộ đim, đưa lễ vật liền nở nụ cười.” Anh nói.
“Đó là, anh cũng phải ngày đầu tiên quen biết em, anh còn không biết em là loại người này a.” Tôi nói, “Bất quá, con mẹ nó anh cũng không cần mua tốt như vậy, lãng phí tiền vậy không đau lòng à.”
Anh nói: “Vì em đau lòng cái lông gì.”
Tôi lại đau lòng, bất quá, “Tiền món đồ này vốn là tiền lợi nhuận”, tôi cũng dùng câu nói đại D ca này tự an ủi mình. Tôi hỏi anh: “Vì đưa cái này cho em mà chạy tới đây?”
Anh liếc lông mày: “Không hoàn toàn, quan trọng vẫn là đến điều tra.”
“Con mẹ nó anh cút cho em.” Tôi nói, xoay người rời đi, anh lại gọi tôi lại: “Này!”
“Sao?” Tôi quay đầu lại.
“Không ôm anh một cái liền đi à!” Tà dương đem bóng người của anh kéo đến vô hạn, thoạt nhìn cảm giác chiến sĩ đầy an toàn, thế nhưng dư quang ngay khóe mắt của tôi lại nhìn thấy ánh mắt ở bên cạnh anh.
Anh như biết tôi lo lắng, lại nói: “Anh ngày mai sẽ đi nơi khác, em là em trai cũng phải ý tứ một chút đi.”
Nghe thấy lời anh tôi bất giác nở nụ cười, tôi ba chân bốn cẳng đi tới, sau đó duỗi cánh tay ra ôm chặt lấy anh.
Tôi đem mặt đặt trên bả vai của anh, một giây kia, cứ như chúng tôi đang đối mặt với ác ý cùng thành kiến của thế giới, tôi lại bị anh ôm ấp làm ấm áp suýt nữa khóc thành tiếng.
Sau khi có được camera, tôi lại bắt đầu tiếp cận đại nghiệp của mình.
Vì vậy mỗi cuối tuần hay nghỉ hè tôi liền vác lấy cái túi, cầm camera chạy đi chụp khắp Hàng Châu.
Trên căn bản mỗi lần tôi chụp ảnh xong đều mệt đến rã rời, sau đó ném camera, tắm rửa ngã ở trên giường ngủ như chết rồi.
Đại D ca tắm xong nhìn bức ảnh, lấy máy tính của anh ra chỉnh hình.
Bức ảnh chỉnh ra chúng tôi không gửi bài cũng không gửi lên, chúng tôi hai người thuần thục thưởng thức, anh nói ảnh của tôi chỗ nào chụp không tốt, tôi yêu cầu anh cần phải chỉnh thế nào.
Đại D ca một khi làm chuyện gì đều vô cùng tập trung, thậm chí đạt đến cảnh giới quên mình.
Tôi có lúc ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, mơ hồ nhìn xuyên qua kiện áo lót anh treo thấy anh cùng đang sửa hình, tôi không nhìn được biểu tình trên mặt anh, thế nhưng màn hình máy tính phản chiếu lại bở vai dày rộng của anh, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Cảnh đẹp trước mắt càng làm cơn buồn ngủ tăng thêm, tôi rầm một tiếng, một lần nữa nhắm hai mắt lại, tôi nghe thấy tiếng tắt máy tính, một lát sau, bên cạnh giường lún xuống, trong cơn mộng cảm giác đại D ca nhẹ nhàng mở chăn ra chui vào, anh sau khi nằm xuống có thói quen đem cánh tay xuyên qua để dưới cổ tôi, tôi cảm giác hô hấp dễ ngửi của anh di chuyển trên mặt mình, rốt cuộc nhịn không được cơn buồn ngủ ập tới, lần thứ hai nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Nói đến ngủ tôi lại nhớ tới một chuyện, tôi lúc ngủ có thói quen nhích thân thể về phía bên phải, đại D ca sau khi phát hiện tôi có thói quen xấu này cố ý mỗi lần ngủ đều nằm ở bên phải. Nhưng cũng không biết tại sao, sau khi anh nằm ở bên phải, tôi lại bắt đầu nhích về bên trái, anh liền chạy tới bên trái của tôi, tôi lại bắt đầu hướng về bên phải.
