Chương 3: Tinh thần lực giả loại E
Editor: Sn ( Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei)
Trước cửa, Từ Thanh An vừa xỏ giày vừa trả lời: "Đúng vậy, bá phụ là giáo sư của Học viện Y Grantis, nên con cũng muốn cho người biết tin vui con đã thi đỗ vào học viện, tiện thể hỏi bác xem trước khi nhập học con cần chuẩn bị những gì."
"Được, để ba lái xe chở con đi." Từ phụ cười ha hả, trong lúc đưa hắn ra ngoài còn nhắc tới "Anh của con mà có thể được như con thì ba cũng bớt phải lo, lớn to đầu đi thi còn gian lần, đúng là bại hoại gia phong..."
Lúc này Từ Thanh Nhiên chậm rãi đi xuống lầu.
Mẹ kế vừa khéo đi ra từ phòng bếp, thấy cậu thì giật mình một chút, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười hỏi: "Tỉnh rồi à? Trong phòng ăn có cơm trưa, nếu đói thì con có thể đi ăn."
Cậu định đi ra ngoài luôn chợt dừng bước, im lặng vài giây, hỏi: "Để lại cho tôi?"
Vừa đưa Từ Thanh An đi, Từ phụ đúng lúc đi vào, nụ cười trên môi mẹ kế lại thêm phần dịu dàng: "Nói gì ngốc vậy, cơm nhà từ trước đến nay chẳng phải đều có chuẩn bị phần cho con à? Nếu không ai ăn, thì chỉ có thể đem đi vứt bỏ thôi."
Mối quan hệ của Từ Thanh Nhiên và mẹ kế từ trước tới nay không hẳn là tốt, ngày thường rất ít khi ăn cơm ở nhà, phần lớn thời gian sẽ thà tiêu tiền đi ra ngoài ăn.
Lúc đầu nàng tưởng cậu cũng sẽ từ chối như mọi khi, không ngờ cậu nghe xong vế sau, im lặng đi vào nhà ăn.
Cậu thực sự bắt đầu ăn ở bàn ăn.
Từ Thanh Nhiên có thể từ chối mọi thứ, nhưng trừ đồ ăn, càng không thể lãng phí."
Không ai biết được những ngày tháng không đủ ăn một củ khoai tây sẽ như thế nào, nhưng cậu lại hiểu rõ.
Chịu đựng cơn sốt cao 40 độ,Từ Thanh Nhiên cố ăn hết thức ăn còn lại trên bàn mới âm thầm bước ra khỏi cửa. Sau khi cậu rời đi, Từ phụ đang ngồi trên sofa phòng khách hừ lạnh một tiếng, gác lại tờ báo tài chính điện tử trên tay, cau mày bước vào phòng ăn.
Ngay giây sau, một giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận vang lên: "Ai ăn phần của ông đây rồi?!"
·
Từ Thanh Nhiên không có tài xế đưa đón, cậu chỉ có thể tự đi đến bệnh viện. Cậu lên phi cơ, bật chế độ tự động, để hệ thống định vị giúp mình, rồi dựa vào ghế mê man.
Lúc đến Bệnh viện khu 1, cậu có cảm giác toàn bộ tinh thần lực đều bị rút khô rồi.
Vừa bước vào bệnh viện, Từ Thanh Nhiên đã chú ý đến bộ đồng phục của nhân viên y tế. Nó vừa xa lạ vừa mới mẻ. Khác với sự đơn giản trong tưởng tượng, bộ trang phục màu trắng ngà được phối thêm thiết kế màu xám bạc. Trên ngực áo, ngoài logo của bệnh viện còn có một huy hiệu màu bạc.
Hình dạng như con rồng.
Họa tiết thêu bằng chỉ bạc ở ống quần, lay động theo từng bước đi của bọn họ.
"Đó là biểu tượng của quân đoàn." Hệ thống nói.
Đế quốc Kian, ngoại trừ hoàng cung trụ ở thiên hà bên ngoài, những khu vực khác đều chia cho hai quân đoàn khác nhau quản lý.
