Chương 22: Cậu Muốn Giết Tôi?
Chính như là Triệu Văn Bân nói, Tô đại thiếu gia khét tiếng làm chuyện xấu ở Giang Bắc, cho dù có làm ra chuyện gì thì cũng chẳng có gì lạ cả. Mà Triệu Văn Bân cũng là một tên công tử học chả hay, cày chả giỏi nhưng danh tiếng không đến nổi xấu như vậy. Nếu như Tô đại thiếu gia tranh cãi với anh ta thì nghĩ đến cuối cùng chắc hẳn mọi người cũng đều chọn tin tưởng Triệu Văn Bân thôi. Về điểm này, trong lòng Tô đại thiếu gia hiểu rõ, cho nên anh mới lười tranh cãi với Triệu Văn Bân, dù sao vết nhơ của mình cũng đã đủ nhiều rồi, cũng không còn thiếu cái này nữa, thế là anh lựa chọn ngầm thừa nhận. Trí nhớ mà Tô Thương kế thừa cứ đứt quãng không liên tục, có rất nhiều kí ức ngày trước không được rõ ràng cho lắm. Giờ phút này nghe Triệu Văn Bân kể xong, Tô Thương mới hiểu rõ, thì ra Tô đại thiếu gia cũng là một người số khổ. Năm năm trước, mẹ qua đời là một đả kích vô cùng lớn với anh, sau đó lại bị Triệu Văn Bân bày kế hãm hại, cho nên tất cả mọi người đều biết chuyện anh làm cho bụng của Giang Tuyết Nhi bự lên. Từ đó về sau, Tô đại thiếu gia liền nản lòng thoái chí, tự sa ngã, hoàn toàn chìm sâu vào vũng bùn tối tăm. Đáng thương không gì lớn hơn là lòng người đã chết. Tô Thương có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, bất lực của anh, có lẽ từ ngày mẹ anh qua đời, một Tô đại thiếu gia hăng hái, có chí tiến thủ cũng đã chết theo rồi. Nhưng mà. Tô Thương cũng sẽ không qua loa cho xong chuyện, cái tiếng oan này không phải của anh, anh tuyệt đối không cõng lên trên người mình! Triệu Văn Bân, cậu tính kế hãm hại tôi, tôi vốn nên giết cậu. Ngay lúc này, Tô Thương nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Bân, lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội nữa, cùng tôi trở về chỉ điểm Tô nhị thiếu gia, thì tôi sẽ suy nghĩ lại làm sao để trừng phạt cậu." "Trừng phạt tôi?" Triệu Văn Bân nghe thấy như vậy liền cười nhạo nói: "Ha ha, Tô đại thiếu gia, cậu thật biết nói đùa, nếu như hôm nay tôi đem những chuyện này nói hết cho cậu thì cậu cảm thấy cậu sẽ còn cơ hội để sống sót sao?" "Sao nào, cậu muốn giết tôi sao?" Tô Thương nhíu mày nói. "Nói nhảm, cậu tưởng tôi ngốc sao, không giết cậu để cậu trở về nhà họ Tô nói hết những chuyện này cho Tô Thần Binh biết thì không chỉ mình tôi chết mà cả nhà họ Triệu chúng tôi đều gặp họa ngập đầu sao!" Triệu Văn Bân trước thì mỉm cười sau đó lại khách sáo nói: "Chú Vương, vất vả cho chú rồi, có thể ra tay rồi." "Ừm." Người đàn ông mặc áo đen ở bên cạnh gật gật đầu rồi quay sang nhìn Tô Thương, lạnh lùng nói: "Tô Thương, tôi từng tặng cho Triệu Văn Bân một miếng ngọc bội, nghe nói trưa nay đã bị cậu thắng cược lấy đi rồi." "Ngọc bội?" Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của người mặc đen, thoáng chút kinh ngạc vui mừng: "Ông chính là người bạn của mẹ Triệu Văn Bân sao?" "Đúng vậy." Khuôn mặt của người đàn ông mặc đen được một tấm vải đen che kín, nhìn không rõ mặt mũi của ông ta, lạnh lùng nói: "Giao ngọc bội ra đây, tôi sẽ cân nhắc cho cậu chết một cách nhẹ nhàng. "Ngọc bội bị tôi dùng rồi, sớm đã biến thành bụi phấn rồi." Tô Thương thành thật nói. "Dùng hết rồi, là ý gì, cậu hút hết năng lượng của miếng ngọc bội rồi sao?" Tô Thương gặt đầu nói: "Ừm, cám ơn miếng ngọc bội của ông, nó đã giúp tôi được một chuyện lớn." "Không thể nào!" "Tuyệt đối không thể nào!" Vẻ mặt của người đàn ông mặc áo đen tràn đầy kinh sợ, không tin nổi nói: "Ngọc bội là từ đá năng lượng làm ra, mà năng lượng ẩn chứa bên trong đá năng lượng tương khắc với chân khí, do đó nếu như người luyện võ công mà hấp thu nó thì nhất định sẽ bị nổ cho banh xác." "Đừng nói là cậu còn trẻ như vậy, cho dù là các tông sư võ đạo hóa kình trở lên cũng không có cách nào hấp thu được đá năng lượng." Nói đến đây thì người mặc áo đen mới phản ứng lại rồi cười nhạo nói: "Tô đại thiếu gia, bây giờ đang ở trong tình huống này rồi còn dám trêu đùa tôi sao, muốn chết!" Vừa nói dứt lời, người đàn ông mặc áo đen liền nheo mắt lại rồi lập tức giơ tay ra đánh về phía Tô Thương. "Trò vặt vãnh!" Tô Thương vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, cho đến khi bàn tay của người đàn ông mặc áo đen đó sắp tiến gần đến thì anh mới giơ một tay lên. Vù! Tiếp theo đó, một bức tường khí từ dưới đất mọc lên chắn ngay trước mặt Tô Thương. Và rồi một đòn này của người mặc khoác đen liền đập thẳng vào bức màn linh khí, sau đó một dư chấn khủng khiếp nổ ra, những vệt gợn sóng tản ra khắp bốn phía. "Mạnh quá, thực lực của ông ta, chỉ có thể mạnh hơn chứ không yếu hơn so với Tiêu Đình, như vậy có thể thấy được, nội lực đã được tu luyện đến một trình độ nhất định rồi, còn có thể chống trả lại với linh khí của mình." Tô Thương lùi về sau mấy bước, trong nháy mắt anh cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, hiển nhiên là anh đã bị chấn thương rồi nhưng không nặng lắm. Trái lại người đàn ông mặc áo đen trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh sợ, trên mặt đã viết đầy mấy chữ khó mà tin nổi. "Tôi tu luyện đã năm mươi năm, đã bước vào giai đoạn sau của cấp bậc hóa kình, cậu còn trẻ như vậy, vậy mà lại có thể chống trả lại được một đòn của tôi!" Ánh mắt của người đàn ông mặc áo đen lạnh lẽo tới thấu xương nhìn chằm chằm vào Tô Thương: "Người trẻ tuổi, xem ra cậu không phải là đồ bỏ đi như mọi người thường nói, mà là một người có thiên phú luyện võ!" "Ông nói nhảm nhiều quá!" Thương không thèm tham gia vào cuộc trò chuyện với người đàn ông mặc áo đen, mà thu lại bức tường linh khí, rồi sau đó chủ động tấn công. Sau khi biết được thực lực của đối phương, Tô Thương không còn coi thường nữa mà anh sử dụng toàn lực để đánh. Người đàn ông mặc áo đen không dám sơ suất, cũng sử dụng toàn lực để chống trả lại. Cái cơ thể này của Tô Thương, trước kia vô cùng bình thường, kém cỏi nhưng sau khi được anh tẩy tinh phạt tủy thì sức chịu đựng đã không còn yếu nữa. Vì vậy, Tô Thương đánh ngang sức ngang tài với người đàn ông mặc áo đen, coi như là 50-50, nhất thời không phân được thắng thua. Nhưng mà… Người đàn ông mặc áo đen càng đánh thì càng sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy kiêng dè nhìn Tô Thương. "Còn trẻ như vậy mà đã có thể đấu với tôi, xem ra trong phái võ tông cũng khó kiếm được một tay như vậy." "Hơn nữa, chân khí mà cậu ấy dùng vô cùng kì lạ, bá đạo vô cùng, tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, chắc hẳn cậu ấy đã tu luyện tuyệt đỉnh võ công gì rồi." "Yêu nghiệt, cái tên này đúng là nghiệp chướng của Thiên Kiêu* mà, nhất định phải tiêu diệt nếu không hậu hoạn vô cùng!" *Thiên kiêu (người thời Hán gọi Thiền Vu của Hung Nô là con trời) Trong lòng nghĩ đến đây, người đàn ông mặc áo đen không dám giấu nghề nữa, liên tiếp tung ra bản lĩnh sở trường của mình, ép Tô Thương liên tục lui về sau, thậm chí còn nắm bắt được sơ hở của Tô Thương, đấm một phát khiến Tô Thương bay ra ngoài. "Phù!" Tô Thương bị đánh cho máu nhuộm đầy trời, liên tiếp ngã xuống mặt đất, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt. Người đàn ông mặc áo đen nhìn thấy như vậy, mới dám nở một nụ cười yên tâm. "Hay!" "Chú Vương, chú đánh hay lắm!" Lúc này, Triệu Văn Bân ở bên cạnh vui mừng vỗ tay khen hay, sau đó lại khiêu khích nói: "Tô đại thiếu gia, cậu thật khiến người ta ngạc nhiên mà, tôi còn tưởng cậu chỉ là một đồ phế vật, không ngờ cậu ẩn giấu thâm sâu như vậy, vậy mà còn biết võ công cơ đấy!" "Nhưng mà, rất đáng tiếc mà, chú Vương của tôi là đến từ phái võ tông, thực lực thâm sâu khó lường, hôm nay cậu chết chắc!" "Chú Vương, nhanh giết nó đi!" Triệu Văn bân đầu tiên là khiêu khích, sau đó không kịp chờ đợi thúc giục nói. "Ừm." Người đàn ông mặc áo đen gật đầu, rồi bước nhanh về phía Tô Thương: "Tô Thương, tất cả đã kết thúc rồi,chịu chết đi!" Tô Thương xoay người lại đứng lên, lau đi vết máu ở khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia cười nhạo: "Đúng là nên kết thúc rồi, nhưng mà ...người chết, là ông!" Trong nháy mắt khi vừa nói dứt lời, hai tay của Tô Thương liền bắt đầu nhào nặn, một quả cầu nước to bằng quả táo dần dần thành hình trong lòng bàn tay anh, đồng thời tỏa ra uy thế vô cùng khủng bố, khiến cho người ta cảm thấy như rơi vào hố băng...