Anh nói tôi cố ý, tôi mặt đầy oan ức, sau đó anh trực tiếp mỗi lần tôi ngủ liền duỗi tay chân ra đem tôi ôm chặt, tôi lúc bắt đầu không quen, ngủ không được oán giận anh, sau đó lại từ từ thành thói quen, hơn nữa mỗi lần ngủ không đụng tới anh liền không ngủ được.
Vì tôi dưỡng thành được “Phẩm chất tốt” này, anh đắc ý không ít ngày.
Trước nói qua, tôi có một tật xấu thế này, bước đi chưa bao giờ thích chú ý dưới chân.
Tôi xưa nay không nghĩ tới chuyện này sẽ mang tới thiệt thòi lớn.
Khi đó tôi tham gia đội thích chụp ảnh nghiệp dư ở Hàng Châu, không có chuyện gì liền nhìn bức ảnh họ gửi đi, thảo luận kỹ xảo, tôi cũng đôi khi gửi đi, từ từ cùng mấy người bên trong quen thuộc, một lần nghỉ hề, tôi theo mấy tay già đời đi đỉnh núi cao chụp.
Sự cố liền phát sinh lúc chúng tôi chụp ảnh trên đường, khi đó chúng tôi ở bên cạnh sườn núi chụp ảnh, tôi bởi vì đi gấp một chút, lại không chú ý, dưới chân liền trượt, từ trên sườn núi cao kia trượt xuống.
Toàn bộ thân thể đều trực tiếp lăn xuống, dọc theo đường đi va va chạm chạm, quá sức lâm vào hôn mê.
Cuối cùng, tôi bởi vì một cái chân kẹt trong khe nứt, đầu mới không chạm vào chân núi, bởi vậy kiếm về được cái mạng nhỏ.
Từ hôn mê tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba, tôi lúc đó ở bệnh viện, người đầu tiên nhìn thấy là đại D ca, anh dựa vào cái ghế bên cạnh, miệng đầy râu, đôi mắt nhắm, thoạt nhìn so với tôi còn tiều tụy hơn.
Tôi chuẩn bị đứng dậy gọi anh, thế nhưng mới động một tý, cả người liền vô lực nằm ở trên giường.
Giây phút kia mắt tôi tối sầm lại, cảm thấy mình xong rồi, tôi con mẹ nó cố gắng như vậy vẫn không cảm giác được nửa người dưới của mình!
Té lộn mèo một cái liền khiến mình bị tàn phế? Tôi nghĩ như vậy, cảm thấy mình thật vô dụng, mới có chừng trăm thước núi liền biến bản thân thành như vậy, bắt đầu không khỏi tự hối tiếc bi thương, mà đại D ca lúc này cũng bị động tĩnh của tôi làm tỉnh lại.
“Tỉnh rồi.” Tiếng anh khàn khàn, như bị cảm mạo.
Tôi bị tiếng của anh làm sợ hết hồn, liên tưởng đến cảm giác vừa nãy của mình, liền kéo dài ra những tình tiết ngổn ngang trên TV, không khỏi bình tĩnh trước ý nghĩ mình thật sự tàn phế.
Một người khi tiếp nhận chuyện gì đó, đặc biệt chuyện sống chết, sẽ trở nên độ lượng vô hạn, được rồi, tôi chính là lấy ngựa chết làm ngựa sống, tôi nói với anh: “Không cần che giấu em, em biết rồi.”
Anh sửng sốt, hỏi: “Em biết cái gì?”