Một bên gọi là Ngân Long, bên kia là Kim Dực. Song chỉ huy tối cao / tổng tư lệnh của cả hai quân đoàn đều xuất thân từ hoàng thất, về bản chất vẫn là thế lực do hoàng thất đế quốc nắm giữ. Người đời hay thích so sánh hai phe với nhau, cùng với những lợi ích liên quan đến hiệu suất chiến tích nên quan hệ giữa hai quân đoàn, bao gồm cả người dân trong khu vực do họ quản lý, thường không được hòa thuận cho lắm.
Từ Thanh Nhiên nghe xong chỉ có một đánh giá: Làm màu
Người trong bệnh viện không quá nhiều, cậu nhanh chóng lấy số tại quầy tự động.
Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã mặc một chiếc áo khoác hoodie màu tối, cúi đầu, mũ che hơn nửa khuôn mặt. Sau khi lấy số, cậu lặng lẽ đi đến một góc ít người và khuất tầm nhìn.
"Tinh Thần lực cao nhất là cấp bao nhiêu?" Trong lúc chờ đợi, Từ Thanh Nhiên hỏi hệ thống vấn đề liên quan đến tinh thần lực.
"Theo hệ thống phân cấp chính thức, cấp cao nhất là SSS. Tuy nhiên, trong cộng đồng có một số ít người sở hữu thiên phú phi thường, với sức mạnh tinh thần được đo lường vượt xa cấp 3S, Tinh thần lực giả loại E."
Tinh thần lực giả loại E (tên đầy đủ Extremist), còn được gọi là "Người cực đoan".
Bởi vì nhóm người này cực kỳ mạnh, với khả năng gần như vượt qua tất cả các vệ binh của đế quốc, họ có tiềm năng rất lớn để trở thành tội phạm mà quốc gia khó kiểm soát. Vì vậy, tất cả những người có tinh thần lực loại E chính thức đều phải được gửi đến hệ sao 'Ác Tháp'.
Nói một cách dễ hiểu, đó là nhà tù dành riêng để giam giữ loại người này.
Chỉ sau khi trải qua quá trình huấn luyện và giáo dục của Ác Tháp, vượt qua tất cả các bài kiểm tra nhân cách để đảm bảo không trở thành kẻ ác cực đoan, người ta mới được thả ra. Và con đường duy nhất để rời khỏi Ác Tháp một cách suôn sẻ thường chỉ có một, đó là trở thành quân nhân của đế quốc, sử dụng thiên phú của mình để bảo vệ quốc gia.
Sau khi nghe xong, Từ Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy cấp B mà cậu vất vả mới đạt được chỉ là rác rưởi.
"Cấp B là cấp độ tinh lực mà mày đã điều chỉnh cao nhất cho tao sao?" Cậu hỏi.
Hệ thống đáp: "Vâng."
Cậu lại hỏi: "Vậy tiếp theo, tao phải làm cách nào để tiếp tục tăng cấp?"
"Chỉ cần mở và hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ do hệ thống cung cấp là được."
Từ Thanh Nhiên nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được?
Vậy thì khá đơn giản.
"Nhiệm vụ gì?" Từ Thanh Nhiên tự tin hỏi.
Bởi vì trong nhận thức của cậu, không có việc gì là cậu không thể làm được.
Cho đến khi hệ thống thông báo: "Nhiệm vụ của thế giới này là công lược thượng tướng đương nhiệm của quân đoàn Kim Dực, Thẩm Đình Dục."
Tình trạng sức khỏe vốn không tốt lại càng thêm tồi tệ.
Suy nghĩ Từ Thanh Nhiên trì trệ vài giây, hỏi: "Mày nói gì thượng tướng, nữ à?"
Hệ thống: "Nam nha."
Khuôn mặt Từ Thanh Nhiên hiếm khi nứt ra.
