Chương 17: So Với Teddy Còn Teddy Hơn
"Ted...Teddy?" Vương Phú Quý sững sờ, nuốt ngụm nước miếng, bối rối hỏi: "Tô đại thiếu gia, có phải anh chỉ sai hướng rồi không?" "Không có." Tô Thương lắc đầu, khẽ cười: "Tôi chính là muốn dùng con Teddy đó, cậu ôm nó qua đây." "Ôm cái con khỉ!" Trong nháy mắt Vương Phú Quý như muốn tăng huyết áp, hét lên: "Cái này là Teddy chứ không phải là Tyson!" "Cái con nhỏ xíu này, còn không bằng con mèo lớn nữa, đừng nói là con Pitbull hung dữ, chỉ cần gặp con thỏ thôi nó cũng lo mà chạy trước." Vương Phú Quý oán trách nói: "Không phải là tôi nói khoác, nhưng anh để nó đấu với Triệu Văn Bân, thì cái đồ nhỏ xíu này mặc dù khá là loi nhoi, lanh lợi nhưng mà khi đối mặt với chó lớn thì nó dám lên đấu không?" "Tôi đã quyết định rồi, cậu đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa." Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, tràn đầy tự tin nói: "Anh em tốt, hãy tin tôi." "Tôi...haiya!" Vương Phú Quý thở dài một hơi, bất lực nói: "Thôi bỏ đi, không phải cũng chỉ hai trăm vạn sao, anh thấy vui là được rồi." Nói xong thì Vương Phú Quý sai người ôm cái chuồng chó Teddy lại. Tô Thương cười cười cũng không giải thích thêm nữa. Tiếp theo đó, hai người mang theo chó Teddy trực tiếp đi tìm Triệu Văn Bân. Trên đường đi. Vương Phú Quý đang lái chiếc Maybach, Tô Thương ngồi ở ghế sau, trong lòng ôm con Teddy lông xù màu nâu. Lúc này, con Teddy có hơi sợ người, cho nên vô cùng ngoan ngoãn, nằm yên trong lòng Tô Thương không nhúc nhích. "Nhóc con, mày may mắn đó." Tô Thương nhếch mép cười, rồi lập tức ngưng tụ một sợi linh khí, chậm rãi truyền vào cơ thể của con Teddy, vừa giúp nó đả thông kinh mạch, vừa giúp nó hấp thụ sợi linh khí này. Khoảng mười phút sau, Tô Thương thu tay của mình lại, ngắm nhìn con Teddy. Bây giờ. Đôi mắt của con Teddy bé nhỏ tràn đầy vẻ kính sợ, nó cà cà cái đầu vào cánh tay của Tô Thương dường như muốn đòi thêm linh khí. "Hôm nay biểu hiện cho tốt vào, nếu làm cho tao vui thì sẽ thưởng cho mày thêm một chút." Tô Thương thản nhiên nói. "Gâu gâu." Teddy bé nhỏ nghe hiểu những lời Tô Thương nói, vui mừng kêu lên hai tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Tô Thương. "Tô đại thiếu gia, lúc nãy tôi tập trung lái xe, anh làm gì Teddy vậy, khen nó là con chó tốt, còn nói nếu vui thì thưởng cho nó một chút, sao mà giống như anh đang nói chuyện với con gái vậy..." Vương Phú Quý đang nói thì đột nhiên trừng to mắt lên, nghi ngờ nói: "Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, đừng nói ngay cả chó anh cũng không tha nhé?" Tô Thương: "..." "Vãi, Tô đại thiếu gia, em trai thật sự tâm phục rồi, vượt qua chủng tộc luôn rồi, anh so với Teddy còn Teddy hơn mà!" Vương Phú Quý khâm phục nói. ??? Cái gì với cái gì chứ? Tô Thương đen cả cái đầu lại. "Khụ, nếu như không phải nghĩ tới cậu đang lái xe thì ông đâychắc chắn ném cậu ra ngoài!" Tô Thương nghiến răng nói. "Ha ha, đùa thôi mà Tô đại thiếu