Tôi nhìn vẻ mặt đó của anh, nghĩ còn muốn che giấu mình nữa, một mặt oan ức, suýt chút nữa khóc lên, không nghĩ tới tên này đột nhiên nhào tới đem tôi ôm vào trong lòng, tiếng anh vẫn khàn như cũ, anh nói: “Em nha hù chết lão tử, em muốn thật ra là chuyện gì, lão tử đuổi tới nơi của Diêm Vương gia cũng sẽ làm cho em.”
Tôi ngây người, nhưng cũng không có động tác gì nữa, anh kéo tôi ra, hỏi: “Làm sao, bị ngã tới choáng váng rồi?”
“Em đói.” Tôi nhìn anh nói.
“Muốn ăn cái gì?” Anh nhìn tôi, trong đôi mắt còn có nước.
“Em muốn ăn mì do anh làm.” Tôi xưa nay chưa từng ăn mì do anh làm, lúc đó chỉ nghĩ đến phim truyền hình não tàn, nhất thời có ý nghĩ não tàn.
Quả nhiên, anh sửng sờ, lập tức duỗi tay ra vỗ vỗ đầu tôi, “Chờ.” Anh nói.
Không chờ tôi phản ứng, anh liền đột nhiên đứng lên. Cái tên này không biết vì sao, hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh của mình, trở nên luống cuống tay chân, thế mà lại đâm vào mép giường, toàn bộ mặt đều đỏ bừng.
“Không có sao chứ.” Tôi lo lắng hỏi anh.
Anh hướng về tôi vẫy tay mấy cái, sau đó khập khễnh đi ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng anh, trong lòng mơ hồ đau một chút.
Tôi hiểu được mình từ trên núi té xuống, không biết là do sinh mệnh kiên cường hay vận khí tốt, sườn núi chừng trăm thuốc, tôi một đường lăn xuống giống như diễn bên trong (Hoàn Châu Cách Cách), dĩ nhiên chỉ té gãy một cái chân, hôn mê ngủ ba ngày.
Đại D ca bưng mì tới cho tôi, tôi nghe anh nói cái này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh đỡ tôi dậy ăn mì, tôi bưng mì cà chua trứng gà nóng hừng hực, cuống họng đột nhiên nghẹn lại.
Tôi nhìn mì trong chén kia, trứng gà trên mì có mấy miếng bị đại D ca chiên khét, phiêu ở trên, như mấy đóa hoa nhỏ màu sắc kỳ quái, mì rất thơm, tôi húp một cái, đôi mắt liền mơ hồ, lập tức, giọt nước mắt như trân châu rơi trên mì.
Tôi ăn không vô nữa, tôi bắt đầu gào khóc, như hồi tốt nghiệp đại học, tôi trước sau vẫn là nam hài tử không đủ thành thục, đại D ca ôm tôi, sau lưng bệnh nhân cùng phòng cảm thấy người anh trai này thật tốt, đầu tôi dựa vào trong lồng ngực đại D ca, đột nhiên cảm giác được một trận cảm giác an toàn chưa từng có đầy ấp trong lòng
Tôi biết, nam nhân trước mặt này, tôi cả đời không có khả năng rời bỏ được.
Thế nhưng, tôi sẽ không nói cho anh ước hẹn cả đời, dù sao cả đời dài như vậy, chúng tôi còn phải tốt hơn ngày hôm nay.
Khoảnh khắc kia, tôi ôm nam nhân trước mặt, ngoài cửa sổ bầu trời Hàng Châu tháng mười hai trắng xám, rét lạnh đến từ khắp nơi cuốn sạch lấy thành phố này, thế nhưng tôi không cảm giác được chút lạnh giá nào.
Tôi biết, tình cảm của đồng chí không có khả năng giống với khác phái, không có hôn nhân, nam nhân cũng hiểu ước hẹn với nam nhân không đáng tin, cho nên thường bắt đầu dễ dàng, kết thúc cũng nhanh như chớp.
Có một từ, yếu đuối.
Thậm chí miêu tả về tình cảm liên quan tới đồng tính tất cả mọi người đều không trải qua với cộng đồng, mà là thời gian cùng nhau ở chung.