Bỏ qua tính kỳ quái của nhiệm vụ này, chỉ riêng việc sắp xếp giới tính của mục tiêu đã có sai sót không?
Hệ thống: "Hai người nam cũng có thể ở bên nhau! Thế giới này cho phép người đồng tính lĩnh chứng, không phải trà xanh với trúc mã cặn bã cũng thế ư?"
Cậu khựng trong giây lát, giọng điệu mệt mỏi: "Nhưng tao chưa nói qua mình thích nam."
"Ngài cũng không có nói ngài thích nữ nha." Hệ thống nói năng hùng hồn, lý lẽ đanh thép.
Từ Thanh Nhiên im lặng, thầm nghĩ nếu bản thân ngốc hơn một chút, có lẽ sẽ bị hệ thống lừa xoay vòng.
Hệ thống lại hỏi cậu: "Vậy ngài thích nữ sao?"
Tiếng loa thông báo vang vọng trong bệnh viện, cặp vợ chồng già ở hàng ghế trước dìu nhau chậm rãi đi vào phòng khám. Khác biệt hoàn toàn với họ, một bóng người co ro ở góc khuất sau cùng, trông có vẻ cô đơn hiu quạnh.
Từ Thanh Nhiên phát hiện mình không thể trả lời được câu hỏi của hệ thống.
Sống trong thời đại loạn lạc, suốt những năm qua, đầu óc cậu chỉ quanh quẩn việc làm sao để sống thêm một ngày, cậu chỉ có quan niệm đơn giản và phiến diện về tình yêu.
Một nam và một nữ đang nói chuyện.
Hơn nữa cũng chẳng liên quan đến cậu.
Tiếng loa trong đại sảnh vang lên liên tục, người ra kẻ vào tấp nập. Giống như một pho tượng đá, cậu im lặng rất lâu, giữ nguyên tư thế hai tay đan chéo, sau đó mới giơ tay che mắt, thở dài một hơi rất dài.
Bảo cậu đi giết quái giết người, làm gián điệp làm gian tế, cho dù bảo cậu đi diễn kịch ca hát cậu cũng cảm thấy mình có thể liều mạng.
Trong lúc suy nghĩ, đã đến số của cậu.
Từ Thanh Nhiên ngơ ngác đứng dậy đồng thời đưa ra lựa chọn của mình: "Không làm."
Nói thật, dù là nam hay nữ, anh ta cũng không có hứng thú gì.
Đối tượng hay đồng minh gì đó, còn chẳng bằng một củ khoai tây.
Huống chi đối phương là cấp bậc thượng tướng, có khi là một ông già lớn tuổi.
Trong lúc trò chuyện, Từ Thanh Nhiên bước vào phòng khám.
Bác sĩ là một người đàn ông khá trẻ, đeo cặp kính, vừa đối chiếu thông tin của cậu vừa hỏi han tình hình. Chỉ là biểu cảm của anh ta sau khi nhìn thấy tên cậu đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
Từ Thanh Nhiên không quan tâm, giọng khàn đặc kể lại sự thật về việc mình bị sốt cao, khiến người đối diện và cả cô y tá bên cạnh đều lo lắng. Mãi đến khi xác nhận cậu không bị sốt đến hỏng não, cơ thể cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, họ mới an tâm phần nào.
Sau đó, họ lại phát hiện ra một mảng bầm tím lớn trên cổ cậu.
Bác sĩ nhìn cậu với ánh mắt phức tạp: "Cậu... Tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu trước, rồi kê đơn thuốc hạ sốt. Cậu chờ một chút để đi truyền nước, một tiếng sau nếu tình hình có chuyển biến tốt thì không cần phải ở lại viện để theo dõi."
Vừa nói, anh ta vừa liếc nhìn thứ giống như màn hình bên cạnh: "Hơn nữa, dữ liệu hệ thống cho thấy chỉ số MT của cậu rất thấp, tinh thần lực đang ở trạng thái cạn kiệt. Tôi sẽ cho y tá tiêm cho bạn một mũi MT nữa, có thể giúp phục hồi tinh thần lực nhanh hơn."