gia, đừng nghiêm túc như vậy chứ." Vương Phú Quý vội vàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Tô đại thiếu gia, con Teddy này vẫn chưa có tên, anh chọn một cái đi, hôm nay sau khi đấu xong nếu như nó còn sống thì để cho anh nuôi vậy." "Lông của nó màu nâu, còn là một con chó, nếu không thì gọi nó là ...Bạch Miêu đi." Tô Thương nghiêm túc nói. "Chó màu nâu nên gọi là Bạch Miêu?" Vương Phú Quý thật sự muốn chửi bậy nhưng mà vẫn phải nịnh nọt nói: "Tên hay, tên hay, Tô đại thiếu gia, anh thật sự là một người biết đặt tên mà, không phục cũng không được mà!" Tô Thương chỉ lắc đầu cười, nhưng trong lòng lại có nhiều điều suy nghĩ. Huyền Thiên Tiên Đế tu luyện tám vạn năm mới đột phá lên được cấp bậc Tiên Đế, trong năm tháng dài đằng đẵng này, anh không hề có người thân, không có người yêu, cũng không có bạn bè, chỉ có một con mèo trắng bầu bạn với anh. Gió cuồn cuộn thổi trên bầu trời bao la, uống rượu nơi chốn hỗn độn thâm sâu, con đường xưa cửu tử nhất sinh, cấm địa với nỗi sợ hãi khủng bố... cũng đều có Bạch Miêu ở bên cạnh. Nhưng mà lúc đi tìm cơ duyên ở Địa Ngục Cửu U, Tô Thương biết sẽ vô cùng nguy hiểm cho nên không mang theo Bạch Miêu, bản thân bị nhốt nhiều năm như vậy, cũng không biết bây giờ Bạch Miêu như thế nào rồi. "Mấy tên Tiên Đế ở Tiên vực đó lại dám liên thủ lại hãm hại ta, cứ đợi đó, sớm muộn gì cũng có một ngày ta trở về giết sạch các ngươi, khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu." Suy nghĩ đến đây, Tô Thương chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện. Dựa vào thần hồn mạnh mẽ của anh thì ở mọi lúc mọi nơi đều có thể tu luyện được, không cần lo lắng sẽ bị cắt ngang. Trong cơ thể của Teddy bé nhỏ đang nằm trong lòng của anh có linh khí của Tô Thương cho nên nó có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tô Thương, càng phát hiện ra nó càng cảm thấy kính sợ, không dám nhúc nhích động đậy. Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen dừng trước một tòa nhà đổ nát ít người lui tới. Tô Thương và Vương Phú Quý bước xuống xe. Triệu Văn Bân đi cùng với hai đứa em trai, đã đứng đợi ở đây khá lâu rồi, trong tay anh ta đang dắt một con chó Pitbull lông dài màu đen nhạt. Con chó Pitbull này chân cẳng dài, nhỏ, nhưng có thể thấy rõ các cơ bắp của nó, sức công phá thật sự khiến người ta kinh sợ. "Tô đại thiếu gia, cậu coi như cũng đã tới, tôi sắp không đợi nổi nữa rồi." Triệu Văn Bân cười nói chào hỏi. "Ừm." Tô Thương nhìn Triệu Văn Bân, nhẹ nhàng cười nói: "Sao lại hẹn tôi đấu chó gấp như vậy chứ?" Chắc chắn phải gấp rồi. Tô nhị thiếu gia đã sắp xếp xong hết rồi, tối nay tên phế vật nhà cậu chết là cái chắc, không sớm đấu với cậu, cậu chết rồi thì tôi đi đâu tìm ra được tiểu thần tài như vậy chứ. Trong lòng Triệu Văn Bân liên tục cười nhạo, nhưng ngoài mặt lại nói: "Thì không phải hôm nay buồn chán sao, mới nghĩ tới hẹn cậu đi đấu chó, giết thời gian một chút." "Thì ra là như vậy." Tô