Đặc biệt trên Internet có một tin nóng:
“Cùng nhau mấy tiếng gọi □□, một ngày gọi tình một đêm, một tháng gọi là cảm giác, một năm gọi là lãng mạn, hai năm gọi là bình thản, ba năm gọi là thói quen, năm năm gọi là kiên định, mười năm mới được gọi là tình cảm chân thành.”
Như vậy tính ra, tôi cùng đại D ca tính qua cũng chỉ là kiên định, mà nếu có người biết phương thức chúng tôi gặp nhau, càng đối với phần lãng mạn này cho thêm chiết khấu.
Chúng tôi thông qua mạng mà quen biết, điều này cũng không có gì không tốt, trên thế giới này mỗi ngày đều có ngàn cách gặp gỡ, mà không phải mỗi lần gặp gỡ đều ghi lòng tạc dạ, cũng không phải mỗi người đều có thể nắm được một lần duyên phận khó gặp này.
Cho nên, dù cho có một phút chốc như vậy, khi bạn đối mặt trước mặt người này, bạn cảm thấy mình nắm tay hoặc là đứng bên cạnh cảm giác lúc đó giống như toàn bộ thế giới chỉ còn sót lại hai người.
Như vậy, thời cơ chín mùi, vậy làm thì một con koala đi, cố gắng nắm lấy thân cây của riêng mình, ôn nhu mà ngủ. Dù cho có một ngày bạn sẽ hồi tỉnh, thế nhưng, đó cũng là lúc mang theo dũng khí đầy mình cùng yêu thương nặng trịch đối đầu với thế giới này.
Bất quá trời không tốt, bạn có lúc có rất nhiều ý nghĩ, có thời gian đi thực hiện lại ít đến đáng thương.
Đoạn thời gian đó tôi tăng ca vô cùng gay gắt, có lúc thậm chí đến đêm khuya, ngày đó tôi như mọi ngày lại tăng ca, đại D ca đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói anh đang ở dưới lầu công ty, bảo tôi xuống lầu.
Tôi không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nhưng vẫn cùng đồng sự chào hỏi một tiếng liền vộ vã xuống lầu.
Mới vừa đi ra nhà lớn liền thấy thân ảnh thon dài của tên này dựa vào bên kia, anh không có thói quen ở bên ngoài chơi điện thoại di động, đứng ở đó không biết cầm tờ rơi gì, vẻ mặt chăm chú nhìn.
Tôi nhìn anh như vậy, liền muốn chọc anh, vì vậy lén lút vòng ra phía sau anh vỗ vỗ túi sách anh đang đeo trên vai, cố ý thô cổ họng nói với anh: “Em gái này, bao nhiêu tiền một buổi tối?”
Anh cũng không quay đầu lại: “Vị tiên sinh này, tiểu nhân ngày hôm nay thân thể không khỏe, sợ là không làm được việc ấy, ngày khác đi.”
Mấy người hàng rong bên cạnh chúng tôi hình như nghe được đối thoại của chúng tôi, ánh mắt kinh thế hãi tục nhìn chúng tôi.
Tôi dựa lại gần, một bước vượt tới trước mặt anh: “Sao vậy, không ở trong nhà cố gắng chỉnh sửa hình ảnh của anh, chạy đến đây tìm em?”
Anh ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi bị anh nhìn sửng sờ, cho là có chuyện quan trọng gì xảy ra, trong lòng cũng hoảng hốt, không nghĩ tới tên này lại nói: “Không có chuyện gì, anh tới kiểm tra chuyên cần, nhìn em có phải bé ngoan ở trên lớp.”
Tôi bị lời nói của anh làm cho có chút sinh khí, quay đầu bỏ đi: “Anh cút đi, lão tử về làm đây.”
Anh dường như đoán được phản ứng của tôi, tôi còn không quay đầu lại anh liền duỗi bàn tay lớn kia một phát bắt được tôi: “Em đi làm gì?”