"Như vậy, tình trạng sốt của bạn cũng sẽ mau khỏi hơn một chút."
Từ Thanh Nhiên khẽ nâng hàng mi dài, nhìn thấy y tá bên cạnh lấy kim tiêm và thuốc.
Đồng tử của cậu co lại, như thể nhìn thấy thứ gì đó vừa đáng sợ vừa vô cùng ghê tởm. Trước khi cô ta tiến đến, cậu bỗng đứng dậy, lấy đi tờ đơn thuốc mà bác sĩ kê, giọng điệu lạnh lùng: "Không cần, tôi không tiêm thuốc."
Nói xong liền đi thẳng, người trong phòng muốn lên tiếng ngăn cản cũng không kịp.
Hệ thống nghi hoặc: "Ký chủ đại đại, sao ngài lại từ chối tiêm MT?"
"Nó thực ra chỉ là một dạng bổ sung tinh thần lực thôi. Ban đầu được phát minh ra để giúp các chiến sĩ chinh chiến trong vũ trụ nhanh chóng phục hồi, tương tự như chất dinh dưỡng, không nguy hiểm gì đâu."
Từ Thanh Nhiên không trả lời, sau khi ra khỏi phòng khám, cậu đứng bất động trên hành lang, hiếm khi ngẩn người ra.
Cũng không biết cậu có nghe những câu hỏi của hệ thống không.
Cho đến khi một số mới được gọi vào phòng, một người mẹ bế đứa trẻ hai ba tuổi bước đến, cậu mới tỉnh lại nhường chỗ, đi về phía cửa sổ lấy thuốc.
Vừa đi được vài bước, cậu đã nhìn thấy Từ Thanh An - người được nghe nói cũng sẽ đến bệnh viện, xuất hiện ở đầu bên kia hành lang.
Bất quá cậu ta không đi về phía Từ Thanh Nhiên mà cùng một vài nhân viên y tế nói chuyện vui vẻ và đi về hướng khác, do đó không phát hiện ra sự tồn tại của cậu.
Từ Thanh Nhiên thu hồi tầm mắt, không lâu sau có nhân viên y tế tìm đến.
Tuy nói là truyền dịch, nhưng tưởng sẽ là kiểu truyền dịch bằng kim tiêm, vậy mà lại được sắp xếp cho cậu theo kiểu hít khí sương. Có lẽ là do phản ứng lúc nãy của cậu khiến bác sĩ hiểu lầm rằng cậu sợ kim tiêm.
Từ Thanh Nhiên cũng lười giải thích, theo lời dặn dò, cậu đặt chụp phun lên mặt, nhắm mắt mệt mỏi trên ghế.
Hệ thống không biết loay hoay với cái gì, một lúc sau đột nhiên hỏi anh ta: "Vậy ngài xác định không làm nhiệm vụ phụ tá nữa ạ?"
"Thời gian mở chỉ có bảy ngày, nếu trong bảy ngày ký chủ không tiếp nhận nhiệm vụ thì hệ thống sẽ tự động hủy bỏ, vĩnh viễn không thể mở lại."
Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, rồi hỏi: "Nếu không làm nhiệm vụ, thì thế giới này còn cách nào khác để tao nâng cao tinh thần lực không?"
Ngay cả khi cần phải đi một con đường cực đoan.
"Có thì có đó, nhưng cơ hội kiểu này cần phải chờ thời cơ, thường sẽ rất khó khăn."
Từ Thanh Nhiên không thèm để ý: "Có là được."
Hệ thống thở dài: "Ok, nhưng mà nếu không nhận nhiệm vụ, ký chủ sẽ không thể lấy lại năng lực của kiếp trước nha."
Trên chiếc ghế dài trong bệnh viện, người thanh niên vốn đang nhắm chặt mắt, nghe vậy bỗng mở choàng mắt ra.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Hì hục hì hục làm việc chăm chỉ mở khóa - ing...