Thương sắc sảo làm sao, anh đã bắt gặp được một tia u ám trong mắt người kia, nhưng anh không nói ra điều đó, mà lại nói: "Đấu chó cũng được, nhưng mà Triệu Văn Bân, cậu đừng lơ là chuyện xe ủi đất, theo sát vụ liên hệ cho tôi, ông đây không muốn đi học dù chỉ là một ngày." "Đương nhiên không có vấn đề gì, tôi lo hết rồi, rạng sáng đêm nay, năm mươi chiếc máy ủi tuyệt đối đến nơi đúng giờ." Triệu Văn Bân mỉm cười sau đó ngắm nhìn bốn phía, nghi ngờ nói: "Ừm? Tô đại thiếu gia, cậu không đem chó đến sao?' "Mang đến rồi, giấu trong áo của tôi." "Ặc, chó đấu loại gì vậy, còn có thể cất ở trong áo sao?" Triệu Văn Bân vẻ mặt tràn đầy khó hiểu. "Không phải chó đấu, chỉ là một con chó bỏ đi mà thôi, Bạch Miêu, ra đi." Tô Thương mỉm cười, sau đó giơ áo lên, một con Teddy liền nhảy vọt ra, thân hình nhỏ bé quấn dính dưới chân của Tô Thương. Triệu Văn Bân và hai người em trai của anh ta sau khi nhìn thấy Bạch Miêu thì toàn bộ đều ngẩn cả người ra, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc. Đứng hình hết mấy giây, Triệu Văn Bân mới hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ nói: "Tô đại thiếu gia, cậu tính dùng con Teddy này đấu với con Pitbull của tôi sao?" "Đúng vậy." "Đây... Tô đại thiếu gia, cậu đang giỡn với tôi sao?" "Thật mà, lẽ nào không được sao?" "Được thì được nhưng mà như vậy không công bằng, một bên là chó đấu, một bên là phế vật, hoàn toàn không thể so sánh với nhau được, tụi nó không cùng một cấp bậc." Vẻ mặt của Triệu Văn Bân vô cùng khinh thường, lập tức nói: "Cái này mà truyền ra giới đấu chó, mọi người sẽ nói tôi thắng mà không vẻ vang gì, tôi cũng không muốn nhận mấy lời chỉ trích đó, Tô đại thiếu gia, cậu đổi con khác đi." "Không sao, dùng nó là được rồi, cậu yên tâm đi, là tôi tự nguyện, không ai dám nói xấu gì đâu." Tô Thương cam kết nói. "Cái này là do cậu nói đó nhé, thua rồi thì đừng có mà ăn quỵt, Vương đại thiếu gia, cậu phải làm chứng cho tôi đấy." Triệu Văn Bân nhìn sang Vương Phú Quý nói. "Được được được, Tô đại thiếu gia hôm nay không được bình thường, lợi cho cậu rồi, nhanh đấu đi, nhanh đấu nhanh kết thúc." Vương Phú Quý chán nản nói, đồng thời bắt đầu thúc giục. "Ha ha, vậy thì không vấn đề gì rồi." Trong lòng Triệu Văn Bân mừng rỡ như điên, sau đó lại nói: "Tô đại thiếu gia, chúng ta nói về tiền đặt cược đi, hôm qua tôi đưa cậu hai trăm vạn, một trăm vạn dùng để thuê xe ủi, vậy thì chắc còn lại một trăm vạn, chi bằng chúng ta cược một trăm vạn nhé?" "Một trăm vạn? Cậu coi thường ai vậy hả?" Ai ngờ Tô Thương lại khinh thường nói. Triệu Văn Bân càng vui vẻ hơn nữa, anh ta biết rõ trận đấu mà anh ta chắc chắn thắng thì tiền cược càng nhiều đương nhiên càng tốt, cho nên anh ta liền hỏi: "Vậy Tô đại thiếu gia, cậu muốn cược bao nhiêu tiền?" Kết quả là Tô Thương hăng hái nói: "Đấu chó với tôi, không cần hỏi tôi cược bao nhiêu tiền, cậu nói cậu có bao nhiêu thì là bấy nhiêu tiền!" "Cậu có bao nhiêu, tôi cược bấy nhiêu!"