Mấy ngày đó tôi tăng ca thần kinh hỗn loạn, lời nói vừa nãy của anh làm tôi khá căm tức, quay đầu thiếu kiên nhẫn nói với anH: “Con mẹ nó anh đến cùng muốn làm gì?”
Bên cạnh ánh mắt vốn không gặp mấy liền xuất hiện trên người chúng tôi.
Tôi biết giọng điệu của mình có chút không tốt, cho nên nghĩ đại D ca sẽ tức giận, thế như khuôn mặt anh lại tươi cười nói: “Sao vậy, anh mới vừa làm nóng em làm tức đến như vậy, vậy anh nói tiếp em không đem anh giết à.”
“Đến cùng là có chuyện gì, anh mau nói, em phải về làm.” Vừa nhìn anh cười tôi liền không thể sinh khí, đành phải bấc đắc dĩ nói với anh.
Anh vẻ mặt lấy lòng nhìn tôi: “Hai tháng lương của anh không còn.”
“Sao vậy, bị đuổi rồi?” Biết anh vô cùng coi trọng công việc kia, tôi lo lắng hỏi anh.
Anh nhíu nhíu mày: “Em không thể trông mong nam nhân của em có điểm tốt gì à, em không hỏi hai tháng lương kia của anh làm gì sao?”
Biết anh không bị đuổi tôi liền cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vì vậy thuận theo anh nói: “Làm gì á, chẳng lẽ còn sau lưng em nuôi tiểu Tam?”
“Được rồi, nuôi em đã đủ mài người, còn tiểu tam.” Anh nói.
“Em sát, anh tới đây là để ghét bỏ em à.” Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Không không không…” Anh phẫy tay với tôi, một bên gỡ cái túi đeo trên lưng xuống, sau đó lại lấy trong túi ra một cái máy ảnh SLR!
Quả thật giống như ảo thuật, tôi đứng yên kinh ngạc.
Là loại 5D3, tôi ở trên mạng nhìn thấy máy chụp hình này, giá cả gần hai tháng tiền lương của anh, tôi kinh ngạc không thể nói thành lời, anh lại vẻ mặt oan ức: “Thật phụ lòng anh mua lễ vật.”
Tôi đen mặt nhìn vẻ mặt của anh, sau đó cầm lấy thứ trong tay anh, khởi động máy liền hướng về phía mắt của anh nhìn, tôi nhìn bên trong camera khuôn mặt ủy khuất của anh, buồn cười: “Là anh thì không tiếc.”
“Anh sát, em này quá dễ hối lộ đim, đưa lễ vật liền nở nụ cười.” Anh nói.
“Đó là, anh cũng phải ngày đầu tiên quen biết em, anh còn không biết em là loại người này a.” Tôi nói, “Bất quá, con mẹ nó anh cũng không cần mua tốt như vậy, lãng phí tiền vậy không đau lòng à.”
Anh nói: “Vì em đau lòng cái lông gì.”
Tôi lại đau lòng, bất quá, “Tiền món đồ này vốn là tiền lợi nhuận”, tôi cũng dùng câu nói đại D ca này tự an ủi mình. Tôi hỏi anh: “Vì đưa cái này cho em mà chạy tới đây?”
Anh liếc lông mày: “Không hoàn toàn, quan trọng vẫn là đến điều tra.”
“Con mẹ nó anh cút cho em.” Tôi nói, xoay người rời đi, anh lại gọi tôi lại: “Này!”
“Sao?” Tôi quay đầu lại.
“Không ôm anh một cái liền đi à!” Tà dương đem bóng người của anh kéo đến vô hạn, thoạt nhìn cảm giác chiến sĩ đầy an toàn, thế nhưng dư quang ngay khóe mắt của tôi lại nhìn thấy ánh mắt ở bên cạnh anh.
Anh như biết tôi lo lắng, lại nói: “Anh ngày mai sẽ đi nơi khác, em là em trai cũng phải ý tứ một chút đi.”
Nghe thấy lời anh tôi bất giác nở nụ cười, tôi ba chân bốn cẳng đi tới, sau đó duỗi cánh tay ra ôm chặt lấy anh.