Trước cửa, Từ Thanh An vừa xỏ giày vừa trả lời: "Đúng vậy, bá phụ là giáo sư của Học viện Y Grantis, nên con cũng muốn cho người biết tin vui con đã thi đỗ vào học viện, tiện thể hỏi bác xem trước khi nhập học con cần chuẩn bị những gì."
"Được, để ba lái xe chở con đi." Từ phụ cười ha hả, trong lúc đưa hắn ra ngoài còn nhắc tới "Anh của con mà có thể được như con thì ba cũng bớt phải lo, lớn to đầu đi thi còn gian lần, đúng là bại hoại gia phong..."
Lúc này Từ Thanh Nhiên chậm rãi đi xuống lầu.
Mẹ kế vừa khéo đi ra từ phòng bếp, thấy cậu thì giật mình một chút, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười hỏi: "Tỉnh rồi à? Trong phòng ăn có cơm trưa, nếu đói thì con có thể đi ăn."
Cậu định đi ra ngoài luôn chợt dừng bước, im lặng vài giây, hỏi: "Để lại cho tôi?"
Vừa đưa Từ Thanh An đi, Từ phụ đúng lúc đi vào, nụ cười trên môi mẹ kế lại thêm phần dịu dàng: "Nói gì ngốc vậy, cơm nhà từ trước đến nay chẳng phải đều có chuẩn bị phần cho con à? Nếu không ai ăn, thì chỉ có thể đem đi vứt bỏ thôi."
Mối quan hệ của Từ Thanh Nhiên và mẹ kế từ trước tới nay không hẳn là tốt, ngày thường rất ít khi ăn cơm ở nhà, phần lớn thời gian sẽ thà tiêu tiền đi ra ngoài ăn.
Lúc đầu nàng tưởng cậu cũng sẽ từ chối như mọi khi, không ngờ cậu nghe xong vế sau, im lặng đi vào nhà ăn.
Cậu thực sự bắt đầu ăn ở bàn ăn.
Từ Thanh Nhiên có thể từ chối mọi thứ, nhưng trừ đồ ăn, càng không thể lãng phí."
Không ai biết được những ngày tháng không đủ ăn một củ khoai tây sẽ như thế nào, nhưng cậu lại hiểu rõ.
Chịu đựng cơn sốt cao 40 độ,Từ Thanh Nhiên cố ăn hết thức ăn còn lại trên bàn mới âm thầm bước ra khỏi cửa. Sau khi cậu rời đi, Từ phụ đang ngồi trên sofa phòng khách hừ lạnh một tiếng, gác lại tờ báo tài chính điện tử trên tay, cau mày bước vào phòng ăn.
Ngay giây sau, một giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận vang lên: "Ai ăn phần của ông đây rồi?!"
·
Từ Thanh Nhiên không có tài xế đưa đón, cậu chỉ có thể tự đi đến bệnh viện. Cậu lên phi cơ, bật chế độ tự động, để hệ thống định vị giúp mình, rồi dựa vào ghế mê man.
Lúc đến Bệnh viện khu 1, cậu có cảm giác toàn bộ tinh thần lực đều bị rút khô rồi.
Vừa bước vào bệnh viện, Từ Thanh Nhiên đã chú ý đến bộ đồng phục của nhân viên y tế. Nó vừa xa lạ vừa mới mẻ. Khác với sự đơn giản trong tưởng tượng, bộ trang phục màu trắng ngà được phối thêm thiết kế màu xám bạc. Trên ngực áo, ngoài logo của bệnh viện còn có một huy hiệu màu bạc.
Hình dạng như con rồng.
Họa tiết thêu bằng chỉ bạc ở ống quần, lay động theo từng bước đi của bọn họ.
"Đó là biểu tượng của quân đoàn." Hệ thống nói.
Đế quốc Kian, ngoại trừ hoàng cung trụ ở thiên hà bên ngoài, những khu vực khác đều chia cho hai quân đoàn khác nhau quản lý.