Tôi đem mặt đặt trên bả vai của anh, một giây kia, cứ như chúng tôi đang đối mặt với ác ý cùng thành kiến của thế giới, tôi lại bị anh ôm ấp làm ấm áp suýt nữa khóc thành tiếng.
Sau khi có được camera, tôi lại bắt đầu tiếp cận đại nghiệp của mình.
Vì vậy mỗi cuối tuần hay nghỉ hè tôi liền vác lấy cái túi, cầm camera chạy đi chụp khắp Hàng Châu.
Trên căn bản mỗi lần tôi chụp ảnh xong đều mệt đến rã rời, sau đó ném camera, tắm rửa ngã ở trên giường ngủ như chết rồi.
Đại D ca tắm xong nhìn bức ảnh, lấy máy tính của anh ra chỉnh hình.
Bức ảnh chỉnh ra chúng tôi không gửi bài cũng không gửi lên, chúng tôi hai người thuần thục thưởng thức, anh nói ảnh của tôi chỗ nào chụp không tốt, tôi yêu cầu anh cần phải chỉnh thế nào.
Đại D ca một khi làm chuyện gì đều vô cùng tập trung, thậm chí đạt đến cảnh giới quên mình.
Tôi có lúc ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, mơ hồ nhìn xuyên qua kiện áo lót anh treo thấy anh cùng đang sửa hình, tôi không nhìn được biểu tình trên mặt anh, thế nhưng màn hình máy tính phản chiếu lại bở vai dày rộng của anh, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Cảnh đẹp trước mắt càng làm cơn buồn ngủ tăng thêm, tôi rầm một tiếng, một lần nữa nhắm hai mắt lại, tôi nghe thấy tiếng tắt máy tính, một lát sau, bên cạnh giường lún xuống, trong cơn mộng cảm giác đại D ca nhẹ nhàng mở chăn ra chui vào, anh sau khi nằm xuống có thói quen đem cánh tay xuyên qua để dưới cổ tôi, tôi cảm giác hô hấp dễ ngửi của anh di chuyển trên mặt mình, rốt cuộc nhịn không được cơn buồn ngủ ập tới, lần thứ hai nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Nói đến ngủ tôi lại nhớ tới một chuyện, tôi lúc ngủ có thói quen nhích thân thể về phía bên phải, đại D ca sau khi phát hiện tôi có thói quen xấu này cố ý mỗi lần ngủ đều nằm ở bên phải. Nhưng cũng không biết tại sao, sau khi anh nằm ở bên phải, tôi lại bắt đầu nhích về bên trái, anh liền chạy tới bên trái của tôi, tôi lại bắt đầu hướng về bên phải.
Anh nói tôi cố ý, tôi mặt đầy oan ức, sau đó anh trực tiếp mỗi lần tôi ngủ liền duỗi tay chân ra đem tôi ôm chặt, tôi lúc bắt đầu không quen, ngủ không được oán giận anh, sau đó lại từ từ thành thói quen, hơn nữa mỗi lần ngủ không đụng tới anh liền không ngủ được.
Vì tôi dưỡng thành được “Phẩm chất tốt” này, anh đắc ý không ít ngày.
Trước nói qua, tôi có một tật xấu thế này, bước đi chưa bao giờ thích chú ý dưới chân.
Tôi xưa nay không nghĩ tới chuyện này sẽ mang tới thiệt thòi lớn.
Khi đó tôi tham gia đội thích chụp ảnh nghiệp dư ở Hàng Châu, không có chuyện gì liền nhìn bức ảnh họ gửi đi, thảo luận kỹ xảo, tôi cũng đôi khi gửi đi, từ từ cùng mấy người bên trong quen thuộc, một lần nghỉ hề, tôi theo mấy tay già đời đi đỉnh núi cao chụp.
Sự cố liền phát sinh lúc chúng tôi chụp ảnh trên đường, khi đó chúng tôi ở bên cạnh sườn núi chụp ảnh, tôi bởi vì đi gấp một chút, lại không chú ý, dưới chân liền trượt, từ trên sườn núi cao kia trượt xuống.
Toàn bộ thân thể đều trực tiếp lăn xuống, dọc theo đường đi va va chạm chạm, quá sức lâm vào hôn mê.
Cuối cùng, tôi bởi vì một cái chân kẹt trong khe nứt, đầu mới không chạm vào chân núi, bởi vậy kiếm về được cái mạng nhỏ.
Từ hôn mê tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba, tôi lúc đó ở bệnh viện, người đầu tiên nhìn thấy là đại D ca, anh dựa vào cái ghế bên cạnh, miệng đầy râu, đôi mắt nhắm, thoạt nhìn so với tôi còn tiều tụy hơn.
Tôi chuẩn bị đứng dậy gọi anh, thế nhưng mới động một tý, cả người liền vô lực nằm ở trên giường.
Giây phút kia mắt tôi tối sầm lại, cảm thấy mình xong rồi, tôi con mẹ nó cố gắng như vậy vẫn không cảm giác được nửa người dưới của mình!
Té lộn mèo một cái liền khiến mình bị tàn phế? Tôi nghĩ như vậy, cảm thấy mình thật vô dụng, mới có chừng trăm thước núi liền biến bản thân thành như vậy, bắt đầu không khỏi tự hối tiếc bi thương, mà đại D ca lúc này cũng bị động tĩnh của tôi làm tỉnh lại.
“Tỉnh rồi.” Tiếng anh khàn khàn, như bị cảm mạo.
Tôi bị tiếng của anh làm sợ hết hồn, liên tưởng đến cảm giác vừa nãy của mình, liền kéo dài ra những tình tiết ngổn ngang trên TV, không khỏi bình tĩnh trước ý nghĩ mình thật sự tàn phế.
Một người khi tiếp nhận chuyện gì đó, đặc biệt chuyện sống chết, sẽ trở nên độ lượng vô hạn, được rồi, tôi chính là lấy ngựa chết làm ngựa sống, tôi nói với anh: “Không cần che giấu em, em biết rồi.”
Anh sửng sốt, hỏi: “Em biết cái gì?”
Tôi nhìn vẻ mặt đó của anh, nghĩ còn muốn che giấu mình nữa, một mặt oan ức, suýt chút nữa khóc lên, không nghĩ tới tên này đột nhiên nhào tới đem tôi ôm vào trong lòng, tiếng anh vẫn khàn như cũ, anh nói: “Em nha hù chết lão tử, em muốn thật ra là chuyện gì, lão tử đuổi tới nơi của Diêm Vương gia cũng sẽ làm cho em.”
Tôi ngây người, nhưng cũng không có động tác gì nữa, anh kéo tôi ra, hỏi: “Làm sao, bị ngã tới choáng váng rồi?”
“Em đói.” Tôi nhìn anh nói.
“Muốn ăn cái gì?” Anh nhìn tôi, trong đôi mắt còn có nước.
“Em muốn ăn mì do anh làm.” Tôi xưa nay chưa từng ăn mì do anh làm, lúc đó chỉ nghĩ đến phim truyền hình não tàn, nhất thời có ý nghĩ não tàn.
Quả nhiên, anh sửng sờ, lập tức duỗi tay ra vỗ vỗ đầu tôi, “Chờ.” Anh nói.
Không chờ tôi phản ứng, anh liền đột nhiên đứng lên. Cái tên này không biết vì sao, hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh của mình, trở nên luống cuống tay chân, thế mà lại đâm vào mép giường, toàn bộ mặt đều đỏ bừng.
“Không có sao chứ.” Tôi lo lắng hỏi anh.
Anh hướng về tôi vẫy tay mấy cái, sau đó khập khễnh đi ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng anh, trong lòng mơ hồ đau một chút.