Một bên gọi là Ngân Long, bên kia là Kim Dực. Song chỉ huy tối cao / tổng tư lệnh của cả hai quân đoàn đều xuất thân từ hoàng thất, về bản chất vẫn là thế lực do hoàng thất đế quốc nắm giữ. Người đời hay thích so sánh hai phe với nhau, cùng với những lợi ích liên quan đến hiệu suất chiến tích nên quan hệ giữa hai quân đoàn, bao gồm cả người dân trong khu vực do họ quản lý, thường không được hòa thuận cho lắm.
Từ Thanh Nhiên nghe xong chỉ có một đánh giá: Làm màu
Người trong bệnh viện không quá nhiều, cậu nhanh chóng lấy số tại quầy tự động.
Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã mặc một chiếc áo khoác hoodie màu tối, cúi đầu, mũ che hơn nửa khuôn mặt. Sau khi lấy số, cậu lặng lẽ đi đến một góc ít người và khuất tầm nhìn.
"Tinh Thần lực cao nhất là cấp bao nhiêu?" Trong lúc chờ đợi, Từ Thanh Nhiên hỏi hệ thống vấn đề liên quan đến tinh thần lực.
"Theo hệ thống phân cấp chính thức, cấp cao nhất là SSS. Tuy nhiên, trong cộng đồng có một số ít người sở hữu thiên phú phi thường, với sức mạnh tinh thần được đo lường vượt xa cấp 3S, Tinh thần lực giả loại E."
Tinh thần lực giả loại E (tên đầy đủ Extremist), còn được gọi là "Người cực đoan".
Bởi vì nhóm người này cực kỳ mạnh, với khả năng gần như vượt qua tất cả các vệ binh của đế quốc, họ có tiềm năng rất lớn để trở thành tội phạm mà quốc gia khó kiểm soát. Vì vậy, tất cả những người có tinh thần lực loại E chính thức đều phải được gửi đến hệ sao 'Ác Tháp'.
Nói một cách dễ hiểu, đó là nhà tù dành riêng để giam giữ loại người này.
Chỉ sau khi trải qua quá trình huấn luyện và giáo dục của Ác Tháp, vượt qua tất cả các bài kiểm tra nhân cách để đảm bảo không trở thành kẻ ác cực đoan, người ta mới được thả ra. Và con đường duy nhất để rời khỏi Ác Tháp một cách suôn sẻ thường chỉ có một, đó là trở thành quân nhân của đế quốc, sử dụng thiên phú của mình để bảo vệ quốc gia.
Sau khi nghe xong, Từ Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy cấp B mà cậu vất vả mới đạt được chỉ là rác rưởi.
"Cấp B là cấp độ tinh lực mà mày đã điều chỉnh cao nhất cho tao sao?" Cậu hỏi.
Hệ thống đáp: "Vâng."
Cậu lại hỏi: "Vậy tiếp theo, tao phải làm cách nào để tiếp tục tăng cấp?"
"Chỉ cần mở và hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ do hệ thống cung cấp là được."
Từ Thanh Nhiên nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được?
Vậy thì khá đơn giản.
"Nhiệm vụ gì?" Từ Thanh Nhiên tự tin hỏi.
Bởi vì trong nhận thức của cậu, không có việc gì là cậu không thể làm được.
Cho đến khi hệ thống thông báo: "Nhiệm vụ của thế giới này là công lược thượng tướng đương nhiệm của quân đoàn Kim Dực, Thẩm Đình Dục."
Tình trạng sức khỏe vốn không tốt lại càng thêm tồi tệ.
Suy nghĩ Từ Thanh Nhiên trì trệ vài giây, hỏi: "Mày nói gì thượng tướng, nữ à?"
Hệ thống: "Nam nha."
Khuôn mặt Từ Thanh Nhiên hiếm khi nứt ra.
Bỏ qua tính kỳ quái của nhiệm vụ này, chỉ riêng việc sắp xếp giới tính của mục tiêu đã có sai sót không?
Hệ thống: "Hai người nam cũng có thể ở bên nhau! Thế giới này cho phép người đồng tính lĩnh chứng, không phải trà xanh với trúc mã cặn bã cũng thế ư?"
Cậu khựng trong giây lát, giọng điệu mệt mỏi: "Nhưng tao chưa nói qua mình thích nam."
"Ngài cũng không có nói ngài thích nữ nha." Hệ thống nói năng hùng hồn, lý lẽ đanh thép.
Từ Thanh Nhiên im lặng, thầm nghĩ nếu bản thân ngốc hơn một chút, có lẽ sẽ bị hệ thống lừa xoay vòng.
Hệ thống lại hỏi cậu: "Vậy ngài thích nữ sao?"
Tiếng loa thông báo vang vọng trong bệnh viện, cặp vợ chồng già ở hàng ghế trước dìu nhau chậm rãi đi vào phòng khám. Khác biệt hoàn toàn với họ, một bóng người co ro ở góc khuất sau cùng, trông có vẻ cô đơn hiu quạnh.
Từ Thanh Nhiên phát hiện mình không thể trả lời được câu hỏi của hệ thống.
Sống trong thời đại loạn lạc, suốt những năm qua, đầu óc cậu chỉ quanh quẩn việc làm sao để sống thêm một ngày, cậu chỉ có quan niệm đơn giản và phiến diện về tình yêu.
Một nam và một nữ đang nói chuyện.
Hơn nữa cũng chẳng liên quan đến cậu.
Tiếng loa trong đại sảnh vang lên liên tục, người ra kẻ vào tấp nập. Giống như một pho tượng đá, cậu im lặng rất lâu, giữ nguyên tư thế hai tay đan chéo, sau đó mới giơ tay che mắt, thở dài một hơi rất dài.
Bảo cậu đi giết quái giết người, làm gián điệp làm gian tế, cho dù bảo cậu đi diễn kịch ca hát cậu cũng cảm thấy mình có thể liều mạng.
Trong lúc suy nghĩ, đã đến số của cậu.
Từ Thanh Nhiên ngơ ngác đứng dậy đồng thời đưa ra lựa chọn của mình: "Không làm."
Nói thật, dù là nam hay nữ, anh ta cũng không có hứng thú gì.
Đối tượng hay đồng minh gì đó, còn chẳng bằng một củ khoai tây.
Huống chi đối phương là cấp bậc thượng tướng, có khi là một ông già lớn tuổi.
Trong lúc trò chuyện, Từ Thanh Nhiên bước vào phòng khám.
Bác sĩ là một người đàn ông khá trẻ, đeo cặp kính, vừa đối chiếu thông tin của cậu vừa hỏi han tình hình. Chỉ là biểu cảm của anh ta sau khi nhìn thấy tên cậu đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
Từ Thanh Nhiên không quan tâm, giọng khàn đặc kể lại sự thật về việc mình bị sốt cao, khiến người đối diện và cả cô y tá bên cạnh đều lo lắng. Mãi đến khi xác nhận cậu không bị sốt đến hỏng não, cơ thể cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, họ mới an tâm phần nào.
Sau đó, họ lại phát hiện ra một mảng bầm tím lớn trên cổ cậu.
Bác sĩ nhìn cậu với ánh mắt phức tạp: "Cậu... Tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu trước, rồi kê đơn thuốc hạ sốt. Cậu chờ một chút để đi truyền nước, một tiếng sau nếu tình hình có chuyển biến tốt thì không cần phải ở lại viện để theo dõi."
Vừa nói, anh ta vừa liếc nhìn thứ giống như màn hình bên cạnh: "Hơn nữa, dữ liệu hệ thống cho thấy chỉ số MT của cậu rất thấp, tinh thần lực đang ở trạng thái cạn kiệt. Tôi sẽ cho y tá tiêm cho bạn một mũi MT nữa, có thể giúp phục hồi tinh thần lực nhanh hơn."