Tôi hiểu được mình từ trên núi té xuống, không biết là do sinh mệnh kiên cường hay vận khí tốt, sườn núi chừng trăm thuốc, tôi một đường lăn xuống giống như diễn bên trong (Hoàn Châu Cách Cách), dĩ nhiên chỉ té gãy một cái chân, hôn mê ngủ ba ngày.
Đại D ca bưng mì tới cho tôi, tôi nghe anh nói cái này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh đỡ tôi dậy ăn mì, tôi bưng mì cà chua trứng gà nóng hừng hực, cuống họng đột nhiên nghẹn lại.
Tôi nhìn mì trong chén kia, trứng gà trên mì có mấy miếng bị đại D ca chiên khét, phiêu ở trên, như mấy đóa hoa nhỏ màu sắc kỳ quái, mì rất thơm, tôi húp một cái, đôi mắt liền mơ hồ, lập tức, giọt nước mắt như trân châu rơi trên mì.
Tôi ăn không vô nữa, tôi bắt đầu gào khóc, như hồi tốt nghiệp đại học, tôi trước sau vẫn là nam hài tử không đủ thành thục, đại D ca ôm tôi, sau lưng bệnh nhân cùng phòng cảm thấy người anh trai này thật tốt, đầu tôi dựa vào trong lồng ngực đại D ca, đột nhiên cảm giác được một trận cảm giác an toàn chưa từng có đầy ấp trong lòng
Tôi biết, nam nhân trước mặt này, tôi cả đời không có khả năng rời bỏ được.
Thế nhưng, tôi sẽ không nói cho anh ước hẹn cả đời, dù sao cả đời dài như vậy, chúng tôi còn phải tốt hơn ngày hôm nay.
Khoảnh khắc kia, tôi ôm nam nhân trước mặt, ngoài cửa sổ bầu trời Hàng Châu tháng mười hai trắng xám, rét lạnh đến từ khắp nơi cuốn sạch lấy thành phố này, thế nhưng tôi không cảm giác được chút lạnh giá nào.
Tôi biết, tình cảm của đồng chí không có khả năng giống với khác phái, không có hôn nhân, nam nhân cũng hiểu ước hẹn với nam nhân không đáng tin, cho nên thường bắt đầu dễ dàng, kết thúc cũng nhanh như chớp.
Có một từ, yếu đuối.
Thậm chí miêu tả về tình cảm liên quan tới đồng tính tất cả mọi người đều không trải qua với cộng đồng, mà là thời gian cùng nhau ở chung.
Đặc biệt trên Internet có một tin nóng:
“Cùng nhau mấy tiếng gọi □□, một ngày gọi tình một đêm, một tháng gọi là cảm giác, một năm gọi là lãng mạn, hai năm gọi là bình thản, ba năm gọi là thói quen, năm năm gọi là kiên định, mười năm mới được gọi là tình cảm chân thành.”
Như vậy tính ra, tôi cùng đại D ca tính qua cũng chỉ là kiên định, mà nếu có người biết phương thức chúng tôi gặp nhau, càng đối với phần lãng mạn này cho thêm chiết khấu.
Chúng tôi thông qua mạng mà quen biết, điều này cũng không có gì không tốt, trên thế giới này mỗi ngày đều có ngàn cách gặp gỡ, mà không phải mỗi lần gặp gỡ đều ghi lòng tạc dạ, cũng không phải mỗi người đều có thể nắm được một lần duyên phận khó gặp này.
Cho nên, dù cho có một phút chốc như vậy, khi bạn đối mặt trước mặt người này, bạn cảm thấy mình nắm tay hoặc là đứng bên cạnh cảm giác lúc đó giống như toàn bộ thế giới chỉ còn sót lại hai người.
Như vậy, thời cơ chín mùi, vậy làm thì một con koala đi, cố gắng nắm lấy thân cây của riêng mình, ôn nhu mà ngủ. Dù cho có một ngày bạn sẽ hồi tỉnh, thế nhưng, đó cũng là lúc mang theo dũng khí đầy mình cùng yêu thương nặng trịch đối đầu với thế giới này.