"Như vậy, tình trạng sốt của bạn cũng sẽ mau khỏi hơn một chút."
Từ Thanh Nhiên khẽ nâng hàng mi dài, nhìn thấy y tá bên cạnh lấy kim tiêm và thuốc.
Đồng tử của cậu co lại, như thể nhìn thấy thứ gì đó vừa đáng sợ vừa vô cùng ghê tởm. Trước khi cô ta tiến đến, cậu bỗng đứng dậy, lấy đi tờ đơn thuốc mà bác sĩ kê, giọng điệu lạnh lùng: "Không cần, tôi không tiêm thuốc."
Nói xong liền đi thẳng, người trong phòng muốn lên tiếng ngăn cản cũng không kịp.
Hệ thống nghi hoặc: "Ký chủ đại đại, sao ngài lại từ chối tiêm MT?"
"Nó thực ra chỉ là một dạng bổ sung tinh thần lực thôi. Ban đầu được phát minh ra để giúp các chiến sĩ chinh chiến trong vũ trụ nhanh chóng phục hồi, tương tự như chất dinh dưỡng, không nguy hiểm gì đâu."
Từ Thanh Nhiên không trả lời, sau khi ra khỏi phòng khám, cậu đứng bất động trên hành lang, hiếm khi ngẩn người ra.
Cũng không biết cậu có nghe những câu hỏi của hệ thống không.
Cho đến khi một số mới được gọi vào phòng, một người mẹ bế đứa trẻ hai ba tuổi bước đến, cậu mới tỉnh lại nhường chỗ, đi về phía cửa sổ lấy thuốc.
Vừa đi được vài bước, cậu đã nhìn thấy Từ Thanh An - người được nghe nói cũng sẽ đến bệnh viện, xuất hiện ở đầu bên kia hành lang.
Bất quá cậu ta không đi về phía Từ Thanh Nhiên mà cùng một vài nhân viên y tế nói chuyện vui vẻ và đi về hướng khác, do đó không phát hiện ra sự tồn tại của cậu.
Từ Thanh Nhiên thu hồi tầm mắt, không lâu sau có nhân viên y tế tìm đến.
Tuy nói là truyền dịch, nhưng tưởng sẽ là kiểu truyền dịch bằng kim tiêm, vậy mà lại được sắp xếp cho cậu theo kiểu hít khí sương. Có lẽ là do phản ứng lúc nãy của cậu khiến bác sĩ hiểu lầm rằng cậu sợ kim tiêm.
Từ Thanh Nhiên cũng lười giải thích, theo lời dặn dò, cậu đặt chụp phun lên mặt, nhắm mắt mệt mỏi trên ghế.
Hệ thống không biết loay hoay với cái gì, một lúc sau đột nhiên hỏi anh ta: "Vậy ngài xác định không làm nhiệm vụ phụ tá nữa ạ?"
"Thời gian mở chỉ có bảy ngày, nếu trong bảy ngày ký chủ không tiếp nhận nhiệm vụ thì hệ thống sẽ tự động hủy bỏ, vĩnh viễn không thể mở lại."
Từ Thanh Nhiên im lặng một lúc, rồi hỏi: "Nếu không làm nhiệm vụ, thì thế giới này còn cách nào khác để tao nâng cao tinh thần lực không?"
Ngay cả khi cần phải đi một con đường cực đoan.
"Có thì có đó, nhưng cơ hội kiểu này cần phải chờ thời cơ, thường sẽ rất khó khăn."
Từ Thanh Nhiên không thèm để ý: "Có là được."
Hệ thống thở dài: "Ok, nhưng mà nếu không nhận nhiệm vụ, ký chủ sẽ không thể lấy lại năng lực của kiếp trước nha."
Trên chiếc ghế dài trong bệnh viện, người thanh niên vốn đang nhắm chặt mắt, nghe vậy bỗng mở choàng mắt ra.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Hì hục hì hục làm việc chăm chỉ mở khóa - ing...